Sau khi mọi người ăn tối xong, cùng ngồi chờ trong phòng khách nhà Tiếu Chí Hiên, chờ suốt cho đến chín giờ tối, Diệp Lăng vẫn chưa có dấu hiệu về nhà.
Tiếu Chí Hiên nói: “Nếu không gọi điện thoại cho anh ấy đi?”
Mọi người nhìn Trang Húc Nhiên, rất lo lắng cho cậu. Nếu Diệp Lăng trở về muộn thêm chút nữa, con rồng phun lửa này có thể sẽ bùng nổ hay không?
“Không cần.” Vượt ra khỏi dự liệu của mọi người, Trang Húc Nhiên cũng không có vẻ càng chờ càng thiếu kiên nhẫn, ngược lại cậu vẫn chờ đợi trong tỉnh táo: “Có lẽ tớ không nên như vậy…”
Cậu đang tự xem xét lại bản thân, suy ngẫm về hành vi của mình.
“Húc Nhiên, cậu có thể thông suốt là tốt rồi, tớ cũng không đồng ý cậu làm ầm ĩ chuyện này lên.” Tiếu Chí Hiên thở dài, đứa bạn thân này so tuổi tác cùng mấy người trong nhóm thì là nhỏ nhất, nhưng lại cực kỳ có chính kiến.
Điều duy nhất chưa trưởng thành đó chính là biểu hiện trong tình cảm, lộ ra quá mức cá nhân, quá mức theo đuổi cái gọi là hoàn mỹ.
Tiếu Chí Hiên cảm thấy, mối tình đầu của Trang Húc Nhiên có thể gặp được người như Diệp Lăng, đã xem như được ông trời chiếu cố. Nếu như đổi lại người khác làm nhân vật này, chưa chắc so với Diệp Lăng sẽ tốt hơn.
“Húc Nhiên, nếu không cậu về nhà trước đi?” Tào Chính cẩn cẩn dựt dựt mà mở miệng, nói thật, tuy rằng Trang Húc Nhiên nhỏ tuổi nhất, nhưng cậu ngoại trừ e ngại Diêm Chấn Quân, còn rất sợ hãi Trang Húc Nhiên nổi giận a.
Nói như thế, kỳ thật Tào Chính cũng rất sợ Tiếu Chí Hiên nổi giận, vậy khẳng định là cảnh tượng kinh hoàng.
Cho nên nói, Tào Chính chính là thanh niên đứng ở vị trí cuối cùng của chuỗi thức ăn.
“Tớ về đây.” Suy nghĩ một lúc, Trang Húc Nhiên quyết định về nhà, cậu rời khỏi sopha, tay khoác lên người Tào Chính: “Đi thôi, cậu cũng phải về đi.”
Làm hại Tào Chính chạy không chuyến này, Trang Húc Nhiên vô cùng áy náy đối với người bạn thân này.
“Được rồi, vậy đi thôi.” Ngược lại Tào Chính lại không có gì, nhanh nhẹn đứng lên cùng Trang Húc Nhiên xuống dưới lầu.
“Đi đường cẩn thận.” Tiếu Chí Hiên tiễn bọn họ ra trước cửa thang máy, dặn dò bọn họ, nghĩ một chút vẫn là không quá yên tâm Trang Húc Nhiên: “Húc Nhiên à, chờ Diệp Lăng về nhà cậu cùng đừng ầm ĩ cùng anh ấy, chuyện này không trách người ta được, không phải lỗi của anh ấy.”
Vẫn là lo lắng đứa bạn thân giống như rồng phun lửa, dăm ba câu không hợp đã đánh nhau với Diệp Lăng, vậy thì phiền toái.
“Đúng, chính là như vậy.” Tào Chính cũng lo lắng.
“Các cậu yên tâm đi, tớ đời này sẽ không ra tay với anh ấy nữa.” Trải qua một lần như vậy đã đủ rồi, Trang Húc Nhiên mím môi nói, hơn nữa sau khi tỉnh táo lại, cậu căn bản cũng không có suy nghĩ muốn trách móc Diệp Lăng chút nào.
“Vậy là tốt rồi.”
Người tính cách cố chấp, có thể tự mình thông suốt vấn đề này cũng khiến mọi người an tâm.
Vì vậy vội vội vàng vàng đi một chuyến, cùng ăn cơm với hai người bọn họ, Trang Húc Nhiên lại lái xe trở về nhà mình.
Tuy rầng trở lại ngôi nhà tối lửa tắt đèn, tâm tình vẫn là rất khó chịu, nhưng cậu giữ vững tinh thần mà đứng lên tắm rửa, ngồi ở phòng khách một bên xem tivi một bên chờ Diệp Lăng về.
