“Anh có biết vì sao tôi lại vào NX không?”
Sở Phong nhìn cái ly thủy tinh trên bàn, nhíu mày. Anh mơ hồ đã đoán ra đáp án.
“Tôi rất có hứng thú với trò chơi kia của NX, đương nhiên là, sau khi gặp người chơi trong game đó thì càng hứng thú hơn. Đó cũng là lí do vì sao tôi từ chức công việc ở Thung lũng điện tử, đặc biệt quay về Trung Quốc.”
“Nhưng mà tôi vẫn đến chậm.” Lâm Đông ‘a’ một tiếng, nở nụ cười, “Thực ra tôi nên sớm hiểu rõ mới phải, anh cùng Ninh Viễn Chi cùng nhau ở trong trò chơi đó trải qua biết bao nhiêu chuyện như vậy, cho dù tất cả chỉ là giả, nhưng tình cảm cũng đã sớm được bồi dưỡng. Chỉ là tôi không muốn tiếp thu cái sự thật này mà thôi.”
Trong lòng Sở Phong thở dài, nhất thời không biết nên nói gì.
“Một tháng qua, xem ra Ninh Viễn Chi đã thành công tránh được cái “lời nguyền” kia rồi. Nếu mà đã theo đuổi được anh, thì tôi cũng không cần thiết phải ở lại Trung Quốc làm gì nữa.”
Sở Phong sau khi nghe xong lời cậu nói, trong lòng hơi xúc động, vốn định an ủi cậu hai câu, nhưng lời nói ra miệng lại là, “Thực ra tôi cùng Ninh Viễn Chi đã sớm quen nhau.”
Lâm Đông nhướng mi, kinh ngạc nhìn anh.
“Đúng hơn là, anh ấy quen tôi trước…” Không biết nhớ tới cái gì, nụ cười bên mép Sở Phong hiện lên tia tưởng nhớ.
“Xem ra tôi không phải là đến chậm một bước, mà là đến chậm rất nhiều năm.” Lâm Đông cười tự giễu. Nhưng mà nghĩ đến đây, trong lòng cậu cũng đã cân bằng lại, thì ra Ninh Viễn Chi đã dùng thời gian lâu như vậy để theo đuổi Sở Phong. Hai người họ căn bản là không xuất phát trong cùng một thời gian, cậu bại dưới tay Ninh Viễn Chi trái lại cũng không phải thua thiệt gì.
“Ngày mai mấy giờ cậu đi? Tôi tới tiễn.”
“Khó mà có được một lần thấy anh chủ động như thế đấy.” Lâm Đông cười có chút tà khí, “Không cần đâu, có người sẽ tiễn tôi. Nếu như lương tâm anh bứt rứt, thì hãy tặng cho tôi một món quà nhỏ để chia tay đi.”
“Quà? Nhưng mà tôi chưa từng chuẩn bị quà gì cho cậu cả…” Sở Phong có hơi khó xử.
“Không cần anh chuẩn bị.” Lâm Đông lại gần, thừa dịp anh chưa kịp chuẩn bị mà hôn lên khóe môi anh một nụ hôn. Cả người Sở Phong như bị giật điện, chợt nghe một tiếng ‘ken két’, cánh cửa mở ra, Ninh Viễn Chi cầm hai cái túi lớn đứng ở cửa, kinh ngạc nhìn tư thế thân mật của hai người.
“Cám ơn món quà của anh.” Lâm Đông ghé vào lỗ tai anh, miệng thở ra hơi nóng mà nói, sau đó đứng thẳng lưng lên, nhìn Ninh Viễn Chi gật đầu một cái, kế tiếp mặt mày hớn hở mà rời đi.
“Viễn Chi, anh hãy nghe tôi nói — —“ Sở Phong nhìn Ninh Viễn Chi đi tới, vội vàng đứng lên muốn giải thích.
“Không sao đâu. Anh biết cậu ta ngày mai phải đi. Phong cách của cậu ta rất tây hóa, anh có thể hiểu được.” Ninh Viễn Chi đưa hai cái túi đồ đặt lên bàn ăn, vẻ mặt ngược lại rất bình tĩnh, “Anh mua thịt bò và cà rốt, đêm nay sẽ làm món mới cho em ăn.”
