editer: Bếu
Phụ trách viên vội vàng đi tới giải thích: "xin tướng quân yên tâm, có lẽ phi thuyền đụng phải sao băng hoặc thiên thạch gì đấy, phi thuyền của chúng tôi rất chắc chắn, tuyệt đối sẽ không......"
Thế nhưng lời nói còn chưa dứt đã truyền tới một trận vang lớn.
Âm thanh này rõ ràng không phải tiếng va đập mà là tiếng đạn pháo quang năng công kích.
Herbert lập tức thật cẩn thận bế Hạ Hi lên, sau đó lạnh giọng nói với thợ cả: "Rốt cuộc là có chuyện gì? thuyền trưởng của các ngươi hiện tại ở đâu?"
Quản gia và bác sĩ sau khi gặp trấn động cũng vội vàng lại đây, chỗ Herbert đang đứng là tầng ba, phía ngoài thang máy đã bắt đầu truyền tới âm thanh hoảng sợ.
"Là tiếng đạn pháo! Phi thuyền bị tập kích!"
"Bọn cướp vũ trụ! Chắc chắn là bọn chúng!"
"Chúng ta bị tinh đạo tập kích, tôi muốn rời thuyền!!"
Một trận rối loạn, Herbert càng cẩn thận ôm chặt tiểu nhân ngư vào lòng, đồng thời bình tĩnh phân phó quản gia : "Căn cứ vào tọa độ hiện tại, tinh cầu gần nhất là cd, lập tức phát thông tin cho quân đội đóng giữ cd, đây là mệnh lệnh của nguyên soái, không cần biết lý do gì, lập tức tập trung phi thuyền tới sơ tán, ngay lập tức."
Trong lúc xuống lầu hắn đụng phải thuyền trưởng đang vội vã đi ngược lại, người đàn ông trung niên một trời kinh nghiệm điều khiển phi hành này cũng từng là thủ hạ của Herbert, mặc dù chỉ ngắn ngủi một năm, nhưng theo bản năng, y nghiêm người, giơ tay chào, rõng rạc: "Báo cáo tướng quân, tình huống hiện tại đột nhiên xuất hiện hai phi thuyền không rõ lai lịch, đang theo đuôi truy kích tàu chúng ta, phía bên cánh phải đã bị đạn pháo làm hư hỏng. Tuy nhiên thông qua màn ảnh máy theo dõi, bọn chúng trang bị không giống như tinh đạo, hơn nữa từ trước đến nay, tinh đạo cũng chưa từng cả gan tấn công phi thuyền của hoàng gia......"
"Phi thuyền bị tổn thương đến trình độ nào rồi, có thể kiên trì bao lâu nữa?"
"Hư hỏng vẫn nằm trong phạm vi có thể kiểm soát, nếu hiện tại bọn chúng ngừng tấn công thì vẫn có thể kéo dài đến mục tiêu hạ cánh.
Lời nói vừa dứt một trận đổ vỡ lại lần nữa vang lên, rõ ràng bọn chúng không hề có ý định dừng tấn công, mà phi thuyền này cũng chỉ là phi thuyền phục vụ cho mục đích du lịch vì vậy chủ yếu được trang bị công năng phòng ngữ, vũ khí dùng để tấn công hầu như không có, kể cả hiện tại có sự hiện dện của chiến thần Herbert, cũng không thể đảm bảo có thể phản kích lại được.
Herbert trực tiếp mệnh lệnh cho thao tác viên: "Quay đầy lại, đẩy tốc độ đến max để tránh tấn công của đối phương, đăng nhập vào tinh cầu cd , cd đã phái ra phi thuyền tới tiếp ứng."
"Rõ!"
Sau khi đẩy tốc độ đến max, quả nhiên đối phương không phản ứng kịp bị tụt lùi, trong một lúc mới có thể đuổi kịp, thuyền trưởng thấy thế cũng an tâm thở ra. Lần này trên phi thuyền không chỉ có Herbert, tướng quân được cả đế quốc trọng vọng, mà còn có cả hoàng thất quý tộc, vạn nhất xảy ra chuyện gì, y có một trăm cái mạng cũng không đủ bồi tội.
