Hạ Hi vì thế dứt khoát nằm xuống, bắt từ bên trong kho sách bách khoa toàn thư của hệ thống tìm đến một tác phẩm nổi tiếng, buộc nó đọc cuốn sách 《 trăm năm cô độc 》, đợt trước cậu đang đọc giở, cho hợp với tình hình.
Hạ Hi kiếp trước rất thích các sáng tác nước ngoài, vừa chạm vào đã đọc đến mức mê mẩn quên thời gian.
Thế nên cậu cũng không hề biết thời gian đã qua được năm tiếng.
Mà Cung Nghi Nam bên ngoài một khắc cũng không nhàn rỗi. Bây giờ là thời đại ngũ quốc phân tranh, nước láng giềng rục rịch, một người đối đãi gian tế luôn luôn ngoan lệ vô tình như Cung Nghi Nam lúc này lại mất đi năng lực phán đoán cơ bản. Bốn thủ hạ đắc lực dưới trướng đều bị hắn triệu tập, nhìn đến tờ giấy binh pháp trên bàn cùng hai tờ giấy thi từ lục soát thấy ở căn phòng hẻo lánh mà thiếu niên từng ở phía trước, đều bị dọa sợ.
Hạ Hi có một thói quen đó là khi đọc sách thấy chỗ nào hay hoặc rất thích sẽ ghi lại ra giấy, hai trang giấy này cũng là trong lúc đọc sách vô ý thức ghi xuống quên không thu lại.
thủ hạ có thể đi theo Cung Nghi Nam đương nhiên đều không phải người thường, mọi người đầu tiên chính là thưởng thức chữ viết của thiếu niên, sau đó đối với mấy câu thơ mặc niệm một lần lại một lần, nhịn không được nói: "Quả nhiên không thua kém gì những bậc tuấn kiệt trong lịch sử, càng thưởng thức càng cảm giác thơ văn rất uyên bác tuyệt lệ , đại khí rộng lớn. Thuộc hạ tuy không dám đoán mò, nhưng nhìn chữ xem người, có thể viết ra những lời này phải là người quân tử có chí, tuyệt đối không phải loại người âm hiểm giả dối."
Tiêu Kỳ không phải văn nhân y chỉ quan tâm đến trang giấy binh pháp, khách quan phân tích: "Thuộc hạ cả gan nhìn qua, nội dung đều là tinh hoa, hơn nữa phi thường thực dụng. Chỉ với một kỹ năng ' phân tích Địa hình ' có thể tìm ra các loại phương pháp công thủ cùng biện pháp phá giải, thuộc hạ cho rằng, nếu như Hạ công tử thật sự là gian tế, tuyệt đối sẽ không để chúng ta dễ dàng lấy được nó như vậy. Bởi vì đặt mình trong vị trí đối phương, nếu là thần, không những phải cất giấu thật kĩ mà có chết cũng không để địch quốc nhìn thấy"
Lưu Kình Ngôn cũng là một vị tướng giỏi binh pháp, gật đầu tán thành, ngữ khí tương đối thẳng: "Đúng vậy, chưa nói đến việc hắn được cái gì, chỉ riêng việc đem binh pháp trọng yếu như vậy tiết lộ cho địch quốc, nếu như là gian tế thì hắn quả thật rất ngu ngốc. Hơn nữa nếu hắn có trong tay binh pháp này, vậy thì quốc gia của hắn còn sợ cái gì, cần gì phải hao tâm tốn sức phái gian tế ra ngoài tự tìm phiền toái?"
Trầm mặc một lát, Cung Nghi Nam rốt cuộc mở miệng, hỏi: " hai tháng trước bổn vương yêu cầu các ngươi đi thăm dò thân phận bối cảnh của Hạ Hi , đến nay còn chưa tra được?"
thanh âm của mấy người lập tức mang theo một phần hổ thẹn: "Thuộc hạ vô năng."
