Toritsukareta Koushaku Reijou

chương 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Căn phòng rộng lớn được trang bị một chiếc giường xa hoa cùng nhiều đồ nội thất khác. Bất kể khi bạn nhìn đi đâu, chỉ có những vật phẩm hạng nhất ở đây. Toàn bộ số đó không chỉ dùng để trang trí mà thực sự được dùng bởi chủ nhân căn phòng. Thậm chí cả tấm thảm sàn cũng là một sản phẩm với cái giá trên trời.

Và trong căn phòng có thể làm biết bao người đố kỵ ấy, một cô gái đang gục đầu trong sự rối loạn. Những từ ngữ như “tại sao”, hay “làm thế nào mà lại như vậy chứ” cứ liên tục phát ra từ cô, những tiếng lầm bầm lặng lẽ với bản thân trong sự đau khổ. Khuôn mặt cô nhuộm đầy bởi nỗi tuyệt vọng, những quầng thâm hoàn toàn có thể nhìn thấy quanh mắt cô. Mái tóc vàng mà cô hằng tự hào nằm rạp xuống, rối tung do thiếu chăm sóc.

Tâm trí cô bây giờ chỉ đang hướng đến duy nhất một người, không ai khác chính là hoàng tử. Khi cô nghe được rằng hoàng tử đang quan tâm đến một người con gái khác, cô đã lập tức đến học viên cho quý tộc để gặp cô gái đó. Với cái nhìn lướt qua, cô gái khoác trên mình một vẻ ngoài trầm mặc. Cô giễu cợt ý tưởng cô gái ấy có thể thu hút hoàng tử, nhưng trước mắt cô là cảnh tượng hoàng tử cùng cô gái ấy đang vui vẻ trò chuyện. Thậm chí cô gái đó còn nhận được nụ cười mà trước đây cô chưa từng một lần trông thấy.

Và thế là cô bắt đầu quấy rối cô gái đó. Không một chút kháng cự nào, cô gái chỉ lặng lẽ chấp nhận những trò quấy rối của cô cùng đám hầu cận. Do vị thế cao của con gái nhà công tước, cô ấy phải chịu đựng những trò quấy phá mà không một ai vươn tay giúp đỡ. Hoàng tử chắc chắn có thể giúp cô ấy thoát khỏi tình cảnh đó, nhưng cô hiện đang ở ngoài tầm mắt của hoàng tử.

Tuy nhiên, điều đó không thể kéo dài mãi được. Hoàng tử tình cờ thấy cảnh tượng cô gái ấy bị bắt nạt, hơn nữa còn chứng kiến khoảng khắc cô đưa tay tát người con gái đó. Kết quả là hoàng tử nổi điên bởi khung cảnh đó và tức giận lên án hành vi của cô, cứ như thế, anh ta tuyên bố.

-Giữa cô và ta không còn chuyện gì nữa. Ta cũng đã nhận được sự đồng thuận của cha để hủy bỏ hôn ước giữa hai ta rồi.

Cô hoàn toàn tuyệt vọng, bám lấy chân hoàng tử và cầu mong sự tha thứ. Nghĩ lại thì, đó có lẽ là cơ hội đầu tiên và cũng là cuối cùng cho sự hối lỗi của cô.

-Người mà cô nên xin lỗi đáng lẽ phải là người khác đúng không?

Với những từ ngữ đó, hoàng tử rũ bỏ cô và rời đi cùng cô gái đó.

Đó là những sự kiên xảy ra trong tuần trước. Từ đó, cô đã tự tách biệt bản thân bên trong căn phòng mình.

Thời gian vẫn cứ vô nghĩa trôi đi. Thậm chí ngay cả khi cô cảm thấy cần làm điều gì đó, cuối cùng cô vẫn chỉ có thể ngồi đó trong sự tuyệt vọng. Ý chí đã hoàn toàn rời khỏi thân thể cô.

