Trà Ấm Bán Hạ

chương 20: chương 20

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc biết hôm nay viết không xong, Khương Âm đành đăng Weibo, trong khi chờ đồ ăn ngoài, cô có chút cảm giác tội lỗi mở Weibo.

【 Dư âm bất nhiễu lương: Chạy rồi, bùng rồi.】

Vừa mới đăng, Khương Âm híp mắt mở khu bình luận phía dưới:

【???Cô nói lại xem, cô làm sao thế? Tôi chờ cả ngày, cô thì đăng bốn chữ này!】

【 Đôi tay ba mươi bảy độ của em sao có thể đánh ra những chữ lạnh như băng thế này?】

May quá may quá, vẫn là những lời thường xuyên thấy khi cô xin phép nghỉ, không quan trọng không quan trọng, Khương Âm an ủi bản thân như thế rồi chầm chậm mở mắt ra.

Ngay lúc cô chuẩn bị giải thích xin lỗi thì sững sờ nhìn bình luận phía dưới, sau đó mắt trừng lớn.

【 @UYAU】

Khương Âm: "???"

Tôi xin nghỉ thì tag UU làm cái gì?!

Mở bình luận ở phía dưới, đội quân này cơ bản chỉ @ tên, còn lại cái gì cũng không nói, vô cùng lạnh lùng.

Nhìn thấy bên dưới liên tục tag tên, Khương Âm không nhịn được, âm thầm gõ một dấu "?"

Rất nhanh có người đã phản hồi cô:

【Nói không muốn tag UYAU, vì sao còn giữ @UYAU, cũng không cho tag vợ @UYAU!】

【Đồ chim bồ câu, vẫn muốn xem tranh, cho nên chỉ có thể mong @UYAU xóa fan đi.

Phía dưới nhất thời cũng có những luận câu này trả lời cô.

Khương Âm: "..."

Bây giờ ngay cả dấu chấm hỏi cô cũng không dám trả lời.

【Lầu trên nói một câu đậy nồi như vậy cũng không tốt lắm, biết là đang đùa, nhưng tự mình có giới hạn, chính chủ đặt biệt tag không phải vì nhất kiến chung tình sao?】

【Hai cô vợ đều tốt, tôi thích hết, có thể nhìn ra vợ rất thích UU, cơ hồ mỗi bài Weibo đều like.】

【Lại thêm một câu, bình thường vợ rất chú ý chừng mực, ngoại trừ thi thoảng like thì cũng không có hành vi vượt ranh giới nào, tôi chỉ sợ hành động vui đùa này mang đến rắc rối cho hai thái thái thôi.】

Thấy mấy câu đó Khương Âm sửng sốt, cô hình như vẫn xem nhẹ chuyện này.

【Ôi bình thường thật ra cũng không phải như vậy, mấy hôm nay vừa khéo, lúc trước nhiều lắm chúng tôi chỉ @ cô ấy vào nhận tranh.】

【Hai người kia một người so với người kia Phật hệ hơn, hơn nữa dưới bình luận của hai người cũng rất nhiều ID quen, nhiều năm như vậy, cũng không nghĩ vòng vèo thế này, hahahhaa, mở lòng chút đi.】

【Tôi cũng nói với lầu trên một tiếng, UU sẽ không để ý, bởi vì đoán chừng bình luận cô ấy cũng không xem, chỉ là một cỗ máy cảm xúc biết vẽ tranh (doge.)】

Vốn còn đang yên bình thảo luận, nhưng phía dưới hai bình luận trên bức tranh bỗng dưng thay đổi.

【Phi Giang, tôi cũng cảm thấy được, nếu là bạn bè thì chú ý nhau đương nhiên là tốt rồi, nhưng là thái thái đơn phương chú ý UU, không khỏi có hiềm nghi cọ nhiệt.】

【UYAU tuy rằng lạnh lùng, không động, không chú ý lại, nhưng người quan tâm cô ấy đều là những họa sĩ lớn, bọn họ chuyển tiếp, lưu lượng thấy ai không đỏ mắt, lại thấy tên của người không liên quan, cũng rất emmmm...】

【emmm cái đầu ngươi chứ emmm, tôi thấy các cậu đều âm dương quái khí!】

【Cọ nhiệt? Vậy sợ là cậu không biết lúc đó là bao nhiêu người theo thái thái chú ý UU, theo như cậu nói chưa biết là ai cọ ai đâu.】

【Không bức xúc, không phá hỏng bầu không khí, cũng đừng kiếm chuyện, còn gì là hảo cảm chứ, còn có con mắt nào của cậu thấy cọ nhiệt? Vốn là một chuyện vui vẻ, phải thành chuyện không vui mới được à?】

Ngoại trừ một acc nhỏ không dùng, Khương Âm chỉ có một nick Weibo, cô cũng không có ý phân chia công việc và cuộc sống.

