Tou no Madoushi: Teihen Madoushi kara Hajimeru Shihonron

chương 12: buổi lễ khai giảng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 12: Buổi lễ khai giảng

“Cậu là… Yuven ư”.

“Cũng phải được một quãng thời gian rồi nhỉ, Theo”.

Theo và cô gái lúc này đang đứng trên đỉnh của bậc thang, Yuven, bắt đầu mở lời.

Cậu nhóc Lynn đang chứng kiến cuộc nói chuyện của cả hai, giờ mới nhận ra rằng cô gái kia không có bắt chuyện với mình, mà là với Theo.

Cô ta hẳn phải là người quen của Theo rồi.

“Yuven, cô chắc chắn là không có rình chờ tôi đến đây đâu, phải chứ?”.

“Rình chờ á?”. Yuven cười Theo, tiếng cười đó nghe thật chế giễu.

Nghe thấy tiếng cười hờ hững của Yuven như vậy mà Lynn bất chợt cảm thấy lo lắng, cậu nuốt nước bọt cái ực trong sợ hãi. Tiếng cười đó chỉ có thể mô tả bằng một từ duy nhất, đó là đầy sự khinh miệt.

“Sao cậu lại có thể kết luận được như vậy nhỉ? Rõ là khả năng cả hai chỉ tình cờ gặp nhau còn cao hơn kia mà?”.

Nghe Yuven giải thích như vậy với Theo mà Lynn vẫn không hề để mất cảnh giác. Giọng của cô ta đủ thật thà, thậm chí còn sắc sảo nữa, nhưng vẫn có một cái gì đó khiến cậu cảm thấy phiền muộn và khó chịu, dẫu cho cậu chưa thể định hình được nó là gì.

Bất chợt và chẳng hề có sự báo trước, Yuven liếc nhìn Lynn một cái.

“Ừm, rất vui được gặp cô. Tôi là Lynn, bạn của Theo…”.

“Theo, trong lúc cậu còn đang lãng phí đống thời gian quý giá của mình chỉ để làm việc ở khu phân xưởng thì, tôi đã thật chăm chỉ nghiên cứu về ma thuật đấy”.

Yuven mặc kệ Lynn và cứ thế tiếp tục nói chuyện với Theo, như thể cô ta chẳng hề quan tâm gì tới việc chú ý tới bất kì ai hay bất kì thứ gì khác vậy.

“Tôi sẽ sớm được quyền tham gia bài kiểm tra lấy chứng chỉ năm Hai của mình thôi. Trong suốt 64 thế hệ học sinh, chỉ duy nhất tôi và cậu là đủ khả năng triệu gọi Thanh kiếm Rygis. Nhưng dường như cách biệt giữa chúng ta đã ngày một lớn dần kể từ khi đó nhỉ”.

“…Sớm muộn gì thì tôi cũng sẽ bắt kịp cô thôi”.

“Dù vậy thì, tôi cũng tự hỏi là bằng cách nào đây. Các lớp học của Học viện đều khá là khó đấy. Một tên dân đen thậm chí chẳng có sư phụ đàng hoàng mà chỉ dạy như cậu thì thực sự có thể tiến xa hơn sao?”.

Vừa nói vậy, Lynn cảm nhận được rằng một chút gì đó trong lời nói của Yuven như đang cảnh báo Theo vậy. Cậu suy luận rằng cả hai hẳn phải là đối thủ của nhau.

Hử? Chắc chắn là trong trận chiến với con sư tử trước kia, mình cũng đã triệu gọi được một thứ gì đó trông giống như Thanh kiếm Rygis rồi.

Lynn nghĩ vậy, nhưng rồi cậu lại quyết định chọn cách làm thinh. Bởi lẽ bầu không khi giữa Theo và Yuven đang thực sự tóe lửa - tất nhiên, là nghĩa ẩn dụ rồi - thế nên Lynn cũng chẳng thể ho he lấy một lời.

“Cô tự khẳng định mình là một quý tộc. Đúng, cái ấy có thể đúng, nhưng vị thế của gia đình cô lại thật thấp hèn. Mà thực ra thì cái địa vị như vậy cũng chẳng khác là bao so với người thường cả”.

