Như chúng ta đã biết, chiến tranh hạt nhân đã dẫn đến sự kết thúc của nền văn minh nhân loại, trong khi đó những chủng vi-rút đột biến bắt nguồn từ những vũ khí sinh học đã hoành hành khắp địa cầu, gây ra cái chết cho hơn chín mươi phần trăm dân số, những người sống sót chỉ có thể ngồi chờ đợi cái chết trong các khu định cư được xây dựng vội vàng. Cho dù vậy, những người máy quân sự hoạt động bằng năng lượng nguyên tử thuộc về nền văn minh trước đó đã mất đi chủ nhân của mình và giờ trở thành kẻ thù của những người sống sót. Chúng không ngừng tấn công các khu định cư của con người, tiếp tục ‘cuộc chiến’ không bao giờ kết thúc.
Một thanh niên trẻ tuổi sống trong một khu định cư bị một người máy quân sự truy đuổi vào sâu trong một khu ‘phế tích’ đã vô tình đánh thức một người máy đang ngủ. Không ai nghĩ rằng cuộc gặp gỡ tình cờ ấy sẽ quyết định số phận của nhân loại~! Đó là điểm cốt yếu trong câu chuyện.
“...Tại sao lại chỉ có đàn ông mới sống sót? Đúng là chán chết.”
“Họ nói rằng cấu trúc sinh học của đàn ông giúp họ khả năng kháng cự cao hơn trước những con vi-rút ấy.”
“Nhưng dù vậy, họ cũng đâu có lí do gì mà để hai anh chàng sống với nhau đúng không?”
“Người máy đó không phải là nam, nó vô tính. Mà dù sao thì, họ cũng không chính thức ở bên nhau, họ chỉ hiểu được tình cảm của đối phương thôi.”
“...Cậu có thực sự lắng nghe câu chuyện ấy sao?”
“Mình đã mượn họ kịch bản từ trước khi phát sóng.”
Kitamura Yuusaku vui vẻ đẩy cặp mắt kính lên cao hơn, cậu mở nắp hộp cơm trưa và chỉ thấy miếng rong biển đã dính dưới nắp hộp. “Ôi không, mình thật bất cẩn.” Kitamura dùng đũa gỡ miếng rong biển đặt lên trên phần cơm như nó đáng ra phải vậy. Trong lúc đó, ngồi đối diện cậu, Ryuuji cũng mở nắp hộp cơm trưa của mình. Vì cậu chính là người đã chuẩn bị hộp cơm ấy, cậu không có chút cảm giác mong đợi nào cả, cậu chỉ có cảm giác được gặp lại những món ăn quen thuộc.
Những tiếng la hét cường điệu ‘Giết!’, ‘Chết đi!’ cùng với những thuật ngữ kĩ thuật như ‘Thời khắc hủy diệt’, ‘Phản ứng phân hạch’ phát ra từ chiếc loa vọng khắp lớp học ồn ã.
Khi bước sang học kì ba, cuối cùng cũng có người phàn nàn về chuyện Hội Học sinh độc chiếm thời gian phát sóng trong giờ nghỉ trưa. Đó là lí do tại sao đến bây giờ, chương trình ‘Cổ vũ tình yêu’ từ Hội Học sinh và vở kịch truyền thanh của câu lạc bộ Kịch Nói đang thay phiên nhau lên sóng từ thứ hai đến thứ sáu.
Trong một thế giới nơi những vở kịch truyền thanh đã được lên kế hoạch, những cô gái ăn nói kiểu con trai khiến cho vở kịch nghe rất chói tai. Cũng chẳng còn cách nào khác vì câu lạc bộ Kịch Nói vốn chỉ toàn con gái, trong khi tất cả các nhân vật trong vở kịch đều là nam. Họ vẫn chưa kết thúc việc giết chóc sao? Thật khó chịu. Ryuuji đưa đôi đũa chọc xuống thức ăn của mình, cậu phàn nàn.
“Cậu không nghĩ họ có quá nhiều cảnh chiến đấu sao? Không phải còn có những chương trình thích hợp hơn để nghe lúc ăn trưa à? Kiểu như các cô gái kể những câu chuyện vui vẻ chẳng hạn?”
“Có lẽ tại mỗi lần vở kịch chỉ được phát sóng một phân đoạn ngắn nên câu chuyện thành ra hơi phức tạp một chút. Thêm vào đó, thính giả mục tiêu của câu lạc bộ Kịch Nói là các cô gái.”
“Mình không nghĩ là có ai đang nghe đâu.”
Mặc dù Ryuuji và Kitamura trông khá kinh khủng khi ngồi đối diện nhau trong lúc ăn trưa, hai người vẫn thờ ơ quan sát những học sinh còn lại trong lớp...Ngay cả các cô gái cũng đang tập trung vào những cuộc trò chuyện của riêng mình, dường như họ còn chẳng phản ứng lại trước buổi phát sóng. Thật ra Ryuuji và Kitamura là những người duy nhất lắng nghe vở kịch. Mặt khác, Noto và Haruta đang tranh giành bánh mì ở câu lạc bộ Thiện Nguyện, vậy nên họ sẽ không trở lại đây sớm.
Hừm...Bộ mặt ngay thẳng của Kitamura để lộ ra chút hung tợn, cậu ấy khẽ nói,
“Có vẻ như chỉ cần độc chương trình của mình là đủ rồi. À, nhưng gần đây mình vẫn chưa có bất cứ ý tưởng mới nào.”
“Đừng ngốc thế, cũng chẳng có ai nghe chương trình của cậu đâu...A, hình như đây là bí mật không được phép nói ra thì phải?”
“Mình nghe thấy rồi đó, mình nghe thấy rồi đó.”
“A, cậu đã nghe được rồi sao?”
Trong khi hai người hờ hững trao đổi những câu vô nghĩa, đột nhiên tiếng la hét của một cô gái cất lên trong lớp.
“Mình đã n, n, n, n, nói với cậu rằng cậu không cần làm đâu mà!”
Kihara Maya đang đứng bên cạnh cửa sổ kêu ầm lên, trong khi đó vẻ mặt của Kashii Nanako cũng cứng đờ trước lực tóm của Maya. Khá kì lạ, nhóm hai cô nàng xinh đẹp lại không có Ami, vị trí của cô ấy đã bị thay thế bởi Taiga. Cô ấy đứng trước mặt hai người họ và la hét, “Nhìn này, nhìn này!”.
“Tại sao cậu lại phản ứng dữ dội như vậy? Không phải hai cậu là người đã hỏi mình chuyện đó sao?”
“Bọn mình chỉ hỏi về vết thương của cậu thôi! Không ai nói cậu giở nó ra cả!”
“Nhìn một cái thôi là cậu sẽ hiểu tất cả mà. Dù sao thì, phải nhìn thấy mới tin.”
Khi nghe thấy thứ lập luận méo mó của Taiga, Ryuuji không thể không nghĩ, cô ấy đúng là bạn thân nhất của Minori.
“Aisaka...Biết nói thế nào nhỉ, cậu ấy đúng là bạn thân nhất của Minori.”
Có vẻ như Kitamura cũng có ý nghĩ tương tự. Phải nói thêm là, lúc này Minori không có mặt trong lớp học.
“Không muốn, không muốn, không muốn! Không không.” Maya không ngừng hét lên và đẩy Taiga ra xa. Mặt khác, trên mặt Nanako cũng xuất hiện vẻ khó chịu.
“Mình không dám nhìn vào những vết thương đâu, vậy nên đừng giở nó ra trong giờ ăn trưa! Đúng rồi, một miếng thịt viên thì sao?”
Cô ấy cắm chiếc dĩa nhựa của mình vào một miếng thịt viên và đưa về phía Taiga như món đồ cống nạp, Taiga thích thú nuốt chửng. Ngay khi Nanako và Maya nhìn nhau thở dài nhẹ nhõm…“Nhưng đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau! Lại đây, để mình cho các cậu thấy!”
Kyaa...Hai cô gái xinh đẹp đang vô tư thưởng thức hộp cơm đáng yêu trong giờ ăn trưa bị Taiga ép phải lần đầu tiên nhìn thấy một vết thương gần như chưa lành hẳn nằm một bên đầu cô. Ryuuji không thể không lắc đầu trước hành động trẻ con ấy.
“Dừng lại! Hổ!”
“Tiếp tục đi! Hổ!” Những cậu trai đang ăn bữa trưa của mình cạnh đó hét lên khiêu khích Taiga mở vết thương của mình cho hai cô gái xem, mặc dù vậy họ sẽ tản ra và chạy mất ngay khi Taiga quay đầu lại nhìn họ trừng trừng.
“Cô ấy đang làm cái gì vậy…”
“À, cũng thật tốt khi thấy cậu ấy sung sức như vậy.”
Kitamura mỉm cười với Ryuuji và bắt đầu ăn bữa trưa của mình, trông như thể cậu ấy đang quảng cáo cho món cơm hộp rong biển.
“Nhưng thật tốt, đúng là rất tuyệt vời. Tất cả đều nhờ hành động dũng cảm của Takasu mà chúng ta mới lại có thể được nhìn thấy nụ cười năng động của cậu ấy.”
“...”
