Tra Công Nhất Định Phải Ngược

chương 100

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

☆, Chương :

Edit: Nguyệt Kiều

Nidhogg nhanh chóng trở nên căng thẳng, chuẩn bị chiến đấu.

Bier cười cười, hoạt động cổ một chút, lập tức thay đổi mặt, một bộ nghiêm túc, "Tiến sĩ, anh hãy bảo vệ tốt cho mình." Vừa dứt lời, Bier liền tung nắm đấm xé gió nhằm về phía Nidhogg.

Cuộc chiến giữa robot này khgông phải người bình thường có thể chịu đựng được. Lăng An Tu biết rõ điểm này, cấp tốc rời khỏi hiện trường, đến phòng giám sát, quan sát tình hình qua camera.

Thời điểm Lăng An Tu chế tạo ra Bier và Nidhogg, chưa từng nghĩ tới chuyện hai người bọn họ sẽ có xung đột vũ trang. Thực lực cá nhân hai người không phân cao thấp, Lăng An Tu một bên xem, một bên liên tục ghi chép dữ liệu. Lúc chiến đấu năng lượng tiêu hao là cực lớn, Lăng An Tu phỏng chừng cuộc chiến này có thể mất mấy ngày mới phân ra thắng bại.

Lăng An Tu vẫn luôn trốn trong phòng quan sát theo dõi tình hình, dựa vào mấy viên năng lượng chịu đựng qua một ngày. Lại nói, gian phòng giám sát này là đặc biệt xây dựng vì Nidhogg. Vì Nidhogg là một người máy nên trừ phi năng lượng tiêu hao hết, nếu không vĩnh viễn y sẽ không cảm thấy mệt mỏi. Thân thể này kỳ thực tốt vô cùng, ngoại trừ lúc ở trên giường.

Mỗi khi Lăng An Tu bị chơi đùa đến không chịu được, hắn sẽ trốn ở căn phòng được thiết kế đặc biệt này, mặc cho Nidhogg lợi hại đến đâu, y cũng không có cách nào lôi Lăng An Tu ra khỏi phòng, rồi tiếp tục cái lọ cái chai.

Ngày thứ hai, thân thể bằng xương bằng thịt của Lăng An Tu rốt cục không chịu đựng được nữa, nằm nhoài trên bàn ngủ. Cũng không biết đã ngủ bao lâu, Lăng An Tu đột nhiên giật mình, mở choàng mắt, liền đối mặt với đôi mắt màu nâu của Nidhogg.

Lăng An Tu sửng sốt vài giây, cười gằn: "Xem ra là cậu thắng?"

"Anh làm trái với ước định của chúng ta." Nidhogg lạnh lùng nói, "Tôi cũng không có nghĩa vụ thực hiện lời hứa. Bây giờ lập tức đi theo tôi."

Lăng An Tu không thể làm gì khác hơn nói: "Tôi không có ý kiến gì, chỉ là, trước tiên để tôi xem Bier một chút xem thế nào rồi."

Nidhogg không phản đối.

Lăng An Tu đi vào tầng hầm, Bier đang nằm ở trên sàn nhà, cánh tay của cô bị mạnh mẽ cắt thành hai đoạn, lộ ra mạch điện bên trong còn đang bốc lên tia lửa. Bier đảo mắt nhìn Lăng An Tu, an ủi Lăng An Tu: "Tiến sĩ, anh đừng lo lắng, tôi không sao."

Lăng An Tu có chút đau lòng, quay người nói với Nidhogg: "Tôi muốn đem cánh tay của cô ấy sửa lại."

"Yêu cầu của anh thật nhiều."

"Tôi phát thệ, tôi chỉ làm cái này, sẽ không làm gì khác."

Nidhogg quay đầu đi chỗ khác, xem như là ngầm cho phép.

Lăng An Tu thay Bier sửa chữa cánh tay, nói: "Trước tiên tôi sẽ giúp cô tắt máy, sau mười hai tiếng sẽ tự động khởi động lại."

Bier nhẹ giọng nói: "Tiến sĩ, lúc đó tôi trở lại cứu anh."

Nidhogg hơi nghiêng mặt sang bên.

Lăng An Tu nhẹ nhàng ho khan một tiếng, cười nói: "Không cần, tôi sẽ tự cứu láy bản thân."

Lăng An Tu cùng Nidhogg đi ra khỏi biệt thự, Nidhogg liền đi hướng hầm để xe. Lăng An Tu gọi y lại: "Cậu muốn đi đâu?"

"Lái xe."

"Xe của tôi bị chính phủ quản chế, chỉ cần khởi động một cái liền lập tức có tín hiệu báo về bên quân đội."

"Cho nên?"

"Cho nên, chúng ta vẫn là dùng phương thức giao thông truyền thống đi."

Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam

Một tiếng sau, Lăng An Tu cùng Nidhogg sánh vai đi trên đường phố nhộn nhịp. Mặc dù quốc gia đang có nội chiến, thủ đô vẫn cực kỳ phồn hoa như trước. Chiến tranh bên ngoài kia tựa hồ không hề có một chút quan hệ với người dân, mọi người vẫn sống phóng túng như thường lệ, hưởng thụ cuộc sống về đêm.

Nidhogg nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi uống say như chết đang nói linh tinh cách đó không xa, châm chọc nói: "Đây chính là con người."

"Cậu như thế là phiến diện. Con người cũng có quyền lợi hưởng thụ."

"Sự hưởng thụ của con người xây dựng trên sự làm việc không ngừng nghỉ của người máy."

Lăng An Tu nở nụ cười như đùa cợt, "Người máy các cậu cũng hưởng thụ không ít, ít nhất cậu còn thường xuyên hưởng thụ. Hơn nữa cái 'Hưởng thụ' này là dựa trên tôi..."

"Chúng ta làm gì bây giờ?" Nidhogg quyết đoán đánh gãy lời Lăng An Tu.

Lăng An Tu nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Tôi cũng đã nói rồi, chúng ta không thể dùng bất kỳ phương tiện giao thông nào, vì vậy bắt buộc phải ra khỏi thành phố."

Biểu tình Nidhogg trở nên cực kỳ khó coi, "Đi?"

"Chúng ta có thể có thể gọi xe ra ngoại thành." Lăng An Tu nói, đưa tay cản chiếc xe taxi tự động, "Đi thôi."

Lăng An Tu lên xe, nhập địa chỉ vùng ngoại thành, sau đó liền ung dung nằm ở trên xe."Chỉ cần rời khỏi thủ đô, và những nơi thuộc quyền quản lý của chính phủ, chúng ta là có thể tăng nhanh tốc độ."

"..."

Lăng An Tu đợi nửa ngày cũng không thấy có phản hồi, quay đầu lại hỏi: "Tại sao không nói chuyện?"

"Tôi đang nghĩ lý do."

"Lý do gì?"

"Rốt cục tại sao anh lại cam tâm tình nguyện đi theo tôi? Còn giúp tôi trốn sự truy bắt của quân đội."

Lăng An Tu thuận miệng nói: "Bởi vì tôi yêu cậu."

"..." Nidhogg nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lăng An Tu một cái, quay đầu sang một bên.

Xe từ từ rời xa khỏi nội thành. Quân đội thiết lập chốt kiểm soát tại mỗi cửa ra của thành phố, mỗi người ra vào thủ đô đều bị kiểm tra tỉ mỉ một phen. Lăng An Tu chú ý tin tức, quân đội hình như còn không biết tin mình đã bị Nidhogg mang đi. Đương nhiên, cũng có thể là quân đội cố ý phong tỏa tin tức. Dù sao, chuyện nhà khoa học cấp quốc gia bị đại tướng quân địch mang đi này, một khi bị lộ, nhất định sẽ gây sóng gió khgông nhỏ trong xã hội.

Lăng An Tu đặt điểm đến giữa hai trạm kiểm soát, bọn họ nhất định phải vứt bỏ xe giữa đường, dựa vào hai chân vượt qua đường cảnh giới của thành phố.

Sau khi đến nơi, Lăng An Tu đem xe dừng ở một bên, bắt đầu chỉnh lý đồ đạc cần thiết mang theo. Hạt năng lượng cho bản thân, hộp năng lượng cho Nidhogg, cùng với một ít vũ khí hạng nhẹ. Còn lại liền không cần thiết, chỉ cần Nidhogg còn điện, y hoàn toàn có thể đảm nhiệm vai trò bản đồ hay thiết bị liên lạc không dây.

"Tốc độ." Nidhogg thúc giục.

Lăng An Tu như trước chậm rì rì, "Cậu gấp cái gì."

Nidhogg nheo mắt lại: "Có người đến."

Lăng An Tu không tin, "Cậu lừa người khác chứ gì, ai sẽ tới nơi này."

Vừa dứt lời, Lăng An Tu ngẩng đầu, liền thấy chiếc xe cảnh sát lái tới hướng bọn họ.

Âm thanh Nidhogg băng lãnh: "Không phải anh nói nơi này không phải trạm kiểm tra sao?"

"Quả thực không phải. Thế nhưng cũng không ngoại trừ việc cảnh sát vừa vặn đi ngang qua nơi này, phát hiện một chiếc xe khả nghi dừng ven đường, sau đó liền xử phạt, rồi tiến hành kiểm tra chiếc xe này."

"Lăng An Tu!" Nidhogg nghiến răng nghiến lợi, "Anh cố ý."

