Ngày hôm sau
Từ sáng sớm, Thẩm Mộ Diễn đã đến công ty, “Gọi trợ lý Hứa đến văn phòng gặp tôi”
Hứa Thiệu vừa đến công ty, ngồi chưa nóng mông, đã bị cấp dưới mời đến văn phòng của tổng tài rồi.
“Có chuyện gì?” Hứa Thiệu trong tay vẫn còn cầm chiếc bánh sandwich, giữa anh và Thẩm Mộ Diễn cũng không quá nề hà chuyện phép tắc, “gấp như vậy, tôi còn chưa kịp ăn một miếng bánh sandwich, anh đã...”
Hứa Thiệu vẫn lảm nhảm, Thẩm Mộ Diễn đột ngột ngắt lời:
“Lập tức mua lại Đường Thị, mua lại cổ phiếu của bọn họ với giá thật cao.”
“Ọc ọc ọc...” miếng bánh sanwich mắc nghẹn trong cổ họng Hứa Thiệu, anh ta trợn mắt, ngơ ngác nhìn về phía người đàn ông ngồi sau bàn làm việc:
“Anh nói thật đấy à?” Một tay vỗ mạnh vào ngực, thật may cuối cùng cũng không trở thành người đầu tiên chết vì nghẹn bánh sanwich, Hứa Hạo nhìn Thẩm Mộ Diễn: “Anh điên thật rồi! Việc kinh doanh của Đường thị không hề thua lỗ, đến nay vẫn hoạt động rất tốt, một công ty như thế, anh dùng giá cao mua lại cổ phiếu của họ, công ty sẽ tổn thất một khoản tiền lớn!”
“Làm đi.” Người đàn ông ném hai từ vào Hứa Thiệu.
“Anh...”
“Làm nhanh. Tôi muốn trong thời gian sớm nhất có thể thấy được những gì tôi muốn thấy.”
Hứa Thiệu dường như hiểu ra điều gì, “Thẩm Mộ Diễn! Đường Tiểu Nhiễm và anh đã không còn quan hệ gì nữa! Hai người ly hôn rồi!” Anh ta lo sợ những lời của Dung Đồ Phong sẽ thành sự thật.
Nhưng chuyện này, anh ta không đủ khả năng ngăn cản.
Thẩm thị không thể nói là không có kẽ hở, thế nhưng muốn hủy hoại Thẩm thị thì quả thực không dễ dàng.
Chỉ có tên điên Thẩm Mộ Diễn mới dùng đến cách mua lại cổ phiếu giá cao như thế !
Cái cái thành phố Minh Châu này, đều không có ai dám làm như vậy.
“Điên rồi! Điên rồi!”
Hứa Thiệu vừa mắng vừa bước nhanh khỏi văn phòng tổng tài.
Anh ta chưa vội đi làm việc này mà quay về văn phòng của mình, chộp lấy chìa khóa xe trên bàn làm việc, phi nhanh xuống bãi đỗ xe, điên cuồng phóng xe đến Đường Thị.
Tòa nhà Đường Thị.
“Tiên sinh, ngài có hẹn lịch trước chưa ạ?” Hứa Thiệu bị chặn lại trước quầy lễ tân.
“Không cần hẹn trước.” Hứa Thiệu lạnh lùng đáp: “Cô nói với Tô Mật có Hứa Thiệu đến tìm cô ta.”
Nhân viên lễ tân có chút bối rối, vốn dĩ đối với bộ phận tiếp đón, chỉ cần để ý là có thể nhận ra được thân phận của anh ta, tên tuổi của Hứa Thiệu, bọn họ dường như đã từng nghe qua, cuối cùng vẫn đành nhấc điện thoại lên gọi đến văn phòng của Tô Mật:
“Tô tổng, dưới lầu có ngài Hứa Thiệu tìm cô có việc.”
“Tôi không quen biết ai tên Hứa Thiệu.” Trong điện , Tô Mật lạnh lùng cất lời.
Hứa Thiệu đứng rất gần, lời của Tô Mật trong điện thoại anh ta đều nghe rõ, nhưng không thèm để ý đến phản ứng của nhân viên, trực tiếp nói lớn vào điện thoại:
“Tô Mật, nếu hôm nay cô không chịu gặp tôi, tôi sẽ trực tiếp lên tìm cô, Hứa Thiệu này nói được làm được!”
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu rồi lạnh lùng cất tiếng: “Biết rồi, cho anh ta lên đây.”
Tô Mật ở yteen lầu đợi sẵn Hứa Thiệu: “Hứa Thiếu gia không có việc gì thì không nên đến đây.”
Hứa Thiệu không còn thời gian để nói nhảm với Tô Mật, đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay tôi đến đây để hỏi rõ một chuyện, Đường Tiểu Nhiễm thực sự xảy ra chuyện rồi đúng không?”
Tô Mật sửng người, cô hoàn toàn không ngờ được rằng Hứa Thiệu lại đề cập đến chuyện này, không hề cho cô một sự chuẩn bị nào.
Lấy lại bình tĩnh, Tô Mật cười nhạt: “Không liên quan gì đến anh.”
“Cô nói với Đường Tiểu Nhiễm đừng có đùa với lửa, nếu không, Đường thị sẽ có ngày bị sụp đổ.” Hứa Thiệu lạnh lùng nói.
Nhưng trong lòng anh ta thực sự rất hồi hộp, lần đến thăm dò này, Hứa Thiệu muốn xem xem lời của Dung Đồ Phong là thật hay giả.
Không có lí gì Đường Tiểu Nhiễm lại tự sát, người phụ nữ mạnh mẽ ấy, ngay cả khi cha mẹ qua đời còn có thể một mình chống đỡ cả Đường thị, càng huống hồ Đường Thiị đến hôm nay lại ngày một phát triển.
Đương nhiên, không thể so với sự lớn mạnh của Thẩm thị.
Quả thực là không hề đơn giản.
Một người phụ nữ như vậy làm sao có thể dễ dàng tự sát?
Tô Mật dường như không nhìn ra được điều gì, liền đứng dậy , cả người hừng hực khí thế, lạnh lùng nhìn Hứa Thiệu: “Anh quay về nói với Thẩm Mộ Diễn, bất kể anh ta có thủ đoạn gì, Đường Thị chúng tôi đều tiếp nhận.”
“Mời về, không tiễn.” Vừa nói dứt lời, Tô Mật lạnh nhạt tiễn khách.