Tra Công Nhất Định Phải Ngược

chương 53

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

☆ Chương :

Edit: Nguyệt Kiều

Vì vậy sự mệt mỏi uể oải ban ngày của Kha Ngôn bay biến sạch, cùng với Lăng An Tu phi thường truyền thống mà hẹn hò. Đây là lần đầu tiên Kha Ngôn lần cùng nam sinh quen nhau, mặc dù chỉ là diễn, nhưng y vẫn rất trách nhiệm mà cùng Lăng An Tu hẹn hò đúng quy trình.

Hai người trước tiên đến một nhà hàng xa hoa hưởng dụng mỹ vị bữa tối. Bầu không khí nhà hàng vô cùng tốt, phần lớn khách ở đây đều là nam nhân thành đạt mặc âu phục cùng nữ nhân trang điểm tinh xảo như hoa. Kha Ngôn cùng Lăng An Tu tuy rằng nhìn qua tuổi còn nhỏ, nhưng khí chất xuất chúng, một người cao lớn anh tuấn, một người thon dài đáng yêu, trên người hai người cũng đều có không ít hàng hiệu xa xỉ, phục vụ rất thông minh không có thất lễ với bọn họ.

Lại nói đây là lần đầu tiên Kha Ngôn bình thản mà ngồi đối diện với Lăng An Tu như vậy. Nhớ lại ngày trước Kha Ngôn đối với Lăng An Tu không phải đánh đập công kích thì cũng là hai người tranh cãi không nhường. Mà hiện tại, Lăng An Tu liền lặng yên như vậy ngồi ở trước mặt Kha Ngôn, khóe miệng hơi giương lên, tuy rằng không nói lời gì, nhưng cũng nhìn ra được tâm tình của hắn không tệ. Ngón tay Lăng An Tu thon dài trắng nõn, động tác sử dụng dao nĩa tao nhã khéo léo, chỉ nhìn cũng làm người ta vui tai vui mắt.

Lăng An Tu chú ý tới ánh mắt Kha Ngôn, ngẩng đầu lên hướng y khách khí cười cười, "Ăn no chưa?"

"Ừm."

"Phục vụ, tính tiền."

Kha Ngôn sửng sốt một giây, lập tức phản ứng lại: "Nãy nói bữa này tôi mời mà!"

Lăng An Tu buồn cười nói: "Cậu coi tôi là nữ sinh à?"

"Không phải thế à, cậu lớn lên bộ dáng như thế khác gì nữ sinh. Ưỡn à ưỡn ẹo, một chút nam tính cũng không có." Kha Ngôn một bên tính tiền một bên nói.

Lăng An Tu cũng không phản bác Kha Ngôn, chỉ nhìn y, ánh mắt ám muội: "Vậy cậu cẩn thận mà thương yêu tôi đi."

Kha Ngôn tay run một cái, thẻ ngân hàng thuận thế rơi trên mặt đất. Y lập tức cúi người xuống kiếm, nửa phút mới đem thẻ ngân hàng nhặt lên. Lúc y ngồi dậy, biểu tình rất bình tĩnh, hai má hơi ửng hồng, y bất mãn mà trừng Lăng An Tu một cái, ra hiệu đừng nói lung tung ở nơi công cộng.

Phục vụ không cảm thấy kinh ngạc, trên mặt vẫn khéo léo mỉm cười, "Hoan nghênh hai vị lần sau trở lại."

Post in colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam

Sau bữa ăn tối, Kha Ngôn liền lôi kéo Lăng An Tu đi trung tâm mua sắm. Dùng kinh nghiệm hẹn hò trước đây của Kha Ngôn, khâu mua sắm này tất cả các cô gái đều thích nhất, nhưng mà Lăng An Tu lại không hứng thú lắm, điều này làm cho Kha Ngôn có chút không biết làm sao. Không biết tại sao, Kha Ngôn phi thường hi vọng Lăng An Tu có thể thích buổi hẹn mà y lên kế hoạch, chỉ có như vậy mới giống như y xứng đáng để làm chỗ dựa cho Lăng An Tu.

"Cậu không thích đi dạo phố ư?" Kha Ngôn hỏi.

