Đây là lần thứ ba.
Mỗi lần đứng trước cánh cửa này, Ryuuji đều không chỉ có một mình.
Lần đầu tiên.
Lần đó, Ryuuji vẫn còn chìm trong bóng tối và chưa thể nhìn thấy bất cứ gì. Xung quanh cậu là tiếng tim đập ấm áp, thế nhưng cậu còn chưa biết suy nghĩ, cậu chỉ đơn giản trôi lơ lửng, vậy nên dù sao thì cậu cũng không thể có bất cứ ấn tượng nào về lần đó. Đó là hơn hai giờ sáng vào một đêm mười tám năm trước, ngay khi tiết trời đang chuyển dần từ hạ sang thu. Đó là những thời khắc đen tối nhất. Ryuuji vẫn còn là một dạng sống không tên, một nhóm tế bào chỉ dài vài centimet. Và Yasuko, người đã chạy đi từ cánh cửa này ra với thế giới bên ngoài, khi đó vẫn chỉ là một cô gái mười sáu tuổi.
Lần thứ hai.
Lần ấy, cậu đã không bước qua cánh cửa này mà chỉ ở trong công viên ngay phía bên ngoài và đơn thuần cùng Yasuko nhìn chăm chăm vào cánh cửa ấy trong một khoảng thời gian rất dài. Ryuuji đã phát chán và mệt mỏi vì phải ngồi xích đu quá lâu, vậy là cậu đã cất tiếng gọi mẹ, cậu muốn nắm lấy tay bà. Và chỉ khi ấy Yasuko mới rời mắt khỏi cánh cửa.
Và đây là lần thứ ba
Lần này người đứng bên cạnh Ryuuji là Taiga.
“...Chúng ta đến nơi rồi.”
“...Ừ.”
Cả hai người cùng lúc nín thở.
Họ đã đi một đoạn đường vòng trước khi tới được đích đến của mình. Vì đoán rằng các giáo viên sẽ đuổi theo mình, họ chủ động tránh những nhà ga chính và lựa chọn một lộ trình phức tạp hơn, trên đường đi, do nhầm lẫn mà họ đã bắt sai chuyến tàu (Đó là lỗi của Taiga vì đã chạy lên bất cứ đoàn tàu nào tiến vào trong sân ga) cũng như lên một chuyến tàu cao tốc (Đây chẳng phải lỗi của ai cả). Rốt cục họ cần nhiều thời gian hơn dự kiến để đến được nơi này.
Ngay từ lúc bắt đầu, Ryuuji đã không định dựa vào trí nhớ mơ hồ của mình mà chỉ đơn giản đi theo địa chỉ cậu đã nhận được. Có vẻ như lựa chọn ấy là hoàn toàn chính xác. Khi nhìn vào khu vực xung quanh, cậu khó có thể mường tượng ra bất cứ thứ gì từ trong trí nhớ của mình, Ryuuji cảm thấy bực bội tựa như một khách lữ hành đi lạc trong một hầm ngục kì quái.
Công viên đáng ra phải đóng vai trò là cột mốc đánh dấu giờ đã là một khu chung cư cao tầng. Giữa những dãy nhà riêng, những con đường một chiều xa lạ đan vào nhau như những đường kẻ trên ô bàn cờ, trong khi ấy địa chỉ trên những cột đèn đường cũng không hề liên tục. Họ đi lòng vòng trong ma trận được tạo nên từ những bức tường trắng và những bụi cây xanh ngắt. Những tia sáng ban ngày ngắn ngủi của mùa đông bắt đâu ngả về Tây, và khi họ đến được đây thì cũng đã gần tới xế chiều.
“Ở đây đúng không? Chính là nơi này, phải không?...Trên bảng tên có viết Takasu.”
Bụi cây mọc quá cả hàng rào đã che khuất một nửa tấm bảng tên trên cánh cổng. Taiga lờ mờ nhìn vào đó rồi quay đầu nhìn xung quanh. Khi đơn giản nhận ra rằng họ của mình không phải là họ nội, Ryuuji im lặng, ngay cả cậu cũng thấy choáng váng trước điều bất ngờ ấy.
Cậu có cảm giác...Không, có lẽ cậu đã đoán ra điều ấy từ rất lâu rồi. ‘Bố Ryuu-chan và Ya-chan yêu nhau, cứ như thể chúng ta phải ở bên nhau vậy. Nhưng giờ ông ấy đã đi mất rồi, đúng là đáng tiếc!’ Câu chuyện mà Yasuko đã kể cho cậu không phải là sự thật. Nếu đó là sự thật thì cậu sẽ phải mang họ của bố mình. Nếu như Yasuko đã chạy trốn khỏi nhà thì đâu còn lí do gì để bà tiếp tục sử dụng họ của mình nữa, mà cũng chẳng phải bà dùng đến họ của mình chỉ vì chồng đã mất tích. Chuyện đó để lại một khả năng, bà đã li hôn, hoặc ngay từ đầu bà cũng chưa bao giờ làm đám cưới. Hóa ra ngay từ đầu người bố đã mong mỏi sự ra đời của Ryuuji và chờ đợi một cuộc sống hạnh phúc cùng với cậu chưa bao giờ tồn tại.
Mặc dù có đôi lúc cậu đã nhận ra điều ấy, cậu vẫn cảm thấy…
“Có chuyện gì thế? Tại sao ông không nói gì cả?”
“Không có gì đâu...Có rất nhiều chuyện đã xảy ra, tui cảm giác như cuộc đời mình vừa trôi vụt qua vậy…”
“Giờ không phải lúc nói những chuyện chán nản như vậy!”
Đáp lại cách suy nghĩ rất dễ bi quan của Ryuuji…
“Sao có thứ gì có thể trôi vụt qua khi cuộc đời của ông vẫn còn chưa bắt đầu chứ?!”
Taiga đập vào đầu Ryuuji kéo cậu trở lại với hiện thực. “Ừ, bà nói đúng.” Ryuuji buộc phải đồng ý...Thật ư? Mặc dù vậy cậu vẫn nghiêng đầu thắc mắc.
“Quên chuyện đó đi! Giờ không phải lúc để lạc lối trong mớ suy tư ấy! Ông muốn làm hòa với Ya-chan đúng không? Ông muốn gây dựng lại mối liên kết đã đổ vỡ ấy đúng không? Không phải đó là lí do ông đến đây à? Kể từ khi ông cãi lộn với cô ấy, ông chỉ chạy trốn thay vì giải quyết vấn đề, tôi không thể tha thứ cho ông được…”
Trong lúc đứng trong khu dân cư xa lạ, Taiga dừng lại một lát…
“...Không, đó phải là tôi, tôi không thể nào tha thứ cho bản thân mình vì đã để cho chuyện này xảy ra.”
Cô ngước nhìn khuôn mặt của Ryuuji và nói bằng một giọng nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ. Ryuuji cũng hiểu điều ấy, cậu hiểu rằng việc mình cùng với Taiga đứng trước cánh cửa này để giải quyết chuyện đó là sự thật.
“Hãy đi bấm chuông đi.”
“Tui biết...Tui cũng chuẩn bị làm đây...Tui đang định đi bấm chuông.”
Chỉ là cậu vẫn thấy căng thẳng đến tuyệt vọng. Ryuuji biết quyết định cho cậu tới đây của Yasuko đúng là tuyệt diệu, cậu cũng hiểu được cảm giác nặng nề khi bà chọn giải quyết việc mười tám năm không quay trở lại đây.
Ryuuji đã muốn bấm chiếc chuông cửa nằm bên dưới tấm bảng tên, nhưng cậu không thể không ngừng những ngón tay của mình lại. Cậu còn không có đủ dũng khí để bấm chuông nữa. Cậu nín thở vài lần, và sau khi lặp đi lặp lại hành động tương tự mấy lần…
“Haa, tôi nghĩ ông cần chút thời gian để chuẩn bị.”
Taiga nở một nụ cười độ lượng giống như Đức Phật và gật đầu với Ryuuji, cô nhìn vào gương mặt lo lắng đến mức trông tựa như một con quỷ bị nguyền rủa của cậu. Cùng với một giọng nói dịu dàng, cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay căng thẳng ướt đẫm mồ hôi của Ryuuji.
“Taiga…”
Không ai nghĩ rằng sau khi họ đã trải qua rất nhiều biến cố, Taiga lại có thể trở thành người hiểu chuyện đến thế. Vẻ từ bi chân thành ấy thật sự đã lay động cậu. Ryuuji muốn hét lên và nắm chặt lấy bàn tay của Taiga, nhưng cậu không bao giờ ngờ được rằng…
“Hừm!”
“Uiiii!”
Rắc! Tay trái của cậu phát ra tiếng xương gãy.
“Ông đã làm quá nhiều bài khởi động rồi đó, đồ bỏ đi! Nhanh lên, bấm cái chuông cửa chết tiệt ấy đi!”
