.
Lúc ta trở lại Tề phủ, Tề Minh Tiêu đang ngồi trong sân trước chờ ta.
Hắn mặt không biểu cảm hỏi: "Bệnh tình của nhạc phụ sao rồi?"
Ta trả lời với vẻ mặt nghiêm túc: "Bệnh có chút nặng, đã kê đơn, uống vài lần thuốc sẽ khỏi."
"Vậy thì tốt."
Tề Minh Tiêu khẽ gật đầu.
"Phu nhân, ta và ngươi làm phu thê đã nhiều năm, cũng có nhiều tình cảm. Ngươi nếu có thể nguyện ý chấp nhận Nhược Nhược làm bình thê, cùng nàng thân như tỷ muội. Cuộc sống sau này có thể tệ sao."
Muốn thân thì ngươi thân một mình đi.
"Thân tỷ ta là phu nhân của Tri phủ Hàng Châu, muốn làm thân tỷ muội của ta, nàng đủ tư cách sao?"
"Lý Hữu Ninh, không nghĩ ngươi là kẻ bợ đỡ như vậy. Người như ngươi chỉ biết nhìn lên, cũng chỉ muốn leo lên nghiệp lớn của Tề gia."
Dứt lời, Tề Minh Tiêu cầm thư hoà ly đã viết xong trực tiếp điểm chỉ lên.
Ta ngay lập tức sai người đem đến nha môn đăng ký đổi hộ tịch.
Tề Minh Tiêu nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lùng: "Nữ tử tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu. Lúc trước ngươi là đích nữ phủ thái phó, cao cao tại thượng. Nay ngươi vứt bỏ thân phận phu nhân của ta, chưa hẳn có thể tiếp tục quay về vị trí như xưa."
Lời vừa nói xong, tâm tư liền lộ rõ.
Hắn muốn ám chỉ phụ thân ta sắp rớt đài, ta rời khỏi Tề phủ về Lý phủ cũng chưa chắc có ngày lành.
Thì ra khi xưa hướng phụ thân ta cầu thân, không cần nghĩ nhiều nữa, đều chỉ vì bối cảnh của ta.
Vậy mà năm đó ta đã từng ngây thơ nghĩ đến sẽ cùng hắn chung sống hoà thuận cả đời.
Nhìn vận khí không ngừng giảm của hắn, ta mỉm cười.
"Ngươi phải biết rằng ta dù có ra sao vẫn là thiên kim nhà thái phó. Ngươi và Lưu Tích Nhược chưa có lời mối mai đã tằng tịu với nhau, cả đời sẽ bị gièm pha."
"Chuyện của ta và tướng quân không cần Lý cô nương quan tâm."
Lưu Tích Nhược đi ra từ phía sau bình phong nhìn vô cùng dịu dàng nhưng ánh mắt đầy tự mãn của nàng ta không thể che giấu bản tính thật của mình.
Ả ta đi đến bên cạnh Tề Minh Tiêu, nhẹ nhàng gọi "Tướng quân" sau đó ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Nghiễm nhiên đã đem mình thành nữ chủ nhân của Tề phủ.
Nàng ta không có khí chất ưu nhã được mài giũa theo năm tháng của các thiên kim ở kinh thành, lại trông càng giống một tiểu tỳ giả danh chủ mẫu, càng nhìn càng buồn cừời.
Khoé môi ta khẽ nhếch.
"Chúc hai vị bách niên giai lão, trăm năm hoà hợp."
Làm ơn giữ nhau cho chặt, đừng gieo rắc tai hoạ cho người khác nữa.