Úc Bách hỏi:
– Các anh đã cho cái gì vào trà sữa?
Người đàn ông đeo kính nói:
– Anh yên tâm, đây chỉ là thuốc an thần, tuyệt đối không có hại cho cơ thể đâu.
Úc Bách không xác định bọn họ làm sao mà đoán ra được “Chiêm Tinh” là người trong sách, nhưng nếu hắn hỏi ngay vào lúc này rõ ràng là không sáng suốt. Hắn không tin tưởng nhóm người này, không muốn giao Trà Lê cho họ, hắn ôm Trà Lê, muốn lui về thang máy.
– Úc tiên sinh, – Người đàn ông đeo kính kiên quyết nhắc nhở, – Ngoại trừ chúng tôi, anh không có cách nào khác để xác nhận tình hình hiện tại của cậu ấy đâu. Anh có thể đưa cậu ấy đến bệnh viện làm kiểm tra, nhưng cũng chỉ có một kết quả, chính là cậu ấy rơi vào hôn mê không rõ nguyên nhân. Chỉ có điều kiện của chúng tôi mới giúp anh làm xác nhận cuối cùng.
– … – Úc Bách cúi nhìn Trà Lê đang ngủ say, hắn không thể không thừa nhận, đối phương đã nắm được tâm lý của hắn.
Suy nghĩ một lát, Úc Bách ôm Trà Lê đi theo hai người lên xe thương vụ của họ.
Hắn để Trà Lê tựa vào lòng mình, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay anh, cảm nhận nhịp tim vẫn đập đều đều nhưng trong lòng lại tràn ngập bất an.
Ô tô đi qua bờ đê Hồ Tây, đi vào đường hầm Ngũ Lão Phong, hướng về địa cung 704, rẽ vào giữa đường hầm và đi vào một lối vào có biển “Cấm vào”.
Úc Bách im lặng nhìn chiếc xe tiến vào đường hầm tối om, đèn xe chiếu sáng con đường hẹp chỉ có thể chứa một chiếc xe.
Chính hắn đã tới cơ sở xuyên truyện tranh không chỉ một lần, nhưng con đường đi lại không phải đường này. Hắn cũng từng nghi ngờ bối cảnh của cơ sở này rốt cuộc là gì, người phụ trách đã thảo luận với hắn lúc đó chính là người đàn ông đeo kính đang ngồi ở ghế phụ.
Hắn nhớ rõ người này họ Lưu, những người khác gọi anh ta là “Tổ trưởng Lưu”. Lần đầu tiên hắn tới cơ sở xuyên truyện tranh, cảm thấy vô cùng khó tin đối với sự việc Chiêm Tinh xuyên vào truyện tranh, toàn bộ hành trình là một loại thái độ “ Xem xem các người chế như thế nào”.
Tổ trưởng Lưu từng giới thiệu với hắn, phòng thí nghiệm nơi cơ sở này tọa lạc thuộc về một doanh nghiệp công nghiệp quân sự nào đó ở thế kỷ trước, sau đó doanh nghiệp được cơ cấu lại và di dời, phòng thí nghiệm bị bỏ hoang. Hơn mười năm trước, một nhóm các nhà nghiên cứu thế giới khác đã tập hợp lại để thành lập một phòng thí nghiệm mới. Tổ trưởng Lưu cũng giải thích một vài nguyên lý xuyên truyện tranh cho Úc Bách, Úc Bách một sinh viên khoa văn nghe về những kiến thức về chuyển động của các hạt vi mô trong thế giới vật chất, tương tự như nghe những lời giải thích của phim khoa học viễn tưởng, hắn phải mất một thời gian dài mới chấp nhận được một điều khó tin như “du hành thời gian và không gian xuyên truyện tranh”.
Nhưng Úc Bách thực sự chấp nhận rằng vấn đề này là một tồn tại khách quan cũng chỉ sau khi hắn đã tự mình trải nghiệm nó, thật sự du hành thời gian và không gian xuyên vào truyện tranh, mới làm hắn tin vào kỹ thuật khoa học công nghệ của tổ chức này. Thời khắc tỉnh lại ở trong xe thể thao của Úc Bách ở trong thành phố Noah, hắn mới thật sự hoàn toàn tin tưởng mình không bị lừa gạt.
