Lạc Thiên Kỳ sững người, y ngước mắt lên, nhìn thấy gương mặt quen thuộc cảm xúc trong lòng như vỡ òa, y lao đến ôm chầm lấy Ái Lạc Minh, bỏ hết mặt mũi mà òa khóc trên vai của hắn.
"Hức...!Minh ngốc nghếch, cậu đây rồi...!hức...!hắn ta...!hắn ta vừa rồi...."
Ái Lạc Minh nhẹ nhàng ôm lấy Lạc Thiên Kỳ, một tay vòng qua eo đỡ y, tay còn lại đưa lên dịu dàng xoa đầu Lạc Thiên Kỳ.
"Ngoan...!đừng sợ, tớ ở đây rồi sẽ không có ai dám làm gì Tiểu Kỳ cả, đừng khóc nữa, tớ đau lòng."
Giọng nói của hắn êm dịu như nước xua tan đi nỗi sợ hãi trong lòng Lạc Thiên Kỳ, y ngượng ngùng lau nước mắt, hai má hơi phồng lên tỏ vẻ kiêu ngạo nói với hắn.
"Cái gì mà đau lòng, ai cần cậu đau lòng chứ."
Ái Lạc Minh phì cười, dường như không thể chống đỡ được dự đáng yêu này hắn cúi đầu xuống hôn chụt vào má y.
"Ừ cậu không cần, là tớ tự nguyện."
"...."
Lạc Thiên Kỳ mặt đỏ như quả cà chua, hai mắt hoang mang nhìn hắn.
Cái tên này càng ngày càng hư rồi, rốt cuộc hắn học mấy lời như thế ở đâu vậy, là y cho hắn xem phim nhiều quá nên bị nhiễm rồi hay sao? Không được rồi, tuyệt đối không cho cậu ta xem nữa, nói mấy lời như vậy, xấu hổ chết đi được.
Lạc Thiên Kỳ nhận ra mình vẫn đang còn bám trên người Ái Lạc Minh thì vội vàng buông ra, y đưa ta lau sạch nước mắt trên mặt rồi hắng giọng.
"Sao cậu thoát ra được vậy?"
Ái Lạc Minh thấy y né xa mình thì lập tức không vui, hắn mặt dày đã quen thế là vươn tay ra kéo y lại để y nằm gọn trong người mình, hai tay vòng qua eo siết chặt thuận tiện kìm chặt hai cánh tay đang rục rịch muốn thoát ra của y, đầu hắn tựa lên bờ vai mảnh mai tham lam hít lấy mùi hường nơi cần cổ trắng ngần.
Lạc Thiên Kỳ bị hắn làm nhột hơi nghiêng đầu né đi "Cậu làm gì đấy? Bỏ tôi ra?"
"Tớ còn mệt lắm, cậu cho tớ dựa tí đi mà."
Tất nhiên những lời này đều là xạo, sau khi uống thuốc giải mà Lạc Thiên Kỳ để lại cho mình, Ái Lạc Minh vốn sớm hồi phục lại sức mạnh từ đời nào rồi.
Mà Lạc Thiên Kỳ vì lo lắng cho hắn hên hoàn toàn tin tưởng lời nói kia, y quả nhiên không nhúc nhích nữa mà đứng im cho hắn dựa vào mình.
"Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy, làm sao cậu thoát ra được?"
Ái Lạc Minh kể hết lại mọi chuyện cho y nghe.
Lúc đó sau khi y bị đem đi, hắn cũng bị đám thuộc hạ của Vương Nhĩ Tân đem đi quăng vào ngục tối.
Ái Lạc Minh lúc này vì bị thương cộng thêm bị trúng thuốc nên đã dần dần lâm vào tình trạng hôn mê, lúc hắn đang cố gắng ngồi dậy thì lọ thuốc rơi ra từ áo hắn.
Biết đây là thuốc giải mà y để lại cho mình, Ái Lạc Minh tránh né sự giám sát của hai tên cai ngục cố gắng uống thuốc giải, nhưng phải cần thời gian để thuốc phát huy tác dụng nên hắn đành phải bất lực nằm đó.
Trong đầu toàn là hình ảnh Lạc Thiên Kỳ bị đem đi, hắn vựa sợ vừa giận, sợ vì không biết Vương Nhĩ Tân sẽ làm gì với y, giận vì mình vô dụng không bảo vệ được y.