Đồng hồ trên tường chỉ vào con số mười giờ bốn mươi, cửa ra vào rốt cuộc truyền đến động tĩnh.
Cả người Diệp Lăng mang theo mùi vị hỗn hợp, mở ra ngọn đèn vàng ở trước cửa, chiếu lên khuôn mặt đỏ bừng của hắn, hai mắt mông lung.
Hiển nhiên là uống nhiều rượu, cả người lảo đảo.
Diệp Lăng xoa xoa mặt của mình, bắt buộc mình phải giữ tỉnh táo, bởi vì lát nữa còn phải đối mặt với Trang Húc Nhiên.
Không biết đối phương đã ngủ chưa…
Diệp Lăng cúi người thay giầy, sau đó nhìn thấy một đôi dép đi trong nhà xuất hiện trong tầm mắt, động tác của hắn dừng lại một chút, tiếp theo ngẩng đầu, chuẩn bị giải thích nguyên nhân vì sao mình về nhà muộn đến vậy, cùng với lúc đi trên đường không gọi điện thoại về.
“Diệp Lăng.”
Không nghĩ tới vừa mới há mồm, đối phương đã nhào về phía mình, cơ thể gầy ốm nằm trọn trong lòng, cái thần sắc cô đơn kia khiến Diệp Lăng sợ hãi.
“Trang Húc Nhiên, làm sao vậy?” Là giận mình về trễ? Nhưng mà không đúng, phải là nổi giận đùng đùng mới đúng chứ, thế nào lại kéo căng lông mày, lộ ra vẻ cô đơn đây?
Diệp Lăng không rõ, chỉ cảm thấy sốt ruột, cố gắng đứng vững, cố gắng ôm chặt cậu.
“Người anh thối quá, anh đi tắm trước đi.” Ngửi thấy trên người Diệp Lăng là mùi rượu và thuốc lá, Trang Húc Nhiên ghét bỏ mà nhăn nhăn cái mũi, rời khỏi g ngực Diệp Lăng, giục hắn đi tắm rửa.
“A ừ, mùi vị quả thật không tốt lắm.” Diệp Lăng nâng cánh tay của mình lên ngửi ngửi, thật là thối.
Hắn áy náy cười cười, sau đó chuẩn bị đi tắm: “Vậy em đi ngủ trước đi, anh tắm xong lại nói chuyện với em.”
Về chuyện đêm nay, hắn có rất nhiều điều muốn nói với Trang Húc Nhiên.
“Ừm, anh làm được không? Em lấy quần áo giúp anh…” Lúc này Trang Húc Nhiên mới nhìn rõ, cả người Diệp Lăng lộ vẻ uống quá nhiều. Như thế nào có thể yên tâm để hắn tự tắm rửa?
Vì vậy Trang Húc Nhiên bận tối mắt, lấy quần áo cho Diệp Lăng, giúp hắn gội đầu tắm rửa…
Sau khi đi ra nghe thấy Diệp Lăng nấc một cái, liền nói: “Để em pha cho anh ly trà.”
Sau đó cho Diệp Lăng uống một chén trà đậm đặc, lấn át tất cả mùi rượu trong miệng. Tuy rằng vẫn còn chóng mặt, nhưng ít ra đầu cũng minh mẫn hơn một chút.
Hắn và Trang Húc Nhiên ngồi trên giường, hắn nắm chặt tay Trang Húc Nhiên nói xin lỗi: “Đêm nay anh về trễ, thật xin lỗi, cũng không gọi điện thoại cho em.”
Tình huống lúc ấy không cho phép, về sau được người ta đưa về nhà, trên đường đầu óc không tỉnh táo, cũng không có cách nào gọi điện thoại.
Trang Húc Nhiên trầm mặc, tâm tình mặc dù không tốt, nhưng cậu có thể hiểu được Diệp Lăng.
“Em biết anh không phải cố ý, nhưng mà Diệp Lăng, có một số việc em phải nói với anh ba điều quy ước.”
(约法三章 quy ước tam chương: Điều khoản cơ bản quy định cơ bản.)
Nghe thấy lời nói nghiêm túc như vậy, Diệp Lăng chăm chú kéo căng thần kinh, gật đầu với cậu nói: “Em nói đi, anh nghe.”
Thái độ này tuyệt đối đủ đoan chính, đủ coi trọng.
