Tou no Madoushi: Teihen Madoushi kara Hajimeru Shihonron

chương 22: thanh gươm vesper

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

P/s: Sau mấy ngày trans chương 22 thì t nhận ra 1 điều rằng, văn phong của một thằng đã đọc đi đọc lại chương này khả năng sẽ ko thể làm cho các bác cũng đã đọc eng trước lên mây được, vậy nên... ai lên được thì cứ lên nhé =))

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Chương 22: Thanh gươm Vesper

Thời gian kết thúc lớp Ma thuật Nhẫn nay cũng đã sắp điểm. Tất cả mọi người đều đã được tham gia vào bài thực hành kiểm tra năng lực sử dụng chiếc nhẫn phép, chỉ có duy nhất mỗi mình Lynn - lúc này còn đang cất bước tiến tới cái bục, là chưa được kiểm tra.

Mặc cho bầu không khí của cả khu vực sân động giờ đây đã hoàn toàn trở nên thoải mái hơn so với lúc lớp mới bắt đầu, thế nhưng trái ngược hoàn toàn với cái bầu không khí đó thì, con tim như quá đỗi phấn khích dầu cho mới chỉ nghĩ tới việc được chạm tay vào chiếc nhẫn thôi của Lynn lại đang đập từng nhịp thật mạnh.

Khi bước chân của Lynn đã sắp sửa đặt xuống cái bục ở trung tâm sân vận động rồi, Shila liền hét lớn để cổ vũ cho cậu em của mình.

“Ôi kìa, cuối cùng tới lượt của Lynn rồi. Lynn! Em nghe thấy chị nói gì rồi đó, cố gắng lên nghe!”

Có hơi chút ngượng nghịu một xíu, thế nhưng cậu nhóc vẫn vẫy tay chào lại để tỏ lòng cảm kích trước cô chị của mình.

“Hình như đây chính là người cuối cùng rồi đó”, từ phòng trưng bày, ai đó cất tiếng.

“Thật ư?”

Muôn vàn những giọng nói phảng phất và lờ mờ cùng chuyện trò, trao đổi với nhau.

“Thôi thì đã là người cuối cùng rồi, thử tập trung vào thằng nhóc này một lần cuối coi sao”.

Trước viễn cảnh rằng con người cuối cùng này sẽ có thể làm nên điều kỳ tích, những cô cậu tiền bối bấy giờ còn đang vật vờ vì chán nản, giờ đây liền bắt đầu chú ý trở lại vào tiết học sắp sửa kết thúc để quan sát Lynn. Một vài người còn nhìn cậu rất chăm chú nữa, dẫu rằng điều này cũng chẳng mấy cần thiết cho lắm.

Đã bước hẳn lên bục rồi, Lynn từ từ đưa tay ra, cầm lấy chiếc nhẫn phép, rồi chầm chậm nắm tay lại. Ngay cái khoảnh khắc ấy, như thể đang hồi đáp lại cậu nhóc, ánh sáng từ chiếc nhẫn liền tỏa ra, len lỏi khắp những kẽ ngón tay từ cái nắm hờ của cậu.

Lynn có một dự cảm rằng lần sử dụng chiếc nhẫn này của cậu chắc chắn sẽ tốt hơn so với lần trước - cái lần mà cậu đã sử dụng nó để chiến đấu với con sư tử.

Nửa năm được sinh sống và học tập bên trong Học viện, Lynn đã dùng cây gập phép của mình không biết bao nhiêu lần để làm công việc vận chuyển hàng hóa. Kết quả cho nửa năm miệt mài đó, chính là việc cậu đã có thể cảm nhận được những luồng ma pháp tỏa ra từ bên trong chính mình, dẫu cho mới đầu thì việc này còn khá là khó khăn và trắc trở.

Lynn nhắm nghiền mắt lại, tĩnh tâm, và tập trung thật cao độ.

Mình đã được đặt chân tới Học viện, đã được sử dụng chiếc gậy phép gần như thường lệ để hoàn thành công việc thường ngày rồi. Mình cũng đã được học hỏi, đọc nói và viết lách ma ngữ, trực giác ma thuật của cũng đã dần trở nên sắc bén hơn. Chắc chắn, bây giờ mình sẽ có thể liên kết với chiếc nhẫn phép ở một mức độ thâm sâu hơn so với thưở trước. Vậy thì được rồi, hỡi chiếc nhẫn thần… Cho tao biết, tao phải sử dụng sức mạnh của mày như thế nào đây? Hãy dạy cho tao biết… Cho tao thấy sức mạnh của mình đi…

Chiếc nhẫn phép liền đáp lại cậu.