Khi xe thương vụ đỗ ở trước cơ sở, những nghi hoặc nấn ná rất lâu trong lòng Úc Bách lại lần nữa cuồn cuộn lên.
Cơ sở này tất nhiên không đơn giản như tổ trưởng Lưu đã miêu tả, tất nhiên có bối cảnh thần bí, tọa lạc ở đáy Hồ Tây, vị trí như vậy, có quy mô như vậy, đây không phải là một đơn vị mà những người bình thường yêu thích khám phá thế giới khác có thể làm được.
Bước vào phòng thí nghiệm đặt khoang ngủ đông, Úc Bách cẩn thận đặt Trà Lê nằm trên bệ khám bệnh, hắn kiên quyết muốn canh giữ ở bên cạnh, tổ trưởng Lưu tỏ vẻ cũng rất thấu hiểu.
Một nhóm người ăn mặc như bác sĩ và y tá đến kiểm tra Trà Lê, xác nhận dấu hiệu sinh tồn của anh rất ổn định, lại muốn cắm một dụng cụ không xác định, Úc Bách rất lo lắng, ngăn cản họ làm, hỏi:
– Đây là dụng cụ gì?
Tổ trưởng Lưu nói:
– Dụng cụ này có thể giám sát được linh hồn của người trong sách đã rời khỏi cơ thể hay chưa.
– … – Úc Bách lui lại để cho nhân viên y tế làm.
Dụng cụ kỳ lạ đã được đưa vào, trên màn hình hiển thị nhiều giá trị dao động, sau vài phút, nó cuối cùng cũng ổn định lại.
Tổ trưởng Lưu và bác sĩ thảo luận mấy câu.
Úc Bách hỏi:
– Cái kia nghĩa là gì?
Bác sĩ giải thích cho hắn:
– Số liệu cho thấy linh hồn bên ngoài sống nhờ bên trong cơ thể đã rời đi rồi.
Úc Bách: – …
Tất cả mọi người, kể cả tổ trưởng Lưu đều thở phào nhẹ nhõm – người giấy ở lại đây sẽ là mối nguy hiểm tiềm ẩn đối với họ.
Chỉ có Úc Bách là không biểu lộ gì trên nét mặt. Khi họ đã tháo rời tất cả các mạch kết nối với dụng cụ và muốn đưa Trà Lê vào khoang ngủ đông, Úc Bách bước lên ôm lấy Trà Lê vào lòng, không cho phép người khác đụng vào.
Tổ trưởng Lưu khuyên:
– Anh không cần phải thế, cậu ấy chỉ có ngủ đông thì mới đảm bảo khỏe mạnh được.
– Tốt nhất các anh hãy giải thích rõ ràng cho tôi. – Úc Bách bình tĩnh nói, – Trừ phi các anh giết chết rồi, hoặc là giam giữ vĩnh viễn tôi ở trong buồng ngủ đông, bằng không tôi sẽ lựa chọn ngọc nát đá tan, mặc kệ các người đang làm nghiên cứu gì, tôi cũng sẽ phá hủy nó bằng được.Hắn không hiểu lý luận du hành thời gian, cũng không biết cơ sở này dùng phương tiện kỹ thuật gì để khiến Trà Lê rời khỏi mình. Nhưng hắn đã đại khái đoán được cơ sở này nhất định có bối cảnh nhà nước chống đằng sau, quyền lực trong phạm vi nghiên cứu khoa học có thể rất lớn nhưng lại không có quyền áp dụng các biện pháp cưỡng chế đối với công dân.
Tổ trưởng Lưu chỉnh lại kính, tựa hồ cho rằng phản ứng của Úc Bách thật buồn cười, nói:
– Anh Úc, anh có biết cậu ta là nhân vật truyện tranh không?
