Chương 16: Trận chiến giữa hai phe phái
Cậu chàng Theo đang vội vàng thu dọn lại đống dụng cụ học tập của mình, cậu ta gọi to Lynn. “Mau lên đi Lynn. Ta sẽ xem qua tài liệu của phần kiểm tra sau, ngay trước lúc lớp bắt đầu”.
“Biết rồi, nhưng tớ muốn kiểm tra lại số phòng của lớp cho chắc…”.
“Cái đấy vào thang máy rồi làm! Lớp học tiếp theo của chúng ta kiểu gì cũng chật cứng người. Nếu không đi bây giờ thì hai đứa sẽ phải đi bằng thang bộ đó. Đi thôi!”
Bị Theo thúc giục, cậu chàng Lynn còn đang kiểm tra cuốn nhật ký học viện của mình cũng mau mau bật dậy khỏi giường, rồi vớ lấy cái cặp của mình thật vội vã.
***
Từ lúc nhập học tới giờ, cả hai cậu nhóc luôn luôn phải vùi đầu trong hàng núi bài tập cùng đống bài kiểm tra.
Cho tới giờ thì tất cả các lớp của Lynn và Theo đều là học dựa bằng phòng học cả.
Các dạng lý thuyết căn bản của mỗi loại ma thuật khác nhau đều đã được in sâu vào trong tâm trí của mỗi pháp sư Học viện, trước khi mọi người được dạy về các kỹ năng thực hành.
Lynn mới đầu cứ nghĩ rằng mình sẽ được học thực hành ngay về ma thuật, thế nên, cậu mới thấy việc học lý thuyết khá là lạc hậu.
Mà lạc hậu hay không thì, học kiểu này chắc chắn là chẳng dễ dàng gì rồi.
Cả thời lượng học cũng như số lượng bài tập đều rất dồn dập, không lúc nào là ngơi ngớt cả.
Tất cả các lớp mà Lynn và Theo theo học đều được dạy bằng ma ngữ - cả nói và viết - rồi thì là những thuật ngữ đặc biệt của mỗi lớp cũng đều khác nhau nữa. Có hàng núi những biệt ngữ mà cả hai sẽ bắt buộc phải học thuộc nếu muốn hiểu bài.
Kể từ lúc đi học tới giờ, Lynn có cảm giác như thể mình đang bị nhấn chìm trong đống ma ngữ vậy. Giờ thì cậu nhóc đã hiểu, những gì mà mình đã từng được biết và từng được sử dụng trước đây, tất cả chúng cũng chẳng hơn nhau gì những giọt nước nhỏ nhoi giữa lòng đại dương vô tận.
Cả Lynn và Theo đều đã bị đánh trượt khá nhiều bài kiểm tra cũng như bài tập rồi, và giờ thì hai đứa đều đang có nguy cơ không được lấy tín chỉ của một số lớp trong năm nay.
Mình hiểu rồi. Hóa ra việc người ta phải học lại các lớp sơ đẳng quả là chuyện khá là phổ biến, Lynn vừa thở dài, vừa nghĩ như vậy.
Chính trong những lúc tuyệt vọng như vậy, Lynn lại được Elios và những người bạn của anh giúp đỡ. Mọi người thường hi sinh quãng thời gian nghỉ trưa của mình để giúp cậu nhóc học.
“Ái chà! Hoài niệm thật đấy. Chúng ta cũng từng được học những thứ này rồi nè!”.
Agul cầm cuốn sách giáo khoa của Lynn trên tay, anh lật từng trang sách, ánh mắt chứa chan bao sự hoài niệm.
“Ồ, Keiron-sensei cũng dạy em lớp Ma thuật Tiên hồ ư. Thấy ấy đúng là rất tốt nhỉ”.
Shila ở ngay bên cạnh Agul, cô vừa ngó sang cuốn sách giáo khoa mà Agul đang cầm, vừa kể về Keiron-sensei và lớp của thầy ấy một cách thật trìu mến, rõ ràng là cô rất nhớ cái thời khi mà mình còn học ở lớp đó.
“Ừa, tớ cũng thích Keiron-sensei nữa. Chỉ có điều… thầy ấy giao cho chúng ta nhiều bài tập quá. Kể cả việc nghiên cứu cũng như việc đọc tài liệu để dẫn chứng trong các tiểu luận của chúng ta cũng mất rất nhiều thời gian”.