‘Vesper’

Từ sâu thẳm trong tâm trí, một giọng nói trầm lặng mà trong trẻo tựa pha lê vang vọng tới tai Lynn. Cả người cậu sau đó được bao phủ trong một luồng ánh sáng thật tuyệt đẹp.

Ngay tiếp đó, âm thanh răng rắc tựa hồ như có cái gì đó vừa đứt gãy liền vang vọng khắp cả sân vận động. Và, tảng đá nằm kế bên cái bục mà Lynn đang đứng liền nứt ra làm đôi.

Từ khe nứt của tảng đá, lồ lộ ra một thanh gươm lớn chắc hẳn phải gấp đôi chiều cao của Lynn.

Sau một thoáng nín lặng vì choáng váng và sốc, cả sân vận động liền chìm trong vô vàn những tiếng vỗ tay hân hoan và phấn khích.

Từ trên khu trừng bày, một ai đó mau mau cất tiếng. “Chính là Thanh gươm Vesper! Thằng nhóc đã hiệu triệu ra Thanh gươm Vesper rồi kìa mọi người ơi!”

“Không lý nào được! Lynn thực sự có thể làm được điều đó ư?” Elios nói, chất giọng như thể vẫn chưa thể thoát khỏi sự kinh ngạc tới tột cùng vậy.

“Ôi trời… Có thể triệu gọi ra Thanh gươm Vesper chỉ trong một lần thử duy nhất thôi ư… Nhóc quả thực là rất tiềm năng đấy, Lynn!” Kruga cũng rất thán phục trước màn trình diễn của cậu nhóc.

“Làm được rồi! Lynn của chị chính là giỏi nhất!” Shila hô lên, rõ là đang rất vui sướng.

Chỉ có mỗi mình Lynn là chẳng thể hiểu nổi mình vừa làm ra cái gì mà tự nhiên mọi người lại hành động như vậy. Cậu nhóc cứ đứng đờ người ra như thế, nét mặt tỏ rõ sự ngơ ngác và bối rối khôn cùng.

“Tuyệt vời, thật quá tuyệt vời! Quả thực là điều không tưởng! Lynn, Thanh gươm Vesper chính là thứ vũ khí tốt thượng nhất mà chiếc nhẫn này có thể triệu gọi ra đấy. Thầy chẳng còn gì để dạy em nữa rồi nhóc ạ”, Uisuf nói với Lynn, giọng điệu rõ ràng là đang rất phấn khích.

“Ế? Nhưng như vậy là sao chứ ạ-”.

“Em đã đủ tiêu chuẩn để nhận tín chỉ của lớp Ma thuật Nhẫn rồi đó. Xin chúc mừng”.

Lynn hướng mắt ngước nhìn lên nhìn những tiền bối đang vỗ tay chúc mừng cho cậu từ trên khu trưng bày. Gương mặt của Elios thì tràn ngập sự bất ngờ, còn Shila thì giương nắm đấm vào không trung, rõ là đang rất vui. Ngay cả Kruga và Teedro cũng mỉm cười thỏa mãn, dành tặng cho cậu những tràng vỗ tay như để ăn mừng cho kết quả của cậu nhóc.

Giờ đây, cậu mới nhận ra rằng tất cả mọi người đều đang chúc mừng mình. Vừa đưa mắt nhìn quanh tất cả, cảm giác vui sướng vừa tràn ngập trong Lynn.

“Làm được rồi! Tớ làm được rồi, Theo ơi!”

Lynn toan chạy tới chỗ Theo để cùng ăn mừng với cậu bạn, nhưng vừa định co chân lên, cậu liền khựng lại ngay tức khắc.

Cậu nhóc cũng nhận ra rằng, một số học viên khác cũng đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy sự ghê tởm và khó ưa.

Ừm, cũng đúng ha… Mọi người trong Magulheim quan sát bọn mình, cốt là để chọn ra một người đủ tài giỏi để có thể tham gia vào tổ đội thợ săn… Có lẽ... việc mình được như thế này cũng chẳng phải là chuyện mấy tích cực lắm. Dù sao thì cũng có nhiều người muốn được tham gia vào Magulheim mà… Mình hiểu...

Bỗng, Lynn như sực nhớ ra điều gì. Cậu nhớ tới một cô gái mà hơn ai hết, đã phải rất tâm huyết và cố gắng mới có thể có được một màn trình diễn tuyệt vời nhất có thể, cốt chỉ muốn được tham gia vào Magulheim chứ chẳng cần mưu cầu điều gì khác.