Hôm nay cũng kết thúc mà vẫn chưa hoàn thành được gì cả. Khi màn đêm dần buông xuống, thứ gì đó đã lay động một phần tâm chí cô.

-Xin chào~ Chàoooo buổi tối! Đã khá lâu rồi nhỉ, Lilia.

Đột nhiên, một giọng nói vang vọng trong đầu cô, Lilia ngạc nhiên ngước đầu lên. Cô nhìn quanh, thế nhưng không có ai ở đó cả. Cả căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng.

-Ahaha, cô đang nhìn đi đâu đấy?

Nghe được giọng nói của một người phụ nữ trẻ, ký ức hai năm về trước của Lilia chợt ùa về. Giọng nói quen thuộc trong quá khứ cùng với dự đoán về cơn thịnh nộ của hoàng tử.

“Cô đang ở đâu…?”

-Tôi ở đây nhưng cũng không ở đây. Tôi vẫn luôn bên cạnh cô! Thiên thần hộ mệnh của cô, đang ở đây để dẫn lối cho cô đến với sự hạnh phúc.

“Cô đến đây để cười vào mặt tôi hay gì à?”

-Trời ơi, ai đó đang có tâm trạng không tốt kìa. Chà, không giúp ích được gì luôn à? …Xin lỗi vì cái bầu không khí kỳ lạ này.

Phần sau của giọng nói có xen lẫn đôi chút chán nản cùng với thương tiếc. Trước sự thay đổi đột ngột thái độ ấy, Lilia khẽ cười với một biểu cảm thư giãn. Nếu cô thất vọng về bản thân như vậy thì tốt nhất ngay từ đầu đừng như vậy, Lilia nghĩ vậy khi trả lời.

“Có vẻ như tương lai đã đi đúng theo dự đoán của cô. Giá như tôi lắng nghe những lời cô nói trước đây, liệu tôi có thể tránh được kết cục này?”

- Bây giờ nghĩ về những điều đó chỉ tổ vô dụng thôi. Lúc đó cô hoàn toàn không có ý nghe theo những lời tôi nói. Thế nên điều này là hoàn toàn cần thiết để cô chú ý đến lời nói của tôi.

“Cái giá mà tôi phải trả để có thể tin tưởng cô, thật quá mức tin nổi…”

Lilia thở dài sầu lặng. Có lẽ do bối rối, giọng nói im lặng một thoáng.

Khoảng thời gian yên tĩnh cứ thế trôi qua, Lilia bắt đầu lo rằng giọng nói đã đi mất.

-Xin lỗi, tôi không giỏi trong việc vực dậy người khác khi nói mấy điều này.

Lilia khẽ mở đôi mắt khi nghe giọng nói tràn đầy sự thất vọng đó. Điều này cũng chỉ là tự do cô tự chuốc lấy, thế nên những gì cô ấy đang làm là thực sự chu đáo.

-Lilia. Tôi muốn giúp cô. Thế nên, cô có thể lắng nghe tôi một chút được không?

Nghe giọng nói nghiêm túc đó, Lilia chỉ có thể gật đầu với một nụ cười cay đắng.

“Không phải từ đầu điều đó đã là một lời hứa à? Tôi hoàn toàn tin vào lời nói của cô. Dù vậy, một người như tôi thực sự có thể được cứu giúp vậy không? Tôi có thể bù đắp lại cho hoàng tử chứ?”

-Vậy thì… Thay vì trả lời câu hỏi như vậy, có ổn không nếu tôi đưa ra một dự đoán nữa?

Lilia khẽ nheo mắt nghi ngờ đồng thời thúc giục giọng nói tiếp tục.

-Được rồi, được rồi… Ahem. Cô đã suy sụp trong một tuần. Hãy nghĩ về về tình cảnh của cô trong tuần tiếp theo. Cô làm sai điều gì, cô phải làm gì để khiến mọi thứ tốt hơn và cứ như vậy. Thế là sẽ đi đến kết luận. Cô không làm gì sai cả. Chỉ có những người khác sai ở đây thôi.

