Chương 1: Cô gái cầu nguyện nơi tượng đá
Thành phố Guingard, nơi tụ hội của những pháp sư vẫn như thường lệ, vẫn rất đông đúc, vẫn rất nhiều người.
Trên đại lộ chính thông khắp mọi lối tới bến cảng, mọi người thuộc những ngành nghề và địa vị khác nhau cùng lui đến và rời đi, đầy ắp khắp cả con đường.
Tất cả những người này, bọn họ đều tới Guingard từ khắp nơi trên toàn cõi, nhằm mục đích trao đổi lấy những món vật phẩm quý giá, được chế tạo bằng chính đôi tay của các pháp sư.
Và trên con đường tấp nập người ra người vào ở Guingard ấy, có một con ngõ, cô độc và vắng vẻ. Dù cho con đường chính cùng với những khu vực lân cận khác có lượng người trao đổi và buôn bán hàng dày đặc, đâu đâu cũng chật cứng và chen chúc toàn người là người, nhưng con ngõ cô độc đó dường như đã bị tất cả lãng quên vào dĩ vãng.
Việc người ta bỏ ngỏ cái ngõ ấy âu cũng là chuyện đương nhiên. Không như vô số những con đường phụ xuất phát từ khu đại lộ chính, con ngõ đấy lại là một con hẻm cụt, chẳng nối liền với bất cứ chỗ nào khác.
Với rất nhiều người thì việc dừng chân tại nơi đó là một điều rất lãng phí thời gian, xét tới cái ùn tắc ở khu đại lộ.
Thậm chí đây còn chẳng phải là nơi lý tưởng gì để nghỉ chân. Chẳng có cái gì để ngồi lên cả, và con ngõ này cũng quá nhỏ để có thể dỡ hành lý xuống, còn chẳng đủ đỗ xe ngựa nữa kia mà.
Chỉ có độc một pho tượng đá khắc hình một vị pháp sư đứng sừng sững ở đó. Xưa kia, những con người tận tụy từng gửi những lời cầu nguyện tới với pho tượng đá ấy, nó quan trọng là vì những chiến tích to lớn mà vị pháp sư đó đã từng đạt được. Nhưng giờ thì thời gian đã thay đổi rồi, mọi người luôn luôn bận bịu, chẳng ai buồn bận tâm tới pho tượng cả.
Pho tượng ấy, thông thường người đi đường còn chẳng thèm ngoái lại nhìn một cái, thế mà giờ đây lại có một cô gái đang cầu nguyện ngay trước nó. Cô gửi gắm tới pho tượng những lời cầu nguyện của mình, bỏ lơ cái nhộn nhịp của con đường phía sau lưng.
Và một chàng trai mới chỉ đến Guingard, Lynn đang nhìn chằm chằm cô gái đó từ một lúc trước, cậu mê mẩn.
Đúng là một cô nàng kỳ lạ mà.
Cậu chàng Lynn bị vẻ ngoài của cô nàng đó mê hoặc, liền quan sát cô thật kỹ. Cô khoác lên mình một một tấm áo chàng trùm đầu màu trắng, trên tay cầm một cây gậy gỗ dài.
Từ vẻ ngoài ấy, có lẽ cô nàng là người sống ở ngọn tháp Pháp sư mà Lynn hiện đang hướng tới.
Nhưng cái vẻ ngoài không phải là thứ duy nhất thu hút Lynn. Có gì đấy tỏa ra từ cô ấy khiến cho cậu bị lôi cuốn rất sâu sắc. Mặc dù có chút tốt hơn khi so sánh với khu đại lộ, tiếng ồn huyên nào bên ngoài phố, những giọng nói và sự bồn chồn không yên của những con người đang vội vã tản bộ có thể nghe thấy rõ mồn một.
Âm thanh nhộn nhịp bên đường khiến cho Lynn có đôi chút lo âu.
Nhưng mặt khác thì, đôi mắt của cô gái vẫn nhắm tịt, chẳng màng quan tâm tới cái ồn ào huyên náo ấy, cô vẫn tiếp tục cầu nguyện, tay vẫn chắp bái trước ngực.
Giữa những tiếng ồn ào và cái náo loạn như vậy, cảm giác xung quanh cô ấy lại rất tĩnh lặng và thư thái.
