Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
☆ Chương :
Edit: Nguyệt Kiều
Lăng An Tu thư thái mà nằm ở trên ghế tắm nắng, bên cạnh là một cốc nước trái cây cùng một quả táo tây trắng. Tiếng chuông điện thoại kêu lên một tiếng, Lăng An Tu xem cũng không cần xem liền biết liền là tin nhắn của Tiếu Thành. Tiếu Thành rời đi mấy ngày nay, hắn mỗi ngày ít nhất phải gọi ba cú điện thoại, gửi mười mấy cái tin nhắn ngắn. Phần lớn tin nhắn cùng điện thoại đều sẽ bị Lăng An Tu trực tiếp lơ là, bất quá cậu vẫn sẽ hồi âm lại một hai cái tin nói cho Tiếu Thành biết chính mình còn ngoan ngoãn ở viện điều dưỡng.
Lăng An Tu liếc mắt nhìn màn hình một cái: An Tu, ngươi đang làm gì thế đâu? Ta rất nhớ ngươi.
Lăng An Tu bình tĩnh mà tiếp tục tắm nắng. Bây giờ cậu bị giới hạn phạm vi đi lại, mỗi ngày y tá cùng bác sĩ coi chừng từng chút từng chút tiến bộ ở cậu. Cậu thấy bên thảm cỏ xanh kia có một vài cây bạch cáp, tự hỏi có muốn hay không đi tới đó nghịch một chút.
Tiếu Thành đã quen Lăng An Tu lạnh lung với hắn, cũng không lâu lắm liền gửi tiếp tin nhắn thứ hai: Ta không về bên ngươi ngay được, bên này còn có một ít chuyện phải xử lý, có thể phải muộn mấy ngày mới có thể đi tìm ngươi. Bất quá ta sẽ tận dụng thời gian mau đi tới.
Lăng An Tu giật mình, lập tức gửi lại tin nhắn: Nếu ngươi bận cứ từ từ, không cần vội vã.
Tại Bắc Kinh Tiếu Thành nhận được đoạn tin ngắn đơn giản này, thậm chí có chút mừng rỡ như điên. Kỳ thực này cũng có thể hiểu được, dù sao Lăng An Tu trả lời tin nhắn chưa bao giờ vượt quá ba chữ. Nội dung bức thư phần lớn là: Ân, nha, ha ha...
Tiếu Thành ngồi dưới đất, trong phòng một mảnh tăm tối, tia sáng duy nhất chính là điện thoại di động của hắn.
Điện thoại di động đột nhiên phát ra một tiếng hết pin, Tiếu Thành vừa định bò lên lấy bộ nạp điện, cửa phòng liền được mở ra.
Ánh sáng đột nhiên xuất hiện khiến Tiếu Thành không mở mắt ra được, trong mơ hồ, hắn nhìn thấy một bóng người cao to, đang chậm rãi hướng hắn đi tới.
Tiếu Thành chậm rãi đứng lên, một trận choáng váng kéo tới. Đây là điển hình của bệnh huyết áp thấp —— Tiếu Thành đã cả ngày không có ăn bất cứ thứ gì.
Tiếu Thành chậm nửa phút, mới ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào người đến, trên mặt tái nhợt không có một tia biểu tình.
"Ba."
Tiếu Nghiêm ngồi thẳng tắp ở trên giường, nhìn Tiếu Thành , nhưng cảm giác không có một tia yếu thế, "Nghe nói mày nháo muốn tuyệt thực?"
Tiếu Thành đưa ánh mắt có năm phần mười tương tự Tiếu Nghiêm, "Con chỉ là muốn đi ra ngoài."
"Đi ra ngoài?" Tiếu nghiêm âm thanh rất thấp, lại mang theo một loại sức mạnh bất dung lơ là, "Đi ra ngoài làm gì? Tìm tiểu tình nhân kia của mày?"
