Ngày lễ tình yêu, sau giờ tan học, Taiga gọi mọi người tới một phòng học trống trong khu nhà cũ...Đó là một phòng họp đã không còn được sử dụng. Taiga đã cố tình đến trường sớm khi không có Minori để đặt những tờ giấy nhắn viết tay vào trong tủ giày của cả ba người...Ryuuji, Minori và Kitamura.
Taiga cũng kéo theo Ami miễn cưỡng tiến vào trong phòng học trước khi đóng cửa. Cách đưa giấy nhắn truyền thống sẽ chẳng có tác dụng với cô ấy.
“Hề hề hề, các cậu thật bất hạnh khi gặp phải mình ở chỗ này.”
Taiga nở nụ cười ma quỷ, cô đóng cánh cửa lại. Có vẻ như cô ấy cực kì xấu hổ khi phải cảm ơn những người bạn cùng lớp của mình một cách đàng hoàng.
“Gặp? Chính cô là người đã kéo tôi tới đây…”
“Baka-chi, giờ không phải lúc để nói đến những thứ vớ vẩy ấy! Chốc nữa Kitamura-kun cần đến phòng Hội Học sinh, Minori cần tới sinh hoạt câu lạc bộ. Ryuuji và tôi cũng có việc quan trọng phải làm, vậy nên chúng ta phải nhanh chóng kết thúc việc này.”
“Việc quan trọng? Cô đang ám chỉ tới công việc bán thời gian ấy à?”
Chậc! Ami hậm hực khoanh tay trước ngực, cô đứng trong góc căn phòng học trống không. Cô cũng phớt lờ Minori khi cô ấy mỉm cười và nói, “A, dù sao việc này cũng đâu có vấn đề gì”. Ngay cả khi cậu bạn thuở nhỏ bước về phía cô cố gắng khuyên giải, Ami liền bỏ đi, cô quay lưng về phía Kitamura và giữ khoảng cách với cậu. Có vẻ như Taiga cũng không hề bận tâm đến chuyện ấy, cô tiếp tục nói,
“Mặc dù không khí không được tốt lắm, nhưng hôm nay là lễ tình yêu. Mình đã làm sô-cô-la như một cách bày tỏ lòng biết ơn của mình với mỗi người các cậu!”
Sau đó cô cẩn thận lấy ra bốn chiếc hộp quà từ trong một túi giấy.
“Cậu tự tay làm nó á?! Taiga...Cậu đúng là thiên tài!”
Minori đang ngồi trước mặt Taiga liền đứng dậy vỗ tay thật lớn và vỗ lên đầu cô. Kitamura, người đã từng bị tấn công bởi những ảo tưởng về món trứng rán của Taiga, cũng ngồi bên cạnh Minori và bắt đầu vỗ tay.
“Aisaka làm sô-cô-la cho mình...Hê~! Mình không nỡ ăn nó đâu!”
Kitamura vui vẻ nói với giọng sang sảng.
“...Không phải chúng là sô-cô-la cô đã bán hôm qua sao? Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cô thậm chí còn dám nói dối như vậy…”
“Tất nhiên là không rồi! Tôi chỉ sử dụng lại giấy gói vì tôi nghĩ chúng rất đẹp. Tôi đã đun chảy sô-cô-la và tự tay làm chúng đông lại! Mặc dù chỉ là hình trôn bát, nhưng tôi đã cố tạo ra những hình tròn hoàn hảo! Nhìn này! Những quầng thâm quanh mắt! Tôi đã thức gần như cả đêm để làm việc ấy!”
Taiga chỉ vào những quầng thâm để đáp lại lời buộc tội của Ami. Ryuuji đã biết việc Taiga chỉ đi ngủ vào lúc năm giờ sáng...Bởi vì Ryuuji cũng không thể ngủ nổi, vậy là cuối cùng cậu đã nhìn theo ánh sáng hắt ra từ căn phòng của Taiga suốt cả đêm.
“Hẳn là Takasu-kun lại giúp cô nữa rồi.”
“Cậu ấy không hề giúp tôi! Tôi cũng sẽ tặng cho Ryuuji một hộp.”
“Nhưng Takasu-kun cũng có những quầng thâm quanh mắt.”
“...Đó là một đặc điểm bình thường trên gương mặt mình thôi.”
“Cứ làm như có ai tin cậu ấy”...Ami khẽ phản bác. Ryuuji ngồi xuống cạnh Kitamura nhưng cậu còn không buồn phủi sạch lớp bụi dày trên ghế nữa, cậu chỉ bơ phờ nhìn vào gương mặt vui vẻ của Taiga. Taiga đang bận đặt những chiếc hộp lên trên bàn, cô ấy đã quyết định mình sẽ tiếp tục chịu tổn thương và tiếp tục giữ im lặng.
Ryuuji bỗng nhiên nhận ra rằng có những thứ có thể khiến con người ta cảm thấy hoàn toàn bất lực, và ‘thay đổi trái tim’ của người khác là một trong số đó.
“Đầu tiên...Đây! Baka-chi! Cảm ơn vì sự giúp đỡ của cô ngày hôm qua!”
“...Chẳng liên quan gì tới tôi cả, tôi chỉ bị lừa gọi tới đó thôi.”
Ami trông chẳng vui vẻ gì, cô nhận lấy hộp sô-cô-la của mình.
“Tiếp theo là Minorin! Cảm ơn cậu vì đã cứu mình trong chuyến dã ngoại!”
“Cậu đang nói gì vậy, đồ ngốc. Tất nhiên là mình sẽ giúp cậu bằng bất cứ cách gì có thể. Chỉ cần Taiga gặp nguy hiểm, chắc chắn mình sẽ bay đến bên cạnh cậu!”
“Minorin, mình yêu cậu!”
“Mình cũng yêu cậu! Ôi ôi! Taiga!”
Taiga và Minori nắm tay nhau khẳng định tình bạn giữa họ. Và rồi…
“Ryuuji! Cái này dành cho ông, cảm ơn ông! Tôi đã tìm kiếm trên mạng internet cách đun nóng đồ ăn bằng nước! Ông nên ăn cái này cùng với Ya-chan!”
“Ồ…”
Trong khi nhận lấy hộp sô-cô-la của mình, Ryuuji không thể nhìn vào gương mặt của Taiga. Cậu đã muốn đáp lại bằng một nụ cười, nhưng không hiểu sao cuối cùng cậu lại gãi mũi, cuống cuồng che đậy biểu cảm của mình.