Những mạch máu nổi lên trên chán Taiga, và cuối cùng họ vật tay giữa không khí. Taiga sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình cố đẩy tay Ryuuji về phía chiếc chuông cửa nhà Takasu. Ryuuji cũng nghiến răng nghiến lợi, cả hai đều trưng ra vẻ mặt cực kì đáng sợ, họ giữ chặt tay nhau và đẩy tới đẩy lui trong khi những ngón tay và các khớp tạo nên những tiếng kêu răng rắc.
“Đừng thúc giục tui! Tui, tui cần đợi đến đúng thời điểm của mình!”
“Thời điểm của tôi đến rồi!”
“Nhưng thời điểm của tui...chưa đến!”
“Tôi là hô tê, hô thê, hôn thê của ông! Vậy nên chúng ta cần phải đoàn kết trong những lúc như thế này!”
“Aaa! Dừng lại, đồ ngốc!”
Ryuuji đã chặn được tay bên kia đang trượt đi như một con rắn của Taiga bằng một cách kì diệu. Hai cánh tay của họ ghì chặt lấy nhau, Ryuuji cũng sử dụng toàn bộ sức nặng của mình để đẩy Taiga ra.
“Nếu ông cứ đứng đây chần chừ, ông sẽ chẳng đi đến đâu cả!”
Một tiếng hét không hề phù hợp với khu dân cư yên tĩnh này cất lên.
“Có thể bà nói đúng! Nhưng tôi vẫn còn rất nhiều điều cần phải suy ngẫm!”
“Ông đâu thể giải quyết bất cứ điều gì chỉ bằng cách đứng đây suy nghĩ, đúng không?!”
“Tui không thể! Nhưng hãy để tui sắp xếp lại những suy nghĩ của mình một chút đã!”
“Aaa…!” Miệng Taiga mở ra và nhanh chóng ngậm chặt. “Hở?”, “Nó sắp ra rồi...!”, “Tui không biết bà đang nói đến chuyện gì nữa!”, “Tôi...aaaa…!”
“Nói gì đi!”
“...Tôi! Cần! Dùng! Nhà vệ sinh…!”
Rầm! Khi nghe thấy giọng nói phát ra từ nhu cầu sinh học của cô ấy, bàn tay trái của Ryuuji đã mất đi sức lực của mình, và rốt cục những khớp ngón tay trên nắm đấm của cậu đã đập vào bức tường bê tông bên cạnh chiếc chuông cửa.
“Ui! Đau quá…!”
“...A...ôi…”
Ryuuji không phải là người duy nhất rên rỉ. Vì lí do nào đó, Taiga cũng làm vẻ mặt cực kì tuyệt vọng, cô phồng má lên trong khi buông tay ra và quỳ xuống một cách lạ lùng. Cánh tay của cô chỉ chéo về phía trước giống như một con búp bê, cơ thể di chuyển lên xuống nhẹ nhàng như thể chỉ rõ hơn những gì mình vừa mới nói. Taiga nở một nụ cười méo mó gượng gạo rồi lên tiếng,
“...Ngay lúc này tất cả những gì tôi muốn, là không phải nhịn tiểu nữa…”
“Lẽ, lẽ nào...bà đã…?”
“...À, thì…”
Giọng nói của Taiga ngày càng nhỏ dần, ‘vĩnh biệt cuộc sống xã hội của tôi, tôi rất biết ơn tất cả những gì mọi người đã giúp đỡ.’ “Đủ rồi! Làm gì có chuyện đó!” Nhìn thấy Taiga ngày càng tách rời khỏi hiện tại, Ryuuji quyết định đầu hàng và đưa ngón tay mình bấm chuông cửa thật mạnh. Mình biết nói gì đây? Mình nên giới thiệu bản thân như thế nào? Bố mẹ của Yasuko là người ra sao? Liệu mình có thể thực sự đạt được mục đích của mình khi đến đây không? Nhân tiện, liệu họ có tin mình không? Bên cạnh đó, liệu nhà ‘Takasu’ này có đúng là nhà của Yasuko chứ? Một loạt những ý nghĩ chạy vụt qua tâm trí cậu, cùng với đó là rất nhiều tình huống không hay. Vào lúc đó, ngón tay cậu đã lạnh ngắt vì tất cả những mối lo lắng ấy. Có lẽ việc phải nhấn chuông cửa vì cần vào nhà vệ sinh khẩn cấp âu cũng là trong cái rủi có cái may.
Tuy nhiên…
“Này, này, không thể nào!...Chuyện gì thế này…”
“Ông đang đùa tôi đó à.”
Họ nhấn chuông cửa lần thứ hai, thứ ba, nhưng vẫn chẳng có phản hồi. “Đừng có đùa với tôi! Đừng có đùa với tôi! Taiga không ngừng nguyền rủa. Chẳng có vẻ gì là bên trong có người cả. Ryuuji nhìn vào gương mặt Taiga, từ lâu câu nguyền rủa của cô ấy đã biến thành, “Đừng giết tôi!”, mặc dù Taiga vẫn không nhận ra và tiếp tục rủa xả “Giết, giết, giết…”. Đáng ra mình nên biết điều ấy. Lúc này là ba giờ chiều trong một ngày làm việc giữa tuần. Bình thường giờ này mọi người sẽ ở chỗ làm. Tại sao mình không nghĩ đến chuyện đó từ trước chứ?
“...Chúng ta phải làm gì đây? Có vẻ như không có ai trong nhà cả.”
“Oa…”
Taiga đã trở lại từ vụ giết chóc của mình.
“C, c, c, chúng ta nên làm gì đây...Tui nói thật đó, này, bà có ý kiến gì không?!”
“Oa! Xin đừng chạm vào tôi!”
Bản tính của Taiga đã thay đổi.
“Ha ha ha, có thể tôi sẽ rỉ ra nếu như ông chạm vào tôi. Có thể tôi sẽ rỉ ra nếu như ông chạm vào tôi, ha ha ha.”
“Hãy quay trở lại, giết chóc...Tui xin lỗi, hãy quay trở lại nhà ga! Không, trên đường đi có một cửa hàng tiện lợi, hãy quay lại đó!”
“Tôi k, k, không thể di chuyển được nữa.”
“Tui sẽ cõng bà! Không xa đâu! Đừng từ bỏ vội!”
“A, ha ha, xin đừng chạm vào tôi, aha ha…”
Dưới ánh mặt trời ngày đông chiếu nghiêng nghiêng lạnh lẽo, có hai bóng người trải dài trong khu dân cư yên tĩnh. Một là của một cô gái đang cười khúc khích và ngày càng trở nên điên loạn, người đang đi vòng vòng vô định, cái còn lại thuộc về con quỷ trông như kẻ giết người trong chiếc áo khoác đồng phục đang đuổi theo cô. Người ta sẽ bỏ chạy ngay khi vừa nhìn thấy cảnh tượng ấy.
“...”
“Ồ, cháu xin lỗi..”
Một người phụ nữ cố tình bước vòng qua họ và đi về phía cổng ra vào của nhà Takasu. Ryuuji bất giác cúi đầu xin lỗi bà.
Bà ấy liếc nhanh vào họ, không quá khó để tưởng tượng được rằng trong ánh mắt ngờ vực của bà có chút sợ sệt. Cũng chẳng thể nào trách được, cả hai người bọn họ trông đều quá kì quặc. Ryuuji cũng tự thấy xấu hổ, cậu đẩy Taiga vào bên vệ đường, còn cô ấy vẫn lẩm bẩm “Giết~. Ha ha ha~”. Cậu đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất. Nếu như có bất cứ chuyện gì xảy ra với Taiga thì chỉ có cậu mới có thể giúp được cô ấy, vì cậu là vị hôn phu sẽ trải qua tất cả mọi chuyện cùng với cô. Nhưng rồi…
“Ô!”
“...Giết!”
Cả hai người cùng lúc hét lên. Người phụ nữ giật mình và thu vai lại, bà vội vàng đi vào trong cánh cổng của nhà Takasu, chuẩn bị đóng nó lại.
“X...Xin đợi đã! Cháu xin lỗi!”
Ryuuji đột nhiên la lên. Cậu liếc nhanh vào Taiga, người cũng đang nhìn lại cậu. Chính là bà ấy, được rồi.
Người phụ nữ ấy đang mặc một chiếc quần dài bằng len màu xám đậm, một chiếc áo khoác nỉ màu da, trên tay bà cầm túi ni-lông từ một cửa hiệu thuốc, trong đó chứa đủ loại hàng hóa phổ thông. Chỉ có mình bộ quần áo của bà cho người khác có cảm giác về một phụ nữ tuổi bốn mươi, năm mươi, mặc dù mái tóc ngắn, làn da săn chắc và đôi môi bóng bẩy khiến họ liên tưởng tới một cô gái trẻ tuổi hơn nhiều. Gương mặt bà vẫn trông rất căng tràn và có đôi chút bụ bẫm kiểu trẻ con. Hai chữ ‘di truyền’ nhanh chóng xuất hiện trong đầu Ryuuji.
