Trà Hương Mãn Tinh Không

chương 155

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lộ Dịch Toa nghe được câu hỏi của Đoạn Sở, nửa ngày không nói gì, ngay lúc Đoạn Sở chuẩn bị nói sang chuyện khác, Lộ Dịch Toa bỗng nhiên lên tiếng, thần sắc còn mang theo vài phần thương tiếc.

“Thất ca ngươi năm ba tuổi, mẹ đẻ khó sinh mà chết, bát hoàng tử được sinh ra vào ngày hôm sau liền chết non, sau đó trong hoàng cung liên tiếp xảy ra sự cố, ngay cả hoàng hậu là mẹ đẻ Văn Bân cùng Nguyên Dung cũng chết bệnh. Chờ ta gả cho bệ hạ, thất ca ngươi đã năm tuổi, cùng Văn Bân, Nguyên Dung không hợp nhau, bất quá sau khi Úc Thịnh Trạch được sinh ra thì lực chú ý của hắn mới bị dời đi, nhiều năm như vậy ta còn nghĩ rằng hắn đã quên.”

Nói xong lời cuối cùng, trên mặt Lộ Dịch Toa lại lộ ra vẻ buồn cười, nhìn về phía Đoạn Sở nghiêm túc dặn dò: “Thất ca của ngưoi tính tình vội vàng nôn nóng, luôn cùng Thịnh Trạch đánh nhau từ nhỏ tới lớn, trong nhiều ca ca tỷ tỷ như vậy, cũng chỉ có Hạo Bằng là thuần túy quan tâm tới Thịnh Trạch nhất. Về phần đại ca của bọn họ, tuổi tác cách nhau quá xa. Về sau thời điểm các ngươi ở chung, Hạo Bằng cùng Thịnh Trạch tính tình đều không tốt, ngươi đành vất vả một chút.”

Đoạn Sở nghe được những điều này, cảm thấy hiểu rõ. Lấy trình độ phát triển y tế của Đế Ma Tư, hoàng cung lại có bác sĩ chuyên môn chăm sóc, vậy mà có thể xuất hiện chuyện khó sinh mà chết, muốn nói lúc đó hoàng hậu vô tội sẽ chẳng có ai tin, bất quá khẳng định là cũng có những người khác tham dự, bằng không khi Úc Khải Phong cùng Lộ Dịch Toa kết hôn, hoàng cung sẽ không sạch sẽ như vậy.

Đối với dặn dò của Lộ Dịch Toa, Đoạn Sở tự nhiên là vui vẻ nhận lời. Lại nói lần đầu tiên hắn khai thông tinh thần lực cho Úc Thịnh Trạch, hắn cùng Thịnh Trạch đều không để trong lòng, ngược lại Úc Hạo Bằng vẫn nhớ kỹ, cũng làm cho ấn tượng của Đoạn Sở về Úc Hạo Bằng trực tiếp kéo lên cao. Đối với chuyện Úc Hạo Bằng cùng Úc Thịnh Trạch đánh nhau, hắn lại nhịn không được bật cười.

Không cần nghĩ cũng biết, Úc Hạo Bằng lúc còn nhỏ khẳng định bất mãn cái đệ đệ từ đâu chui ra dành mất phân nửa tình thương của mẹ, hơn nữa đệ đệ này rất mạnh miệng, căn bản không biết làm nũng hay tỏ ra yếu thế.

“Mẫu thân không cần lo lắng, đây có lẽ chỉ là một phương thức ở chung của huynh đệ bọn họ mà thôi.” Đoạn Sở cười nói, Úc Sơ Tiểu vừa vặn đem nắm tay hắn cho vào miệng. Cái miệng trẻ con chưa có răng đem nắm tay hắn bôi đầy nước miếng, Đoạn Sở vội vàng lấy khắn mềm ra, nhìn thấy cái miệng nho nhỏ bắt đầu vui vẻ phun bọt nước, bỗng nhiên trong lòng vừa động.

“Mẫu thân, Thịnh Trạch có ảnh lúc nhỏ không?” Đoạn Sở không tránh được dụ hoặc mà thấp giọng hỏi.

Lộ Dịch Toa nhãn tình sáng lên, vẫy lui cung nữ chung quanh, thần thần bí bí vào nội điện, rất nhanh lấy ra một tấm thẻ.