Trong bốn người chỉ có mỗi Tư Đồ là chưa nói gì, lúc này chợt mở miệng: "Nghe nói Duệ vương cũng phái người đi tra, thế nhưng đều không có kết quả." Cung Thần phái người đi tra nguyên nhân không phải là hoài nghi Hạ Hi, mà là nghĩ muốn giúp thiếu niên mất trí nhớ tìm lại người thân"Không biết Hạ công tử sau khi đến Vương phủ, có làm qua việc gì khả nghi? Vương phủ có thiếu mất tín vật trọng yếu nào không?
"Đều không có." Cung Nghi Nam cau mày tinh tế suy nghĩ một lần, ngữ khí lần đầu mang theo chút do dự: "... Hắn giải độc cho ta. Ta đã đi xem qua Ngự y, độc tố giống như kỳ tích toàn bộ thanh trừ."
Bốn người ở đây đều là tâm phúc, cũng là những người duy nhất biết việc Cung Nghi Nam trên người có độc không thể giải, nghe vậy nhất thời không biết là nên đối với chủ tử chúc mừng hay là âm thầm kinh ngạc. Tư Đồ thần sắc nghiêm túc, đột nhiên mở miệng: "Vương gia, thuộc hạ suy đoán, Hạ công tử sợ rằng không phải là gian tế, mà là người của Ẩn môn''
hai chữ 'Ẩn môn' ' vừa ra khỏi miệng, không khí trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Có thể nói trong thiên hạ không ai là không biết đến 'ẩn môn'. Người của môn phái này đã để lại vô số truyền kì. Đến mức trăm năm nay ngũ quốc đều truyền một câu: 'được người của Ẩn Môn được thiên hạ'.
Nhưng mà nó sở dĩ xưng là 'Ẩn', chính là vì người của môn phái này thần bí khó dò, không thể tìm ra, cũng không ai biết nó ở nơi nào. Mười mấy năm qua các quốc gia đều không từ bỏ ý tưởng tìm kiếm người ẩn môn, nhưng như cũ đều không tìm thấy bất kì một dấu vết nào.
Tư Đồ giải thích: "Mười năm trước bệ hạ sai khiến thủ hạ đi tìm tung tích ẩn môn, thuộc hạ đối với môn phái này có hiểu biết nhất định, cho nên mới dám vọng hạ khẳng định. Ẩn môn chỉ truyền cho người cùng chung dòng máu, người trong môn phái thi văn phi phàm, thiện binh pháp cùng đan dược. binh pháp trình độ có thể cao đến mức một người địch lại thiên quân vạn mã, đan dược thì có thể giải bách độc, thậm chí đem tuổi thọ con người kéo dài vài thập niên. Thế nhưng người trong môn phái này lại có một điểm yếu rất lớn chính là trời sinh thể nhược, không thể tập võ, tuy tài giỏi đến mức nghịch thiên nhưng lại không thể tự bảo vệ mình, từng có người của Ẩn Môn bởi vì vậy mà bị tù mấy tháng. Người Ẩn môn tâm tính đều cao ngạo cương liệt, từ nay về sau tuyên cáo quy ẩn hậu thế, sẽ không giúp đỡ bất cứ một quốc gia hoặc chính quyền nào, đồng thời tồn tại môn quy, người trong môn phái một khi xuất cốc, không được bại lộ thân phận, một khi thân phận bị người khác biết được, sẽ bị trục xuất khỏi ẩn môn, cả đời không được về."
Cung Nghi Nam mày nhăn chặt, sắc mặt cũng càng lúc càng âm trầm. Tư Đồ tiếp tục phân tích: "Xét theo tình báo nửa năm qua, tâm hoài bất quỹ đối với chúng ta hiện giờ chỉ có Tương quốc, thế nhưng người của Tương quốc đều rất giỏi võ, ngay cả trẻ nhỏ thể trạng đều cường tráng, nhưng Hạ công tử lại không có võ công, hai tháng hắn xuất hiện cũng không có hành vi gì khả nghi, hơn nữa ngược lại, hắn trên mình chỗ nào cũng có liên hệ chặt chẽ với ẩn môn"
"Thi văn, binh pháp, còn có giải độc " Tư Đồ từng chút một liệt kê, " trình độ này chúng ta đều không thể đuổi kịp, nếu không phải người của ẩn môn thì không biết giải thích thế nào. Hơn nữa dùng cách nào điều tra đều không thể tra được, trong thiên hạ cũng chỉ có ẩn môn có thể làm được điểm này. Ngoài ra, chắc bởi vì môn quy không được bại lộ thân phận, mới có thể mặc kệ bị ép hỏi như thế nào đều không trả lời."