“Không tức giận thật sao?” Sở Phong đến gần, đứng ở phía sau lưng hắn.
“Anh không để chuyện như vậy vào mắt đâu.” Ninh Viễn Chi có chút muốn cười, xem ra hình tượng của hắn trong lòng Sở Phong vẫn còn cao lắm. Hắn từ trong cái túi lấy ra một cái ống thuốc mỡ, lắc lư nó trước mặt Sở Phong, “Nơi đó còn đau không? Anh mua thuốc nè, bôi vào sẽ nhanh lành lại.”
Hắn không nhắc tới còn tốt, vừa nhắc tới là Sở Phong đã có cảm giác hoa cúc căng thẳng, theo phản xạ phủ nhận, “Không đau.”
“Để anh xem một chút.” Ninh Viễn Chi xoay người cởi quần anh ra.
“Này anh — —“ Sở Phong bị hắn đè nằm xuống ghế sa lon, đầu chôn ở trong gối dựa, cả người một chút cũng không vui, “Tôi đã nói không có việc gì rồi mà.”
Ninh Viễn Chi mặc kệ, cẩn thận kéo quần anh xuống dưới đầu gối, đẩy ra hai cánh mông của anh rồi nhìn kỹ vào nơi đó một chút.
“Vẫn còn sưng một chút, nên bôi thuốc.” Ninh Viễn Chi mở nắp thuốc, dùng cây bông vải (chắc cũng tương tự như bông ngoáy tai) nhúng vào trong ống thuốc, sau đó đưa nó tới chỗ miệng huyệt còn hơi sưng đỏ.
Động tác của hắn mềm nhẹ, không khiến cho Sở Phong có chút khó chịu nào. Chỉ là bị một người đàn ông so với mình còn nhỏ hơn đè dưới thân làm loại chuyện này, chung quy vẫn cảm thấy mặt mũi có chút băn khoăn. Hơn nữa cái cây bông vải kia thấm thuốc mỡ lạnh lẽo kia ở bên trong đâm bên phải một chút, đâm bên trái một chút, kích thích như thế khiến bên dưới của Sở Phong có xu hướng muốn ngẩng đầu…
“Được rồi.” Giọng nói Sở Phong khàn khàn.
Mặt của Ninh Viễn Chi có chút hồng, hắn ‘ừ’ một tiếng, rút cây bông vải ra, mặc quần cho Sở Phong, cuối cùng hôn lên môi anh một cái.
“Em nghỉ ngơi cho khỏe đi. Anh đi nấu cơm.”
“Cả ngày tôi đều nằm ở nhà.” Sở Phong có chút cảm giác bản thân mình bị cưng chiều mà sinh ra ý tứ kiêu căng, anh ngồi dậy, vẻ mặt thành thật, “Không bằng tôi giúp anh một tay nhé?”
“Em chắc chứ?” Ninh Viễn Chi nheo mắt lại.
“Đương nhiên, cắt đồ ăn lột tỏi tôi vẫn có thể làm được.” Sở Phong rất có tự tin.
Sự thật chứng minh, tuy rằng tài nấu nướng của Sở Phong không đành lòng nhìn thẳng, nhưng phụ giúp việc bếp núc thực sự rất có thiên phú. Rửa rau, lột tỏi, đập trứng, gọt vỏ khoai tây, thì Ninh Viễn Chi dạy là sẽ biết. Hai người phối hợp ăn ý, chưa tới một giờ đã hoàn thành xong ba món ăn một món canh, cuối cùng sau khi bưng thức ăn lên bàn, hai người liếc nhìn nhau, đều không kiềm được mà nở nụ cười.
“Biểu hiện của tôi không tệ đấy chứ?” Sở Phong hăng hái bừng bừng tranh công.
“Tạm được, lần sau phải cố gắng hơn nữa.”
“Đệt, anh thế mà còn muốn tính toán thêm lần sau nữa sao…”
Thời điểm cuối tuần, hai người đi một chuyến trở về Thanh Thủy.
