Toradora!

chương 5

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cuối cùng Ryuuji gần như không thể tới gần Minori...Đến lúc cậu nhận ra điều đó thì đã đến giờ ăn tối, mọi người đang dùng bữa bên trong nhà ăn của khách sạn.

“Này, mình nghe kể các cậu đã có một cuộc cãi lộn với mấy cô gái đúng không?”

“Chúng mình thấy bảo các cậu làm Ami-chan phát bực thì phải? Giữa các cậu đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Mấy anh chàng trong nhóm Kitamura đang tụ tập quanh bàn và cố gắng nhét mấy món ăn màu nâu lạnh lẽo vào miệng. Học sinh từ các lớp khác cũng tò mò nhìn sang với ánh mắt sáng rực, lần lượt từng người tiếp cận bọn họ lẳng lặng tìm hiểu.

“Khó nói lắm...tóm lại là, nếu các cậu muốn làm bạn với đám con gái thì chuyện đó giống như một giấc mơ vậy. Bọn họ chỉ biết nghĩ cho mình, họ chơi đùa với đám con trai chúng ta, đối xử với chúng ta như cỏ rác rồi biện minh cho tất cả những gì họ làm. Chẳng có cách gì giúp các cậu gây dựng bất cứ một mối quan hệ nào ngang hàng với họ cả.”

Noto vừa nói vừa nhai nhồm nhoàm miếng rau trong miệng, “Đủ rồi, chuyện này chấm dứt tại đây”, Kitamura ngăn cậu ấy lại. Về căn bản các cô gái cũng giống như vậy, họ đang bàn tán với những học sinh trong nhóm khác.

Cho dù đã bật máy sưởi nhưng bầu không khí trong nhà ăn rộng rãi này vẫn khá lạnh. Những học sinh trung học nói chuyện phiếm ở khắp mọi nơi giống như một bầy ong. Dưới ánh sáng từ chiếc đèn trông như có thể tắt ngóm bất cứ lúc nào, tất cả đều đã cởi bỏ những bộ đồ trượt tuyết và thay sang quần áo của mình, nhận xét của họ về những món ăn đều giống nhau, Thức ăn không phải quá ngon, nhưng khi ăn cùng nhau thì cũng khá vui...hay đó đáng lẽ là điều nên xảy ra. Ryuuji thầm nghĩ, cậu húp súp miso rồi nuốt chửng miếng cơm.

Mấy cô gái đằng kia có lẽ giờ cũng đang nói những thứ tồi tệ về chúng ta. Maya vẫn còn cảm thấy khó chịu, cô ấy nhất quyết không chịu nhìn sang đám con trai. Minori thì cố gắng tươi cười và trò chuyện với Maya, nhưng cũng không có tác dụng gì cả.

Cứ đà này, đừng nói tới chuyện tìm ra những cảm xúc thực sự của Minori, mình thậm chí còn không thể nói chuyện với cô ấy nữa, cho đến khi chuyến du lịch này kết thúc mình sẽ không tài nào một mình tiếp cận cô ấy. Mình không cãi lộn với cô ấy, nhưng với tình hình hiện tại, mình sẽ chẳng thể nào lại gần các cô gái khác được.

Tại sao mọi chuyện lại biến thành trận chiến giữa nam và nữ chứ? Ngồi bên cạnh Minori, Taiga đang nắm chặt lấy đôi đũa của mình và nhìn vào đĩa cá rang khô khá lớn với ánh mắt khó xử. Có lẽ con nhỏ tham lam đó còn không thể ăn hết đĩa cá, có vẻ như lúc này mình không phải là người duy nhất đang cảm thấy khổ sở. Nhưng nếu đó là Taiga, Ryuuji sẽ không lúng túng tới mức phải hỏi tại sao lại xảy ra chuyện ấy. Đúng là vừa nãy cậu đã rất bực bội và cuối cùng đã cãi lộn với cô ấy, ngay cả lúc này cậu cũng không thể quên được chuyện đó...Mình đã bị con nhỏ đó đập rất mạnh vào sau ót, đến giờ chỗ đó vẫn còn rất đau. Sau khi đã bị đánh cả trăm lần, mình còn chẳng thể đánh trả được, chuyện đó làm mình phát bực!

“Này~, Taka-chan, cậu muốn dùng thêm bát thứ hai không? Mình có thể ăn hết chỗ cơm này được chứ?”

Khi được gọi Ryuuji ngẩng đầu lên và trông thấy Haruta đang giữ nồi cơm. “Mình thôi” Ryuuji lắc đầu và nhường lại tất cả chỗ cơm còn lại cho Haruta. Taiga không phải là người duy nhất gặp vấn đề trong việc xử lí món cá rang được chế biến rất tệ, vậy nhưng Ryuuji vẫn dùng đũa và gỡ bỏ xương cá.

“Cậu không thấy ngon miệng sao? Mình thấy cậu chỉ thỉnh thoảng chọc đũa vào thức ăn chứ không cắn miếng nào.”

Kitamura ngồi bên cạnh vừa nhìn cậu vừa nói. Trong thoáng chốc Ryuuji tạm ngưng những việc đang làm lại.

“Hửm? Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?”

“Không...không có gì.”

Khi nhìn vào gương mặt của Kitamura, Ryuuji muốn buông đũa. Không hiểu sao cậu lại nhớ đến những chuyện mà mình không cần phải bận tâm.