Có lẽ đây chính là thứ sức mạnh bí ẩn mà một pháp sư thường hay sử dụng trong công việc.
Của cô nàng ở đây là một bầu không khí thật trầm lặng và thanh bình, có thể sẽ khiến cho người ta nghĩ như vậy. Cô lặng thinh, tựa như một hồ nước ẩn sâu trong rừng, không một ai biết tới. Lynn chỉ muốn tiếp tục đứng nhìn cô như thế này mãi mà thôi.
Tuy nhiên, cô lại đột ngột thôi không cầu nguyện nữa. Cô nàng quay người lại nhìn Lynn, và nhận ra rằng cậu cũng đang nhìn cô. Ánh mắt hai người cùng chạm nhau.
“Chào cô.”
Lynn không thể chịu được ánh nhìn đầy sự trầm lặng của cô, liền cất tiếng chào.
Nhưng cậu hối hận vì đã bắt chuyện với cô. Ngay cả khi không phải là một pháp sư đi chăng nữa, ít nhất trông cô ta cũng khá giống với một giáo sĩ, hoặc mục sư chẳng hạn, và trong bất kể trường hợp nào thì chắc chắn cô ta cũng là một quý tộc.
Mặt khác, cậu chỉ mặc độc một chiếc sơ mi bám đầy đất bẩn cùng một cái quần rách rưới tả tơi. Thân thế và địa vị của hai người khác rõ mồn một như ban ngày vậy.
Nhưng sau khi cô gái cũng mở lời đáp lại cậu “Chào”, tâm trạng của Lynn liền nhẹ vơi đi. Cậu cảm thấy rất an tâm.
Quay trở về quê nhà của mình, Lynn thực sự chẳng hề để ý tới sự khác biệt giữa các tầng lớp địa vị, thế nên cậu mới hình thành nên cái sở thích luôn bắt chuyện một cách cẩu thả với những người khác.
Điều đó thường khiến cho sư phụ (shishou) của cậu cảm thấy tức giận.
Sư phụ của Lynn luôn rất nghiêm khắc về khoản địa vị trong xã hội.
Và vì vẫn chưa biết tới chế độ phân biệt đẳng cấp ở thành phố này, thế nên cậu mới nghĩ rằng mình đã làm gì đó tồi tệ, nhưng hẳn là lần này có vẻ như sẽ không xảy ra điều đó đâu.
“Uhm, pho tượng đó, có phải là của một vị pháp sư nổi danh không vậy?”
Vì không biết phải nói cái gì tiếp theo, thế nên cậu chàng Lynn quyết định chuyển chủ đề sang pho tượng đá mà lúc nãy cô nàng vừa mới đứng cầu nguyện.
Pho tượng đó thật oai nghiêm và hùng vĩ.
Nó khắc họa một người đàn ông với dáng người cơ bắp, khoác lên mình một tấm áo choàng; một tay cầm một cây gậy gỗ trong khi tay kia lại giương cao, tựa như đang vươn tới trời xanh vô tận vậy.
Diện mạo của ông ta thật ấn tượng, cảm giác thực sự rất oai nghiêm.
Lynn nghĩ rằng, chẳc hẳn phải là một con người đáng kính trọng và được mến mộ bởi mọi người lắm thì ông ta mới có thể được xây tượng của riêng mình như vậy.
Nét mặt cô nàng nhuốm một màu kinh ngạc hồi lâu. Từa tựa như cô vừa nghe thấy một thứ gì đó mà mình không thể tin nổi được, dù chỉ một từ duy nhất.
Điều đó lại một lần nữa khiến cho Lynn cảm thấy lo lắng.
Cậu tự hỏi rằng liệu mình có nói cái gì lạ hay không.
“Cậu không biết tới Gaelias ư!? Chẳng lẽ đây là lần đầu cậu tới Guingard?”
“Ừm thì, cứ cho là vậy đi.”
Mình đoán đây hẳn phải là kiến thức phổ thông ở đây, chắc là thế.
Lynn cảm thấy xấu hổ, bởi lẽ cái thất học, mù chữ của mình đã bị lộ ra. Từ khi nói chuyện với một cô gái mà cô chẳng hề quen biết, ở trong một cái thành phố mà mình chưa hề đặt chân tới lần nào, cậu ngày càng trở nên căng thẳng hơn rất nhiều.