Sau khi tốt nghiệp trung học thì Sở Phong cũng không có quay về nơi này thăm trường cũ nữa, lần thứ hai đặt chân đến trường trung học Thanh Thủy, trong lòng cảm thán rất nhiều. Đã từng là ngôi trường phải trèo núi mới tới giờ đã được tân trang lại, phía bắc vừa mới xây một cái căn tin, theo kiến trúc phong cách châu Âu, nhìn từ xa có chút cao vút. Cây nhãn ở hai bên đường đều đã rất cao, hầu như che khuất cả bầu trời. Những cành lá nhãn rậm rạp hạ xuống từng hàng từng hàng bản bố cáo, trên mặt dán lên những tấm ảnh chụp của các lớp học tập gương mẫu và những lời gửi gắm cho người khác.
Sở Phong vừa nhìn thấy tấm bản bố cáo kia thì nở nụ cười, anh chỉ về phía chỗ tấm hình kia, cười vỗ vỗ vai Ninh Viễn Chi, “Anh nhìn này, cũng có chút giống anh đó chứ.”
Trong hình là một nam sinh thanh tú đeo mắt kính, mặt mày lúc này tràn ngập hơi thở ngây ngô, Ninh Viễn Chi nhìn tấm ảnh kia cũng cười, “Nghe em nói vậy, giờ nhìn lại có chút giống thật.”
“Thật ra mấy ngày nay tôi luôn nằm mơ, thường xuyên mơ tới lúc ở trung học đó á.”
Ninh Viễn Chi ‘ồ’ một tiếng, “Mơ tới chuyện gì?”
“Không nhớ cụ thể lắm, rất nhiều cảnh vật đều chỉ chợt lóe lên, rất mơ hồ. Hơn nữa lúc tỉnh lại thì quên hơn phân nửa.” Vẻ mặt Sở Phong có chút tiếc nuối.
“…Trong mơ có anh không?” Ninh Viễn Chi khẽ nâng đầu nhìn anh, ánh mặt trời xuyên qua những cành cây sum suê rơi trên hai gò má trắng nõn của hắn, ánh mắt của hắn thoạt nhìn có chút đơn thuần mà ngây thơ.
“Anh muốn nghe đáp án sao?” Sở Phong cười cười, tay nắm lấy vai anh, “Anh đã lấp đầy trong cuộc sống của tôi rồi. Chẳng lẽ một chút tự do khi ở trong mơ cũng muốn đoạt đi sao?”
Hiếm khi được nghe Sở Phong nói ra những lời tâm tình như vậy, tuy rằng biểu đạt rất bao hàm, nhưng mặt Ninh Viễn Chi vẫn nổi lên một tầng màu đỏ, hắn có chút mất tự nhiên liền quay sang nói chuyện khác, “Lát nữa chúng ta đi về nhà anh xem một chút đi.”
Sở Phong ‘ừ’ một tiếng, đột nhiên phát hiện vẻ mặt ngượng ngùng như cô vợ nhỏ của Ninh Viễn Chi rất dễ thương. Anh nhìn một vòng xung quanh, thấy không có nhiều học sinh lắm, liền lớn mật nhéo nhéo tay của Ninh Viễn Chi, cười trộm nói, “Đã muốn gặp người lớn trong nhà như vậy rồi à? Xem ra tôi nên nhanh tay “rước” anh về nhà mới được.”
“Được, đây là do em nói đấy.” Tâm tình Ninh Viễn Chi đi ở phía trước rất tốt.
Nhà của Ninh Viễn Chi cách trường trung học Thanh Thủy không xa, đi mười phút là tới. Ông nội của Ninh Viễn Chi năm năm trước đã qua đời, chỉ còn lại một mình bà nội. Ba của Ninh Viễn Chi coi như cũng hiếu thuận, mời một bảo mẫu chăm sóc bà cụ, đúng giờ sẽ chăm lo cuộc sống hằng ngày cho bà cụ. Nửa năm trước Ninh Viễn Chi có về nhà một lần, lúc này trở về thì bảo mẫu trong nhà đã đi ra ngoài mua thức ăn, bà nội ngồi trên ghế mây phơi nắng, bên chân còn có thêm một con chó nông thôn có lông màu trắng xen đan xen lẫn nhau.
“Bà nội, con về rồi.” Ninh Viễn Chi rón rén đi tới.