Lăng An Tu dở khóc dở cười, "Tôi muốn hại cậu, thì cậu đã sớm bị bắt quả tang, cần gì chờ tới bây giờ."

"Vậy anh mau nghĩ biện pháp, bọn họ sắp tới rồi."

"Tôi có thể có biện pháp gì."

"Đã như vậy..." Nidhogg nắm chặt nắm đấm.

Lăng An Tu vội vã ngăn lại hắn, "Tôi có biện pháp rồi!"

"Nói."

"Cởi quần áo!"

Nidhogg nghĩ hệ thống thính giác của mình xảy ra vấn đề: "Anh nói cái gì?"

Lăng An Tu lười cùng Nidhogg phí lời, trực tiếp lôi kéo cổ tay y, đem người lôi vào xe.

Nidhogg nhất thời chưa kịp phản ứng, lẳng lặng nhìn Lăng An Tu xé ra cúc áo mình ra, sau đó liền kéo xuống đai lưng.

"Tự mình cởi! Nhanh lên một chút!" Lăng An Tu nói xong, cũng vội vội vàng vàng đem áo của mình cởi ra, đem quần cởi đến mắt cá chân, sau đó là... động tác Lăng An Tu dừng một chút, vừa nhắm mắt lại, kéo quần lót trên người xuống.

"Anh..."

Lăng An Tu nhào tới thẳng Nidhogg, tàn nhẫn ngăn chặn đôi môi y.

Môi con người thật ấm áp, cũng rất mềm, Nidhogg chỉ cảm thấy dòng điện từ môi mình một đường truyền đến đầu óc của y, khu hình ảnh đại não đột nhiên dần hiện ra một hình ảnh như đã từng xảy ra.

Hai người động tĩnh lớn như vậy, xe cũng theo động tác của bọn họ lay động. Cảnh sát từ trên xe cảnh sát đi xuống, gõ gõ cửa sổ xe của bọn họ.

Lăng An Tu hạ kính xe xuống, đôi môi đỏ mọng mới vừa hôn qua Nidhogg, ngoắc ngoắc khóe miệng, nhìn cảnh sát khẽ mỉm cười: "Có chuyện gì không?"

Cảnh sát nhíu mày: "Các anh ở đây làm gì?"

Lăng An Tu lộ ra vẻ mặt vô tội, chỉ chỉ Nidhogg đang lõa thể, "Sếp à, anh không nhìn ra được sao?"

Cảnh sát hung hăng lườm bọn họ một cái, "Xin lấy giấy tờ tùy thân ra."

Lăng An Tu cười khan nói: "Không cần thiết, chúng tôi không ra khỏi thành phố. Chỉ là muốn tìm một chỗ phong cảnh kỳ lạ... Ầy... Ngài hiểu mà."

"Ít nói nhảm! Đưa giấy tờ ra!"

Lăng An Tu nắm tóc, "Được rồi, chỉ là trên giấy tờ có khả năng dính lên không ít chất lỏng, hi vọng ngài chớ để ý..."

Cảnh sát: "..."

Lăng An Tu quay đầu nói với Nidhogg: "Thân ái à, hay là chúng ta giúp vị cảnh sát tìm một chút? Ồ? Quần lót của em đâu?"

Cảnh sát nghe không nổi nữa, vung vung tay: "Quên đi, sau này đừng tới chỗ như thế làm loạn, đi nhanh lên."

"Há, làm phiền anh rồi. Chúng tôi mặc quần áo tử tế liền đi ngay."

Cảnh sát liền lườm bọn họ một cái.

Lăng An Tu cùng Nidhogg đối diện một hồi, sau đó chậm rãi mặc quần áo vào."Bây giờ cậu tin tưởng tôi chưa?"

Nidhogg biểu tình rất là vi diệu, "Cái gì?"

"Tôi vì cậu mà sắp thành lưu manh, sao mà còn chưa tin tôi?" Lăng An Tu vẫn không có mặc quần áo vào, quay người nâng hai gò má Nidhogg, "Tôi là người chế tạo ra cậu, cũng là nam nhân của cậu. Chúng ta lăn qua giường, cũng đã ký kết khế ước, chúng ta đã nói sẽ luôn ở bên nhau. Tại sao một chữ cậu cũng không tin? Chỉ cần làm một giải phẫu nhỏ, cậu liền có thể biết chân tướng. Cậu tại sao không cho tôi, cũng cho chính mình cơ hội biết sự thật?"

Nidhogg nhìn Lăng An Tu ánh mắt đen láy, nhất thời không nói gì.

Lăng An Tu trong mắt loé ra vẻ đau thương, "Nidhogg... Tiểu An, muốn tôi làm thế nào, cậu mới có thể tin tưởng..."