Thời điểm Úc Thịnh Trạch đi tới đón Đoạn Sở, chống lại chính là tươi cười trêu tức của bầu bạn, chú ý tới Lộ Dịch Toa vội vàng giấu tấm thẻ trên bàn, sắc mặt bắt đầu biến thành màu đen.

Đi ở hành lang hoàng cung, Đoạn Sở vẫn luôn không tiếng động cười cười, thắt lưng đều sắp không nâng thẳng lên được.

Tất cả kiên nhẫn của Úc Thịnh Trạch, đại khái đều dùng ở trên người Đoạn Sở, thấy hắn nghẹn cười đến nước mắt đều trào ra, không thể không một tay gắt gao ôm lấy hắn, một tay ở sau lưng nhẹ nhàng vỗ vỗ, bất đắc dĩ hỏi: “Cười vui như vậy?”

Đoạn Sở thanh thanh giọng, cuối cùng khôi phục bình tĩnh, vừa nhấc đầu nhìn đến bộ dáng trầm ổn tin cậy của Úc Thịnh Trạch, lập tức lại nhớ tới đứa trẻ nhỏ xíu luôn xụ mặt trong hình, hoặc là Nguyên Vĩnh Nghị ở bên cạnh cũng đồng dạng bé tí toét miệng cười đè ép Úc Hạo Bằng đang vẻ mặt ấm ức.

Thật sự quá tương phản, Đoạn Sở rốt cục nhịn không được cười lên tiếng, lại lo lắng đưa tới chú ý, cuối cùng đem mặt chôn trong lòng Úc Thịnh Trạch vui sướng cười một trận.

Ánh mắt Úc Thịnh Trạch trở nên thâm thúy, nhìn Đoạn Sở ở trong ngực cọ đến cọ đi hồn nhiên không phát hiện bất thường, tay đặt ở phía sau lưng vừa nhấc, chế trụ cái gáy của Đoạn Sở vẫn còn đang cười, cúi đầu, thật mạnh hôn lên đôi môi hắn.

Đoạn Sở giật mình há miệng, lại bị Úc Thịnh Trạch nhân cơ hội tham nhập vào khoang miệng quấy nhiễu, Đoạn Sở hô hấp bị kiềm hãm rốt cục chú ý tới Úc Thịnh Trạch khác thường, chỉ nhớ rõ vội vàng mở ra kết giới tinh thần lực, liền đắm chìm trong môi lưỡi giao triền đầy ngọt ngào.

Thật vất vả bình phục, Đoạn Sở cũng không muốn nói tới đề tài quấy rầy tâm tình thật là tốt của bọn họ, lôi kéo Úc Thịnh Trạch hăng hái đi xuyên qua đình viện hoàng cung, thẳng đến lúc Lam Tư lấy thân phận vương tử Trạch Mĩ truyền đến thỉnh cầu bái kiến, hai người mới đi trở về thánh điện.

“Thịnh Trạch, Tiểu Sở, các ngươi đã trở lại.” Mọi người Trữ gia đang ngồi ở chính điện thánh điện.

Đoạn Sở cùng Úc Thịnh Trạch làm xong chào hỏi, cười nhìn về phía Nhạc Tùng Trữ: “Mẹ, Lam Tư cùng ca ca hắn lại đây.”

Nhạc Tùng Trữ ánh mắt chợt lóe, bọn họ kỳ thật đều đang đợi Đoạn Sở, là muốn biết tin tức về nhị hoàng tử Úc Văn Bân, bất quá nhìn biểu hiện của Đoạn Sở, căn bản là không muốn nói chuyện. Hoặc là, không thích hợp nói chuyện mới đúng.

Nghĩ đến ở Đế Ma Tư từng thấy qua các loại thủ đoạn tinh thần lực, Trữ Huy Dung tự nhiên hiểu được, ngược lại thúc giục Nhạc Tùng Trữ: “Vừa vặn là thời gian trà chiều, Lam Tư đến đây, bà không bằng chuẩn bị một ít trà bánh.”

Nhạc Tùng Trữ nghe vậy, gật gật đầu đứng dậy, kéo Trữ Khang Khiết vẻ mặt nghi hoặc: “Giúp mẹ một tay.”

Trữ Khang Khiết vội vàng đưa ấu tể Tử Tinh thú cho Đoạn Sở, vội vàng đi theo qua.