Cũng đủ để trấn an Trang Húc Nhiên đang bị lạnh nhạt mà nóng nảy, cho nên lời nói ra đến bên miệng mềm xuống một chút: “Diệp Lăng, em ủng hộ anh cố gắng vì công việc, nhưng mà em không ủng hộ anh mỗi ngày đều uống rượu xã giao. Nếu như anh uống rượu xã giao mới có thể có được khách hàng, em tình nguyện không có. Nói như vậy, anh có hiểu ý của em không?”
Diệp Lăng im lặng gật đầu.
Cậu tiếp tục hỏi: “Như tình huống hôm nay vậy, em không hy vọng xuất hiện lần thứ hai, anh có thể đồng ý với em không?”
Diệp Lăng mở to miệng, muốn đồng ý, nhưng mà: “Nói thật, anh không dám hoàn toàn cam đoan sẽ không còn như vậy, anh chỉ có thể nói là sẽ cố gắng hết sức.”
Trầm mặc một lúc, Trang Húc Nhiên nói: “Anh đối với công việc lại quá mức chăm chú cùng cố gắng, em sẽ không phản đối anh, nhưng anh phải biết rằng, thứ gì hăng hái quá hóa dở. Hơn nữa bản thân anh cơ thể không tốt, cho dù là em cân nhắc, chính anh cũng phải vì mình mà cân nhắc.”
Cậu không hy vọng Diệp Lăng cảm thấy mình bá đạo, cho nên khuynh hướng là từ từ giảng đạo lý, mà không phải là mệnh lệnh cường thế.
“Ừ, anh biết là em nói đúng, về sau anh sẽ chú ý.” Diệp Lăng không phản bác, hắn nói không thể đảm bảo, là bởi vì trong công việc đôi khi cần phải thỏa hiệp.
Nhưng mà Diệp Lăng có thể cam đoan, hắn tuyệt đối sẽ không – bằng mặt không bằng lòng, hắn là thật lòng nghe lời khuyên bảo của Trang Húc Nhiên.
“Anh biết là được rồi.” Trang Húc Nhiên nói, vẻ mặt nghiêm túc hòa hoãn một chút, xem như đã đàm phán với Diệp Lăng xong rồi.
Như vậy kế tiếp chính là nói ra vấn đề nghi vấn của tối hôm nay.
Diệp Lăng không cần cậu mở miệng, tự giác báo lại cho cậu nghe: “Ừ, bởi vì tối nay ngồi thảo luận với Trương tổng về chuyện khách hàng, thật ra ông ta cũng biết em đấy, cho nên mới cho anh chút mặt mũi.” Nói đến đây thì cười cười: “Anh cảm thấy ông ta có hứng thú với công ty a, cơ hội hợp tác rất lớn. Hơn nữa em cũng đừng cảm thấy ông ấy chỉ là đơn thuần nể mặt em, dù sao cũng là thương nhân nha, hợp tác không có lợi chắc chắc ông ta sẽ không làm.”
Trang Húc Nhiên giật giật khóe miệng nó: “Hiện tại chữ bát (八) còn chưa có thêm nét phẩy, anh đã đắc ý rồi.”
(Bát tự hoàn một nhất phiến: Viết chữ bát mà không chịu thêm vào nét phẩy cho hoàn chỉnh, nghĩa là sự việc chưa đâu vào đâu cả, làm không đến nơi đến chốn.)
Diệp Lăng nói: “Đó là chuyện sớm hay muộn.” Chỉ cần mình kiên trì không ngừng.
Trang Húc Nhiên không biết Diệp Lăng có nhiều tự tin như vậy, nhưng mà cậu quả thật thích Diệp Lăng như thế, tích cực mà hướng về phía trước.
“Vậy được rồi, em chờ tin tốt của anh.”Nếu công ty có thể nhanh chóng có một khách hàng lớn như Trương Kha, chuyện đánh vào thị trường trong nước chỉ còn tính bằng giây.
Nói thật, lúc trước lần đầu nghe thấy Diệp Lăng đưa ra kế hoạch này, Trang Húc Nhiên không thể nói là không kinh hãi, cảm thấy khẩu vị Diệp Lăng quá lớn, như vậy mà lại ra tay với Trương Kha.
“Ừ, hai ngày nữa anh sẽ đi xem nhà máy, những khách hàng khác cũng không thể buông lỏng được, phải theo dõi cho tốt.” Bây giờ dù Diệp Lăng có mệt, nhưng mà công việc bận rộn đến chân thật, rất có cảm giác thành tựu.
“Được rồi, đừng cả ngày chỉ nghĩ đến công việc.” Trang Húc Nhiên nhìn đồng hồ, nằm xuống nói: “Hơn mười một giờ rồi, trước đi ngủ thôi.”
