Tra Nam! Đến Giờ Phán Quyết Rồi!

chương 98: 98: lão đại giả danh cừu non 28

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc này một tên đàn em của tên A Hoắc bước lên đứng đối diện với y, tay đưa súng lên cao, hai nòng súng đối đầu với nhau gay gắt giống như ánh mắt của hai người nhìn nhau bây giờ, lạnh lẽo và tàn ác.

Người này có tên là Tử Trung, một đàn em mới gia nhập vào bang của A Hoắc, cũng được xem là người giỏi nhất trong bang của tên béo ấy đến hiện tại.

Tử Trung nhìn Lạc Thiên Kỳ với đôi mắt tràn ngập ý hắn, mắt hắn đỏ lên tơ máu, tay cầm chặt súng hướng thẳng vào đầu y mà nói.

"Thì ra mày là bang chủ, trông yếu đuối chẳng ra gì."

Lạc Thiên Kỳ trầm mặc liên lạc với hệ thống.

, giờ ta giết hắn luôn được không, hắn dám chê ta yếu đuối kìa.

đưa ta che miệng ngáp [Thì không phải bữa giờ cậu cũng đóng vai yếu đuối trước mặt Cố Thừa Phong hoài hay sao? Người ta nói vậy cũng đâu có sai lắm.]

Lạc Thiên Kỳ:.....!quả nhiên vẫn là con hàng lỗi.

"Hôm nay tao nhất định sẽ giết mày để trả thù cho ba má tao."

Lạc Thiên Kỳ ngơ ngác, ủa ủa gì vậy? Mặc dù y tham gia vào thế giới ngầm nhưng chưa bao giờ động tay đến việc giết người gì đó, tự nhiên bị úp cái nồi lớn như vậy không ngạc nhiên mới lạ.

Tử Trung cười khẩy "Ánh mắt của mày là đang tỏ ra vô tội hay sao? Haha thằng khốn, nếu mày không nhớ thì để tao nhắc cho mày nhớ."

"Nửa năm trước, Thanh Long có một trận chiến với bang của anh Hoắc ở một nhà xưởng bỏ hoang, bên cạnh có một căn nhà nhỏ, rõ ràng tụi mày biết trong đó có người nhưng vẫn cho nổ thùng dầu để chạy thoát, lúc đó là nửa đêm ba má tao không kịp phản ứng, khi tỉnh dậy căn nhà đã bị cháy lan hơn một nữa, lúc tao trở về ba má tao chỉ còn là hai cái xác cháy đen mà thôi."

Lạc Thiên Kỳ nhíu mày, trận chiến đó hình như y không tham dự vì bị Cố Thừa Phong canh chừng ở nhà, chỉ đành bảo Chương Tử Nam dẫn người đi.

Thật sự là có chuyện đó ư? Tại sao y không được báo cáo về chuyện này?

Lạc Thiên Kỳ nhìn qua Chương Tử Nam, lúc này thấy anh cũng đang nhìn mình.

Chương Tử Nam thở dài rồi nói.

"Lão đại, tôi không báo với cậu vì chuyện đó vốn không phải là lỗi của chúng ta."

Pằng

Viên đạn bay sượt qua má của Chương Tử Nam, một dòng máu đỏ tươi chảy xuống theo sườn mặt.

Tử Trung hét lớn "Lũ khốn, rõ ràng là do tụi mày làm, bây giờ lại lật mặt nói không phải lỗi của tụi mày ư?"

Chương Tử Nam ánh mắt sắc như dao nhìn Tử Trung "Này người anh em, sao cậu biết chắc là bọn tôi làm?"

"Lúc tao trở về có người nói người làm nổ thùng dầu có xăm một hình con rồng xanh ở trên vai, hình xăm đó không phải là ký hiệu tượng trưng cho bang Thanh Long hay sao?"

Lạc Thiên Kỳ nhìn Chương Tử Nam thấy anh đang nhún vai với mình, thấy chưa tôi đã bảo không phải lỗi của ta mà.

Chương Tử Nam lúc này thở dài nói với Tử Trung "Này, quả thật là người trong bang bọn tôi có xăm hình rồng xanh, nhưng là xăm ở cổ tay, chứ không phải trên vai như cậu nói."

Vừa nói Chương Tử Nam vừa đưa cổ tay của mình lên như bằng chứng, quả thật ở đó có xăm một con rồng màu xanh uốn lượn.

"Nhưng cổ tay cậu ta làm gì có chứ? Cậu ta lão đại chắc chắn sẽ xăm ở vai."

Tử Trung chỉ thẳng tay vào Lạc Thiên Kỳ, y bất lực kéo vai áo mình ra để lộ vùng da trắng nõn không tì vết.

"Nhìn đi, tôi có sao? Với lại..." Y chỉnh áo mình lại, trước con mắt ngơ ngác của toàn bộ mọi người ở đây thản nhiên nói "Với lại tôi là học sinh, xăm mình sẽ bị trường kỷ luật a."

"......"