Úc Thịnh Trạch thông tri tổng quản thánh điện giúp đỡ an bài, lúc Đoạn Sở bắt đầu phao nước trà thì nhìn về phía Trữ Huy Dung bọn họ: “Nhị ca nhị tẩu của con ngày mai sẽ được đưa về, mấy ngày nay trong hoàng cung càng thêm bận rộn, ba cùng mọi người muốn ngủ lại thánh điện, hay là trở về Mạc Ngươi Lai?”

Mấy huynh đệ Trữ Khang Hạo nhìn nhau liếc mắt một cái, nếu đều đã có kết quả, bọn họ cũng không cần vội vã biết quá trình. Huống chi vừa rồi bọn họ đã trao đổi qua, Úc Băn Vân vượt ngục là do Đoạn Sở tính kế, bọn họ một khi không cẩn thận tiết lộ, rất có thể sẽ tạo nên phiền toái cho Đoạn Sở.

Trữ Khang Viễn giành trước nói, nhìn Trữ Huy Dung thỉnh cầu: “Đại bá, chúng ta trở về Mạc Ngươi Lai đi, ở trong hoàng cung ra vào rất không tiện.”

Trữ Huy Dung đồng ý gật đầu: “Đi, chúng ta trở về Mạc Ngươi Lai.”

Đoạn Sở cụp mắt, xoa đầu Tử Tinh thú trong lòng ngực, trong mắt đều là ý cười. Hắn ngủ ở đâu cũng không sao cả, bất quá hai Tử Tinh thú của hắn còn đang ngốc trong không gian trà sơn, bây giờ còn không biết có bao nhiêu ủy khuất đâu. Nếu trở về Mạc Ngươi Lai, cũng có thể để cho chúng nó đi ra. Đoạn Sở bỗng nhiên cảm thấy, cứ tiếp tục giấu kín chuyện hai Tử Tinh thú tiến hóa, cũng không phải biện pháp.

“Thịnh Trạch, Bạch Bạch cùng Đoàn Tử tiến hóa, chúng ta tìm thời gian công khai đi?” Đoạn Sở chần chờ đề nghị.

Ánh mắt Úc Thịnh Trạch dừng trên con Tử Tinh thú được Đoạn Sở ôm, lấy tay xách xuống mặt đất, nhìn một nắm cầu lông run rẩy dựng lên hai lỗ tai, mắt to chuyển động, nhỏ bé yếu ớt kêu “ô” hai tiếng, rất nhanh liền chạy bắn về phía hành lang, xem chừng là đi tới chỗ Trữ Khang Khiết cùng Nhạc Tùng Trữ đang ở.

“Đợi sau khi trở về từ trái đất được không?” Úc Thịnh Trạch trầm giọng giải thích: “Dù sao cũng liên quan đến trà rượu, ngươi sắp xếp lại tư liệu về quá trình tiến hóa giao cho phụ vương, tạm thời không cần đi hiệp hội nghiên cứu dị thú đăng ký.”

Đoạn Sở suy nghĩ, lập tức đồng ý. Hai Tử Tinh thú tiến hóa, nói đến cùng cũng là dị thú giống người khế ước thức tỉnh, hơn nữa dấu hiệu tia chớp trên trán Bạch Bạch từ màu tím biến thành màu vàng, hoàn toàn là nhờ trà rượu. Cứ như vậy, trước khi thuốc thức tỉnh được công khai, đích xác không thích hợp đi hiệp hội nghiên cứu dị thú đăng ký. Bất quá Đoạn Sở chẳng qua là không muốn cứ tiếp tục giấu diếm hai Tử Tinh thú như vậy, đăng ký hay không không có gì ảnh hưởng.

Hơn nữa Úc Khải Phong cùng Ứng Kì bọn họ vẫn rất khó hiểu, Đoạn Sở vì sao lại nhắc nhở Dung Thu uống Bích Chi thảo trước khi uống trà rượu, điều đó thể hiện rõ trước đó Đoạn Sở đã hiểu rõ tác dụng của trà rượu. Lúc này lại đem hai Tử Tinh thú tiến hóa đến trước mặt bọn họ, cũng có thể giải thích rõ ràng, miễn cho tương lai đệ trình lên liên minh tinh tế cùng hiệp hội chế thuốc lại xảy ra sự cố.

Trữ Khang Hạo nghe được Úc Thịnh Trạch nói quay về trái đất, bỗng nhiên vẻ mặt rối rắm hỏi Đoạn Sở: “Đệ muốn đưa chúng ta quay về trái đất, vậy không phải lại nghỉ học mất nửa năm sao?”