“Khác chứ. Có thấp hay không thì tôi cũng là một quý tộc - gia đình tôi rất đàng hoàng và được nhiều người kính nể. Nghe này Theo, nếu cậu dám phát ngôn bừa bãi về huyết thống của tôi thì cậu chết chắc”.

“Rồi rồi, đằng nào thì tôi cũng đâu phải là thằng lắm mồm thích mách lẻo cơ chứ”.

“Vậy thì tốt. Miễn chúng ta hiểu nhau là được”.

Ngay lúc đó, một người phụ nữ trung niên bước ra từ lối vào của Học viện và gọi Yuven, cắt ngang cuộc nói chuyện. Cô ta có khoác một tấm áo choàng đen.

“Con ổn đấy chứ Yuventine? Lớp thế hệ vật chất tiếp theo sẽ sớm bắt đầu. Giáo viên lớp đó rất đặc biệt đúng giờ đấy… Tám nhảm ở đây sẽ chẳng giúp con có được sự tín chỉ đâu”.

“À vâng, thưa sư phụ. Con cũng định đi ngay bây giờ đây”.

Lynn nheo mắt quan sát từng cử chỉ và hành động giữa Yuven và sư phụ của cô ta. Có vẻ như, trong trường hợp này thì vị sư phụ lại trông giống như một cô phục dịch hơn.

Vậy ra quý tộc là như thế này à…

Mối quan hệ giữa Lynn và sư phụ của cậu, Yuin, lại chằng hề như những gì cậu đang chứng kiến một chút nào cả.

“Dù sao thì, tôi cũng chỉ nghĩ rằng mình sẽ để cho cậu biết thật nhiều thứ mà thôi. Không như cậu, tôi thực sự bận rộn lắm đấy. Vậy nên, trân trọng nhé”.

Chẳng cần phải hé nửa lời với Lynn, Yuven nhanh chóng bước xuống những bậc thang vượt qua hai cậu nhóc, theo sát bên cạnh là sư phụ của cô ta.

“Nè, cái người vừa nãy, cô ta là một quý tộc à?”.

”Ừa, cậu thấy cái khuy cái áo bằng bạc của cổ rồi nhỉ? Giới quý tộc người ta thường dùng loại khuy áo bạc như vậy đấy. Không phải là vì truyền thống hay quy tắc gì đâu, chỉ là bọn họ thích thể hiện như vậy thôi”.

“Dù sao thì tớ cũng ấn tượng lắm. Chẳng thể ngờ nổi là cậu lại có người quen như vậy đó”.

“Có gì đâu, chỉ là tớ với cổ vô tình vừa đồng trang lứa, lại vừa xuất thân từ cùng một khu thị trấn mà thôi”.

“Vậy là một người bạn thưở nhỏ ư?”.

“Cũng không hẳn… Cô ta chả là gì ngoài một con người đáng ghê tởm cả”.

“Cô ấy chắc hẳn phải khá là khó tính đấy”.

Vừa suy nghĩ mông lung về cái tính tình lạnh lùng của Yuven, Lynn vừa phân vân chẳng thể hiểu nổi tại sao mình lại có thể nhầm cô ta với Atrea được.

Yuven chẳng có gì giống với cô ấy cả. Sao mình lại có thể nghĩ tới Atrea kia chứ? Cả tính cách lẫn ngoại hình của hai người đấy rõ ràng là đều khác nhau mà.

Lynn nghiêng đầu suy tư một lúc, rồi bảo “Thôi đi nào Theo. Chúng ta sẽ muộn buổi lễ khai giảng mất”.

***

“Những người có thể hiểu được ngôn ngữ của ma thuật sẽ có thể hiểu được bất kì ngôn ngữ nào trên toàn lục địa Letogia, và họ cũng có thể truyền tải được ý nghĩ của mình tới với những người khác - bất kể bọn họ sử dụng bất cứ thứ ngôn ngữ nào, hay họ có thể nói, đọc hay viết ngôn ngữ của ma thuật đi chăng nữa.

Với cách này mà mặc dù những người không có duyên với ma thuật không thể hiểu được ngôn ngữ của ma thuật, nhưng bằng cách truyền tải ma thuật vào lời nói của mình mà người ta có thể tác động tới tâm trí của bất cứ ai, để ngay cả những người không có mối tâm giao với ma thuật cũng có thể hiểu được ý nghĩa thông tim mà bạn muốn truyền tải tới.

