Chương 10: Dùng tiền như thế nào cho đúng
Trên những nẻo đường của thành phố Renrill, mọi người đều mặc lên mình những tấm áo khoác khác nhau, cùng qua lại trên phố và rùng mình trước mỗi đợt gió lùa thổi qua.
Những viên nhật quang thạch không chỉ cung cấp ánh sáng cho cả tòa tháp, mà còn điều tiết nhiệt độ theo mùa nữa.
Khi mà bài kiểm tra của Học viện ngày càng tới gần hơn từng phút một thì, người ta lại bắt đầu trở nên bồn chồn không yên hơn.
Ổn thôi mà— một cậu pháp sư tập sự vẫn còn dư chút thời gian trước khi tới lượt mình làm bài thi lẩm bẩm như vậy. Cậu ta sau đó thổi một hơi ấm vào hai lòng bàn tay, rồi rút ra một cuốn sổ nhỏ từ túi mình và bắt đầu ôn lại đống ma ngữ đã được ghi chép ở trong đấy.
***
Đó là buổi sáng sớm của cái ngày mà bài kiểm tra đầu vào của Học viện sẽ được diễn ra, và Lynn đã sẵn sàng để ra khỏi nhà.
“Chúng mày, những món đồ đang nằm lăn lóc kia. Hãy quay về lại với chỗ của mình đi.”
Khi Lynn niệm câu thần chú trong khi vung vẩy cây gậy phép của mình, đống quần áo và sách vở đang rải rác trên chiếc giường của cậu, mực viết, bút lách và những tệp văn thư đều nhất loạt bay lên và quay về lại với chỗ cũ của chúng.
Đúng như những gì mà Theo đã từng nói, thật dễ để có thể sử dụng được ma thuật.
Đấy là khi Lynn đã ghi nhớ nó rồi.
Cậu chỉ việc khắc những con chữ ma thuật lên phần rìa của những bộ quần áo hay những cuốn sách, rồi niệm chú là được. Chỉ vậy đã là quá đủ để có thể đưa các món đồ vật có trọng lượng nhẹ trở về với chỗ cũ của chúng.
“Được rồi, chúng ta đi chứ?”
“Ừm.”
***
Lynn và Theo vẫn cứ như thường lệ, cả hai cùng nhau đi tới chỗ địa điểm thi.
Bài kiểm tra đầu vào của Học viện sẽ được diễn ra ở khu học xá nằm bắt đầu từ tầng thứ 50.
Đó cũng chính là dịp mà những pháp sư tập sự, thường ngày vẫn không được bén máng từ tầng 50 trở lên được phép lên tới đây, để tham dự bài kiểm tra.
“Sắp tới giờ rồi đấy.”
Lynn nói với Theo.
“Ờ…”
Từ câu đáp lại của Theo cũng đủ để có thể đoán được rằng cậu ta cũng đang cảm thấy lo lắng.
Theo im ắng hơn thường ngày, cái tính hay tán nhảm cũng chạy đi đâu không biết, chỉ thấy miệng cậu ta hôm nay là nín thin thít mà thôi.
Ngay tại đây, kết quả công sức 8 tháng của Lynn cũng như 1 năm của Theo sẽ được phô diễn và đền đáp.
Cũng vì vậy mà cả hai không thể không cảm thấy lo lắng được.
Bằng chứng là lúc đi thang máy cũng như lúc tới chỗ học xá, cả hai cứ lằng lặng như vậy mà đi, chẳng ai nói với ai lấy một lời.
Vào ngày này, mọi người ở thành phố Renrill sẽ đổ xô tới khu học xá với số lượng cực kì đông đúc.
Tất cả họ đều sẽ tham gia bài kiểm tra.
Nhìn thấy lượng người đông tới thế khiến Lynn không khỏi tự hỏi rằng liệu mình có thể vượt qua nổi đống người này để có thể được vào Học viện hay không.