Chỉ cần cố gắng một chút nữa là có thể bỏ xa đối phương, các thao tác viên đều tập trung tinh thần toàn lực, nhưng điều không ai dự đoán được chính là, sau khi thấy kế hoạch của bọn họ, đối phương giống như bị điên, không ngần ngại cũng gia tốc, ý đồ va chạm mạnh lên phi thuyền của họ.
"Lập tức quẹo trái!"
Tuy rằng Herbert đúng lúc ra lệnh, nhưng phản ứng của thao tác viên vẫn chậm vài giây, phi thuyềnkhông những không tránh kịp, còn bị đối phương điên rồ lấy phương thức cùng nhau chết mạnh mẽ va phải.
Một tiếng vang lớn, toàn bộ phi thuyền đều mạnh mẽ rung chuyển, ngay cả Herbert cũng suýt không đứng vững. Theo sát tiếng va trạm chính là tiếng nổ và cháy, thanh âm cảnh báo không ngừng vang lên.
Thuyền trưởng kinh hãi trừng lớn mắt: "Chết tiệt, bọn chúng đâm hỏng mất động cơ, phi thuyền hiện tại sợ rằng không thể khống chế được!"
"Phi thuyền Dự phòng có bao nhiêu chiếc?"
"Hai chiếc" chịu ảnh hưởng của Herbert, thuyền trưởng lập tức bình tĩnh lại "Tôi lập tức an bài trẻ nhỏ và người già di chuyển về phía phi thuyền dự phòng."
Dù sao cũng là phi thuyền của hoàng gia, luôn đầy đủ chuẩn bị cho mọi tình huống, tuy rằng giờ phút này tình huống cực kỳ khẩn trương,hỗn loạn, nhân viên dưới sự dẫn dắt của thuyền trưởng nhanh chóng ổn định lại, tổ chức mọi người trật tự xếp thành hàng, người già và trẻ nhỏ đi trước, sau đó đến thanh niên trai tráng lần lượt vào phi thuyền dự phòng.
Làm một quân nhân, bất cứ lúc nào, nơi nào đều không thể từ bỏ ý thức trách nhiệm trong xương cốt, Herbert đương nhiên là người cuối cùng rời khỏi tàu, chính là, hắn nhìn tiểu nhân ngư vẫn ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực mình, Herbert lần đầu tiên do dự.
Đột nhiên trong một khoảnh khắc, hắn cái gì cũng không muốn nghĩ tới, đem đại nghĩa đế quốc cùng trách nhiệm của quân nhân ném sang một bên, chỉ cầu có một cuộc sống bình thường, an ấm bên cạnh tiểu nhân ngư của hắn.
Herbert dứt khoát đưa Hạ Hi vào phi thuyền dự phòng, một bên cùng quản gia dặn dò, sau đó tàn nhẫn quay đi . Thế nhưng thời điểm hắn chuẩn bị rời đi, lại bị giữ lại, bàn tay nhó bẻ giữ lấy ống tay áo hắn, Herbert kinh hỉ "Tiểu Hi, cậu đang lo lắng cho ta àh?"
Herbert nhịn không được tràn ngập chờ mong, cẩn thận hỏi: "...... Em sẽ lo lắng cho ta, có phải nghĩa là em không muốn từ bỏ ta, nguyện tha thứ cho ta rồi?"
Hạ Hi rất muốn nói anh suy nghĩ nhiều quá rồi, tôi chỉ lo lắng anh bỏ đi rồi thì ai soát max giá trị ngược cho tôi thôi, nói qua dù tìm lầm mục tiêu công lược vẫn có thể tuân theo luật lệ xét mãn giá trị ngược và giá trị sủng ái, cậu hiện tại chính là đâm lao phải theo lao. Nhưng bề ngoài Hạ Hi lại nói không nên lời, chỉ có thể nhìn Herbert yên lặng vô ngữ.
Tiểu nhân ngư xinh đẹp đôi mắt tựa như biết nói, dù có là con người tàn nhẫn cứng rắn như thế nào cũng bị đôi mắt ấm áp ấy hóa mềm, Herbert khẽ hôn lên trán Hạ Hi, "Đừng lo lắng, đi theo quản gia đi trước, ta cam đoan, ta rất nhanh sẽ trở về."