"Hóa ra là như vậy, " Lưu Kình Ngôn nhịn không được nhỏ giọng nói: "Trách không được hai tháng qua cái gì đều không tra được, ta đã cảm thấy..."
Nói còn chưa dứt lời chỉ thấy Cung Nghi Nam bất ngờ đứng lên, xoay người vội vã lao ra ngoài.
Hạ Hi bên này hoàn toàn không biết mình đã thoát khỏi hiềm nghi gian tế, còn bị chụp lên cái mũ 'Ẩn môn'. Cậu thời khắc này vừa nghe đọc sách vừa cân nhắc biện pháp tăng giá trị bị ngược: nếu như bởi vì đối phương tàn nhẫn đối đãi, dẫn đến thương tâm tự ngược, hẳn vẫn tính là 'bị ngược trị' phải không?
đối với hành vi tìm lỗ hổng của Hạ Hi có chút hết nói nổi: "Có tính."
Hạ Hi lập tức kích động, cảm thấy nhiệm vụ rốt cuộc tìm ra được cách đột phá, "Giống như hiện tại, ta 'Vô tội' bị Cung Nghi Nam 'Tàn nhẫn' giam lại, không thể chịu nổi bị giam cầm trong hoàn cảnh hắc ám tĩnh mịch mà tự sát, có thể xoát được bao nhiêu 'bị ngược trị'?"
Ngươi vừa rồi nghe đọc sách nhàn nhã như vậy, sao giờ lại thành không thể chịu nổi muốn tự sát ? khóe miệng hơi hơi trừu, "Cái này phải căn cứ vào rất nhiều nhân tố, hệ thống sẽ nghiêm khắc tính toán dựa trên các chỉ số khoa học."
Hạ Hi cảm thấy chính mình vừa mở ra một cách cửa mới, cứ như vậy về sau làm nhiệm vụ sẽ đơn giản hơn rất nhiều, không những thành công bị ngược mà còn có thể tự ngược!
Phát giác ý tưởng của Hạ Hi, lập tức nghiêm túc nói: "Thỉnh kí chủ chú ý, chỉ có xuất phát từ nguyên nhân của tra công dẫn đến hành động tự ngược của kí chủ thì mới tính, còn những tình huống khác đều không tính."
Kể cả như thế, Hạ Hi vẫn là cảm thấy thực thỏa mãn, hóa ra tự sát không thành cũng là một loại kỹ thuật sống, phải khiến mình trọng thương nhưng không được chết. Thế nhưng toàn bộ phòng tối đến cả cái tăm còn không tìm thấy, công cụ duy nhất có thể dùng chính là tường, thế nhưng mặt trên bị bọc một tầng nhung, có đâm vào cũng không có hiệu quả.
Hạ Hi tính toán hiện tại sợ rằng đã đến buổi tối, lúc trước Cung Nghi Nam đã nói buổi tối sẽ đến, vạn nhất Cung Nghi Nam nhất thời não rút, đem cậu thả ra, vậy thì cơ hội tự ngược của cậu sẽ mất hết. Hạ Hi quyết định nắm chặt thời gian, vì thế trực tiếp cắn mạnh xuống cổ tay mình.
"Đinh --, 'bị ngược trị' tăng điểm, tổng 'bị ngược trị' hiện tại là , đầu mối nhiệm vụ chính xoát điểm cao nhất của 'bị ngược trị' hoàn thành %."