Sau khi nạp tài liệu nhập học ở khu quầy lễ tân, Lynn và Theo được chỉ dẫn tới lớp học nơi sẽ làm bài kiểm tra, và cả hai cùng tới đó.
Một lúc sau, vị giám thị xuất hiện và giải thích một cách thật ngắn gọn và súc tích về bài kiểm tra, rồi ông ta phát giấy thi và tuyên bố bắt đầu làm bài.
Lynn cảm thấy khá ngạc nhiên khi thấy có người ngủ gục trên bàn ngay lúc bài kiểm tra vừa mới bắt đầu. Sau đó, cậu mới biết rằng những người đó đã bỏ cuộc từ đầu rồi, và bọn họ chỉ có mặt cho đúng với nghĩa vụ của một pháp sư tập sự sống ở trong tháp. Đa số những người bỏ cuộc đó đều là người già hết.
Mới đầu cậu còn cảm thấy lo ngại vì sợ đề khó, nhưng lúc làm rồi thì mới biết rằng nó cũng chẳng có khó là mấy. Lynn cảm giác rằng cậu có thể giải quyết được một cách chính xác tầm từ 80 đến 90% cả bài kiểm tra.
Trên đường trở về Khu Ổ chuột, cậu say sưa tám chuyện cùng Theo và chia sẻ những ấn tượng của mình về bài kiểm tra.
“Nó dễ hơn tớ tưởng nhiều đấy”, Theo cũng đồng tình với Lynn.
***
Kết quả của bài kiểm tra được công bố vào tháng Giêng năm sau. Và như vậy, cả hai đều đã vượt qua kỳ thi.
Tên của Lynn và Theo đều được đề trên tấm bảng thông cáo những thí sinh đã xuất sắc hoàn thành bài thi.
“Làm được rồi. Chúng ta làm được rồi, Theo ơi.”
Lynn khóc hết nước mắt vì sung sướng.
Theo thì chỉ đơn giản là vừa nói “Cũng đâu có gì to tát lắm”, vừa cố làm điệu bộ cho thật ra oai.
Sau đó, cả hai cùng tới chỗ Hiệp hội để hoàn thành cho xong công việc đăng ký.
Lynn và Theo từ những pháp sư tập sự, nay đã trở thành những pháp sư Học viện.
Vị nhân viên phụ trách hoàn thành các thủ tục cũng chính là người đã đăng ký cho Lynn trở thành pháp sư tập sự. Ông ta chính là người đã bảo với cậu rằng bài kiểm tra của Học viện rất khó vượt qua, và rằng một thằng ất ơ như cậu sẽ không bao giờ có thể vượt qua nó.
Hình như ổng có nhớ Lynn thì phải.
Bởi lẽ vẻ mặt của ông ta trong suốt quá trình đóng dấu vào tay Lynn giống như thể ổng vừa ăn phải một vố đắng vậy.***
Ngày hôm sau, lúc cả hai tới làm việc ở khu phân xưởng, mọi người làm ở đó đều đã biết hết về kết quả bài kiểm tra của Học viện.
Trong tất cả, chỉ có mỗi Lynn và Theo là vượt qua thành công bài kiểm tra.
Ngày hôm ấy, Lynn cảm thấy có một chút ngượng ngùng xen lẫn đôi chút hạnh phúc, một thứ cảm xúc phức tạp vì mọi ngường trong khu phân xưởng đều dồn sự chú ý vào cậu.
“Này, nhóc.”
“Vâng?”
Ngay lúc Lynn còn đang nghỉ ngơi giữa giờ, một người đàn ông lớn tuổi liền lấn tới và bắt chuyện với cậu.
Hắn ta luôn luôn tỏ thái độ hung ác với Theo.
Chỉ khi nào Lynn không đi với Theo thì hắn mới dám tới nói chuyện với cậu.
“Ta nghe nói nhóc đã vượt qua bài kiểm tra của Học viện. Chúc mừng nhé.”
“Cám ơn ông rất nhiều.”