Cậu nằm xuống chưa lâu, Diệp Lăng liền chui đến đây, ôm lấy cậu từ đằng sau.
Bờ môi lại gần hôn nhẹ, từ trán đến đôi mắt, từ hai má đến đôi môi, từng chỗ hôn mấy lần.
“Ngủ ngon.” Diệp Lăng ghé vào tai cậu nói: “Còn có, hôm nay không ăn cơm cùng em, thật xin lỗi.” Khóa chặt người vào g ngực, xin lỗi chân thành.
“Trong lòng đặc biệt áy náy?” Trang Húc Nhiên híp mắt hỏi, đằng sau là g ngực dày rộng của Diệp Lăng.
“Đúng vậy.” Diệp Lăng cũng là híp mắt lại, hắn buồn ngủ, còn say nữa.
“Lần sau đừng như vậy nữa được không?” Trang Húc Nhiên hỏi.
“Cố gắng… không như vậy.” Diệp Lăng nghiêng đầu nói, cằm đặt ở một bên nghỉ ngơi.
“Dừng!” Trang Húc Nhiên không hài lòng lắm, mặc dù cậu hiểu Diệp Lăng, nhưng mà trong lòng có một cỗ khí đen sắp không khống chế được mà bắt đầu quấy phá, từng giờ từng phút dường như đang không ngừng dâng lên.
Diệp Lăng đưa tay tắt đèn ngủ, trong bóng tối tiếp tục ôm người xoa nắn một trận: “Xin lỗi, đừng tức giận nữa, anh muốn em vui vẻ, cười đi.”
Trang Húc Nhiên nằm trong ngực hắn uốn qua uốn lại: “Cười cái rắm, em cười không nổi.”
Một lúc sau, Diệp Lăng chậm rãi thầm thì: “Tào Chính nói đúng, em rất keo kiệt…”
Hàm hồ nói một câu, Trang Húc Nhiên không nghe rõ lắm, cậu cho rằng Diệp Lăng buồn ngủ thành chó, liền tha cho hắn một mạng.
“Muộn rồi, ngủ đi.” Quay qua ôm lấy Diệp Lăng, hai người mặt đối mặt nằm một hồi.
Chờ cho Diệp Lăng ngủ rồi, Trang Húc Nhiên mới đổi lại vị trí thoải mái, dán vào hắn cùng ngủ.
Từ sau khi nói chuyện, thời điểm Diệp Lăng ra ngoài xã giao cũng không dám uống quá nhiều rượu. Mặc dù hắn biết một số thời điểm cần phải uống, nhưng mà nghĩ đến lời dặn dò của Trang Húc Nhiên, hắn liền thở dài, tình nguyện mạo hiểm có thể mất đi cơ hội hợp tác, cũng không muốn uống quá nhiều.
Đoạn thời gian phấn đấu này, dường như trở lại lúc trước.
Sau khi trải qua một đoạn thời gian thích ứng, Diệp Lăng dần đi vào quỹ đạo, một lòng bề bộn vì công việc.
Thời gian làm bạn với Trang Húc Nhiên cũng sẽ ít đi nhiều, đây là không thể tránh khỏi.
Nhưng Trang Húc Nhiên thân là người trong cuộc, cũng hiểu cho Diệp Lăng. Cậu có thể cảm nhận được sự cố gắng của Diệp Lăng, cùng với dụng tâm đối với mình.
Nói ví dụ như, Diệp Lăng hễ có một chút rảnh rỗi, tất nhiên sẽ nghĩ đến Trang Húc Nhiên.
Bởi vậy thời gian hắn dành cho bản thân đã ít càng thêm ít.
Thật lâu đã không liên lạc về nhà, thẳng đến khi em trai Diệp hào thông báo công trình đã xây xong, chuẩn bị mở cửa tuyển công nhân, mua sắm máy móc.
Diệp Lăng nhanh chóng rút chút thời gian, vùi đầu vào nhà máy của em trai, chủ yếu là liên hệ khách hàng.
Diệp Hào bên này mua máy móc, tuyển nhân viên, vẽ mẫu thiết kế, gửi bưu kiện đến kinh thành.
Diệp Lăng giống như là trạm trung chuyển, vô cùng bận rộn. Vì vậy mỗi nơi trong phòng khách ở nhà đều là bày biện mấy mô hình phần cứng, đa số là túi xách ngũ kim (cái phần kim loại mà đính vào túi xách), vòng móc chữ D,vv….
Gần đây nhất vừa nói chuyện với hai khách hàng, rồi còn liên hệ với nhà máy in bản mẫu, Diệp Lăng thật sự là bận quá rồi.