Tiếu Thành cắn môi, hắn biết đến phản kháng Tiếu Nghiêm chưa bao giờ có kết quả gì tốt, mà hắn vẫn là nghiêm túc lên tiếng: "Ba, ba đừng nói cậu ấy như vậy, cậu ấy không phải..."
Tiếu Nghiêm cũng không phí lời, văng tới một bạt tay."Có một số việc, tao nhìn thấy, cũng lười quản mày. Tự mày nói một chút, mày đã bỏ ra bao nhiêu tiền trên người nam nhân kia? Đây cũng không phải trọng điểm, mày bây giờ lại vì hắn mà muốn cùng Lâm Tư Uyển giải trừ hôn ước. Mày cũng không cần hoài nghi có phải con ruột tao hay không, nếu như không phải, mày sớm đã bị tao đánh chết."
Trên gương mặt tuấn mỹ của Tiếu Thành hiện ra tâm trạng tổn thương, thâm thúy, trong mắt lại không có một chút nào lùi bước. Hắn không có vì chính mình mà giải thích, hắn cũng không muốn giải thích, dù sao Tiếu Nghiêm nói toàn bộ đều là sự thực, hắn chỉ là cố chấp lặp lại: "Ba, con muốn đi ra ngoài."
Tiếu Nghiêm nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, "Một ngày không đủ, liền hai ngày, hai ngày không đủ, liền ba ngày... Nhốt đến khi mày nghĩ rõ ràng mới thôi." Tiếu Nghiêm nói xong, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Ba." Tiếu Thành gọi Tiếu Nghiêm, "Ngài có cái gì bất mãn cứ nhắm thẳng đến con, không nên đi gây sự với hắn."
Tiếu Nghiêm dừng bước lại, lạnh lùng nói: "Một người như vậy, còn chưa có tư cách khiến tao tự mình động thủ. Đương nhiên, nếu như tất yếu phải vậy, tao cũng không ngại thay mày nghĩ rõ ràng."
"Ba!"
Tiếu Nghiêm đi rồi, gian phòng liền khôi phục một mảnh tăm tối. Tiếu Thành không muốn bật đèn, ngồi trong bóng tối, hắn có thể càng thêm chuyên tâm nhớ đến cái người kia. Hắn là có một loại ảo giác, chờ hắn mở đèn trong nháy mắt đó, Lăng An Tu liền sẽ xuất hiện ở trước mặt hắn.
Tiếu Thành ngồi dưới đất, dựa vào giường, ôm hai chân, đầu đặt ở trên đầu gối, như một đứa trẻ bị vứt bỏ, ủy khuất. Năm đó hắn bị bạn học bắt nạt, sau khi tan học một mình ở trong phòng học nhỏ giọng khóc nức nở, có phải là cũng là dáng dấp như vậy? Nhưng là, đứa trẻ đưa tay ra với hắn năm đó sẽ không lại xuất hiện.
Tiếu Thành ở trong bóng tối nhếch miệng, không tiếng động mà cười, nước mắt liền không tiếng động mà rớt xuống.
Lăng An Tu, ta rất nhớ ngươi...
Hiện thực và ảo giác đen xem vào với nhau, Tiếu Thành mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, giấc ngủ này, chính là cả ngày.
Cả ngày không có nhận được bất cứ tin tức gì đến từ Tiếu Thành, Lăng An Tu có chút buồn bực, bất quá cậu cũng không có suy nghĩ nhiều. Ngày hôm nay, Lâm Tư Viễn cho người tìm tới cậu, nói cho cậu biết bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn cậu đi.
"Anh muốn khi nào thì đi?"
Lăng An Tu cười nói: "Cành nhanh càng tốt."
Vào giờ phút này, người được phái đến đang cùng viện điều dưỡng nói chuyện qua. Người ở viện điều dưỡng tựa hồ không muồn thả Lăng An Tu, nghĩ đến Tiếu Thành từng căn dặn bọn họ không được để Lăng An Tu rời đi. Bất quá, Lăng An Tu tin tưởng thực lực Lâm Tư Viễn, nếu hắn đã đáp ứng chính mình, liền không có lý do gì không làm được.