Người này chắc chắn là mẹ của Yasuko. Khi nghĩ đến điều đó, hình ảnh hai người xếp chồng lên nhau hiện ra trong đầu cậu. Từ hình dạng của đôi mắt đến khoảng cách giữa hai con ngươi đều giống nhau đến kì lạ. Đúng như những gì cậu đã mong đợi.
Mặc dù cậu đã lên tiếng trước thế nhưng Ryuuji lại đông cứng tại chỗ. Người phụ nữ nhìn vào mặt cậu, đôi chân đã định chạy trốn của bà đã dừng lại. Mình phải nói gì đó...Cậu hít thở thật sâu và mở lời,
“Bà có thể cho cháu mượn phòng vệ sinh được không?”
“Cậu ấy là con trai của Ya-chan! Ê~?! Ông nhắc đến chuyện đó đầu tiên sao?!”
“Ê~…?! Nhưng không phải bà đang vội à...?!”
Cả hai hét lên những điều khác biệt, họ nhìn nhau. Mặc dù vậy trong tình huống này Taiga vẫn là người tuyệt vọng hơn, cho nên Ryuuji vẫn quyết định khăng khăng đề nghị lại một lần nữa.
“Cháu biết chuyện này hơi đột ngột! Nhưng bà có thể cho cô ấy mượn nhà vệ sinh được không?”
Ryuuji đứng vững trên đôi chân gần như phát run của mình.
“T, tên cháu là, Ta…”
Ryuuji liền không biết nói gì nữa, mặc dù cậu biết Taiga đang vỗ vào lưng động viên cậu. Khi cảm nhận được hơi ấm từ đôi bàn tay của Taiga, Ryuuji một lần nữa thở ra trước khi hít thật sâu và nói.
“...Tên cháu, là, Takasu, Ryuuji! Cháu là con trai của Takasu Yasuko!”
Cậu lấy ra từ trong túi mình một chiếc đồng hồ và một bức ảnh, bàn tay cậu run lẩy bẩy theo một cách tức cười trong khi đưa chúng cho người phụ nữ phía sau cánh cửa. Ôi trời...Vào lúc đó cậu chỉ muốn cầu nguyện.
Liệu chuyện này có suôn sẻ không? Liệu mong ước của mình có được đáp ứng không?
Ban đầu người phụ nữ nhìn vào chiếc đồng hồ và rồi nhìn vào bức ảnh. Sau khi xác nhận rằng đúng thật là trong bức ảnh có Yasuko đang mang thai đứng bên cạnh bố của Ryuuji, người ăn mặc như một tên lưu manh và làm dáng đang bóp ngực, bà đánh rơi chiếc túi theo cách cường điệu thường thấy trong những bộ phim truyền hình dài tập, những món đồ trong đó đổ xuống dưới chân bà. Ryuuji biết bàn tay bà đã đánh mất hết sức lực.
“Ở đâu…”
Ryuuji nhìn thấy đôi môi bà run rẩy với một giọng nói buồn bã.
“Cháu...tìm thấy...thứ này...ở đâu…”
“...Cô ấy là...bạn gái cháu! Bởi vì vài lí do chúng cháu đã phải đến đây, và…”
“Ya, Yasuko đang ở đâu?!”
Ryuuji đẩy Taiga, người đã đến giới hạn của mình, ra trước mặt người phụ nữ gần như sắp khóc.
“Cháu có rất nhiều điều muốn nói với bà! Thật đó!...Nhưng trước tiên, bà có thể cho cô ấy mượn nhà vệ sinh được không?”
‘Chúng là những kẻ lừa đảo! Đừng cho chúng vào! Cái gì?! Chúng đã ở trong nhà rồi?! Bà ngốc!’ Tiếng hét từ đầu dây bên kia lớn đến mức ngay cả Ryuuji cũng nghe thấy không phải của ai khác ngoài người đứng đầu gia đình Takasu...bố của Yasuko và cũng là ông ngoại của Ryuuji. Đến lúc ông ấy về đến nhà chỉ mất năm phút, Taiga cũng vừa mới chui ra khỏi phòng tắm với cả vẻ hối lỗi và thoải mái trên gương mặt.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?! Có ai đời lại đưa về nhà...Oa?!”
“Ui…”
“U~...”
Người đàn ông đã lao vào mở cánh cửa bất ngờ đến mức nó đập thẳng vào đầu của cả Ryuuji và Taiga, những người vẫn còn đang đứng bẽn lẽn tại cửa ra vào. Đúng như những gì mong đợi từ hai con người đã được kết nối bằng cả trái tim lẫn tâm hồn, họ cùng lúc rên rỉ và quỳ sụp xuống sàn.
“...Ông, à, hai đứa trẻ này là...biết giải thích thế nào nhỉ…”
“B, bà sẽ giải thích chuyện này thế nào đây?!”
“...Thằng bé đã nói mình là con trai của Yasuko…”
“C, c, c, c…”
Đây là một căn nhà riêng hoàn toàn bình thường.
Tủ để đồ, tường và ván lát sàn ở lối vào đều bằng gỗ bóng lộn. Có một chiếc xỏ giày được treo bên cạnh bằng một sợi dây màu đen. Dường như ngày hôm trước trời đã đổ tuyết, phía bên ngoài có hai chiếc ô. Bức tường được trang trí bằng những bông hoa, trong khi đó có vài tấm thiệp được dán bên dưới tờ lịch. Ở cuối hành lang có treo một tấm màn cửa màu xanh đậm, có thể nhìn thấy ánh mặt trời từ trong phòng khách chiếu xuyên qua tấm màn...một gia đình trông cực kì bình thường. Ryuuji còn có thể tưởng tượng ra cảnh Yasuko mặc bộ đồng phục thủy thủ chạy qua tấm màn cửa trong chiếc dép lê của mình.
Ở đây có mẹ, có cha và có một cô con gái. Thời gian sẽ trôi đi một cách bình thường vào mỗi buổi sáng, buổi chiều và cả buổi tối. Mặc dù những điều bình thường ấy giờ đã là chuyện của quá khứ, và Ryuuji hiểu được cảnh trước mắt cậu kì lạ đến thế nào.
“...Tên…Tên cháu là Takasu Ryuuji...Taiga, bà có thể đứng dậy được không?”
Ryuuji đỡ lấy Taiga đang gật đầu, hai người họ từ từ đứng dậy. Người đàn ông mặc đồ công sở trạc tuổi trung niên. Ryuuji không biết mình nên nói gì. Cậu chỉ nghe được rằng ông ấy đang làm kiểm toán viên thuế trong một văn phòng gần đó.
“...Đây là Aisaka Taiga. Vì một vài lí do, hôm nay cô ấy đi cùng với cháu.”
Ryuuji chỉ có thể nói được điều ấy trong lúc trỏ vào Taiga đang ngoan ngoãn cúi đầu. Riêng làm việc ấy thôi cũng buộc cô phải dùng tới toàn bộ sức lực của mình.
“Chiếc đồng hồ này. Thằng bé đã mang nó đến. Là của Yasuko, đúng không?”
Mẹ Yasuko đưa chiếc đồng hồ và tấm ảnh Ryuuji đã mang tới cho người đàn ông...bố của Yasuko. Ông ấy trông hơi điếng người, ông đứng đó nhìn vào hai vật thể. Có đôi lần ông ấy liếc nhìn họ trước khi cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Cả hai vợ chồng đều không nói được gì.
Thế rồi Ryuuji lấy ra một tờ giấy nhắn nhỏ từ trong túi mình và đưa nó cho họ. Trong đó có chữ viết tay của Yasuko, cùng với địa chỉ và số điện thoại của nơi này được viết trên đó.
“Đúng là kiểu chữ viết ngớ ngẩn kinh khủng...Đây hẳn là Yasuko đúng không?”
“...Là Yasuko...Mặc dù được sinh ra ở đây, con bé vẫn đánh vần sai địa chỉ chỗ này...Không còn nghi ngờ gì nữa, Yasuko đã viết thứ này. Vậy đứa trẻ này thực sự là, con của Yasuko…”
Ryuuji đưa thẻ học sinh có tên của mình. Đó là giấy tờ chính thức duy nhất mà cậu có bên người. Bằng cách đó, mọi chuyện có thể trở nên rõ ràng hơn.
“Yasuko...Ý cháu là, ngày hôm qua mẹ đã bỏ đi khỏi nhà! Bà ấy đã bỏ rơi cháu!”
Hai vợ chồng cùng lúc đánh rơi tấm ảnh, mẩu giấy nhắn và tấm thẻ học sinh. “Phù, lên lũy an toàn…” Chỉ có chiếc đồng hồ là được Taiga bắt lại một cách kì diệu ngay trước khi nó rơi xuống sàn.