Chương Tử Nam âm thầm đưa ngón cái cho y: Lão đại, cậu đỉnh cao thật, nói một câu liền đóng băng được hết mọi người ở đây.

Cố Tường Linh đang làm công tác chuẩn bị ở trên nghe y nói xong cũng bật ngửa, ôi cháu tôi, thành thật thế là cùng.

Mọi người như không thể tin vào tai mình mà trố mắt nhìn y, lão đại của Thanh Long là học sinh??? Quan sát kỹ lại dáng người có phần nhỏ bé của y, mọi người gật gù, dáng người này hình như giống học sinh cấp thật.

Ơ vậy là trước giờ họ bị một đứa nhóc chưa đến tuổi thành niên dập cho tơi tả à, chuyện này mà đồn ra ngoài thì mặt mũi giấu đâu cho được.

Lạc Thiên Kỳ nhìn Tử Trung khóe miệng chợt nhếch lên "Nếu mà nói về hình xăm ở vai thì ở đây tôi biết có một người có đó."

Lạc Thiên Kỳ lách người di chuyển xuyên qua đám người thành công túm được tên A Hoắc ném ra chính giữa, lúc ném còn cố tình xé một mảng áo của hắn để lộ ra một mình xăm rồng xanh dữ tợn ở vai.

Tử Trung ai mắt mở to nhìn hắn, Lạc Thiên Kỳ tiến đến vỗ vỗ vai Tử Trung.

"Nhìn rõ rồi chứ, giờ anh biết người nên trả thù là ai rồi nhỉ?".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

.

Bên Em Tháng Đổi Năm Dời

.

Đừng Động Vào Kịch Bản Của Tôi

.

Trọng Sinh Chi Cưu Triền

.

Trùng Sinh Chi Cưu Triền

=====================================

"Tử Trung...!tôi...!tôi....!là cậu ta nói bậy, cậu tuyệt đối không được tin lời cậu ta."

Bốp

Tử Trung dùng báng súng đánh mạnh vào đầu A Hoắc khiến hắn đau đớn hét lên, ngay lúc Tử Trung chuẩn bị bóp cò thì có một tên lão đại của bang khác lên ngăn cản.

"Này chàng trai, chuyện riêng của cậu tôi không nhúng vào nhưng hãy ra chỗ khác mà giải quyết riêng, chúng tôi đến đây không phải để xem trò."

Tử Trung dù tức giận nhưng biết mình không thể đắc tội với những người còn lại, hắn đành nén giận kéo A Hoắc đang thoi thóp qua một bên, chờ khi xong chuyện sẽ xử lý hắn.

Tên lão đại vừa rồi lúc này nhìn thẳng vào Lạc Thiên Kỳ cười lạnh "Thanh Long trước giờ đã quá kiêu ngạo, chặn biết bao nguồn hàng quý của chúng tôi, đến lúc phải loại trừ rồi, lên!"

Dứt lời đàn em ở phía sau lập tức lao lên, những người còn lại của Thanh Long cũng lao ra chiến đấu, Lạc Thiên Kỳ nhanh chóng chạy qua giải cứu Chương Tử Nam sau đó ném cho anh hai cây súng.

Lạc Thiên Kỳ nhảy qua một bức tường từ trong không gian rút Tuyết Sương Kiếm ra, y nhìn nó chẹp miệng.

"Hy vọng vẫn còn dùng tốt."

Lạc Thiên Kỳ cầm kiếm lao ra ngoài liền đối mặt với một cơn mưa đạn nhưng y không hề lo lắng mà cứ xông thẳng lên phía trước, từng viên đạn bay đến liền bị Tuyết Sương Kiếm chém đôi rớt đầy mặt đất, bọn đàn em bên kia thấy cảnh tượng này sợ đến toát mồ hôi

Lạc Thiên Kỳ cùng Chương Tử Nam nhìn nhau gật đầu một cái, sau đó di chuyển lừa đám người vào chính giữa.

"CỐ TƯỜNG LINH! CÒN ĐỢI ĐẾN KHI NÀO HẢ?"

"TỚI NGAY!"

Phập

Ở phía trên một tấm lưới lớn được thả xuống lập tức trùm lên đám, trên tấm lưới đính đầy những thanh kim loại sắc nhọn có tẩm thuốc cứa sâu vào da thịt khiến đám người la hét không ngừng.

Cố Tường Linh từ trên cao nhảy xuống, tươi cười nhìn hai người "Thấy sao hả? Trên đấy có tẩm thuốc khiến cơn đau trở nên đau gấp lần đấy."

Lạc Thiên Kỳ nhíu mày nhìn tấm lưới "Nhìn không tệ, nhưng mà....!tôi nghĩ chúng ta mau chạy thôi, ở phía trên cô cột không chắc kìa."

Cố Tường Linh giật mình nhìn sang tấm lưới của mình "Ặc, chết cha, vậy còn chờ gì nữa, chạy mau lên!"

Nói rồi đám người bang Thanh Long co giò chạy ra xuống đường hầm.