“Cuối cùng nhưng không hề kém phần quan trọng, Kitamura-kun! Hộp to nhất là của cậu!”
“Ồ ồ…! Đúng là nó rất nặng! Mình thực sự rất vui. Nhưng cậu tặng mình hộp to nhất liệu có được không?”
“Tất nhiên rồi! Bởi vì cậu đã kéo mình lên từ dưới sườn núi mà không hề màng đến sự an toàn của cậu! Ryuuji đã kể cho mình nghe mọi chuyện rồi! A, thật xấu hổ! Mình đúng là ngớ ngẩn! Lúc bị vùi dưới tuyết mình đã làm vẻ mặt như thế nào? Có phải tròng trắng của mình trợn lên không? Hay là mình nằm úp mặt xuống tuyết?”
Cách nói chuyện của Taiga ngày càng trở nên khó hiểu hơn bình thường, cô ấy cố gắng giấu đi vẻ xấu hổ của bản thân. Tuy nhiên, những lời của Taiga lại khiến Minori bật ra một tiếng kêu ngạc nhiên khe khẽ, cô ấy nhìn sang Ryuuji. Dường như Kitamura cũng đã nghe thấy tiếng của Minori, nụ cười cậu dành cho Taiga cứng đờ lại, ánh mắt cậu lơ đễnh. Ryuuji thì cố hết sức tránh khỏi ánh mắt của Minori.
Ôi không…
Mặc dù mình đã bảo Kitamura nói dối Taiga, nhưng còn Minori...Cô ấy đã nhìn thấy tất cả.
Taiga trông cực kì bẽn lẽn trong khi nhớ lại tai nạn của mình, cô vừa thè lưỡi ra nhắm mắt lại vừa tự vỗ lên má trong nỗ lực yếu ớt che đậy vẻ thẹn thùng.
“A! Mình thực sự không thể tin được mình đã làm những điều như vậy. Chân mình đột nhiên sụt xuống tuyết, mình ngã nhào xuống, rồi bị đập vào đầu, sau đó trước mắt mình trở nên trắng xóa...Mình nghĩ đó là cảm giác khi các cậu bị ngất. Mình thấy như thể mình đang nằm mơ và mình đã nói mớ. Khi tỉnh dậy mình đã cực kì sốc! Mình không thể tin vào những chuyện mình đã làm.”
Ryuuji cuối cùng cũng đã đưa ra quyết định, cậu bắt đầu cố gắng ra hiệu với Minori.
Mình xin cậu, xin cậu đừng nói gì cả. Xin hãy cứ để vụ tai nạn đó như bây giờ...Để đánh đổi lấy khả năng giao tiếp qua thần giao cách cảm với Minori, Ryuuji sẵn sàng bán linh hồn mình cho tử thần hay thậm chí là cho quỷ dữ. Nhưng Minori đã không còn nhìn vào Ryuuji nữa, cô chăm chú vào gương mặt đỏ lừ của Taiga.
“...Cậu đã nói gì trong giấc mơ của mình?”
“Hửm...Mình không thể nói được. Mình sẽ không nói đâu! Cho dù đó là Minorin đi chăng nữa! Mình sẽ không bao giờ nói cho bất cứ ai điều đó đâu! Vậy nên xin cậu đừng hỏi mình!”
“Cứ nói đi!”
“Không không, đó chỉ là tưởng tượng của mình thôi.”
“Mình muốn cậu nói ra.”
Minori cương quyết đến ngạc nhiên, thậm chí cô còn tóm lấy cổ tay Taiga nữa. Taiga tỏ ra đôi chút bối rối, cô mỉm cười lúng túng và cố gắng thay đổi chủ đề.
“Mình đã nói rằng mình không thể, cho dù là kể cho Minorin đi nữa! Không ai được nghe những lời ấy cả! Sẽ rất thê thảm nếu có người nghe được điều đó!”
Dường như Taiga tin rằng cô có thể thoát được nếu như coi đó là một trò đùa, cô nhìn chằm chằm lên trần nhà với điệu bộ bi đát.
“Nếu có người nghe được thì nó sẽ không thể thành sự thật, mình sẽ không thể tiếp tục sống như thế này, hậu quả sẽ vô cùng nặng nề! Hề hề, mình không nghĩ là có bất cứ ai nghe được điều đó đâu, đúng không?”
“Đúng vậy, không có ai cả! Đúng không, Takasu?!”
Kitamura cũng hơi hốt hoảng, cậu mỉm cười lúng túng giống như Taiga và vỗ lên vai Ryuuji tìm kiếm sự giúp đỡ. Ryuuji cũng không thể không gật đầu thật mạnh.
“Bình tĩnh đi, không có ai nghe được đâu!”
Không ai nghe thấy Taiga nói cô ấy thích Ryuuji cả…
“...!”
Đôi mắt của Minori đột nhiên quay sang nhìn trừng trừng vào Ryuuji. Và rồi cô dí sát gương mặt mình vào trước mặt Ryuuji, gần đến mức họ trông như thể sắp hôn, hai cặp lông mày của họ gần như đã chạm vào nhau. Ryuuji rất bất ngờ trước hành động của Minori, cậu không thể không nín thở. Đôi môi chỉ cách môi Ryuuji vài centimet hé mở.
“Đồ. Dối. Trá.”
Tay phải Minori siết chặt lấy cổ tay Taiga như một chiếc kìm, cô giơ cao nắm đấm bên tay trái và nói,
“...Cậu thực sự định cư xử như thể cậu không nghe thấy gì sao?”
...Trước khi đấm vào ngực Ryuuji, ngay trái tim cậu. “A!” Ryuuji bị đánh đến không thể thở nổi..
“Đây là thứ cậu không thể quên được, đúng không?”
“...Cái gì?”
Taiga bật ra tiếng rên rỉ yếu ớt như thể mình sắp bị sát hại. Đôi môi màu đào hé mở, đôi mắt cô nhìn trân trân vào đôi tai của Minori. “Hửm?” Taiga khẽ lắc đầu, cô xoa lên má với bên tay không bị Minori giữ chặt. Cổ, cằm, tai và má của cô đểu đã đỏ ửng đến kinh ngạc.
Ryuuji lặng lẽ quan sát những thay đổi ấy như thể nó chẳng khiến cậu bận tâm. Nước da trắng như sứ của Taiga ửng lên màu đỏ hồng, đôi mắt to trông như một siêu tân tinh sắp đến lúc phát nổ...tỏa ra một luồng ánh sáng dữ dội trước đây chưa từng thấy.