Điều này có nghĩa rằng sau sự phát triển của ma thuật dưới dạng ngôn ngữ, chúng ta đã có thể giao tiếp với mọi người hiện đang sinh sống trên lục địa. Đấy là lý do tại sao các học viên đang tụ hội về đây đều có thể hiểu được và giao tiếp với nhau một cách thật thoải mái, mặc dù mỗi người ở đây đều thuộc những chủng tộc khác nhau, cùng đến từ những nơi khác nhau trên thế giới, và dùng những ngôn ngữ chẳng giống nhau một chút nào cả.

Thứ ngôn ngữ ma thuật vĩ đại này chính là công trình của vị pháp sư vĩ đại Gaerias. Thành tựu của ông vẫn chưa dừng lại ở đó. Gaelias đã nhận ra một thứ gì đó cực kì quan trọng… Ông nhận ra rằng con người, cùng cả các sinh vật và những vật thể được cho là không phải dạng sống, dù mờ nhạt, cũng phát ra thứ ngôn ngữ của riêng chúng. Và như vậy, Gaelias đã chạm khắc những hiện thân vốn đến từ vạn vật này nên ngôn ngữ của ma thuật.

Sau khi đã sáng tạo nên thứ ngôn ngữ mới, Gaelias đã có thể giao tiếp không chỉ với con người, mà còn là cả động vật, ma thú, các tinh linh lửa và băng, cùng mọi vật thế được chuyển hóa từ khối lượng, các hiện tượng tự nhiên, và thậm chí là cả quy luật của tạo hóa.

Sử dụng sự liên kết đã được thiết lập sẵn bởi Gaelias mà các pháp sư có thể ra lệnh, điều đình, và điều khiển những vật thể này theo ý muốn để tạo ra những hiện tượng siêu nhiên. Gaelias cũng chính là người đã sáng tạo ra thứ mà ngày nay được chúng ta gọi là nền tảng của ma thuật học thuyết, thứ đề cập rộng rãi đến các hiện tượng ma thuật cùng những hoạt động của nó.

Học viện này được gây dựng bởi chính Gaelias, một phần là để lưu giữ những chiến tích vĩ đại của ông, phần còn lại là để cho các thế hệ pháp sư kế tiếp có thể phát triển và đưa ranh giới của ma thuật tiến xa hơn.

Việc các em vượt qua kì thi của Học viện và có mặt tại đây ngày hôm nay, tức nghĩa là các em đã chính thức gia nhập hàng ngũ pháp sư của tòa tháp này, những người luôn luôn cố gắng để tiếp tục công trình vĩ đại của Gaelias.

Thế nhưng, đây mới chỉ là khởi đầu. Từ giờ trở đi, các em sẽ phải nuôi dưỡng tinh thần cần mẫn và siêng năng bằng cách vượt qua đủ loại cám dỗ, và chạm tới đỉnh của tầng thứ 1000 để trở thành một Cư dân của Bầu trời. Tất cả các em đều sẽ phải thật cố gắng để có thể đạt được mục đích này-”.

Buổi lễ khai giảng được diễn ra ở trong một khu hội trường. Những tân học viên năm nhất của Học viện đều ngồi yên vị trên ghế, lắng nghe người đứng đầu của Học viện phát biểu.

Lynn chỉ chú ý tới nửa đầu của bài phát biểu đó. Cậu hiểu rằng trong quãng thời gian như thế này thì việc tập trung là điều cần thiết, nhưng giờ thì cậu chẳng thể tài nào tập trung nổi, tất cả đều là vì cô gái mà lúc nãy cậu và Theo đã chạm mặt nhau lúc trước. Những lời mà Yuven đã nói, chúng vẫn mãi văng vẳng trong đầu cậu.

‘Cậu không thuộc dòng dõi quý tộc, cũng chẳng có nổi một người thầy đàng hoàng. Tôi tự hỏi cậu định tiến xa tới vậy bằng cách nào kia chứ‘.

Cô ta nói như vậy là có ý gì cơ chứ?