“Viễn Chi… Là con a…” Bà cụ run rẩy đứng lên, ngạc nhiên nhìn tay của Ninh Viễn Chi cầm lấy tay của một người phía sau, ‘dạ’ một tiếng, “Được dịp rảnh rỗi, nên về thăm nội.”
“Vị này chính là?” Bà cụ kinh ngạc nhìn nam nhân cao lớn đứng ở phía sau, đây là lần đầu tiên Ninh Viễn Chi dẫn khách về nhà.
“Con chào bà, con là bạn của Ninh Viễn Chi, cũng là bạn hợp tác của anh ấy.” Không đợi Ninh Viễn Chi lên tiếng, Sở Phong đã tự động giới thiệu bản thân trước.
“Đứa nhỏ này lớn lên thật đẹp trai.” Trong lòng cảm thán rồi đánh giá Sở Phong.
“Không có đâu, cháu trai của bà mới đẹp trai.” Sở Phong ngượng ngùng sờ sờ tóc, tầm mắt chuyển hướng sang khuôn mặt đang mỉm cười của Ninh Viễn Chi. Trong lúc nhất thời, hai người đều hiểu ý mà cười cười.
Ba người ở trong sân sau nói chuyện một hồi, bảo mẫu đi mua thức ăn cũng đã trở về. Bà Trữ tự mình xuống bếp, làm một chút thức ăn nhẹ cho bọn họ. Hai người không lãng phí một chút nào, cơ hồ đã ăn gần hết một mâm cơm.
Ăn tối xong, bà Trữ đi ngủ sớm, bảo mẫu dọn xong phòng khách cũng đã trở về phòng của mình. Hai người sau khi đi bộ ở vườn hoa bên cạnh thì cũng đã về nhà.
Đêm nay Ninh Viễn Chi hiếm khi có chút an phận, ôm hôn anh vài cái rồi ngoan ngoãn nằm ngủ. Có lẽ là do thay đổi hoàn cảnh chăng? Anh ngưng mắt nhìn dung nhan đang ngủ bình thản của thanh niên, hôn lên trán hắn một cái, tiện tay tắt đi đèn ở đầu giường, nhắm mắt lại.
Trong mơ, anh lại trở về Thanh Thủy. Chỉ là lúc này cảnh vật hiện ra so với lúc trước tương đối rõ ràng hơn. Anh mơ về lúc anh mười lăm tuổi, đang đi trên hành lang, cước bộ nhẹ nhàng, mặt mang theo ý cười, trong tay siết chặt một quả táo màu đỏ. Bỗng nhiên, bước chân dừng lại, đi tới trước cửa sổ, cẩn thận gõ một cái.
Cửa sổ mở ra, lộ ra một khuôn mặt nho nhã mà ngây ngô, đeo trên mặt một cái mắt kính thật dày. Anh đưa trái táo tới, trong mắt là ý cười sáng lạn, “Hi, năm mới vui vẻ!”
Thiếu niên không dám tin mà nhìn anh, tiếp nhận trái táo từ trong tay anh, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng lên. Hắn nhỏ giọng nói câu cám ơn, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt của người trước mặt.
“Thật ra lúc cậu không đeo kính thì trông đẹp mắt lắm.” Nam sinh bỗng nhiên xít lại gần một chút, cẩn thận đánh giá gương mặt của thiếu niên, cảm thán nói, “Mặt cậu thật là nhỏ.”
Thiếu niên nghe xong lời này, ngón tay khẩn trương tới mức cuộn tròn một chỗ, đầu cúi thấp đến nỗi không thể thấp hơn. Nam sinh nhìn hắn, nói một câu tạm biệt, sau đó rời đi.
Cảnh trong mơ đến đây thì hơi ngừng, Sở Phong mở mắt ra, ngoài cửa sổ là ánh sáng rực rỡ. Lúc này đây, anh thế mà lại nhớ rõ ràng những chi tiết trong mơ.
Ánh sáng ấm áp ở ngoài cửa sổ chiếu lên giường, cả phòng yên tĩnh. Anh quay đầu, nhìn vẻ mặt đang ngủ đầy thản nhiên của Ninh Viễn Chi, bỗng nhiên nở nụ cười.
— — Hoàn.