Thể diện của tra công mất sạch.
Bạn cùng bàn của Lâm Giang Tuyết là một tên nói nhảm siêu cấp, gặp ai cũng kể, còn thêm mắm dặm muối, chờ tự học buổi tối kết thúc, ai ai cũng biết tin chỗ đó của tra công quá rậm lông làm dây kéo quần bị kẹt.
Chó săn của tra công sáp lại quan tâm chú chym của hắn, tốt bụng đề nghị tra công nên mặc quần lót tứ giác; bạn học đi ngang qua mặt vừa thấy tra công liền nhìn chăm chú vào đũng quần hắn, ánh mắt loé sáng, lén lén lút lút quan sát; thầy chủ nhiệm càng kỳ lạ hơn, nghiêm nghị dạy dỗ tra công, nếu như hắn chịu mặc quần cho đàng hoàng thì đâu có chuyện lông bị kẹt.
Tra công: Tui hận.
Hết thảy mấy chuyện này đều là tại Lâm Giang Tuyết!
Tra công tức giận tới rưng rưng, giữa trưa hôm sau vẫn hẹn Lâm Giang Tuyết ở chỗ cũ — chỉ có ti hồng mới có thể dập tắt lửa giận của hắn!
Giống như lần trước, Lâm Giang Tuyết tới còn sớm hơn tra công, tra công nhìn từ xa đã thấy Lâm Giang Tuyết khom lưng dựa vào bên cạnh vách đá, một tay ôm bụng, bộ dạng không thoải mái lắm.
Tra công cau mày lại gần, “Lâm Giang Tuyết?”
Lâm Giang Tuyết dường như mở ra cách thức chuyên nghiệp, thả tay xuống, ưỡn thẳng sống lưng xoay người nói, “Anh tới sớm hơn lần trước.”
Tra công ngoan ngoãn một cách khó hiểu, “Bởi vì hôm qua ăn hai chén cơm, hôm nay chỉ ăn một chén.”
Lâm Giang Tuyết, “… À.”
Tra công hỏi, “Đau dạ dày?”
Lâm Giang Tuyết, “Ừm.”
Tra công, “Uống thuốc chưa?”
Lâm Giang Tuyết, “…”
Tra công hừ một tiếng, “Đến phòng y tế.”
Lâm Giang Tuyết lạnh nhạt, “Không cần. Uống chút nước nóng là khỏi liền thôi.”
Tra công cau mày, trong lòng khó chịu, thế nhưng hắn không làm được mấy chuyện kiểu như ép Lâm Giang Tuyết uống thuốc. Trong quan niệm của tra công, chuyện của mình thì phải do bản thân mình phụ trách, ví dụ như hồi bé hắn không ăn cơm, cha mẹ hắn cũng mặc hắn không ăn, đó là tự do của hắn.
Mặc kệ, dù sao cũng không phải hắn đau.
Tra công học được bài học đau lưng vì cúi người mút ti hôm qua, kêu Lâm Giang Tuyết đứng lên tảng đá, cao hơn hắn một cái đầu, vừa định chui đầu vào liền nghe bụng Lâm Giang Tuyết kêu ùng ục ùng ục.
Tra công sững sờ, cạn lời nói, “Lâm Giang Tuyết, em đừng nói với tôi là em chưa ăn trưa đó.”
Lâm Giang Tuyết, “… Chuyện đó có quan trọng không?”
Tra công, “Sao em không ăn trưa? Không chờ nổi muốn chạy tới đây hiến ti hả? Em cũng râm quá đi!”
Lâm Giang Tuyết, “…”
Tra công cau mày, buồn bực nói, “Không đúng, trước đây em cũng không ăn. Em đâu cần giảm béo, tôi nghe người ta nói bữa tối em cũng chỉ ăn cơm không với canh miễn phí trong căn tin, tại sao?”
Mũi Lâm Giang Tuyết đổ một chút mồ hôi, khẽ đáp, “Anh không làm, vậy tôi về trước.”
“Chờ đã,” tra công kéo Lâm Giang Tuyết lại, chỉ số thông minh trỗi dậy nhắm thẳng vào trọng tâm vấn đề, “Trong thẻ cơm của em còn bao nhiêu tiền?”
Lâm Giang Tuyết, “…”
Tốc độ nói của tra công rất nhanh, “Tôi cho em một thẻ tiết kiệm ngân hàng ba mươi vạn, còn cho em ngàn tiền mặt. Lâm Giang Tuyết, em đâu đến mức tới cơm cũng không ăn nổi. À? Làm sao, em chê tiền của tôi bẩn?”
Lâm Giang Tuyết không nói tiếng nào, dường như là chấp nhận.
Tra công giận dữ, vặn tay Lâm Giang Tuyết đè cậu lên vách đá, thở hổn hển mấy lần mới run giọng nói, “Em dựa vào đâu… Mẹ nó đúng là lập dị, cứ coi như tiền tôi cho em không xài một đồng, cũng không thay đổi được sự thực em bán ti cho tôi. Xài tiền của tôi tổn thương tự ái của em đúng không? Là tôi đê tiện đòi giúp em trả tiền vay nặng lãi, quấy rối tuyệt thế tiểu bạch liên em đây không ngừng chịu nhục vươn lên chứ gì, thật ngại quá.”
Lâm Giang Tuyết vẫn cúi đầu nãy giờ, tra công thả cậu ra, cậu như bị hút cạn khí lực, dựa vào hòn non bộ trượt ngồi xuống.
“Chết đói em đi.” Tra công hạ mí mắt, lạnh lùng nhìn Lâm Giang Tuyết, “Không ai nhặt xác cho em.”
Tra công đi xa mới quay đầu lại liếc nhìn, Lâm Giang Tuyết ôm bụng đứng dậy, đi về hướng ngược lại.
Tra công không tìm Lâm Giang Tuyết mấy ngày.
Bổn đại gia hắn lớn như vậy chưa từng chịu oan ức thế này, hắn cũng không muốn tiếp tục mút ti hồng nữa!