Trang Húc Nhiên không vừa mắt, liền giúp hắn để ý nhà máy cùng với công ty.
Dựa vào quan hệ rẽ trái rẽ phải, cũng không khó để liên hệ, năm sáu ngày liền giải quyết xong chuyện bản mẫu cùng hóa đơn.
Lúc này Diệp Lăng mới nhẹ nhõm, toàn tâm toàn ý đi tìm khách hàng cho công ty, nhanh chóng trước khi kết thúc năm nhận được mấy đơn hàng lớn, cố gắng không ngừng.
Vì vậy bề bộn một hồi cũng đã đến mùa đông, mau tới sinh nhật Trang Húc Nhiên.
Dù Diệp Lăng bận rộn cũng không hề xem nhẹ cậu, trong lòng đã sớm bắt đầu tình toán, như thế nào mua một món quà tương đối tốt cho cậu.
Muốn nói Trang Húc Nhiên thiếu cái gì, đúng thật là không thiếu.
Hứng thú sở thích, cũng không có cái sở thích gì đặc biệt, trong sinh hoạt nhưng thật ra là một người lười biếng, chỉ trừ đi du lịch, đi ra ngoài ăn chút đồ cùng xem phim, trên cơ bản cái gì cũng không muốn làm.
Kéo cậu đi tập thể hình, cũng chỉ là trong thời gian tình yêu cuồng nhiệt mới đi tham gia náo nhiệt, sau đó chính là một mình Diệp Lăng tranh thủ đi, thỉnh thoảng làm bạn với Trần Nhất Nặc.
Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Lăng đành phải lên mạng hỏi thăm, sinh nhật của người yêu thì nên tặng gì thì tốt?
Bạn trên mạng trả lời đủ loại, nhưng mà đều không phù hợp với tâm ý của Diệp Lăng, những vật kia hoặc là buồn nôn, hoặc là quá bình thường.
Bỗng nhiên trên mạng có một người trả lời chạm đến điểm G của Diệp Lăng, hắn cảm thấy chủ ý này cũng không tệ lắm, không tốn quá nhiều tiền, cũng có thể biểu hiện đặc sắc, quan trọng là có thể đảm bảo Trang Húc Nhiên nhất định sẽ thích.
Lại nói Trang Húc Nhiên thích cái gì?
Diệp Lăng nghĩ tới nghĩ lui mới bừng tỉnh đại ngộ, không phải là chính mình sao?
Hắn không biết sợ mà chạy đến tiệm chụp ảnh, sau khi nói rõ ý định, nhân viên dẫn hắn ra ngoài lấy mấy bộ đồ động vật cùng với tuyết làm chủ đề chụp ảnh.
Chủ đề động vật chính là, Diệp Lăng mặc vào cái loại đồ động vật mềm mại nhiều lông, ở trong tuyết giả làm bé hồ ly, bé gấu, bé thỏ…
Ps: Cái này là gói ưu đãi đặc biệt dành cho trẻ em vào mùa đông, nhưng mà hắn lại chọn trúng nên cần phải đổi thành cỡ lớn hơn, khiến cho bà chủ tiệm buồn muốn chết.
“Hôm nay nghỉ xin đi đâu?”
Diệp Lăng đi làm lâu như vậy, đây là lần đầu tiên xin nghỉ phép, hơn nữa không nói Trang Húc Nhiên hắn đi làm gì.
“Chuẩn bị quà sinh nhật cho em.” Do dự một chút, Diệp Lăng đành nói thật cho đối phương biết, bởi vì đã chụp xong, qua năm ngày là đã nhận được thành phẩm.
Trước một tuần đã chuẩn bị quà sinh nhật cho mình, Trang Húc Nhiên nghe xong thì rất hài lòng, cậu biết rõ Diệp Lăng bề bộn nhưng cũng sẽ không quên mình, giống như mỗi tối Diệp Lăng đều sẽ đúng giờ về nấu cơm cho cậu.
Cũng không phải sợ cậu giận, mà Diệp Lăng không hy vọng mỗi bữa cậu đều phải ăn đồ ngoài đường.
“Cho nên tặng cho em cái gì?” Trang Húc Nhiên liếc mắt qua mô hình địa cầu trên bàn, sinh nhật Diệp Lăng hình như là vào mùa xuân? Đến lúc đó làm lại một cái mô hình địa cầu cho anh ấy?
Tốt nhất là sản xuất riêng, làm cho anh ấy một thứ độc nhất vô nhị.
“Không nói cho em.” Diệp Lăng nghiêm túc nói.