Herbert cuối cùng vẫn quyết tuyệt xoay người đi, chỉ để lại bóng lưng nhanh chóng xa dần.
Hạ Hi chỉ có thể cùng quản gia ở lại phi thuyền dự phòng chờ khởi động, nhưng chờ đến khi hai cái phi thuyền dự phòng chật ních người vẫn không thấy Herbert trở về, trong lòng Hạ Hi nhịn không được bắt đầu bối rối.
Cậu đột nhiên rất sợ Herbert sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn,không phải do nhiệm vụ của hệ thống, mà chỉ đơn thuần lo lắng, muốn đối phương bình an mà thôi. Nam nhân tuy rằng không phải tra công, nhưng hắn là một chiến sĩ ưu tú, một quân nhân có trách nhiệm, một người được toàn đế quốc tin cậy.
Hạ Hi cuối cùng nhịn không được lặng lẽ đem đuôi cá hóa thành hai chân, sau đó thừa dịp quản gia không chú ý, linh hoạt nhảykhỏi phi thuyền dự phòng.
thân ảnh nhỏ bé dưới sự che dấu của đám người, nhanh chóng biến mất vô tung, chờ đến lúc quản gia nhìn lại, đã không nhìn thấy bóng dáng tiểu nhan ngư đâu nữa.
Bị va chạm quá mạnh, các khoang phi thuyền đang bốc cháy, khắc nơi đều là khói đặc,
nghịch dòng người, Hạ Hi nỗ lực tìm kiếm thân ảnh Herbert, mỗi lần thấy có người lại vội vàng túm lấy họ hỏi: "Có nhìn thấy tướng quân Herbert không?"
Hỏi rất nhiều, rốt cuộc có người đáp: "Tướng quân đang ở tầng trên cùng, nghe nói tinh đạo đột nhập từ tầng trên cùng vào!!"
Phi thuyền đều đã bị đâm hỏng rồi, tinh đạo còn tiến vào làm gì? Chẳng lẽ muốn được nổ banh xác cùng phi thuyền? Không đúng ! Hạ Hi vội vàng hướng lên trên đi, trong lòng mơ hồ có dự cảm bất hảo.
Chờ đến lúc cậu kiệt lực chạy tới thượng tầng, được chứng kiến xa xa Herbert đang cùng một con quái vật khổng lồ triền đấu.
Nói là quái vật là không hề quá lời, đối phương có gương mặt của con người, nhưng thân thể lại là hình dáng của trùng tộc, nhìn qua quả thật có chút ghê tởm không nói lên lời, bởi vì cơ giáp không ở bên người, Herbert hiển nhiên có chút bị động.
Hạ Hi nhẹ nhàng nhích lại gần mới thấy rõ quái vật chính là Cáp Duy.
"Ta là hoàng tử Trùng tộc, không phải trung úy Cáp Duy!" hai con mắt đỏ ngầu của Trùng tộc không ngừng trợn trùng lên với Herbert, giống như hận không thể đem hắn ăn tươi nuốt sống, "Nếu không phải bởi vì bị ngươi chém rớt râu, ta sẽ không thay đổi thành bộ dạng như thế này, cũng sẽ không bị Trùng tộc vứt bỏ, nếu ta hiện tại không có nơi nào để trốn chạy, thì ta sẽ dùng mọi giá để kéo ngươi chôn cùng!"
Mà Herbert biết được đối phương chính là con trùng tộc đã lăng mạ Hạ Hi, cũng đỏ mắt giết trùng, một lòng muốn kết liễu đối phương. Nhưng âm thanh cảnh báo càng ngày càng dồn dập, nếu tiếp tục kéo dài thời gian thế này, rất nhanh phi thuyền sẽ nổ tung. Hạ Hi tránh ở sau cây cột , không dám tùy tiện hiện thân làm Herbert phân tâm, cũng không thể để hắn cứ như vậy bị nổ chết, trong lúc nhất thời không biết nên làm như thế nào.
