Trời trong nắng ấm, thời gian đi làm.
Cảnh sát Trà Lê ngậm một chiếc bánh quy ngón tay nhìn vào trang word trống trên màn hình máy tính, lông mày nhíu lại, suy nghĩ tán loạn.
Tổ trưởng tổ trọng án bưng ly cà phê đi phòng trà nước đi qua sau lưng Trà Lê rồi lại lui trở về, nói:
– Em đang viết cái gì thế? Anh nhớ là gần đây anh không giao việc gì cho em mà nhỉ?
– Ừm. – Trà Lê nghĩ thầm, không phải là gần đây không giao mà là trước đây cũng chưa từng giao.
Anh trả lời đúng sự thật với tổ trưởng:
– Em đang viết báo cáo kết thúc vụ án Vị Bảo Biện kia, thự trưởng bảo em phải nộp báo cáo chi tiết cho chú trước khi tan làm. Chú ấy phải đi nộp cho ủy ban tòa thị chính.
–! – Ôi trời, cấp dưới có thể giao báo cáo vượt cấp cơ đấy! Tổ trưởng không những không tức giận mà còn thấy vô cùng kiêu ngạo, vỗ mạnh vào vai Trà Lê khích lệ.
– Làm tốt lắm, em cố gắng lên. Có điều anh thấy em ngồi trước màn hình cả một buổi sáng rồi đấy mà chưa viết được chữ nào hở?
Trà Lê vừa ăn bánh quy ngón tay vừa buồn bực nói:
– Bởi vì em không biết viết…Trước kia toàn là cộng sự của em làm.
Anh phụ trách xung phong, cộng sự phụ trách cản phía sau, anh phụ trách lập công, cộng sự phụ trách viết báo cáo.
Cộng sự là một cộng sự rất tốt.
Anh quay đầu sang nhìn chỗ làm việc trống không bên cạnh, rồi lại quay sang dùng ánh mắt u oán nhìn tổ trưởng.
– Không liên quan đến anh. – Tổ trưởng phủi sạch quan hệ, – Anh cho rằng anh hai bị Vị Bảo Biện bắt đi, không ngờ lại không phải. Việc này phải trách thự trưởng, chú ấy dặn dò bọn anh không được nói năng lung tung, làm cho bọn anh lầm tưởng là do Vị Bảo Biện làm không thể trêu chọc vào.
Chẳng những tổ trưởng mà cả những đồng nghiệp khác dù chỉ biết chút ít về tình hình thực tế cũng đều tin rằng sự mất tích của cộng sự có liên quan đến Vị Bảo Biện. Sau khi những vụ việc của Vị Bảo Biện được công bố, các đồng nghiệp cũng rất bàng hoàng, trong hai ngày qua, họ lần lượt đến gặp Trà Lê để giải thích rằng họ không biết gì về chuyện này.
Tổ trưởng an ủi Trà Lê:
– Em phải lạc quan, nghĩ thoáng một chút.
Trà Lê thở dài, nếu không lạc quan không nghĩ thoáng thì có thể làm gì bây giờ? Nếu như có manh mối anh đương nhiên vẫn muốn tiếp tục điều tra, trước đó còn phải chăm sóc cậu con trai học sinh cấp ba của cộng sự.
Tổ trưởng nói:
– Anh hai lâu như vậy rồi mà không có tin tức, lẽ nào là đi chấp hành nhiệm vụ bí mật có độ nguy hiểm cao và đã hy sinh rồi.
– … – Trà Lê hộc ra một ngụm máu, cái này kêu lạc quan á?
Tổ trưởng lại nói:
– Hoặc là đã phạm tội nghiêm trọng nào đó và bị hành quyết một cách bí mật rồi.
– … – Trà Lê lại hộc ra một ngụm máu nữa, cái này mà kêu người ta nghĩ thoáng một chút?
Tổ trưởng lại tiếp tục nói thấm thía:
– Trà Lê à, dù sao thì em cũng mới hơn hai mươi tuổi, mồ côi cũng không đáng sợ lắm, nhưng em vẫn phải mạnh mẽ lên.