Khoảnh khắc ánh mắt họ gặp nhau.
Taiga phả ra khỏi mũi và miệng một luồng thán khí trước khi nhảy dựng lên và vặn vẹo cơ thể tựa như con hổ bị rơi vào bẫy, cô cố gắng thoát khỏi lớp học…
“Cậu không được phép bỏ chạy!” Ngay cả khi Minori bị Taiga kéo lê đi, cô ấy vẫn không chịu buông tay. Vì bị kéo lại Taiga đã đâm sầm vào Minori, hất văng những chiếc bàn giữa hai người và xô đổ chiếc ghế Minori đã ngồi. Taiga dốc toàn bộ sức lực cố gắng thoát khỏi nắm tay của Minori, thế nhưng Minori cũng đứng vững cố ngăn Taiga lại.
“Taiga…! Đừng nói với mình rằng cậu cũng muốn cư xử như thể chưa có gì xảy ra nhé!”
“Thả!”
Ryuuji chỉ có thể đứng đó há hốc, nhưng Kitamura lại chọn thời điểm ấy để hờ hững lên tiếng.
“Này, Takasu, cậu thực sự định để Aisaka chạy đi như vậy sao? Có thật là chuyện sẽ ổn không?”
“Takasu đã cứu cậu…! Nhưng, có chuyện gì đó đã xảy ra buộc cậu ấy phải nói dối! Tất cả là tại cậu!”
“Thả, mình, ra!”
Ryuuji nhìn vào khuôn mặt của Kitamura rồi lắc đầu.
Không được.
Mình muốn được nghe về những tình cảm của Taiga, mình ước Taiga sẽ sẵn sàng nói ra tình cảm của cô ấy…
“Tại sao, Taiga! Tại sao cậu không thể nói ra...Tại sao cậu thậm chí còn không thể nói ra một câu đơn giản!”
“Thả, mình, ra!”
Không rõ do mồ hôi trong lòng bàn tay họ, hay vì Taiga khỏe hơn, Minori bị buộc phải buông khỏi cổ tay Taiga. “A?!” Minori bị đẩy lùi vài bước trước khi cô có thể lấy lại được thăng bằng. Mặt khác, Taiga cũng ngã xuống sàn lớp học vì quá cố gắng, thế nhưng cô vẫn cố lao về phía cửa lớp học như một viên đạn và gần như vượt qua chiều dài của cả căn phòng chỉ trong hai bước. Ngay khi cô sắp mở cánh cửa mà mình đã đóng kín…
“A!”
Kitamura đã bước đến giữa cô và cánh cửa. Taiga ngước nhìn gương mặt Kitamura trong giây lát trước khi chạy về phía cánh cửa còn lại.
“Baka-chi!”
Tiếng thét tuyệt vọng của Taiga vang khắp căn phòng trống rỗng. Ami đã đóng cánh cửa trước mặt Taiga.
“...A~...Trông cô thật kinh khủng.”
Ami mỉa mai.
Taiga đứng lại giữa chừng khi đường thoát của mình đã bị chặn đứng. Minori bước ra trước mặt và nắm lấy vai cô.
“Nhìn đây! Taiga! Nhìn mình này!”
“Không! Không không không không không không...!”
“Nhìn xem mình là ai? Mình là Minori! Mình là bạn thân nhất của cậu! Không phải sao...Không phải cậu vừa mới nói rằng cậu yêu mình sao?! Nếu cậu yêu mình thì cậu hãy tin mình! Tin vào quyết định của mình!”
Taiga trông như thể một quả bom hẹn giờ đang phát nổ, cô không ngừng vung cánh tay ra xung quanh và ngày càng kháng cự mãnh liệt hơn.
“Mình tin Taiga! Mình tin rằng một Taiga lúc nào cũng gọi ‘Minorin Minorin Minorin’ sẽ không đổ lỗi cho sự yếu đuối của mình khi không đạt được thứ cậu mong muốn! Xin cậu đừng nói với mình rằng mình đã sai…”
“Tất nhiên là mình không như vậy!”
Có vẻ như cuối cùng Taiga cũng đã hiểu được tiếng người, cô hét lên khàn khàn đáp lại.
“Mình chỉ mong Minorin được hạnh phúc! Mình chỉ muốn Minorin mà mình yêu quý được hạnh phúc!”
“Thôi đi…Đừng có đùa với mình!”
Giống như Taiga, Minori cũng hét lên khàn khán trả lời.
“Chỉ có đôi tay mình mới có thể nắm lấy hạnh phúc của chính mình! Mình là người duy nhất được quyết định xem hạnh phúc của mình là gì, không một ai khác có quyền quyết định điều đó thay cho mình hết!”
Taiga vùng ra khỏi bàn tay của Minori, cô đánh bay những chiếc bàn ghế trong lớp học, tìm kiếm con đường trốn chạy khác. Minori bước lên những chiếc bàn cố gắng bắt ấy Taiga trước khi cơn giận dữ kiểm soát cô, Minori buộc phải dùng đến đòn quyết định.
“Chết tiết! Cậu không được bỏ chạy!”
Minori nhảy khỏi gờ chiếc bàn đã đổ, lao về phía Taiga.
“Aaaaaaa…”
...Đó là điều cô ấy định thực hiện, nhưng ngay lúc ấy cô đã phạm một sai lầm điển hình. Minori đã trượt chân khi đáp xuống đất và cuối cùng ngã sấp mặt xuống sàn lớp học, giống như cô bạn thân của mình vẫn thường làm.
“Ồ! Đúng là ngớ ngẩn”...Ami lẩm bẩm một mình. Taiga tận dụng cú ngã của Minori để một lần nữa hướng về phía cánh cửa lớp học. Kitamura hay Ami, ai sẽ là người chặn đường? Taiga dành vài giây quan sát qua lại giữa hai người, cố gắng phán đoán hành động của họ…
“Nếu chuyện đã đến mức này…”
“Đây là điều tốt nhất mà chúng mình có thể làm!”
Hai người bạn thuở nhỏ bước lui khỏi hai cánh cửa lớp với cùng một điệu bộ giống như hai anh chị em và rồi nhìn nhau. “Đây là lúc chúng ta phải buông tay.” “Đúng vậy.” Hai người họ gật đầu với nhau.
