Làm sao giám đốc khi đó đã biết ông chủ đã không phải ông chủ
Và vì sao lại muốn thay ông chủ tới để đoạn tuyệt quan hệ với bố mẹ ông chủ?
– Sao mà càng điều tra càng có nhiều bí ẩn vậy! – Trà Lê gần như phát điên, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại nói: – Liệu có phải…giữa giám đốc với ông chủ có mối quan hệ hợp tác thầm kín nào không thể cho ai biết không?
– Nhưng lúc anh ta tới trả tiền, ông chủ còn đang ở trong tù, giữa họ thành lập quan hệ kiểu gì? – Úc Bách nhắc nhở.
Cả hai đã đến nhà tù tìm hiểu, được quản giáo cho biết trong thời gian ba tháng ngồi tù ông chủ không hề liên lạc gì với bên ngoài cả, mà phía nhà tù cho phép tù nhân liên lạc với người thân và bạn bè qua thư từ, nhưng nội dung phải thông qua sự kiểm tra của quản giáo. Ông chủ chưa từng viết thư, tháng thứ nhất ngồi tù luôn mang thái độ bất mãn, không chấp hành kỷ luật nhà tù nghiêm trọng, thỉnh thoảng còn cố tình dùng lời lẽ khiêu khích cai ngục, thể hiện ra dáng vẻ của một thanh niên chán đời bất mãn với đời, tất cả mọi người trong nhà tù đều cho rằng người này hết thuốc chữa…Mãi cho đến ngày hôm đó, ông chủ bỗng nhiên quên mất cách sử dụng máy khâu, nhưng đồng thời cùng lúc đó, anh ta đột nhiên thay đổi trở thành người tốt.
Ông chủ phiên bản người tốt cũng không có bất kỳ thư từ nào với thế giới bên ngoài.
– Điểm này rất mấu chốt. – Trà Lê bắt được trọng điểm, nói, – Giả thiết giám đốc và ông chủ chỉ là quan hệ hợp tác, giám đốc đã biết thay thế rồi nên mới thay chọn thời điểm trước khi anh ta ra tù mà đi gặp bố mẹ để đoạn tuyệt quan hệ, nhằm ngăn chặn phát hiện ra. Thế nhưng mà giám đốc làm thế nào lại biết chuyện này? Và vì sao anh ta lại muốn giúp làm chuyện này?
Úc Bách một mặt yên lặng nghe Trà Lê phân tích, một mặt suy nghĩ, Trà Lê nói xong, hắn đưa ra một phỏng đoán:
– Chẳng lẽ vị giám đốc này đã biết đến từ trước? Trước khi thay thế và vẫn là chính mình, giám đốc đã có quan hệ với anh ta?
–! – Trà Lê vội nói, – Nếu như hai người họ đã biết nhau từ trước, giám đốc trả tiền hộ cũng có khá hợp lý. Rất có thể giám đốc này chắc chắn đang làm vỏ bọc cho bạn mình, cũng chính là thay thế , yểm trợ trước mặt bố mẹ nguyên chủ! Anh ta trợ giúp chiếm lấy thân phận và cơ thể của !
Nói tới đây, cả hai người trong giây lát ý thức được một vấn đề nghiêm trọng.
Nếu như lý luận và kết quả điều tra của họ gần với sự thật và tất cả đều thành lập, vậy thì tiền đề chỉ có một, sự việc ông chủ thay thế không giống Úc Bách lái xe quá tốc độ bị bắn ra thể xác mới bị Úc Bách thay thế được, bên trong cơ thể của ông chủ bị đổi thành sóng điện não hoặc là linh hồn mới hoàn toàn là kết quả do con người tạo thành.
Chỉ có như vậy, giám đốc mới có thể trong tình huống không hề liên hệ với ông chủ nhưng lại biết rõ anh ta đã thay thế , và cũng ngay trước khi anh ta ra tù mà khẩn cấp thay anh ta đi cắt đứt nỗi nhớ con trai của bố mẹ .