Ryuuji không thể không nhìn chằm chằm vào gương mặt của cậu bạn thân Kitamura. Kitamura cũng nhận ra ánh mắt của cậu.
“Mình biết, mình không thể kể cho cậu ấy rằng chính cậu là người đã cứu cậu ấy. Nếu cậu ấy hỏi có chuyện gì đã xảy ra thì mình sẽ nói rằng người đã cõng cậu ấy lên là mình. Vậy là được đúng không?”
“...”
“Này này, có chuyện gì vậy? Tại sao cậu lại nhìn mình như thế?”
Đưa mình miếng rong biển! Tất nhiên Ryuuji chẳng cần phải gắp lấy miếng rong biển, tất cả những gì cậu cần chỉ là hấp thụ tinh chất của chúng thông qua ánh mắt mình...rõ ràng cũng không phải như vậy rồi.
Ryuuji đang nghĩ, Kitamura không hề hỏi bất cứ câu nào có lẽ vì cậu ấy đã biết chuyện đó rồi. Nhưng cậu chỉ nghĩ trong đầu chứ không thể nói những suy nghĩ của mình ra thành tiếng.
Cho dù cậu ấy đã nghe theo lời đề nghị kì quặc của Ryuuji, ‘hãy nói với Taiga rằng cậu là người đã cứu cô ấy’, Kitamura vẫn không hỏi bất kì câu nào mà chỉ nói với cậu, ‘đó không phải lỗi của cậu’, trước khi chấp nhận lời yêu cầu.
Ryuuji thích Minori nhưng cậu đã bị cô ấy từ chối vào đêm Giáng Sinh. Taiga cũng đã cư xử rất lạ lùng kể từ dịp năm mới. Từ sau những việc ấy, Kitamura cũng đã hiểu được những bí mật ẩn sau hành động của họ, Ryuuji không cần phải nói gì nữa cả. Taiga đã thổ lộ tình cảm của mình với Kitamura hồi mùa xuân rồi chấm dứt thứ tình cảm đơn phương của mình, do đó cô đã có thể thay đổi mối quan hệ giữa mình với Kitamura sang mối quan hệ giữa những người bạn thân thiết, đó thật sự là một chuyện khó tin. Từ tình bạn lý tưởng đang nở rộ trước mắt mình lúc này, Ryuuji cảm giác như cậu cũng có thể nhận ra mong muốn của Kitamura về một mối quan hệ như vậy với Taiga.
Vậy nghĩa là, Kitamura đã biết từ trước rằng người Taiga thật sự thích là Ryuuji.
“Được rồi, được rồi! Cho dù cậu có nhìn mình với cặp mắt nhiệt huyết ấy, cậu cũng không nhận được gì đâu.”
Tất nhiên, những sự kiện diễn ra trong vòng một vài phút trong lúc đưa Taiga trở lại từ sườn núi chỉ có Taiga và Ryuuji biết...Không, chỉ có mình Ryuuji biết.
“Mình lúc nào cũng nghĩ rằng cặp mắt hai mí của cậu...được cắt rất đẹp. Giống như có ai đó đã phẫu thuật nó vậy…”
“Cậu hẳn đang đùa, mình thề rằng mình chưa từng đi phẫu thuật thẩm mĩ.”
Và thậm chí trước cả khi Kitamura nhận ra rằng Taiga thích Ryuuji, Ryuuji đã nhận ra điều gì đó còn khủng khiếp hơn.
Kitamura không phải người duy nhất nhìn thấu mọi chuyện, hay đúng hơn, Ryuuji là người duy nhất chậm hiểu. Cũng giống như cách Ami đã nói rằng cô ấy không ưa mình bởi vì mình là một kẻ ngốc, có vẻ như nó không đơn thuần ám chỉ tới việc mình không nhận ra tình cảm của Taiga, mà còn ám chỉ rằng mình đã nhẫn tâm khiến cô ấy phải đưa mình đến gần Minori.
Còn một người khác là Minori. Có phải cô ấy nhất quyết từ chối mình vì Taiga không? Mình đã biết câu trả lời, nhưng mình không muốn phản ứng thái quá hay kiêu ngạo quá mức, đó là lí do tại sao mình không thể đối mặt với sự thật đó.
Nói ngắn gọn thì, chỉ có một điều chắc chắn, mình là một kẻ ngốc. Nếu như con nhỏ Taiga vụng về kia không làm những chuyện ngớ ngẩn, có lẽ mình vẫn sẽ không biết gì về tình cảm của cô ấy và có lẽ mình sẽ nói với cô ấy rằng, ‘bà đúng thật là một người tốt bụng’, để đáp lại tất cả những gì cô ấy đã làm cho mình.
...Mặc dù giả vờ như không biết gì sẽ chẳng dẫn đến gì cả.
“Aisaka, dừng lại! Vi trùng sẽ xâm nhập vào vết thương của cậu đó!”
Cuối cùng Kitamura cũng nhúng tay vào. Dường như tiếng hét đau khổ của các thiếu nữ đã khơi dậy con người nhiệt huyết của cậu lớp trưởng.
Taiga, người vừa đuổi theo Maya và Nanako vòng quanh lớp học vừa chuẩn bị gỡ bỏ miếng băng dán trên đầu, quay sang và rồi đi về phía hai người họ trong lúc mỉm cười tươi rói. Ngay khi Ryuuji tự hỏi cô ấy đang làm cái gì…”Nhìn này! Nó đã hoàn toàn lành lặn!”
“Ồ...!”
“Oa!”
Cô gỡ bỏ chiếc băng dán và đưa đầu đến gần Ryuuji và Kitamura.
Vết thương dài năm centimet trên đầu Taiga hơi ngả vàng do đã ngừng chảy máu trong, có một vết sẹo nhỏ nằm giữa vết thương ấy. Mặc dù bản thân vết rách đã liền lại nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết sẹo.
“Tại sao bà lại cho tui xem một thứ như vậy trong giờ ăn trưa?!”
Những người bình thường có lẽ sẽ bị sốc trước những chuyện như vậy đúng không? Nhưng Ryuuji không thể không muốn được được gõ nhẹ lên đầu cô…“A...Nó thực sự khỏi rồi đó!”
Kitamura cũng hơi giật mình trước hành động bất ngờ của Taiga, nhưng cậu ấy lập tức trở lại bình thường và nhìn vào vết cắt trước khi nhoẻn miệng cười rồi giơ ngón tay cái lên với cô. “Tôi đã nói rồi mà!” Taiga vui vẻ nghiêng đầu sang bên, cô cũng giơ ngón cái lên đáp lại Kitamura.
Tại sao?
Mặc dù mình nghĩ những suy nghĩ ấy thật ngu ngốc và hổ thẹn, nhưng tại sao? Tại sao bà lúc nào cũng vui vẻ đấm tui, đá tui, xách cổ tui trong khi đó lúc nào bà cũng mỉm cười với Kitamura và giơ ngón tay cái với cậu ấy? Nếu bà thích tui thì không phải bà nên...Không không, mình đã quyết định quên chuyện đó đi rồi, cho nên đừng nghĩ tới những điều như vậy nữa.
Nếu mình biết chuyện thành ra thế này thì thà mình chẳng phát hiện bất cứ chuyện gì còn hơn. Nếu mình không biết đến những tình cảm của cô ấy thì mình sẽ không có những suy nghĩ ngu xuẩn ấy, mình sẽ chỉ mỉm cười và nghĩ rằng, ‘cô ấy vẫn thích Kitamura’.
“Tất cả là nhờ Kitamura-kun mà mình chỉ phải chịu một vết thương nhẹ như thế này. Cảm ơn cậu!”
“Không, không có gì đâu.”
Kitamura xua tay và nhìn về phía Ryuuji đang quay mặt đi vờ như không biết gì. Chắc chắn đó không phải là sự ghen tị.
Taiga vẫn không hề nhận ra vẻ lạ lùng trên gương mặt của hai anh chàng, cô tiếp tục nói,
“Tại sao Kitamura-kun lại ở đây?”
“Tại sao mình không thể ở đây?”
Cũng giống như mọi khi, Ryuuji cảm giác mình như muốn ngã ngửa trước câu hỏi của Taiga.
“Không, mình không có ý đó. Ấy là vì Minori vừa mới hào hứng ra khỏi lớp và tuyên bố rằng cậu ấy phải giành lấy quyền sử dụng sân thể thao từ đội bóng đá. Không phải Kitamura cũng là đội trưởng sao?”
A...Thì ra ý cô ấy là vậy...Kitamura đẩy cặp kính đã trượt xuống vì ngạc nhiên lên bằng ngón tay giữa của mình.
“Nói thật thì, đội bóng mềm nam và đội bóng mềm nữ đã được gộp lại vào mấy ngày trước, Kushieda là đội trưởng chung của tất cả. Mình vẫn là một phần trong đội, chỉ là mình không nằm trong ban điều hành nữa. Thật khó để mình cùng một lúc giữ cân bằng giữa vị trí của một hội trưởng Hội Học sinh và một đội trưởng đội bóng mềm.”
“Vậy sao?” “Đúng thế!” Hai người họ tiếp tục cuộc trò chuyện. Ryuuji vẫn mang vẻ ngẩn ngơ trên mặt, cậu cho một miếng nấm vào miệng.
