Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

chương 91: 91: cầu xin

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

------------------Editor: Mèo--------------------

Tô Chính Lượng nghiêng ngả lảo đảo đi đến trước cửa sổ, mở cửa ra.

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, thân ảnh quen thuộc, đang đứng giữa bầu trời tuyết, đẹp y như một bức tượng điêu khắc.

Nhìn thấy đối phương đang nhìn mình, Lâm Tích Lạc hoàn toàn phớt lờ bả vai đã dính đầy tuyết, lạnh đến mức mặt cũng đỏ lên, cặp mắt đen thẳm kia lộ ra ý cười ấm áp.

Tô Chính Lượng giật mình nhìn Lâm Tích Lạc, trong lòng thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với hắn, nhưng không biết nên từ đâu nói.

Cứ như vậy, hai người xa xa tương vọng.

( kiểu đối mặt nhau nhưng ở khoảng cách xa á)

Giờ khắc này, thời gian như ngừng lại.

Tô Chính Lượng chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, cùng với tiếng hít thở phập phồng trong điện thoại của Lâm Tích Lạc.

Liếc mắt đưa tình nhìn người yêu đã lâu không gặp, thanh âm trầm thấp từ tính của nam nhân vang lên trong điện thoại, "Lượng, lâu không gặp, em vẫn khỏe chứ?"

"Tôi..." Tô Chính Lượng cố lấy dũng khí, lại nghe thấy câu tiếp theo đối phương nói, im bặt.

"Anh muốn gặp em."

Bốn chữ vô cùng đơn giản, vào lúc này, lại lộ ra sự đau thương cùng chua xót

Tô Chính Lượng không thể tin được, trợn to hai mắt, cậu rất nhanh đóng cửa sổ lại, trốn bên trong.

"Lượng, không cần gấp, anh nói rồi, vô luận em tránh anh như thế nào, anh sẽ không buông tay, đời này, em chỉ có thể là của anh..."

Lời Lâm Tích Lạc nói giống như chú ngữ, không ngừng bên tai vang lên, khiến Tô Chính Lượng chỉ có thể đau khổ cầu xin, "Đừng nói nữa, Lâm Tích Lạc, cầu anh đừng nói nữa...!Trở về...!Anh mau trở về đi..."

"Bất luận là bao lâu, anh sẽ vẫn đứng đây chờ em, chờ đến khi nào em bằng lòng gặp anh mới thôi."

Tâm kịch liệt rung động, có cái gì đó đang pha đi từng tầng băng mỏng, như vỡ đê mà trào ra.

"Lượng, anh yêu em."

Phòng tuyến cuối cùng trong lòng, rốt cục cũng tại lúc Lâm Tích Lạc nói ra ba chữu kia liền ầm ầm sụp đổ.

Tô Chính Lượng ném điện thoại, điên cuồng chạy ra khỏi nhà.

Muốn gặp hắn, hiện tại chỉ muốn nhìn thấy hắn, rất nhớ độ ấm của hắn, hơi thở của hắn, hết thảy những thứ thuộc về hắn.

Cái loại ý tưởng điên rồ này, khiến não Tô Chính Lượng không kịp load.

Biết ngoài trời lạnh buốt, nhưng cậu cũng chỉ mặc một chiếc áo mà lao ra.

Thở hồng hộc chạy vội xuống dưới lầu, nhìn thấy nam nhân chỉ cách mình vài bước kia, Tô Chính Lượng dừng bước.

Trái tim thoáng bình phục lại, Tô Chính Lượng nhìn thật sâu vào Lâm Tích Lạc.

Tâm, sớm đã rơi vào trong đó, cái loại độc dược mang tên tình yêu này, khiến chúng ta vô pháp kiềm chế.

Nam nhân khiến cậu vừa yêu vừa hận kia, hiện tại đang đứng trước mặt cậu.

Một bước, hai bước, ba bước, nam nhân đi tới trước mặt Tô Chính Lượng, lông mày anh tuấn, ánh mắt thâm thúy, một lúc cũng không rời nhìn chằm chằm vào cậu.

Mùi thuốc lá quẩn quanh, theo hơi thở của Lâm Tích Lạc phảng phất giữa hai người.

Bốn mắt nhìn nhau, cái gì cũng không nói.

