Tra công có bóng ma hôi thối trong lòng, yên tĩnh mãi cho đến khi đi học lại.
Gió xuân mười dặm, cánh hoa đào bay theo làn gió, tra công bắt được một đoá hoa đào, ngón tay khẽ mân mê cánh hoa màu hồng nhạt, móng tay bấm một phát tạo ra một vết hằn tươi đẹp.
Cánh hoa quá mỏng, vừa bấm là đứt, tra công xoa xoa ngón tay, tưởng tượng cảnh véo đầu ti hồng.
Thừa dịp nghỉ giữa giờ, tra công kéo Lâm Giang Tuyết nhỏ giọng bảo, “Buổi trưa, gặp nhau ở hòn non bộ giữa hồ sau núi.”
Lâm Giang Tuyết gật gật đầu, gạt tay tra công chạy vội vào phòng học.
Tra công nghĩ thầm, Lâm Giang Tuyết chắc chắn là rất sợ có quan hệ dính líu tới hắn.
Ngẫm lại làm bạn trai hắn có phải việc gì không thể lộ ra ngoài đâu, có cần phải che che giấu giấu vậy không, thật giống như hắn không đáng để nhắc tới vậy.
Trong lòng tra công khó chịu, buổi trưa thở phì phò ăn nhiều thêm một chén cơm, lúc tới hồ Lâm Giang Tuyết đã ngồi chờ hắn.
Vừa đúng “cảnh xuân”, Lâm Giang Tuyết mặc đồng phục học sinh màu xanh lam, cúi đầu đọc sách, nghe thấy tiếng động ngẩng đầu lên nhìn, lập tức đối diện với ánh mắt sáng quắc của tra công.
Hầu kết Lâm Giang Tuyết khẽ nhúc nhích, “Anh tìm tôi có chuyện gì?”
Tra công tức giận, lôi kéo Lâm Giang Tuyết ra phía sau hòn non bộ, vào trong góc mới nói, “Em nói xem chuyện gì? Đương nhiên là chơi em.”
Lâm Giang Tuyết, “…”
Đồi núi nhỏ trắng bóc bí ẩn, gieo xuống hai viên quả nho nhỏ, đầu của tra công như đại ma vương bù xù từ trên trời giáng xuống, vừa vào là gầm gừ một tiếng.
Chụt chụt chụt….
Lâm Giang Tuyết hít một hơi lạnh, dựa vào vách đá đứng cứng ngắc, che miệng lại cố gắng không phát ra tiếng động. Cậu có thể nghe thấy tiếng chim hót, tiếng học sinh cười huyên náo, những thứ này cách rất xa, gần trong gang tấc lại là tiếng hít thở cùng tiếng mút chùn chụt. Lâm Giang Tuyết cảm thấy đầu váng như say xe.
Tra công mút năm phút đồng hồ, cảm thấy mỏi hông liền chui đầu ra, lộn xộn hỏi, “Sao em không rên?”
Lâm Giang Tuyết quả thực muốn hóa thành một tia khói xanh bay vào trong khe đá, đỏ mắt hỏi, “Đủ chưa? Anh còn muốn chơi gì khác nữa?”
Tra công ngồi trên núi giả, vỗ vỗ hông nói, “Hứ, ngược lại tôi còn thật sự rất muốn chịch em ở đây tới kêu cha gọi mẹ, gọi hết giáo viên học sinh tới đây coi.”
Lâm Giang Tuyết siết chặt quyển sách trên tay, ánh mắt gần như kinh hoàng.
“Trước khi thi tốt nghiệp cấp tôi sẽ không chịch em.”
Tra công hừ một tiếng, “Thi đại học xong, ông đây sẽ từ từ tận hưởng em.”
Lâm Giang Tuyết lấy lại bình tĩnh, nói, “Cho nên… kết thúc rồi à?”
Tra công, “Cút đi. Đầu ti của em hơi mặn, tôi thích ăn ngọt. Lần sau chú ý.”
Lâm Giang Tuyết, “…”
Lâm Giang Tuyết bước về phía trước, lảo đảo vài bước, rầm một tiếng ngã chổng vó xuống đất.
Tra công sợ hết hồn, chạy lại đỡ Lâm Giang Tuyết dậy, bóp vai cậu lay nhẹ, “Em làm sao vậy?!”
Lâm Giang Tuyết trợn tròn mắt, nhỏ giọng đáp, “… Không sao hết.”
Tra công rất nghi ngờ, “Em bị tôi mút tới run chân? Sướng dữ vậy hả? Thế sao em không rên?”
Lâm Giang Tuyết, “…”
Lâm Giang Tuyết té xỉu là vì hạ đường huyết, không ăn trưa đã tới thẳng chỗ hẹn, lần đầu tiên bị mút ti, kích thích quá lớn, đôi mắt tối sầm lại mới té ngã.
Đương nhiên tra công không biết điều này, chỉ cảm thấy Lâm Giang Tuyết thiệt là râm, tuỳ tiện làm chút gì đã mềm nhũn đến không đi nổi.