“Cháu không thể chấp nhận điều mẹ đã làm, đó là lí do tại sao cháu đã tới đây! Mẹ cũng đã là người lớn rồi, cho nên mẹ không thể tiếp tục chạy trốn khỏi nhà nữa, và mẹ phải được đưa trở về. Trở về đây, về căn nhà của mẹ. Vì cháu mà Yasuko đã không thể nào quay trở về nhà được nữa. Cháu...cháu không thể nào tha thứ cho bản thân vì đã khiến Yasuko không thể quay trở lại đây. Cháu ghét chính mình, đôi lúc cháu còn ước mình chưa bao giờ được sinh ra. Cháu đã nghĩ theo cách ấy, nhưng nhưng…”
Ryuuji không biết liệu họ có hiểu hay không, lúc này cậu chỉ đang cố nói ra những suy nghĩ của mình.
Cậu muốn truyền đạt lại chính xác ý nghĩa khi mình đến căn nhà này, cũng như quyết tâm của cậu khi làm việc ấy.
“...Và giờ, khi cháu quyết định sẽ sống tiếp, cháu đã tìm ra người cháu yêu thương cũng như người thương yêu cháu. Được sinh ra và được sống cho đến tân bây giờ, cháu thực sự thấy...hạnh phúc.”
Bàn tay run rẩy của Ryuuji nắm lấy tay Taiga, người cũng đang siết chặt lấy những ngón tay cậu. Cậu không hề phải đứng một mình trong hành lang mà Yasuko đã từ đó chạy đi.
“Đó là lí do tại sao, cháu đột nhiên xuất hiện và đột nhiên nói những điều...như vậy, có thể ông bà nghĩ rằng cháu là một đứa ngốc...hay một kẻ kì quặc. Cháu làm việc này cho hiện tại mà cháu tự hào! Cháu không muốn mình trở thành gánh nặng cho Yasuko nữa! Cháu làm việc này vì người đang ở đây, một người cũng yêu thương cháu...Vì Taiga, vì bạn bè và vì mẹ cháu, cháu muốn mình cảm thấy biết ơn rằng cháu hãy còn sống trên cõi đời này! Cháu không muốn nhìn thấy bất cứ ai phải trả giá vì yêu thương cháu! Cháu muốn tin rằng đây là điều đúng đắn mà mình phải thực hiện! Cháu không muốn mình khiến bất cứ ai phải hi sinh nữa! Cháu muốn tin rằng mọi thứ sẽ tồn tại theo cách nó vốn có! Đó là lí do tại sao cháu đến đây...cháu đến để đưa Yasuko quay trở về nhà!”
“Chúng cháu không phải những kẻ theo tôn giáo kì quặc!”
Đứng bên cạnh Ryuuji và hét toáng lên, Taiga cũng lên tiếng.
“Những gì cậu ấy đã nói đều là thực lòng. Có thể cậu ấy trông có chút đáng sợ, nhưng...nhưng không thể nào trách được, bởi vì cậu ấy là con trai của Ya-chan. Thực sự…”
Cậu ấy thực sự, thực sự, thực sự, thực sự rất tình cảm...Taiga hiểu được nỗi đau của Ryuuji, những giọt nước mắt của cô đã chảy xuống. Nếu không phải vì Taiga liều lĩnh tấn công Ryuuji, nếu không nhờ cô dẫn lối và bước đi bên cạnh cậu, Ryuuji sẽ không thể nào đến được đây.
“...Cháu có thể bảo Yasuko quay trở về nhà sao?”
Mẹ Yasuko nhìn vào khuy áo đồng phục của Ryuuji và lấy hết can đảm ra hỏi. Ryuuji gật đầu.
“Yasuko muốn sinh ra cháu, con bé muốn nhìn thấy cháu. Nhưng chúng ta đã trách mắng con bé bởi vì chúng ta phản đối chuyện ấy và con bé đã vì điều đó mà khóc rất nhiều...Cuối cùng con bé đã bỏ đi không một vết tích. Liệu lần này cháu có mang Yasuko trở lại được không?”
Ryuuji gật đầu, những tiếng tíc tắc không ngừng vang lên, chiếc đồng hồ trên tay Taiga tiếp tục phát ra tiếng động. Yasuko đã rời khỏi nơi này cùng với nó và giờ Ryuuji đã mang nó trở lại. Và chiếc đồng hồ vẫn cứ thế kêu tíc tắc.
Lần này căn nhà sẽ trở lại trạng thái bình thường của nó. Sau tác động từ một cú đá thật mạnh, mọi người sẽ quay trở lại với khoảng thời gian bình thường của mình. Chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa thôi. Ryuuji hít thật sâu và nhìn vào thế giới mới này bằng ánh mắt cẩn trọng, vén mở tất cả những đám mây đen đang che khuất nó.
☺☻☺☻☺
Tin nhắn họ chọn gửi đi là phương án thứ hai.
“Tôi tự hỏi liệu chúng ta có phải xuống địa ngục vì chuyện này không nhỉ?”
Mẹ Yasuko đến lúc này vẫn còn thở dài lo lắng. Bà Takasu Sonoko, người vẫn còn có gương mặt trẻ trung ở độ tuổi năm mươi nhăm và do đó có chút không thích hợp khi được gọi là ‘bà’, chầm chậm đi lại quanh bếp. Trong khi đó ông Takasu Seiji, năm mươi bảy tuổi, chỉ đơn thuần hơi không phù hợp để được gọi là ‘ông’ và cũng là nguồn gốc cho cái họ của Ryuuji, đang hờ hững ngồi bên chậu rửa bát bằng thép không gỉ.
“Lúc này tất cả những gì chúng ta có thể làm là chờ đợi. Bình tĩnh, tin nhắn đã được gửi đi rồi, vậy nên không thể nào rút nó lại đâu.”
“...Nếu có ai đó phải xuống địa ngục, thì đó phải là cháu. Vì dù sao thì cháu cũng là người đã gửi tin nhắn ấy.”
Chẳng chút do dự, Taiga thản nhiên chọn ngay lấy vị trí trung tâm trong chiếc bàn kotatsu ấm áp được đặt ngay trước chiếc vô tuyến của gia đình Takasu và thu mình gọn gàng bên trong đó. Cô vừa cầm trên tay một chiếc điện thoại di động sẵn sàng trả lời bất cứ lúc nào vừa đặt cằm lên trên mặt bàn giống như một con mèo.
“Nếu chỉ nói chuyện ấy thôi cũng khiến mọi chuyện trở thành sự thực thì lúc này cháu là người dễ gặp nguy hiểm nhất.”
Ryuuji ngồi bên cạnh Taiga tựa như một tên đầy tớ hay một nhân viên bán hàng, sẵn sàng đáp lại bất cứ hành động bất ngờ nào. Chính cậu là người đã nghĩ ra ý tưởng đó, vậy nên cậu nghĩ rằng mình nên chịu trách nhiệm cho chuyện này. Một giờ đã trôi qua kể từ khi tin nhắn được gửi và tất cả mọi người đều đang để mắt tới lối ra vào.
‘Ryuuji đã gặp phải một tai nạn và đang bị thương rất nặng. Xin cô hãy quay về ngay.’
Taiga đã sử dụng điện thoại di động của mình để gửi tin nhắn dối trá khá tội lỗi đó cho Yasuko. Phương án thứ nhất có giọng điệu nhẹ nhàng hơn, ‘địa chỉ cô đưa giờ đã là một bãi đất trống’. Trong khi phương án thứ ba là, ‘lúc này cháu đang ở đồn cảnh sát. Nếu cô không đến, cháu sẽ không thể nào rời khỏi nơi đó được’. Phương án đầu tiên lập tức bị bác bỏ, trong khi đó bà Sonoko lại e dè trước phương án thứ ba, ‘làm cách đó có thể sẽ khiến chúng ta phải thực sự tới đồn cảnh sát.’ Và vậy là nó cũng bị loại trừ. Không còn phương án nào khác, họ quyết định chấp nhận lựa chọn khá triệt để thứ hai.
Tuy nhiên…
“...Đây đúng là lừa đảo. Chắc chắn ai cũng nghi ngờ chuyện này, đúng không?”
“Cháu đã để lại số điện thoại trong tin nhắn. Vậy nên cháu nghĩ cô ấy sẽ tin.”/*Người Nhật thường gửi tin nhắn qua địa chỉ email chứ không dùng số điện thoại*/
“Nếu như con bé đi hỏi những bệnh viện quanh đây thì sao?”
“...A...cũng có thể mẹ sẽ làm vậy.”
Mặc dù cậu đã nghĩ toàn bộ ý tưởng này đúng là một cái cớ ngớ ngẩn, nhưng chuyện đã qua rồi có than thở cũng vô ích. Bên cạnh đó, hai người lớn cũng đã đồng ý với chuyện này...Mặc dù dường như lúc này họ cũng có chút hối hận.