“Dừng!” Trang Húc Nhiên rất vui mừng, hỏi hắn: “Như vậy lúc nào thì anh về, chuẩn bị cả một ngày đã chuẩn bị xong chưa?”
Diệp Lăng giơ cổ tay nhìn đồng hồ, cách giờ tan tầm còn khoảng hơn mười phút nữa: “Bây giờ anh trở về công ty, tan tầm thì đón em cùng về.”
Vào công ty hắn cũng không đi lên lầu, hắn để lại tin nhắn ngắn mà thôi.
Trang Húc Nhiên nhận được tin nhắn Diệp Lăng đang ở dưới lầu chờ cậu.
Sắp xếp lại đồ vật, ra khỏi cao ốc, quả nhiên là nhìn thấy Diệp Lăng.
Người thanh niên cao lớn, mặc áo khoác màu vàng nhạt đứng dưới trời đầy tuyết, nụ cười ấm áp dễ chịu, dường như có thể làm tan chảy băng tuyết.
“Này!” Trên tay hắn là một cái bao tay hình bé gấu mềm như nhung, là của chủ tiệm tặng cho.
Trang Húc Nhiên phụt một tiếng, cười đi tới.
“Hôm nay anh rất lạ.”
“Có sao?”
Ngồi vào xe, Diệp Lăng cởi bao tay ra, trước tiên hôn người yêu đã một ngày không gặp, sau đó nói: “Bao tay này thật ấm áp, tặng cho em.”
Trang Húc Nhiên nói: “Đừng nói cái này là quà sinh nhật của em nha?”
Diệp Lăng lắc đầu như trống bói: “Đương nhiên không phải, làm sao có thể, đây là vào thời điểm anh mua quà cho em được chủ tiệm tặng cho đó.”
Trang Húc Nhiên đeo bao tay vào, nhìn xung quanh: “Có thể đưa cái này vào quà tặng thêm, nói rõ anh mua quà cũng là tương tự như vậy phải không?”
Cậu không tưởng tượng ra là cái gì, Diệp Lăng không thể tặng cho cậu một món đồ chơi bằng lông đi?
“A…” Diệp Lăng cái gì cũng không nói, lập tức thẳng lưng lái xe về nhà.
Trang Húc Nhiên về nhà tìm kiếm một hồi, nhưng mà không phát hiện ra đồ vật gì khả nghi, nói cách khác món quà đó bây giờ không có trong nhà?
Được rồi, cậu sẽ không cố gắng dò hỏi, bởi vì có hỏi Diệp Lăng cũng sẽ không trả lời.
“Gần đây tương đối bận.” Diệp Lăng một bên vo gạo nấu cơm, một bên nói chuyện với Trang Húc Nhiên đang tham gia trò vui: “Lâu rồi không nấu cho em một bữa ngon, chờ sinh nhật em anh đi mua mấy món về… Đúng rồi, em có phải về nhà không?”
Mấy năm qua mỗi khi đến sinh nhật cậu đều không ở lại, cũng không biết năm nay thế nào.
Trang Húc Nhiên suy nghĩ một lát nói: “Nếu không em về sớm, vào ngày sinh nhật thì không về nữa.”
Diệp Lăng nói: “Vậy cũng được, mua ít bánh ngọt, gọi bạn em cùng tới dùng bữa.”
Hai người thương thương lượng lượng, chậm rãi bàn bạc mấy ngày nữa tổ chức sinh nhật Trang Húc Nhiên như thế nào.
Mà sinh nhật lần này đã định trước sẽ không quá thuận lợi, hôm đó là ngày mười chín, sau khi Trang Húc Nhiên về nhà, liền mấy ngày không quay lại.
Mẹ của cậu – Đông lão thái thái bị bệnh, đưa đến bệnh viện kiểm tra mới biết là bị cao huyết áp, nguy cơ đột quỵ.
Chuyện ngày đó là như thế này, Đông lão thái thái đang rửa rau trong bếp, bỗng nhiên thấy đầu váng mắt hoa, bà chống lên tủ bát mới không bị ngã xuống.
Trang lão tiên sinh nhận thấy vợ mình có điểm không đúng, vội vàng đưa đến bệnh viện, kết quả là huyết áp tăng cao, khiến mọi người sợ hãi.
Cao huyết áp rất nguy hiểm, hơn nữa còn không hạ thấp được.
Chỉ có thể uống thuốc, uống nhiều thuốc, trong lúc đó dạ dày đều bị lở loét, tổn thương rất lớn.