Như vậy sau khi ra tù, có thể bắt đầu cuộc sống mới với thân phận mới mà không bị nghi ngờ, bao gồm ra tù không lâu đã thay đổi phong cách của quán bar, toàn bộ nhân viên công tác của quán bar ban đầu đã bị thay máu tập thể đều rất có khả năng là để che giấu những thay đổi lớn của mình. Quán bar mới được tân trang có phong cách hoàn toàn khác so với trước đây, và khách hàng cũng đã chuyển thành hai nhóm khác nhau.
Về phần vẫn đang mất tích, anh ta ở trong toàn bộ sự kiện ngoại trừ chạy thoát hai tháng phải ngồi tù thì tạm thời còn chưa nhìn ra có thu được lợi ích gì khác nữa không.
Trà Lê không thể tưởng tượng nói:
– Nhưng… điều này có khả thi không? Trao đổi linh hồn? Đây có được coi là khoa học công nghệ hay đại vu thuật không?
– … – Úc Bách dường như cũng bị sốc trước khả năng này, im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói, – Thời gian anh tới nơi này còn chưa đủ lâu, nói thật, anh cũng không có hiểu biết gì mấy về trình độ khoa học kỹ thuật của thành phố Noah đâu.
Năng lực tiếp thu của Trà Lê rất cao, mau chóng khôi phục lại bình thường sau cơn sốc, nói:
– Em là người địa phương có siêu năng lực, anh là người xuyên truyện tranh cũng đã thuận lợi bắt đầu cuộc sống mới, xí nghiệp hợp tác với Vị Bảo Biện nhiều năm qua sản xuất hàng loạt công cụ sửa chữa không rõ nguyên lý…nếu hiện tại có người nói cho em biết rằng thật sự có người đã nghiên cứu chế tạo ra kỹ thuật có thể tráo đổi linh hồn, em cũng không thấy kỳ lạ nữa.
Úc Bách suy nghĩ một chút rồi nói:
– Cũng vẫn chưa thể khẳng định có phải hay không. Nếu như đúng là vậy, giám đốc sắm vai nhân vật gì trong sự kiện này? Kẻ chủ đạo hay là đồng phạm? Anh chủ quan cho rằng, mình vẫn tin ông chủ là người tốt…Vị giám đốc này là loại người gì nhỉ?
Trà Lê nhún vai nói:
– Không biết, em còn chưa gặp anh ta, người cung cấp thông tin cũng không biết, chỉ nói anh ta là một người rất kiệm lời.
– Sao em bảo mình canh bên ngoài công ty họ rất lâu mà? – Úc Bách hỏi, – Giám đốc không đi làm, cũng chưa từng đến công ty hả?
Trà Lê nói:
– Không. Anh ta sống ở tầng giám đốc tại công ty, làm việc và sinh hoạt đều giải quyết ở tầng đó. Người này khá là thần bí, em canh ở trước cổng công ty nhà anh ta liên tục nửa tháng, thế mà chưa từng thấy anh ta ra khỏi công ty. Em cũng từng thử lẻn vào trong công ty, tiếc là không thành công. Đó là một công ty công nghệ sinh học, công nghệ kiểm soát ra vào rất mạnh mẽ. Mỗi cửa đều được trang bị hệ thống nhận dạng sinh trắc học. Dấu vân tay, mống mắt và dáng đi phải tất cả đều phù hợp trước khi cửa có thể được mở.
– Người cung cấp thông tin của em không phải là giám đốc điều hành công ty hay sao? – Úc Bách nói, – Anh ta có cách nào để đưa chúng ta vào không? Để chúng ta đóng giả làm khách hàng gì đó chẳng hạn?
Trà Lê không phải không nghĩ tới biện pháp này, lập tức phủ định:
– Đừng có làm hại người ta, dù có là quản lý cấp cao, đang yên đang lành tự dưng dẫn người lạ đi lên tầng của giám đốc, không có lý do thích đáng thì thôi, em chỉ sợ còn hại chết người cung cấp thông tin của em đấy. Giám đốc và nhân viên của anh ta có gan làm hàng cấm chưa chắc không dám làm tổn hại người khác đâu.
Úc Bách vẫn luôn nghi ngờ dấu *** là cái gì, hỏi:
– Thế nếu như có chứng cứ và bắt được giám đốc này, anh ta sẽ bị xử phạt rất nặng chứ?