Trước kia độc giả của cô ít, fans của UU cũng ít, sẽ không chú ý chuyện này, nhưng đảo mắt đã qua nhiều năm như vậy, sức ảnh hưởng lớn, những âm thanh bất đồng cũng sẽ xuất hiện.

Nhưng thật sự Khương Âm không nghĩ bình luận sẽ ồn ào đến như vậy, cô có chút hốt hoảng, thực ra cô không giỏi đối phó với trường hợp thế này.

【Haha nói sự thật còn có người giơ chân, kia chẳng lẽ không phải là đơn phương quan tâm sao? Muốn cười tôi thì có bản lĩnh bảo UU chú ý lại đi, không có thì đừng càn rỡ.】

【Còn có, bây giờ người theo dõi Weibo cô ấy nhiều hơn, tranh hay văn đều có.

Đừng nhắc lại lượng truy cập trong quá khứ nữa, chiên lại đồ thừa có thú vị không?】

...

Khương Âm: "..."

Cô không có khả năng này, xin đừng làm ầm lên.

"Xem cái gì đấy? Mặt nhăn thành cái bánh bao luôn rồi." Biểu cảm của cô quá rõ ràng, ngay cả Phương Tư Nhụy đang đau đầu choáng váng cũng phát hiện, vội sáp lại gần.

Khương Âm ngơ ngác nhìn về phía cô ấy, đưa điện thoại qua, khóc không ra nước mắt nói: "Ồn ào đến đây rồi."

"Bình luận không phải rất bình thường sao...!Cái miệng nhỏ của ai mà có thể vang đến vậy chứ?!"

"Bây giờ mới tám giờ, nếu không thì tớ thử lại xem sao." Khương Âm nói xong liền mở máy tính ra lại, tự thôi miên bản thân, "Vẫn còn bốn tiếng nữa, tớ có thể.

Nếu viết xong thì sẽ âm thầm xóa Weibo, coi như chưa từng đăng gì."

"Viết cái gì mà viết, không viết! Đây là vấn đề cập nhật hay không cập nhật sao? Đây là rảnh quá nên kiếm chuyện thôi!" Cơn tức dồn nén hai ngày qua của Phương Tư Nhụy đang lo không có chỗ phát tiết, "Nuông chiều thành quen!"

Phương Tư Nhụy vừa nói vừa gõ chữ, Khương Âm cả kinh, vội vàng duỗi tay muốn cầm điện thoại về: "Cậu nhịn chút, đừng ầm ĩ!!!"

"Không cãi." Phương Tư Nhụy nghiêng người qua một bên, tránh khỏi tay cô, "Giảng đạo lí cho cô ta một chút."

"Tớ giảng cho cô ấy." Khương Âm có chút phát hoảng, "Cậu không cần..."

"Xong ngay đây." Phương Tư Nhụy cong ngón tay ném điện thoại cho cô, "Xong rồi."

"..."

Khương Âm run rẩy cầm điện thoại qua, nhất thời không dám nhìn cô ấy trả lời cái gì, sợ Phương Tư Nhụy phút chốc không nhịn được gửi những lời cô ấy mắng bạn trai cũ ngày hôm qua lên.

Kia có thể quá kích thích rồi.

"Không mắng người." Phương Tư Nhụy liếc nhìn cô một cái, "Sao tớ có thể cho cô ta cơ hội này."

Nhưng Khương Âm cũng không làm sao tin được lời của cô ấy, nhưng lời đã ra khỏi miệng, sớm muộn gì cũng phải xem, cô nhắm mắt, mở bình luận.

Dư âm bất nhiễu lương: Thú vị lắm.

Cọ liền đây.

Cô cũng có thể cọ (Nếu cô có khả năng).

Cố lên nha (hôn hôn hôn hôn)

Khương Âm: "..."

...

"Đừng nhíu mày." Phương Tư Nhị nói, "Quản cái đống lộn xộn này làm gì, tâm trạng của cậu tốt là quan trọng nhất."

Khương Âm có chút phát điên yếu ớt nhìn cô: "Nhỡ cô ấy..."