“Nhắc đến chuyện đó, nhìn thấy Aisaka có thể an toàn quay trở lại trường làm trái tim mình cảm thấy nhẹ nhõm. Mọi người đều lo lắng chẳng biết liệu có chuyện gì xảy ra với cậu không khi cậu không đến trường trong suốt một tuần lễ.”
“Hề hề hề, không có gì đâu.”
Taiga nhìn sang Ryuuji. Bà không muốn tui nói cho mọi người biết chuyện bà chỉ muốn trốn học thôi đúng không? Đôi môi của Ryuuji cong lên trước bí mật giữa hai người, cậu đáp lại bằng ánh mắt trông như muốn nói ‘Tui biết’ trong khi uống một miệng đầy trà ô long.
Giá như tất cả những bí mật có thể nuốt vào trong bụng và tiêu hóa như thể chúng chưa bao giờ diễn ra...Thậm chí Ryuuji còn bắt đầu suy nghĩ theo chiều hướng đó. Nếu như có thể có chuyện ấy thì tất cả sẽ đơn giản hơn rất nhiều, và Ryuuji, người mang cái động cơ gần như sắp hỏng kia, sẽ có thể tiếp tục tiến về phía trước.
Có lẽ chuyện sẽ thật sự như vậy.
“Takasu...! Yuri-sensei đang tìm cậu!”
Một người bạn cùng lớp gọi tên Ryuuji từ phía ngoài hành lang. “Mình biết rồi!” Ryuuji đáp lại trước khi đứng dậy, cậu còn không buồn đậy nắp hộp cơm trưa lại mà hất cằm chỉ về phía Taiga.
“Bà không mang theo bữa trưa đúng không? Hộp cơm trưa của tui gần như chưa được động đến, vậy nên bà có thể lấy nó. Hôm nay tui không muốn ăn.”
“Hở? Nhưng…”
Taiga lưỡng lự nhìn vào hộp cơm trưa. “Cứ ăn đi” Kitamura nói, cậu ấy mỉm cười như một bà lão.
“...Tôi không mang đũa. Mà tôi cũng không muốn dùng đũa của ông, vậy nên hãy đưa tôi đôi đũa dùng một lần.”
“Làm gì có những thứ như đũa dùng một lần. Bà nên biết rằng những khu rừng mưa trên thế giới này đang mất đi nhanh chóng.”
“Ô, ông thật lắm chuyện…! Tôi không gặp ông có một tuần mà bản tính lắm mồm đã chiếm lấy toàn bộ cơ thể ông rồi.”
“Hãy rửa sạch đôi đũa của tui và dùng đi.”
“Ông là nhà môi trường học à!” Cho dù Taiga hét ầm lên với cậu Ryuuji cũng không hề quay lại, cậu bước nhanh ra khỏi lớp. Cậu vừa đi vừa thầm nghĩ, liệu những người khác có nghĩ thật kì quặc khi mình đưa một hộp cơm trưa đã ăn dở cho một cô gái không? Không phải chuyện đó rất kì lạ sao? Có lẽ vậy. Thế nhưng Ryuuji lại nghĩ nếu như mối quan hệ giữa họ vẫn giống trước đây thì những hành động như vậy sẽ rất bình thường, hay đúng hơn, cô ấy sẽ cướp lấy hộp cơm trưa của cậu.
Nếu đã như vậy, bây giờ vẫn sẽ giống hệt với trước đây. Do quan điểm của cậu vẫn không thay đổi, Ryuuji sẽ điều chỉnh hành động của mình để cậu ít bận tâm tới chuyện đó đi và cư xử tự nhiên hơn.
☺☻☺☻☺
Có thể bắt gặp những học sinh khác trong phòng giáo viên giữa giờ nghỉ trưa. Nhưng giáo viên nghiêm nghị đang hỏi chuyện bài tập về nhà, trong khi một số nữ sinh đang ăn trưa cùng với những giáo viên nam được mến mộ. Nằm ở nửa trên của phòng giáo viên đông đúc là những chiếc bàn của giáo viên các lớp năm hai.
“Tại sao em vẫn chưa nộp nó? Đó là một bản khảo sát cực kì quan trọng…”
Bữa trưa của cô Koigakubo Yuri độc thân (ba mươi tuổi) là một cốc mì ăn liền. Chiếc nắp nhựa bên trên cốc đã bị mờ đi, cũng thật dễ dàng để Ryuuji có thể tưởng tượng ra những sợi mì bên trong đó đã nở ra nhanh đến mức nào.
“Tất cả mọi người đều đã nộp bản khảo sát...Cô không bao giờ nghĩ rằng Takasu-kun sẽ quên mang một thứ quan trọng như vậy…”
Cậu vẫn nhìn chằm chằm vào cốc mì.
Qua khóe mắt, cô Koigakubo Yuri bồn chồn liếc nhìn cốc mì đang nở ra rất nhanh. Không, không, cô nhanh chóng xoay người lại nhìn vào Ryuuji, nhưng vẫn không thể kháng cự lại ánh mắt cứ lén hướng vào cốc mì.
“...Sensei, cô hãy ăn trước đi đã. Em sẽ nghe cô nói, vậy nên cô hãy nhanh chóng ăn hết cốc mì trước khi chúng khô lại.”
“A! Không không, đừng bận tâm. Takasu-kun cũng chưa ăn đúng không? Vậy sao một giáo viên như cô lại có thể ăn mì một mình được?”
“Em ăn rồi. Cô không cần bận tâm đến em đâu, cô cứ ăn đi.”
“Vậy, vậy sao? Cô xin lỗi, cô có rất nhiều việc phải làm nhưng lại có quá ít thời gian.”
Ryuuji quan sát cô ấy xé nắp và tách đôi đũa dùng một lần làm hai, “Hờ hờ hờ!” cô ấy vui vẻ gắp mì. Nhưng rồi, cô ấy bỗng nhiên ngừng những chuyện mình đang làm lại.
“Về chuyện đó...Nó không liên quan gì tới việc Aisaka-san đã biến mất trong chuyến dã ngoại chứ?”
“Vâng…”
Vị giáo viên chủ nhiệm độc thân thận trọng chớp mắt, cô ấy nói,
“Cô nghĩ rằng vì em quá lo lắng cho Aisaka-san nên những con vít trong đầu em trở nên...lỏng hơn một chút.”
Những con vít trong đầu em...Khi nghe thấy những điều cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ phát ra từ miệng giáo viên chủ nhiệm của mình, Ryuuji không nói được một lời nào. Một sự im lặng lúng túng xuất hiện giữa hai người họ, cô Koigakubo Yuri cố gắng che đậy bầu không khí khó xử trong khi đưa một miếng mộc nhĩ vào miệng.
“Bởi vì...A nóng nóng nóng. Gần đây em ngẩn ngơ khá nhiều và em còn quên nhiều điều quan trọng. Cô thực sự thấy lo cho em.”
“Em có muốn tham dự một buổi...đánh giá tâm lí không?”
Vị giáo viên chủ nhiệm nuốt trôi một miệng đầy mì trương. Ryuuji vừa nhìn cô ấy ăn vừa đáp lại bằng một giọng trầm thấp bình tĩnh.
“Em có rất nhiều lí do ạ…”
Những giọt nước mì bắn lên trên chiếc bàn đã hoàn toàn được phủ kín bằng giấy, để lại những vệt ố trên mấy cuốn tạp chí miễn phí về bất động sản. Miệng Ryuuji méo xẹo thành hình chữ V ngược, cậu nhìn những giọt nước mì bắn ra ngoài. Thứ cậu ghét nhất trên khắp thế giới này là những tờ quảng cáo miễn phí. Những thứ ấy không bao giờ có gì tốt cả, chúng chỉ lấp đầy thế giới này bằng những quảng cáo ngẫu nhiên và dẫn đến một sự lãng phí tài nguyên khổng lồ! ‘Ô! Cái này miễn phí…’ Vì tâm lí ấy mà con người ta thu nhặt rất nhiều thứ như vậy, tất nhiên căn nhà của họ sẽ không bao giờ có thể sạch sẽ và ngăn nắp! Những thứ như vậy đáng lẽ ra nên bị vứt đi! Mà nhắc đến những quyển tạp chí, đó thậm chí còn không phải một cuốn tạp chí về sức khỏe! Ryuuji cố hết sức mình kìm hãm mong muốn được hét toáng lên rồi ném quyển tạp chí đó vào sọt rác nằm trong tầm kiểm soát. Tự chủ đi, tinh thần của nhà môi trường học…!
“Có thể là vì rất nhiều lí do, nhưng đó là chuyện bình thường đúng không ạ! Em không nghĩ mình cần đến một buổi tư vấn đâu! Và thêm vào đó, lí do tại sao em vẫn chưa nộp bản khảo sát nguyện vọng học tập bậc đại học không phải vì em có vài con vít bị lỏng, mà vì em cần phải thống nhất với gia đình mình!”
“À, ra là vậy…?”
“Vâng, đúng thế!”