"Tướng quân, mau lên đây!!" Phía trên đột nhiên truyền đến tiếng gọi ầm ĩ, Hạ Hi nghe vậy, lập tức yên lặng mở ra kĩ năng ' bàn tay siêu lực' , ngẩng đầu, thấy hai phi thuyền loại hình chiến đấu đang xoay quanh bọn họ.
Là quân đội cứu trợ của cd.
Nhưng vị trí hiện tại của Herbert đã tổn thương quá nặng, xung quanh đều có khói đặc, bất kì thời khắc nào cũng có thể phát nổ, nổ mạnh mang đến sóng xung kích có thể làm các vật thể xung quanh chịu ảnh hưởng phát nổ theo, vì vậy binh lính không dám tùy tiện đổ bộ, chỉ có thể dùng hết khả năng tới gần.
Herbert phát huy tận cùng sức mạnh đem nửa người nửa trùng Cáp Duy đánh bại trên mặt đất, binh lính cũng dùng hết khả năng phá đỉnh phi thuyền, chỉ còn kém một bước nữa là có thể đem người cứu ra, thì đúng lúc này, mọi âm thanh cảnh báo ngừng lại.
Đây là dấu hiệu muốn nổ mạnh!
Thế nhưng đúng tình thế ngàn cân treo sợi tóc này Herbert lại bị ngăn lại—— Cáp Duy dùng hết sức lực cuối cùng, dùng vòi cuốn lấy chân hắn, ngăn cản hắn.
Trùng tộc bị lâm vào tuyệt cảnh bạo phát toàn bộ lực lượng từ trước đển nay của nó, một lòng muốn Herbert đồng quy vu tận, Herbert lại không thể nhanh chóng thoát thân.
Thế nhưng đúng thời khắc nguy hiểm này, một bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc chạy đến, đẩy mạnh Herbert về phía quân đội tiếp ứng
Tích tắc bị đẩy ra, Herbert mất vài giây mới phản ứng lại kịp.
Chính là chớp mắt vài giây này, binh lính không làm thất vọng, nhanh chóng tiếp được hắn giữ chặt. Hắn trơ mắt nhìn bính hình nhỏ bé ấy đang dần dần rời xa tầm mắt mình, trong chớp mắt hắn chỉ kịp động vào đầu ngón tay lạnh lẽo của cậu rồi sượt qua.
Ầm ầm ầm —
Một bông hoa lửa lớn bừng lên giữa ngân hà, phi thuyền trăm năm của hoàng gia cứ như thế bị nổ tung.
Mà hình ảnh hình bóng Hạ Hi rơi xuống rời xa tầm mắt hắn giống như một bộ phim quay chậm, ở trong đầu Herbert không ngừng lặp lại, Herbert trừng lớn mắt, toàn thân đều không tự giác run rẩy, bàn tay vẫn còn duy trì tư thế chạm vào đầu ngón tay Hạ Hi khi nãy, một lúc lâu vẫn không thể suy nghĩ lại được.
Đó là Tiểu Hi của hắn, người đem hắn đẩy về phi thuyền cứu viện là Tiểu Hi.
Là người mà mười năm phút trước hắn còn nguyện cả đời sống chết bên nhau, là trân bảo mà hắn dùng cả tính mạng thề bảo vệ.
thanh âm nghẹn ngào đột nhiên từ trong cổ họng nam nhân phát ra, sau đó hắn liều mạng đâm vào cửa khoang thuyền giống như một kẻ điên muốn phá khoang lao ra ngoài, đụng đến trên trán toàn là máu tươi cũng không biết.
Người hắn yêu đã không còn, tiểu nhân ngư ngoan ngoãn thông minh, sẽ hướng hắn cười vươn tay muốn hắn ôm một cái đã không có.
Nhưng phi thuyền hoàng gia đã nổ thành bột phấn, dù bây giờ có xông ra cũng vãn hồi được gì chứ, đã không cứu được nữa rồi, không có nữa.
các binh lính xung quanh kinh ngạc nhìn vị thần tướng không gì phá nổi trong lòng bọn họ chậm rãi quỳ xuống, không biết là máu hay nước mắt, chậm rãi từ trên mặt lăn xuống, tích trên mặt đất.