Trang Húc Nhiên và anh cậu đều ở tại bệnh viện chăm sóc, sinh nhật gì đó đều không nhắc đến nữa, người nhà nhìn thấy lão thái thái sinh bệnh thì lòng như lửa đốt, chỉ hy vọng huyết áp của lão thái thái nhanh hạ.
Thời điểm Diệp Lăng biết chuyện, là ngày thứ hai lão thái thái nhập viện, Trang Húc Nhiên gọi điện thoại cho hắn, nói mấy ngày nữa khả năng không thể quay về.
Xảy ra chuyện như vậy, tuy rằng Diệp Lăng không biết cách ăn nói, nhưng cũng biết an ủi Trang Húc Nhiên một chút, thuận tiện lắp bắp đề nghị, đi thăm lão thái thái.
Kết quả Trang Húc Nhiên từ chối: “Bây giờ anh đừng xuất hiện, thời điểm không đúng.”
Nếu bình thường, khẳng định không có vấn đề gì, Trang Húc Nhiên ước gì được dẫn Diệp Lăng về nhà.
Nhưng bây giờ… trong lòng chỉ còn băn khoăn, bởi vì tình huống của lão thái thái quả thật không lạc quan.
“A, anh đã biết, như vậy…” Diệp Lăng không rõ trong lòng có tư vị gì, chính là hắn không biết làm sao, khô khan an ủi vài câu, cúp máy.
Cũng không thể nói là khổ sở, chỉ là ít nhiều có chút cay đắng.
Hai người bọn họ, đều có lo lắng của riêng mình, ngay cả Trang Húc Nhiên từ trước đến nay chưa từng có, cũng bắt đầu vì người thân mà lo lắng vấn đề này.
Không thể nói như vậy là không đúng, nói thật, Diệp Lăng cảm thấy như vậy mới là phải a.
Cho tới nay đều cho rằng Trang Húc Nhiên chưa đủ coi trọng gia đình mình, nhưng kỳ thật không phải, cậu không phải loại người như vậy.
Còn lại, Diệp Lăng cảm thấy mình không giúp đỡ được cái gì, chỉ có mỗi ngày đều gửi tin nhắn cho Trang Húc Nhiên, hỏi thăm tình hình một chút.
Còn chuyện của công ty, hiện tại Trang Húc Nhiên không có tâm quản lý công ty, rất nhiều việc liền trực tiếp giao cho Diệp Lăng xử lý.
Đây cũng là cơ hội cho Diệp Lăng sang một bước ngoặt mới, hắn làm so với tưởng tượng của người khác còn tốt hơn.
Mấy người bạn của Trang Húc Nhiên đều thay phiên đến thăm Đông lão thái thái, bởi vậy cũng biết tình hình này, bọn họ một mặt lo lắng chuyện đưa Diệp Lăng ra ánh sáng, về sau nên làm cái gì bây giờ? Một mặt lại cảm thấy may mắn, ít nhất bên cạnh Trang Húc Nhiên còn có Diệp Lăng, có Diệp Lăng làm địa phương chống đỡ cho cậu.
“Húc Nhiên, đừng quá lo lắng, tuổi của lão thái thái cũng không tính lớn, bác sĩ đã nói, chỉ cần huyết áp hạ xuống, liền không còn chuyện gì nữa.” Cả đám bạn thân đều an ủi như vậy.
Dù sao lão thái thãi cũng là người mới hơn năm mươi gần sáu mươi, ngoại trừ có bệnh cao huyết áp thì cũng không có tật xấu gì khác, chỉ cần đem huyết áp không chế tốt là được, sống thêm ba mươi năm nữa vẫn còn tốt.
Cho nên a, đều đang coi chừng huyết áp, mỗi ngày đều lo lắng đề phòng.
Trọn vẹn một tuần, trong lúc mọi người đang ngày đêm cầu xin thần phật phù hộ, rốt cuộc huyết áp của lão thái thái cũng khống chế được.
Nhập viện ngày thứ mười, lão thái thái xuất viện, được đưa về nhà tiếp tục chăm sóc.
Sau khi Diệp Lăng nhận được thông tin, há to miệng, muốn hỏi Trang Húc Nhiên một chút, xem thử lúc nào đối phương có thể về. Kết quả lời nói đến bên miệng, Trang Húc Nhiên đã cúp máy, bên đó dường như rất bận.
Nghe tiếng tít tít bên tai, Diệp Lăng im lặng hít một hơi, đặt di động xuống.
Hắn và Trang Húc Nhiên đã nhiều ngày không gặp, nói không nhớ là giả đấy, nhưng mà cái phần nhớ mong bên trong tim kia, dường như rất trầm trọng.