Úc Bách nói:
– Tất nhiên tôi biết.
– Cậu ta không phải là họa sĩ truyện tranh mà anh muốn tìm. – Tổ trưởng Lưu nói tiếp, – Anh cần phải hiểu rõ điều này và đừng nhầm lẫn giữa hai người này.
Úc Bách nói:
– Tất nhiên tôi biết người tôi yêu là ai.
– … – Tổ trưởng Lưu đột nhiên hiểu ra, nói, – Anh? Không phải chứ, anh yêu một nhân vật truyện tranh ư?
Úc Bách nói:
– Đúng vậy, lúc xuyên vào truyện tranh và sống ở đó, tôi đã yêu một người trong truyện.
Tổ trưởng Lưu cùng với những người có mặt nghe thế đều ngỡ ngàng mà nhìn nhau.
Úc Bách không để tâm đến, nói:
– Mau trả em ấy lại cho tôi.
Trà Lê cảm thấy mình đã ngủ rất lâu rồi, khi mở mắt ra thì trời đã tối đen.
– Úc Bách ơi? Sao anh lại không bật đèn? – Anh mờ mịt đứng dậy, đưa tay ra quờ quạng trong bóng tối không nhìn thấy năm ngón tay, anh không nhìn thấy gì cả, chung quanh cũng không có gì.
Anh lại nhanh chóng phát hiện, mình không ở trong văn phòng của Úc Bách, nơi mình đang nằm không phải là chiếc sô pha mềm mại kia, chung quanh hỗn độn, không có một thứ âm thanh gì.
Anh thử gọi tên Úc Bách mấy lần nhưng không nghe được tiếng đáp lại, thanh âm truyền đi rất xa, rất xa. Anh ý thức được mình dường như đang ở trong một không gian lớn đến vô biên.
Đây là đâu?
Anh đứng lên, cảm thấy cơ thể rất nhẹ, trọng lực giống như thu nhỏ rất nhiều. Anh bước ra nửa bước chân, thấy nhẹ đến mức giống như đạp lên trên bông.
Anh thử đi về phía trước một cách chậm rãi, sau khi thích ứng với trọng lực ở đây, anh tiến về phía trước rất nhanh, vừa đi vừa hỏi:
– Có ai ở đây không? Này! Có ai không!
Âm thanh truyền đi rất xa, như nước hòa vào nước.
Trà Lê sợ hãi, tăng tốc độ và bắt đầu chạy, chạy một lúc lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy một chút ánh sáng, anh dùng hết sức lực chạy về phía ánh sáng, gọi thật to:
– Úc Bách ơi, có phải anh không? Anh có ở đó không?
Tuy nhiên khi tới gần rồi, nơi đó không có Úc Bách mà chỉ có một cánh cửa phát ra ánh sáng. Trà Lê cẩn thận đi xuyên qua bóng tối, đi tới cánh cửa, đưa tay chạm vào, trên cửa liền mọc ra một tay nắm cửa, anh nắm lấy rồi mở cửa ra.
Bên ngoài sáng chói quá!
Trà Lê nheo nheo mắt, ngoài cửa là một sân thượng của một tòa nhà cao tầng, có thể nhìn thấy tòa nhà bên cạnh, cùng với khung cảnh quen thuộc của hồ nước và ngọn núi phía xa.
Đây là…thành phố Noah! Trà Lê mừng rỡ, vừa định bước qua cửa thì chợt hiểu ra, thu chân về.
Đây nhất định là cánh cửa không gian mà viện nghiên cứu mở ra, bước qua là bước về thành phố Noah, về với thế giới giả tưởng.
Nhưng Úc Bách thì sao đây
Trà Lê thầm nghĩ, vậy nơi tối tăm mà anh đang ở hiện tại là khu vực giữa chiều thứ hai và chiều thứ ba? Nhưng khi anh du hành đến thế giới thực, hình như anh chưa đi qua nơi này.
