Một tên trong đó luống cuống, giọng nói cũng lắp bắp mà giải thích.
"Không...!không phải đâu chân nhân...!là...!là...!do nó trộm đồ...!chúng đệ tử chỉ tra hỏi chút thôi...!"
Lạc Thiên Kỳ nghe thế cau mày, bọn này tưởng y già rồi nên nhìn không rõ đấy hả, y hiện tại mới một trăm ba mươi mốt tuổi thôi, theo tuổi ở đây thì cũng đâu thể được gọi là già đúng không?
"Hồ nháo! Nếu thật sự có chuyện đó, các ngươi nên trình lên người cai quản nội vụ chứ không phải tự ý mà gây chuyện như thế! Đệ tử của ta đến lượt các ngươi quản giáo sao??"
Nghe y quát bọn họ càng sợ hãi cúi thấp đầu hơn, Lạc Thiên Kỳ hừ lạnh nhìn đám người sau đó đi lướt qua họ, tiến đến chỗ Khúc Tư Duệ đang cố gắng chống tay đứng dậy.
"Đứng dậy được chứ?"
Nghe giọng nói mềm mại phát ra ở trên đỉnh đầu, Khúc Tư Duệ đầy kinh ngạc mà ngước lên nhìn, ánh nắng mặt trời chiếu xuống làm gương mặt y sáng lên, ba ngàn tóc đen bay nhẹ trong gió, mỹ cảnh tuyệt vời trước mắt khiến hắn không khỏi ngây ngốc.
Lạc Thiên Kỳ lúc này cũng nhờ đó mà thấy được vết thương trên người Khúc Tư Duệ, trong lòng không khỏi hít khí lạnh, mới còn nhỏ mà đã ra tay tàn độc như vậy, ngay cả một đứa nhóc cũng không tha.
Y quay đầu lạnh lùng nhìn đám người vẫn đang quỳ cúi rạp ở đằng kia.
"Đánh sư huynh đệ đồng môn, vi phạm nội quy của phái, còn không mau đi lãnh phạt."
"Vâng...!vâng...!"
Đám để tử rối rít vâng dạ, cúi người hành lễ với y rồi chạy biến mất tăm.
Lạc Thiên Kỳ nhíu mày nhìn về hướng bọn họ rồi quay lại nhìn gương mặt ngây ngốc kia, y cúi người đem Khúc Tư Duệ bế lên.
"A...!Sư tôn...!ta có thể tự đi được...!"
Khúc Tư Duệ thụ sủng nhược kinh nhìn gương mặt bảy phần lạnh nhạt ba phần dịu dàng của y, phải nói sư tôn trước giờ không thích động chạm vào người khác, nay lại không ngại bẩn mà bế hắn, hắn nên vui mừng hay lo sợ đây?
Lạc Thiên Kỳ chau mày nhìn gương mặt non nớt của hắn, yếu như vậy mà còn đòi tự đi, tên này không phải bị đánh đến ngốc rồi ấy chứ.
Lạc Thiên Kỳ như không hề nghe thấy lời hắn nói, y một mạch bế Khúc Tư Duệ về phòng của mình.
Ngồi trên giường trúc Khúc Tư Duệ vẫn chưa thể điều chỉnh lại tâm trạng của mình, đây là lần đầu hắn được vào thẳng phòng của sư tôn, hơn nữa còn được ngồi trên giường của y, k.ích thích quá lớn khiến cho gương mặt non nớt trở nên luống cuống, hai tay đan chặt vào nhau không biết là đang phấn khích hay lo sợ.
Mà Lạc Thiên Kỳ nhìn thấy cũng không nghĩ nhiều y vẫn chuyên tâm lục tìm thuốc ở trong giới chỉ, thật tức chết y mà, nguyên chủ tuy ở bên ngoài là một người nhã nhặn lịch sự nhưng bên trong chính là một tên thích quăng đồ bừa bãi, nhìn đám hỗn độn trong giới chỉ y chỉ biết thở dài.
Cuối cùng cũng tìm thấy thứ cần tìm, Lạc Thiên Kỳ đi từng bước đến giường trúc ngồi xuống, Khúc Tư Duệ thấy thế thì tự động dịch ra xa, Lạc Thiên Kỳ nhíu mày nhìn hắn, y có đáng sợ thế ư?
Hệ thống đỡ trán, kí chủ không phải do cậu đáng sợ, mà là do tên nhóc kia tự làm mình sợ.
"Cởi áo ra."
"!!??"
"Bôi thuốc."
Lạc Thiên Kỳ nói cực kỳ lạnh nhạt, trên mặt cũng không biểu hiện cảm xúc gì, cái này cũng không thể trách y a, cái này là do tính cách của nguyên chủ, mặt liệt còn hơn gì nữa.
Khúc Tư Duệ chậm rãi gở xuống từng lớp áo, các vết thương lớn nhỏ cứ thế dần dần đập vào mắt y, tuy ngoài mặt không tỏ ra biểu cảm gì nhưng bên trong y đã sớm đem mười tám đời tổ tông của bọn kia ra chửi.
Thấy y định bôi thuốc cho mình Khúc Tư Duệ vội rụt người lại, bàn tay khựng lại giữa không trung Lạc Thiên Kỳ nhíu mày không vui nhìn Khúc Tư Duệ.
Biết mình đã làm sư tôn không vui, Khúc Tư Duệ vội rụt rè lên tiếng.
||||| Truyện đề cử: Chồng Cũ Cuồng Bạo Thế Này Sao? |||||
"Đệ tử...!có thể tự làm được."
