Kỳ thật yến hội chấm dứt, Lam Tư đã muốn đi đến thánh điện tìm Trữ Khang Hạo cùng Đoạn Sở rồi chứ, bất quá thị vệ Á Đạt bên người hắn lại tìm đến, tự nhiên là vì thuốc thức tỉnh đã truyền đến ồn ào huyên náo trên mạng lưới tinh vực. Về phần Lai Đặc đế vương vì sao lại không liên hệ trực tiếp với Lam Tư, tự nhiên là bởi vì hệ thống phòng ngự trong hoàng cung cản trở tất cả thông tin đối ngoại tức thời.
Chờ Lam Tư xử lý xong, tính toán đi tới thánh điện, lại ngoài ý muốn thấy được ở một góc hành lang Đế Tinh điện, Tiêu Quan Trần đang đứng thẳng tắp ở đó. Tiêu Quan Trần lúc này, trên mặt đã không còn tươi cười tản mạn tùy tính như dĩ vãng, môi nhếch lên, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm phương xa, thoạt nhìn phá lệ nghiêm túc.
“Quan Trần, ngươi đang nhìn cái gì?” Lam Tư tò mò hỏi, đi đến bên người hắn ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt hắn. Đình thai lầu các, mái cong phản vũ, cho dù là cung điện tinh xảo hoa mỹ, cũng không rực rỡ lóa mắt bằng phù điêu màu vàng ròng vây quanh thánh điện.
“Nơi đó là thánh điện.” Lam Tư nghĩ đến Tiêu Quan Trần trừ bỏ muội muội bảo bối, tựa hồ hứng thú lớn nhất chính là phù điêu, không khỏi cười giải thích: “Nghe Tiểu Sở nói, thánh điện là do đế vương Đế Ma Tư đời thứ nhất tự mình điêu khắc, cả tòa thánh điện này đều như vậy.”
“Thật sự là kiệt tác khiến kẻ khác sợ hãi than!” Tiêu Quan Trần thở nhẹ ra. Hắn tuy rằng xuất thân Tiêu gia thế gia, là trưởng tử con cả người thừa kế Tiêu gia, lại cực kì ít có cơ hội được tiến vào hoàng cung, càng đừng nói được đi tham quan trong hoàng cung. Vừa rồi thời điểm nhìn thấy thánh điện, Tiêu Quan Trần chỉ cảm thấy cả người đều bị hấp dẫn thật sâu.
Lam Tư nở nụ cười, khó trách Tiêu Quan Trần mê muội như thế, tinh tế chiến loạn không ngớt, kiến trúc mấy ngàn năm trước còn bảo tồn đến nay, đích xác khiến kẻ khác khó có thể tin. Càng đừng nói một tòa cung điện phù điêu như vậy, thế nhưng lại là kiệt tác của đế quân khai quốc Đế Ma Tư.
“Ta muốn đi tìm Tiểu Sở, ngươi đi cùng ta, rồi chúng ta cùng rời đi.” Lam Tư đề nghị.
Tiêu Quan Trần dừng một chút, giương mắt nhìn về phía thánh điện cách đó không xa, gật gật đầu.
Hai người thong dong tiêu sái đi trong hoàng cung, Lam Tư là khách nước ngoài lại hiểu biết nhiều về hoàng cung hơn so với Tiêu Quan Trần, vừa đi vừa đảm đương chức vụ hướng dẫn viên du lịch cho Tiêu Quan Trần, đi đi dừng dừng, chờ hai người đi tới đại điện bên ngoài thánh điện, vừa vặn lại đi ngang qua Hà Thải San.
Hà Thải San bởi vì cải tiến thuốc ngưng thần loại A mà có được danh hiệu tông sư, Lam Tư thân là vương tử Trạch Mĩ tự nhiên sẽ biết, mà Tiêu Quan Trần từ trước đến nay luôn chú ý các loại tin tức, đối với tin tức về huynh đệ Hà gia cùng Đoạn Sở lại càng hiểu rõ. Ở bên ngoài thánh điện nhìn thấy nàng, hai người đều dâng lên hoài nghi, bước chân đều nhanh hơn vài phần.
“Lam Tư, Quan Trần, các ngươi đến đây!” Thanh âm mỉm cười của Trữ Khang Hạo từ một bên truyền đến.