“Đó là vì các cậu cố nuốt cho hết chúng đấy. Bí quyết ở đây đó là chỉ cần lựa cho mình những cuốn sách thực sự cần thiết. Anh sẽ chỉ em cách để làm vậy”.
“Cám ơn anh. Em cảm kích lắm. Em biết là các anh chị đều rất bận mà”.
Elios chỉ mỉm cười, anh dịu dàng bảo Lynn bằng giọng trấn an, “Đừng lo. Thành thật mà nói thì dạy các em bọn anh cũng sẽ được ôn lại kiến thức đấy, thế là huề cả làng rồi.
Dù sao thì, cảm xúc của mọi người khi lần đầu nhập học vào Học viện đều là choáng ngợp cả mà. Tháng đầu tiên luôn rất khó khăn, nhưng một khi đã quen rồi thì em sẽ có thể đọc những cuốn sách giáo khoa dày cộp và đáng sợ mà vẫn có thể lựa ra những gì mình cần để ý và những gì không cần. Câu chuyện chỉ là liệu em có thể trụ tới lúc đó không mà thôi”.
“Em đoán là anh nói đúng đấy. Cảm ơn anh nhiều”, Lynn cảm ơn Elios. Cậu nhóc thật lòng rất biết ơn khi được làm bạn với ba anh chị tiền bối này.
Mặt khác thì, Theo cũng chỉ đơn giản là chấp nhận sự giúp đỡ của mọi người bằng một thái độ vô cùng thờ ơ và lãnh đạm.
Trời ạ. Cậu ấy tự phụ quá, Lynn nghĩ vậy, cậu tự nở một nụ cười khổ với chính mình.
Cả năm người đều đang học ở trung tâm của một khu quảng trường lớn. Mọi người cùng ngồi ở một băng ghế dài trong một bãi cỏ rộng. Sách vở thì để rải rác xung quanh băng ghế, tất cả đều say sưa học. Sau một lúc, cả bọn mới nhận ra rằng xung quanh khu quảng trường đang trở nên huyên náo hơn.
Đường phố chung quanh ngày càng đông đúc người, còn các chủ cửa hàng gần đó thì vội vã dỡ biển hiệu quán mình và mau chóng khóa cửa tiệm.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Theo vửa hỏi, vừa nhìn quanh cái cảnh tượng bất thường đang phô bày trước mắt cậu.
Trông như cũng vừa đột ngột nhận ra, Agul nói “Tệ thật rồi. Chẳng phải hôm nay là ngày trận chiến giữa Spiruna và Lados diễn ra ư?”.
“Có vẻ vậy rồi. Đến nhanh quá.”
Vẫn chưa chắc chắn về những gì mà Agul và Elios đang nói tới, Lynn kêu to trong thích thú “Trận chiến á? Các anh vừa bảo là ‘trận chiến’ ư?”
“Cứ mỗi tháng một lần thì Spiruna và Lados, hai phe phái khác nhau của Học viện sẽ giao chiến ở khu quảng trường này. Đây là một cuộc tranh chấp để giành một số cơ sở vật chất nhất định, nhằm mục đích để xem bên nào sẽ được quyền ưu tiên sử dụng chúng trước,” Elios bình thản giải thích.
“Mối quan hệ của cả hai phe đấy không chỉ rất xấu đâu, mà riêng cả bọn họ cũng đã đều là những kẻ hăng máu lắm rồi,” Agul chêm vào.
“Nhưng mà, mấy người kia thực sự đánh nhau thật ạ? Người ta vẫn cho phép họ làm điều đó sao?”
“Miễn là mấy chuyện kiểu như thế này được báo cho Hiệp hội trước, và chỉ có một số vũ khí nhất định được sử dụng, thì được, một trận chiến kiểu như thế này vẫn được cho phép”.
“Trước kia thì đúng là đánh nhau kiểu này sẽ bị cấm tiệt. Nhưng từ trước tới nay, cả hai phe Spiruna và Lados đều đã đổ máu rất nhiều, và những trận chiến kiểu này vẫn chẳng hề dừng lại. Chuyện cứ mãi tiếp diễn như vậy, bọn họ cũng chằng thèm quan tâm tới an toàn trật tự trị an của người dân. Thế là cuối cùng Hiệp hội cũng đã phải quyết định nhắm mắt làm ngơ, miễn là hai phe báo cáo trước cho họ về thời gian cùng địa điểm diễn ra đã sắp xếp trước về những… tranh chấp này thì, bọn họ sẽ được quyền tổ chức các trận chiến. Chuyện này giống như thể Hiệp hội đang cố tình để cho bọn họ được lộng hành vậy. Những trận chiến như thế này giờ cũng đã trở thành chuyện thường nhật rồi.”