Bởi vì nhìn không thấy lại bị đóng kín cảm giác đau đớn, Hạ Hi cũng không biết mình tự ngược thành thế nào, một tay còn lại sờ sờ, cảm giác có máu trào ra, nhưng tốc độ còn tương đối thong thả, vì thế tìm đến vị trí động mạch lung tung cắn xé vài cái.
"Đinh --, 'bị ngược trị' tăng điểm, tổng 'bị ngược trị' hiện tại là , đầu mối nhiệm vụ chính xoát điểm cao nhất của 'bị ngược trị' hoàn thành %."
Máu nhanh chóng xói mòn đồng thời âm thanh nhắc nhở của hệ thống một lần nữa vang lên, hơn nữa lại còn tăng tận điểm, Hạ Hi thoáng thở phào, dần dần bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
Không chỉ tay mà các địa phương khác trên cơ thể toàn bộ đều réo lên kháng nghị, dạ dày trống trơn xoắn lại kêu đói, cổ họng khô khốc kêu gào muốn nước, thân thể lạnh lẽo, ngay cả ngực cũng rầu rĩ khó thở. Hạ Hi có chút sợ lạnh tại trong góc phòng ôm đầu gối cuộn người lại, chậm rãi nhắm mắt.
Cùng lúc đó Cung Nghi Nam vội vàng từ phòng nghị sự một đường chạy về hướng phòng tối, càng chạy càng mau, trong đầu khó hiểu loạn thành một đoàn, cuối cùng chỉ còn lại hình ảnh thiếu niên xinh đẹp hướng hắn nở nụ cười.
Đên tận khi đứng trước ám phòng, Cung Nghi Nam mới thở phào một hơi, trầm giọng mệnh lệnh thị vệ lập tức mở cơ quan.
Đảo mắt đã đến giờ hợi, Hạ Hi bị nhốt vào phòng tối đã gần năm tiếng đồng hồ, Cung Nghi Nam không dám suy nghĩ trong khoảng thời gian này Hạ Hi có thể xảy ra chuyện gì hay không. Thời khắc này không hiểu vì sao Cung Nghi Nam đột nhiên cảm thấy đặc biệt bất an, chờ cửa ầm ầm mở ra, thứ đầu tiên đập vào người hắn chính là mùi tanh của máu.
Cả người hắn cứng đờ lại, ngay sau đó bằng tốc độ nhanh nhất chạy vào trong phòng tối.
Mơ hồ trông thấy thân ảnh thiếu niên lẳng lặng nằm ở bên trái góc phòng, cơ thể giống như chú mèo nhỏ cuộn mình thành một đoàn, càng đến gần mùi máu tươi càng dày đặc. Ngực hắn giống như bị một thanh sắt vô tình xuyên qua. Cung Nghi Nam đột nhiên không dám đụng vào đối phương, thâm thâm thở gấp gáp mấy hơi khiến chính mình trấn định, mở miệng mới phát hiện giọng nói của mình lúc này đã run rẩy lợi hại: "Hạ Hi?"
Sau khi đem Hạ Hi ôm lấy, Cung Nghi Nam rốt cuộc triệt để thấy rõ tình hình đối phương: cổ tay phải bị cắn vô cùng thê thảm, máu không ngừng đổ ra bên ngoài, trên thảm máu đã ngưng kết thành một mảng lớn.
Sắc đỏ đập vào mắt khiến Cung Nghi Nam khó có thể hổ hập.
Nếu như không phải mạch đập bên gáy thiếu niên còn yếu ớt nhảy lên, Cung Nghi Nam quả thực không dám tưởng tượng nếu như mình đến muộn một chút, tình huống xấu nhất sẽ là cái gì. Rõ ràng là không muốn thương tổn cậu, mới lựa chọn chỉ tạo áp lực trên tinh thần, lại nghênh đón kết quả như vậy. Kết quả này nằm ngoài dự liệu của Cung Nghi Nam. khủng hoảng và thống khổ cũng bởi thế càng thêm mãnh liệt, khiến hắn suýt nữa không thể đứng vững.