Trà Lê khẳng định chắc chắn:
– Đương nhiên rồi, nếu bị bắt quả tang làm những việc như thế này, chắc chắn anh ta sẽ phải chịu mức án cao nhất và hình phạt nặng nhất trong luật hình sự.
Úc Bách vẫn không thể tin được ở một nơi như thành phố Noah lại có mai thúy và những kẻ buôn bán mai thúy, từ cua đồng quá mức nghiêm khắc, không thể đối chứng, vấn đề này cũng chỉ tạm thời gác lại, sau khi bắt được và tịch thu được hàng cấm buôn lậu thì mới biết được.
– Đề nghị của anh rất đúng. – Trà Lê không còn cách nào khác, – Nếu như có cách nào gặp vị giám đốc này thì tốt.
Nếu có thể mặt đối mặt, anh có thể xem giao diện thông tin của đối phương mới có cơ hội xác định được càng nhiều tin tức hơn. Tuy nhiên phải làm thế nào mới có thể nhìn thấy vị giám đốc thần bí này đây?
Úc Bách nhớ lại những bộ phim điện ảnh và phim truyền hình chống mai thúy mà mình đã xem, nói:
– Hàng cấm đó đã vào nước được vài tháng, chắc hẳn anh ta đang nóng lòng ra tay, thông thường trong trường hợp này, cảnh sát sẽ đóng giả thành một nhóm tội phạm khác và liên lạc với anh ta, giả vờ hợp tác với anh ta để lấy được của lòng tin của anh ta. Chờ anh ta lấy thứ đồ kia ra thì bắt cả người lẫn tang vật, bắt người ngay tại chỗ, trọng tội đã xác định, chắc chắn không chạy thoát được.
Trà Lê để bày tỏ tán thành mà gật đầu liên tiếp nói:
– Cách này rất được, ban đầu em đã muốn làm như vậy rồi. Có điều hàng cấm kia rất quý. Muốn nhận được sự tin tưởng của giám đốc, đầu tiên là phải ra tiền, chứng mình mình có thể mua nổi, cơ mà em lại chẳng có xu nào cả.
Anh làm động tác xoa tay bày tỏ mình không có tiền, tiếc nuối nói:
– Cho nên em đành phải bỏ cách này.
– Anh có. – Cảnh sát thực tập Úc Bách đầu óc lóe lên nói, – Chẳng những anh có nhiều tiền mà thanh danh của anh còn cực kém. Trong toàn bộ thành phố Noah này muốn tìm một người có danh tiếng kém như anh và hình tượng tệ hại như anh chắc chắn không có. Anh sẽ lấy thân phận Úc Bách để đi nói chuyện với giám đốc cùng nhau bắt tay làm chuyện xấu, so với tạm thời bịa đặt một thân phận gì đó đi lừa anh ta thì càng có sức thuyết phục hơn. Em thấy thế nào?
Trà Lê do dự:
– Em cảm thấy…hơi chút nguy hiểm. Bản chất của loại xã hội đen ngoài vòng pháp luật này khác với Vị Bảo Biện, ngộ nhỡ họ có rất nhiều người, thậm chí họ có súng thì sao? Em với cộng sự cùng làm việc này thì được, anh thì chưa từng được huấn luyện, cũng không có kinh nghiệm thực chiến, sẽ bị thương đấy.
Úc Bách lại thể hiện không hề sợ gì, nói:
– Cảnh sát em sẽ bảo vệ anh đúng không? Anh tin tưởng em sẽ không để anh bị thương.
– … – Trà Lê suy nghĩ nửa ngày, đề nghị này của Úc Bách thật sự là biện pháp tốt nhất.– Em sẽ đến gặp người cung cấp thông tin để sắp xếp, sẽ mất một khoảng thời gian. – Trà Lê nói, – Chúng ta cũng cần thảo luận chi tiết cụ thể. Có thành công hay không chỉ là thứ yếu. Quan trọng là bảo đảm sự an toàn của cảnh sát thực tập.
Người cung cấp thông tin đã hành động nhanh chóng, giật dây bên trong và giúp giải quyết vấn đề.
Bởi vì thân phận của Úc Bách là thật, danh tiếng nát không chỗ chê của Úc Bách cũng là thật. Vị giám đốc kia làm xong công tác điều tra sau lưng cơ bản đã tin non nửa việc Úc Bách muốn “hợp tác” với mình, đồng ý gặp mặt, hẹn Úc Bách đến tầng giám đốc tại công ty để bàn bạc.