Mặc cho đã cố gắng để có thể hiểu những lời bình phẩm của Yuven, thế nhưng Lynn vẫn chẳng thể tài nào hiểu nổi.

Buổi lễ vẫn diễn ra, vậy mà Lynn vẫn chẳng thể gạt phăng được Yuven cùng những lời của cô ta ra khỏi đầu mình. Những ý nghĩ cứ mãi xoay mòng mòng như vậy trong đầu cậu.

“Đấy là tất cả những gì mà tôi muốn nói. Chúc tất cả những học viên năm Nhất của Học viện gặp thật nhiều may mắn”.

Cuối cùng thì ông ta cũng xong rồi.

Lynn cảm thấy nhẹ nhõm vì bài phát biểu tẻ nhạt cuối cùng cũng đã kết thúc.

“Và tiếp theo, Manuenne-sensei đây có vài lời muốn nói”.

Đùa à, vẫn còn nữa ư?

Vừa nghĩ tới một bài phát biểu dài dằng dặc mà Lynn đã cảm thấy sinh lực của mình bị rút kiệt rồi, nhưng vào giây phút lúc nhìn thấy Manuenne-sensei bước lên trên bục phát biểu thì nỗi buồn tẻ của cậu như tan biến vậy, cậu hướng mọi giác quan của mình lên phía chỗ bục.

Manuenne-sensei là một người phụ nữ xinh đẹp, gợi cảm với đôi môi đỏ mọng.

“Chào buổi chiều mọi người. Cô là Manuenne, và ngay bây giờ cô sẽ giới thiệu cho các em một vài thứ mà các em cần biết. Về điều đầu tiên thì, cô muốn nói rằng cũng như các em vậy, cô cũng đã từng được ngồi ở dưới cái hội trường này lần đầu tiên khi tới để tham dự buổi lễ khai giảng. Ký ức thì vẫn như ngày hôm qua vậy…

Nhưng thôi, cô sẽ không nói chi tiết đâu, mà thay vào đó cô sẽ đi thẳng vào một vài vấn đề quan trọng, có thể kể đến như những luật lệ căn bản trong Học viện và cách nó được kết cấu như thế nào vậy”.

Con người này tạo cho Lynn một cảm giác khá là thân thiện.

Cùng một nụ cười rạng rỡ cùng giọng nói to rõ có thể lan tỏa đi khắp hội trường, Manuenne-sensei bắt đầu giải thích về luật lệ và cấu trúc của Học viện Pháp sư.

“Cô chắc là các em đều đã biết rằng lối vào mỗi tầng của tòa tháp đều yêu cầu một cấp độ hay thứ hạng pháp sư nhất định rồi. Tất cả các em đều sẽ được quyền, hoặc bị hạn chế tới các tầng khác nhau của tòa tháp nhờ vào các thang máy, màu sắc của áo choàng, và tất nhiên đó chính là những dòng ấn ký ma thuật được in trên mu bàn tay của các em.

Nếu vi phạm các quy tắc về di chuyển trong tháp, tức là xâm nhập vào một tầng mà các em không được quyền tới ấy - mà cô nghĩ là mới đầu các em sẽ không làm như vậy đâu, nhưng nếu xảy ra chuyện đó thì - Học viện sẽ không thể đảm bảo được sự an toàn về mặt thể xác cho các em… Mà nói thật là, mạng sống. Ngoài ra các em đều sẽ bị lãnh án phạt từ Hiệp hội Pháp sư nữa. Vậy nên hãy ghi nhớ lời cảnh báo này đấy nhé, không được vào những tầng mà các em không được quyền vào đấy”.

Vừa cười, Manuenne-sensei lại nói tiếp.

“Hiện tại vì đều đã là học viên của Học viện Pháp sư rồi, vậy nên các em sẽ được quyền đến thành phố Allfrid thuộc Học viện, trải dài từ tầng 50 cho tới tầng 99. Tất nhiên các em vẫn được phép di chuyển ở các tầng dưới giống như đã từng trước kia mà không gặp phải bất kì vấn đề gì cả.