Với chiếc vô tuyến không được bật, sự im lặng của cả bốn con người phủ xuống phòng khách. Ryuuji đứng dậy và cẩn trọng mở điện thoại của mình ra.
“Ừm, đây là Yasu...Ý cháu là mẹ cháu tuần trước. Chúng cháu đã ăn lẩu…”
Cả bà Sonoko và ông Seiji đều lo lắng vươn cổ ra nhìn vào điện thoại di động của Ryuuji. Họ giữ im lặng một hồi lâu và chỉ nhìn chăm chăm vào bức ảnh của Yasuko.
Trên màn hình điện thoại của Ryuuji là Yasuko không hề trang điểm, mái tóc được buộc sau đầu theo kiểu chụp đuôi, bà mặc một bộ đồ Uniqlo bình thường. Dưới hơi nóng được tạo nên từ nồi lẩu, bà hào hứng ra dấu chữ V bằng cả hai tay. Có lẽ bức ảnh này có hơi ngốc nghếch quá. Ngay khi Ryuuji nghĩ vậy…
“Yasuko...con bé gần như chẳng thay đổi gì cả...”
“Ừ, con bé không thay đổi chút nào…”
Dường như cả hai đều rất trầm ngâm, họ đưa mặt đến gần màn hình hơn để nhìn cho rõ.
“Cháu còn những bức ảnh khác, có vài bức tốt hơn.”
Ryuuji lục lọi trong thư mục không được sắp xếp của mình, cố gắng tìm ra những bức ảnh trông lanh lợi hơn. Bức ảnh có mẹ đi dưới ánh mặt trời rực rỡ này trông rất đẹp. Ryuuji phóng to bức ảnh để nó có thể phủ kín cả màn hình. Cậu không còn nhớ được tại sao mình lại chụp bức ảnh đó nữa. Nó có cảnh Yasuko mang một thùng đá trong khi đi đến bữa tiệc thịt nướng cùng với những đồng nghiệp ở quán Bishamonten Kuni. Bà đội một chiếc mũ rơm lớn, mặc áo phông quần bò và mỉm cười vô cùng hạnh phúc. Đi phía trước bà là Taiga cũng đang tươi cười trong chiếc váy dài một mảnh tung bay trước cơn gió. Bức ảnh nghiêng nghiêng trông hơi nhòe, có lẽ trong lúc chụp tấm hình ấy Ryuuji cũng đang cười.
“A, con bé trông khá vui vẻ và hạnh phúc.”
Bà Sonoko nói một mình, lần đầu tiên bà để lộ ra nụ cười nhu hòa.
“Nếu con bé đã hạnh phúc như vậy thì...đúng là một điều tốt, phải không ông?”
“Là sao?”
“Biết nói thế nào nhỉ? Tôi nghĩ đó là điều tốt. Lúc nào tôi cũng lo lắng cho con bé và tôi cũng đã nghĩ rất nhiều về chuyện đó. Đã hơn mười tám năm rồi...Ngay cả hàng xóm của chúng ta cũng nói trước đây họ đã từng trông thấy Yasuko đi ngang qua.”
Bà mỉm cười trong khi đưa đầu ngón tay giụi lên khóe mắt.
“Họ đã nói rằng họ đã trông thấy con bé ở đó, trong công viên trước nhà. Yasuko đứng đó cùng với một cậu bé ở bên cạnh. Họ còn nói rằng Yasuko trông hơi gầy và khá đáng thương.”
“Đúng là một thế giới nhỏ bé…” Ryuuji khẽ lẩm bẩm, cho dù có vẻ như không ai nghe thấy cậu nói cả.
“Họ đã nghĩ hẳn là mình đã nhìn nhầm người...Không cần biết chuyện là thế nào đi nữa, tôi cũng rất tức giận vì họ đã không gọi con bé! Nhưng thực ra, tất cả đều là lỗi của tôi. Ngày nào tôi cũng đợi Yasuko quay trở về, nhưng hôm đó tôi lại phải ra ngoài vì mấy công chuyện ở ngân hàng. Trước đó tôi đã luôn có mặt ở nhà, nhưng tôi lại cứ phải chọn đúng ngày hôm ấy để đi ra ngoài. Tôi cảm thấy thực sự, thực sự, thực sự đau khổ trước việc ấy...Tôi không ngừng lo sợ rằng đã có chuyện tồi tệ xảy ra với Yasuko, kiểu như con bé đã chết hay bị sát hại...Tôi thường xuyên gặp ác mông. ‘Mẹ ơi, cứu con, tại sao mẹ không còn ở đó nữa’...Tôi liên tục mơ thấy Yasuko mang theo thằng bé đó và bị những kẻ giết người truy đuổi, con bé đã chạy hết sức mình tới công viên gần đây rồi khóc lóc...A...Tôi không muốn nhớ đến chuyện này thêm nữa. Chỉ cần được nhìn thấy con bé hạnh phúc như vậy là tôi đã mãn nguyện rồi.”
Bà Sonoko dùng cánh tay mình đẩy cơ thể trẻ trung ngồi thẳng dậy và nói với Taiga đang vùi trong chiếc kotatsu ấm áp, “Cháu có muốn ăn gì không? Hay cháu muốn dùng phòng vệ sinh lần nữa?” Taiga vẫn mặc bộ đồng phục của mình, cô chui ra khỏi bàn và đi vào trong bếp, cô nhìn quanh bà Sonoko và nói,
“Cháu muốn ăn gì đó...kiểu như cơm…”
Ryuuji nhanh chóng kéo tay áo cô.
“Chỉ lời nói thôi thì không đủ để miêu tả sự thô thiển của bà!”
“À, tôi đói rồi. Mà chúng ta cũng đã ăn trưa đâu. Bên cạnh đó, tối hôm qua và sáng hôm nay tôi cũng chưa ăn gì cả vì bụng tôi cảm giác không được tốt...Có lẽ bụng ông cũng cảm thấy rất tệ...Không phải sao? Vì chúng ta được kết nối với nhau bằng cả trái tim và tâm hồn mà.”
“Nói cho bà biết, tui đã ăn rồi! Sau khi bị Yasuko bỏ rơi, tui chỉ còn một mình ở nhà, vậy nên hôm qua tui đã lấy ra tất cả những thứ còn lại và có một bữa thịnh soạn! Kể cả món sô-cô-la của bà nữa!”
“Không thể nào?! Ông đúng là tên ngốc bất cẩn!”
“Tui cũng đã ăn vào sáng nay nữa! Để có thể tới đây, tui phải tự bổ sung năng lượng cho mình! Bà mới là kẻ kì quặc. Sao bà có thể không ăn vào một ngày quan trọng như vậy chứ?! Bà còn chẳng thể nhịn tiểu nữa. Không phải ở đây bà mới là kẻ bất cẩn ư?!”
“Sao ông dám…?!”
“Bà nghe thấy cháu trai mình nói những gì chưa? Đó chính là con người thật của cậu ta.” Taiga cố tình thì thầm bên tai bà Sonoko. “Đi làm gì đó cho con bé đi”, ông Seiji nói rồi đứng dậy. Bà Sonoko mỉm cười và mở tủ lạnh ra.
“À, đúng rồi, chúng ta có cơm, trứng, thịt giăm bông, hành…”
“Còn cả bắp cải muối chua nữa! Ryuuji, ông biết cách làm cơm rang từ những thứ đó đúng không?”
Taiga đứng phía sau bà Sonoko, vui vẻ quay đầu lại. Cảm thấy phấn khích vì tất cả những thứ có trong tủ lạnh của người khác. Không phải cô ấy hơi quá thân mật rồi ư? Ryuuji cúi đầu xấu hổ, vì cậu là người đã mang cô ấy đến đây và giới thiệu cô là bạn gái mình, vậy nên cậu cảm giác mình có trách nhiệm trong chuyện này.
“Tại sao bà…! Đừng có cư xử như thể bà quá thân thiết với mọi thứ...Bà không biết lịch sự là gì à?!”
“À, dù gì thì họ cũng là bố mẹ của Ya-chan và là ông bà của Ryuuji. Sang năm sau khi cưới ông, họ cũng sẽ trở thành ông bà của tôi.”
Taiga nhoẻn miệng cười lớn và giơ tay lên cao. Khi nhìn thấy hành động của Taiga, bà Sonoko mỉm cười dịu dàng.
“...Vậy là cháu muốn ăn cơm rang nhỉ? Bà làm món đó nhé?”
“Tuyệt!”
Với tốc độ của một trận chiến tàu ngầm, Taiga đã ngồi xuống bàn ăn trước khi Ryuuji có thể kịp chớp mắt. Thật đó hả! Ryuuji đưa tay che mặt và nói,
“Xin bà hãy để cháu giúp...cháu xin bà. Bằng không cháu sẽ cảm thấy rất tệ với chuyện này…”
Ryuuji đi về phía chiếc bàn bếp bên cạnh bà Sonoko, người đã kéo sợi dây mở tấm rèm cửa cho ánh nắng tràn vào trong phòng.