Vì thế Úc Bách và Trà Lê đã làm chút cải trang cho chuyến đi vào hang hổ này.
Úc Bách quay trở lại với phong cách ăn mặc lòe loẹt của 1. 0 trước đây, chắc chắn giám đốc đã điều tra thông tin về mình rồi, Úc Bách vẫn giữ hình tượng cũ này.
Trà Lê thì mặc đồng phục mượn của chấp sự của trong nhà Úc Bách, để đề phòng bị công nghệ đặc biệt của công ty công nghệ sinh học nhận dạng, ngoài việc mang găng tay trắng tiêu chuẩn mà chấp sự đeo để che giấu dấu vân tay, Trà Lê còn đeo kính áp tròng để các thấu kính bao phủ kết cấu mống mắt, đồng thời cũng cố tình bắt chước bước đi của các chấp sự khi bước đi.
Hai người đến tầng dưới của công ty công nghệ sinh học theo thời gian đã thỏa thuận, thư ký của giám đốc xuống lầu đón bọn họ, khi nhìn thấy Trà Lê liền hỏi:
– Giám đốc nói chỉ gặp mặt một vị thôi, xin hỏi vị này là?
Úc Bách giả làm một tên ăn chơi phóng túng không tuân thủ quy củ, đút hai tay vào túi quần, đầy kiêu ngạo nói:
– Đây là chấp sự của tôi, một giây đồng hồ của tôi không rời em ấy được.
Trà Lê xụ mặt, không nói không cười gì cả.
Thư ký thông qua tai nghe báo cáo tình hình, sau khi nhận được câu trả lời, làm động tác “mời” rồi dẫn hai người đi thang máy riêng của giám đốc lên tầng.
Trên đường đi tới phòng tiếp tân của giám đốc, Úc Bách còn tưởng rằng giám đốc của một công ty lớn như vậy sẽ bày biện một chút, để hai người chờ lâu một chút rồi mới long trọng lên sân khấu thì mới càng phù hợp với thiết lập nhân vật vai ác trong truyện tranh.
Không ngờ rằng vừa bước vào trong, giám đốc đã ở bên trong chờ hai người, phong cách trong văn phòng cũng rất bình thường.
Trà Lê cũng thấy rất bất ngờ, vẫn duy trì biểu cảm ít nói cười, nhưng hệ điều hành lại bắn ra: Ôi trời đẹp trai quá!
Úc Bách: – …
Thế nhưng khi Úc Bách cũng nhìn người ta, thế là cũng bắn ra hệ điều hành: Thật là đẹp trai!
Không giống như Trà Lê giả vờ ít nói cười, vị giám đốc này thật sự kiệm lời, khí chất rất uy nghiêm, ngũ quan như đao khắc rìu đục, ngồi không nhúc nhích, chỉ ra hiệu cho hai người ngồi xuống sô pha đối diện với mình, nói rất ngắn gọn với cả hai:
– Mời ngồi.
Úc Bách và Trà Lê đi tới, thư ký thì lui ra ngoài để lại ba người ở trong phòng, cửa phòng khách tự động im lặng đóng lại.
Khi đi đến chỗ ghế sofa, vào giây phút cuối cùng, Trà Lê mới hồi hồn lại sau màn thưởng thức vẻ đẹp trai của giám đốc, nhớ tới thân phận ngày hôm nay của mình là chấp sự, bấy giờ mới không bám theo Úc Bách như bóng với hình cùng nhau ngồi xuống mà lui lại nửa bước, Úc Bách vừa ngồi xuống, anh liền đứng bên cạnh hắn.
Giám đốc thong dong nhìn Trà Lê, ánh mắt đảo qua chế phục chấp sự của anh, tựa như không quá để ý tới anh, lại nhanh chóng nhìn Úc Bách, không có lời khách sáo gì cả mà đi thẳng vào câu chuyện:
– Mấy hôm trước anh và một vị cảnh sát có tai tiếng hot lắm, chuyện là sao?