Khóe miệng Trà Lê giật giật, run rẩy chỉ vào tổ trưởng:
– Anh đi…đi SPA ngay cho em!
——Dựa trên kinh nghiệm sống của mình, nói thẳng “anh đi chết đi” có khả năng sẽ mất âm biên thành “đi *** đi”.
– Được, vừa lúc hết giờ làm. – Tổ trưởng nháy mắt lấy mũ tắm ra và vui vẻ đi SPA.
Trà Lê: – …Anh tiếp tục viết báo cáo năm chữ thì xóa ba chữ.
Góc dưới bên phải màn hình xuất hiện một cửa sổ pop-up với tin tức nóng hổi, ồ, đúng là cơ hội tốt để lên mạng, anh nhanh chóng bấm vào xem.
Vị Bảo Biện cải cách đang triển khai mạnh mẽ, truyền thông cũng tiếp tục tìm hiểu thông tin về công cụ sửa chữa. Thông tin hôm nay nhắc tới, công ty đảm nhận việc sản xuất và nghiên cứu phát triển công cụ sửa chữa cũng phải chịu trách nhiệm và bị các bộ phận liên quan truy cứu trách nhiệm và tịch thu toàn bộ công cụ sửa chữa chưa xuất xưởng, bị phạt với một số tiền lớn, người phụ trách cũng đã nhận phỏng vấn, yêu cầu bộ phận nghiên cứu phát minh của công ty phải nghiêm túc chỉnh đốn và cải cách.
Công ty nghiên cứu và phát minh thứ đồ này mà chỉ bị phạt tiền, thật sự là quá nhẹ.
Trà Lê nghĩ như thế. Đồng thời lại nghĩ đến vụ án mà anh và đối tác đang bí mật theo dõi, bên liên quan cũng là một công ty công nghệ sinh học, anh và cộng sự thông qua một vài manh mối tin rằng công ty này treo đầu dê bán thịt chó, sau lưng đang làm một số ít hoạt động bất hợp pháp.
Vào ngày anh và Úc Bách đến nhà hàng và bị người nổi tiếng mạng phát sóng trực tiếp quay trúng cũng là ngày anh đang gặp mặt người cung cấp thông tin về vụ án, sau đó, một loạt sự kiện bất ngờ đã khiến anh phải trì hoãn hơn nửa tháng và không có tiến triển gì thêm.
Một ngày sau khi người cung cấp thông tin cuối cùng cung cấp manh mối, Trà Lê đã bị điều đi làm cảnh sát tuần tra, rồi sau đó cộng sự mất tích, vì vậy anh vẫn chưa tiếp tục điều tra, chờ làm xong hết mọi việc anh sẽ tiếp tục lặng lẽ đi theo dõi vụ này.
Đến chiều, các đồng nghiệp lần lượt tan làm, Trà Lê đã ngồi viết báo cáo suốt buổi chiều, trên bài cáo cáo chỉ có ước chừng hơn 19 chữ.
Trà Lê: – …
Muốn khóc quá, khổ ghê, Trà Lê ngồi lau nước mắt.Ước gì có người nào có thể viết hộ anh, không quan tâm là ai, chỉ cần thay anh viết xong là được. Chỉ cần nguyện vọng trở thành sự thật, bảo anh làm gì anh cũng làm hết.
Cảnh sát Trà Lê đau khổ cùng cực chắp tay trước ngực thầm cầu nguyện.
Vì thế người này đã tới.
Úc Bách hiên ngang đi vào sở cảnh sát phân khu mà không một ai ngăn cản, những cảnh sát mà hắn gặp trên đường thậm chí còn không hỏi hắn tới làm gì, mọi người đều đã chấp nhận thân phận của hắn là người nhà trực tiếp của đồn cảnh sát rồi.
– Tôi tới rồi. – Úc Bách lên sân khấu một cách rực rỡ, đi vào văn phòng tổ trọng án.
Hắn ăn mặc áo sơ mi quần tây, áo vest đặt ở trên khuỷu tay, bước đi đầy tự tin, đổi đi những bộ quần áo của giống như show diễn QQ mặc những bộ quần áo mà mình vẫn thường mặc và phù hợp với mình, làm hắn một lần nữa lấy lại được trạng thái thanh niên tài tuấn đẹp trai khí chất chính trực ở thế giới ba chiều.