Trầm mặc một lúc, Tô Chính Lượng rốt cục cũng ổn định hô hấp, vươn tay xoa xoa trán Lâm Tích Lạc, thay hắn phủi tuyết trên tóc đi, nhẹ nhàng giật giật môi, "Lạnh không?"

Đáy mắt như biển đêm, phản chiếu khuôn mặt nhợt nhạt xinh đẹp kia.

Tầm mắt nóng bỏng của Lâm Tích Lạc tụ lại trên người Tô Chính Lượng, khiến hắn có chút khó thở.

Cởi chiếc áo bành tô ra, phủ lên người Tô Chính Lượng, "Sao lại mặc mỏng như vậy?"

Tô Chính Lượng khoác chiếc áo bạnh tô kia, thanh âm ôn nhuận thấp dần, "Anh không nên tới."

Lâm Tích Lạc cúi xuống, đôi môi lạnh như băng áp xuống trán đối phương, "Anh nhớ em, cho nên mới tới."

Tô Chính Lượng lùi về sau nửa bước, hơi hơi trúc trắc, "Trời lạnh như thế, anh mau quay về đi."

Khóe miệng anh khí, nổi lên vài tia tự giễu, thanh âm Lâm Tích Lạc trầm thấp lộ ra ai oán, "Lượng, chẳng lẽ em rất sợ nhìn thấy anh sao?"

Tô Chính Lượng ngẩng đầu, nhìn về phía Lâm Tích Lạc, trong con ngươi hẹp dài, biểu tình ẩn nhẫn bi thương của nam nhân, khiến tâm cậu vô cùng đau đớn.

"Không, không phải, nếu không muốn gặp anh, em sao lại..."

Lần đầu tiên nhìn thấy Tô Chính Lượng thẳng thắn, thành khẩn đối diện mình, trong lòng Lâm Tích Lạc âm thầm mừng thầm, hắn nhẹ nhàng đem Tô Chính Lượng ôm vào trong lòng, "Anh biết, Lượng, anh biết em vẫn luôn yêu anh, cho nên mới liều lĩnh chạy ra gặp anh, đúng không?"

Tô Chính Lượng sắc mặt ửng đỏ, không được tự nhiên đem khuôn mặt vùi vào ngực đối phương, rầu rĩ nói, "Em nghĩ, anh sẽ giống như sáu năm trước, không đến gặp em nữa."

Khí tức ấm áp phuun vào cổ Tô Chính Lượng, thật nóng, "Làm sao có thể, anh đã nói, laanf này sẽ không buông tay em nữa."

"Lâm Tích Lạc, em rất sợ hãi, bởi vì em đã hứa với mẹ sẽ không gặp mặt anh nữa, nhưng mà, em phát hiện ra, em căn bản không làm được..."

Thanh âm thuần hậu của Lâm Tích Lạc ở trong hành lang trống trải vang lên, "Đừng sợ, có anh ở đây, mặc kệ là ai, chúng ta cùng nhau đối mặt."

Thanh âm kiên định hữ lực, tiếng tim đập vững vàng, khiến cho Tô Chính Lượng cảm thấy vô cùng an tâm.

"Lượng, anh chỉ muốn biết, em có nguyện ý trở lại bên cạnh anh không?"

Tô Chính Lượng chậm rãi mở miệng, "Em..."

"Tiểu Lượng, hai người đang làm gì đó?"

Giọng nữ sợ hãi vang lên, đánh vỡ sự ôn nhu ngắn ngủi, khiến Tô Chính Lượng nháy mắt từ thiên đường rơi xuống địa ngục.

Cậu cuống quít đẩy ra Lâm Tích Lạc, xoay người, cúi đầu khiếp đảm kêu một tiếng, "Mẹ."

Tô mama nhìn thấy phía sau Tô Chính Lượng là Lâm Tích Lạc, liền giận dữ, "Lâm Tích Lạc, cậu sao lại đến đây?"

Lâm Tích Lạc ngữ điệu bình tĩnh, "Bác gái, con tới gặp Lượng."

"Lần trước tôi đã nói rất rõ rồi đúng không, cậu thế mà còn mặt mũi đến đây?" Tô mama một bên lớn tiếng chất vấn, một bên dùng sức đẩy Lâm Tích Lạc, "Đi! Cậu mau cút đi cho tôi!"

Tô Chính Lượng giữ chặt tay mẹ mình, "Mẹ, đừng như vậy..."