Trà Lê thoáng chốc thấy sau lưng lạnh buốt, nghi phạm này sao vừa lên tiếng đã…Anh thật sự sợ giám đốc đột nhiên rút súng ra, giám đốc tuy đẹp trai thật đấy nhưng quá hung hãn đi, thoạt nhìn là biết là người xấu giết người không chớp mắt rồi! Úc Bách – gặp – nguy – hiểm – rồi!
Nhưng Úc Bách vẫn ứng phó rất dễ dàng, từ sau khi hắn được mở khóa chữ trên điện thoại di động và lướt được toàn bộ những tai tiếng và các bài đánh giá liên quan đến bê bối của Úc Bách , dĩ nhiên là sẽ nghĩ tới giám đốc sẽ hỏi mình vấn đề này, nên cười rất bình thản, nói:
– Tôi cũng không nghĩ đó là một cảnh sát, uống vào chút rượu, thấy đó là một người xinh đẹp thì trêu đùa chút cho vui thôi.
Giám đốc nói:
– Anh trai anh bình thường ở nhà có hay đánh anh không?
Úc Bách nói:
– Lúc nhỏ thì hay đánh lắm, lớn lên rồi thì chỉ mắng tôi vài câu thôi. Anh còn biết anh trai tôi à?
Giám đốc nói:
– Anh trai tổng thư ký của anh làm việc thì tốt mà làm anh trai thì không tốt.
Ý tứ là loại em trai như Úc Bách này đáng đánh chết.
Úc Bách: – …
Trà Lê nghe hai người tựa hồ đang trò chuyện rất hòa bình, nguy cơ đã qua đi, anh mới yên tâm, nhân cơ hội lén nhìn vào giao diện thông tin của giám đốc.
Úc Bách đang cố gắng trò chuyện với giám đốc kiệm lời, đang muốn mau chóng nhảy qua phân đoạn hàn huyên này và nhắc đến chuyện chính thì nhìn thấy trên đỉnh đầu Trà Lê nhảy ra một khung bong bóng cảm thán kinh ngạc “Ôi ôi ôi dáng người cũng đẹp quá đi!” Hai mắt thì nhìn chằm chằm vào giám đốc.
Hắn quay đầu lại hậm hực mà nhìn Trà Lê biểu đạt sự bất mãn của mình, lúc này mà không ghen tuông thì không hề phù hợp với thiết lập nhân vật của hoa hoa công tử không đàng hoàng chút nào.
Trà Lê: – …
Úc Bách dựa vào thiết lập nhân vật hằm hè nói:
– Em đang nhìn cái gì đấy? Anh mang em ra ngoài chơi không phải bởi vì thích em, em đừng có cậy sủng mà kiêu.
Giám đốc không nói gì chỉ nhìn hai người.
Trà Lê kêu oan:
– Em hâm mộ vóc dáng của người ta, thế này cũng không được à? Em cũng muốn cao 1m9, em cũng muốn tỷ lệ mỡ 12%!
Giám đốc: – …
Úc Bách lập tức hiểu ra, nói:
– Anh cũng muốn, ai mà không muốn.
Giám đốc: – …
– Anh và anh trai tôi biết nhau à? – Úc Bách quay trở lại hỏi giám đốc.
– Từng gặp rồi, không thân mấy. – Giám đốc nói, – Anh và anh trai mình rất giống nhau, nhưng tính cách thì không.
Trà Lê tiếp tục xem giao diện thông tin của giám đốc. Ngoài những tính từ về chỉ số IQ và có học vấn cao ra thì giám đốc còn có một câu cuối cùng: Trạch nam không bao giờ ra khỏi cửa.
Ồ, xem ra anh ta không bao giờ ra khỏi tầng giám đốc, không thích ra ngoài cũng không xuống dưới tầng là thật, không có thông đạo bí mật gì cả.
Trải nghiệm cá nhân của vị giám đốc này: Xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đi lên đỉnh cao nhân sinh, nhưng càng ở trên cao nội tâm càng cô độc, bắt đầu tìm kiếm một loại an ủi tinh thần khác.
Một loại an ủi tinh thần khác? Chính là buôn lậu hàng cấm, dùng thứ đồ này để độc hại thanh thiếu niên của thành phố Noah hả?
Úc Bách qua khóe mắt chú ý tới khung hệ điều hành của Trà Lê, từ vừa rồi thưởng thức vóc dáng và giá trị nhan sắc của giám đốc thì nay biến thành một chữ “hừ”, sự căm ghét bộc lộ hẳn ra ngoài.