Việc phóng thích hormone cũng tự nhiên hơn.
Úc Bách lộ ra dáng vẻ thân thiết rất tự nhiên với Trà Lê, nở một nụ cười đúng mức, giọng điệu cũng vô cùng chuẩn xác không quá khoa trương mà lại thể hiện ra được quan hệ đặc biệt của hai người, nói:
– Bận mãi mới xong là đến tìm anh ngay, anh…
Không đợi hắn triển lãm xong toàn bộ phong thái soái khí của mình, Trà Lê đã kéo lấy hắn, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai ấn hắn ngồi xuống ghế máy tính, nói:
– Tới cũng tới rồi, làm bài hộ tôi đi…Trông anh ăn mặc như một nhân viên đánh máy vậy.
Úc Bách: – …
– Tôi mặc thế này không đẹp trai à? – Hắn không thể tin được hỏi, đây là chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen mà hắn đã cẩn thận phối hợp, còn cẩn thận chỉnh lại nếp gấp ở viền áo.
– Đẹp đẹp đẹp. – Trà Lê thấy hắn rất anh tuấn, lại nóng lòng muốn hắn viết báo cáo nên đáp vừa chân thành vừa có lệ, – Anh là nhân viên đánh máy đẹp trai nhất. Mau viết đi, chắc chắn anh viết rất tốt.
Nói rồi hai tay đặt lên vai Úc Bách bắt đầu massage cho hắn.
Úc Bách bị bắt làm việc ngay tại chỗ. Hắn bất đắc dĩ đánh lên tinh thần cố gắng nghe anh nói về chủ đề báo cáo, ổn định tâm thái rồi bắt đầu làm việc.
Trước tiên chẳng nói chẳng rằng xóa toàn bộ 19 chữ kia đi.
Trà Lê đang thấy đau lòng, lại thấy ngón tay của Úc Bách như những con bướm nhảy múa trên bàn phím…Với kỹ năng như này, mong nhớ của Trà Lê về cộng sự đều lập tức biến mất một nửa.
Nửa giờ sau, Úc Bách – người tham gia toàn bộ vụ án đã viết xong bản báo cáo một cách hoàn hảo và trôi chảy.
Trà Lê gần như quỳ sát đất cảm động rưng rưng nước mặt vội hoạt động con chuột cấp tốc gửi cho thự trưởng rồi sau đó tắt máy.
– Có thể tan làm được chưa? – Trà Lê vẫn luôn đứng ở sau ghế máy tính, lúc này vui vẻ từ sau lưng ôm lấy Úc Bách, nói, – Có anh hỗ trợ thật tốt quá.Úc Bách đỏ mặt nói:
– Ừm…Anh không cần phải ôm chặt vậy đâu.
Trà Lê muốn trêu chọc hắn lại đỏ mặt, lần này anh không thuận lợi trêu chọc được.
Trà Lê buông tay đang ôm hắn ra, nhiệt độ xung quanh chợt tăng lên một cách khó tả. Anh dịch đến một bên làm như không có việc gì giả vờ thu dọn đồ đạc của mình trên bàn, nói:
– Anh nói anh bận xong rồi tức là sao? Không cần phải đi giúp anh trai của anh nữa à?
Úc Bách nói:
– Ừ, làm xong hết rồi, không cần phải đi nữa.
– Ờ. – Trà Lê nói, – Thế anh làm gì ở đó vậy? Cũng giúp anh ấy viết báo cáo à? Có vất không?
Ánh mắt Úc Bách rơi vào trên tay đang thu dọn đồ đạc của anh, anh cất đồ đi rồi lại lấy ra nhiều lần, rõ ràng là đang thất thần.
– Anh tôi có trợ lý đặc biệt, không tới lượt tôi. – Úc Bách nói, – Tôi cũng chỉ mỗi ngày nhận giúp đỡ trả lời điện thoại và tiếp đãi các phụ huynh tới kiến nghị. Hồi trước tôi làm công việc lập kế hoạch nên cũng khá thành thạo trong xử lý mọi việc liên quan đến con người.