“Ryuuji thực~ sự nấu ăn rất giỏi!”
“Giờ bà có thứ để xem rồi.”
Được động viên bởi giọng nói tự tin của Taiga, bà Sonoko quyết định quan sát cách Ryuuji xắt hành. “Ồ!”, bà trợn tròn mắt và thốt lên.
“Bà không thể nghĩ được rằng cháu lại là con trai của Yasuko. Con bé vụng về đến thảm hại và còn không bao giờ nhớ chính xác những điều được hướng dẫn. Nhưng nếu con bé cố gắng một chút, con bé có thể thực sự làm được điều gì đó tốt đẹp…”
“Cháu biết.”
Ryuuji nhanh chóng xắt hành trên thớt và trả lời,
“Cháu lớn lên nhờ ăn đồ mẹ nấu. Cháu chỉ nhận công việc này sau khi cháu có thể tự mình nấu nướng, nhưng trước đó chúng cháu đã nấu ăn cùng nhau.”
“Bà hiểu.”
...Ryuuji sợ rằng bà Sonoko đang khóc, cậu lo lắng nhìn sang bà. Nhưng tất cả những gì cậu nhìn thấy là bà đang lặng lẽ nhìn chăm chăm về phía trước, như thể nghĩ đến điều gì đó.
“Đúng là một con bé ngốc nghếch.”
Bà ấy vừa nói vừa nhìn về phía ánh mặt trời mờ mờ bên ngoài cửa sổ. Ryuuji không thể dám chắc liệu bà ấy đang ám chỉ Yasuko là kẻ ngốc nghếch vì đã nấu ăn cùng với cậu con trai khi thiếu vắng đi người chồng, hay ngốc nghếch vì đã chọn rời khỏi gia đình trong khi chỉ vừa mới đây vẫn còn suy nghĩ xem điều gì đang chờ đợi mình phía trước.
Chuyện diễn ra tại bàn ăn nơi Ryuuji và Taiga đang ngấu nghiến đĩa cơm rang của mình…
“...Rồi, ông sẽ cho cháu xem.”
Ông Seiji chạy lên cầu thang và lấy cuốn an-bum ảnh của Yasuko. Lần đầu tiên được nhìn những khoảnh khắc trưởng thành của mẹ mình, từ nhà trẻ, tiểu học, sơ trung và trung học, Ryuuji và thậm chí là cả Taiga đều đã mất đi cảm giác về thời gian. Đến lúc họ nhận ra thì bên ngoài trời đã tối.
“Ồ...mẹ đang đeo cặp sách...Ồ...mẹ đang thổi sáo…!”
“Này Ryuuji.”
“Nhân tiện, mẹ trông vẫn giống hệt như hồi đó.”
Taiga ngồi đối diện với Ryuuji và cũng đang xem những bức ảnh ấy, cô đưa ngón tay mình chọc lên mu bàn tay cậu. Sau đó cô không hề rút những ngón tay của mình lại, mà thay vào đó chỉ về phía ông bà Takasu, những người từ nãy tới giờ vẫn đang nhìn ra ô cửa sổ phòng khách.
Cả bà Sonoko lẫn ông Seiji đều không thể nào bình tĩnh được. Tất cả những gì họ có thể làm là nhìn chằm chằm vào khu vườn tối mịt bên ngoài, chờ đợi Yasuko quay trở về.
“...Nếu Ya-chan không quay lại thì sao…?” Taiga đưa mặt về phía Ryuuji, thì thào.
“...Chúng ta sẽ tiếp tục đợi cho tới khi bà về. Nếu mẹ tui vẫn không đến, chúng ta sẽ đi tìm bà ấy, tìm cho đến lúc chúng ta tìm thấy bà.” Ryuuji thì thầm đáp lại. Không chắc liệu Taiga có chấp nhận câu trả lời ấy hay không, cô vừa gãi gãi đôi tai hơi nhộn nhạo vừa nhìn vào cuốn an-bum. Yasuko có rất nhiều tấm hình dược chụp trong bộ đồng phục thể dục và quần áo bình thường khi bà đang học sơ trung, nhưng khó mà nhìn thấy bức ảnh nào từ khi bà vào trung học, điều đó khiến Ryuuji rất bận lòng.
Câu trả lời vừa nãy mình nói với Taiga là không chính xác.
Ryuuji biết rất rõ. Nếu Yasuko không quay trở lại thì cậu phải chờ ở đây cùng với Taiga cho đến khi họ phải ra ngoài tìm bà...Nhưng nếu họ làm như vậy thì mong ước của cậu sẽ không thể nào đạt được, khi ấy sẽ không có đủ người để lấp đầy ‘thế giới của Taiga’.
Bằng cách gửi một tin nhắn trái với lương tâm của mình...cậu đã làm những việc mình không nên thực hiện. Cậu cũng ước rằng mình đã sử dụng một phương pháp tốt đẹp hơn để làm việc đó, vậy thì sẽ không có ai trách mắng họ vì điều ấy cả.
Vấn đề là chỉ đơn giản là cậu không có đủ thời gian để làm chuyện đó.
Chiếc đồng hồ đặt phía trên bàn ăn cho biết đã qua giờ ăn tối. Thời gian trôi đi quá nhanh. Cơ thể cậu phát triển nhanh chóng, tuy nhiên thế giới mà cậu mong ước hãy còn ở quá xa. Ryuuji cảm thấy lo lắng về chuyện đó. Mặc dù cậu đã hi vọng mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp, cũng như hi vọng rằng cậu có thể vững vàng tiến về phía trước trên mặt đất này bằng đôi chân của mình, nhưng rốt cục, tất cả những gì cậu có thể làm là cảm thấy căng thẳng và phiền não trước những gì tương lai đang nắm giữ.
Và sau khi làm điều đó, liệu cậu có thời gian để sống một cuộc sống nơi những thứ diễn ra theo tốc độ mà cậu có thể chấp nhận và giải quyết không?
“...Bà lo lắng à?”
“...Tại sao ông lại hỏi thế? Tất nhiên là không rồi.”
Taiga thong thả chống tay lên má che đi miệng mình. Thỉnh thoảng cô cứ nhìn chằm chằm vào mặt Ryuuji, cậu cũng chỉ đáp lại, “Chuyện sẽ ổn thôi.”
“...Ừ…”
Taiga nhắm mắt lại và từ từ lắc lư cái cổ trong khi thở dài.
“Moa!”
Và rồi tung ra một cú hôn gió.
Ryuuji vội vàng né tránh nó. Và rồi Taiga phòng thêm nhiều nụ hôn gió nữa, Ryuuji cũng khéo léo tránh né được chúng.
“Chết tiệt...Phát đầu tiên ở kia, phát thứ hai ở đây, phát thứ ba đó, phát cuối cùng ở chỗ này.”
Taiga lần lượt chỉ lên trần nhà, tường, bàn ăn và chiếc kotatsu trong khi cười khúc khích.
“Có lẽ dù sao thì ông né tránh chúng cũng là điều thông minh. Vì chúng không phải miễn phí, một nụ hôn có giá ba ngàn yên.”
“Bà thực sự tính tiền cho chúng sao? Mà không phải chúng quá đắt à?!”
“Tuy nhiên! Nếu ông thu thập được tất cả, ông sẽ nhận được phần thưởng trị giá mười ngàn yên!”
“Tui có thể làm vậy sao?”
“Mặc dù nó đi kèm với phụ phí…”
“Vậy ra vẫn còn nữa à!”
“Tất cả được cung cấp bởi Japanet Takasu!”/*Japanet Takasu: Nói chệch tên của Japanet Takata kênh mua sắm trên truyền hình của Nhật Bản*/
“A, vậy ra tất cả đều được trả cho Japa...Này! Cuối cùng thì tui vẫn phải trả tiền!”
Ryuuji giơ tay phải lên chuẩn bị đánh vào sau gáy Taiga. Taiga cũng đáp lại bằng cách giờ đầu về phía cậu chọc tức, như thể nói rằng ‘nào, tôi thách ông đó!’. Vào lúc ấy.
Ryuuji bất giác quay đầu về phía cửa ra vào.
Cậu nhớ trước đó mình đã nghe thấy âm thanh lờ mờ ở đâu đó và từ từ đứng dậy. Taiga nhìn cậu thắc mắc.
“Là Yasuko.”
Cả bà Sonoko và ông Seiji đều kinh ngạc quay đầu về phía Ryuuji. “Cháu nghe thấy gì à?”, “Không, cháu…” Ryuuji có thể nghe thấy nó, cậu chắc chắn rằng âm thanh quen thuộc ấy đang ngày một tiến lại gần hơn.
