Chương 42: Buỗi lễ tốt nghiệp của Elios
Sau khi từ chuyến thám hiểm rừng Hedin trở về, Lynn lại trở về với cuộc sống học đường thường ngày của mình.
Cậu vẫn tham gia lớp như bình thường, học bài ở thư viện như bình thường, và làm việc ở khu phân xưởng như bình thường.
Trong một quãng thời gian ngắn, Lynn đã có thể tận hưởng cảm giác được trở nên nổi tiếng dưới danh nghĩa là người được chọn vào cuộc viễn chinh từ bang hội Magulheim.
Một điều khác biệt nữa khi trở về với cuộc sống thường ngày của mình, đó là Lynn đã có thêm một người bạn đồng hành mới – chính là chú chuột Pellrat đã đồng hành cùng cậu trong suốt chuyến đi.
Dù là ở trong lớp hay là khi làm việc, chú chuột nhỏ luôn ở sát cạnh Lynn. Quãng thời gian còn lại, chú chuột Pellrat sẽ leo lên trên lưng cậu, hoặc nấp sau lớp áo. Chú chưa bao giờ rời xa cậu dù chỉ một lần.
Lynn quyết định đặt tên cho chú chuột Pellrat là Rein. Rein đã trở thành một biểu tượng, hoặc nói đúng hơn là một bằng chứng sống, cho thấy rằng chú và Lynn đã bước vào khu rừng ma thuật trước những người bạn cùng trang lứa khác.
Cũng nhờ người bạn đồng hành mới của mình mà Lynn cũng trở nên thu hút nhiều cô nàng hơn.
Rất nhiều bạn bè cũng tới tiếp cận cậu để nói chuyện cùng Rein.
Cứ như vậy, dần dần chú chuột Rein cũng trở thành thương hiệu của Lynn.
“Thế lúc nào cậu sẽ lại tiếp tục cùng đi với hội Magulheim vậy?”
Đôi khi, Lynn bị hỏi mấy câu như này, và cậu cũng chẳng biết phải trả lời thế nào cả. Thật lòng, cậu cũng chẳng biết là khi nào mình mới được gọi nữa.
GIờ mới thấy, mình cũng chưa nghĩ về chuyện này bao giờ nhỉ.
“Ừm, chắc là họ sẽ sớm thông báo thôi”, cậu sẽ vừa trả lời như vậy, vừa cố gắng né tránh câu hỏi.
***
Cũng từ sau khi trở về từ cuộc thám hiểm, Lynn đã phải vật lộn với đống bài vở trong một thời gian nhất định.
Dầu mọi chuyện đều ổn thỏa và Lynn còn đang trở nên nổi tiếng hơn, vậy nhưng một điều không thể chối cãi đó là cậu vẫn phải bù đắp lại lượng thời gian cậu đã bỏ lỡ trên lớp. Vì trong lúc tham gia vào chuyến đi, các lớp học của Lynn vẫn diễn ra, thế nên cậu phải theo kịp với đống bài vở còn ngồn ngang của mình.
Và tất nhiên rồi, Elios cùng những người bạn của anh luôn sẵn sàng giúp cậu vượt qua giai đoạn khó khăn lúc mới đầu này.
Mọi người thậm chí còn đào lại đống sách cũ của mình, rồi đưa cho Lynn những thứ thích hợp mỗi khi hẹn gặp nhau.
“Em xin lỗi anh Elios. Em biết là sắp tới anh chuẩn bị có kỳ thi tốt nghiệm rồi mà còn phiền anh thế này nữa”.
“Đừng lo mà. Đối với anh, chuyện em bị bỏ lại sau còn đáng quan trọng hơn đấy”.
Dù nói như vậy, nhưng rõ là Elios đã có kế hoạch ôn tập ho mình rồi. Không đời nào anh lại để bị bỏ lại chỉ vì mấy chuyện như thế này cả.
Kể từ khi được chọn lựa trở thành thành viên tạm thời của Magulheim, dường như Elios đã thực sự nhìn Lynn bằng một con mắt vô vùng khác.
Trước kia, Lynn đối với Elios cùng lắm cũng chỉ là một cậu em luôn vui vẻ và dễ chịu, thường hay dựa dẫm vào anh, cũng như xin lời khuyên mỗi khi cần.
Tất nhiên là, Elios bao giờ cũng sẽ dang tay giúp đỡ cậu mỗi khi có thể. Nhưng giờ đây, bên trong con mắt của Elios, anh còn nhìn thấy cả sự hứa hẹn đến từ cậu nữa.