Taiga dễ dàng chạy ra hành lang qua cánh cửa mà Ami đã mở. Minori là người đầu tiên lên tiếng.
“Aaaaaaa, Ami, đồ phản bội…”
Cùng lúc đó Ryuuji cũng đứng dậy.
“Kitamura…!”
Tiếng bước chân của Taiga mờ dần, Minori và Ryuuji nhìn vào nhau. Giọng nói ngọt ngào của Ami vang lên dõng dạc trong phòng học.
“Sẽ quá trễ nếu như những người muốn đuổi theo con nhỏ ấy không bắt đầu ngay lập tức.”
Sau khi mình đuổi kịp cô ấy...mình sẽ làm gì?
Ryuuji hít một hơi thật sâu và nhìn vào chiếc hộp sô-cô-la cậu đã nhận được từ Taiga, cậu cố gắng nhét nó vào trong túi áo nhưng không được, cậu lại nhét vào trong túi quần.
Mình sẽ làm gì sau khi bắt kịp cô ấy? Mình sẽ làm gì sau khi hỏi Taiga về những tình cảm của cô ấy? Sau khi Taiga nắm lấy bàn tay mình đưa ra cho cô ấy, mình sẽ làm gì?
“Mình sẽ đuổi theo Taiga, mình vẫn còn chuyện cần nói với cậu ấy. Còn cậu thì sao?”
Mình nên làm gì?
“Mình…”
Ryuuji nhìn vào Minori, nhưng lúc này cậu còn có thể làm gì khác được chứ?
“Không cần biết có chuyện gì xảy ra đi nữa, mình sẽ không bỏ rơi Taiga, vậy nên…”
Sao cậu có thể bày tỏ cảm xúc này của mình chứ? Ryuuji chỉ biết một điều...Đó là cậu sẽ không do dự nữa.
Mình sẽ không để cô ấy đi mất, sao mình có thể để cô ấy đi như vậy?! Mình sẽ không để cô ấy bỏ mình lại phía sau.
“...Mình sẽ đuổi theo cô ấy!”
Minori hít một hơi thật sâu rồi nín lại, cô ấn tay phải lên đôi môi mình…
“Rất tốt, Takasu Ryuuji...Tạm biệt, GIANT!”
“...?!”
Rồi nhẹ nhàng chạm bàn tay cô đã hôn lên môi Ryuuji, Minori nở nụ cười tinh quái với cậu.
“Cậu đi bên trái, mình sẽ đi bên phải. Túi của Taiga vẫn còn ở trong lớp của chúng ta, vậy nên nếu như cậu ấy muốn quay trở lại lớp thì cậu ấy sẽ phải đi qua dãy hành lang nối hai khu nhà. Chúng ta sẽ đuổi theo cậu từ cả hai phía của dãy hành lang nối hai khu nhà. Hẹn gặp lại!”
Minori chạy ra khỏi lớp học sau khi xả ra một tràng mệnh lệnh, chiếc váy nhảy múa theo từng cử động của cô. Ryuuji nhìn vào bóng dáng đang đi xa dần trước khi vội vàng lao ra khỏi lớp học. Minori đi bên phải trong khi Ryuuji đi bên trái, đích đến của họ là dãy hành lang nối hai khu nhà dưới đó hai tầng. Hai người họ rõ ràng đã phá vỡ nội quy của trường ngay trước mặt hội trưởng Hội Học sinh khi chạy hết sức mình trong hành lang.
Mình sẽ làm gì sau khi bắt kịp Taiga? Chuyện gì sẽ xảy ra? Ryuuji biến ngọn lửa trong trái tim mình thành tốc độ. Chuyện gì sẽ xảy ra sau khi mình quyết định sẽ không bao giờ bỏ rơi Taiga nữa? Mình không biết, nhưng những bước chân của mình sẽ không bao giờ dừng lại. Mình không biết cũng không sao, chẳng sao cả, không cần biết chúng mình sẽ trở thành thế nào đi chăng nữa.
Mình chỉ muốn Taiga ở bên cạnh mình.
“Ê~...Thật kì lạ?!” “Ô…” Ryuuji và Minori gặp nhau khi họ chạy đến dãy hành lang nối hai khu nhà nhưng không nhìn thấy Taiga đâu.
“Tại sao có thể thế này được...Cậu ấy có thể tránh cả hai chúng ta sao…”
Hai người bất chợt nhận ra cơn gió đông lạnh lẽo đang thổi vào dãy hành lang, họ trông thấy ô cửa sổ giữa tầng một và tầng hai đã được mở. Không thể nào...Hai người nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ...Khu nhà mới, phòng học của họ nằm phía bên kia ô cửa sổ. Nếu Taiga nhảy xuống từ đây với đôi giày đi trong nhà của mình, cô ấy sẽ có thể quay trở lại lớp học của họ trong khoảng thời gian ngắn nhất có thể.
“...Tủ để giày! Cửa ra vào! Cậu ấy không thể về nhà mà không thay giày!”
“Ừ!”
Hai người bọn họ sắp sửa nhảy ra khỏi cửa sổ thì bị một giáo viên ngó đầu ra từ lớp học đối diện bắt gặp. “Hai em đang làm gì thế?!” Điều đó cũng có nghĩa là Ryuuji và Minori chỉ có thể đi con đường dài xuống tới cửa ra vào của khu nhà mới.
Trong khi chạy trên những bậc cầu thang, Ryuuji nghĩ rằng có thể họ đã quá trễ, có lẽ Minori cũng cảm giác như vậy, thế nhưng cô ấy vẫn tiếp tục nhảy một bước qua hai bậc cầu thang, chạy phía trước Ryuuji.
“Taiga! Cậu có nghe thấy mình nói không…”
Minori hét lên với giọng lớn nhất có thể, cô hi vọng Taiga có thể nghe thấy tiếng mình.
“Này, Taiga! Cậu lúc nào cũng muốn biết chuyện này đúng không...Mình...Mình cũng thích Takasu, Takasu Ryuuji!”
Cô ấy không hề quay lại nhìn Ryuuji.