Ha ha ha ha, tâm tình của Úc Bách tốt hẳn lên, thái độ làm việc cũng càng tích cực hơn, học theo khí chất cà lơ phất phơ của Úc Bách nói:
– Chúng ta nói thẳng về chuyện hợp tác đi, quan hệ kết thân chấm dứt ở đây, tôi cũng sẽ không thuật lại mấy câu kia của các anh, anh trai tôi cứ cả ngày mắng tôi ngốc.
Giám đốc lại nói:
– Sự việc của Vị Bảo Biện kết thúc, nghe nói anh còn hỗ trợ anh trai mình làm mấy việc ở văn phòng nữa. Nghe nói anh làm việc cũng rất được.
Cùng lúc đó, cột trạng thái thời gian thực của anh ta vừa được làm mới!
Thời gian thực *: Đang thử thách em trai của Úc Tùng, nghi ngờ sự chân thành hợp tác của người này.
Trà Lê lập tức khẩn trương lên.
Úc Bách không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nói:
– Anh nghe ai nói? Vua nịnh bợ bên cạnh anh tôi rất nhiều, nhìn thấy tôi dùng máy in thì sẽ khen tôi là thiên tài.
Giám đốc: – Thế à.
Trà Lê lại thở phào nhẹ nhõm, biết hai người này trong ngoài đều đang thăm dò lời nói của nhau, có cái anh có thể hiểu được, có cái anh không hiểu, tóm lại, Úc Bách tạm thời không gặp nguy hiểm mà còn tiếp tục thúc đẩy sự việc đi tiếp.
Úc Bách kéo đề tài về chính sự, nói mình có người quen ở hải quan mà nghe nói giám đốc có nhập “thứ đồ tốt”.
– Có tiền thì cùng nhau kiếm đi. – Úc Bách nở nụ cười giảo hoạt, nói, – Ai gặp thì người đó có phần.
Giám đốc nói:
– Anh có thiếu tiền gì đâu.
Trước khi câu hỏi này được đưa ra, Trà Lê và Úc Bách đã bàn bạc với nhau sẽ trả lời như thế nào, giám đốc chắc chắn sẽ đặt câu hỏi tại sao một đứa con nhà giàu lại tham gia vào việc kinh doanh mua bán như vậy. Mẫu câu trả lời được thảo luận ra là bởi vì Úc Bách không nghe lời, bị bố mẹ và anh trai tịch thu thẻ ngân hàng, mỗi tháng chỉ có một chút tiền tiêu vặt, không thể nào đủ trang trải chi phí cao của mình.
Thế nhưng câu hỏi tiếp theo của giám đốc lại là:
– Tôi đã điều tra tình hình tài chính của anh, anh còn có tiền hơn cả anh trai mình làm ở cơ quan nhà nước nữa.
Trà Lê bắt đầu lo lắng, thế này phải làm sao đây?
– Ai nói tôi là vì tiền? – Úc Bách trả lời rất nhanh, – Tôi chỉ không muốn công việc tại chức của anh trai tôi quá hoàn hảo, gây cho anh ấy chút rắc rối mà thôi.
Trà Lê mờ mịt nghĩ thầm, hở, đây là kiểu làm gì vậy? Nghe không hiểu gì cả.
Úc Bách ngồi vắt chân lên, cười:
– Vụ việc của Vị Bảo Biện kia cũng là do tôi làm ra. Tôi đã tiết lộ rất nhiều thông tin nội bộ cho bên ngoài, bằng không chuyện lớn như vậy, một cảnh sát cấp bậc nhỏ làm sao mà có thể gây nên sóng gió lớn vậy được?
Lời này nói nửa thật nửa giả, đối với những người không biết 100% nội tình thì độ tin cậy rất cao, đặc biệt là khi cảnh sát Trà Lê bị giới truyền thông truy đuổi sau phiên điều trần và khuôn mặt của anh đã bị chụp lại, rất nhiều người đều biết vụ án của Vị Bảo Biện được phá có công lao lớn của cảnh sát, chính là đối tượng tai tiếng của Úc Bách.