Lăng An Tu tự nhiên thu thập xong đồ vật, tuy rằng cậu có dự cảm cậu lập tức liền sẽ ly khai khỏi thế giới này. Phó bản vốn đã tiến hành lâu như vậy, lại còn không có được bất kỳ nhắc nhở của hệ thống. Lăng An Tu biết việc này là bởi chính mình đem Tiếu Thành ngược đến còn chưa đủ, nhưng là bây giờ, ngoại trừ không nói một tiếng rời đi, cậu thật nghĩ không ra biện pháp khác.
"Lăng tiên sinh, chúng ta có thể đi."
Lăng An Tu đáp ứng một tiếng, đứng ở phía trước cửa sổ, dùng sức phất tay, đem điện thoại di động ném vào trong hồ nhân tạo.
"Lăng tiên sinh, hiện tại đã không có chuyến bay từ Singapore thẳng tới Bắc Kinh, chúng ta nhất định phải đi qua một số quốc gia mới đến được..."
Lăng An Tu nhìn trên mặt hồ tầng tầng gợn sóng, mất tập trung nói: "Anh quyết định là tốt rồi."
Dọc theo đường đi, Lăng An Tu đều nằm ở một loại trạng thái hoảng hốt. Người Lâm Tư Viễn cử tới lien tục cùng cậu bàn chuyện chọn hướng đi, cậu cũng chỉ là tùy tiện qua loa. Cậu căn bản không quan tâm đi tới nơi nào, cậu chỉ muốn biết chuyến đi nào có thể rời khỏi đây ngay lập tức.
Mà hệ thống cho hắn đáp án vẫn luôn là: Còn chưa đủ.
"Lăng tiên sinh, ngài không có sao chứ? Có phải là chân không thoải mái?"
Lăng An Tu lắc đầu một cái, tùy tiện cười cười: "Không, chẳng qua là cảm thấy lòng buồn bực đau lòng."
"Ngài trước tiên nhẫn nại, chờ đến lúc Lâm tiên sinh sẽ lập tức an bài ngài tiến vào bệnh viện kiểm tra."
"Ừm." Lăng An Tu mạn bất kinh tâm() gật gật đầu.
() Mạn bất kinh tâm [漫不经心] : "Mạn"[漫] : Tuỳ tiện, không chịu ràng buộc. "Kinh tâm" [经心] : Lưu ý, lưu tâm. "Bất" [不] là "không" (cùng chức năng phủ định với từ "not" của tiếng Anh). Cả thành ngữ ý chỉ lời nói, việc làm tuỳ tuỳ tiện tiện, không để ở trong lòng. (Theo Tra tuân công cụ đại toàn) Cũng là, "Thờ ơ; không để ý; không đếm xỉa tới" (theo QuickTranslator).
Ngồi một hồi, một giọng nữ tao nhã êm tai vang lên trong thời gian chờ đợi vang lên: "Kính chào hành khách, chuyến bay từ Kuala Lumpur đến Bắc Kinh MH..."
Lăng An Tu bỗng nhiên ngẩng đầu, một phát bắt được áo người bên cạnh: "Ngày hôm nay là ngày mấy?"
"Ế? Ngày mùng tháng ..."
"Mẹ! Mau ngăn cản bọn họ!" Lăng An Tu chạy vài bước liền ngã trên mặt đất, trên đùi truyền một trận đau xót.
"Lăng tiên sinh!"
"Nhanh đi nói cho mọi người trong phi trường! Chiếc phi cơ này không thể..." Lăng An Tu nói được nửa câu, liền đột nhiên ngừng lại, cậu đột nhiên phát hiện, không quản cậu cố gắng thế nào, đều không thể nói ra lời muốn nói.