Đó là tiếng giày cao gót gõ xuống mặt đường nhựa trong khi chạy rất nhanh. Trong suốt thời gian qua, không cần biết cậu ở nhà trẻ, trường mẫu giáo hay ở nhà, chỉ cần cậu nghe thấy âm thanh ấy, cậu sẽ rời bỏ những món đồ chơi và những cuốn sách của mình rồi chạy ra ngoài cửa. Vào lúc đó, cậu như muốn đá văng chiếc ghế và chạy về phía cửa ra vào...Không mình không được. Ryuuji ngồi trở lại và nói,
“Đó là tiếng bước chân của Yasuko. Cháu nghĩ ông bà có thể ra gặp mẹ cháu ở cửa ra vào.”
“Ôi trời…”
Bà Sonoko cất tiếng rên rỉ và nhìn về phía Ryuuji. Ông Seiji trong thoáng chốc cũng hóa đá. Hai vợ chồng nhìn nhau, thậm chí họ còn quên luôn cả thở. Khi nghe thấy chủ nhân của tiếng bước chân mà mình nghe được đã mở cửa mà không hề do dự, họ nhanh chóng chạy về phía hành lang.
“Ông cũng nên ra đi.”
“Không, hãy đợi một chút. Bên cạnh đó, họ đã chờ trong suốt mười tám năm rồi. Sẽ không hay nếu như ta làm gián đoạn cuộc đoàn tụ của họ.” Ryuuji giải thích với Taiga, trong lúc đó cổ họng cậu cảm giác bỏng rát như thể mình vừa nuốt một ngọn lửa. Những gì cậu nói đều là thật lòng, mặc dù một lí do khác là vì cậu sợ phải nhìn thấy Yasuko.
Những từ Ryuuji đã nói với người nuôi dưỡng mình trong suốt những năm qua vẫn còn vang vọng trong tai cậu. Nếu như mẹ đừng sinh ra con! Yasuko đã từ bỏ cuộc đời của mình vì cậu, đó là một điều sai lầm. Nếu mẹ thất bại, thì sự tồn tại của con cũng là một thất bại...Ryuuji đã phủ nhân tất cả mọi thứ, Yasuko đã đơn phương quyết định tương lai của cậu, buộc cậu làm những điều bà không thể làm, nói cách khác, khiến cậu phải vâng lời cha mẹ mình. Yasuko cố gắng che đậy tội lỗi bà đã gây ra khi thách thức cha mẹ bằng cách tự mình trở thành một người mẹ. Yasuko tin rằng tội lỗi đó phải được xóa bỏ, bà phải trả giá cho những lỗi lầm, và chỉ khi đó bà mới có thể sống cuộc sống hạnh phúc cùng với Ryuuji.
Không phải điều đó chứng tỏ rằng bà cũng tin sinh ra cậu là một sai lầm hay sao? Không phải điều đó chứng tỏ rằng bà ấy thật sự hối hận vì chuyện này hay sao? Ryuuji đã muốn hét lên, ‘đừng có cố kiểm soát cuộc đời con một cách ích kỉ’. Hay phản bác lại bà, ‘mọi người có quyền làm điều mình muốn khi họ đến tuổi mười bảy’. Tuy nhiên cuối cùng cậu lại làm bà ấy tổn thương.
Và giờ cậu đã suy nghĩ khác về chuyện ấy.
Liệu mình có thể hàn gắn lại những vết thương ấy không?
Liệu sự tồn tại của mình...mọi thứ đã xảy ra trong mười tám năm qua cho đến lúc này...đều được công nhận ư?
“Ryuuji…”
Liệu mình có thể cùng với Taiga yêu thương bà vô bờ bến hay không.
“Chuyện không hay rồi…”
“...Không cần biết có tốt hay không, tui vẫn sẽ làm chuyện này. Tui sẽ có được tất cả những điều ấy. Ai đã nói những câu kiểu như, mọi chuyện sẽ không suôn sẻ như dự kiến? Tui sẽ đạt được tất cả những điều đó mà không phải hi sinh hay hủy hoại bất cứ thứ gì…”
“Chuyện này tệ thật, Ya-chan…”
“Tui sẽ...hở?”
“Ya-chan không vào từ cửa trước!”
Ryuuji quay đầu nhìn về phía Taiga đang chỉ với một vẻ mặt bối rối. Ô cửa sổ trong phòng khách đã được mở mạnh đến mức ngay cả những tấm kính cũng rung lên bần bật. “Hở?!”, “Con bé không có ở đây!” Cậu có thể nghe thấy tiếng hai vợ chồng thốt lên từ phía cổng ra vào bên ngoài.
Yasuko đã bước vào phòng khách của chính căn nhà mình và cởi bỏ đôi giày cao gót.
Cặp mắt mở trừng trừng run rẩy theo cùng toàn bộ cơ thể do bà đang cố lấy lại hơi, bà nhìn Ryuuji, gương mặt chuyển dần từ đỏ sang tráng.
Bà không hề say rượu mà cũng không hề đội một bộ tóc xù...có lẽ sau khi tắm bà đã chẳng buồn dùng tới máy sấy tóc. Những lọn tóc dài màu vàng đã bị tổn hại do uốn tóc vương trên đôi má trắng nhợt. Yasuko bước về phía trước, đôi giày cao gót của bà đã rơi xuống nền bê tông tạo thành tiếng động. Yasuko mặc bộ đồng phục thể dục màu xanh từ thời sơ trung của Ryuuji, thứ khó mà hợp với đôi giày cao gót của bà, trong khi mặc bên ngoài một chiếc áo lông màu đen, bà từ từ tiến lại gần.
“Y, Yasuko! Yasuko…!”
“Yasuko!”
Vợ chồng Takasu cũng chạy đến từ phía cửa ra vào và cố trèo qua chiếc bàn kotatsu, họ muốn ôm chầm lấy Yasuko.
“R, R, Ryuu, Ryuu-chan...c, c, c, con, bị, thương, ở, đâu…?”
Nhưng họ không thể đến nắm tay bà được mà chỉ có thể đứng đó. Yasuko run rẩy giống như bị lạnh tới chết.
Rõ ràng là các khớp và răng của Yasuko đang run lên bần bật. Bà nhìn vào Ryuuji rồi cố gắng lên tiếng. Bà che đi cái miệng run run và chỉ có thể phát ra những tiếng hổn hển như thể vừa chịu một cơn đột quỵ.
Ryuuji có thể nhìn thấy cả hai mắt bà đều đang rưng rưng.
Trước đôi mắt ấy, Ryuuji vẫn đứng im. Ngay cả khi Taiga cố gắng nói chuyện với cậu, tất cả những gì cậu có thể nghe được bằng đôi tai đang cảm giác như thể bị nhét đầy gỗ của mình.
“Ya-chan...chúng cháu xin lỗi…”
Mình đã làm gì thế này?
“...Chúng cháu xin lỗi, chúng cháu không muốn lừa dối cô...Cháu xin lỗi…”
“Yasuko!”
Yasuko thậm chí còn không nhận ra bà Sonoko đang từ từ vươn tay về phía mình, bà nhảy qua chiếc bàn kotatsu, gần như đánh đổ nó và tới trước mặt Ryuuji. Rồi bà giơ tay phải lên. Ryuuji nghĩ rằng mình sắp bị tát và chờ đợi cú đánh.
Tuy nhiên bàn tay ấy lại nhẹ nhàng đặt lên má cậu.
Rồi bắt đầu vuốt ve gương mặt cậu.
“Mẹ…”
Bàn tay chạm lên cằm Ryuuji, những ngón tay sưởi ấm đôi tai cậu. Yasuko phớt lờ cái miệng há hốc của cậu, bà chỉ muốn khẳng định rằng mình đang chạm vào gương mặt của Ryuuji. Bàn tay bà vuốt xuống vai và vòng qua lưng cậu.
“...Mẹ không biết mẹ nên làm gì nữa.”
Yasuko muốn ôm chầm lấy Ryuuji nhưng bà chẳng còn chút sức lực nào để làm vậy nữa. Khi nhìn vào bà, tâm trí Ryuuji trở nên trống rỗng, tất cả những gì cậu có thể nói được là,
“...Con xin lỗi…”
Cậu còn không thể giữ chặt lấy người mẹ đang yếu ớt quỳ trên sàn của mình.
Yasuko ngồi trên sàn phòng khách và khóc lóc như một đứa trẻ mới sinh, bà há to miệng kêu la như một con thú sắp bị giết thịt, bà không thể nào lau đi những giọt nước mắt đang chảy dài trên má. Rồi bà hét lên như một kẻ điên, “Tạ ơn trời...Tạ ơn trời…”
Ông Seiji đi về phía Yasuko...
“Tự kiềm chế lại đi!”
...Và rồi tát Yasuko một phát kéo bà trở lại với hiện thực.
“Con là mẹ thằng bé!”
“Mẹ, mẹ, mẹ…” Yasuko hốt hoảng lên tiếng trong khi nhìn về phía Ryuuji.