Biểu hiện nổi loạn bất thường của Ryuuji khiến cậu trông giống như một con đại bàng gắn liền với nhiệm vụ ám sát, cậu cúi nhìn vị giáo viên chủ nhiệm đang ăn mì của mình bằng một ánh mắt hung tợn. Bà cô độc thân (ba mươi tuổi) ngớ ngẩn này! Cô có thể ăn đống đồ ăn liền đó cho đến lúc chết! Thậm chí cô còn đổ vào đó quá nhiều muối nữa! Em cầu cho cô sẽ mua phải một căn nhà quái gở với giá cực kì đắt!...Tất nhiên Ryuuji chẳng hề nghĩ những điều như vậy, tuy nhiên điều cậu đã nói thì đúng là sự thật.
Ngày hôm qua, trong lúc ăn lẩu cùng với Yasuko, họ đã thảo luận về chuyện học đại học trong tương lai, triển vọng nghề nghiệp và về bản khảo sát nguyện vọng học tập bậc đại học thường được dùng làm cơ sở cho việc chia lớp trong năm tới.
Câu trả lời của Yasuko là, cứ viết ‘em sẽ học tập thật chăm chỉ!’. Mặc dù Ryuuji không muốn chấp nhận câu trả lời đó và cũng muốn thảo luận về những vấn đề cụ thể và thiết thực hơn, nhưng vì cậu nấu bữa tối quá trễ, Yasuko phải vội vã ăn bữa tối thật nhanh để có thể đi làm đúng giờ. Sáng hôm sau, trước khi Ryuuji chuẩn bị tới trường, Yasuko vẫn đang ngủ ngon lành và cũng vì Ryuuji cảm thấy chóng mặt với mùi cồn trong căn hộ, cuộc thảo luận nghiêm túc không thể diễn ra.
Thậm chí sau đó, một người cuồng mẹ như Ryuuji...không, một người có thái độ nghiêm túc như Ryuuji vẫn muốn bàn bạc vấn đề này với Yasuko và chỉ nộp bản khảo sát khi họ đã đi đến thống nhất. Ryuuji nghiêm túc cân nhắc đến cả chuyện học lên bậc đại học và đi làm ngay, vậy sao cậu có thể bị coi như một người với một con ốc vít bị lỏng?
“Cô hiểu, cô hiểu.”
Cô Koigakubo Yuri cho một miếng cá vào trong miệng, cô ấy khua khua đôi đũa với Ryuuji, cố gắng trấn tĩnh cậu.
“Haa, là vì Takasu-kun là một học sinh ngoan ngoãn chưa bao giờ làm bất cứ điều gì khiến thầy cô phải phiền lòng. Và thêm vào đó, cũng vì cô có kì vọng rất nhiều ở em, vậy nên cô mới nhiều lời như vậy, Đó là xu hướng chung của giáo viên.”
“Kì vọng rất nhiều ?”
Đôi lông mày của Ryuuji nhướng lên ngạc nhiên, cậu lặp lại mấy từ ấy, đôi mắt của vị giáo viên chủ nhiệm nhìn chăm chăm vào nét mặt của cậu.
“Xin cô đừng quá kì vọng nhiều ở em, gia đình em rất nghèo.”
Ryuuji chuẩn bị cãi lại giáo viên chủ nhiệm của mình, nhưng ngạc nhiên thay, cô ấy chỉ đặt đôi đũa xuống và mỉm cười ngại ngùng với cậu.
“Dù sao thì, em hãy nộp bản khảo sát sớm nhất có thể. Chỉ còn Aisaka-san và em là chưa nộp nó.”
“Taiga cũng chưa nộp ư? Vậy sao cô chỉ gọi mình em?”
“Vì cô chỉ vừa mới đưa bản khảo sát cho Aisaka-san. Mặc dù em cũng có nhiều lí do, nhưng chuyện này với chuyện kia là hai việc hoàn toàn khác nhau. Em hãy tìm thời điểm nói chuyện với mẹ và suy nghĩ về tương lai của mình.”
☺☻☺☻☺
Trong dãy hành lang bên ngoài phòng giáo viên. Ryuuji không thể không thở dài.
Những bước chân quay về lớp học của cậu dần trở nên nặng nề hơn, cho đến khi cậu gần như không thể di chuyển được nữa. Sức nặng ấy phản ánh tâm trí cậu lúc này, có những điều khiến cậu thấy bực bội.
Chuyện này với chuyện kia là hai việc hoàn toàn khác nhau. Mặc dù giáo viên chủ nhiệm của cậu đã nói vậy nhưng cũng không thể nào tách biệt rạch ròi hai vấn đề ấy được. Cậu ước rằng mọi chuyện sẽ vẫn như nó vốn có và cậu cũng không thể tưởng tượng được tương lai vô định phía trước, thậm chí cậu cũng không hoàn toàn phản đối ý kiến của Yasuko. Yasuko chỉ nói những lời mơ mộng mà không cân nhắc tới tình hình tài chính của gia đình Takasu. Cậu gần như không thể khiến bà hiểu ra điều ấy, chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi cũng khiến Ryuuji thấy đau đầu.
“Haa…”
Ryuuji đưa bàn tay phải giữ lấy cái đầu đang lảo đảo của mình.
Phải chăng là vì mấy ngày vừa qua mình đã không thể ngủ ngon lành? Mặc dù trong lòng cậu đã hoàn toàn ngưng lại nhưng vẫn còn có những áp lực từ bên ngoài ập đến dưới dạng bản khảo sát nguyện vọng học tập bậc đại học...Những bước chân đáng lẽ phải quay trở về lớp học chuyển hướng sang một hành lang không một bóng người. Mình cần sắp xếp lại những cảm xúc của mình trước khi quay trở lại ăn trưa cùng với Kitamura và Taiga, mình vẫn cần phải nói dối trước mặt họ.
Khi cậu đến dãy hành lang nối khu nhà chính với nhà thể chất, Ryuuji cảm giác như thể mình không thể hít thở đàng hoàng, vậy là cậu mở cửa sổ để lấy chút không khí trong lành. Cậu há miệng như thể một con cá ra khỏi nước, lấp đầy lồng ngực mình bằng thứ không khí lạnh đến thấu xương.
Không cần biết cậu có hít sâu đến thế nào đi nữa cậu vẫn cảm thấy không thoải mái. Ryuuji thò đầu ra ngoài cửa sổ nhưng vẫn cảm thấy tù túng. Cậu vẫn chẳng thể nào thoát khỏi trận bão tuyết đó.
Không phải mình đã quyết định quên đi lời thổ lộ của Taiga rồi sao? Nếu cô ấy đã không hề có ý định cho mình biết điều ấy, chẳng phải mọi thứ sẽ quay trở lại ngay khi mình có thể quên đi lời thổ lộ ấy sao?
Nhưng cho dù con người ta đã thật sự quyết định sẽ quên đi chuyện gì đó, cũng đâu phải dễ dàng mà thực hiện việc ấy. Để có thể giả vờ đến mức hoàn hảo rằng mình đã quên tất cả mọi thứ sẽ cần nhiều thời gian hơn. Trong khi cậu vẫn mắc kẹt với ‘những điều hợp lí không nên tồn tại’, thời gian vẫn cứ trôi đi. Ryuuji biết rằng mình đã dừng lại trong khi những người khác vẫn tiến về phía trước từng bước từng bước một. Quyết định giữa vào đại học và bắt đầu làm việc còn hơn cả vậy, Ryuuji nghĩ mình đang bị bỏ lại phía sau trên mọi phương diện.
Ryuuji cũng biết rằng cậu không thể như thế này được, trước đó cậu chưa bao giờ chủ động theo đuổi suốt cả sự việc mà chỉ đáp lại những vấn đề khi chúng xảy ra. Cậu muốn chọn lấy một con đường phát triển đúng đắn, nhưng cậu không biết con đường nào là đúng.
Có lẽ đúng là mình có một vài con vít bị lỏng giống như sensei đã nói. Không cần biết như thế nào đi nữa, mẹ mình vẫn là Takasu Yasuko, vậy nên bu-lông ốc vít trong đầu mình có lẽ cũng đã biến mất rồi, chỉ là mình chưa nhận ra điều đó thôi.
“Mình...sẽ trở thành...một người vô dụng ư…?!”
Ryuuji đã nghĩ rằng cậu là một người đáng tin và làm việc chăm chỉ...nhưng con người được tự bản thân cậu tô điểm đã không còn nữa. Vậy cậu còn lại gì? Và con người thật của cậu là gì?”
“Aaa…”
Cậu trai trẻ trông như ma quỷ đang độc thoại bên cửa sổ khẽ rên rỉ, sự chú ý của cậu đột nhiên bị hút vào khe hở trên khung cửa sổ bám đầy bụi đất và lá cây...người ta có thể bị nổi mụn trứng cá nếu đến quá gần. Ryuuji nhanh chóng lấy ra từ trong túi một chiếc khăn giấy, cậu hững hờ quấn nó quanh ngón tay trở rồi vừa kêu lên, “A~...”, như một bà lão vừa quệt ngón tay mình dọc theo khung cửa.
Ngay chính Ryuuji cũng nghĩ rằng mình đang quá bi quan.
Khi nhắc tới một người lạc quan khác hẳn với cậu, Kushieda Minori liền hiện ra trong tâm trí Ryuuji.