Cảm giác rùng mình chảy dọc sống lưng Lynn, như thể đang có một ánh mắt lạnh tựa hồ băng giá đang hướng về phía cậu vậy. Lý trí cấm kỵ Lynn không được quay người sang. Cậu cảm nhận được mối nguy hiểm này bằng trực giác của mình, nhưng đã biết đúng là như vậy, thế mà Lynn vẫn cứ quay.

Cậu nhóc ngay lập tức hối hận về quyết định của mình. Yuven quả thực đang chăm chăm nhìn cậu, gương mặt vô hồn chẳng còn chút cảm xúc nào hết.

Lynn mau chóng đảo mắt đi. Yuven trong mắt cậu hiền giờ thật quá đáng sợ. Cậu nhóc chưa bao giờ nghĩ rằng gương mặt lạnh lẽo của một cô nàng lại có thể dễ khiến cậu cảm thấy kinh hãi tới vậy.

***

Từ trên khu trưng bày, Teedro tỏ rất rõ vẻ hài lòng. Giờ đây, chẳng còn chút vết tích của sự bất mãn nào còn lưu lại trên gương mặt của anh nữa.

“Chà, có vẻ như chúng ta đã tìm ra ai sẽ là người được chọn vào tổ đội thợ săn rồi đấy nhỉ. Hazel, phiền cậu chuyển giùm tôi bức thư tiến cử tới cậu ấy… tới Lynn, nhé” Teedro nói, chất giọng chứa đầy sự thích thú.

“C-Cứ giao cho tôi!”

“Quãng thời gian này thực sự rất tuyệt vời đấy. Cùng tiến hành thôi”.

Sau đó, Teedro cùng các thành viên trong Bang hội cùng quay người đi, tất cả cùng rời khỏi khu trưng bày.

***

Trong khi Lynn còn đang tiều tụy trước ánh mắt lạnh lùng của Yuven thì, cậu nhóc Theo lại đi làm trò giễu cợt cô ta: cậu ra hiệu cho cổ, như thể muốn tuyên bố rằng ‘Đây mới chính là người thắng cuộc! Bạn của tôi đây mới chính là người thắng cuộc đấy!’

“Quá chuẩn bài luôn! Đúng ý như những gì mà tớ mong đợi từ cậu Lynn à! Không hoa mỹ, cũng chẳng khoa trương như mấy đứa nhóc quý tộc nào đó đã ở trong cái Học viện được tới 1 năm lận, cậu vẫn cứ tỏa sáng theo đúng cách của mình”.

Theo dang rộng vòng tay ra ôm Lynn một cái thật chặt, chẳng ngớt lời chúc tụng cho thành công của cậu bạn thân của mình.

“Cô gọi người bạn chí cốt này của tôi là gì cơ, người hầu, người yêu, kẻ luôn bám theo tôi á? Giờ thử nói lại thêm lần nữa coi nào, Yuven?”

“Theo, đừng làm lố chuyện quá”, Lynn bảo.

Một vài người khác cũng đang nhìn Theo, miệng há hốc ra vì kinh ngạc. Quá rõ ràng, cậu ta đang lên tiếng chỉ trích Yuven.

“Cậu…”

Lynn như giật thót người trước chất giọng mà, ngay lúc này, chẳng khác nào những thứ vật chất ngoại lai được cấu thành cả, hoàn toàn lạnh lùng không chút cảm xúc. Khao khát muốn bỏ chạy cứ mãi thôi thúc Lynn, nhưng vì Yuven là người chủ động mở lời trước, thế nên cậu cảm giác rằng mình không thể làm lơ cô như vậy được.

“Ư, ừm?” Cậu vừa nói, vừa quay người sang phía Yuven.

Khóe môi của cô nàng cong lên tạo thành một nụ cười nửa miệng, nhưng đôi mắt của cô thì lại chẳng biểu hiện chút hân hoan hay hóm hỉnh nào cả. Chứng kiến điều này, quả thực là Lynn đang rất lo ngại.

“Thấy thế nào hả? Đây chính là tài năng thực sự của con người mà bấy lâu nay cậu vẫn luôn làm ngơ đấy Yuven”, Theo cố khiêu khích cô. Nhưng Yuven lại chẳng hề để tâm tới Theo một chút nào cả. Thay vào đó, cô ta chỉ đơn giản là tiếp tục câu chuyện vừa mới chỉ bắt đầu với Lynn.

“Cậu chính là người mà lúc nào cũng bám đuôi theo sau Theo, phải không nhỉ. E là vì cậu không có xuất hiện nhiều, thế nên tôi cũng chẳng thể nhớ lấy tên cậu được”.