“Mới chỉ là một tên lính mới mà đã làm được như vậy. Nhóc làm thế quái nào mà qua được một bài kiểm tra khó nhằn đến thế cơ chứ?”
Hắn ta có vẻ như đã trượt bài kiểm tra này rất nhiều lần rồi. Và còn hơn cả chuyện đó nữa. Đấy là trên tay hắn ta đang cầm một cây Trượng của Teriuul.
“Ừm, cũng không khó lắm đâu.”
Lynn đã trở nên khôn hơn một chút. Vậy nên cậu quyết định sẽ bày cho hắn, thừa dịp khoe khoang luôn.
“Trước tiên, ông cần phải mua một cây gậy phép chất lượng cao cái đã. Bằng cách đó ông sẽ…”
“Không, cái rẻ đã là quá đủ rồi. Nếu mua một cây gậy phép rẻ thì ta sẽ có thể chi tiền cho những việc khác. Ít nhiều gì thì ta cũng biết cách để dùng tiền đấy nhóc. Mà bỏ qua cái đó, mau chỉ ta mánh khóe thật mà nhóc đã dùng đi. Còn gì nữa không? Đừng có khư khư giữ cho riêng mình như vậy, nói đi.”
Lynn cảm thấy bị sốc.
Một trong những lý do khiến cậu sốc là vì, cậu đã đột ngột bị từ chối khi nói với hắn chính xác những điều mà cậu từng một lần nói với Theo trước kia.
Nhưng có lẽ cũng một phần là do, cậu đã thoáng nhìn thấy bóng dáng của mình của quá khứ…… Lynn cảm giác như vậy.
“Không, không phái vậy. Ông cứ thử tưởng tượng rằng trong trường hợp này, chúng ta đang mua thời gian, chứ không phải mua hàng xem……”
“Nhóc đang nói cái gì thế? Đồ rẻ luôn luôn tốt hơn, và trên tất cả đó là chúng rất tiết kiệm tiền. Cái sự thật ấy đã là luôn là tuyệt đối rồi. Cứ thử lắc não mà nghĩ đi một chút đi. Sẽ như thế nào nếu nhóc bị trừ lương hay thậm chí là mất việc chứ? Nếu vậy thì nhóc sẽ làm gì nếu trở thành một kẻ vô gia cư hả? Như vậy thì sao? Nhóc sẽ không cảm thấy lo lắng nếu không có tiền tiết kiệm phòng lúc cần ư?”
“Cái ấy…… Tôi đoán vậy……”
“Ta biết ngay mà? Đấy là lý do tại sao ta lại phải mua một cây gậy phép rẻ tiền mặc kệ người ta có nói gì với nhóc đấy. Giờ thì mau lên, bày ta nghe mánh khóe thật của nhóc đi.”
Kể cả tôi có bày ông thì……
Lynn ngẫm nghĩ cực kì cẩn thận. Làm sao có thể chỉ ra lợi ích của thời gian bằng cách mà hắn ta có thể hiểu được kia chứ?
Không, thế này là bất khả thi rồi. Kiến thức mà liên quan tới việc cảm nhận một thứ gì đó thì sẽ chẳng bao giờ có thể thấu hiểu được nếu không thực sự trải nghiệm nó.
Lynn giờ đây mới hiểu được tại sao Theo lại có biểu hiện như vậy lúc cậu đi mua gậy phép.
“Này, Lynn!”
Lynn nghe tiếng có người gọi tên cậu. Ngoái lại nhìn thì đó chính là Theo.
“Định ngồi đó tới bảo giờ vậy hả? Trở về với chỗ làm việc của mình đi chứ!”
“Đ-Được rồi mà. Tôi phải quay lại làm việc tiếp đây.”
Lynn nhanh chóng ngồi dậy rồi chạy tới chỗ Theo. Tên đàn ông vừa lúc nãy mới cầu xin Lynn giúp mình, giờ đây lại cảm thấy cực kì giận dữ vì bị Theo phá bĩnh. Nhưng Lynn thì lại cảm thấy nhẹ nhõm vì được giải thoát khỏi cái câu hỏi khó nhằn ấy của hắn ta.