“Mình sẽ không dùng tình bạn giữa chúng ta làm cái cớ để chạy trốn đâu! Mình lúc nào cũng thích cậu ấy! Mình thậm chí đã nghĩ đến việc giấu kín những tình cảm của mình và nhường cậu ấy lại cho cậu! Cậu là bạn thân nhất của mình và cậu cần có Takasu-kun. Nếu là như vậy, mình sẵn lòng lùi lại một bước...Nhưng đó chỉ là cách suy nghĩ ích kỉ của mình…! Không phải mình vừa mới nói vài giây trước sao? Mình là người duy nhất có thể quyết định xem hạnh phúc của mình là gì! Mình đã quyết định rồi! Mình chỉ có thể hạnh phúc nếu như mình làm điều này! Đó là lý do tại sao...Đó là lý do tại sao! Taiga! Nói cho mình biết cậu định làm gì!”
Hai người họ chỉ nhận ra những học sinh vẫn còn ở lại trong trường đã quay sang vì nghe thấy tiếng la hét của Minori khi họ xuống tới tầng một. Minori và Ryuuji gần như đã ngã gục sau khi đã chạy hết sức mình, cuối cùng họ cũng đến được tủ để giày của lớp 2-C.
Thế nhưng Taiga cùng với giày của cô đã biến mất mà cũng không chắc liệu cô ấy có nghe được những lời của Minori hay không nữa.
“...!”
Minori quỳ sụp xuống sàn, vùi mặt vào đôi tay mình. Ryuuji nghĩ rằng cô ấy đang khóc.
“Có chuyện gì vậy…!”
“...Có lẽ khi mình ngã trong lớp học mình đã bị đập vào mũi...Chẳng trách mình cứ ngửi thấy mùi máu. Chết tiệt...Mình thấy chuyện này đủ lắm rồi.”
Khi kiểm tra kĩ hơn, Ryuuji trông thấy mũi Minori đang chảy máu.
☺☻☺☻☺
Sau khi cô y tá rời đi, Minori nhìn vào chiếc mũi trong gương.
“Nó ngừng chảy máu rồi phải không? Cậu có thể đừng nhìn mình như vậy được không?”
Minori ngồi trên giường, một tay che đi nửa dưới khuôn mặt.
“Cậu làm mình phát hoảng, mình đã nghĩ là cậu đang khóc.”
“Cậu đã nghĩ là mình đang khóc?”
“Tất nhiên. Mọi người thường khóc lóc trong những tình huống như vậy mà, đúng không?”
“Vậy thì tình cảm của mình đã được đáp lại rồi”...Minori khẽ lẩm bẩm, cô nở nụ cười thẹn thùng. Hai người họ cũng không thể làm được gì khác với chuyện Taiga đã chạy mất, vậy nên họ đến phòng y tế cố gắng ngăn cơn chảy máu mũi của Minori.
“Mình đã quyết định thôi không khóc lóc rồi. Nhưng nếu có người hiểu được những cố gắng của mình thì đối với mình đó sẽ là một động lực to lớn. Lúc trước cậu đã hỏi mình cậu phải làm thế nào để có thể tiến về phía trước đúng không?”
“Mình có nhớ chuyện đó.”
“Mình đã nói với cậu rằng chỉ cần cậu muốn đạt được mục tiêu của cậu thì cậu sẽ thành công đúng không? Cậu có biết mục tiêu của mình là gì không? Mình đã quyết định làm việc chăm chỉ để đạt được giấc mơ của mình. Vì điều ấy, mình đã quyết định sẽ không đau khổ hay khóc lóc nữa mà chủ động tiến về phía trước...Đây là quyết định của mình. Không cần biết mình đang ở trong tình cảnh nào đi chăng nữa, mình vẫn sẽ tiếp tục tiến bước. Nếu có bất cứ ai có thể hiểu được điều đó thì mình sẽ cảm giác như những nỗ lực của mình đã được công nhận.”
Minori ấn tờ khăn giấy dùng để chặn cơn chảy máu mũi trở lại và mỉm cười.
“Ít nhất, lí do thúc đẩy mình chăm chỉ làm việc là để chứng mình một điều.”
Minori bắt đầu vui vẻ nói chuyện về cậu em trai của mình. Em trai của cô ấy đã làm rất tốt trong thế giới của môn bóng chày, đội của cậu ấy đã tới Koshien, tiếp theo cậu ấy đang nhắm tới việc trở thành cầu thủ bóng chày chuyện nghiệp. Còn Minori là con gái, cô ấy không thể tiếp tục chơi bóng chày. Trong gia đình Minori, giấc mơ của cậu em trai quan trọng hơn giấc mơ của cô.
“Mình muốn...tiếp tục chơi bóng chày. Mình muốn hét lên. Giấc mơ của mình cũng rất lớn và mình muốn biến nó thành sự thực! Nhưng mình sẽ không đủ kĩ thuật để tham gia vào một đội bóng chày nghiệp dư khi mình tốt nghiệp trung học, đó là lý do tại sao mình sẽ tiết kiệm đủ tiền để vào một trường đại học thể thao, nhờ đó mình có thể tiếp tục chơi bóng chày. Và rồi cố gắng vì mục tiêu được chơi cho đội tuyển quốc gia Nhật Bản.”
“Đó là nguyên do cho những công việc bán thời gian không ngừng nghỉ của cậu sao?”
“Đúng vậy. Mình lúc nào cũng lo rằng mình sẽ bị cười cợt nếu như mình nói ra chuyện đó, nhưng giờ, mình có thể nói điều ấy ra mà không hề cảm thấy sợ hãi. Mình muốn nói với em trai của mình, với ba mẹ của mình, với huấn luyện viên bé nhỏ của liên đoàn, với những giáo viên sơ trung đã cười cợt mình, với mọi người trong đội bóng chày, mình muốn hét lên điều đó giữa thế giới này. Mình muốn sử dụng cách của chính bản thân để vươn đến đỉnh cao! Niềm hạnh phúc mà mình đã quyết định nắm lấy là đây! Mặc dù mình chỉ làm việc này để chứng tỏ một điều, nhưng nó đã khiến mình thôi không còn khóc lóc nữa, nó thôi thúc bản thân mình tiến về phía trước, bước đến nơi mình có thể tới bằng khả năng của mình. Mình muốn khiến những người quanh mình phải lặng đi...Đó là lý do tại sao mình nỗ lực, và cũng là lý do tại sao mình chịu đựng tất cả, cho dù mình muốn khóc, cho dù nó khiến mình đau khổ.”