Kể từ khi họ gặp gỡ lần đầu tiên Ryuuji đã nghĩ rằng cô ấy đã là hình mẫu của sự lạc quan, cô ấy sẵn lòng mỉm cười với một kẻ mà mọi người vẫn nói là một tay côn đồ, cô ấy là mục tiêu để một người thiếu tự tin như cậu mong ước trở thành. So với Ryuuji, người đi loanh quanh với cái đầu cúi thấp để che giấu vẻ hung tợn của mình, Minori lúc nào cũng nhìn thẳng về phía mặt trời giống như một bông hoa hướng dương nở rộ hướng tới vầng thái dương. Đó là lí do tại sao mình bị cô ấy cuốn hút, đó là lí do tại sao mình thích cô ấy.
Bây giờ, mình đã lần đầu tiên được trải nghiệm sự mạnh mẽ của Minori. Cô ấy không chỉ lạc quan, tốt bụng và đáng yêu, mà thêm vào đó còn độc lập đến mức cứng đầu. Cho dù cô ấy làm tổn thương những người xung quanh (giống như mình!), Minori vẫn sẽ không bao giờ thay đổi bản thân và vẫn sẽ không bao giờ dừng bước...Đó là điều mà Ryuuji đã phát hiện ra. Cô ấy giống như một bông hoa hướng dương tự mình vươn về phía mặt trời, nở rộ đầy khỏe khoắn...Không, cô ấy giống như chương trình phóng tên lửa đã khóa mặt trời làm mục tiêu, chuẩn bị bắn hạ nó khỏi vị trí của mình trên bầu trời.
Lí do Ryuuji chấm dứt mối tình đơn phương của mình với Minori cũng bởi vì sau khi biết được con người của cô, cậu hiểu mình sẽ chẳng thể nào ‘bắt kịp cô ấy’...Không phải vì cậu nghĩ mình không xứng đáng với Minori, mà vì Ryuuji thật sự cảm nhận được rằng một người như mình sẽ không thể sánh ngang với sức mạnh ý chí và tốc độ của cô ấy trên suốt con đường cao tốc cuộc đời. Nhưng cho dù ngọn lửa yêu mến đã bị dập tắt, cho dù cậu không còn hi vọng vào bất kì tiến triển nào trong tương lai với cô ấy…“Kushieda…”
Mỗi ngày Ryuuji đều nghĩ về chuyện đó. Nếu một ngày nào đó mình có thể trở thành một người giống như cậu…
Với Ryuuji, Minori là điều gì đó hoàn hảo và đáng ngưỡng mộ, ước muốn được trở thành một người giống như cô ấy của cậu sẽ không bao giờ thay đổi.
“Mình chỉ là một mẩu rác trong mắt cậu…”
“Tất nhiên là không rồi…”
“Ê~?!”
Vì cú sốc quá lớn mà Ryuuji gặp phải, cơ thể cậu không thể bắt kịp với tốc độ quay người, chiếc giày đi trong nhà của cậu rít lên, ném cậu xuống sàn nhà.
“...Cậu ở đây từ lúc nào?!”
“Kushieda, Unko Tazero, hẳn cậu nghĩ mình là Cascade đúng không…” /*Unko Tazero, Cascade: hai con ngựa trong truyện tranh thể loại đua ngựa Midori no Makibaō (1994 - 1998) của Tsunomaru | wikipedia */
Cặp lông mày của Minori giật lên, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh.
“Đó là lí do mình nói ‘tất nhiên là không rồi’, mình không phải một con ngựa.”
Cô ấy đã ở đó bao lâu? Minori cúi xuống nhìn Ryuuji đang ngồi trên sàn, cô gật đầu thật mạnh trước mặt cậu.
“Có chuyện gì với tai cậu vậy…?”
Ryuuji không thể không nằm lăn ra sàn, nhịp tim cậu bất ngờ tăng theo cấp số mũ. Đây không còn là điều có thể mô tả được bằng những từ ngữ kiểu như ‘tim đập thình thịch ♡’ nữa rồi.
Tại sao Kushieda lại xuất hiện vào lúc này? Mà cô ấy đang nói về cái gì vậy? Con ngựa nào chứ? Tarezo là cái gì? Mình chẳng hiểu cái gì cả!
Và cô ấy…“Nếu chuyện đã đến mức này, mình có thể sử dụng sát chiêu tối thượng Ngựa Hoang Đặc Biệt! Haa!”
“Bình tĩnh lại! Cậu thực sự rất nguy hiểm! Bình tĩnh!”
Đột nhiên Minori bắt đầu chạy, Ryuuji vội vàng nhảy ra trước mặt cô ấy và giơ cả hai cánh tay về phía cô như thể cậu đang cố gắng ngăn một con ngựa phi nước đại. Nếu như cô ấy chạy trong trường như thế này thì chắc chắn sẽ xảy ra tai nạn.
“Hửm? Tại sao cậu lại ngăn mình lại? Mình sẽ chỉ quay trở lại lớp theo cách bình thường thôi.”
“Ai lại chạy như thế ở trong nhà chứ?! Sao đó lại là một cách bình thường được!”
Khi nghe thấy lời thuyết giáo của Ryuuji, “Mình bị mắng”, Minori lập tức quay đi và bắt đầu hành động như một con rô-bốt, trong thoáng chốc cô ấy khiến Ryuuji phải á khẩu. Đúng rồi, mình chút nữa quên mất, gần đây cô ấy thường xuyên như thế này…“Sao, sao vậy, Takasu-kun? Đừng để linh hồn cậu thoát ra khỏi miệng như thế, cậu cũng nên quay trở về lớp học đi. Cậu đang làm gì ở vùng biên giới này?”
“Đó mới là điều mà mình cần hỏi...Cậu đang bám theo mình đúng không?”
Và vậy là, Ryuuji bắt đầu cuốn theo cùng những câu nói đùa của Minori.
“Cậu đang nói chuyện gì vậy?”
Thế nhưng Minori lại chọn thời điểm đó để trở lại bình thường, cô ấy ngẩn ngơ nhìn vào Ryuuji.
“Mình đang trên đường trả chìa khóa về văn phòng giáo viên thể dục. Không phải rất lạ lùng khi cậu có mặt ở đây sao?”
“Mình…”
Bởi vì mình không thể trở thành người giống như cậu.
Mình không thể đối mặt với ngày mới theo một cách năng động như cậu. Mình đang bị trói buộc bởi rất nhiều thứ và lúc nào cũng phải dừng bước, một mình...Nhưng sao cậu có thể nói những điều như vậy ra thành tiếng.
“...Mình đang phải chịu đựng cú sốc sau khi cô Yuri nói trong đầu mình có một con ốc bị lỏng.”
“Hở? Một con ốc bị lòng? Tại, tại sao?”
“Bởi vì mình chưa nộp bản khảo sát nguyện vọng học tập bậc đại học. Và mình còn nói mớ...trong tiết học hôm qua, có vẻ như mình đã làm cô ấy lo lắng.”
“À...Mơ mộng và khóc lóc, ê~?”
“Chuyện gì vậy? Cậu không nói về mình đâu, đúng không...?”
Nhưng Minori không hề đùa cợt với Ryuuji. Cô đi về phía ô cửa sổ rồi phả ra một luồng sương trắng xóa vào bầu không khí lạnh cóng bên ngoài cửa sổ và quay về phía Ryuuji.
“Thật tuyệt khi Taiga đã quay trở lại an toàn. Rất, rất tốt.”
Và rồi cô ấy mỉm cười thật lớn, khóe miệng cô cong lên.
“Lần ấy, nếu như cậu không đi cùng với mình...nếu như cậu để mình tự đi tìm Taiga, không biết mọi chuyện sẽ thành ra thế nào nhỉ? Nhiều khả năng là cả mình và Taiga sẽ cùng gặp tai nạn. Nghĩ đến khả năng đó, mình cũng đang mơ mộng và khóc lóc.”
“...Cả cậu nữa sao?”
“Ừ”...Minori khẽ đáp lại rất nghe giống với cô ấy, mà cũng chẳng thật sự giống với cô ấy, cô gật đầu.
Dưới đợt tấn công của những cơn gió lạnh cóng thổi lên mặt, Ryuuji và Minori vẫn giữ một khoảng cách nhỏ giữa hai người. Họ bắt chước hành động của nhau, đặt tay lên bậu cửa sổ trong khi run rẩy rụt đầu lại. Nếu ai đó nhìn thấy họ từ bên ngoài tòa nhà, có lẽ đó sẽ là một cảnh tượng cực kì thú vị.
Những lớp mây mỏng như thể đóng băng trên bầu trời đông, bầu trời khá trong, vấn đề duy nhất chỉ là những cơn gió dữ dội. Không có bất cứ tòa nhà cao tầng nào chắn ngang tầm mắt nhìn từ ô cửa sổ, và vậy là hai người có thể nhìn khá xa ra các con phố. Họ nhìn vào khu dân cư với những mái nhà và ống khỏi trải dài đến tận nhà máy tái chế nguyên liệu, mặc dù vệt mái nhà bị con sông cắt ngang ở giữa. Hai ống khói công nghiệp lớn có sọc đỏ trắng trên nóc nhà máy đang phả ra những đám khói trắng. Không phải vậy là làm tổn hại đến môi trường sao?
“Ban đầu mình đã nghĩ rằng một mình mình cũng có thể cứu được cậu ấy.”
Bên cạnh Ryuuji, giọng nói của Minori cũng lơ lửng cùng với làn sương trắng, cậu nhìn vào cách làn sương tan vào trong không khí. Minori hẳn đang nói về tai nạn của Taiga.