Trà Lê hỏi:
– Úc Tùng không sắp xếp anh đến chỗ anh ấy làm công việc nào đó tạm thời à?
– Không, tôi thấy anh ấy rất cẩn trọng, không giống như là người cần tìm người khác đội nồi thay cho mình. – Úc Bách nói, – Anh ấy bảo tôi chịu khó ôn tập, chuyên tâm chuẩn bị thi công chức.
Trà Lê ngạc nhiên:
– Không phải anh nói muốn thi công chức chỉ để lấy thông tin sao? Anh thật sự thi vào công chức đấy à?
Hai người đều nhìn nhau, cả hai đều cố tỏ ra như đang nói về những vấn đề nghiêm túc.
Úc Bách nói:
– Thế anh muốn tôi làm gì? Chả phải anh nói muốn tôi tìm được công việc đấy à?
– Thành phố Noah không có công ty internet nào cả, anh ở đây sẽ không làm nghề nghiệp cũ của mình. – Trà Lê hỏi, – Anh còn biết làm gì khác nữa không?
Úc Bách nghiêm trang nói:
– Tôi biết nịnh nọt.
Trà Lê bật cười:
– Anh rất biết thù dai nhớ lâu đấy.
Úc Bách cũng cười rồi sau đó nói:
– Tôi biết chơi Rubik.
Trà Lê còn đang cười, cảm thấy hắn lại sắp kể chuyện cười, nói:
– Ờ, là Rubik mà tôi cũng biết phải không?
Úc Bách nói:
– Đúng thế. Tôi đã thấy các anh chơi Rubik, là loại hình vuông có lỗ khắc, đều giống nhau. Tôi giành được huy chương đồng của Giải vô địch khối Rubik WCA khu vực Hàng Châu.
Trà Lê: –?
Không phải chứ, tên này nói thật đấy hả?
Úc Bách nói:
– Tôi còn biết thổi kèn cla-ri-nét. Khi còn là sinh viên, tôi là thành viên của dàn nhạc của trường, suýt nữa thì trở thành người điều khiển buổi hòa nhạc đấy. Hôm nào rảnh tôi chơi bản Debussy Rhapsody cho anh nghe.
Trà Lê: –???
Không phải chứ, có vẻ tên này nói thật nhỉ?
Úc Bách đang nỗ lực bày tỏ bản thân, nghĩ một chút, nói:
– Hồi học trung học tôi từng viết một tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, có một thiên tiểu thuyết mini có tên là “Thế giới khoa học viễn tưởng”, số tôi cũng may mắn, còn được xuất bản trên tạp chí khoa học viễn tưởng.
Trà Lê: -…
Anh nhìn thấy Úc Bách hoàn toàn không phải đang nói đùa, tâm tình liền không tốt, người ta vốn dĩ chính là học sinh giỏi rồi, sao vẫn còn có nhiều tài năng được che giấu kỹ vậy cơ chứ? Anh thì cái gì cũng không biết nha!
Anh cười gượng nói:
– Anh đúng là đa tài đa nghệ.
– Nhưng chẳng đâu vào đâu cả. – Úc Bách có chút ngượng, nói, – Ban đầu tôi muốn thi vào Thanh Bắc, muốn làm cái này muốn làm cái kia, cuối cùng lại không thi đỗ. Tôi luôn làm những việc không thú vị, xuyên đến nơi này của các anh và trở thành Úc Bách này, càng tự do tôi càng không có h@m muốn thi cử nữa. Tôi chỉ muốn…làm cái gì cũng được, hy vọng có thể giống như bây giờ ngày này chơi với anh.
Trà Lê hít một hơi thật sâu, lại thở ra, nói:
– Tôi đi làm, tôi có công việc, chơi gì mà chơi? Tôi không hề chơi.
– Theo anh đi đơn vị, làm việc cùng anh. – Úc Bách sửa lại.