Âm thanh hệ thống lần thứ hai ở trong đầu của cậu vang lên: Đây là một cái thế giới song song, ngươi tuy rằng không thuộc về nơi này, cũng nhất định phải tuân thủ quy tắc của nơi này.
"Không cho nói ta viết ra cũng không được sao? !"
"Ngươi cảm thấy cho bọn họ sẽ tin ngươi sao?" Âm thanh hệ thống không mang theo bất luận cảm tình gì lúc này nghe thật chói tai, "Huống chi, nếu không phát sinh sự kiện kia, ngươi liền sẽ không biết được kết quả, lại càng không có cơ hội ngăn cản. Đây vốn chính là một cái nghịch lý. Ngươi vĩnh viễn vô pháp đi ra ngoài."
Ánh mắt Lăng An Tu trống rỗng mà nhìn về phía trước, "Như vậy, ta sẽ chết sao?"
"Ở trên cái thế giới này, ngươi chỉ có thể chết bởi một lý do, đó chính là chưa hoàn thành nhiệm vụ."
"Rất tốt." Lăng An Tu lộ ra một nụ cười vặn vẹo, nói với người ở bên cạnh: "Mượn điện thoại di động của anh một chút."
Lăng An Tu hít sâu một hơi, nhập số điện thoại quen thuộc. Điện thoại vừa kết nối, liền lập tức được nhận . Âm thanh Tiếu Thành rất khàn khàn, nghe tới lại vô cùng hưng phấn,: "An Tu? Là ngươi sao?! Làm sao mà cả ngày hôm nay ngươi không trả lời tin nhắn của ta? Ta rất lo lắng cho ngươi..."
"Ta hiện tại đang ở sân bay Kuala Lumpur." Lăng An Tu trấn định nói.
"Cái gì?" Âm thanh Tiếu Thành càng có mấy phần run rẩy, "Ngươi tại sao lại ở nơi đó... Ngươi, ngươi vẫn là muốn đi sao? Ta không cho phép! Nghe ta Lăng An Tu, ngươi không thể đi, ta lập tức đi ngay tìm ngươi."
"Không cần. Ngươi không phải ở Bắc Kinh sao? Ta lập tức liền bay qua, sáu rưỡi có thể đến ."
Tiếu Thành trầm mặc vài giây, "An Tu, ngươi là tới tìm ta sao?"
"Vâng. Chuyện lần trước ngươi hỏi, ta đã có đáp án, chờ ta đến , ta sẽ nói cho ngươi biết."
"Hảo, ta chờ ngươi." Nếu như Lăng An Tu có thể nhìn thấy Tiếu Thành, liền sẽ phát hiện Tiếu Thành từ một người nửa chết nửa sống lập tức trở nên tràn ngập sức sống, "Ta nhất định sẽ chờ ngươi."
"Ừm." Lăng An Tu cúp điện thoại, quay người đối với người tới nói: "Chúng ta đăng ký đi."
"Ngươi tại sao làm như thế?" Tại lúc Lăng An Tu vừa bước lên máy bay kia, hệ thống phát ra câu hỏi như vậy.
"Làm cho hắn dùng một đời chờ đợi một đáp án vĩnh viễn không thể có." Lăng An Tu mặt như băng sương, trong mắt lại che lại một tầng sương trắng, "Sống không gặp người, chết không thấy xác, ta muốn hắn cả đời phải ghi nhớ."
Hệ thống lặng im vài giây, "Xem ra ta phải xem lại định nghĩa về ngươi."
Lăng An Tu hướng lên máy bay có thể nhìn thấy mỗi người mỉm cười, "Như vậy, hiện tại đủ chưa?"
"Hoan nghênh trở về." Hệ thống nói như thế.
- Hết chương -
Nguyệt Kiều: Xong tra công rồi các nàng!! ~~ Năm mới vui vẻ! Happy New Year!