Anh không muốn cứ vậy mà rời xa Úc Bách, nghĩ một chút, anh quyết định đóng cánh cửa này lại, ngay khoảnh khắc đóng cửa lại, qua ánh sáng anh nhìn thấy cơ thể cùng với cánh tay của mình.
Hả? Anh dừng động tác của mình lại, lật tay mình rồi lật lại, cuối cùng xác định được mình bây giờ là một… người giấy mỏng.
Trà Lê trong hình dạng một người giấy mỏng đóng cánh cửa không gian thông đến thành phố Noah lại, một lần nữa lùi về trong bóng tối.
Anh thở hổn dữ dội trong bóng tối, nhìn lần cuối vào cánh cửa của Thành phố Noah, sau đó quay lại và chạy theo hướng ngược lại để tìm cánh cửa không gian cho phép anh quay trở lại Hàng Châu.
Cứ chạy cứ chạy, anh lại lần nữa nhìn thấy ánh sáng, anh cho rằng đó là Hàng Châu liền vội vã qua đó, khoảnh khắc kéo cánh cửa ra, cuồng phong ập vào, suýt chút nữa thổi bay Trà Lê người giấy bay lên cao, may mắn là anh nhanh chóng bắt được cạnh cửa tránh ở phía sau cánh cửa, chậm chạp thò đầu ra nhìn bên ngoài cánh cửa.
Oa!!! Bên ngoài cửa là núi tuyết, cánh cửa này nằm ở đỉnh núi tuyết, đập vào mắt tất cả đều là băng tuyết rất dày, thỉnh thoảng có những cơn gió mạnh mang theo những mảnh vụn băng giá.
Trà Lê từ sau cánh cửa nhảy lên trên khung cửa, nhìn xuống dãy núi phủ đầy tuyết, hắn chỉ có thể nhìn thấy những cánh đồng tuyết rộng lớn và những dòng sông băng chằng chịt.
Đây là gì nhỉ? Anh nhớ ra rồi, đây là “Mê cung sông băng” một trong những phó bản của “Con tàu từ bên ngoài” của truyện tranh.
Anh nhảy xuống khung cửa, dùng hết sức đóng cánh cửa lại, gió quá mạnh, người giấy đẩy không được, anh dùng lưng để chống cửa, dốc hết toàn bộ sức lực cuối cùng mới đóng cánh cửa này lại được.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, tiếng gió hú ngừng lại, không gian tối tăm trở lại im lặng và hỗn loạn.
Trà Lê thở hổn hà hổn hển ngồi bệt xuống cạnh cửa nghỉ ngơi, anh đã hiểu, vùng đất hỗn độn này không chỉ có thể đi thông đến thành phố Noah mà còn liên thông đến các phó bản khác của “Con tàu từ bên ngoài”.
– Bên trong vũ trụ, – Tổ trưởng Lưu cho thấy một số mô hình kỹ thuật số trên màn hình trình diễn, mỗi khối đại diện cho một thế giới, anh ta nói với Úc Bách, – Ngoại trừ thế giới này của chúng ta thì đồng thời tồn tại rất nhiều thế giới khác.
Úc Bách nói:
– Tức là toàn bộ vũ trụ ở thời không song song?
Tổ trưởng Lưu nói:
– Có thể hiểu như vậy. Nghiên cứu do bộ phận chúng tôi thực hiện là một nhánh của đề tài nghiên cứu về thời gian và không gian song song. Có thời không ra đời do vụ nổ mạnh vũ trụ, có người phụ trách nghiên cứu đối với những thời không đó. Mà có thời không là do chính con người sáng tạo ra.
– Thế giới truyện tranh… – Úc Bách lẩm bẩm.
– Đúng thế. – Tổ trưởng Lưu nói, – Truyện tranh, tiểu thuyết, phim ảnh kịch, hay thậm chí là một ý tưởng đều có thể tạo ra một thế giới khác kỳ diệu.
Úc Bách nói:
– Cái này lúc tôi ký hợp đồng xuyên vào truyện tranh thì anh đã giới thiệu cho tôi rồi.