"Không có nhỡ, đến đây cô ta sẽ tức giận ngược lại." Phương Tư Nhị ngắt lời nói, "Cô ta có thể không vừa lòng, cũng có thể đưa ra ý kiến, nhưng văn chương có giới hạn, cuộc sống hằng ngày của cậu còn khoa tay múa chân thì chính ta cô ta sai."

"Có vài người,..., không thể nhịn, càng nhịn càng muốn lấn thêm một bước." Phương Tư Nhị giáo dục cô, "Hơn nữa địa bàn của cậu cậu làm chủ, hiểu không?"

Tâm tình Khương Âm rối loạn, gật đầu lung tung, cầm lấy trà sữa vừa giao đến hút một ngụm, có chút cam chịu nói: "Không quản nữa!"

Làm cũng làm rồi, có chuyện gì ngày mai nói sau!

Thấy chuyện đã được giải quyết,...

"Khương Khương ơi." Phương Tư Nhị đột nhiên gọi cô, giọng điệu thân thiết có chút quá đáng.

Trong lòng Khương Âm vang lên một tiếng chuông, cảnh giác nhìn cô ấy.

"Hôm qua hàng xóm của cậu không phải đã giúp tớ sao? Tớ còn chưa cảm ơn người ta." Phương Tư Nhụy cười nịnh nọt, "Cậu xem nhiều đồ ăn như vậy, chúng ta..."

Khương Âm không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: "Bọn họ đang tụ tập."

"Haiz, tớ biết chứ, không phải bảo cậu mời, là muốn cậu đưa qua một ít."

Khương Âm không nói gì.

"Cậu cảm thấy anh ấy thích ăn gì?" Khương Âm chỉ vào một bàn đầy thức ăn vẻ mặt không chút thay đổi, hỏi, "Pizza? Hamburger? Hay là gà rán còn thừa hôm qua trong tủ lạnh?"

Lại lặng im vài giây, Phương Tư Nhụy lên tiếng: "Thực ra cậu không nói ngày hôm qua thì không ai biết đâu?"

Khương Âm: "..."

Cô nhịn nửa ngày mới không nói ra câu "Ngày hôm qua người ta vừa mới giúp cậu."

Khương Âm nhìn chằm chằm Phương Tư Nhụy, Phương Tư Nhụy cũng không có chút áy náy nào nhìn lại, ngay lúc hai người đang tranh cao thấp, ngoài cửa truyền đến tiếng đóng cửa.

Ham muốn thắng cuộc của Phương Tư Nhụy tạm thời bị dập tắt, cô sửng sốt hỏi: "Bọn họ tụ tập nhanh như vậy à?"

Khương Âm lắc đầu, cô cũng có hơi hoang mang, lúc này mới tám giờ hơn, bình thường đều phải trễ một chút.

Ngay lúc các cô mắt to trừng mắt nhỏ thì chuông cửa đột nhiên vang lên.

Các cô đều sửng sốt, cuối cùng vẫn là Phương Tư Nhụy phản ứng lại trước, cô ấy gần như là chạy ra mở cửa.

Lúc này đầu không choáng mắt không hoa, cả người đều rất hoạt bát.

Vừa mở cửa, Khương Âm đã nghe thấy giọng nói hưng phấn của người ngoài cửa: "Chị, em cho chị này, ủa không phải chị?"

"Tôi sao lại không đúng?" Phương Tư Nhụy hụt hẫng, oán hận nói: "Thật ra tôi cảm thấy cậu cũng không hợp."

Khương Âm: "..."

Cả hai người đều đúng, là tôi không đúng.

Không thể làm bộ như không ở nhà, Khương Âm kiên trì đến cùng bước lên, gọi: "Tống Nam."

"Chị! Là chị!" Nhìn thấy Khương Âm, giọng nói của Tống Nam cũng cao hơn hai độ, vẻ mặt kích dộng, giống như nhiều năm chưa gặp, "Em qua đưa cho chị ít đồ ăn nè."

Tống Nam một tay bưng dĩa trái cây, bên trong là đủ các loại trái cây đã được cắt gọt, còn có hai ba lát chanh; tay còn lại của cậu bưng khay đặt các chén nhỏ tinh xảo bên trong đủ các món ăn.

"Khách sáo gì chứ." Phương Tư Nhụy một chút cũng không thấy xa cách nhận cái khay.

"Chị mới biết em ở đây, nếu biết sớm hơn tháng trước đã đến tìm em chơi rồi."

Khương Âm: "..."

Thật ra cũng không cần nhiệt tình như vậy.

Khương Âm lảng sang chuyện khác: "Mọi người còn đang ăn cơm sao?"

