“Được... Làm ơn. Cô không cần phải giữ mình đâu.”
“Vậy thì,” Alisa nói khi cô hắng giọng,
“Thành thực mà nói, ngài là một con người vô cùng ích kỷ. Hơn nữa, với tính tình nóng nảy, ngài cũng nhanh chóng trở nên bạo lực. Người ta chỉ có thể ngạc nhiên về việc làm sao ngài có thể vô lý như vậy. Tôi cũng nghĩ rằng việc làm bất kể điều gì để đạt được những thứ ngài muốn thật kinh khủng. Hơn hết là vì ngài sẽ không ngần ngại sử dụng tên của ngài lãnh chúa. Thực sự, đó là điều mà tôi hối hận khi mới bắt đầu làm việc ở đây.
...Có chuyện gì sao ạ?”
Nhận thấy gương mặt Lilia trở nên tái nhợt, Alisa hỏi khi nghiêng đầu sang một bên. Lilia véo má khi mà cô lắc đầu.
“Không có gì đâu... Cứ tiếp tục đi...”
Nói vậy, Alisa lại tiếp tục loạt chỉ trích. Điều này đã đạt đến điểm thay vì tức giận, Lilia cảm thấy giống như là cô sẽ chỉ đơn giản bắt đầu khóc. Cô đã nhận được những lời chỉ trích tương tự từ Sakura trước đây, thế nhưng một lần nữa, và còn nói thẳng vào mặt cô thế này, nhất định là điều khá khó để chịu đựng.
“Tuy nhiên.”
Alisa dừng lời cô lại ở đó. Nhìn vào đôi mắt thiếu sức sống của Lilia, vì vài lý do, Alisa mỉm cười.
“Tôi biết rằng Lilia-sama thực sự là một người tử tế. Tôi tin là vậy.”
“Ha...?”
Tử tế? Ai cơ? Thậm chí ngay cả bản thân Lilia cũng có quan điểm khác. Với Lilia, điều như là tử tế chỉ được xem như là một công cụ khiến mọi người hạ thấp sự đề phòng của họ. Những ý nghĩ như vậy đã không thay đổi thâm chí cho đến bây giờ. Thế nên nếu những lời của Alisa ám chỉ đến đến Lilia hiện tại, đó chỉ đơn giản là kết quả của việc làm theo những chỉ dẫn từ Sakura.
Có nghĩ về nó cũng chẳng giúp được gì, cô cảm thấy đôi chút thất vọng. Tuy nhiên, Lilia nghiêng đầu khi nghe những lời tiếp theo của Alisa.
“Khi tôi còn nhỏ, tôi đã được cứu mạng bởi Lilia-sama.”
Khi Alisa nhìn Lilia đang cau mày ngờ vực, cô giải thích với một nụ cười méo mó.
“Khi tôi còn nhỏ, tôi đã có một chuyến đi tới thủ đô hoàng gia cùng với gia đình, để rồi sau đó, tôi nhận ra mình đã lạc mất cha mẹ... Lạc đường, trước khi kịp nhận ra thì tôi đã tình cờ đi vào một dinh thự rộng lớn.”
“Là vậy sao... Vậy dinh thự đó của gia tộc nào vậy.”
-Uh, Lilia, làm thế nào có thể có cái tên khác ngoài “Aldis” ở đây kia chứ...
-Thật à?
-Thật đấy. Làm ơn hãy khắc ghi trong lòng điều đó.
Dù khá không thỏa mãn với lời giải thích, Lilia vẫn tiếp tục nghe câu chuyện của Alisa.
“Tôi không biết điều gì đã lướt qua tâm trí mình lúc đó, thế nhưng tôi cuối cùng đã tiến vào dinh thự ấy... Và tất nhiên, tôi ngay lập tức bị bắt.”
“Chuyện đó... cô không bị xử tử à?”
-Uh, Lilia. Chuyện cô ấy bị xử tử sẽ thật là vô lý đúng không?
-Thật à?
-Thế người đang đứng trước cô bây giờ là một hồn ma hay là một thứ gì đó? Không phải chuyện này thực sự rất kinh khủng sao?
-Ahh...
Có lẽ cuối cùng cũng hiểu được những gì Sakura đang cố nói, Lilia nói “tôi hiểu rồi” và gật đầu. Sakura tự hỏi liệu có thực sự ổn không và lo lắng về điều này, nhưng giờ, Lilia chuyển sự chú ý của cô sang Alisa.
“Theo như luật lệ, ngay cả một đứa trẻ như tôi cũng chẳng lạ lẫm gì khi bị giết. Nhưng mà ngay sau đó, tôi đã được cứu bởi Lilia-sama.”
“Tôi đã làm vậy? Làm thế nào cơ?”
“Ngài biết đấy... ‘Cảnh giác với một đứa trẻ như thế này đến mức kết thúc cuộc đời cô ấy, có phải mấy người đang cố bôi nhọ cái tên Aldis không?’ ngài đã nói vậy đó.”