“Tên đó muốn gì ở cậu vậy?”
“Ừm, hắn ta muốn tớ chỉ cách để có thể vượt qua bài kiểm tra của Học viện.”
“Nói với những thể loại người như vậy chỉ tổ phí nước bọt mà thôi. Cứ mặc xác hắn là được.”
“……”
“Bọn họ cứng đầu lắm. Lúc nào cũng xin người khác lời khuyên, nhưng cuối cùng cũng chẳng nhận lại cái gì cả.”
“…… Ừm, có lẽ vậy. ”
“Cùng làm cho xong việc nào.”
Theo sau đó cố gắng quay trở lại làm việc.
“Này Theo, đợi đã.”
Lynn vội cản Theo lại. Cậu vẫn còn điều muốn hỏi cậu ta nữa.
“Hắn ta bảo rằng. Mua một cây gậy phép rẻ tiền thì sẽ tiết kiệm hơn. Bằng cách đó hắn ta sẽ có thể dành tiền vào những việc khác.”
“Thật ngu ngốc! Tất cả thời gian mà hắn ta có đều dành cho cái công việc này, tiền của hắn ngoài dùng để mua một cây gậy phép khác còn dùng để làm gì kia chứ?” Theo trả lời.
“……Cũng đúng.”
Lynn nghĩ, kiểu gì năm sau tên đó sẽ lại trượt bài kiểm tra đầu vào của Học viện cho mà xem.
Nhưng Lynn lại không cười nhạo hắn.
Sau cùng thì, Lynn cũng đã từng có cái lý tưởng sống tiết kiệm giống như vậy. Và nếu bấy giờ, Lynn mà không thực sự lắng nghe lời khuyên của Theo thì dễ có khi bây giờ cậu đã đi theo vết xe đổ của hắn ta rồi. Vừa nghĩ vậy mà Lynn đã sởn da gà. Tên đó ít nhất cũng phải già hơn cậu tận 20 tuổi lận.
Thế rồi, đương lúc đang quay trở lại làm việc, Lynn bất chợt lướt thoáng qua cảnh quan của thành phố Renrill. Vẫn như thường lệ, có rất nhiều người dân cùng những tòa nhà cùng nằm trong cái thành phố chật chội này. Lúc mới tới Renrill, những con phố đã để lại cho Lynn biết bao sự ngạc nhiên. Nhưng giờ thì cảm giác giống như thể có quá nhiều thứ thừa thái và vô dụng ở nơi đây vậy.
***
Lynn đã học tập một cách đúng đắn, làm việc thật hết sức, và vui chơi cho ra trò trước khi kì học bắt đầu vào tháng Tư.
Và kế bên cậu vẫn luôn là Theo.
Trong quãng thời gian này, mọi thứ mà Lynn đều dường như sáng lên trong mắt cậu. Mà thực ra, nếu người ta nghĩ về những cuộc huấn luyện nghiêm ngặt, ẩn chứa vô vàn thử thách cùng những ngày tháng tất bật sẽ ập tới như vũ bão trong tương lai thì, chúng lại có thể sẽ là khoảng thời gian nhẹ nhàng và hòa nhã nhất trong cuộc đời Lynn.
Lúc Lynn rảo bước trên những con phố Renrill, cậu lướt qua biết bao nhiêu con người.
Trong số đó nào đâu chỉ có mỗi những pháp sư tập sự không, còn có cả những pháp sư Học viện khoác lên mình tấm áo choàng màu đỏ thẫm, cũng như các vị pháp sư cấp cao khoác những tấm áo choàng màu lam và vàng nữa.
Nhưng cuối cùng thì, cậu vẫn chẳng bao giờ có cơ hội để được gặp mặt người con gái từng khoác tấm áo choàng trắng, người con gái đã từng cầu nguyện nơi tượng đá đó cả. Cậu chưa bao giờ có cơ hội để có thể gặp lại Atrea.