“Đại ca yên tâm đi, đệ khẳng định có thể thuận lợi tốt nghiệp.” Đoạn Sở không khỏi bật cười.

Chương trình học của học viện người khế ước, cấp một hai đều là học chương trình căn bản, học cách vận dụng tinh thần lực của người khế ước cùng lý thuyết cơ sở của các ngành học khác, cấp ba bốn là sau khi xác định phương hướng hành nghề thì học tập từng hạng mục riêng. Mà Đoạn Sở bởi vì có Tề Vĩnh Vọng cùng trưởng lão nghiệp đoàn người khế ước đặc biệt giảng dạy, vận dụng tinh thần lực cùng cường hóa đã sớm học xong rồi, phương hướng hành nghề cũng đã sớm xác định, hơn nữa quyền hạn trong mạng lưới tinh vực của nghiệp đoàn người khế ước cùng các hiệp hội lớn đều mở ra cho hắn, xin nghỉ thật sự không cần lo lắng.

Trữ Khang Hạo nghiêm mặt “Nga” một tiếng, còn cố ý nhìn Úc Thịnh Trạch, cuối cùng không nói nữa.

Đoạn Sở lập tức liền cảm thấy không thích hợp, hồ nghi nhìn Trữ Khang Hạo. Đừng nói chẳng qua chỉ là xin nghỉ, hắn trước kia ở trên trái đất tạm nghỉ học đều đã hai ba lần, cũng không bắt gặp bộ dáng như vậy của Trữ Khang Hạo.

“Cửu điện hạ, Khẳng Ân • Duy Đức điện hạ cùng Lam Tư • Duy Đức điện hạ tới rồi.”

Áo Lợi Ngươi vừa vặn đi tới, Úc Thịnh Trạch đứng dậy đồng thời giữ chặt Đoạn Sở, ghé sát vào bên tai hắn thấp giọng: “Để ta nói cho ngươi.”

Úc Thịnh Trạch cũng không tính toán giấu diếm tin tức về Đằng Lương Tuấn, chờ Tuân Lệ đại nguyên soái quét sạch đàn dị thú gây rối, bọn họ sẽ đi tới trái đất. Mà Đằng Lương Tuấn gần như điên cuồng, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội lấy người Trữ gia áp chế Đoạn Sở. Sớm muộn gì, bọn họ cũng sẽ phải gặp nhau.

Đoạn Sở nghe vậy, cũng yên tâm.

Lam Tư cùng Khẳng Ân lại đây, tự nhiên là được nhiệt tình chiêu đãi. Lam tư giới thiệu với Đoạn Sở ca ca nhà mình, bị bánh ngọt ngàn tầng màu sắc ngon tuyệt của Nhạc Tùng Trữ hấp dẫn, tuyệt không khách khí ngồi ở đối diện Nhac Tùng Trữ ăn, ngay cả Trữ Khang Hạo thần sắc cứng ngắc ngồi bên cạnh cũng chưa để ý.

Khẳng Ân vẫn là lần đầu tiên nhìn đến đệ đệ cùng người Trữ gia ở chung, nụ cười mỉm lễ phép thiếu chút nữa không giữ được, may mắn Áo Lợi Ngươi bưng tới trà đã được phao tốt, hắn mới không bị thất thố.

“Nhìn Lam Tư cùng người Trữ gia ở chung tốt như vậy, ta cũng yên tâm.” Khẳng Ân mỉm cười nói. Đương nhiên, tươi cười của hắn nếu như không cứng ngắc như vậy, có lẽ cũng có chút thuyết phục.

Khẳng Ân tựa hồ cũng ý thức được điểm này, ho nhẹ một tiếng, nhắc tới ý đồ đến đây của mình: “Vài ngày nữa ta sẽ trở về Trạch Mĩ, Lam Tư nói đệ ấy muốn đi tới trái đất, cửu điện hạ, đến lúc đó còn mong quân bộ đóng quân ở trái đất hỗ trợ chiếu cố một chút.”

Nếu không phải lo lắng đưa tới bất mãn của Đế Ma Tư, hắn đã tính toán phái đội ngũ quân hạm hộ tống, bất quá tọa độ của trái đất Đế Ma Tư rõ ràng không muốn công khai, hắn cũng chỉ có thể nhờ cậy Đế Ma Tư đề cao phòng ngự.