“K, không có quyền, làm mẹ, của con.”
Bà nhìn trân trân vào cặp mắt tròn Ryuuji, ngày càng có nhiều nước mắt chảy xuống đôi má bà.
“Tất cả là lỗi của Ya-chan mà Ryuuji lại nghĩ như vậy. Mẹ không có quyền làm mẹ của con. Mẹ chỉ ước...con có thể hạnh phúc, nhưng, mẹ không thể làm được...Mẹ chưa bao giờ nghĩ theo cách ấy...R, rồi…”
Yasuko lắc đầu, cố gắng tìm ra đúng từ ngữ.
“...Nếu Ryuu-chan không được sinh ra đời thì Ya-chan sẽ chẳng có gì cả! Ryuu-chan là tất cả, niềm hạnh phúc của Ya-chan! Đó là lí do tại sao...mẹ sợ…!”
Dường như cả bà Sonoko lẫn ông Seiji đều biết Yasuko đang cố nói gì, họ yên lặng lắng nghe trong lúc bà cố gắng hết sức truyền đạt thông điệp của mình giữa những giọt nước mắt.
“Ya-chan sợ rằng một ngày nào đó Ryuu-chan có thể sẽ đi mất! Kể từ khi con còn là một đứa trẻ, Ya-chan đã luôn lo sợ con có thể sẽ biến mất và lạc lối không biết phải làm gì! Ya-chan đã biết rằng mình sẽ bị trừng phạt vì đã chạy trốn khỏi cha mẹ mình! Không cần đến khi Ryuu-chan được sinh ra mẹ mới nhận ra điều bi thảm và kinh khủng mà mình đã làm...Vậy nên khi Ryuu-chan nói mình muốn bỏ đi, Ya-chan không thể ngăn nó xảy ra được. Mẹ không thể đối diện với nó, mẹ không biết cách đối diện với nó, mẹ không thể chịu đựng được...Vậy nên Ya-chan đã chạy trốn…! Đó là điều duy nhất...Ya-chan có thể nghĩ được…”
Ryuuji cũng im lặng lắng nghe.
Những lời của Yasuko vang lên trong căn nhà, vọng tới mọi góc trong căn phòng cùng với nỗi đau khổ. Không, mình không thể cho phép chuyện đó xảy ra. Ryuuji cắn môi và nhìn chằm chằm vào nỗi buồn ấy.
Mình phải trải qua tất cả những nỗi buồn ấy.
“Nhưng Ya-chan đã nhớ mình phải nhờ ông bà chủ nhà chăm sóc cho Ryuu-chan cho đến khi con rời đi. Rồi mẹ đã nghe ông bà chủ nhà kể rằng ngày hôm qua Ryuu-chan đã khóc...Một lần nữa Ya-chan lại làm chuyện đó!...Mẹ đã một lần nữa làm những chuyện thật kinh khủng...Những chuyện thật tàn nhẫn. Đó là lúc Ya-chan hiểu ra...Vậy nên khi mẹ nhận được tin nhắn, mẹ thực sự đã nghĩ rằng tất cả mọi thứ đã chấm dứt…! Bởi vì mẹ quá ngu ngốc, vậy nên ông trời đã quyết định lấy đi tất cả mọi thứ của mẹ...Rằng mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy...Đó là điều mẹ đã thực sự nghĩ….”
“Con vẫn còn sống!”
Ryuuji hét lớn để ngăn chính bản thân mình bị tác động bởi tiếng khóc của Yasuko. Cậu nắm chặt tay lên vai bà, ngăn không cho nỗi buồn của bà lan tỏa ra khắp người. Không ai phải rời khỏi ngôi nhà của mình nữa. Không ai cần làm điều đó nữa.
“Mẹ đã sinh ra con! Và con vẫn còn sống! Mẹ còn muốn gì nữa?! Ngoài chuyện đó ra mẹ còn muốn gì khác nữa ư?!”
Yasuko mở to mắt như thể lần đầu tiên nhìn thấy Ryuuji, bà run rẩy nói, nước mắt vẫn đong đầy trong đôi mắt bà.
“Còn muốn gì nữa…?”
Bà lặp lại điều Ryuuji vừa nói và cảm giác như bà có đôi chút kinh ngạc trước câu hỏi mà mình đã được hỏi.
“...Mẹ đã sinh ra Ryuu-chan và thằng bé vẫn còn sống. Vậy nên Ya-chan sẽ hạnh phúc...Và rồi...những điều còn lại...Niềm hạnh phúc này...Nó...Nó sẽ tiếp tục kéo dài…”
“Rồi, rồi hãy cứ để nó tiếp tục kéo dài.”
Ryuuji gật đầu với Yasuko trong khi nắm lấy tay Taiga,
“Nhưng lần này cô ấy sẽ ở cùng với chúng ta...lúc nào cũng vậy, trong suốt cả quãng đời còn lại.”
“Taiga-chan…”
Yasuko tiếp tục run rẩy, bà nín thở và quay về phía Taiga, người đang quỳ bên cạnh mình, và ôm chầm lấy đầu cô. Và cũng không bất ngờ, bà nắm lấy cánh tay của Ryuuji và một lần nữa bắt đầu khóc nức nở. Không cần biết bà có khóc nhiều đến thế nào đi nữa, những giọt nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống. Nhưng giờ nếu có bất cứ nỗi buồn nào xuất hiện, Ryuuji sẽ nhất quyết loại trừ ngay khi nó vừa ló mặt ra.
“...Ya-chan cũng đã nghĩ về Taiga-chan.”
Yasuko vùi gương mặt đẫm nước mắt của mình lên mái tóc của Taiga và vuốt ve nó.
“Taiga-chan cũng ở nơi mà Ya-chan không thể với đến đúng không? Cháu hẳn đã phải trải qua rất nhiều đau đớn và thống khổ, đúng không? Nếu biết vậy cô sẽ không đối xử với cháu quá thân thiết, vì cô không thể cho phép mình tiễn cháu đi được! Cô không thể làm chuyện đó! Nhưng khi Ryuuji rời xa Ya-chan, chỉ cần hai đứa ở bên nhau...thì ngay cả lúc không có Ya-chan, hai đứa cũng sẽ nhận được sự cứu rỗi, và cháu sẽ không bao giờ bị bỏ rơi nữa.”
“Đừng lo lắng. Ryuuji sẽ được cứu, vậy nên cháu cũng thế, và tất nhiên là cả Ya-chan cũng vậy. Tất cả chúng ta sẽ được giải thoát...Đó là điều Ryuuji đã nói, và cháu cũng nghĩ như vậy.”
Hai người họ trao đổi với nhau những câu mà chỉ mình họ mới có thể hiểu được. Rồi Yasuko nói với Taiga những lời giống hệt nhau, “Cảm ơn cháu.”
“...Hở? Tại sao cô lại cảm ơn cháu?”
“Vì tất cả. Vì cháu đã đến với cô, đến nhà cô, vì đã yêu quý Ryuu-chan và gặp cô. Ya-chan còn muốn cảm ơn cha mẹ Taiga-chan...cũng như tất cả mọi người.”
“Còn bố mẹ của mẹ thì sao?”
Đến khi Ryuuji vui vẻ nhận xét, cuối cùng Yasuko cũng nhận ra chuyện đó và nhìn xem mình đang ở đâu. Bà sụt sịt rồi giụi lên cặp mắt nhưng nhức và cuối cùng cũng nhận ra bà Sonoko và ông Seiji.
“...Hở?”
Haa...Cả bà Sonoko lẫn ông Seiji đều thở dài như một con lốc. Chuyện này thì có gì kinh ngạc chứ? Cả hai đều nghĩ những điều tương tự.
Dù vậy,
“À...Không quan trọng nữa. Giờ mọi chuyện ổn rồi.”
Bà Sonoko thả lỏng tấm lưng cứng đờ và lên tiếng,
“Vậy ra suốt thời gian qua con đã luôn sống cùng với Ryuuji à?”
Yasuko do dự trong thoáng chốc và rồi gật đầu thật mạnh. Bà Sonoko, ông Seiji và Ryuuji không hỏi thêm gì nữa.
Mọi chuyện đều đã được giải quyết.
Chỉ cần tình cảm của bạn được tự do, thì dù nó không thể lập tức truyền đạt hết cũng không sao cả. Ngay cả khi không truyền đến nơi, hay truyền không đúng sự thật.
“...Thật tuyệt vời khi con có thể quay trở lại. Cuối cùng con cũng đã trở về nhà...Đúng là một chặng đường dài, phải không? Ơn trời. Chỉ cần con quay về an toàn là mẹ mừng rồi.”
“Dù sao thì, hãy cho con bé ăn gì đã.” Cho dù chỉ vừa ăn hết một đĩa cơm rang, nhưng khi nghe ông Seiji nói vậy, đôi mắt của Taiga lại sáng lên lần nữa.