"Tiểu Kỳ...!sao cậu cứ nhìn tớ thế?"
Ái Lạc Minh ngượng ngùng ngồi khép nép ở mép giường, từ nãy đến giờ Lạc Thiên Kỳ vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn, từ lúc hắn đem y về, giúp y băng bó vết thương cho đến bây giờ hai mắt của y vẫn không hề rời khỏi hắn một giây nào.
Điều này không khỏi khiến đầu óc thiếu nữ của Ái Lạc Minh có chút hoang tưởng, hay là Tiểu Kỳ đã nhìn ra được vẻ đẹp đích thực, tuyệt mỹ của hắn rồi? Y muốn kết hôn với hắn rồi ư?
Lạc Thiên Kỳ nhíu mày nhìn Ái Lạc Minh cả mặt phe phởn ở đằng kia, tên ngốc này đang tự bổ não cái gì đấy không biết.
"Ái Lạc Minh..."
Ái Lạc Minh bị điểm tên giật mình quay sang nhìn y, buộc miệng thốt ra.
"Tớ đồng ý, ngày mai liền đám cưới."
Lạc Thiên Kỳ: "...."
Tiểu Hoàng ngóc đầu dậy chớp chớp đôi mắt tròn xoe của mình "Meooo"
Cốc
Ái Lạc Minh nhăn mặt ôm đầu lăn qua một bên, Lạc Thiên Kỳ thu tay mình lại, khóe miệng giật giật nhìn hắn.
"Tên ngốc kia cậu nói cái gì đấy? Đám cưới gì ở đây?"
Ái Lạc Minh biết mình vừa hớ lời vội cười hì hì cho qua, liếc thấy vết thương nơi cánh tay lại tiếp tục chảy máu hắn vội lo lắng dùng phép cầm máu rồi lấy đồ băng lại cho y.
"Đang bị thương thì đừng đánh tớ, bảo tớ tự đánh là được rồi mà."
"...."
Nhìn chiếc nơ xinh xắn trên cánh tay mình Lạc Thiên Kỳ vẻ mặt có chút vi diệu nhìn hắn.
"Không thích thắt nơ."
Ái Lạc Minh chớp chớp mắt "Vậy để tớ thắt hình thỏ con nha."
"...."
"Vẫn là nơ tốt hơn."
Ái Lạc Minh cười vui vẻ nghịch nghịch cái nơ mình vừa thắt, nếu trên đầu Tiểu Kỳ mà có nơ thì sao nhỉ? Hihi chắc đáng yêu lắm đây.
"Ái Lạc Minh..."
"Tớ nghe nè Tiểu Kỳ."
"Cậu vốn không ngốc đúng không?"
"....."
Động tác trên tay khựng lại, Ái Lạc Minh ngước mắt nhìn Lạc Thiên Kỳ sau đó lại vội cuối xuống.
"Tớ..."
"Nói thật! Tôi ghét bị lừa."
Ái Lạc Minh giật mình, cả mặt hoang mang nhìn Lạc Thiên Kỳ "Tớ...!tớ không phải cố ý lừa cậu đâu, tại tớ muốn kết bạn với cậu nên..
nên...!nên mới...!huhu Tiểu Kỳ đừng ghét tớ, tớ xin lỗi, tớ biết lỗi rồi, huhu, lần sau không dám nữa đâu huhu."
Ái Lạc Minh nước mắt giàn giụa khóc cực kỳ thương tâm, Lạc Thiên Kỳ không nói gì mà chỉ đưa mắt nhìn hắn, cái tên này vẫn nghĩ chiêu này còn có tác dụng với y đấy à, hừ mơ đi nha, ông đây giận ngươi rồi.
Thấy khóc nãy giờ đến sắp cạn nước mắt mà Lạc Thiên Kỳ không có chút phản ứng Ái Lạc Minh cảm thấy lần này thật sự khó sống rồi.
Bàn tay đáng thương vươn ra nắm lấy vạt áo Lạc Thiên Kỳ kéo nhẹ, hắn dùng giọng đáng thương mà gọi y.
"Tiểu Kỳ..."
Lạc Thiên Kỳ nhướn mày "Sao? Không khóc nữa à?"
Ái Lạc Minh xấu hổ cuối đầu, từ góc này Lạc Thiên Kỳ có thể tưởng tượng ra hai cái tai cún đang cụp xuống trên đầu hắn, hay cả cái đuôi đang ủ rũ phe phẩy ở dưới cũng tưởng tượng ra nốt, trông hắn thật giống một con chó bự.
"Nói đi, sao lại giả ngốc để tiếp cận tôi, cậu có âm mưu gì?"
Ái Lạc Minh vội vàng xua tay thanh mình "Không, không, tuyệt đối không có âm mưu gì hết, tớ...!tớ chỉ muốn kết bạn với cậu à không...!bây giờ không muốn làm bạn nữa..."
Câu sau Ái Lạc Minh nói thầm trong miệng nên Lạc Thiên Kỳ không nghe được, y khó hiểu nâng cằm hắn lên.
"Động lực nào khiến một thiên sứ như cậu muốn kết bạn với một ác quỷ như tôi chứ?"
"Tớ không biết"
Ái Lạc Minh đột nhiên vươn người lên, mặt hai người phút chốc kề sát nhau.
"Có lẽ là do cậu đặc biệt, thu hút tớ muốn đến gần cậu, muốn biết về cậu nhiều hơn."
Lạc Thiên Kỳ hai má dần dần đỏ lên, cảm nhận được nhiệt độ trên mặt đang tăng lên Lạc Thiên Kỳ vội quay đầu tránh né.
Quá nguy hiểm!
