Từ Hạo Miểu gặp được Tăng Thanh —— một Tăng Thanh bị phủ bằng vải trắng và không lộ mặt.
Giống như cận hương tình khiếp, Từ Hạo Miểu không dám tiến lên, hắn đứng sững sờ tại chỗ hồi lâu, cuối cùng từng bước từng bước dịch qua, vươn tay.
Tấm vải trắng run run vạch ra một góc, từ từ lộ ra gương mặt quen thuộc lại xa lạ bên dưới, gương mặt ấy khác hẳn với thường lệ, không còn cong mắt câu môi lộ ra nụ cười ngọt ngào đáng yêu mà thay vào đó là nhắm mắt lại, ngũ quan đều rất an tĩnh, tuy được chuyên gia trang điểm tử thi giúp em trang điểm nhẹ nhưng vẫn không che giấu được màu sắc thực sự bên dưới làn da của em ấy. Đó là màu trắng bợt của cái chết.
Từ Hạo Miểu chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ gối trước giường.
Hắn ngừng thở, đôi bàn tay run rẩy chạm lên gương mặt ấy, cố gắng mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng hỏi: "Sao em không cười?"
Từ Hạo Miểu lặp đi lặp lại hỏi rất nhiều câu hỏi nhàm chán như "Em đang lừa anh sao?", "Em có lạnh không?" hay là "Sao mặt em khó coi vậy?" v....v....
Bên cạnh có một nhân viên đứng cạnh, chờ đợi hồi lâu, cuối cùng gã ta không khỏi lo lắng thấp giọng nhắc nhở: "Đến lúc để người ta tới lò hỏa táng..."
Bàn tay chạm thi thể cứng đờ, Từ Hạo Miểu trầm mặc hồi lâu, sau đó dịu dàng cười như là một người dễ nói chuyện, hắn đứng dậy nhẹ giọng nói: "Đúng là đã đến lúc rồi, cháu đi cùng em ấy."
Giống như đeo một chiếc mặt nạ, hắn lại biến thành Từ Hạo Miểu hiền lành và rộng lượng, lời nói và hành động của hắn rất thoả đáng, hắn xử lý việc hỏa táng vốn sơ sài không ai tham dự thành một lễ tang nhỏ trang trọng và gọn gàng ngăn nắp.
Thi thể được đưa vào lò đốt, hỏa táng, làm nguội, nghiền nát hoàn toàn, đóng túi, bỏ vào hũ...
Trên đời này chỉ có hai thứ con người cần, thứ nhất là để thể xác sống thoải mái, thứ hai là để linh hồn chết trong bình yên.
Từ Hạo Miểu nghĩ: Ngay cả thủ tục sau khi chết cũng làm thành phức tạp và gian nan như vậy, chắc linh hồn tự do của con người sẽ không muốn ở lại trong cơ thể đâu nhỉ.
Chờ đợi một tiếng rưỡi, cuối cùng Từ Hạo Miểu cũng lấy được hộp tro cốt.
Trước khi rời đi, Từ Hạo Miểu lễ phép cúi đầu cảm ơn nhân viên nhà tang lễ: "Cảm ơn, xin lỗi đã làm phiền mọi người."
....
*****
Lục Minh Kha nín nhịn cơn giận, không chịu gọi điện cho Tăng Thanh, nhưng hắn nhịn rất lâu, không chờ được Tăng Thanh cợt nhả tới nói với hắn: "Lần sau đi mà, lần sau đi mà, nhất định lần sau em sẽ không lỡ hẹn, anh cho em thêm một cơ hội nữa nhé!"
—— Từ trước tới nay không phải không có chiến tranh lạnh, nhưng giờ đang là nghỉ hè, hắn không thể trộm ngắm Tăng Thanh trong lớp học, Lục Minh Kha cảm thấy khoảng thời gian này dường như dài vô tận, thế nên hắn không ý thức được, kỳ thật mới qua sáu ngày mà thôi.
Tối nay trằn trọc lăn qua lăn lại mãi không ngủ được, Lục Minh Kha luôn cảm thấy nếu không làm tình với Tăng Thanh thì cuộc đời mình sẽ thiếu thiếu thứ gì đó. Thế là hắn đứng dậy lục lọi trong tủ, lôi ra một kiện áo sơ mi trắng đồng phục trường được đóng gói cẩn thận, Lục Minh Kha như là kẻ trộm chột dạ ngắm ngó xung quanh phòng không có ai, sau đó mới cầm áo sơ mi trắng lên giường, bắt đầu quay tay.
Đang quay đến một nửa, điện thoại di động ở đầu giường reo lên, Lục Minh Kha không để ý, vẫn đang tự sục rồi gầm nhẹ, "Anh đ*t chết cưng, đĩ nhỏ của anh!" "Đ*t mẹ! Siết chặt vào! Lỗ đĩ bị thằng ngu Từ Hạo Miểu đ*t lỏng rồi à!"
Điện thoại di động ngắt, lại vang lên, mãi đến lần thứ tư, Lục Minh Kha mới tăng tốc độ bắn ra, táo bạo ném áo sơ mi trắng của Tăng Thanh qua một bên, vớt lấy di động, bất mãn nói: "Gì?"