Tô mama hất tay con trai ra, ánh mắt sắc bén, "Tiểu Lượng, con đã hứa gì với mẹ, vì sao đến bây giờ còn đối vưới tên này nhớ mãi không quên?"

Tô Chính Lượng không dám nhìn thẳng mẹ mình, ánh mắt xinh đẹp ánh mắt, nhắm lại, "Mẹ, con..."

Lâm Tích Lạc bước nhanh đến, một tay đỡ lấy thân hình gầy gầy của Tô Chính Lượng, "Bác gái, con và Lượng là thật lòng yêu nhau, vì sao bác lại không thể thành toàn cho tụi con?"

Động tác tự nhiên của Lâm Tích Lạc, ở trong mắt Tô mama chính là ngòi nổ, làm cho bà giận tím mặt.

"Thành toàn cho hai người? Tôi vì sao phải thành toàn cho hai người? Lâm Tích Lạc, cậu là chủ tịch của một tập đoàn, bên người muốn có hạng người nào mà không có được, vì sao lại không chịu buông tha cho con trai tôi? Tiểu Lượng là nam nhân, còn muốn cưới vợ sinh con, cùng cậu một chỗ, cậu liệu có thể cho nó được cái gì? Cậu chỉ mang đến toàn thương tổn cho nó, khiến nó thống khổ, chẳng lẽ chuyện năm trước cậu còn muốn nó phát sinh lại?"

"Mẹ, không phải, hãy nghe con nói, chuyện năm trước chỉ là hiểu lâm..."

Tô Chính Lượng muốn giải thích với mẹ mình, lại bị Tô mama mất đi lí trí, cho một cái bạt tai, "Tiểu Lượng, im miệng!"

Tô Chính Lượng bị cá tát bất thình linh kia mà cả kinh trợn mắt há hốc mồm, cậu ôm má, hơn nửa ngày mưới hồi phục lại, "Mẹ..."

"Bác gái, người..."

Tô mama lạnh lùng xen lời hắn, "Lâm Tích Lạc, cậu câm miệng cho tôi! Tiểu Lượng hôm nay bị tôi đánh tất cả đều là bởi vì cậu, nếu không phải vì cậu, nó sẽ không biến thành như bây giờ! Tiểu Lượng, con là đứa ôn nhu hiếu thuận, hiện tại lại vì tên đàn ông này mà bất hiếu với mẹ, chẳng lẽ con đã quên hắn đã đối xửa với con thế nào sao?

Tô Chính Lượng lắc đầu, "Mẹ, con không có, con nói đều là sự thật, con cùng Lâm Tích Lạc..."

"Được rồi! Lâm Tích Lạc, tôi cầu xin cậu, buông tha con trai tôi đi, là một người mẹ, tôi không muốn nhìn thấy con trai mình trong mắt người khác trở thành kẻ biến thái, càng không muốn nhìn thấy nó sống một cuộc sống bị người ta khinh thường.

Tiểu Lượng là một người bình thường, không có thân phận, không có địa vị, không giống như cậu sẽ không để ý người khác nghị luận.

Cậu cùng nó một chỗ, không chỉ hại nó, mà còn hại cả cậu!"

Tô mama nói xong, hai măt tang thương nhìn về phía con trai mình, "Tiểu Lượng, hai nam nhân cùng một chỗ sẽ không có bất luận kết quả gì, mẹ không muốn nhìn thấy con trở thành người ngoại tộc trong mắt bọn họ, cho nên, mẹ cầu xin con đó, cầu xin con, quên hắn đi!"

Nghe thấy mẹ khóc lóc van nài mình, Tô Chính Lượng rốt cuộc nhịn không được, cánh tay run rẩy đỡ lấy thân hình sắp ngã của mẹ, "Mẹ, con đồng ý, con đồng ý..."

Tô mama nghẹn ngào, ôm chặt lấy con trai mình, "Tiểu Lượng...!Đừng trách mẹ, mẹ cũng không còn cách nào khác..."

"Mẹ, đừng nói nữa, con biết...!Con biết rồi..."

Lẳng lặng nhìn chăm chú vào hai mẹ con đang ôm nhau bi thương, màu đen trong mắt Lâm Tích Lạc, dần dần xám lại.

Hờ hững xoay người, hắn chậm rãi rời đi..

Truyện Chữ Hay