Tổ trưởng Lưu nói:
– Khi đó anh nửa tin nửa ngờ. Phòng thí nghiệm của chúng tôi chỉ tiến hành nghiên cứu về thế giới truyện tranh. Còn có những khoa khác chịu trách nhiệm về thế giới tiểu thuyết và phim truyền hình. Các nhà nghiên cứu của chúng tôi phân bố khắp thế giới với hàng trăm phòng thí nghiệm tư nhân.
Úc Bách: – …
– Ý nghĩa của nghiên cứu này là rất lớn, – Tổ trưởng Lưu cho biết, – Nó có thể mở rộng lãnh thổ tồn tại của con người.
– … – Úc Bách nói, – Tôi không cần biết các anh đang nghiên cứu cái gì. Tôi chỉ là người tiêu thụ, các anh chưa được sự đồng ý của tôi mà đã cưỡng chế người yêu tôi đi rồi.
Người đàn ông đeo kính nói:
– Đây là điều tôi muốn giải thích với anh. Việc mở rộng lãnh thổ tồn tại của con người là một mục đích vĩ đại của nhân loại, nhưng việc người giấy xâm nhập vào thế giới thực là đi ngược lại với lý tưởng tối thượng của chúng ta.
Lĩnh vực hỗn độn giữa các chiều không gian.
– Oa a a a a a!!!!!!
Ở một cảnh cửa đi thông vào thế giới phó bản Cthulhu dưới biển sâu, Trà Lê vừa mở cửa đã suýt bị xúc tu của con bạch tuộc đánh trúng, các xúc tu cũng phóng ra một làn sóng nước biển như sóng, may mắn là Trà Lê đã kịp né tránh, cũng vội vàng đóng cửa lại.
Bây giờ anh là người giấy! Nếu bị xúc tu đánh trúng, sợ rằng sẽ bị nát bét ngay tức thì, ngộ nhỡ bị dính nước vào người, có khi còn biến thành một đống giấy nát ấy chứ! Đáng sợ quá đi!
Anh mang theo sự khiếp sợ hoảng loạn mà tiếp tục tìm kiếm cánh cửa tiếp theo, vừa chạy đi được mấy bước thì thấy tai đau nhức…Anh vẫn bị dính một chút nước biển rồi, tai bị ướt, đau quá, đau đến mức anh muốn khóc, nhưng anh lại sợ nước mắt sẽ làm hai mắt bị đau, đành phải cố nén cơn đau, cũng không dám chạm vào lỗ tai bị ướt mà tiếp tục chạy như điên về chỗ có ánh sáng.
Úc Bách giễu cợt::
– Các anh nói vì tương lai của nhân loại, nhưng anh vẫn mở cửa buôn bán và kiếm được một khoản tiền rất lớn từ việc cho xuyên vào truyện tranh, anh đã nộp thuế kinh doanh chưa?
Tổ trưởng Lưu khó xử giải thích:
– Tôi biết anh sẽ mất một thời gian để chấp nhận sự ra đi đột ngột của người yêu, nhưng chúng tôi làm điều đó vì lý tưởng cao đẹp hơn của toàn nhân loại, không cho phép người giấy tùy ý du hành xuyên qua các chiều không gian cũng chỉ để đảm bảo tính ổn định của hai bên thế giới. Nói thật với anh, người trong sách muốn xuyên đến đây cũng không phải lần một lần hai, đều bị chúng tôi sử dụng kỹ thuật để chặn lại.
Úc Bách nghĩ đến thí nghiệm thất bại của Viện Sinh vật Đặc biệt Thành phố Noah, chẳng lẽ là như vậy sao?
– Loài ngoại lai xâm lấn, đây là một chuyện cực kỳ đáng sợ. – Tổ trưởng Lưu nghiêm túc nói.
Úc Bách nói:
– Khi tôi xuyên vào thế giới truyện tranh, tôi cũng là loài ngoại lai xấm lấn thế giới giả tưởng. Nhưng khi tôi quẹt thẻ trả tiền, anh lại không nói vậy.