“Đại Pháp sư Gaelias Krust. Ông ấy chính là người đã xây dựng nên tòa tháp đó đấy.”
“Tòa tháp đó ư…”
Đưa mắt lên cao, Lynn trông thấy tòa tháp hùng vĩ đằng sau pho tượng.
Tòa tháp đó chính là biểu tượng của thành phố pháp thuật Guingard, còn được biết đến với cái tên là Tháp Gaelias.
Đấy cũng là nơi mà Lynn sẽ trở thành một cậu pháp sư tập sự.
Vẻ ngoài của nó tựa như một pháo đài vậy, nhưng nếu có người bảo rằng đó là một tòa thành hay là một công xưởng thì cũng chẳng sai.
Mà thực ra thì, tòa tháp chính là tập hợp của tất cả những thứ đó.
Tháp Gaelias không chỉ là một khu cơ sở nơi đào tạo các pháp sư.
Đây là một dạng tổ hợp cơ sở phụ trách nghiên cứu và phát triển ma thuật cùng các khí cụ ma pháp, được sử dụng trong giáo dục, quân sự, thương mại, sản xuất và một số khía cạnh khác.
Khí cụ ma pháp được sản xuất từ tòa tháp này được xuất khẩu sang các nước khác trên khắp toàn cõi, và quân đội pháp sư ở tòa tháp cũng được tham gia tham chiến ở muôn nơi.
Người ta có thể bảo rằmg, trong thế giới này, tất cả mọi thứ đều xoay quanh ma thuật hết.
Tòa tháp này có rất nhiều tầng, các tầng xếp từng chồng lên nhau, đỉnh đầu tháp cao xuyên suốt khắp tầng mây.
Tường vách của tháp cũng rất đa dạng, từ đá thô, cho tới cẩm thạch được đánh bóng, một số phần thậm chí còn được gia cố bằng cả sắt tấm nữa.
Ngoài ra, còn có cả một phần với rất nhiều lỗ hổng lớn, đấy chính là cảng quân sự. Ở đây, các con thuyền chuyên chở những đội quân pháp sư sẽ dong buồm ra khơi, đến với những vùng miền khác nhau trên toàn cõi.
Có thể nhận ra rõ những vết tích của việc tu sửa được thực hiện trong nhiều năm qua, cũng giống như một tấm áo choàng được may vá từ những loại vải khác nhau vậy; cũng có những khẩu đại bác được lắp đặt nhằm tăng sức phòng thủ, những cây cầu, những tấm khung kim loại, thậm chí là cả những hàng cây đâm chồi nảy nở giữa những khoảnh đất trống nữa.
Và kể cả là bây giờ thì, việc tu sửa vẫn cứ thế mà tiếp tục; cũng giống như cách mà những thế hệ pháp sư khác nhau thay đổi, diện mạo của tòa tháp đôi khi cũng có chút ít khác biệt theo thời gian.
“Không chỉ có ngọn tháp thôi đâu. Ông còn được tôn thờ là ông tổ của pháp sư, là người đã phát minh ra những lý thuyết căn bản đằng sau ít nhiều các dạng ma thuật nữa. Nếu cậu nhớ được thì sẽ tốt hơn đấy cậu nhóc.”
“Trông cô… hình như là đang cầu nguyện cho ông ấy…”
“Ừm, tôi đang ước. Tôi cầu nguyện vì muốn mình được như ông ấy.”
“Như ông ấy… là như Gaelias ư?”
“Đúng vậy, mục tiêu của tôi chính là đỉnh của ngọn tháp đó.”
Giương tay lên, cô chỉ về phía bầu trời.
Lynn cố gắng ngước nhìn lên đỉnh tháp nằm phía sau đầu ngón tay của cô ấy.
Thế nhưng, những đám mây dày cồm cộm đã che khuất lấy nó, khiến cho việc quan sát trở nên khó khăn.
Cậu đã từng nghe qua rằng, chỉ một số những người được chọn trong các pháp sư mới có thể chạm tới được cái nơi vượt lên trên cả những tầng mây ấy.
Kể cả có theo học về ma thuật đi chăng nữa thì cũng khó để có thể trở thành một pháp sư. Cậu tự hỏi cần bao nhiêu sức mạnh thì người ta mới có thể tới được đó kia chứ.
Đó là một suy nghĩ mà Lynn chẳng thể thấu hiểu nổi