Cho dù mình muốn khóc, cho dù nó khiến mình đau khổ...Từ gương mặt tươi cười của Minori, Ryuuji nhìn thấy chính gương mặt của mình, thêm vào đó là gương mặt của Taiga, Ami, Yasuko và những người khác. Cho dù họ không nói ra thành tiếng nhưng mỗi người đều làm tổn thương bản thân mình vì thứ gì đó. Có những người sẽ đầu hàng, có những người không thể kiên nhẫn. Từ nay về sau, không biết liệu còn bao nhiêu người có thể chống chọi cho đến tận cùng.
Thế nhưng cho dù có đau khổ, Minori vẫn hướng thẳng về phía giấc mơ của mình. Chắc chắn Minori vẫn có thể tiếp tục như hiện tại, tiếp tục tỏa sáng rực rỡ như vầng thái dương.
Với Ryuuji, ánh sáng mà Minori tỏa ra còn lấp lánh hơn bất cứ thứ gì trên thế gian này. Nó giống như lời hứa về sự cứu rỗi, và cùng lúc đó, nó cũng giống như một tấm biển chỉ đường.
“...Mình tin vào cậu.”
“Tuyệt! Chỉ cần cậu tin vào mình, mình sẽ có thể tiếp tục.”
Kushieda Minori rất rực rỡ...Đúng vậy! Đó là lý do tại sao,
“Mặc dù đây là sau khi nói ‘Tạm biệt GIANT!’...Mà ‘Tạm biệt GIANT’ là cái gì vậy?! Mình rất vui khi có thể biết nhiều ơn về cậu.”/*GIANT: Theo chú thích trong bản tiếng trung từ này xuất phát từ truyện tranh Kakugo no Susume của Takayuki Yamaguchi người dịch chưa thể kiểm chứng*/
“Đó là vì cậu vô cùng tò mò về mình...Trong tương lai chúng ta chắc chắn có thể cho nhau nhìn thấy những nỗ lực và suy nghĩ của chúng ta. Đây là…”
Minori giơ tay ra trước mặt và Ryuuji cũng tự nhiên nâng tay lên cho đến khi bàn tay họ chạm vào nhau.
“Tạm biệt.”
“...Ừ.”
...Kết quả của một mối tình không thể nảy nở.
Nhưng sự gắn kết giữa hai người đã trở thành một lời thề không thể phá vỡ. Đó là vì hai người đã làm tổn thương lẫn nhau, vì những tình cảm chân thật của mình mà họ đã trưởng thành.
Họ có đáng cười không? Liệu họ có thảo luận xem những thứ như vậy vô lý đến thế nào hay không? Nhưng Ryuuji thầm nghĩ một mình, đây giống như một chuyến hành trình...cuối cùng cậu cũng đã đi tới đích đến của mình sau khi bị đánh gục, sau khi đi một con đường dài hơn, đích đến của cậu là lúc cậu đưa ra lời thề vĩnh cửu với Minori, lúc bàn tay họ chạm vào nhau. Ryuuji cuối cùng cũng đã đạt tới đích đến mà cậu luôn muốn tới.
“Mình đã nói tất cả những gì mình phải nói với Taiga. Mình nghĩ có lẽ cậu ấy đã nghe được rồi...chắc đã nghe được rồi, vậy nên mình sẽ không đuổi theo Taiga nữa.”
Minori hít vào và nhanh chóng ngẩng đầu lên.
“Mình vẫn còn phải đuổi theo Ami. Cậu ấy lúc nào cũng chạy loanh quanh và mặc dù cậu ấy lúc nào cũng khiến mình tức giận, mặc dù chúng mình có thể sẽ lại cãi vã, nhưng mình vẫn muốn tìm cậu ấy, làm hòa với cậu ấy. Ami là người duy nhất có thể gây gổ với mình như vậy. Mình thậm chí còn không biết rằng mình có thể đối đầu với người khác. Cậu ấy đã thô lỗ đánh thức phần con người mình mà thậm chí mình cũng không biết đến sự tồn tại của nó...Mình sẽ không bao giờ có thể tìm thấy ai khác sẵn sàng làm những điều quá đáng như vậy với mình.”
Mình hiểu Ami rất rõ. Nụ cười của Minori vẫn rất tươi vui và cương quyết. Ryuuji tin chắc rằng trái tim của một người vụng về như cậu sẽ được Minori thắp sáng.
Ryuuji cũng muốn đứng dậy trước mặt Ami lần thứ hai, thứ ba, thứ tư, bao nhiêu lần cần thiết đi nữa.
“Được rồi, Takasu-kun, giờ cậu nên đi đi. Cả hai chúng ta đều có những nơi mà mình phải đến.”
☺☻☺☻☺
“Ô!”
“...”
...Ryuuji không ngờ rằng Taiga, người mới chạy khỏi trường, lại sẽ đến làm việc. Ryuuji đến tiệm bánh ngọt chỉ vừa đúng lúc nhưng Taiga đã đứng sau xe bánh thực hiện những công việc chuẩn bị như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
“Tui...Tui không nghĩ rằng bà sẽ đi làm.”
“...Tất nhiên là có rồi. Mặc dù tôi không cần làm quá nhiều nhưng công việc vẫn là công việc.”
Hừm! Taiga hung dữ quay mặt đi khỏi Ryuuji và đứng đó bất động như một con búp bê. Ông chủ cửa hàng đã dán một tơ áp phích phía trước xe hàng, dòng chữ lớn màu đỏ tuyên bố, ‘Giảm nửa giá! Chỉ riêng trong hôm nay!’
Có lẽ vì đây là thói quen hàng năm, hay có thể những khách hàng đã bị thu hút bởi những tấm áp phích, sô-cô-la cho lễ tình yêu giảm nửa giá trong ngày hôm nay được chú ý hơn nhiều so với ngày hôm qua. Có rất đông các bà mẹ đã đi cùng với con mình tới mua sô-cô-la, cũng có một số anh chàng bẽn lẽn mua vài hộp sô-cô-la được bọc gói đẹp đẽ.
Bận rộn tới mức Ryuuji thậm chí còn không có thời gian để thở, đôi tay cậu lúc nào cũng bận chuyện gì đó. Mặt khác, Taiga vẫn im thin thít, đứng đó bất động.
Ngay cả khi dòng khách cuối cùng đã giảm bớt, Ryuuji vẫn không thể nói gì với Taiga lúc ánh mắt họ gặp nhau, cuối cùng cậu còn phải kéo diềm váy của cô ra khỏi chiếc máy sưởi. Ngay cả khi đó, Taiga cũng chẳng di chuyển chút nào.