Lăng An Tu nhún nhún vai, "Tôi cũng không phải con gái. Bất quá nếu cậu thích thi tôi bồi cậu cũng không sao."

"Cậu có ý gì?" Kha Ngôn cả giận nói, "Tôi cầu cậu nhân nhượng sao? Tôi cũng không phải là người dễ giận như vậy!"

Lăng An Tu nghiêng đầu nhìn hắn, "Cậu không phải sao?"

Kha Ngôn tức giận đến nói không ra lời, thở phì phò trừng Lăng An Tu. Lăng An Tu thấy bạn học Kha sắp tạc mao, quyết đoán vuốt lông: "Nếu chúng ta đều không thích mua sắm, không bằng trực tiếp đi xem phim đi. Tầng năm có rạp chiếu phim đấy."

Kha Ngôn bày một bộ mặt đần thối, "Cá nhân tôi không có hứng thú với xem phim, bất quá nếu cậu thích, tôi sẽ nhường nhịn mà đi cùng cậu nha, không sao cả."

"..."

Kết quả hai đại nam sinh một người cầm cốc nước trên tay, một người cầm một túi bỏng cỡ lớn, đắn đo một hồi liền chọn phim tình yêu mới nhất.

Vốn là Lăng An Tu cân nhắc đến sở thích của Kha Ngôn, đề nghị xem bộ phim khoa học viễn tưởng Mỹ. Không nghĩ tới Kha thiếu gia liền bắt đầu phê bình Lăng An Tu cái gì mà không biết thưởng thức nội hàm điện ảnh, không ủng hộ quốc sản vân vân và mây mây. Lăng An Tu quyết đoán thay đổi chủ ý, Kha thiếu gia lúc này mới hài lòng.

Nhưng là, còn chưa có chiếu phim, Kha Ngôn nháo muốn xem thì giờ chỉ sau mười phúc liền tựa lên vai Lăng An Tu ngủ.

Bộ phim kết thúc, Kha Ngôn bị Lăng An Tu đánh thức dậy mờ mịt một mới ý thức được bộ phim đã kết thúc, vị đại thiếu gia này sắc mặt liền chìm xuống. Y vốn là muốn khi Lăng An Tu bị nội dung vở kịch làm cảm động nhào đến, liền lại gần ôn nhu an ủi một phen, lại dùng kỹ thuật hôn điêu luyện của y đi chinh phục Lăng An Tu. Dù sao, lần trước bọn họ chỉ có thể tính hoà nhau. Không nghĩ tới, thời cơ tốt như thế y lại ngủ quên!

Lăng An Tu không biết mình làm gì mà trêu chọc Kha Ngôn mất hứng, bất quá hắn hiểu rõ tính khí tiểu hài này, con vịt chết mạnh miệng, nói một đằng làm một nẻo. Bộ dáng này của y, phỏng chừng tiến vào ngõ cụt cái nào rồi. Lăng An Tu giật nhẹ ống tay áo Kha Ngôn, "Làm sao vậy?"

"Không có gì." Kha Ngôn tức giận nói.

Post in colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam

Lăng An Tu thở dài, "Cái tên này." Nói xong, hắn nhón chân lên, kề sát vào Kha Ngôn, ngậm vào bờ môi y. Kha Ngôn hài lòng ôm eo Lăng An Tu, tinh tế thưởng thức chủ động dâng lên hôn. Nụ hôn này cùng lần trước tràn ngập khoe khoang ý tứ so với lần tỷ thí hôm nọ hàm xúc không giống nhau, hai người đều hôn đến cẩn thận từng li từng tí một, trao đổi hô hấp ấm áp.

Kha Ngôn đối với việc "Diễn" này hứng thú càng ngày càng cao, Lăng An Tu cũng xem như là phối hợp với y, chưa bao giờ cùng y cãi nhau, lúc bất đồng, chỉ cần y bày tỏ sắc mặt, Lăng An Tu liền lập tức nhẹ giọng nhỏ nhẹ mà dỗ y, có lúc còn có thể nồng nhiệt hôn môi, Kha Ngôn đối với cái này phi thường được lợi.