"Mới vừa làm xong." Tống Nam đặt chén đồ ăn tinh xảo xuống bên cạnh đồ ăn gọi bên ngoài, nhìn có vẻ không ăn nhập.

"Vừa nãy koong phải em hỏi anh em có tặng chanh cho chị hay không sao, nếu anh ấy không tặng thì em sẽ đưa cho chị, ai ngờ anh Đinh nói chị ở đối diện." Tống Nam lải nhải, "Anh em cũng không nói cho em biết, thật không nên!"

Khương Âm nghẹn lời, không biết đáp tiếp thế nào, lúc đó cô còn cảm thấy thật may Phó Lương Dư không nói.

"Đúng rồi, anh ấy làm thế này thật không phải!"

Cô nói xong đồng thời gắp một con tôm, ăn xong còn khen: "Ngon quá!"

"Đúng chứ!" Tống Nam rất đắc ý, "Anh em làm đó!"

Giọng điệu của cậu tự hào, dường như quên mất vừa này mới cãi nhau với người ta.

Tống Nam cũng có bản lĩnh làm quen xưa nay, nhìn thấy gà rán đặt bên cạnh, nhấc tay nhón một viên bỏ vào miệng, Khương Âm ngay cả thời gian để cản lại cũng không có.

Phương Tư Nhụy hỏi: "Ăn ngon không?"

Tống Nam gật đầu: "Ngon lắm ạ."

Phương Tư Nhụy cười tủm tỉm nói: "Ngon thì em ăn nhiều một chút."

Có phần giống sói xám giả làm bà ngoại hiền lành.

"Chị, chị cũng mau đến đây đi," Tống Nam vừa ăn vừa gọi Khương Âm, "Nguội rồi ăn sẽ không ngon nữa đâu."

Khương Âm chậm rãi đi qua, câu nệ còn giống khách hơn bọn họ.

Đi đến bên cạnh hai người, ngồi xuống, đợi Tống Nam ăn xong mấy miếng gà rán cô mới mở miệng: "Hay là em về ăn cơm trước đi, lần sau chúng ta lại nói chuyện."

"Được." Tống Nam rất phấn khích, "Ở gần thế này càng thuận tiện."

Khương Âm: "..."

Phương Tư Nhụy gắp đậu hũ chiên cho Khương Âm đồng thời nói với Tống Nam: "Em xem trên bàn có gì muốn ăn không, cầm về đi."

Trong miệng Khương Âm toàn là hương vị của đậu hũ, cô cũng thường nấu cơm, nhưng mùi vị lại bình thường.

Phó Lương Dư nhìn giống người ăn uống lành mạnh, nhưng không nhìn ra nấu ăn lại ngon như vậy.

Lúc thấy Tống Nam chuẩn bị cầm mấy miếng gà rán kia Khương Ân vội ngăn cản: "Em lấy cái khác đi!"

Ai ngờ Tống Nam đảo một vòng, vẫn nói: "Những cái kia các chị ăn đi, các này nhiều dầu mỡ, em ăn giúp cho."

Nói xong cậu cầm hộp gà rán ra khỏi cửa.

Tống Nam hoàn toàn không chú ý đến vẻ mặt muốn cướp gà rán về của Khương Âm, trong lòng cậu chỉ có một chuyện, chỉ nghĩ giận người.

Vì thế Tống Nam vừa vào nhà đã bắt đầu ồn ào, ồn ào đến mức bốn người trên bàn ăn đều nhìn về phía cậu.

"Rất không phải!" Tống Nam nhìn Phó Lương Dư lên án nói, "Anh anh thật sự là không tốt!"

Phó Lương DƯ không tiếp lời, chỉ là nhìn gà rán trong tay cậu, càng nhìn càng thấy quen mắt, trong nháy mắt đã nhớ tới thấy qua ở đâu.

"Chúng ta tụ tập nhiều lần như vậy, thế mà anh một lần cũng chưa từng mời chị ấy qua đây!" Tống Nam chì tiếc rèn sắt không thành thép, "Quá đáng hơn nữa là còn gạt em!"

Hai người khác còn chưa rõ tình huống, chỉ có Đinh Triển đang nghẹn cười.

Phó Lương Dư nhìn gà rán trước mặt anh, không chỉ không tức giận, trong mắt còn hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Tống Nam hô hoán, lần đầu tiên hoài nghi năng lựa của anh cậu: "Anh không phải anh lớn tuổi rồi, không còn sinh lực nữa! Anh có được không, không được lần sau em đi mời!"

Phó Lương Dư: "?".

Truyện Chữ Hay