Ryuuji chỉ muốn nói với cô ấy rằng, ‘tui sẽ không bỏ rơi bà’, nhưng cậu vẫn không thể mở miệng.
Nếu họ có khả năng giao tiếp bằng thần giao cách cảm thì mọi thứ sẽ trở nên đơn giản hơn...Nếu cậu có thể phân biệt những thứ Taiga muốn nói với mình và những thứ cô ấy không muốn thì Ryuuji sẽ có thể hiểu được điều mà Taiga đang nghĩ, điều cô ấy sẽ nói và cứ thế tiếp tục.
Cho dù cậu không biết chuyện sẽ thế nào nếu như cậu thực hiện điều đó, Ryuuji vẫn muốn biết câu trả lời. Và rồi cậu ước rằng Taiga sẽ có thể tìm thấy niềm hạnh phúc ấy. Ryuuji lén nhìn trộm vào gương mặt Taiga. Cô ấy trông như một bức tượng đá, chỉ có đôi mắt là cử động trong khi quan sát những người qua lại trên con phố mua sắm.
“Tôi đã nghe những lời Minorin nói rồi.”
Taiga khẽ lẩm bẩm khi cuối cùng cũng không còn vị khách nào đứng trước xe hàng.
“Ông...Đừng có cười tôi.”
“...Tui không cười.”
“...Đừng có cười tôi, đừng có nhìn tôi và cũng đừng có quay đầu sang đây.”
Taiga có lẽ đã nhắm mắt lại vì xấu hổ, cô tiếp tục nói với giọng nghiêm túc.
“Xin đừng cười tôi...Hãy nghe những gì tôi phải nói sau khi chúng ta kết thúc công việc. Nếu tôi lại cố gắng bỏ chạy...Xin ông hãy giữ tôi lại.”
Sao tui có thể cười bà chứ?
“Tui hiểu rồi.”
Ai lại đi cười cợt trước tình cảm của Taiga?
Ryuuji tiếp tục làm việc không biết mệt mỏi, cậu cảm giác như bên cạnh cậu Taiga đang khẽ run rẩy. Ryuuji có một giấc mơ...Không phải những giấc mơ cậu trông thấy trong lúc ngủ, mà là giấc mơ cậu phải nỗ lực hướng tới. Giấc mơ bất đầu công việc sau khi tốt nghiệp trung học, cậu sẽ gỡ bỏ gánh nặng khỏi đôi vai của Yasuko, và rồi có Taiga ở bên cạnh mình...Vậy là mọi người có thể sống cùng với nhau. Không ai có quyền cười cợt giấc mơ đó.
Ryuuji kiểm tra thời gian, đã gần đến lúc hết ca làm việc của cậu.
Sau khi công việc kéo dài hai ngày kết thúc, Ryuuji sẽ tìm ra câu trả lời, Ryuuji đã quyết đinh đuổi theo Taiga, giữ cô ấy ở bên cạnh mình. Cậu muốn xác nhận những cảm xúc thật sự của Taiga, cậu muốn nhìn thấy kết quả cho hành động của cậu bằng chính đôi mắt mình.
“...Dối trá.”
Khi nghe thấy giọng nói đó, Ryuuji gần như đánh rơi chiếc phong bị chứa tiền công của mình xuống đất.
“Con đã nói dối Ya-chan.”
Sau khi họ ra tới vỉa hè của con đường chính, Yasuko đột nhiên xuất hiện. Không rõ bà ấy đã ở đó quan sát Ryuuji và Taiga bao lâu nữa. Giống như Ryuuji, những bước chân của Taiga cũng đông cứng lại, cô bất giác nín thở.
“Mẹ…”
“Đã đến lúc chúng ta đã thỏa thuận rồi. Đi về nhà đóng gói đồ đạc thôi.”
Dưới ánh đèn đường, Yasuko chỉ mặc một chiếc áo khoác lông vũ bên trên bộ đồ hàng ngày. Có một chiếc Porsche màu đen đỗ phía sau bà.
“Cô ấy là...mẹ bà ư? Nhưng…”
Người phụ nữ mang thai với mái tóc có màu nâu nhạt hơn so với tóc Taiga tỏ vẻ bình thản trên gương mặt không giống người Nhật Bản của mình, đó là mẹ Taiga. Ryuuji nhớ rằng Taiga đã nói với cậu là cô ấy rất gắn bó với mẹ mình. Nhưng ngay khi mẹ Taiga tiến lại gần và chuẩn bị nắm lấy tay cô, bất giác Ryuuji liền kéo Taiga về phía mình. Taiga cũng kêu lên theo phản xạ.
“Đừng...Đừng có chạm vào tôi! Tôi sẽ không để bà chạm vào tôi lần nữa đâu!”
Sự thay đổi đột ngột trong tình huống hiện tại buộc Ryuuji và Taiga phải dựa vào nhau, họ bước lùi lại khỏi những người mẹ của mình. Điều duy nhất Ryuuji có thể nhận thấy từ những chuyện vừa mới xảy ra là Taiga đã nói dối. Hai người họ thật sự là mẹ con nhưng Ryuuji không hề thấy họ thân thiết với nhau ở điểm nào cả.
“...Cháu hẳn là Takasu-kun? Cô đã nghe con gái mình kể lại rằng cháu lúc nào cũng chăm sóc cho con bé, cảm ơn cháu rất nhiều. Nhưng xin cháu hãy quên con gái cô đi. Bởi vì một vài lí do nhất định, con bé sẽ không còn bất cứ liên hệ gì với gia đình Aisaka nữa, con bé sẽ cùng với cô là một phần trong gia đình mới.”
“Ai, ai lại muốn ở cùng với người như bà...cùng với người yêu của bà và tên nhãi đó chứ!”
Taiga tức giận như thể cô ấy sắp khè ra lửa, cô nấp phía sau Ryuuji run rẩy mất kiểm soát.
“...Tại, tại sao? Ch, chuyện gì đang xảy ra vậy? Con không hiểu…”
“Mẹ của Taiga-chan đã đến nhà chúng ta tìm con bé. Vì mẹ không thể gọi điện thoại cho con, mẹ chỉ có thể đưa mẹ con bé tới nhà hàng gia đình mà Ryuu-chan đã nói rằng hai con sẽ học ở đó. Nhưng chúng ta lại không thể tìm thấy hai con ở đâu cả, vậy là mẹ đã gọi điện cho Kitamura-kun. Thằng bé là người đã nói với mẹ rằng hai con đang làm việc ở đây.”