Trước đây Kha Ngôn nghe ai nói cái gì mà luyến ái sẽ ảnh hưởng học tập, y đều muốn khịt mũi coi thường. Là nhiều người dốt nát, mới có thể ngày ngày nhớ tới người yêu, không chú tâm làm việc khác. Nhưng là, Kha Ngôn phát hiện mình thật giống cũng có chút dấu hiệu "Quân vương từ đây không lâm triều". Chỉ cần vừa đi vào phòng học, không quản y làm sao cố ý khắc chế chính mình, vẫn là đưa mắt kiếm tìm thân ảnh Lăng An Tu trước tiên. Lăng An Tu cũng không thế nào cùng những bạn học khác giao du, mỗi lần đều là ngồi ở bên cửa sổ, có lúc là chống cằm ngẩn người, có lúc là cúi đầu đọc sách. Cảm nhận được ánh mắt Kha Ngôn, Lăng An Tu sẽ ngẩng đầu nhìn y khẽ mỉm cười, Kha Ngôn nhất thời liền cảm thấy cả phòng học đều bốc lên trái tim hồng phấn. Cho dù là đang thời gian đi học, Kha Ngôn đều sẽ không nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn Lăng An Tu.

Vì vậy, kì thi một tháng sau, Kha Ngôn không ngoài dự đoán thụt lùi không ít. Kha Ngôn rất tức giận, đem tất cả sai lầm đổ hết lên người Lăng An Tu. Hắn thở phì phò đem bảng kết quả học tập ném xuống trên bàn Lăng An Tu, "Này đều tại cậu!"

Lăng An Tu đem bảng kết quả học tập Kha Ngôn xem một lần, cười nói: "Nguyên lai tên ngốc không đạt yêu cầu mà thầy giáo nói là cậu hả."

Kha Ngôn mặt đỏ bừng lên, lại vẫn như cũ mạnh miệng: "Chưa bao giờ thấy thiên tài cũng sẽ có lúc trượt chân sao?"

"Tiếp tục như vậy không được." Lăng An Tu một mặt nghiêm nghị, "Tôi hỏi cậu tháng này đến tột cùng đang làm gì thế a, làm sao thi kém như vậy?"

Kha Ngôn hai tay ôm cánh tay, "Ai cần cậu lo."

"Đừng buồn, tối nay tôi phụ đạo cho cậu nhé?"

"Ai muốn tên ngu ngốc như cậu phụ đạo a!"

"Vậy chúng ta buổi tối đồng thời ôn tập?"

Kha Ngôn lườm một cái, "Này còn tạm được."

Sau khi tan học, Kha Ngôn đạp xe đạp đèo Lăng An Tu về nhà. Kha Ngôn thường thường đến nhà Lăng An Tu, mà Lăng An Tu lại chưa từng đến nhà Kha Ngôn.

Post in colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam

"Hôm nay ba tôi không về! Trong nhà chỉ có tôi và bảo mẫu." Kha Ngôn nói tới ý tứ rất là sâu xa.

Nhà Kha Ngôn là một biệt thự nhỏ hai tầng, phòng Kha Ngôn ở lầu hai. Trước khi về tới, Kha Ngôn lặng lẽ gọi bảo mẫu, xin nhờ bà quét dọn gian phòng một chút. Lúc Kha Ngôn mở cửa phòng, hiện ra ở trước mặt hai người là phòng ngủ sạch sẽ gọn gàng, Kha Ngôn đắc ý."Như thế nào, so với phòng ngủ của cậu tốt hơn nhiều chứ?"

Lăng An Tu chỉ vào con gấu Teddy cao bằng người đặt ở đầu giường, "Nguyên lai khẩu vị của cậu là cái này?"

Kha Ngôn cây ngay không sợ chết đứng: "Tôi chỉ là thích ôm đồ ngủ thôi."

Lăng An Tu cười nói: "Sau này đừng ôm nó ngủ, ôm tôi đi."

"..."

"Kha Ngôn, cậu chảy máu mũi."

"Là do thời tiết! Là bởi vì thời tiết quá nóng!"

"Ồ."

Kha Ngôn nhét hai cục giấy vệ sinh trong lỗ mũi, nghịch bút trong tay, không tập trung nghe Lăng An Tu giảng đề toán học.

"Nghe hiểu không?"

Kha Ngôn chột dạ gật gật đầu.