Elios ngồi xuống đối diện Lynn, giọng nói không thể kìm hãm được sự hưng phấn của mình.
“Nói thế này nghe có vẻ hơi quá, nhưng anh nghĩ là mình đã thực sự đã đánh giá sai về em rồi Lynn ạ. Anh vẫn luôn nghĩ rằng em có tài năng, nhưng được chọn vào cả Magulheim thì quả là… Từ trước tới giờ, vẫn chưa có một ai là dân thường được tham gia vào bang hội đó… Nói đơn giản hơn, đây thực sự là một thành tựu xuất sắc đấy, Lynn”.
Thực lòng, mình sinh ra đã là nô lệ rồi… thậm chí còn thấp hèn hơn cả dân thường nữa.
Nhận thức về tầng lớp xã hội giữa các học viên đều xoay quanh quê nhà của họ, cũng như những vùng miền mà họ sống.
Sự khác biệt giữa quý tộc và các tầng lớp khác thì khỏi phải bàn cãi, ai ai cũng phải công nhận rồi. Nhưng nếu là về sự khác biệt giữa dân thường và nô lệ thì mỗi người lại có một ý kiến khác nhau, tùy thuộc vào nơi mà họ sống.
Ví dụ điển hình ở đây chính là những người bạn cùng lớp của Lynn. Một số thì có để ý tới xuất thân của cậu, nhưng một số thì lại chẳng để ý một chút nào cả.
Trong những cuộc nói chuyện liên quan tới dân thường và nô lệ, một số người sẽ bảo rằng ‘Chẳng phải chúng ta ít nhiều gì cũng giống nhau hay sao?’, nhưng số khác có thể sẽ đưa ra những lời định kiến ác ý của mình, kiểu như ‘Mày nên để ý mình từ đâu tới’ chẳng hạn.
Theo chẳng bao giờ để ý tới cái xuất thân nô lệ của Lynn. Cậu chỉ đơn giản là không quan tâm lắm.
Elios cũng chẳng quan tâm tới chuyện đó lắm là mấy. Anh dường như chỉ coi Lynn là một người dân thường, không hơn không kém.
“Em có tài năng, Lynn à. Anh cá là em thậm chí còn có thể leo lên được cả những tầng cao hơn nữa cơ. Nếu có gì mà anh có thể giúp cho em thì, đừng ngần ngại hỏi. Đối với anh, quãng thời gian anh bỏ ra để giúp đỡ em tốt nghiệp chắc chắn không phải là quãng thời gian uổng phí”.
Lynn vô cùng tôn trọng Elios, thế nên cậu cảm thấy rất vui khi được nghe những lời động viên đó của anh.
“Nghe này Lynn, nếu muốn trở thành một pháp sư thì những gì em cần làm đó là đạt được điểm cao trong các lớp học. Hãy cố gắng chăm chỉ. Nghe lời giáo viên và tiền bối của mình. Cứ như vậy rồi về lâu dài mọi sự cố gắng của em đều sẽ được đền đáp”.
Lynn hơi hơi nghiêng đầu, cố gắng suy ngẫm về những gì mà Elios nói.
Anh ấy đúng là suy nghĩ khác so với Teedro thật.
Teedro đã từng nói với cậu rằng, việc chỉ khăng khăng nghe theo những gì mà giáo viên nói đôi khi cũng không tốt. Đôi khi, phá lệ cũng là điều cần thiết.
Giữa hai luồng ý kiến đấy, liệu cậu nên nghe theo ai đây? Triết lý nào mới thực sự là đúng?
Lynn quyết định thuận theo lời của Elios. Với cả, lối suy nghĩ của anh cũng hợp mới cả tính cách của cậu nữa.
Với Lynn, Elios là một hình mẫu lý tưởng. Cũng nhờ vào Elios mà Lynn đã có thể hình thành được thói quen đọc sách rộng rãi của mình.
Elios đã từng bảo cậu rằng, “Khả năng của một vị pháp sư tỉ lệ thuận với lượng kiến thức mà họ tiếp thu được. Cố gắng đọc càng nhiều càng tốt. Số kiến thức đấy sau này sẽ trở thành thứ vũ khí sắc bén của em đấy”.
Elios cũng đã từng nói về một vài điều gì đó khác, và Lynn nhớ rất rõ những lời đó.
“Tầng lớp dân thường thực sự sở hữu rất ít tài năng. Họ cần những người xuất sắc hơn để đại diện cho chính họ. Vậy nên anh muốn đứng lên và làm gương, đồng thời giúp đỡ những hậu bối của mình, như em và Theo vậy”.