Tiêu Quan Trần cố ý đi chậm lại, nhìn thấy Lam Tư bay nhanh đến nhào tới chỗ Trữ Khang Hạo, ánh mắt không tự chủ được chuyển hướng phù điêu thật lớn trên tường, dần dần lâm vào trầm tư. Thẳng đến khi Lam Tư gọi hắn, Tiêu Quan Trần mới quay đầu lại, nhìn đến Lam Tư hốc mắt phiếm hồng, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, không khỏi nở nụ cười.
“Đều đứng ở cửa làm gì? Mau vào.” Đoạn Sở cười khẽ tiếp đón.
Lam Tư có điểm ngượng ngùng, bị Trữ Khang Hạo kéo đi lên trước, Tiêu Quan Trần theo ở phía sau tiến vào thánh điện. Ba người liếc mắt một cái liền nhìn đến cái hòm trên bàn.
Đoạn Sở cũng không giấu diếm, đem chuyện Hà Thải San nói kể lại một lần.
“Hà Thải San kia, chính là tôn tử của nàng lần đó hại đệ ngất xỉu thiếu chút nữa gặp chuyện không may? Trưởng tôn của nàng có phải vẫn còn mơ ước Thịnh Trạch? Gia tộc như vậy, tính nguy hiểm quá lớn.” Trữ Khang Hạo nhăn lại mi. Tình yêu là khó bỏ qua nhất, Hà Dược Bân nếu trở thành người khế ước hậu thiên, cơ hội tiếp cận Thịnh Trạch càng lớn, mà Hà Hướng Minh tiền đồ bị hủy, phát hiện hi vọng cuối cùng lại bị thuốc thức tỉnh phá hủy, Hà Hướng Minh vốn lòng dạ hẹp hòi thật sự sẽ không giận chó đánh mèo sao?
Đoạn Sở lơ đểnh, cho dù Hà gia có chiến sĩ cấp cùng tông sư chế thuốc thì sao, lấy thân phận địa vị hiện giờ của hắn, cùng nắm giữ cơ giáp chiến hạm, thật đúng là không cần lo lắng này đó, nếu không Hà Thải San vì sao phải cúi đầu.
Lam Tư giữ chặt Trữ Khang Hạo, tán dương gật đầu với Đoạn Sở: “Tiểu Sở làm vậy là đúng, lấy địa vị hiện giờ của hắn cùng Thịnh Trạch, xử trí theo cảm tính thì không được.”
Không đợi Trữ Khang Hạo hỏi, Tiêu Quan Trần cũng là thái độ khác thường mà mở miệng: “Không tồi, làm đế vương cùng thánh quân tương lai, quan hệ tốt với một Hà gia có được tông sư chế thuốc cùng chiến sĩ cấp , so với tranh đấu vô vị thì tốt hơn nhiều.”
Cái này, đến phiên Đoạn Sở kinh ngạc. Hắn không biết là giao dịch lần này có hại, hay là chiếm được tiện nghi. Bởi vì thuốc thức tỉnh Hà Thải San cũng không phải không thể có được, chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi, mà đồng ý để chiến sĩ cấp dùng thuốc ngưng thần khai thông, lại quá mức hư ảo, Hà Thải San kỳ thật cũng biết điểm này, cho nên nàng lần này đến đây càng nhiều chính là vì muốn hóa giải mâu thuẫn quá khứ.
Bất quá lời nói của Tiêu Quan Trần cùng Lam Tư, thế nhưng lại công khai ám chỉ Úc Thịnh Trạch sẽ trở thành đế vương đời tiếp theo, làm cho Đoạn Sở biết rõ thái độ làm người của Úc Thịnh Trạch hoàn toàn nghĩ không ra.
Lam Tư thấy đôi huynh đệ này vẻ mặt mờ mịt khó hiểu giống nhau như đúc, cảm thấy buồn cười. Hắn ở trái đất sinh sống hơn ba năm, đương nhiên biết chính quyền Hoa Hạ cùng tinh tế là không giống nhau.
“Tiểu Sở, lấy thực lực chiến sĩ cấp của Thịnh Trạch, địa vị tông sư chế thuốc được tôn sùng của ngươi, Úc Khải Phong bệ hạ còn có thể lựa chọn người thừa kế vương vị khác sao?” Lam Tư xuất thân vương thất, đối với cái này là hiểu biết nhất.
Tiêu Quan Trần cũng gật đầu phụ họa, tinh tế thực lực vi tôn, nhà đế vương cũng đồng dạng như thế. Hơn nữa Úc Thịnh Trạch rất có khả năng thăng lên cấp , chỉ cần hắn không ngã xuống trước Úc Khải Phong bệ hạ, vị trí đế quân này hắn coi như ngồi vào chỗ của mình.