Trên thực tế, Úc Bách cảm thấy đi theo Trà Lê làm việc cũng giống như đi chơi, nào có cảnh sát nghiêm túc nào có thể giải quyết một vụ án bánh chưng mặn ngọt lớn và lập công được đâu. Vụ án lớn nhất của thế giới này chỉ sợ cũng chính là vụ Vị Bảo Biện từ sau khi mình xuyên tới đây.
– Hay là anh giao cho tôi công việc gì đi. – Úc Bách nói, – Tôi có thể thử xem, con người đều phải làm việc, dù là ở trong truyện tranh thì tôi cũng không muốn trở thành sâu gạo áo tới đưa tay cơm tới há mồm.
Đây là một cuộc thảo luận về kế hoạch cuộc sống, không có gì sai khi thảo luận về chủ đề này với những người bạn tốt. Trà Lê không thể nào hình dung được cảm xúc trong lòng mình lúc này, khi nghe Úc Bách nói muốn mỗi ngày ở bên anh, trong lòng anh thấy vui mừng không diễn tả được, nhưng lại cảm thấy như vậy cũng không tốt lắm, bạn bè thân thiết cỡ nào đi chăng nữa thì cũng có cuộc sống riêng của mình – dù có là bạn tốt, đúng không?
Anh ngập ngừng nói:
– Vì sao anh cứ muốn vây quanh tôi vậy? Giờ anh đã khá thích ứng rồi, có thể sống cuộc sống của anh đi.
Úc Bách nói:
– Anh không thích ở bên tôi à?
Trà Lê mơ hồ cảm thấy ba chữ “ở bên nhau” có ý nghĩa đặc biệt, liền nói:
– Cũng…cũng bình thường.
– Cái gì mà cũng bình thường? – Úc Bách nói, – Thích hay không thích, chỉ đơn giản thế thôi.
Cọng tóc ngốc của Trà Lê lập tức dựng thẳng lên, có thể thấy được nội tâm cũng rất hồi hộp, nói:
– Vậy…thì…tôi thích.
Làm cho Úc Bách vui vẻ không để đâu cho hết, cũng trở nên lắp ba lắp bắp, sau một hồi lâu nói:
– Chúng ta ở bên nhau là việc đã định sẵn rồi.
Trà Lê: –? Cái gì mà định sẵn? Anh tìm người tính quẻ hả?
– Là theo sự quan sát của tôi. – Trên mặt Úc Bách vẫn còn đỏ, dưới ngọa tằm cũng có hai đường cong thẹn thùng, nói, – Anh và Úc Bách ở trong truyện tranh này chắc chắn là một cặp.
Trà Lê: –?
– Không thể nào, anh nói bậy bạ gì đó? – Trà Lê kịp phản ứng lập tức bổ sung chắc như đinh đóng cột, – Tôi rõ ràng là một nhân vật tích cực được tạo ra một cách hết sức cẩn thận, đang yên đang lành tại sao tác giả truyện tranh lại cố tình làm hại tôi như vậy?
Úc Bách lại rất nghiêm túc nói:
– Xét đến mọi mặt của tình huống, khả năng này quả thực có thể xảy ra, hơn nữa còn rất lớn.
– Không lớn, tôi nói không thể nào. – Trà Lê không thích hắn nói như vậy, thậm chí không muốn nghe hắn nói đến , nói, – Sao anh lại thế được? Chúng ta quen thuộc như thế, tôi chưa từng coi anh là , anh muốn lấy lòng tôi muốn theo đuổi tôi, vì sao không đích thân đi làm? Anh không cần phải mượn danh người khác, tôi không quen biết cậu ta, tôi nói thích cũng là nói về anh.
Úc Bách lại mặt đỏ lên, hắn yên lặng ngồi đó, trên ngực trái áo sơ mi xuất hiện một con hươu nhỏ hình như được in 3D.Úc Bách nhìn thấy ngay, ngạc nhiên:
– Anh đeo cài áo hình con nai non hả…
Tuy nhiên, con nai còn có thể hoạt động, nó giơ gạc lên và đánh vào cơ ngực trái của Úc Bách thình thịch thình thịch, Úc Bách hoàn toàn không nhận ra điều đó, sau nghe Trà Lê nói thì cúi đầu xuống, con nai mờ dần và biến mất.