“Nhưng nói thật lòng, cậu ấy đã rơi xuống chân của sườn dốc đó, vậy cũng có nghĩa là mình sẽ không bao giờ có thể cứu cậu ấy một mình. Mình mừng là mình đã không nhận định sai lầm về tình hình lúc ấy...Thêm vào đó, mình thậm chí nghi ngờ chuyện mình có thể một mình tìm được Taiga. Vậy mà Takasu-kun còn biết vị trí cậu ấy rơi xuống.”
“Đó là vì…”
Vật thể phản chiếu ánh sáng đã đưa mình đến với Taiga là…“...Mình là người đầu tiên trông thấy chiếc kẹp tóc bị vùi dưới tuyết.”
Minori đã thò đầu ra ngoài cửa sổ liền ngoảnh lại nhìn, ánh mắt cô bắt gặp ánh mắt của Ryuuji. Ryuuji không thể không nhìn sang bên cạnh, nhưng ánh mắt của Minori vẫn không hề lay động.
“Mình đã nghĩ chiếc kẹp tóc đó là một món quà của Taiga, nhưng không phải như vậy đúng không? Đó là món quà cậu đã mua cho mình nhưng cuối cùng lại không thể tặng. Đó là lí do tại sao Taiga đã đưa nó cho mình, phải không? Theo suy đoán của mình, hẳn đó là món quà cậu đã định tặng cho mình vào đêm Giáng Sinh nhỉ?”
“...!”
Cô ấy đã nói đúng tất cả.
Dường như Minori đã đoán được rằng Ryuuji sẽ không thể đưa ra câu trả lời cho câu hỏi ấy, cô gật đầu để lấp đầy sự im lặng đang xuất hiện giữa hai người họ. Nói thật thì, Ryuuji đã không tặng cô món quà ấy vì cậu đã quên mang theo nó khi đi gặp cô trong đêm Giáng Sinh. Nhưng tất nhiên, cậu không thể nói ra những điều như vậy được, cậu chỉ lẳng lặng nhìn vào Minori.
Cùng lúc ấy, cậu thầm nghĩ...Đúng là cô ấy đã biết mọi chuyện.
“Làm thế nào mà cậu…”
“Mình cũng có nguồn tin của mình. Nhắc đến chuyện đó, mình xin lỗi, mình thực sự không biết điều ấy, mình đã thực sự nghĩ rằng đó là một món quà của Taiga.”
Ryuuji không thể ngay lập tức nhận ra cô ấy đang xin lỗi vì điều gì, nhưng vẻ mặt của Minori vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm túc, cô nhìn vào Ryuuji với ánh mắt đủ để đánh bay mặt trời khỏi vị trí của mình trên bầu trời.
“Cậu...Cậu đã mang chiếc cặp tóc đó một thời gian, cậu không thể nào xin lỗi về chuyện đó được, đúng không?”
“Mình.”
Mình đã mất trí nhớ, cho nên mình không còn nhớ gì về đêm Giáng Sinh cả. Vậy thì Takasu-kun hẳn cũng vậy, cách chúng ta đối xử với nhau không được thay đổi...Minori, người đã luôn như vậy kể từ cái đêm hôm đó và trong lúc ấy đã làm tổn thương Ryuuji, lần đầu tiên nói chuyện về đêm Giáng Sinh hôm ấy. Cuối cùng cô ấy cũng quyết định đối diện với buổi đêm hôm đó, đối diện với những cảm xúc của Ryuuji.
“Mặc dù quyết định không nhận lời của mình đã làm tổn thương cậu, nhưng mình hi vọng mình có thể xin lỗi vì đã mang chiếc cặp tóc đó trước mặt cậu. Mình thực sự xin lỗi.”
“Chuyện này…”
Cô ấy thừa nhận mình đã làm tổn thương Ryuuji và cũng thừa nhận rằng mình biết tình cảm của cậu, rồi từ chối lời thổ lộ của Ryuuji trước một bước và cho đến giờ vẫn chưa quên chuyện đó.
“Cậu đột ngột xin lỗi mình...là vì Taiga đã quay trở lại trường sao?”
Minori không trả lời câu hỏi của cậu, cô chỉ nhìn vào cậu với đôi mắt sáng lấp lánh, mái tóc cô nhảy múa tự do giữa những cơn gió đông.
Ryuuji đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Lẽ nào Minori không giống vậy ư? Minori mà bên ngoài trông như thể đang tiến về phía trước với tốc độ chẳng phải của con người kia thật ra cũng chỉ giống với Ryuuji, cô ấy cũng đã dừng bước trên con đường của mình ư? Hẳn là cô ấy cũng đã dừng lại kể từ cái đêm hôm đó.
Đó là lí do tại sao cô ấy lại nhân cơ hội sau khi Taiga quay trở lại mà thu xếp tất cả mọi chuyện.
Cô ấy thừa nhận mình đã chối bỏ tình cảm của Ryuuji và xin lỗi vì đã làm tổn thương cậu, về cơ bản cô ấy ám chỉ rằng mình biết tất cả mọi chuyện...Đây là cách ‘tiến lên phía trước’ của Minori sao?
“Chiếc kẹp tóc ấy giờ ở đâu rồi?”
Nghe thấy câu hỏi hờ hững của Minori, Ryuuji cũng chỉ thờ ơ trả lời,
“Ở trong phòng mình. Cậu vẫn muốn nó sao?”
“Không, cảm ơn cậu. Dù sao thì mình cũng không nghĩ là mình sẽ nhận nó.”
Mình biết cậu sẽ nói như vậy...Ryuuji đã muốn nói với cô điều đó và rồi cậu mỉm cười.
Nếu cậu đã định thu xếp tất cả thì mình cũng sẽ cùng cậu giải quyết mọi chuyện...Mặc dù cậu thật sự muốn nói với cô điều ấy…“Mình…”
Cậu thở dài trước khi có thể một lần nữa cất lên thành tiếng.
“...Thực sự rất ngưỡng mộ cậu.”
Mình vẫn chẳng thể bước tất cả những bước cần thiết tiến về phía trước. Mình thực lòng hi vọng rằng mình có thể tiến lên giống như Kushieda, nhưng mình không thể, mình vẫn không thể đứng trên đôi chân của mình, vẫn không thể thoát khỏi cơn bão tuyết ấy.
Chỉ cần mình chưa thể quên đi được giọng nói ấy, mình vẫn sẽ không thể tiến lên.
“Có chuyện gì thế? Tại sao đột nhiên cậu lại nói vậy?”
“Mình...bị rất nhiều thứ kìm hãm và còn bị nhiều thứ bỏ rơi hơn. Mình không thể quên được những điều mình muốn quên, và thêm vào đó…”
Mỗi lần nhắm mắt lại mình vẫn nhìn thấy cơn bão tuyết ấy. Cơn gió xoáy hỗn độn cuốn theo băng tuyết, cặp mắt nhắm nghiền bị vùi dưới lớp tuyết ấy, những giọt nước mắt đọng dưới mí mắt cô ấy, và…‘Đau lắm.’
Giọng nói ấy lại một lần nữa vang lên.
Giữa chốn cô đơn bất tận, Taiga đã quyết định che dấu những cảm xúc của cô ấy và tự mình tiến về phía trước. Ryuuji nghĩ đến lần duy nhất mà Taiga đã nói ra những điều được che dấu trong trái tim, giọng nói của cô không ngừng vang lên trong trái tim và trong tâm trí cậu.
“Mình không thể quên đi những thứ mà mình muốn quên.”
Nắm tay của Minori lướt về phía gò má Ryuuji.
“Tất nhiên là cậu không thể quên rồi, vì khoảnh khắc cậu quyết định quên đi điều ấy cũng là lúc quyết định rằng cậu sẽ không thể quên được nó. Nếu cậu thực sự có thể quên được nó thì ngay từ đầu cậu đã chẳng nhớ đến rồi. Vì không thể quên được nên cậu lại càng muốn quên nó đi. Đó là lí do tại sao cậu không thể tránh khỏi nỗi đau khổ.”
“Nhưng...Mình phải quên đi chuyện ấy...Ít nhất mình nghĩ người khác sẽ muốn mình quên đi.”
Ryuuji quay mặt lại, cậu cố đẩy nắm tay Minori trở về phía cô. Minori không hỏi những câu kiểu như ‘cậu muốn quên điều gì?’ hay ‘ai muốn cậu quên đi chuyện ấy?’, cô chỉ lắng nghe lời bộc bạch của cậu.
“Đó là lí do tại sao mình muốn quên.”
Có lẽ cách suy nghĩ Ryuuji không hẳn đã chính xác, Taiga chưa bao giờ nói bất cứ điều gì giống như ‘tôi muốn ông quên chuyện đó đi’. Cô ấy không định để lộ ra những cảm xúc đã được giấu kín, không định thổ lộ những cảm xúc của mình và hi vọng vĩnh viễn che giấu được tình cảm cô dành cho Ryuuji.
Đó là lí do tại sao...mình muốn quên…“Mình ngưỡng mộ cậu vì cậu là người chủ động và lúc nào cũng tiến về phía mục tiêu của mình. Mình phải làm gì để trở thành người tích cực như cậu?”