Đoạn Sở nhăn lại mi, bất quá nghĩ đến Úc Thịnh Trạch làm việc từ trước đến nay đều tính toán trước, đại sự như vậy sẽ bàn luận với hắn. Lại nói lấy tuổi thọ của người thức tỉnh phổ biến ở tinh tế mà tính toán, Úc Khải Phong đang lúc chính trực tráng niên, còn chưa cần thiết phải vội vàng lo lắng lựa chọn đế vương đời tiếp theo. Nghĩ vậy, Đoạn Sở liền dễ dàng đem vấn đề này gác lại.
Bất quá hiển nhiên, có người không thể chấp nhận tương lai như vậy, lại càng không hiểu ý mà chờ đợi. Trong tẩm điện hoàng cung đại hoàng tử, Úc Hồng Trì lạnh lùng nhìn chằm chằm Đỗ Ngạo Tình sắc mặt trắng bệch, không chút do dự trầm giọng cự tuyệt: “Ngươi điên rồi sao, phụ vương nếu đem đệ tam quân độc lập làm tư quân của Thịnh Trạch, làm sao có thể thu hồi. Huống chi, người có mắt đều nhìn ra được, Thịnh Trạch tất nhiên là đế vương đời tiếp theo, Đoạn Sở lại là tông sư chế thuốc, gia tăng cấp bậc hộ vệ là việc cấp bách, đâu phải nơi ngươi muốn loại bỏ liền loại bỏ!”
Nước mắt Đỗ Ngạo Tình đều rơi xuống, quỳ trên mặt đất túm lấy ống tay áo Úc Hồng Trì, không cam lòng quát to: “Rõ ràng ngươi mới là đại hoàng tử, mẫu thân của ngươi mới là vương hậu danh chính ngôn thuận của bệ hạ, dựa vào cái gì vương vị phải chắp tay tặng cho người ta! Ngươi cho dù không tranh, cũng phải vì con mà suy nghĩ!”
Đỗ Ngạo Tình nói xong, theo bản năng an ủi bụng của mình.
Úc Hồng Trì “Ba” một tiếng đập lên tay Đỗ Ngạo Tình, cúi thắt lưng, vẻ mặt khinh thường trào phúng: “Con, ta xem ngươi là vì vị trí vương hậu mới đúng? Chính Đỗ gia, đã khiến cho dã tâm của ngươi lớn như vậy? Đáng tiếc, chính ngươi không chịu thua kém tìm một người chồng mới cấp , lại không có bản lĩnh trở thành tông sư chế thuốc không ai dám đè đầu ngươi. Cho dù ngồi trên ngôi đế hậu, cũng phải nhìn xem ngươi có ngồi được an ổn hay không!”
Hắn nói xong, thấy Đỗ Ngạo Tình bộ dáng hoàn toàn ngốc lăng, hừ lạnh một tiếng, xoay người liền hướng cửa điện đi tới, tới cửa rồi, bỗng nhiên quay đầu lại, lớn tiếng cảnh cáo: “Nếu để cho ta biết ngươi lại tính kế Thịnh Trạch cùng Tiểu Sở, đừng trách ta không khách khí. Nhị hoàng đệ đã chết cũng không thể an táng trong hoàng lăng, chết một chính phi hoàng tử cũng không phải đại sự!”
Nói xong, tùy ý thê tử làm bạn nhiều năm, đang mang thai xụi lơ trên mặt đất, Úc Hồng Trì cũng không quay đầu lại mà rời khỏi, vài ngày sau đó cũng không trở về tẩm điện.
Một chỗ yên tĩnh ở thiên điện hoàng cung, thị vệ trưởng Tằng Lãng bên người Úc Hồng Trì, cố ý dẫm mạnh chân tiến lên, đối với Úc Hồng Trì còn đang xuất thần cung kính nói: “Đại điện hạ, bệ hạ cho gọi!”
Ánh mắt Úc Hồng Trì tối sầm lại, quay đầu nhìn về phía Tằng Lãng: “Đỗ Ngạo Tình ở nơi nào?”
Tằng Lãng thần sắc căng thẳng, vội vàng lắc đầu: “Không, hoàng tử phi vẫn không ra khỏi tẩm điện, Thanh Hàn điện hạ lo lắng, vẫn canh giữ ở nơi đó.”