Tuy nhiên, vì mới chỉ là tân học viên, thế nên các em sẽ chỉ được tham gia các lớp học tập sự. Nếu muốn lên những lớp cấp cao hơn như trung cấp hay nâng cao thì các em sẽ phải có được sự tín chỉ từ những lớp tập sự trước kia mà mình đã học. Còn nếu tham gia một lớp học trung cấp mà không được sự cho phép đặc biệt thì các em sẽ bị tính phí đầu vào đấy, vậy nên hãy ghi nhớ điều đó nhé”.

Vậy là, chỉ cần được sự cho phép đặc biệt thì mình sẽ được theo học các lớp trung cấp à.

Lynn trầm tư suy nghĩ về điều này với một sự rõ ràng tới bất thường.

“Cuối cùng thì, nếu các em làm mất giấy tờ chứng minh mình là học viên của Học viện thì các em sẽ bị cấm thông hành ở Allfrid thêm một lần nữa. Trong trường hợp như vậy thì sau khi được áp giải tới Renryll, các em sẽ không thể vượt quá tầng thứ 49 nữa, vậy nên nhớ phải giữ gìn giấy tờ của mình cho thật cẩn thận đấy”.

“Được rồi, tiếp theo chúng ta sẽ nghe một vài lời đến từ học viên hàng đầu của các lớp học nâng cao, Teedro Sanches”.

Ngay sau đó, một chàng thanh niên với mái tóc đỏ xuất hiện, vẻ mặt trông rất tự tin chẳng hề sợ hãi. Mới nhìn một cái mà Lynn đã có thể dễ dàng đoán được rằng anh ta là người sở hữu rất nhiều sức mạnh và quyền lực rồi. Bầu không khí toát ra từ anh ta như muốn nói lên rằng mình hơn hẳn so với những người còn lại. Phong thái của anh ta cũng rất điềm tĩnh, đứng đắn và nghiêm chỉnh. Lynn có cảm giác rằng con người đang đứng trên bục kia thậm chí còn có thể mạnh hơn cả người đứng đầu của Học viện nữa.

“Xin chào mừng, các tân học viên. Chúc mừng các em đã vượt qua bài kiểm tra của Học viện. Thật vinh dự khi được hoan nghênh các em cùng bước đi chung một con đường với tôi, con đường của những vị pháp sư. Tôi luôn luôn vui mừng mỗi khi được nhìn thấy thứ hạng của các em tăng lên từng ngày. Tất nhiên rồi, mỗi cá nhân tới với Học viện đều có mục đích riêng cho mình. Những người có đủ khả năng, họ sẽ hướng tới mục tiêu vươn tới đỉnh cao nhất của tòa tháp. Những người khác sẽ muốn được bổ nhiệm về quê nhà của mình để làm việc hay những nơi khác nơi pháp thuật rất hữu ích, và có lẽ vẫn còn những người chưa thể chọn lựa cho mình được một con đường để thăng tiến. Thành thật mà nói, sẽ có những người ngay từ đầu thậm chí còn chẳng thể hiểu nổi tại sao mình lại cố gắng để trở thành pháp sư làm gì, và có lẽ sẽ thiếu đi động lực. Tuy nhiên…”.

Teedro đột nhiên tắt ngấm bài phát biểu của mình một hồi lâu, và nhìn quanh một lượt cả hội trường. Trước ánh mắt có phần sắc sảo đó, những học viên như cảm thấy có một cơn bồn chồn chảy dọc sống lưng mình vậy. Lynn cũng vô thức ngồi thẳng lưng dậy mà chẳng hề hay biết chuyện gì.

“Tôi chẳng có chút lời khuyên nào dành cho những kẻ động lực vẫn còn đang nửa vời cả, nhưng với những học viên đã có tham vọng thì nên bắt đầu học tập một cách nghiêm túc nhất có thể ngay và luôn, vì mục tiêu trở thành một vị pháp sư cấp cao. Trong thế giới của chúng ta thì tính cạnh tranh thực sự rất khốc liệt đấy”.

Cả hội trường đều im lặng, chỉ còn văng vẳng giọng nói của Teedro. Sở dĩ có cái im lặng đấy là do tất cả mọi người đều rất chú tâm tới bài phát biểu. Như ngắm nhìn cái chú tâm đó, Teedro mỉm cười và tiếp tục.