Một tên đàn em thấy chạy mãi mà không thấy lối ra liền hét lớn.

"LÃO ĐẠI, CHÚNG TA RỐT CUỘC CHẠY ĐI ĐÂU VẬY?"

"AI BIẾT."

Đám người:!!!???

"NHƯNG ĐƯỜNG HẦM NÀY CẬU CHO NGƯỜI ĐÀO MÀ."

Lạc Thiên Kỳ hét lớn "THÌ TÔI CHO NGƯỜI TA ĐÀO CHỨ CÓ PHẢI TÔI ĐÀO ĐÂU?"

Đám người câm nín, giờ họ tin lão đại của họ là một học sinh rồi, con đường này có khác gì mấy đứa học sinh cuối cấp ôn bài sấp mặt nhưng không biết học ngành nào đâu...!hai từ thôi...!mù mịt.

Chạy thêm một lúc họ gặp đường cùng.

"....."

Cả đám quay sang nhìn Lạc Thiên Kỳ với ánh mắt trìu mến.

Lạc Thiên Kỳ giữa đám người trở nên nhỏ bé đến lạ, y gãi đầu cười hì hì "Tôi quên mất nói mọi người cái đường này chưa đào xong."

Cả đám nhìn y rồi quay sang nhìn nhau, sau đó ôm chầm lấy nhau mà khóc, huhu tôi muốn rời bang, không muốn ở đây nữa.

"Hết đường chạy rồi nhỉ?"

Cả đám người Thanh Long giật mình quay ra đằng sau, nhìn đám người đối diện mặt ai ai cũng bị cứa như vừa bị một đám mèo hung dữ cào phải, họ công nhận mình có chút hả hê.

Đám người lúc này cầm súng đưa lên cao chuẩn bị tạo ra một cơn mưa đạn, đám người bên Thanh Long cũng trở nên nghiêm túc đưa súng lên đối đầu.

Khi hai bên chuẩn bị nổ súng quyết định chiến thắng cuối cùng thì một tên đàn em phía bên đang cầm điện thoại trên tay bỗng là lớn.

"Lão đại, bên ngoài thông báo Bạch Hổ đột nhiên kéo theo người đến đây, nghe nói đang tiến vào đường hầm này."

Tên lão đại cả kinh, Bạch Hổ sao lại đến đây cơ chứ? Chợt nhìn thấy nụ cười đắc ý trên gương mặt được che hơn phân nửa của Lạc Thiên Kỳ hắn có phần hoảng hồn, cả cơ thể bỗng trở nên lạnh toát.

không lẽ là đến vì Thanh Long? Như vậy thật không hay chút nào, hắn không muốn đụng đến nhất chính là Bạch Hổ, vì hắn thừa biết hậu quả phải nhận nặng đến mức nào.

"Mau rút!"

Đám người lần lượt rút chạy để lại đám người bên Thanh Long ngơ ngác nhìn nhau.

Bỏ qua Chương Tử Nam đang ôm vết thương trầm mặc đứng một bên Cố Tường Linh tiến lại gần Lạc Thiên Kỳ hỏi nhỏ.

"Tại sao Bạch Hổ lại đến đây con có biết không? Theo phản ứng của đám kia thì chắc là đến giúp chúng ta đấy, kỳ lạ thật."

Lạc Thiên Kỳ mỉm cười nhìn cô "Không lạ đâu, vì chúng ta rất thân với lão đại bên đó mà."

Cố Tường Linh khó hiểu nhìn y "Cô còn không biết lão đại bên ấy là ai nói chi là đến thân, nếu có thì chắc chỉ có mình con quen thôi."

Lại nhìn đến nụ cười đầy ẩn ý ở trên môi Lạc Thiên Kỳ, Cố Tường Linh giật mình khi nghĩ đến một trường hợp.

"Ta trước đây cũng hơi nghi ngờ, con nói như vậy, không lẽ là....!"

"Lão đại, cẩn thận!"

Lạc Thiên Kỳ giật mình nhìn họng súng đang chĩa thẳng vào mình.

Tên A Hoắc biết mình không thể thoát khỏi tay Tử Trung nên đành làm liều hắn dùng tay còn lại của mình bóp lấy cò súng.

"Đi chết đi."

Pằng

___________________________________________

Pằng

Viên đàn ghim thẳng vào tim Lạc Thiên Kỳ, Lạc Thiên Kỳ chết, linh hồn rời khỏi thế giới trở về không gian hệ thống, độ hảo cảm đạt % hoàn thành nhiệm vụ.

Cố Thừa Phong vừa đến đã phải chứng kiến cảnh này hắn như không thể tin vào mắt, tuyệt vọng đau khổ, hắn ôm lấy thi thể của Lạc Thiên Kỳ gào khóc, sau đó dùng súng bắn vào đầu mình để đi theo y.

Sau đó....!làm gì có sau đó nữa, kết thúc thế giới này tại đây!

Đùa thôi ạ!.

Truyện Chữ Hay