Đoạn Sở kinh ngạc nhìn về phía Lam Tư, thấy hắn nháy mắt với mình, không khỏi nở nụ cười. Nơi xa xôi như vậy, Lam Tư lại mới gặp nạn, Lai Đặc • Duy Đức còn có thể sảng khoái đồng ý như vậy, có thể thấy được Lam Tư ở trước mặt đế vương Trạch Mĩ, vẫn là rất tùy tâm sở dục.

“Ta cùng Tiểu Sở sẽ hộ tống bọn họ đến trái đất, không cần lo lắng.” Bên này, Úc Thịnh Trạch đã bình thản nói ra hành trình của bọn họ.

Khẳng Ân lắp bắp kinh hãi, nghĩ đến Lam Tư từng nhắc nhở hắn, Úc Thịnh Trạch cùng Đoạn Sở thập phần coi trọng Trữ gia, quả nhiên tuyệt không sai.

“Vậy, đến lúc đó còn mong Trữ tiên sinh cùng Trữ phu nhân chiếu cố nhiều hơn.” Khẳng Ân đối với vợ chồng Trữ Huy Dung hành lễ.

Trữ Huy Dung cùng Nhạc Tùng Trữ vội vàng đáp lễ, Lam Tư nhăn lại mi, không khách khí đánh gảy Khẳng Ân: “Tam ca, cái này ca không cần phải nói, a di cũng sẽ chiếu cố đệ tốt lắm.”

Khuôn mặt tươi cười của Khẳng Ân rốt cuộc cương cứng, đối với đệ đệ này tức đến nghiến răng, thật sự là càng lớn càng tùy tính, đều sắp phát triển theo hướng Úc Thịnh Trạch rồi. Bất quá hắn cũng biết, Lam Tư đây là muốn nói rõ với hắn, không hy vọng quan hệ với Trữ gia tồn tại lợi ích.

“Hảo, ca đã biết.” Khẳng Ân thỏa hiệp nói, nhìn Lam Tư làm ra bộ dáng bất đắc dĩ giải thích: “Nhưng mà ai làm cho đệ ăn sung sướng như vậy, ca cuối cùng vẫn nên cảm tạ một chút.”

“Khụ khụ khụ” Lam Tư đang ăn bánh ngọt phát ra tiếng ho kinh thiên động địa, Trữ KHang Hạo ở một bên sợ tới mức vội vàng vỗ lưng cho hắn, đồng thời đưa một ly trà qua, giúp Lam Tư cẩn thận uống từng chút một. Này cũng là Trữ Khang Hạo chiếu cố đệ đệ thành thói quen, hoàn toàn hành động theo bản năng, căn bản không chú ý tới hai người hiện tại gần gũi bao nhiêu.

“Cám ơn.” Lam Tư đỏ mặt nói lời cảm tạ, một đôi ánh mắt màu trạm lam đều bị sặc thành ánh nước, sau đó dùng lực trừng ca ca hại hắn mất mặt.

Chút khách sáo vừa rồi còn lưu lại toàn bộ đều biến mất, Khẳng Ân “Đầu sỏ gây nên” nhịn không được nở nụ cười.

Buổi nói chuyện vì chút nhạc đệm này mà trở nên thoải mái, thời điểm lúc sau Khẳng Ân hỏi về gối trà, Đoạn Sở liền tỏ vẻ hoàn toàn giao cho Úc Khải Phong bệ hạ, nếu Trạch Mĩ có nhu cầu cấp bách có thể nói trước.

Khẳng Ân lôi kéo Lam Tư cảm thấy mỹ mãn rời đi, tính toán sau khi hoàn thành nhiệm vụ gối trà, đưa cho đệ đệ một chút đặc sản Trạch Mĩ nhét vào nút không gian, làm lễ vật mang tới trái đất. Lễ tiết nên có, thì phải bảo trì.

Sau khi nhìn đôi huynh đệ này rời đi, Úc Thịnh Trạch dặn dò Áo Lợi Ngươi chuẩn bị trở về Mạc Ngươi Lai, liền lôi kéo Đoạn Sở đi trở về tẩm điện.

Nghe xong lời nói của Úc Thịnh Trạch, nửa ngày, Đoạn Sở bỗng nhiên lên tiếng: “Biển sao mờ mịt, chỉ có ngàn ngày làm kẻ trộm, không có ngàn đề phòng cướp, cho hắn biết ta ở trên chiến hạm cũng tốt.”

Tháng Sáu ,

Truyện Chữ Hay