“Tôi cho rằng thật vô ích khi cứ phải lo lắng cho những kẻ chẳng bao giờ chấp nhận cái sự thật rằng muốn trở thành một pháp sư cấp cao thì phải học tập và rèn luyện thật chăm chỉ cả. Tất cả các em đều đang là năm Nhất. Nhưng nếu cứ giữ cái quan điểm rằng chỉ vì mình mới đang là năm Nhất mà không cần cố gắng gì cả thì các em sai to rồi.

Trong số những lớp tập sự mà các em được quyền tham gia, sẽ có một vài lớp được tiến hành cùng với các lớp trung cấp và cả nâng cao nữa. Tôi đặc biệt khẩn nài tất cả các em hãy quan tâm và trở thành một phần của tổ đội thợ săn chuyên khám phá Khu rừng Hedin, nơi mà tất cả những loài ma thú trú ngụ.

Theo lẽ thường thì chỉ những học viên của các lớp nâng cao mới được quyền gia nhập vào hàng ngũ của tổ đội thợ săn, thế nhưng cả những học viên có điểm số cuối kì cao cũng sẽ được đặc cách tham gia nữa. Đây chính là cơ hội duy nhất để các học viên năm Nhất có thể được trải nghiệm tiếp xúc với các ma thú và tinh linh.

Bang hội do tôi trực thuộc, ‘Magulheim’, cũng luôn luôn chiêu mộ những học viên có hoài bão và khát vọng. Năm nay cũng vậy, chúng tôi dự định sẽ tìm kiếm những thành viên mà chúng tôi cho là đủ khả năng để gia nhập Magulheim.

Nếu bất cứ ai nghĩ rằng mình có đủ những gì mà bang hội chúng tôi cần, vậy thì hãy chứng minh bằng mọi giá cho chúng tôi thấy điều đó là đúng. Các em cũng sẽ có cơ hội được hợp tác cùng những đàn anh đàn chị pháp sư thuộc những tầng cao hơn. Tôi nghĩ, việc gia nhập vào Magulheim sẽ giúp cho các em có được một nguồn cảm hứng tốt để có thể phát triển bản thân.

Dù thế nào thì, nếu các em muốn có cơ hội được nổi bật hơn những học viên đồng trang lứa khác, vậy thì việc chủ động sẽ là điều tối quan trọng. Hãy cho tôi thấy giá trị, hãy cho tôi thấy tài năng của các em. Đấy là những gì mà tôi muốn nói”.

Teedro cúi đầu một cái trước khi rời khỏi bục phát biểu. Và ngay sau đó là tiếng vỗ tay giòn giã vang thấu cả hội trường. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, bài phát biểu của Teedro còn thu hút được sự chú ý của các học viên hơn cả của người đứng đầu Học viện và Manuenne-sensei.

Đúng là học viên hàng đầu có khác, tuyệt thật.

Vừa cảm thấy có đôi chút choáng ngợp bởi lượng thông tin, thế nhưng Lynn vẫn cố gắng để lắng nghe hết mức có thể. Cậu cũng cảm thấy ngờ vực và nôn nóng nữa, đặc biệt là vì những gì mà Teedro đã nói về những học viên với quyết tâm nửa vời - không lẽ Lynn cũng là một trong số những kẻ đó sao?

Mặt khác, trong lòng của cậu giờ đây lại đang bùng cháy lên một tham vọng thú vị mới.

Lynn vẫn chưa thể hiểu được chi tiết những gì mà Teedro đã nói, nhưng bằng cách nào đó mà cậu hiểu được, nếu đạt được số điểm cuối kỳ cao thì cậu sẽ có thể vượt lên các học viên khác bằng cách có cơ hội gặp gỡ và học hỏi các pháp sư cấp cao.

Tổ đội thợ săn Rừng Hedin ư… Nếu được chiêu mộ vào đó, không chừng mình sẽ được gặp Atrea cũng nên.

Người đứng đầu Học viện sau đó chỉ đạo các tân học viên di chuyển tới một khu vực khác.

“Được rồi, tiếp theo chúng ta sẽ giới thiệu qua cho các em về cách các em sẽ lựa chọn lớp cho mình. Sẽ có một phòng riêng biệt để xử lý công việc này, vậy nên hãy xem qua giấy tờ mà mình đang cầm trên tay, và di chuyển sao cho phù hợp nhé”.

Truyện Chữ Hay