“Con có lí do cho việc này…”
“Mẹ không muốn nghe lí do!”
Yasuko không muốn nghe lời giải thích của Ryuuji, bà hét lên với cậu.
“Con đã hứa với mẹ rằng con sẽ không đi làm! Nhưng con đã nói dối và phá vỡ lời hứa đó! Mẹ sẽ không bao giờ tha thứ cho con chuyện này!”
“Nếu mẹ không tha thứ cho con...thì mẹ định làm gì…”
Ryuuji cũng có những điều muốn nói về cơn tức giận vô lí của Yasuko cũng như hành động đơn phương của bà.
“Mẹ bị ngất khi mẹ bắt đầu làm việc nhiều hơn vì con. Nếu đã như vậy thì có gì sai khi con làm thay công việc của mẹ chứ...Không phải rất tự nhiên khi những thành viên trong gia đình giúp đỡ lẫn nhau sao…”
“Mẹ không quan tâm đến những gia đình khác! Trong gia đình chúng ta, Ryuu-chan chỉ cần học hành chăm chỉ! Ya-chan sẽ không cho Ryuuji làm bất cứ thứ gì ngoài học!”
“Nếu là như vậy...thì mẹ đừng có ngã gục như thế!”
Ryuuji ném phong bì tiền công của mình xuống con đường nhựa.
“Chỉ cần học hành chăm chỉ?! Chỉ có những người trong gia đình giàu có mới có quyền nói những điều như vậy….Một người ngã gục do bản thân làm việc quá sức không có quyền nói những chuyện như thế!”
“Đó chỉ là một sự cố cá biệt! Và ngất vì những việc như thế cũng chẳng là gì cả! Ya-chan chỉ mong Ryuu-chan học hành chăm chỉ, tìm thấy điều Ryuu-chan muốn làm và để Ryuu-chan trở thành người tuyệt vời. Chỉ cần Ryuu-chan có thể làm điều ấy thì chẳng có vấn đề gì cả!”
“Đừng có đùa với con!”
Ryuuji cũng đang run lên mất kiểm soát, cậu gần như muốn đi trên đường và đánh lộn với một ai đó. Sao cậu có thể nhận được kết cục như thế này chỉ vì muốn giúp đỡ Yasuko, người đang một mình trôi nổi giữa những con sóng?
Yasuko đã kéo Ryuuji trở lại bên cạnh mình không phải vì bà muốn giúp cậu...mà vì cảm giác tự mãn ích kỉ của bà. Nếu bà ấy đã như vậy thì tại sao mình phải lo lắng? Tại sao mình cần nghĩ nhiều đến chuyện đó? Vì dù sao đi nữa bố mẹ đều là những người ích kỉ.
“Ai là người đã không học hành? Ai là người đã từ bỏ những gì mình mong muốn, ai là người không thể trở thành con người tuyệt vời? Không phải người đó là mẹ sao?”
“Ryuu-chan…”
“Bố mẹ của mẹ có rất nhiều những mong chờ và kì vọng ở mẹ, nhưng mẹ đã phản bội họ, đúng không...Bởi vì có sự tồn tại của con nên mẹ không thể làm tất cả những thứ đó, vậy nên giờ là một người mẹ, mẹ đẩy tất cả những thứ đó sang con! Mẹ chỉ muốn con đạt được những thứ mà mẹ muốn đạt được! Mẹ chỉ mong bản thân mình trở lại làm đứa trẻ ngoan ngoãn mà bố mẹ của mẹ yêu quý! Và cuối cùng, con…”
Gương mặt của Yasuko trở nên tái xanh. Mình không biết rằng khoảnh khắc trái tim con người ta tan nát, người đó sẽ làm gương mặt ấy...Ryuuji bình tĩnh nhìn vào gương mặt của Yasuko.
“Nếu không phải tại con, mẹ vẫn sẽ có thể tiếp tục là đứa con ngoan ngoãn như mẹ vẫn làm! Mẹ vẫn sẽ có thể có cuộc sống mà mẹ mong muốn! Nếu mẹ không sinh ra con, nếu con không tồn tại, mẹ...mẹ sẽ được hạnh phúc! Mẹ đang hối hận về quyết định của mình! Mẹ hối hận rằng còn đã tồn tại...Rằng mẹ đã sinh ra con…!”
Những giọt nước mắt lăn dài không thể kiểm soát trên má, Ryuuji không thể nào rút lại những gì mình đã nói. Yasuko ngã quỵ xuống đất ôm đầu trong tay, bà run rẩy đáng thương, thế nhưng Ryuuji không thể nào tiến lên an ủi bà.
Bởi vì chỉ có duy nhất một vấn đề.
Sự tồn tại của Ryuuji trên thế giới này là một sai lầm, một chuyện ngay từ đầu đáng lẽ đã không được phép xảy ra.
Mỗi thứ cậu đã trải qua, những kí ức hạnh phúc, những giọt nước mắt và tiếng cười của cậu, những gương mặt của bạn bè cậu, rất nhiều điều đau khổ và rất nhiều điều cậu đã học được, trong chớp mắt tất cả mọi thứ đều vụt qua những ngón tay Ryuuji, hãy có lẽ nó đã chảy ra khỏi trái tim cậu. Cậu biết rằng những điều đó đều đã bị xé tan trong giây phút ấy.
“Ryuuji.”
Ryuuji nhìn thấy tay trái mình đang được nắm chặt bởi bàn tay của một người khác.
“...Taiga.”
Mẹ Taiga đang bận cố gắng an ủi Yasuko đau khổ. Cuối cùng Ryuuji cũng nắm lấy bàn tay phải của Taiga và từ từ di chuyển đôi chân mình, hai người họ bắt đầu chạy.
Mình muốn đến một nơi không có bất cứ ai cả.
Ryuuji và Taiga phác ra trong tâm trí một tấm hình, theo đó hai người họ cùng nhau vượt qua từng ngày bình dị, tận hưởng niềm hạnh phúc bình thường khi được ở bên nhau. Đó là lí do tại sao họ bỏ chạy.
Những bông tuyết lặng lẽ buông xuống. Cho dù mùa đông ở vùng đất này cực kì giá lạnh, tuyết vẫn là một cảnh tượng hiếm gặp. Có lẽ đây là trận tuyết đầu tiên trong mùa đông năm nay, và có lẽ cũng là trận cuối cùng.