Những thứ của người phụ nữ ấy, không cần đến một người ngoài thay cô ấy bảo vệ.
Dung Đồ Phong muốn thay cô ấy bảo vệ tâm huyết này, thì cũng phải xem xem bản lĩnh của anh ta đến đâu.
“Đường Thị, anh giành lại không nổi.” Người đàn ông lạnh lùng: “Dung Thị, tôi muốn đạp đổ anh cũng ngăn không được đâu.”
Nội bộ thâm sâu bên trong của Thẩm Thị, sớm đã không phải chỉ dùng tiền là có thể so sánh được.
Danh tiếng lẫy lừng khắp thế giới, chỉ có giới quyền thế mới hiểu được.
Dung Đồ Phong và anh mặc dù là lớn lên cũng nhau, nhưng anh ta không hiểu, vì sao bậc cha chú Dung Gia nhìn thấy một tiểu bối của Thẩm Gia như anh lại phải khiêm nhường đi mấy phần.
“Mộ của cô ấy, tự tôi sẽ tìm ra.”Nói dứt lời, Thẩm Mộ Diễn đứng dậy, từ người rơi ra vài tờ tệ nhưng anh thản nhiên không thèm nhặt, cất bước rời khỏi quán cà phê.
Phong Đồ Phong vẫn ngồi lại, cảm thấy lực bất tòng tâm, từ lúc nhỏ cho đến tận bây giờ, Dung Đồ Phong đã rất hận thứ cảm giác này!
Rõ ràng đều là xuất thân từ gia thế khủng như nhau, rõ ràng đều trưởng thành từ một nền giáo dục như nhau, nhưng tại sao, Thẩm Mộ Diễn con người đó, ở trước mặt luôn cao hơn anh ta một bậc.
Dung Đồ Phong không muốn thừa nhận sự thật đó, nhưng, không có cách nào phủ nhận.
Ngồi trầm ngâm, Thẩm Mộ Diễn nói, mộ của Đường Tiểu Nhiễm anh ta sẽ tìm ra, “nan giải rồi.”
Ba hôm sau, Hứa Thiệu có tin mới: “Tìm thấy Đường Tiểu Nhiễm rồi.”
Đương nhiên, tìm ra rồi, thức chất chỉ là mộ của Đường Tiểu Nhiễm.
Hứa Thiệu không nhịn được lại đi kích động người dàn ông ngồi sau bàn làm việc.
Thẩm Mộ Diễn đột nhiên ngẩng đầu lên khỏi chồng tài liệu ngổn ngang, “đưa tôi đi.” Không vòng vo, không hề hỏi “ở đâu”, ba từ “đưa tôi đi” đủ thể hiện được sự gấp gáp trong lòng anh.
Ánh mắt Hứa Thiệu không giấu được sự nóng lòng, dẫn theo Thẩm Mộ Diễn đi đến đấy.
Nơi đó là một làng quê vô cùng hoang vu hẻo lánh.
Không ai ngờ được Dung Đồ Phong sẽ chôn cất Đường Tiểu Nhiễm ở một nơi như thế này.
“Mấy ngày trước, người của tôi âm thầm đi theo Tô Mật mới tìm ra được chỗ này.” Thực sự không dễ gì tìm được, năm lần bảy lượt mới tìm đến được đây.
Thẩm Mộ Diễn đứng trước mộ, đó là một ngôi mộ mới xây, trên tấm bia có khắc tên của Đường Tiểu Nhiễm và cả một bức ảnh trắng đen nhỏ.
Thẩm Mộ Diễn ngồi xuống, đưa tay sờ lên bức ảnh trắng đen trên bia mộ.
“Hứa Thiệu, tôi muốn ở một mình với cô ấy một lát.”
Hứa Thiệu hiểu ý, mang theo mấy vệ sĩ lẳng lặng lùi lại phía xa.
Nhẹ ngàng vuốt ve tấm ảnh, ánh mắt Thẩm Mộ Diễn hiện lên một sự dịu dàng mà trước kia hiếm khi nào thấy được.
Vẫn im lặng vuốt ve tấm ảnh, giống như đang vuốt ve khuôn mặt Đường Tiểu Nhiễm, nghĩ đến đây, tay của anh dường như bị giật phải điện, lập tức khóe miệng nhoẻn một nụ cười cay đắng.
“Em thắng rồi, tôi thực sự đã yêu em rồi, Thẩm Mộ Diễn này yêu Đường Tiểu Nhiễm rồi. Em đã thắng trong cuộc chạy đua đường dài này.” Cô ấy thắng rồi, hoàn toàn thắng rồi!
Còn anh, hoàn toàn thua rồi!
Cô chết đi, nhưng lại thắng.
Anh li hôn, hoàn toàn mãn nguyện, nhưng hóa ra lại thua.
Thẩm Mộ Diễn không phải là kiểu người thích đổ lỗi cho số phận , anh chỉ có thể hận chính mình!
Anh vuốt ve tấm ảnh, chỉ ngồi mà vuốt ve mãi tấm ảnh trắng đen ấy, trên di ảnh, nụ cười của cô thật rạng rỡ, anh lại cảm thấy nụ cười ấy vô cùng chướng mắt!
Không nên xuất hiện trên tấm bia mộ này!
Cô nên ở trong căn nhà họ đã từng chung sống suốt bảy năm, đợi anh trở về, nở một nụ cười thật tươi với anh! Chứ không phải là trên tấm bia mộ này!
“Đường Tiểu Nhiễm! Đường Tiểu Nhiễm! Đường Tiểu Nhiễm!” Tim đau đến nghẹt thở, anh chỉ còn biết gào thét thật to tên cô, như muốn trút hết nổi uất hận và sự căm thù chính bản thân mình!