"Tôi..." Nidhogg sững sờ nhìn Lăng An Tu, những cảnh tượng lạ mà quen trong mạch não cứ hiện ra trong vùng hình ảnh của đại não.

"Chính là hắn! Nhanh chóng vây bọn họ!"

Hai người cùng nhau quay đầu lại, không biết từ khi nào cảnh sát đã trở về, trang bị đầy đủ. Trên người bọn họ mang theo vũ khí chuyên khắc chế người máy, mặc đồ bảo hộ."Nidhogg, anh đã bị bao vây! Mau thả đi Tiến sĩ Lăng ra!"

Nidhogg chậm rãi quay đầu lại, "Anh..."

"Cậu sẽ không phải đang hoài nghi tôi phản bội cậu?"

Nidhogg nghiêm túc nhìn Lăng An Tu, "Tôi không có. Thế nhưng, xin lỗi, tôi không thể thả anh đi, mang anh trở lại, là sứ mạng của tôi."

Lăng An Tu cười cười: "Tôii biết."

Nidhogg dừng một chút, "Anh ở đây chờ tôi."

Lăng An Tu kéo tay Nidhogg, "Vũ khí trên tay bọn họ là 'Kẻ hủy diệt người máy', là nghiên cứu mới nhất, bọn họ từng sử dụng trên người Bier, uy lực đích xác rất lớn. Cậu không thể thắng bọn họ."

"Tôi biết."

"Trừ phi, " Lăng An Tu lộ ra nụ cười lười biếng thương hiệu, "Chúng ta đánh cược một lần đi."

"Cái gì —— "

Biểu tình Lăng An Tu trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, đổi qua chế độ lái tay, dùng sức đem chân ga đạp tới nấc cuối cùng, thân xe đột nhiên xông ra ngoài. Cảnh sát không kịp phản ứng, lại không dám dùng hành động trí mạng nào để tránh khỏi ngộ thương Lăng An Tu, vì vậy đã nhường ra một con đường.

Một cảnh sát theo bản năng mà bắn mấy phát vào xe, trong đó một phát đạn đánh trúng xe lốp xe. Xe ma sát kịch liệt với mặt đất, phát ra tiếng vang sắc bén, thân xe đổi phương hướng, lao thẳng xuống khỏi quốc lộ.

Lăng An Tu lập tức mở ra hệ thống an toàn, xe cấp tốc giảm tốc độ trên không trung, cuối cùng vững vàng mà rơi trên mặt đất.

Nidhogg không kịp thở ra một hơi, Lăng An Tu lại lên đường: "Đi nhanh lên, bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi tới." Lăng An Tu nói, trấn định mà đổi sang hình thức tự động lái, nhập một địa chỉ.

Xe chạy trốn trên con đường hoang tàn vắng vẻ nửa giờ, Nidhogg mới hơi hơi buông lỏng cảnh giác."Lăng An Tu..." Y quay đầu liếc mắt nhìn người ở bên cạnh, trái tim điện tử trong lồng ngực đột nhiên nhảy dựng lên.

Lăng An Tu sắc mặt trắng bệch, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi lớn. Nidhogg nhìn thấy mảng màu đỏ tươi trên ghế phía sau, mới biết trong hỗn loạn vừa rồi Lăng An Tu đã bị thương.

Hệ thống trí tuệ nhân tạo cao cấp hoàn mỹ nhất trong nháy mắt mất khống chế, Nidhogg nhìn Lăng An Tu, y biết mình nhất định phải làm gì đó, nhưng mà cái gì cũng đều làm không được, phảng phất như năng lượng trong cơ thể đã biến mất hầu như không còn.

Lăng An Tu bị thương rồi... hắn không có sức lực ...

"Nidhogg, " Lăng An Tu suy nhược mà nói, "Tôi không sao, vết thương do súng đạn gây ra mà thôi."

Nidhogg đột nhiên tỉnh ngộ lại, luống cuống tay chân vội vàng lấy hết nguồn năng lượng dự trữ trên người ra, ngây thơ vô tội nói: "Đều cho anh, anh đừng có chuyện gì..."

Lăng An Tu sững sờ, lập tức khẽ mỉm cười: "Tên ngốc này."

Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam

Hết chương

Nguyệt Kiều: Hic tuần nay hay tuần nay rồi không thêm được chương mới do deadline thi nhau đổ xuống Nay deadline của mình đã giãn ra bớt rồi nên tranh thủ đăng luôn. Còn có chương nữc là hoàn rồi nên mình sẽ cố trong tuần sau là hoàn quyển này để quay lại beta từ đầu.

Cám ơn mọi người đã ủng hộ mình suốt thời gian qua!!! Chân thành cảm ơn ạ!!! Trái tim to bự

Truyện Chữ Hay