Hai người đồng thời nhận ra… Đây là nai con chạy loạn nha.
Úc Bách ngẩng đầu nhìn Trà Lê.
Trà Lê nín thở, dự cảm được… chuyện chung thân đại sự sắp xảy ra rồi.
Úc Bách nói:
– Tôi vốn là người đồng tính, anh biết mà, nơi của chúng tôi…chỉ sợ sẽ bị thiêu chết kể cả chưa từng yêu đương.
– Rõ ràng anh nói là sẽ không bị thiêu chết. – Trà Lê biết rõ hắn đang miêu tả đồng tính luyến ái là không được xã hội chấp nhận ở thế giới ba chiều, vẫn chọn đâm chọc, – Vậy rốt cuộc thì anh đã từng yêu hay chưa?
Úc Bách căng thẳng muốn chết, khẽ khàng nói:
– Chưa từng. Anh để tôi nói hết đã, anh cắt ngang một cái làm tôi quên cả mình muốn nói gì rồi.
Trà Lê:
– Anh nói đi.
Úc Bách lấy lại bình tĩnh, tiếp tục nói:
– Sau khi đến đây, tôi không cần phải giấu giếm xu hướng tính dục của mình nữa, tôi muốn tìm… một người bạn trai. Tôi sẽ yêu em ấy bằng cả trái tim mình và sống thật tốt với em ấy.
Trà Lê nói:
– Ừ…Ừ, rất tốt, sau đó thì sao?
Òa, Úc Bách nói “em ấy” nhất định là nói anh rồi, cho nên Úc Bách muốn yêu đương với anh nhỉ? Dẫu rằng anh chưa từng có kế hoạch yêu đương, thế nhưng cơ hội tới, thể nghiệm một chút cũng được mà phải không.
Hơn nữa Úc Bách rất thú vị nha.
….Tận thế cũng không phải ngày mai sẽ tới luôn.
Anh cũng hơi thích Úc Bách, thỉnh thoảng khi bầu không khí mờ ám, anh sẽ cảm thấy hơi phấn khích tim đập mạnh, không phải là thích liên tục, nhưng mà cũng ít nhất thích vài giây…không, mười mấy giây.
– Chỉ là… – Đỉnh đầu Úc Bách bốc khói, cả mặt lẫn cổ đều đỏ bừng, lỗ tai bốc khói giống như máy hơi nước đang tỏa nhiệt. Bản thân hắn cũng cảm thấy rất xấu hổ, những hiệu ứng đặc biệt của truyện tranh không thể che giấu được chính là tác nhân hủy diệt lớn bầu không khí lúc này, khiến hắn bối rối và khó tập trung.
Cuối cùng cắn răng một cái, nói:
– Tôi tìm người khác yêu đương không bằng tìm anh. Anh xem, chúng ta thân thiết với nhau như thế, anh và Úc Bách chắn chắn là một đôi, mà anh cũng thích ở bên tôi, tất cả đều vô cùng tự nhiên…
Thế nhưng hắn lại không thể nói ra thành lời những lời thật lòng chân thành, đầu lưỡi như xoắn lại với nhau.
Trà Lê: – …
Ý của người xuyên truyện tranh là?
Ah ta đang thay thế đi theo đuổi Trà Lê bởi vì cả hai là một cặp trong truyện?
Hoặc nói cách khác, anh ta đang muốn tìm một người để yêu đương, không bằng tìm luôn Trà Lê mà mình quen thuộc nhất?
Mà gì mà một cặp chính thức…Ai thèm để ý cái này, nhảm nhí quá.
Biểu cảm của Trà Lê thay đổi liên tục.
Úc Bách hồi hộp hỏi:
– Ý anh thế nào?
– Ý tôi? – Trà Lê thật sự tức giận rồi.
Trong tình huống này, mình có phải bị người xuyên truyện tranh đùa bỡn tình cảm không? Thích mười mấy giây cũng không phải giả.
Anh hét lên: – …Anh đi SPA đi!