Minori giữ im lặng một hồi lâu, cô nhìn vào mắt Ryuuji. Cô khẽ bĩu môi, “Haa~”, rồi thở ra một làn sương trắng...
“Bởi vì mình ‘đã quyết định’.”
...Và mỉm cười.
“Bởi vì mình đã quyết định con đường mình muốn đi. Nếu mình chưa quyết định thì mình vẫn sẽ không biết con đường nào sẽ tiến về phía trước. Takasu-kun, cậu định đi tới đâu? Cậu có nơi nào muốn tới không? Nếu cậu không có một mục tiêu như vậy thì cậu sẽ chẳng thể tiến về phía trước.”
Con đường dẫn về phía trước.
Nơi cậu muốn đến.
Khi nghe những câu hỏi của Minori, Ryuuji nhận ra rằng cậu không thể trả lời được bất kì câu nào trong số chúng.
Cậu không biết mình nên đi đâu, hay có lẽ ngay từ đầu một nơi như vậy đã không tồn tại trong trái tim cậu. Trong tất cả, cậu không có bất cứ đam mê, hi vọng, giấc mơ hay ước muốn nào. Ít nhất cậu cũng không thể nhận ra sự hiện diện của một mong muốn như vậy.
À, ra là vậy...Tại mình không thể quyết định nên mình không thể đạt được điều gì. Ryuuji ngước nhìn lên bầu trời.
“Cậu có biết cậu muốn đi tới đâu không?”
“Tất nhiên!”
Minori trả lời dứt khoát, cô nhẹ nhàng nhảy ra phía sau Ryuuji mà chẳng quan tâm liệu váy mình có bị cơn gió thổi tung hay không nữa, cô vào tư thế ném bóng. Mái tóc trên vai cô nhẹ nhàng nhảy múa, cặp mắt cô hướng theo trái bóng mềm vô hình đang bay dọc theo dãy hành lang.
Ngay lúc này, Ryuuji thật sự rất ngưỡng mộ con người có đôi mắt ấy.
Khi giờ ăn trưa sắp kết thúc, hành lang trở nên đông đúc với những học sinh quay trở lại lớp học của mình. Ryuuji và Minori đã đứng bên cạnh cửa sổ quá lâu, họ lạnh đến phát run. Trong khi bước xuống cầu thang, bông nhiên họ cùng lúc nhận ra một người.
“Ô, Ami!”
Kawashima Ami vừa mới bước ra khỏi phòng giáo viên.
Trong số những học sinh khác, cô ấy là người duy nhất nổi bật hơn cả. Chân tay thon thả, tấm lưng thẳng tắp, nước da trắng như tuyết hoàn toàn khác biệt với những học sinh xung quanh. Một lần nữa, Ryuuji cảm nhận được sức mạnh từ sự hiện diện của Ami.
Cô nàng xinh đẹp quay lại khi nghe thấy giọng của Minori. Minori cũng vẫy tay với cô đáp lại…
”...”
Tuy nhiên Ami lại giả vờ như thể mình không nhìn thấy Minori và bỏ đi. Đối tượng đã đi mất, Minori chỉ có thể hạ cánh tay phải mà mình đã giơ lên xuống.
“...Hai cậu vẫn cãi nhau à?”
“Hãy nói là ‘bọn mình đang trong quá trình giảng hòa’...Mặc dù có vẻ như mình là người duy nhất muốn làm lành.”
Minori không hề dừng bước, cô tiếp tục nhẹ nhàng bước đi lúng túng trong dãy hành lang mà Ami vừa mới đi. Có vẻ như ngay cả Minori cũng có những chuyện mình không thể giải quyết.
☺☻☺☻☺
“Không phải hôm qua chúng ta đã nói đến chuyện này rồi sao…?”
Yasuko, người đang bận quấy bát natto/*natto: đậu tương lên men*/, tròn mắt nhìn vào cậu con trai đang ngồi đối diện với mình qua chiếc bàn.
“Không phải mẹ đã nói con hãy viết ‘em sẽ học chăm chỉ’ vào tờ khảo sát đó sao? Tại sao con vẫn chưa điền?”
“Con vẫn chưa nói hết lí lẽ của mình.”
Hôm nay Ryuuji chuẩn bị bữa tối đặc biệt sớm, cậu lên kế hoạch sẽ thảo luận vấn đề đó với mẹ mình trong giờ ăn.
“Me đã nghiêm túc nghĩ đến chuyện đó chưa?”
“Ya-chan thực sự nghiêm túc.”
“Nếu con vào một trường đại học công gần nhà trong suốt bốn năm, cùng với đó sẽ là khoản chi phí gần mười triệu yên. Nếu con vào một trường đại học tư thì chi phí thậm chí còn lớn hơn nữa. Mẹ đã bao giờ nghĩ đến tác động tài chính khi cho con vào đại học chưa?”
“Hừm? Những trường đại học công gần nhà đều là những trường đại học hạng ba. Chắc chắn là không rồi! Ryuuji rất thông minh, vào một trường đại học tư là chuyện rất dễ dàng, con phải vào được một trường đại học tốt ở Tokyo!”
“Bom natto~! A~ Dính~!” Yasuko dùng đũa nhét một miếng natto vào trong lồng của Inko-chan.
“Ha!” Inko-chan nhặt miếng natto trong khi chảy dãi khắp người. Con chim này thật sự ăn natto.
“Đó không phải điều con đang nói.”
Bát natto của Yasuko, bàn ăn, lồng Inko-chan và mỏ của Inko-chan được nối với nhau bởi một sợi natto. Ryuuji dùng đũa của mình gắp miếng natto ra khỏi bàn với bộ mặt nghiêm túc. Yasuko không hề trang điểm, tóc bà buộc thành búi lớn, bà vui vẻ húp bát súp miso trong lúc xem vô tuyến và ngâm nga giai điệu của vài ca sĩ thần tượng mới nổi có khi trẻ hơn bà đến hai chục tuổi, có lẽ bà đang định lát nữa sẽ biểu diễn nó ở chỗ làm.
“A!”
Ryuuji tắt vô tuyến.
“...Vấn đề là, tình hình tài chính của chúng ta không thích hợp cho con theo đuổi bậc đại học.”
“Tất nhiên là được.”
Yasuko bĩu môi, bà cố giành chiếc điều khiển trở lại nhưng Ryuuji là người đã nhanh hơn một bước, cậu nhét nó xuống dưới đệm ngồi của mình.
“Con đang nói với mẹ rằng chuyện đó cực kì khó.”
“Khó đến mức nào chứ? Tất nhiên là không khó rồi. Sang năm con sẽ bước vào năm ba trung học và rồi sẽ là bốn năm đại học đúng không? Và tất nhiên trong quãng thời gian đó lương của mẹ sẽ không giảm.”
“Sao mẹ có thể chắc chắn vậy? Nếu như quán đóng cửa thì sao?”
“Nó sẽ không đóng cửa đâu! Ở đó có rất nhiều khách.”
“Những khoản đầu tư khác của ông chủ mẹ có thể sẽ thất bại đúng không?”
“Ê~…? Sao mà mẹ biết những chuyện như vậy được?”
“Đó chính là vấn đề, mẹ không thể chắc chắn, đó là lí do tại sao tình hình tài chính của chúng ta không tốt...Con nghĩ sau khi tốt nghiệp con nên tìm một công việc và sẽ chỉ cố vào đại học khi thu nhập của gia đình mình đã ổn định. Hoặc là con nên tìm một trường đại học cho con học bổng toàn phần…”
“Không thể được~!”
Yasuko chỉ làm vẻ mặt giống với một người mẹ vào những lúc như thế này. Bà cúi về phía Ryuuji và lớn tiếng phản đối lí lẽ của cậu.
“Ryuu-chan không cần phải nghĩ đến bất cứ chuyện gì hết, Ryuu-chan chỉ cần tập trung học tập và cố gắng vào trường đại học tốt nhất! Nếu nhận được học bổng thì cũng có nghĩa là Ryuu-chan thực sự rất giỏi đúng không? Đó là lí do tại sao Ya-chan không cho phép con nghĩ đến những chuyện khác. Ryuu-chan sẽ đến nơi có nhiều học sinh giỏi để học tập! Ryuu-chan khác với Ya-chan, Ryuu-chan thực sự rất thông mình, vậy nên con phải có được sự giáo dục tốt nhất có thể~ và phát triển tài năng của con hết mức, vậy là con có thể có một cuộc sống cực kì hạnh phúc ☆. Đó là lí do tại sao con không nên nghĩ đến bất kì chuyện gì không liên quan tới học hành! Có một câu nói về chuyện ấy...Một câu nói mà giáo viên của mẹ thường nói khi Ya-chan còn là học sinh...Hừm...Ngọc...mài...vật...đại loại như vậy…”
“...Ngọc không mài không thành đồ vật?”