“Thật sao ạ…”
Shila bắt đầu thu dọn sách vở cùng đồ uống của cả bọn thật nhanh chóng.
“Giờ không phải lúc để tám chuyện đâu, mấy cậu. Phải chuồn lẹ khỏi đây nhanh nhất có thể, nếu không thì sẽ bị cuốn vào trận chiến của bọn họ đấy. Đường phố quanh đây cũng sắp bị vây cứng rồi.”
Cả bọn quyết định lui tạm vào một tòa tháp gần đó. Từ trên đỉnh cao của tòa tháp này mọi người đều sẽ có thể nhìn rõ quang cảnh của quảng trường phía dưới.
Ở bên dưới, có thể thấy đám đông người xem hiếu kỳ đã tập trung xung quanh các con phố của quảng trường, có những người thì hò hét từ chỗ những cái bục cao, họ là những kẻ sẽ cùng đặt cược để xem xem phe nào sẽ là phe chiến thắng; lại có những kẻ lợi dụng tình hình để bán đủ loại đồ uống giải khát, phục vụ đám người xem đang tụ về nơi quảng trường.
Chẳng mấy lâu sau, cả hai phe phái pháp sư đã tập trung đông đủ tại khu trung tâm quảng trường, chỗ này họ mới tới cách đây không lâu. Cả hai bên đều hành quân theo đội hình, hiện tại đã trấn giữ hai hướng quảng trường. Bọn họ cắm cờ của phía mình xuống đất, rồi cùng bắt đầu xây dựng những khu lũy trại tạm bợ của mỗi phe. Cảnh hiện trước mắt bắt đầu trở nên giống hệt như những gì mà người ta có thể tưởng tượng được về một chiến trường ngay trước trận chiến.
“Lá cờ lam bên phải là của Spiruna. Còn lá cờ vàng ở bên trái là của Lados đấy em,” Shila thì thầm với Lynn.
Cả hai phe đều xây dựng những Ngự thần thể (Goshintai) khá đơn giản ở phía sau đống lũy trại của mình, ngay trước mỗi Ngự thần thể bọn họ nguyện sẽ cống hiến trận chiến này như là một lễ vật cho thần linh, và khẩn cầu rằng họ sẽ không khuất phục trước sự hèn nhát mà bỏ chạy. Sau khi đã hoàn thành xong nghi thức đó, tinh thần chiến khí đều tụ hội về nơi những pháp sư của cả hai phe, tiếng thét cao tới tột bậc của bọn họ thể hiện rõ đây chính là một tiếng gầm đầy uy lực và mạnh mẽ.
Ngay sau đó, ánh sáng ma thuật bất thình lình bùng nổ từ hai bên như là phát súng khởi đầu cho trận chiến giữa phe Spiruna và phe Lados vậy.
Từ đỉnh tháp trông xuống, Lynn nghe thấy tiếng la hét trận giặc của hai phái, âm hưởng của những món vũ khí kim loại đọ kiếm với nhau, cùng tiếng gầm lửa thét khi cậu nhìn xuống chiến trường. Bầu không khí xung quanh những con phố gần đó trở nên dày đặc toàn lưu huỳnh và bụi đất, còn phía trên quảng trường thì lừng lững cả một cột khói đen dày.
Lynn nhìn cuộc tàn sát cứ diễn ra như vậy, cậu như chết lặng đi.
“N-Như vậy ổn sao ạ? Mọi người sẽ chết đấy” Lynn bối rối hỏi.
“Ổn mà. Em cứ nhìn vào vũ khí mà bọn họ sử dụng đi. Chúng đều là những chiếc mũ bảo vệ đầu và áo choàng, phải chứ? Đó chính là 'giáp trụ' dành cho pháp sư đó. Ít ra thì nếu có chúng, em sẽ được bảo vệ bởi các đòn ma thuật ở một mức độ nào đấy. Mặc dù tất nhiên là nếu bị đánh bằng vũ khí thường thì đúng là sẽ đau thật, và lửa cũng sẽ thiêu cháy bọn họ nữa. Nhưng cả vũ khí lẫn ma thuật mà cả hai phe sử dụng trong trận chiến đều đã được quy định bởi Hiệp hội rồi, thế nên chúng đều khá là yếu. Nói chung là sẽ không có ai phải chết đâu.”
Thứ ma thuật này… mà ảnh bảo yếu á?