Úc Hồng Trì trầm mặc một lát, gật gật đầu, sửa sang lại sắc mặt sau đó nhanh chóng đi tới Đế Tinh điện, Tằng Lãng vẫn cùng đi đến đại điện, sau đó mới cung kính chờ đợi ở bên ngoài cửa.
Úc Khải Phong liếc mắt một cái liền thấy được đứa con cả khó có thể che dấu nét tiều tụy cùng vẻ mệt mỏi, nghĩ đến sóng ngầm đã bắt đầu khởi động, bất động thanh sắc mở miệng: “Danh sách người đi tới Lạp Á tinh cầu đã định ra, người nhìn xem trước đi, sau đó thông tri mọi người, an bài hành trình cho tốt.”
“Vâng!” Vẻ mặt Úc Hồng Trì run lên, tiến lên tiếp nhận nhìn lướt qua, so với trong dự đoán thì không có nhiều khác biệt, bất quá nghĩ đến Đoạn Sở lần này cũng đi theo, chần chờ xin chỉ thị: “Phụ vương, số lượng hộ vệ tùy tùng ở hội nghị liên minh tinh tế có hạn chế, bất quá tình huống lần này đặc thù, tin tức về thuốc thức tỉnh đã truyền khắp tinh tế, không bằng để cho Thịnh Trạch chỉ huy đệ tam quân đi theo, canh giữ ở bên ngoài Lạp Á tinh cầu.”
Úc Khải Phong vẫn chú ý tới Úc Hồng Trì, thấy hắn lời nói khẩn thiết, thần sắc đoan chính, vừa lòng gật đầu, lại cố ý công đạo một ít chính sự, sau khi Úc Hồng Trì lĩnh mệnh chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên mở miệng: “Chính phi của ngươi nếu mang thai, sự vụ trong cung đều chuyển giao cho vương hậu, trong điện của các ngươi giao cho Thanh Hàn, nàng cũng lớn rồi.”
Úc Hồng Trì chỉ cảm thấy phía sau lưng phát lạnh, lập tức cung kính lên tiếng trả lời.
Úc Khải Phong thấy thế, khẽ thở dài: “Ngươi cũng biết, cửu đệ ngươi không thông chính vụ, mà tinh lực của Tiểu Sở đều ở trên chế thuốc cùng gieo trồng. . . . .”
“Phụ vương!” Úc Hồng Trì bỗng nhiên ngẩng đầu, bất chấp thất lễ mà đánh gảy lời nói của Úc Khải Phong, vẻ mặt nghiêm nghị nói rõ: “Phụ vương, Thịnh Trạch tâm tư thông thấu, nhìn xa trông rộng, tương lai nhất định có thể trở thành chiến sĩ cường đại nhất, Tiểu Sở lại khai sáng cho Đế Ma Tư chúng ta một tương lai hoàn toàn mới. Bọn họ tựa như tổ tiên cùng thánh quân, chính là tồn tại kiêu ngạo nhất Cáp Ngói tinh hệ!”
Úc Khải Phong chậm rãi lộ ra tươi cười, thẳng đứng dậy, chậm rãi đi xuống bậc thang, rồi đứng ở đứng trước mặt Úc Hồng Trì.
“Các ngươi, đều là kiêu ngạo của ta!”
Bàn tay hữu lực của Úc Khải Phong đặt lên bả vai Úc Hồng Trì, trong mắt tràn đầy trấn an. Tuy rằng đế vị đã định, nhưng đứa con cả cơ trí thông minh, khoan dung cẩn thận, con út trầm ổn kiên nghị, so với những đời vua trước vì vương vị mà liên tục tranh đấu với nhau đầy huyết tinh trong nhiều năm liền, tất nhiên sẽ không tái diễn.
Úc Hồng Trì nhìn phụ thân mình, trong lòng tự nhiên nảy sinh một cỗ vui mừng nhảy nhót, đem sự thất vọng đối với ngoại tổ và thê tộc cùng luồng khí tích tụ trở thành hư không, cung kính hành lễ, vững bước rời khỏi Đế Tinh điện. Hắn phải thông tri cho cửu đệ Úc Thịnh Trạch cùng Đoạn Sở tham dự hội nghị liên minh tinh tế, đồng thời, tình huống của các nhân viên quan trọng trong tinh hệ cùng với hội đồng các hiệp hội, cũng phải cẩn thận nói rõ mới được.Tháng Sáu ,