“Đúng~ vậy! Đúng vậy! Đó là lí do tại sao Ryuu-chan phải vào một lớp toàn những học sinh xuất sắc để học tập chăm chỉ, rồi còn phải đi học phụ đạo hay đại loại thế. Và rồi Ryuu-chan phải chuẩn bị thật đàng hoàng cho kì thi tuyển sinh đại học. Ồ ☆...Ryuu-chan sẽ chọn con đường nào nhỉ? Thật thú vị…! Con sẽ trở thành một bác sĩ? Hay một bác sĩ thú y? Hay một dược sĩ, một nha sĩ? Một giáo sư cũng không tệ đâu! Trở thành nhà khoa học trong một ngành kĩ thuật tiên tiến cũng không tệ, nhưng có lẽ trở thành một luật sự sẽ phù hợp với Ryuu-chan hơn chăng? A...Nếu như Ryuu-chan ra nước ngoài thì sao? Ya-chan sẽ rất cô đơn! Nhưng Ya-chan sẽ cố gắng chịu đựng nỗi cô đơn ấy!”
“...”
Ryuuji không nói được gì, cậu nhìn chằm chằm vào mẹ mình không biết cậu có thể làm gì khác ngoài quấy bát natto của chính mình.
“Nya!” Mẹ cậu cắn một miếng cá lam, bà tưởng tượng về tương lai màu hồng của Ryuuji.
Bà mẹ ngốc nghếch này.
Nói chuyện về trường y mà không có bất kì chứng cớ xác thực nào? Mẹ đang nói về cái gì vậy? Xin lỗi tất cả những học sinh và các bậc phụ huynh đang nhắm đến trường y ngay lập tức! Ryuuji quấy mạnh bát natto của mình, cuối cùng cậu cũng chỉ nghĩ được đúng một cách để đưa Yasuko đối diện với thực tế. Cậu đi về phía tủ đồ ở trong góc phòng, lấy ra những cuốn sổ tiết kiệm từ trong một chiếc ngăn kéo vào đưa cho Yasuko.
“Hửm…? Chúng ta có rất nhiều tiền tiết kiệm! Hì hì hì!”
Ryuuji cố cưỡng lại cảm giác chỉ muốn gục xuống sàn, cậu nói,
“...Đây trông giống như rất nhiều sao? Phân nửa số này sẽ biến mất sau khi chúng ta trả tiền học phí vào mùa xuân. Và mỗi tháng chúng ta vẫn phải trả tiền thuê nhà, các hóa đơn tiện ích và chi phí sinh hoạt cá nhân. Và vì mẹ đang làm việc trong lĩnh vực phục vụ, vậy nên mẹ sẽ phải mua quần áo và đồ trang điểm đúng không? Không cần biết chúng ta có dè xẻn thế nào đi nữa, hàng tháng chúng ta cũng chẳng thể tiết kiệm được ít tiền nào. Dưới tình hình tài chính như vậy, mẹ nghĩ chúng ta lấy tiền ở đâu để cho con vào học dược?”
“Ê~?”
“Làm vậy để làm gì! À...con nghĩ tốt hơn con nên đi làm bán thời gian. Bằng cách đó thu nhập của gia đình mình sẽ tăng lên khoảng năm mươi ngàn yên mỗi tháng, vậy nên ít nhất…”
“Không! Mẹ sẽ không cho phép con đi làm!”
Yasuko giơ bật cánh tay phải lên, món natto của bà văng lên không trung. Ryuuji vội vàng nhặt chúng trở lại.
“Nếu con bắt đầu làm việc thì con sẽ không có thời gian để học…! Và rồi hằng ngày chúng ta sẽ không thể nhìn thấy nhau, cuộc sống sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nếu như mẹ phải ăn tối một mình! Chuyện đó không tốt chút nào cả! Mẹ sẽ không cho phép con đi làm!”
...Do quan điểm của Yasuko về vấn đề làm việc bán thời gian mà trước đây Ryuuji chưa bao giờ đi làm, cậu chỉ lo những việc trong nhà.
“Bởi vì mẹ nói con vào trường đại học nên con muốn đi làm bán thời gian!”
Ngẫm lại chuyện đó, Ryuuji nghĩ rằng mình đã bỏ phí hai năm gần nhất trong cuộc đời mình, nếu cậu chăm chỉ làm bán thời gian giống như Minori thì bây giờ cậu sẽ có một khoản tiết kiệm khá lớn, giúp cậu thoát khỏi một cuộc cãi vã như vậy..
“Đừng lo lắng! Ya-chan sẽ tìm ra cách!”
Yasuko ra dấu chữ V, bà mỉm cười. Đó là điều đã giữ Ryuuji trong bóng tối suốt thời gian qua, vì Yasuko trưởng thành nói vậy nên Ryuuji đã luôn tin tưởng rằng bà có thể giải quyết được vấn đề, trong khi trong thực tế, Yasuko thậm chí còn không có ý tưởng nào cho việc giải quyết tình hình hiện tại. Takasu Ryuuji đã mười bảy tuổi và sẽ sớm sang mười tám, vậy nên cuối cùng cậu cũng bắt đầu nhìn thấy thế giới thật sự là như thế nào.
Ngay cả bố mẹ cũng có những điều họ không thể làm được. Không bao giờ được tin khi bố mẹ nói ‘đừng lo lắng’. Trong quá khứ, Yasuko đã luôn nói dối Ryuuji trong suốt quãng thời gian qua, bà nói với cậu rằng, ‘Đừng lo lắng’, ‘Ya-chan là mẹ, cứ để việc ấy cho Ya-chan.’, ‘Chỉ cần có Ya-chan ở đây thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.’...Và Ryuuji đã luôn tin tưởng rằng mọi chuyện sẽ ổn thỏa.
“Con sẽ không buồn hơn những đứa trẻ có cha khác, bởi vì Ya-chan là bà mẹ siêu nhân! Lúc nào cũng tươi trẻ! Lúc nào cũng đáng yêu! Và Ya-chan có siêu năng lực! Vậy nên nếu Ryuu-chan gặp bất cứ vấn đề nào, Ya-chan sẽ có thể cứu con ngay lập tức! Cho dù có tai nạn cũng chẳng sao. Tiền sẽ chảy ra như nước. Vậy nên con không cần phải lo lắng chút nào hết, cứ để đó cho Ya-chan. Chúng ta sẽ có thể sống hạnh phúc suốt đời…”...Tìm cách ư? Con không nghĩ vậy.
Ryuuji thầm nghĩ, Câu chuyện cổ tích thời thơ ấu cuối cùng cũng kết thúc.
“Có cách! Thật đó, Ya-chan sẽ nghĩ ra giải pháp! Vậy nên Ryuu-chan không cần lo lắng về chuyện tiền nong ☆.”
Yasuko nở nụ cười ngây thơ, bà gật đầu thật mạnh nhưng cậu con trai của bà sẽ không bị đánh lừa nữa.
Sau đó Yasuko đi làm.
Ryuuji vẫn không thể đi đến kết luận về bản khảo sát nguyện vọng học tập bậc đại học, cậu chỉ cố gắng rửa bát đĩa, giặt quần áo và hoàn thành bài tập về nhà. Khi không còn việc gì để làm, Ryuuji cũng chẳng có tâm trạng để xem vô tuyến vậy nên cậu chỉ có thể nghĩ đến chuyện học một ít tiếng Anh, viết cách đánh vần của mỗi từ bằng nét chữ nhỏ xíu ngay ngắn, nhưng ngay cả khi viết cậu cũng không thể không ngừng lại.
Mình học tập chăm chỉ để làm gì chứ? Bởi vì cậu còn không có mục tiêu phía trước, Ryuuji không thể khích lệ bản thân mình được. Nghĩ đến việc đó, Ryuuji vội vàng dừng lại không tiếp tục đả động đến dòng suy nghĩ ấy nữa. Một bước sai lầm có thể đưa cậu tới với vực thẳm không đáy của tự nghi ngờ.
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, phòng ngủ của Taiga vẫn sáng đèn, Một ánh sáng cực kì mãnh liệt phát ra từ sau những tấm rèm cửa, có vẻ như cô ấy đã bật đèn bàn.
Có lẽ Taiga cũng đang chăm chỉ ngồi học trên bàn...hay có thể cô ấy đang đọc truyện tranh hoặc tạp chí, hay thậm chí lướt internet trong lúc ăn mì ăn liền.
Ryuuji đưa những ngón tay mình chạm vào khung cửa sổ lãnh cóng và tập trung vào ô cửa sổ đối diện trong một hồi lâu, nhưng cậu vẫn không thể trông thấy bóng dáng của Taiga phía bên kia tấm rèm.
Cũng chẳng có gì đặc biệt để nói, vậy nên Ryuuji cũng không định gọi điện cho cô, cậu chỉ muốn biết liệu mình có thể trông thấy Taiga hay không.
Nếu như ‘không bộc lộ bất cứ tình cảm nào’ là mục tiêu của Taiga thì ‘những bước tiến về phía trước’ của Taiga đang che giấu những cảm xúc của cô và quay lưng về phía cậu...Nếu thật sự như vậy thì Taiga sẽ ngày càng đi xa khỏi Ryuuji, cho đến khi cậu không thể trông thấy cô ấy nữa. Taiga vẫn sẽ bỏ đi cho dù Ryuuji không thay đổi chút nào.
Không một ai, bao gồm cả Taiga, muốn chịu trách nhiệm cho cách Ryuuji đã dừng bước. Không có ai muốn cho cậu một dấu hiệu để tiến về phía trước.
“...Đúng như mình đã nghĩ.”
Ryuuji mệt mỏi đặt bút chì xuống.