-Điều đó, một chút về lòng tốt và nhiều phần về phần danh dự phải không ...
“Sau đó, để tôi sẽ không bị giết trong những con hẻm, Lilia-sama đã đi cùng tôi với một người hộ vệ để giúp tìm kiếm gia đình. Và dù tôi có nói là hộ vệ, thực chất thì lãnh chúa là người đi cùng.”
Lilia nheo mắt như thể hồi tưởng những ký ức hoài cổ và sau đó cười khúc khích. Phản ứng của cha mẹ lúc đó khá là thú vị.
-Lilia, cô không nhớ à?
-Tôi không chắc mình có những ký ức vậy hay không... Dù vậy thì ít nhất, tôi không nghĩ cảm xúc của mình hồi đó là hoàn toàn lòng tốt.
-Chà... Alisa có lẽ giờ cũng đã biết đều đó. Đó là lý do mà trước đó, tôi nghĩ cô ấy đã cố để truyền đạt rằng bản thân mình tin vào cô bất chấp như vậy. Bên cạnh đó thì...
Sakura ngắt lời. Giống như cô bằng cách nào đó đang nhìn vào Alisa. Còn Alisa đang nhìn cô với vẻ mặt nghiêm chỉnh, dường như đang chờ Lilia nói.
-Với Alisa, sự thật cô ấy được cứu sẽ không thay đổi, cho nên mọi chuyện sẽ ổn thôi. Cách đó khá thuận tiện để giải thích cho mọi người phải chứ?
-Có phải như vậy không?
“Alisa. Nói với cô sự thật, tôi khá là không nhớ chuyện gì đã xảy ra hồi đó. Chỉ là, tôi nghĩ ít nhất cảm xúc của mình lúc đó không chỉ đơn giản là lòng tốt.”
“Vâng. Giờ tôi cũng hiểu điều đó. Tuy nhiên, với tôi, sự thật rằng tôi được cứu sẽ không thay đổi. Đó là lý do mà, nếu để trả ơn cho Lilia-sama, tôi sẽ khiêm tốn và hạnh phúc giúp đỡ.”
Alisa tự tin tuyên bố như vậy. Lilia lặng người đi một lúc, nhưng chẳng lâu sau, cô hoàn toàn không nhận ra khuôn mặt mình đang nở một nụ cười.
“Hãy chăm sóc thật tốt cho tôi, Alisa.”
“Vâng. Làm ơn cho phép tôi được giúp đỡ ngài.”
Alisa cúi đầu xuống còn Lilia thì gật đầu thỏa mãn.
Ký túc xá là tòa nhà lớn trong khuôn viên học viện. Bạn có thể nói đó là điều hiển nhiên do tất cả học trong trong trường đếu sống ở đây. Nơi này có ba tầng, với những thứ như là nhà ăn và cửa hàng với tất cả các nhu yếu phẩm đã được chuẩn bị sắn ở tầng thứ nhất. Bước qua lối vào to lớn, bàn, ghế và những thứ như vậy cũng được chuẩn bị ở xung quanh, tạo nên một không gian nghỉ ngơi cho học sinh.
Tầng hai là phòng dành cho thường dân, thương nhân và các quý tộc hạng thấp. Những quý tộc cao cấp được dành cho những căn phòng trên tầng ba.
Lilia và Alisa bước vào trong qua cửa chính. Sẽ có một lượng lớn học sinh nhộn nhịp quanh tòa nhà này trước và sau giờ học. Thế nhưng ngay bây giờ, lúc bữa trưa vừa qua và các tiết học buổi chiều đã bắt đầu, nơi đây khá yên tĩnh và trống trải. Lối vào không bóng người và chỉ có âm thanh tiếng bước chân của Lilia và Alisa vang lên khắp tòa nhà.
Phía cuối lối vào là một cầu thang xoắn ốc, khi Lilia bước đi những bước đầu tiên, Alisa mở miệng.
“Ummm... Lilia-sama...”
“Có chuyện gì?”
“Tôi thực sự... sẽ ở cùng phòng với Lilia-sama sao ạ?”
‘Để mà hỏi lại ngay bây giờ,’ Lilia nghĩ vậy khi nhìn vào Alisa. Đôi mắt Alisa đang dao động lo lắng.
“Có vấn đề gì với chuyện đó à?”
“Một vấn đề như vậy phải nói là... Chuyện đó, một chuyện như vậy là chưa từng được nghe nói phải không? Để một cô hầu gái thấp kém ở bên cạnh quý tộc trong cùng một phòng...” (SHERIDAN: và thế là ta có yuri :)) )
----------
Maus: Sao t cứ thấy chương này cụt lủn thế nào ấy... mất hứng quá :V
SHERIDAN: t cuối cùng đã gác được game sang một bên để edit cái chap này :V
Mà tiến độ sẽ phụ thuộc vào điểm thi học kỳ và tổng kết của t, t sợ là không được động vào máy tính luôn :((
Chương tiếp theo dự kiến được đăng vào 28/6