Đầu dây bên kia im ắng, rồi mới cười nói: "Thở gấp vậy, đang ** đứa nào à?"
—— Là Từ Hạo Miểu.
Lục Minh Kha bình phục hơi thở, khịt mũi hừ một tiếng, uể oải nói: "Còn có thể là ai? Chịch con đĩ Tăng Thanh sướng vl, nó còn đang lên cơn n*ng đây này, mày không có việc gì thì tao cúp."
Từ Hạo Miêu nhẹ nhàng đẩy hũ tro cốt trong tay để ngăn không cho em ấy nghe thấy những lời nói tục tĩu. Từ Hạo Miểu cười nhạo đầu dây bên kia: "Lục Minh Kha, mày không biết Tăng Thanh bị bắt cóc à?"
Ánh mắt Lục Minh Kha trở nên sắc bén, không thèm để ý vừa nãy mình đã nói dối, liên châu pháo đạn vội vàng hỏi: "Ai làm!? Chuyện xảy ra khi nào? Chung gia cứu em ấy chưa?"
"Ha..." Từ Hạo Miểu trào phúng một tiếng.
Đêm hôm đó, cuộc gọi đầu tiên của chiếc điện thoại ấy là Lục Minh Kha!
Từ Hạo Miểu nghĩ: Nhìn xem, Lục Minh Kha và Chung Kí Bạch cũng không tin Tăng Thanh, đây đều là lỗi của Tăng Thanh! Nếu...... Nếu Tăng Thanh vẫn luôn không nói dối thì hắn nhất định sẽ đi cứu em ấy...... Hắn nhất định sẽ đi cứu em ấy......
Nghĩ đến đây, trong lòng Từ Hạo Miểu dâng lên một làn sóng oán hận vốn đè nặng lên thiếu niên đã chết, nhưng giọng điệu lại càng lúc càng nhẹ nhàng, "Mày vờ vịt làm cái đéo gì? Không phải sáu ngày trước em ấy gọi điện cho mày để cầu cứu hay sao?"
Lục Minh Kha sửng sốt, ngập ngừng nói: "Sáu ngày... trước?"
"Đúng vậy, sáu ngày trước Tăng Thanh bị bắt cóc, Chung gia không chịu giao tiền chuộc, bọn bắt cóc đánh em ấy liên tục, ngón tay cũng bị dẫm nát xương....."
"Bây giờ thì sao!" Lục Minh Kha lo lắng đến độ nhảy dựng lên, vừa mặc quần áo vừa hỏi: "Tăng Thanh đâu?"
"Đâu gì nữa?" Từ Hạo Miểu thản nhiên trả lời, "Không ai có thể cứu em ấy, cho nên em ấy chết rồi."
Động tác mặc quần áo của Lục Minh Kha khựng lại, một lúc sau mới nói: "Từ Hạo Miểu mày lừa ai vậy, mày nghĩ tao sẽ tin cái miệng chó của mày sao?"
Lục Minh Kha nói tiếp: "Tăng Thanh chưa bao giờ nói với tao vụ em ấy bị bắt cóc, đã vậy, làm sao có chuyện không ai tới cứu Tăng Thanh? Nếu Tăng Thanh nói với tao, tao nhất định sẽ tới chuộc em ấy. Bọn bắt cóc đâu có ngu, cho tiền lại không lấy?"
"À? Chưa nói?" Đối phương kinh ngạc nói: "Nhưng Tăng Thanh gọi cho mày, sao mày không cứu em ấy?"
Trạng thái của Từ Hạo Miểu quái dị như kẻ điên, nhưng Lục Minh Kha lại không có tâm tư để ý, đầu óc hắn đang hỗn loạn như thể quay trở về khoảnh khắc cuối cùng hắn nhận cuộc gọi từ Tăng Thanh.
—— Tăng Thanh, chơi tôi vui chứ?
—— Em xin lỗi, em gọi điện thoại báo cho anh....
Báo cái gì? Lúc đó Tăng Thanh muốn nói cái gì?
Lục Minh Kha đột nhiên cảm thấy hoang đường, cười ra tiếng, "Bằng chứng đâu, đưa tao bằng chứng Tăng Thanh bị bắt cóc, đm, đừng ở đây nói nhảm."
"Sáng nay chứng cứ đã giao cho Chung Kí Bạch, nên qua xem hắn với cha mẹ hắn cãi vã như thế nào thôi." Giọng điệu Từ Hạo Miểu vẫn cứ dịu dàng như nước, nhưng trong lời nói lại tràn đầy mỉa mai không che giấu, "Người chết là em trai hắn khinh thường từ trước tới nay, có khi lúc này hắn đang hối hận phát điên..."
Giọng điệu này cực kỳ bất ổn như thể hắn ta không chỉ đang châm chọc Chung Kí Bạch mà còn châm chọc Lục Minh Kha ở đầu bên kia của điện thoại.
Hoặc là đang tự châm chọc chính mình? Ai biết được?
....
: Độ điên của Từ thiếu gia: Tao điên rồi cũng phải kéo hai đứa chúng mày vào cùng trại thương điên.