Chẳng biết nên trả lời như thế nào cho phải, Lynn chỉ biết ậm ự một cách mập mờ.

“À, thì…”

“Chẳng phải có đôi chút bất công ở đây sao? Khi mà cậu đã che dấu khả năng thật sự của mình suốt bấy lâu nay như vầy. Từ lâu, tôi đã để ý tới Theo - kẻ mà ít nhiều gì thì tôi cũng đã mặc định rằng đó sẽ là một mối hiểm họa tiềm tàng đối với mình rồi. Nhưng ngoài chuyện đó ra thì, tôi cứ ngỡ rằng bơi xung quanh mình chỉ có những con cá nhỏ nhoi và vụn vặt thôi chứ”.

“Không, không phải vậy… Tôi không có cố ý giấu giếm khả năng thật của mình hay gì hết”.

Đôi vai của Yuven như rung lên khi cô cất tiếng. Và dần dần, chất giọng của cô cũng bắt đầu trở nên gay gắt và cay nghiệt hơn, âu cũng là điều dễ hiểu vì cô ta đang thực sự rất tức giận.

“Thế ra là suốt bấy lâu nay, cậu đã toan tính kế hoạch để hại tôi à. Cậu biết là ngày hôm nay quan trọng với tôi đến nhường nào, thế nên mới cố tình cướp đi cơ hội của tôi trắng trợn tới như vậy… Đáng sợ, thật quả là một kẻ đáng sợ mà. Gương mặt thì trông ngây thơ vô tội như vậy, ấy thế mà cậu cũng khá là mưu đồ phết đấy chứ? Còn chưa kể, cậu làm tất cả điều này chỉ dưới danh nghĩa của một con chuột cống tầm thường và vô hại nữa!”

Rất rõ ràng, có hạt giống cảm xúc của sự tức giận hỗn tạp đang ươm mầm bên trong Yuven. Cô ta xem ra thuộc dạng người mà một khi đã bắt đầu thì sẽ chẳng bao giờ chịu kết thúc.

“Đợi đã, tôi không có ý làm vậy với cậu…”

“Tên cậu là gì?”

“Hử? Là Lynn…”

“Tôi hỏi họ của cậu ấy?”

Đầu quay như chong chóng, Lynn khẽ lẩm bẩm một thứ gì đó trong khi còn đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào.

“Họ của tôi, không tới lượt cậu cần biết”.

“À, hiểu rồi. Vậy ra cậu cũng khá giống tôi đấy chứ - không bao giờ tiết lộ danh tính cho bất kỳ ai chỉ trừ lúc cần thiết. Mà, cũng đúng thôi nhỉ. Dù gì thì cậu cũng là một pháp sư rất, rất vĩ đại đã triệu gọi được Thanh gươm Vesper ngay chỉ trong buổi học thực hành đầu tiên của lớp Ma thuật Nhẫn mà, đúng chứ?”

Đó đâu phải là ý của mình cơ chứ, sao cô ta lại có thể nghĩ như vậy được nhỉ?

Bối rối, Lynn cố tìm cách để làm rõ mối hiểu lầm này của Yuven, nhưng cô ta thậm chí còn chẳng để cho cậu mở lời dù chỉ một chút.

“Cả đời tôi chưa bao giờ phải ăn một vố đắng như thế này cả. Mà, sao cũng được. Tên cậu là Lynn. Nhớ rồi đó. Tôi sẽ không bao giờ quên cái tên này đâu”.

Nói xong, Yuven liền quay đầu rời đi. Những lời cuối cùng của cổ, ‘Tôi sẽ không bao giờ quên cái tên này’, trông như chứa đựng một nỗi uất hận vô đáy vậy.

Giờ đây, chẳng lại còn gì ngoài sự bối rối và sửng sốt nữa, Lynn chỉ biết đứng đờ ra như vậy, nhìn Yuven bước đi.

“Thế ra là cô ta thực sự không nhớ tên cậu à…” Theo nói, trông khá bất ngờ.

Lynn bỗng khụy gối xuống nền đất, cứ như thể mọi sức mạnh bên trong người cậu đã biến mất vậy.

Và thế là cuối cùng, người con gái xinh đẹp và lộng lẫy nhất mà Lynn từng được gặp cho tới giờ, cuối cùng cũng đã nhớ tên cậu - mặc dù giờ đây rõ ràng cậu đã trở thành kẻ thù truyền kiếp của cô, chứ chẳng phải là một con người tử tế hay tốt bụng gì hết.

Truyện Chữ Hay