Tổ trưởng Lưu ngớ người, cảm thấy lời nói này quá hoang đường, nói:
– Chúng ta là nhân loạn, nhân loại là chúa sáng thế của thế giới truyện tranh.
Úc Bách nói:
– Cho nên anh cho rằng, nhân loại là thượng đế của người trong sách à?
Tổ trưởng Lưu nói:
– Tôi không có tín ngưỡng tôn giáo, nhưng cách nói này của anh cơ bản là đúng, chẳng lẽ không phải như vậy?
– … – Úc Bách hít sâu một hơi, nói, – Nếu có cơ hội, tôi đề nghị anh đi vào sống trong thế giới truyện tranh một thời gian. Tôi cũng từng giữ cách nhìn giống như anh vậy, nhưng người trong truyện đã khiến cho tôi nhận thấy suy nghĩ này nó ngạo mạn đến mức nào.
Một nghiên cứu viên khoa học trẻ tuổi hốt hoảng chạy vào nói:
– Tổ trưởng, thông đạo bị khóa có biến…
Tổ trưởng Lưu giơ tay lên ra hiệu anh ta không được nói trước mặt Úc Bách, đứng lên nói với hắn:
– Tôi có việc phải đi xử lý một chút.
Úc Bách vẫn ôm Trà Lê trong lòng, dáng vẻ không cho phép người khác tới gần, nói:
– Anh đi xử lý đi, tôi cần một lời giải thích rõ ràng.
Tổ trưởng Lưu cùng nghiên cứu viên khoa học kia vội vàng rời đi.
Bên ngoài rất ồn ào, rất nhiều người cùng chạy về một hướng nào đó.
Thông đạo bị khóa là gì nhỉ?
Úc Bách suy nghĩ rất nhanh, tổ trưởng Lưu vừa mới nói rằng để ngăn chặn người giấy du hành xuyên qua không gian đến đây, cơ sở đã khóa cánh cửa không gian mà họ đã mở, đây là lý do tại sao thành phố Noah chưa bao giờ có thể truyền tống tình nguyện viên đến đây được.
Mà Trà Lê có thể xuyên qua tiến vào, chắc là bởi vì anh không cần phải thông qua cánh cửa không gian của thế giới thực, bởi vì Chiêm Tinh đã mở ra ý thức quyền hạn cho anh, anh có thể tiến thẳng vào cũng như sử dụng cơ thể ở thế giới thực của Chiêm Tinh.
Vấn đề đặt ra là, có cánh cửa không gian bị cơ sở khóa chặt hay sao?
Úc Bách cẩn thận đặt cơ thể “Chiêm Tinh” nằm xuống, hắn đi đến bên cửa sổ, từ biểu hiện trước đó của hắn làm cho tổ trưởng Lưu cho rằng hắn sẽ không thể rời khỏi cơ thể người yêu của mình, cho nên cũng không cho người giám sát hắn.
Úc Bách lấy một chiếc áo blouse trắng trên giá áo bên cạnh mặc vào, nhìn “Chiêm Tinh” rồi đẩy cửa ra.
Hầu như tất cả các nghiên cứu viên đều tập trung tại một phòng thí nghiệm, ở giữa phòng thí nghiệm là một căn phòng kính hình lục giác được làm bằng vật liệu đặc biệt, bên trong chỉ có một cánh cửa duy nhất, cánh cửa đang phát ra ánh sáng mờ nhạt.
Tất cả mọi người nhìn chăm chú vào cánh cửa kia. Không một ai chú ý đến Úc Bách ăn mặc giống họ lặng lẽ đứng phía sau.
Tổ trưởng Lưu thì thầm với một nghiên cứu viên đứng bên:
– Đèn sáng lên khi nào vậy?
– Vài phút trước thì đột nhiên sáng lên.
Lúc này, cửa vang lên hai tiếng rất nhẹ nhàng, tựa như có người gõ cửa, tiếng gõ rất nhẹ.
Mọi người cùng im lặng.
Sau cửa có tiếng nói:
– Có ai không? Có ai không?
Hết chương 70