Lynn không muốn làm Elios một chút nào cả.
***
Vẫn như thường lệ, Yuven luôn luôn giữ thái độ lạnh lùng với cậu. Thế nhưng, có một lần cậu đã được cùng nói chuyện với cô với bang hội Magulheim.
Một ngày nọ, khi đang ở trong lớp, Lynn có để ý thấy ánh mắt đang liếc trộm của Yuven đang nhìn cậu sau khi Lynn vừa ngồi xuống bàn của mình.
Lúc cậu ngoái sang nhìn thì cô ta đã quay đi từ lúc nào rồi.
Lynn nghĩ, hẳn là Yuven phải muốn hỏi chuyện cậu về những gì đã diễn ra ở chuyến thám hiểm lắm. Thế là cậu quyết định sẽ bắt chuyện với cổ.
“Cũng lâu rồi nhỉ, Yuven”.
“Ồ, Lynn. Cậu trở về rồi à” Yuven lên tiếng, trông có vẻ ngạc nhiên.
Nhìn từ phản ứng của cô, ai cũng sẽ nghĩ rằng Yuven mới chỉ vừa gặp Lynn.
Phải rồi, mình đã quên mất bản chất khó tính của cổ, cậu thầm nghĩ.
“Mong là cậu thấy vui với chuyến đi cùng bang hội Magulheim. Thế cậu có tạo dựng được những mối quan hệ nào không? Cậu có được ai đó mời tới những buổi tiệc trà của giới quý tộc không?”
“À không, tôi không làm được mấy việc như vậy. Nhưng chuyến đi quả thực là rất tuyệt, tôi được gặp gỡ và cùng làm việc với những pháp sư mạnh và giỏi hơn mình rất nhiều”.
“Tiếc thật đấy. Mà, ít ra thì cậu cũng đã cố rồi, mặc dù hóa ra đó cũng chỉ là mục đích của một thằng ngốc. Chắc là phải chịu thôi, đằng nào thì cậu chẳng phải là nô lệ”.
Nói vậy, Yuven liền trở gót quay đi.
Vẫn như mọi khi, trong đầu cô ta chẳng có cái gì khác ngoài mấy buổi tiệc trà đó cả.
Mà, ít ra thì cổ vẫn như thường ngày.
Thế là, cậu quyết định mặc kệ mọi chuyện như vậy
***
So với thời gian còn sống ở Renryll, cuộc sống hiện tại của Lynn quả thực là bận rộn tới khó tin.
Cậu cứ mãi chìm trong các lớp học, làm việc trong phân xưởng, và điều chỉnh cái công việc văn phòng bán thời gian mà chẳng hề hay mọi thứ cứ dần dần trôi đi, từng mùa từng mùa một.
Trong khi Lynn còn đang cố gắng thay đổi và thích nghi với cuộc sống mới ở Allfrid, cuối cùng thời điểm cho bài kiểm tra tốt nghiệp của Elios cũng đã tới – và cuối cùng anh cũng đã vượt qua, từ đó giúp cậu đủ điều kiện để bước qua tầng 100 của tòa tháp.
Ngày hôm đó, Lynn đã tới dự lễ tốt nghiệp, và cậu thấy những người khác cũng ở đấy. Tất nhiên là có Shila và Agul rồi, nhưng ngoài ra còn có cả những người bạn của Teedro cũng tới đây nữa, cũng như những cô cậu hậu bối dành sự tôn trong cho anh giống như Lynn vậy.
Cả Kruga cũng tham gia lễ tốt nghiệp.
Lynn hô to chào anh.
“Chúc mừng tốt nghiệp anh Elios!”
Elios nghe thấy Lynn thì quay người về phía cậu, rồi nở một nụ cười thật tươi.
“Em cũng tới nữa hả Lynn?”
Elios hiện đang khoác lên mình một tấm áo choàng màu lam nhạt, chứng tỏ anh đã được quyền lên tới tầng thứ 100.
“Tất nhiên rồi ạ!”
“À mà, Theo có tới không vậy?” Elios vừa hỏi, vừa ngó nghiêng xung quanh.
“À, Theo ấy ạ. Em nghĩ là cậu ấy bận công chuyện rồi ạ” Lynn trả lời qua loa cho qua chuyện.
Thực lòng thì, Lynn biết rõ việc Theo không tới dự lễ chẳng qua chỉ là vì cậu nghĩ tới đây chỉ là một điều phiền phức.