Có chút thời gian, Diệp Lăng tình nguyện mình không nhớ đến cậu.
Bởi vì chỉ cần không nhớ đến cậu, ngày trôi qua dễ dàng một chút, lỡ như nghĩ đến cậu, tâm tình sẽ sa sút.
Vì vậy bỏ qua tâm tình nặng nề này, Diệp Lăng cố gắng không chế chính mình, đặt nhiều tâm tư lên công việc, không để cho mình có chút rãnh rỗi đi suy nghĩ những thứ khác.
Cho nên trong khoảng thời gian này Diệp Lăng có chút bận, loay hoay tối mắt tối mũi, loay hoay đến không biết hôm nay là ngày tháng nào.
Thế nên bỗng nhiên nhìn thấy Trang Húc Nhiên, Diệp Lăng liền ngây ngẩn cả người.
Người kia mặc bộ đồ ở nhà quen thuộc, cuộn trên sopha nhìn điện thoại. Phát hiện Diệp Lăng trở về, cậu híp mắt nở nụ cười, đứng lên đi dép vào, lẹp xẹp lẹp xẹp nhảy tới đây.
“Diệp Lăng.”
Ôm người vào trong ngực, Diệp Lăng mới hoàn hồn, cảm nhận cảm giác chân thật trong g ngực, hắn kìm lòng không được mà cười rộ lên, ôm chặt thêm chút nữa.
“Em về rồi?”
“Ừm, đã về.” Tâm tình Trang Húc Nhiên không tệ, bưng lấy mặt Diệp Lăng lần lượt hôn lên hai má hắn, cậu nói: “Lão thái thái khỏe rồi!”
Diệp Lăng cũng thật vui mừng, rốt cuộc cũng khỏe rồi.
“Vậy tốt rồi, hy vọng về sau lão thái thái bà ấy đều khỏe.”
Lần này lão thái thái đột nhiên bị bệnh, thoáng cái đã hơn nửa tháng.
Nhưng mà nửa tháng này đối với người nhà lão thái thái mà nói, nhất định là một ngày bằng một năm nửa tháng, Diệp Lăng thầm nghĩ.
“Ừ, bác sĩ nói sức khỏe của bà đã không còn vấn đề, ngoại trừ khống chế được huyết áp, là được rồi.” Trang Húc Nhiên thở dài một cái nói: “Về sau phải cẩn thận coi chừng huyết áp, tốt nhất là ở nhà tĩnh dưỡng, đừng cho chạy loạn khắp nơi.”
Lúc trước lão thái thái tham gia tổ chức mấy hoạt động kia, khẳng định không thể tham gia nữa.
“Đúng vậy a.” Diệp Lăng chăm chú nghe Trang Húc Nhiên nói, nghe cậu vẫn một mực nói về tình huống của lão thái thái, cũng không có không kiên nhẫn.
Sau khi hai người nói xong, mới chuẩn bị ăn cơm và giải quyết vấn đề thân thiết.
Đều đã mấy ngày không gặp, cơm nước xong xuôi liền lôi kéo đi tắm, buổi tối trên giường ầm ĩ một trận, đại chiến đến khuya.
“Đúng dậy.” Diệp Lăng trần truồng xuống giường, đi chân không đến ngăn kéo lấy ra một cuốn sách ảnh. Quay lại giường đưa cho Trang Húc Nhiên: “Cái này, lúc trước anh muốn tặng sinh nhật cho em, hiện tại bổ sung tặng cho em, sinh nhật vui vẻ.”
“Hả?” Trang Húc Nhiên lúc trước nghe qua điện thoại câu chúc mừng, hiện tại được đền bù lần nữa, Trang Húc Nhiên thật vui vẻ.
Cậu bước xuống giường, hào hứng dạt dào mà xem xét tỉ mỉ quyển sách trong tay.
Bìa ngoài là hình một con cáo nằm trong tuyết, nhìn qua còn tưởng rằng một quyển sách dành cho thiếu nhi.
Kết quả sau khi mở ra… Trang Húc Nhiên sững sờ, sau đó chợt cười to, hai vai run rẩy, cười đến không dừng được, một bên cười một bên lật xem.
Diệp Lăng bên cạnh thì lúng túng đỏ mặt, hắn vốn tưởng rằng sẽ không cảm thấy gì, kết quả đối phương lại cười nhiều như vậy.
Thật sự buồn cười như vậy sao?
Trang Húc Nhiên cũng muốn biết, cái gì thúc đẩy Diệp Lăng đi chụp bộ ảnh này, không phải là cậu không thích, mà là…