Lynn trừng mắt ra nhìn
Những quả cầu lửa do các pháp sư phóng ra, chúng nổ tung và tạo nên những cây cột lửa cao tới chừng mấy mét lận.
Những loại ma thuật mà bọn họ đang sử dụng có thể dễ dàng đánh sập một số tòa kiến trúc với diện tích nhỏ, hay khả năng cao là còn có thể tàn sát một số loài vật hoang dã nếu được dùng trong săn bắn nữa. Mà thực ra thì, một số tòa nhà ở lân cận quanh khu quảng trường cũng đã ít nhiều bị tổn thất rồi, chúng lộ ra những mảng tường trống bị phá hủy bởi các đám cháy do ma thuật gây ra.
Dòng chảy của chiến trận cứ mãi đưa đẩy cò keo như vậy. Lá cờ chiến của cả hai phe đều đã bị cướp rất nhiều lần, những cứ mỗi lần như vậy là nó lại lấy được rất nhanh chóng trước khi bị đưa sang phía phe địch. Chẳng thể định nổi bên nào đang chiếm thế thượng phong cả.
Trận chiến cứ tiếp diễn như vậy được cỡ 4 tiếng, nhưng tới cuối cùng thì nhịp độ của trận đấu cũng dần chậm lại, và cả hai bên cũng bắt đầu rút lui. Có vẻ như các pháp sư đều đã cạn kiệt nguồn ma lực của mình rồi.
Vừa phục chữa cho các đồng đội bị thương của mình, cả hai bên vừa buông lời cười giễu, chế nhạo lẫn nhau bằng những lời lẽ đậm tính thù địch. Một vài kẻ thì lộ rõ những vết thương phải hứng chịu trong trận chiến, số khác thì bất tỉnh nhân sự. Những người vẫn còn đủ sức mà lết về, bọn họ cõng theo những kẻ yếu thế cùng những người bị đánh bại trong chiến mà rút lui.
Thế rồi, tất cả những thứ còn sót lại của cái từng được gọi là 'quảng trường' là tiếng xì xèo nổ tanh tách của những tàn dư ma thuật ẩn mình trong đám khói cháy lụi, các pháp sư bị thương nằm rải rác khắp nơi, cùng với đó là một vài pháp sư đang khom người xuống trên nền đất cháy, chẳng thể đứng dậy nổi vì cơ chân đang co giật do đã đạt tới ngưỡng giới hạn ma thuật của mình.
Nhận thấy rằng cả hai phe ít nhiều đều đã rút lui hết, và khu vực trước mắt cũng khá là an toàn, các pháp sư khoác áo choàng đen của Hiệp hội bắt đầu ập tới. Bọn họ đưa những pháp sư bị thương bị đồng đội bỏ lại lên những chiếc cáng, và bắt đầu công việc tu sửa lại quảng trường.
Từ đâu đó ở trên những con phố còn đang chật cứng người xem, một giọng nói khàn khàn cất tiếng, phá vỡ sự im lặng đã bao trùm khắp lúc bấy giờ ở nơi đây.
“Kết quả của trận đấu lần này, là hòa”.
Như thể đã chở đọi khoảnh khắc đó từ lâu, đám đông đang đứng trên phố cũng bắt đầu trò chuyện, bọn họ cùng chia sẻ những ấn tượng cùng suy nghĩ của mình về trận chiến vừa rồi với người kia.
“Trời ạ, tao đã chắc kèo là bên Spiruna sẽ thắng rồi kia mà. Ôi đống tiền cược của tôi ơi!”.
“Đấy là tại dạo gần đây Kruga không có tham gia mà thôi”.
Chẳng mấy lâu sau, câu chuyện cũng dần trở nên nhàm chán, mọi người cũng vì vậy mà thôi không trò chuyện nữa mà cùng giải tán khỏi các con phố.
“Chúng ta cũng nên đi thôi nhỉ,” Giọng nói của Elios như đánh động nhóm 5 pháp sư đang nấp trong tòa tháp.
“Đúng đó. Hôm nay chúng ta nên về sớm thôi. Có vẻ vẫn còn vài kẻ đang làm loạn ở đây đấy. Tớ sẽ không bất ngờ nếu ở ngoài kia vẫn còn mấy tên ẩu đả nhau đâu,” Shila nói, trông cô có thoáng nét lo âu.
Và thế là nhóm bạn cùng rời khỏi tòa tháp lân cận quảng trường, rồi rời thành phố Allfrid, quay trở về nhà.