Không như Lynn vô cùng hứng thú với những tầng cao của tòa tháp, Theo lại chẳng hề đặc biệt quan tâm một chút nào cả. Việc Elios được tiến lên tầng trên cũng chẳng nề hà gì tới cậu hết.
Sau tất cả những gì mình đã giúp cho thằng nhóc, ít ra nó cũng nên tiễn mình đi kia chứ, Elios thầm nghĩ.
“Anh hiểu rồi… Tệ quá. Anh sẽ không thể xuống dưới trong một quãng thời gian, thế nên nếu được gặp Theo hôm nay thì thật tốt biết mấy”.
Elios trông thực sự rất buồn. Anh đánh giá cao Theo, đồng thời thấy được tiềm năng bên trong cậu. Vậy mà, Theo lại chẳng hề quan tâm chú trọng tới mối quan hệ của cả hai một chút nào cả.
“Vậy là chúng mình thực sự sẽ không thể gặp cậu trong một khoảng thời gian thật”.
“Ừm, những tầng từ 100 trở lên không thể so sánh với Học viện hay là khu rừng ma thú, thế nên mình sẽ phải tập trung làm việc và học hỏi trong một thời gian. Mình sẽ không thể xuất hiện ở Học viện hay là ở Renryll một lúc đâu”.
“Chúc anh may mắn nhé Elios”.
“Cả em nữa. Nhớ đừng bỏ bê việc học đấy! Anh sẽ chờ đợi em ở những tầng cao hơn. Chuyển lời của anh cho cả Theo nữa nhé?”
“Vâng, tất nhiên rồi ạ”.
Thế rồi, một ai đó cất tiếng gọi to Elios.
“Elios! Tới giờ rồi. Chúng ta phải đi thôi”
“Biết rồi biết rồi, tới ngay đây”.
Thang máy tới tầng thứ 100 có thể sử dụng bất cứ lúc nào, nhưng người ta bảo tằng nếu dùng muộn quá thì có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Lynn không hiểu rõ tường tận câu chuyện cho lắm, nhưng cậu có nghe được rằng nếu là lần đầu tiên đi thang máy lên trên thì cần phải đi càng sớm càng tốt.
Vừa lúc Elios chuẩn bị bước vào thang máy, những người bạn thân nhất của cậu – Shila, Agul, và Kruga – đều cất lên những lời từ biệt.
“Bảo trọng nhé, Elios. Nhớ cẩn thận đấy!”
“Đừng cố tự ép mình quá nha”.
“Mình biết rồi, đừng lo lắng quá. Ồ, Kruga, ông cũng tới nữa hả”, Elios nói, có phần hơi ngạc nhiên
“Tất nhiên là phải tới rồi, sao tôi có thể bỏ lỡ một buổi lễ quan trong như thế này của bạn mình kia chứ? Mà Elios này, sao ông có thể bỏ tôi lại mà tốt nghiệp trong khi tôi còn đang kẹt lại ở tầng 99 vậy hả!”
Kruga tự nhiên nói vậy. Mà thực ra thì, Elios đã tốt nghiệp sớm hơn rất nhiều.
Anh tốt nghiệp rất sớm so với những người bạn cùng trang lứa, và tất nhiên là nhanh hơn so với bất cứ ai trong lịch sử của Học viện. Không còn nghi ngờ gì nữa, Elios quả thực là một thiên tài chính hiệu.
“Ông ngáng đường tôi quá đấy, Kruga”, anh gằn giọng.
“Cũng đúng đấy, nhưng tốt nghiệp sớm như vậy quả là chẳng bình thường một chút nào cả đâu, bạn ạ. Vậy là quá lạ thường rồi”.
“Thôi nào, hơi phóng đại rồi đấy”.
Cả hai cùng nói chuyện một lúc. Trông vậy, Lynn cảm nhận được tình cảm tôn trọng mà hai người dành cho nhau, cũng như sự bền chặt mà thứ tình bạn đó nung đúc được.
Cuối cùng, Agul cảm nhận được thời điểm rời đi đã chuẩn bị tới, anh thúc giục Elios mau đi đi.
“Phải rồi Elios, sao không phát biểu chút coi như là lời chào tạm biệt đi?”
“Thôi được vậy. Mọi người, cùng lắng nghe nào”, anh hô to, rồi bắt đầu bài diễn thuyết trước đám đông nhỏ đang đứng ở đây.