Qua một lúc, thuốc bắt đầu có tác dụng, Ái Lạc Minh cũng đã tỉnh táo hơn hẳn, tuy là vẫn còn yếu nhưng hắn thật sự không nhịn nổi nữa, hắn muốn phá tan nơi này để đi cứu Tiểu Kỳ của hắn.
Ái Lạc Minh thử phóng ra một tia sức mạnh để thăm dò, quả nhiên nhà giam này rất đặc biệt, tia sức mạnh hắn phóng ra ngay lập tức bị thanh sắt hấp thụ.
Bỗng nhiên phòng giam bên cạnh phát lên tiếng nói.
"Này Thiên Sứ, ngươi có muốn hợp tác không?"
Ái Lạc Minh quay đầu sang nhìn, bị nhốt ở phòng giam bên cạnh là một ác quỷ với đôi cánh đen lớn đầy mạnh mẽ, Ái Lạc Minh không nhịn được mà đánh giá ác quỷ này, gương mặt bị nhuốm máu nhưng có thể nhìn ra được dung mạo anh tuấn.
Lại nhìn đến chân tay người này bị trói chặt bởi xích xắt và cơ thể chằng chịt vết thương Ái Lạc Minh đoán đây có thể là một trong những người đứng đầu chống đối với Vương Nhĩ Tân, vì hắn có thể cảm nhận được người này rất mạnh.
"Ta biết ta rất đẹp nên không cần nhìn chằm chằm như vậy, với lại ta đã có người trong lòng rồi ngươi không xứng với ta đâu, đừng có nhìn ta với ánh mắt thèm thuồng như thế."
"...."
Khóe môi Ái Lạc Minh giật giật, tên này bị điên à, con mắt nào của ngươi thấy ta thèm muốn ngươi hả?
Ái Lạc Minh quyết định không quan tâm đến tên ác quỷ dở hơi kia nữa mà chuyên tâm tìm cách xử lí mấy thanh sắt của phòng giam.
"Chậc, nghĩ làm gì cho mất công, ta có cách để phá nó."
Ái Lạc Minh quay phắt sang nhìn ác quỷ kia với ánh mắt nghi ngờ "Thật không?"
"Ngươi không tin thì đi qua đây."
Không biết có phải vì nóng lòng muốn thoát ra hay không mà Ái Lạc Minh lại lựa chọn tin tưởng một ác quỷ mình mới gặp chưa được vài phút.
Hắn theo lời ác quỷ kia đi đến gần song sắt ngăn cách hai phòng giam.
Thấy hắn đã đến gần ác quỷ kia hơi di chuyển dịch lưng sang để lộ một phần chuôi của thanh đao nhỏ ở thắt lưng.
"Ngươi thấy nó không? Lấy nó ra đi, tay ta bị xích nên không với ra sau được."
Ái Lạc Minh lưỡng lự đôi chút rồi vươn tay qua song sắt cố gắng lấy thanh đao kia ra.
Sau khi thành công hắn theo lời ác quỷ kia mà giúp y cắt đứt mấy sợi dây xích.
Được tự do ác quỷ phấn khích vô cùng lại bảo hắn đưa lại thanh đao nhỏ kia cho mình.
Vì không phải đồ của mình nên Ái Lạc Minh thật thà trả lại, ác quỷ kia mỉm cười nhận lấy rồi bắt đầu niệm một câu chú.
Ngay tức khắc thanh đao nhỏ kia liền phát sáng rồi biến đổi thành một cây đinh ba lớn với ngọn lửa đỏ bao phủ.
Ác quỷ vung cây đinh ba lên đem phòng giam phá nát mấy tên cai ngục bên ngoài cũng bị đánh bay, ác quỷ uy phong vỗ cánh bay ra ngoài.
Nhưng bay được vài mét lại không thể bay được nữa, nhìn xuống thì thấy cánh mình bị một bàn tay nắm lại, nhìn lên lại thấy gương mặt như cá chết của ai kìa.
"À ta quên mất ngươi."
"....."
Lạc Thiên Kỳ gật gù xem như đã hiểu, mà khoan đã, theo lời tên Vương Nhĩ Tân lúc nãy, cha của y ở trong tay hắn thì chắc cũng có thể bị nhốt trong nơi đấy.
Lạc Thiên Kỳ vội vàng hỏi Ái Lạc Minh.
"Này Minh ngốc nghếch, vậy cậu có nhìn thấy cha tôi ở đó không? Ông ấy có lẽ cũng bị nhốt trong đó."
"Ta ra rồi, không có ở trong đó nữa đâu.".