Ái Lạc Minh thấy y quay đầu thì có hơi thất vọng, hắn lùi lại, đáng thương nói với y.
"Có phải là cậu ghét tớ rồi đúng không?"
Lạc Thiên Kỳ mím môi, với cái mặt đó y có thể đành tâm nói ghét hắn sao, mặc dù bị hắn giả ngốc đánh lừa khiến y rất tức giận nhưng cũng không đến nổi phải ghét hắn.
"Kh...không có.."
"Hả?"
"Không có ghét."
Hai mắt Ái Lạc Minh sáng bừng "Thật á?"
Lạc Thiên Kỳ đưa tay lên che mắt, gương mặt rạng rỡ kia thật sự quá chói mắt "Thật."
Ái Lạc Minh vui mừng ôm chầm lấy Lạc Thiên Kỳ cùng ngã xuống giường, thật tốt quá Tiểu Kỳ không có ghét hắn.
Lạc Thiên Kỳ vùng vẫy đẩy hắn ra nhưng hắn cứ như có dán keo không cách nào đẩy ra được, y chỉ đành để cho mặt mình đỏ bừng lắp bắp nói.
"Tên ngốc kia, tôi đang bị thương đấy."
"A xin lỗi cậu."
Ái Lạc Minh lo lắng buông y ra, hai mắt đỏ hoe lấp lánh nước, Lạc Thiên Kỳ đỡ trán, tên này diễn ngốc nhiều đến nghiện rồi đấy à?
"Mà này Ái Lạc Minh, cậu như vậy sẽ không sao chứ?"
"Hử? Ý cậu là sao?"
"Thì...!Đại Thiên Sứ sẽ không làm gì cậu chứ?"
Aaaaa Tiểu Kỳ lo lắng cho mình kìa.
Ái Lạc Minh nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Lạc Thiên Kỳ vào lòng, động tác hết sức cẩn thận tránh đi vết thương trên cánh tay y, giọng hắn trầm trầm từng chữ một rót vào tai Lạc Thiên Kỳ.
"Nếu có làm gì cũng không sao cả, chỉ cần cậu không bị tổn thương, tớ có thể chống đối tất cả mọi thứ."
Lạc Thiên Kỳ bị lời nói của hắn làm cho hai mắt lờ mờ, đầu óc phút chốc trống không, không thể nghĩ được gì ngoài lời nói của hắn.
Y dứt khoát úp gương mặt đỏ bừng vào trong lồng ngực hắn, tên này càng ngày càng dẻo miệng.
"Mà Tiểu Kỳ này, người cậu tìm không có ở đó, cậu tính làm gì tiếp theo?"
Lạc Thiên Kỳ ngồi dậy, môi hơi mím hơi tỏ vẻ mình cũng đang hoang mang, dù nói sẽ tìm nơi khác nhưng Thiên Đàng rộng lớn như vậy, y biết tìm mẹ ở đâu đây.
Lạc Thiên Kỳ từ trong áo lấy ra một sợ dây chuyền bằng bạc, Ái Lạc Minh tròn mắt nhìn mặt dây chuyền hình đôi cánh thiên sứ nhỏ xinh đang lấp lánh trước mặt.
Cái này.....
"Tiểu Kỳ, mặt dây chuyền này..."
Lạc Thiên Kỳ hiếm khi nở một nụ cười dịu dàng, đôi mắt tràn ngập trìu mến khi nhìn mặt dây chuyền.
"Đây là thứ duy nhất mà người ấy để lại cho tôi."
Ái Lạc Minh ấp úng nhìn y, như muốn nói gì đó, qua một lúc hắn mới mở miệng.
"Hình như tớ từng thấy mặt dây chuyền này rồi, nó rất giống cái..."
"Cậu nói thật ư?"
Chưa kịp để Ái Lạc Minh nói hết câu Lạc Thiên Kỳ đã kích động lao đến, hai mắt mở to đầy mong chờ nhìn hắn.
"Ở đâu? Cậu thấy nó ở đâu? Làm ơn nói cho tôi biết đi."
Ái Lạc Minh xoa nhẹ lưng Lạc Thiên Kỳ "Cậu đừng kích động Tiểu Kỳ, vết thương sẽ rách mất."
Lạc Thiên Kỳ bây giờ nào có tâm trí để tâm đến chuyện đấy, y thật muốn biết tung tích của mặt dây chuyền còn lại, vì có thể người đó chính là mẹ của y, dù không có gì để chắc chắn nhưng nó cũng mang đến hy vọng cho y.
Ái Lạc Minh không còn cách nào khác vừa giúp y bình tĩnh vừa kể lại.
"Thật ra lúc còn nhỏ tớ đi lạc đến một nơi, ở đó tớ gặp...."
Ái Lạc Minh đem hết mọi chuyện mình đã gặp phải cho y nghe.
Trong quá trình nghe y rất chăm chú không bỏ sót một chữ, nếu thật sự đúng như miêu tả của hắn, thì người đó có khả năng cao là mẹ của y rồi.
"Mau, mau dẫn tôi đến đó."
Ái Lạc Minh gãi đầu "Thật ra chuyện đó cũng lâu rồi, tớ cũng không còn nhớ cách đến đó nữa, xin lỗi cậu."
Hy vọng vừa được thắp lên lại một lần nữa vụt tắt, Lạc Thiên Kỳ mặt mày ủ rũ không chút sức sống, Ái Lạc Minh nhìn vậy thì rất đau lòng.
"Nhưng có lẽ Đại Thiên Sứ biết, vì người đến đưa tớ về là ngài ấy."
Lạc Thiên Kỳ trầm mặc, mắt lóe lên tia kiên định, nhất định phải tiếp cận được Đại Thiên Sứ..