“Mục đích thúc đẩy tôi tốt nghiệp sớm như vậy, không có gì khác ngoài mong muốn đạt được sự kính trọng dành cho tầng lớp thường dân. Những pháp sư ở tít trên những tầng cao kia, rõ ràng đều là giới quý tộc thượng lưu ưu ái và thiên vị cho. Sự ưu ái dành cho tầng lớp xã hội này diễn ra khắp cả tòa tháp, cũng như ở những nơi khác nữa. Tất cả chúng đều bắt nguồn từ sự phân biệt đối xử. Và điều này đang khiến cho những pháp sư từ tầng lớp thường dân khó có cơ hội được phát triển hơn, cũng chính những người có khả năng để trở nên mạnh mẽ và tài giỏi hơn. Chính vì thế, tôi đang chiêu mộ những con người cùng chung chính kiến và quyết tâm như tôi nhằm gia nhập vào bang hội của mình. Có thể bây giờ, sẽ không nhiều người muốn gia nhập vào một cái hội được khởi xướng bởi một kẻ mới chỉ tốt nghiệp Học viện. Nhưng nếu có thể đạt được một số thành công nhất định ở những tầng cao hơn, chắc chắn thành kiến đó sẽ được xóa bỏ. Bây giờ thì, tôi có thể sẽ không bao giờ trở thành một pháp sư vĩ đại được. Nhưng bằng những thành tựu nhỏ dành cho tầng lớp thường dân, tôi mong rằng một ngày nào đó chúng ta có thể cho xã hội hiểu rằng việc một pháp sư tài năng có xuất thân từ tầng lớp này không còn là điều gì đó quá ngạc nhiên nữa.”
Một tràng pháo tay vang lên từ đám đông nhỏ ấy.
Lynn cũng cảm thấy vô cùng ấn tượng trước ước nguyện của anh.
Quả là Elios-san. Anh ấy luôn nghĩ cho mọi người, không chỉ riêng mình ảnh.
Bỗng nhiên, Lynn sực nhớ ra một điều gì đó. Cậu quay sang nhìn về phía mà Agul đang đứng.
Agul xuất thân từ một gia đình có địa vị xã hội cao. Liệu anh sẽ nghĩ gì khi nghe bài phát biểu đó của Elios?
Thế rồi, cậu lại nhìn Kruga. Trông anh không quá hứng thú, cũng chẳng hề tức giận. Anh ấy chỉ lắng nghe bài phát biểu với vẻ mặt bình thường, chẳng hề biến sắc một chút nào cả.
Trông như thể Kruga chẳng hề hứng thú với những gì mà Elios nói vậy.
Trông thấy thái độ của anh như vậy, Lynn cảm giác có đôi chút khó chịu.
Elios ôm Shila và Agul, rồi nói lời từ biệt.
“Được rồi, gặp mọi người sau nhé”.
Chào xong, anh liền bước vào thang máy.
“Elios!” Kruga hét lên, như muốn ngăn anh đi vậy.
“Sao vậy?” Elios vừa hỏi vừa nhìn Kruga, vẻ ngờ vực ra mặt.
Kruga im lặng một hồi lâu, rồi mới nói.
“Không, không có gì cả. Nhớ cẩn thận đấy”.
Elios nở một nụ cười hờ hững, rồi nói “Cậu cũng nên mau lên đây sớm đi. Tới tầng thứ 100”.
Ngay lúc đó, cánh cửa thanh máy liền đóng lại.
Chiếc thang máy chở Elios đi kêu lên vài tiếng kẽo kẹt nghe thật đáng lo, rồi phóng vút lên trên.
Lynn bỗng cảm thấy lo lắng Elios, mặc dù cậu chẳng hề biết cái cảm giác này tới từ đâu.
“Liệu anh Elios sẽ ổn chứ ạ?” Cậu hỏi Shila.
“Cậu ấy sẽ ổn thôi. Sau cùng thì Elios luôn là người trưởng thành hơn bất cứ ai khác mà. Điều đó cũng không hề thay đổi ngay cả khi có là tầng 100 đi chăng nữa. Chị cá chắc là lần kế tiếp gặp Elios, kiểu gì cậu ấy cũng sẽ mạnh hơn cho mà xem”.
----------------------------------------------------------------------------------------------
P/s: Hôm thứ 3 tuần trước chị dâu t vừa sinh đứa đầu lòng, nên là cả nhà tôi bận bịu quá nên thành ra bữa nay t mới đăng chap được. Sr ae vì sự chậm trễ này nhé, và khả năng cao là mấy tuần sau khả năng cao cũng up chap chậm đấy :>>>
Có cháu r, thế là lên chức chú r, thích vl
<3