Giám đốc gật đầu như là đã hiểu, nói:
– Có một người anh trai ưu tú thật sự là áp lực rất lớn.
Úc Bách bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ “ai cũng hiểu mà”.
Trà Lê vẫn chưa hiểu hết hoàn toàn, nhưng nghe câu nói kia của giám đốc thì đoán là đã nhận được sự tin tưởng của giám đốc rồi.
Úc Bách chính thức đi vào đề tài chính, hỏi:
– Anh có bao nhiêu thứ đó?
Giám đốc nói:
– Rất nhiều, nó được vận chuyển thành hai lô, với tổng khối lượng gần một tấn.
Úc Bách và Trà Lê đều giật mình, không ngờ lại có số lượng lớn như thế.
Giám đốc đưa ra một số tiền khổng lồ và nói:
– Đây là giá thị trường, anh ra một nửa, tài chính của anh có vấn đề gì không?
Úc Bách nói:
– Có vấn đề, nhưng không phải vấn đề tài chính. Một nửa không đủ, tôi muốn toàn bộ.
Giám đốc ngẩn ra:
– Anh có mối liên hệ nào trong lĩnh vực này không? Anh đã tìm được thị trường chưa?
Úc Bách nói:
– Cái này anh không cần quan tâm, tôi tự có con đường của mình.
Hắn lại hỏi:
– Tôi nghe nói anh và một chủ quán bar có tiếp xúc, anh ta không thể nào nuốt trôi được nhiều hàng như vậy…
Giám đốc không đợi hắn nói xong đã ngắt lời:
– Em ấy không liên quan đến việc này, không cần nói nữa, để tôi suy nghĩ lại đã.
Giám đốc suy nghĩ một lát, có lẽ đang tính toán gì đó.
Trà Lê cẩn thận f5 giao diện thông tin của anh ta, xác nhận giám đốc đúng là có chút dao động đối với việc một lần có thể xử lý một tấn hàng cấm *** này.
Úc Bách nhìn có vẻ thoải mái tự tại, nhưng trong lòng lại toát mồ hôi, không biết vị giám đốc này sẽ đưa ra quyết định gì, vị giám đốc này là người đầu tiên từ sau khi hắn tiến vào thế giới truyện tranh cảm thấy lòng dạ rất sâu, có thể sẽ gây ra sự uy hiếp nhất định đối với mình và Trà Lê.
Khi giám đốc đang sắp lên tiếng thì điện thoại nội bộ bên cạnh anh ta sáng lên, anh ta ấn vào, thư ký ở đầu bên kia nói có khách tới, đang chờ ở văn phòng giám đốc.
– Tôi có một vị khách quan trọng cần gặp một chút. – Giám đốc đứng lên nói, – Hai vị chờ một lát, sẽ nhanh thôi.
Giám đốc đi ra ngoài, cửa tự động khép lại.
– Anh ta ăn cái gì mà cao vậy? – Trà Lê nói khẽ với Úc Bách đang ngồi, – Nếu như anh ta đến nhà em, lúc lên cầu thang thể nào cũng sẽ bị đụng đầu cho mà xem.
Úc Bách: – …
Giỏi lắm, đã nghĩ đến việc mời tổng tài bá đạo đẹp trai khí chất về nhà rồi cơ đấy.
Trà Lê cũng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cười xòa làm lành:
– Chỉ là một hình dung thôi, chứ em không có ý mời anh ta đến nhà.
Úc Bách xụ mặt nói:
– Biểu hiện vừa rồi của anh…
Hắn muốn nói biểu hiện của mình có tốt không? Không xứng được khen ngợi hay sao?
– Suỵt. – Trà Lê đã suỵt khẽ một tiếng, dùng mắt ra hiệu hắn đừng nói nữa.
Hắn kịp phản ứng, trong phòng có cameras.
Hai người không dám hành động thiếu suy nghĩ, càng không dám nói chuyện lung tung, nhưng cứ đứng tấn như vậy mãi cũng không được. Úc Bách suy nghĩ một chút, vươn tay kéo Trà Lê đến.