“Cá…! Thậm chí với tôi thì cũng có chút…!

-Đúng rồi. Cô đã bình tĩnh hơn nên bây giờ có thể nói vậy. Tiếp tục nào. Cô sẽ trở lại học viện. Theo hướng đi thông thường, cô sẽ trở nên kiêu ngạo hơn nữa. Và kết quả là…

Giọng nói dừng lại ở đó. Lilia nuốt nước bọt và đợi giọng nói tiếp tục.

-Cô sẽ động vào không chỉ hoàng tử mà cả nhà vua, nhận lấy sự thù ghét của toàn bộ đất nước. Với điều đó, thậm chí gia đình công tước cũng không tha thứ cho cô chỉ với đơn giản một lời ”xin lỗi”. Bị tước đi danh hiệu quý tộc, gia đình cô sẽ phải sống một cuộc đời thường dân.

“Tất cả đó à” là những gì cô nghĩ. Chắc chắn đức vua có quyền lực để làm như vậy, nhưng thực tế viêc tước bỏ danh hiệu công tước là chưa từng có tiền lệ. Hoặc ít nhất là được cho là như vậy.

-Hãy tưởng tượng, Lilia. Gia đình công tước vẫn sống một cuộc sống quý tộc cho đến giờ, đột nhiên bị ném xuống làm thường dân. …Có lẽ khá khó cho cô để tưởng tượng như vậy…

Đúng như lời giọng nói, Lilia không hề biết cuộc sống của thường dân là thế nào. Dù vậy, chắc chắn một điều là sẽ không thể có một cuộc sống xa hoa như hiện tại được. Không ai trong gia đình như vậy có thể quen với cuộc sống như vậy. Thậm chí một số người còn có thể tự sát.

Nghĩ lại thì đến giờ, Lilia chợt tự hỏi. Cuộc nói chuyện nãy giờ đều chỉ về gia đình Lilia, thế nhưng sao lại không có bất kỳ đề cập nào về chính cô cả? Mọi người ít nhiều cũng có thể đoán được câu trả lời cho việc đó, giọng nói, bằng cách nào đó như thể nở một nụ cười với tông giọng xót thương, sau đó nói.

-Cô không cần phải lo lắng về bản thân khi đó đâu. Rốt cuộc, cô sẽ bị xử tử.

Nghe điều đó, đầu óc Lilia hoàn toàn trống rỗng.

Xử tử?

Ai?

Tôi ư?

Tại sao?

-Những gì cô đã làm, tôi sẽ giữ im lặng về phần đó. Cô không cần phải biết những thứ ấy.

Trước vẻ ngoài yếu đuối của Lilia cùng khuôn mặt tái mét, giọng nói dùng một tông giọng trầm ấm dịu dàng.

-Được rồi, Lilia. Đây mới là chủ đề chính. Cô biết mục đích của tôi không phải là để cô chết. Để chắc rằng cô không vấp phải con đường xấu, tôi sẽ ở đây để cho cô lời khuyên về con đường đúng đắn. Chỉ là, tôi không có nhiều kinh nghiệm sống, vì vậy có lẽ chúng ta nên cố gắng hết sức và cùng nhau suy nghĩ… Còn cô thì sao Lilia?

Lilia suy nghĩ một thoáng rồi lập tức đưa ra quyết định.

“Làm ơn… Cho tôi mượn sức mạnh của cô…”

Một giọng nói yếu ớt tưởng chừng như không tồn tại. Với giọng nói đó từ Lilia, câu trả lời đã được quyết định.

-Được rồi… Cứ để đó cho tôi, Lilia! Tôi chắc chắn sẽ cứu cô!

Trước giọng nói kiên quyết đó, những giọt lệ ấm áp dần lăn trên khuôn mặt Lilia.

Truyện Chữ Hay