"Vậy cậu nói lại những gì tôi vừa nói?"

Post in colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam

"..." Kha Ngôn lập tức chuyển đổi đề tài, "Tôi nhớ trước đây cậu rất dốt nát a, làm sao đột nhiên lại thông minh thế?"

Lăng An Tu thay Kha Ngôn lấy xuống hai cục giấy kia, nâng cằm của y nhìn kỹ một chút, "Ân, không chảy máu."

Kha Ngôn chậm rãi xoay người, nhìn đồng hồ, "Chúng ta đã học hai giờ, nghỉ ngơi một lúc đi?"

"Ân, thời gian không còn sớm, " Lăng An Tu bắt đầu thu thập sách vở, "Tôi nên về rồi."

Kha Ngôn nhảy lên như con cá chép, kéo tay Lăng An Tu, "Hiện tại mới mười giờ thôi."

"... Mười giờ rất sớm?"

Kha Ngôn trách nói: "Chúng ta đã là học sinh cấp ba, phải nỗ lực học. Dù như thế nào cũng phải thắp đèn học đêm, phấn khởi chiến đấu đến giờ đi?"

" giờ?" Lăng An Tu trước đây làm sao không phát hiện Kha Ngôn chăm chỉ hiếu học như vậy.

"Tôi là suy nghĩ cho cậu, không phải nói cần cù bù thông minh, chuyên cần có thể bổ khuyết ? Cậu đần như vậy, còn không cố gắng một chút?"

Lăng An Tu chỉ có thể bất đắc dĩ mở sách, "Vậy chúng ta tiếp tục."

Kha Ngôn liền rũ mắt xuống, "Tôi mệt rồi, nghỉ ngơi trước một giờ lại tiếp tục."

"..."

Kha Ngôn lên giường nằm, chân tay như bạch tuộc mà ôm lấy con gấu. Ôm một hồi, liền đem gấu teddy đẩy qua một bên, "Không phải cậu nói cho tôi ôm sao? Tôi tác thành cho cậu, đến đây đi." Y vỗ khoảng không bên giường cười, trong nụ cười vẫn tràn đầy mị lực như lúc đùa dai trước đây.

Lăng An Tu dương dương tự đắc lông mày, hắn híp mắt nhìn Kha Ngôn, ngón tay chậm rãi mở từng cúc áo đồng phục.

Kha Ngôn trong lòng đột nhiên nhảy một cái.

Lăng An Tu cởi áo khoác đồng phục, bò lên giường, hướng Kha Ngôn dang hai tay ra, kêu như một đứa bé, "Đến, ôm một cái."

Kha Ngôn nhìn chằm chằm Lăng An Tu khóe miệng mỉm cười cong cong, tâm lý liền ngứa ngáy khó nhịn mà bắt đầu gây rối, như là trúng sâu độc đem người kéo vào trong lồng ngực.

Hai người ôm nhau nằm ở trên giường, Kha Ngôn kinh ngạc phát hiện Lăng An Tu mặc dù không có mềm nhũn như con gấu Teddy, nhưng mà ôm bất ngờ rất thoải mái. Kha Ngôn hài lòng ôm Lăng An Tu, nhắm hai mắt lại.

Một lát sau, Lăng An Tu cảm giác được hô hấp Kha Ngôn dần dần bằng phẳng, cẩn thận đứng dậy, thu thập xong đồ vật dự định về nhà -- hắn cũng không muốn vì hoàn thành nhiệm vụ mà thật sự hiến thân cho tên tiểu tử kia.

Bảo mẫu đã ngủ, trong biệt thự ngoại trừ phòng Kha Ngôn thì tất cả đều là một mảnh đen như mực. Lăng An Tu nhẹ nhàng mà đi ở trên hành lang, đột nhiên tại cửa cầu thang xuất hiện một bóng đen cao lớn, Lăng An Tu nghe thấy được một mùi rượu nhợt nhạt, theo bản năng mà dừng bước lại.

"Tiểu Ngôn?" Thanh âm của nam nhân trầm thấp cũng rất có từ tính.

Lăng An Tu nhận ra âm thanh này, nhẹ giọng nói: "Kha thúc thúc, là tôi."

Post in colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam

- Hết chương -

Truyện Chữ Hay