Trà Lê hiểu ra ngay, rất tự nhiên ngồi lên đùi hắn, hai người đã ôm nhau như vậy nhiều lần rồi, có câu trước lạ sau quen, cũng bớt ngượng ngùng đi nhiều, thân mật và ôm lấy nhau, “Úc Bách” vốn dĩ chính là một tên háo sắc, khi đang nói chuyện chính sự vẫn tranh thủ làm chuyện thân mật với chấp sự của mình rất hợp lý, có thể thì thầm nói chuyện tâm sự cũng không làm cho bên kia cameras giám sát nghi ngờ – mà cũng chưa chắc đã có người xem, cameras cũng không phải hôm nay họ mới trang bị.
Trà Lê kề tai nói nhỏ với Úc Bách:
– Biểu hiện của anh rất tốt, có thể đi diễn kịch được đấy. Tuy rằng thực ra em có nhiều câu không hiểu gì mấy.
– Anh ta nghe hiểu là được. – Úc Bách nói.
Hắn vòng một tay ôm lấy Trà Lê, hôm nay vì phù hợp thiết lập nhân vật “Úc Bách” mà hắn đã mặc quần áo trong tủ của “Úc Bách”, cổ áo hơi rộng và trễ, Trà Lê ngồi lên đùi hắn, đè lên vạt áo, cơ ngực của hắn bị lộ ra.
Trà Lê nhìn chằm chằm vào đó, mỉm cười nói:
– Ồ, anh rất trắng nha…À đúng rồi, anh từng nói mình không trắng như .
Úc Bách nói:
– Anh cũng không đen, dáng người của anh còn đẹp hơn cậu ta, cậu ta mới hai mươi tuổi, không quyến rũ bằng anh.
Trà Lê: – …Anh đúng là không biết xấu hổ!
Úc Bách hơi đỏ mặt lên.
Trà Lê đột nhiên tưởng tượng nói:
– Chúng ta ôm nhau có phải không đúng không? Dù là vừa gặp đã yêu cũng sẽ không làm gì cả. Có phải anh lợi dụng em không?
– … – Úc Bách xấu hổ, – Không đâu.
Trà Lê nói:
– Không thì anh chạm vào đâu em đi.
Anh nhớ trước kia Úc Bách sờ đầu của mình, còn mình từng sờ mặt Úc Bách, vì thế anh chuẩn bị việc bị sờ đầu hoặc sờ mặt. Thế nhưng suy nghĩ của Úc Bách còn xuất sắc hơn anh rất nhiều, do dự nửa ngày, nghĩ đến vị trí nào cũng không dám, cuối cùng chỉ thò tay vào vạt áo, qua lớp áo sơ mi sờ sờ bụng Trà Lê…Cơ bụng lúc không dùng lực cũng rất mềm mại, cảm giác tay giống như đang gãi bụng con mèo vàng nhỏ tên Tiểu Cường ở nhà vậy.
Trà Lê: – …
Trà Lê suýt nữa thì bật cười thành tiếng, hai chân móc vào tay vịn sô pha, người thì rúc vào trong lòng Úc Bách, anh cảm thấy Úc Bách thật là đáng yêu nên có ý trêu chọc hắn, hơi cúi xuống chủ động hôn vào khóe môi hắn một cái.
Úc Bách đột nhiên mở to hai mắt, vẻ mặt thẹn thùng muốn chết.
Trà Lê vừa định nhắc nhở hắn đừng có phá hỏng thiết lập nhân vật “Úc Bách” đấy. Đúng vào lúc này Úc Bách đột nhiên mạnh mẽ hôn xuống.
Trà Lê: –!
Thực tế thì Úc Bách đã làm tốt việc anh sẽ né tránh. Nhưng anh không tránh, chỉ sửng sốt một chút rồi mau chóng đáp lại hắn.
Úc Bách ngây ngất, đây là nụ hôn đầu của hắn, hai người đều không thuần thục, thực sự là một cặp ngốc nghếch, vấp phải nhau, nhưng nụ hôn lại rất chân thành và cuồng nhiệt.
Không gian xung quanh hai người dường như được bao phủ bởi một tấm lọc màu hồng, vô số cánh hoa đào bay lượn, xoay tròn rồi rơi xuống như một trận mưa như trút nước.
Trà Lê biết chúng nó không phải thực thể, sẽ không rơi vào mắt của mình, nhưng anh vẫn căng thẳng nhắm hai mắt lại.
Hết chương 36