Lạc Thiên Kỳ mặt lạnh nhìn Khúc Tư Duệ, lắm chuyện, bôi thuốc ai bôi chả được, thế là trước sự hoang mang của Khúc Tư Duệ y hai tay đem người nhấc lên sau đó đặt hắn ngồi trong lòng mình.
Khúc Tư Duệ thật sự bị hành động này của y dọa sợ, đang có ý định nhảy xuống thì bị giọng nói lạnh băng trên đầu làm cho khựng lại.
"Ngồi im."
Khúc Tư Duệ nuốt nước bọt sau đó ngoan ngoãn ngồi im để y bôi thuốc cho mình, cảm nhận được ngón tay thon dài của y mềm mại lượt trên da thịt cùng hơi lạnh của thuốc, Khúc Tư Duệ không khỏi rùng mình, mặt cũng đã đỏ lên một mảng, sư tôn là đang quan tâm hắn sao?
"Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
"Đệ tử...! tuổi."
Động tác trên tay khựng lại, y ngạc nhiên nhìn cơ thể nhỏ bé trong lòng, tuổi mà nhìn không khác gì đứa bé tuổi, rốt cuộc thằng nhóc này có biết tự mình chăm sóc bản thân không đấy, chợt y nghĩ đến một chuyện, nhìn tràng cảnh vừa rồi chắc hẳn tên nhóc này cũng hay bị bắt nạt vấn đề kia cũng có thể lắm.
Bôi nốt mấy vết thương nhỏ bên cạnh, y đem áo mặc vào giúp hắn, mặc xong áo Khúc Tư Duệ liền nhảy xuống dưới hai tay đan vào nhau, đầu cúi thấp không dám nhìn Lạc Thiên Kỳ.
"Đa tạ sư tôn đã bôi thuốc giúp đệ tử, để tử xin phép cáo lui."
Nói rồi hắn đi thật nhanh ngoài nhưng vừa bước một chân ra đã bị y gọi giật ngược lại.
"Vi sư cho ngươi đi sao?"
Bước chân chuẩn bị đặt xuống bỗng khựng lại, hắn bối rồi không biết nên làm thế nào thì y đã nói tiếp.
"Vào đây."
Khúc Tư Duệ rụt rè trở vào bên trong, đầu vẫn cúi thấp không dám lên tiếng.
"Khúc Tư Duệ."
Hai mắt mở to đầy kinh ngạc, Khúc Tư Duệ không nhịn được mà ngước lên nhìn Lạc Thiên Kỳ, sư tôn biết tên của hắn ư?
Nhìn biểu cảm của hắn Lạc Thiên Kỳ có chút bất lực, nguyên chủ đúng là vô tâm, đến đồ đệ mình nhận vào cũng không biết tên.
"Từ nay ngươi dọn qua căn phòng kế bên ở đi."
"!!!!"
Khúc Tư Duệ bị dọa cho phát ngốc, hắn chớp chớp mắt nhìn y, hắn không có nghe lầm đúng không, sư tôn cho hắn ở cạnh người?
"Cứ vậy đi, ngươi về dọn những vật dụng cần thiết đem qua đây, xong rồi, ngươi có thể đi."
Khúc Tư Duệ ngây ngốc gật đầu rồi bước ra ngoài quên luôn hành lễ với y, hắn bị thái độ bất thường này của y làm cho sợ.
Đi trên đường mà hắn vẫn còn mang khuôn mặt ngơ ngác mặc kệ những ánh mắt khó hiểu của đệ tử khác.
"Sư tôn thật là lạ...!ách mình quên hành lễ với người rồi!"
Khúc Tư Duệ đột nhiên la lên khiến ai cũng nhìn y bặt con mắt quái dị, biết mình lỡ lời, hắn vôi bịt miệng lại, da mặt mỏng nên cũng đỏ lên, áy náy nhìn mọi người xung quanh rồi chạy nhanh về phòng mình.
Phải nhanh chóng về dọn đồ, nếu để sư tôn đợi lâu thì không hay.
Khúc Tư Duệ đi được vài phút thì có đệ tử đến bảo tin với Lạc Thiên Kỳ.
"Thưa chân nhân, Chưởng môn muốn gặp người."
Lạc Thiên Kỳ nhíu mày, khi không tra nam muốn gặp y àm gì, bình thường nguyên chủ tìm đến đều kiếm cớ đóng cửa không tiếp khách nay lại chủ động bảo người đến mời, đúng là quái lạ, để xem hắn định làm gì.
Lạc Thiên Kỳ phất tay với người đệ tử.
"Ta biết rồi, ngươi lui đi."
"Vâng!"
Người đệ tử chấp tay của mình hành lễ rồi cũng rời đi, Lạc Thiên Kỳ nhìn theo hướng hắn vươn vai một cái rồi trở lại giường trúc nằm xuống.
Hệ thống bên cạnh khó hiểu nhìn Lạc Thiên Kỳ.
[Kí chủ, người không đi gặp tên đó sao?]
"Đi chứ."
[Vậy sao cậu còn nằm đây?]
Lạc Thiên Kỳ đánh mắt lười biếng nhìn hệ thống.
"Hắn cho người mời ta đâu có nói rõ ngày giờ nên khi nào ta đến chẳng được, với lại để hắn đợi một chút cũng chả có vấn đề gì."
[......] Được rồi là kí chủ lợi hại.
- -Dù có chút trễ nhưng mà...!Chúc mọi người năm nới vui vẻ ╰(⸝⸝⸝´꒳`⸝⸝⸝)╯--.