Taiga không phải là người duy nhất không nói với cậu về chuyến viếng đền cầu nguyện dịp năm mới, Kitamura cũng không kể gì với cậu cả. Giờ nghĩ lại chuyện đó, lúc Taiga biến mất suốt bữa tiệc Giáng Sinh, Kitamura còn không buồn hỏi xem cô ấy đã đi đâu, chuyện đó cũng có nghĩa là họ đã gặp nhau mà cậu không hề hay biết. Ánh mắt Ryuuji từ từ di chuyển khỏi chiếc mũi cao của Kitamura.

Ryuuji chắc chắn không ngốc nghếch đến mức yêu cầu Taiga phải báo cáo tất cả mọi chuyện với cậu, nhưng sẽ còn thiếu tự nhiên hơn khi cô ấy không nói gì cả. Như thể Taiga và Kitamura đang hùa nhau che giấu mình chuyện gì đó vậy...Cảm giác này, biết diễn tả thế nào nhỉ...Bị bỏ rơi ư? Hay chỉ là mình đang giận dỗi?

Ryuuji bắt đầu lẳng lặng suy ngẫm. ‘Có những chuyện tôi không muốn nói ra!’ Mình đã cảm thấy như thế nào khi nghe Taiga nói vậy? Thế giới vẫn cứ tiếp tục tiến về phía trước, còn mọi người vẫn sẽ quen với cuộc sống của mình cho dù có nhận ra hay không...Có những điều thật đơn giản, mình ngạc nhiên là đến giờ mình mới nhận ra chuyện đó.

Mặc dù mình đã nghĩ mình biết mọi người khó có thể thấu hiểu lẫn nhau, và mình cũng không quá ngạo mạn mà nghĩ rằng mình có thể hiểu tất cả bọn họ, nhưng, chẳng phải mình đã tự coi bản thân mình là trung tâm sao? Hay…

“Trông cậu không được khỏe lắm...Có phải vì trận cãi vã giữa cậu và Aisaka lúc đầu giờ chiều nay không?”

“Không...Bụng mình cảm thấy không ổn lắm, chỉ vậy thôi. Xin lỗi về chuyện đó nhé, mình không biết là các cậu vẫn còn đang ăn.”

Kitamura có lẽ khá khờ khạo với chuyện của mình, nhưng cậu ấy lại có những nhận định cực kì sắc bén về chuyện của người khác. Ryuuji đứng dậy như thể cố lẩn tránh Kitamura. Cậu cảm nhận được ánh mắt vô tình của Kitamura dõi theo sau lưng mình, cậu rời khỏi nhà ăn.

Nằm cuối dãy hành lang trải thảm vô vị là căn phòng chờ tối tăm lạnh lẽo nằm ngay bên cạnh phòng vệ sinh ở trong góc nhà.

Có lẽ vì trời quá lạnh, khó có thể tìm thấy ai ở đó. Sau khi chọn lấy một chiếc ghế bành, Ryuuji ngồi xuống thở dài. Khi mấy cậu bạn hỏi cậu đi đâu, câu trả lời mình đi tới phòng vệ sinh của cậu cũng không hẳn là nói dối.

Phía sau ô cửa sổ lớn là một khung cảnh tuyết phủ. Mặc dù trời đã tối nhưng vẫn còn có rất nhiều du khách tận hưởng niềm vui trượt tuyết ban đêm. Sân trượt tuyết hắt ra những luồng ánh sáng chói lòa, nó thật lung linh trong khung cảnh trắng xóa.

Không biết tuyết rơi từ khi nào vậy nhỉ? Những bông tuyết đang bay lơ lửng dưới ánh đèn, cảnh tượng đó đẹp đến mức người ta muốn chụp lại bằng máy ảnh. Mặc dù Ryuuji đã nghĩ mình sẽ làm vậy, nhưng cậu không còn sức để thực hiện chuyện đó. Cậu tỏ vẻ trầm ngâm rồi nhắm mắt lại.

“Haa~.”

“Aha! Cậu đang thở dài!”

Ryuuji giật mình, cậu vội vàng quay đầu lại.

“Bắt được rồi!” Minori đang đứng đó bắt chước tư thế cầm súng. Cô mặc một cái áo bó eo màu đen với chiếc khóa phéc-mơ-tuya được kéo lên đến tận cằm cùng một chiếc quần thể dục.

“Sao cậu lại thở dài một mình ở đây?”

Minori vừa cười vừa nhìn Ryuuji, người trông cực kì kinh khủng cho dù đương hít thở hay suy nghĩ đàng hoàng.

“...Tại sao cậu lại ở đây…? À, cậu đang vào nhà vệ sinh nhỉ? Mình xin lỗi, mình chỉ ngồi đây thôi, đừng bận tâm đến mình, cậu cứ đi đi!”

Cậu còn ra dấu chữ V bí ẩn với Minori. Nhưng…

“Không! Mình thấy cậu rời khỏi nhà ăn, vậy nên mình đã bám theo cậu và giả vờ như mình đi vào nhà vệ sinh.”

“Ê~…”

“Mình có chuyện cần nói với cậu.”

Ryuuji ngẩn người tại chỗ với tư thế ra dấu chữ V của mình. Minori nhanh chóng bước đến trước mặt cậu rồi và ngồi xuống chiếc ghế bành đối diện qua chiếc bàn cà phê, cô nhìn thẳng vào Ryuuji. Cậu có thể trông thấy những tia sáng lấp lánh bí ẩn trong đôi mắt đen tròn của cô từ khoảng cách rất gần. Trái tim Ryuuji cảm giác như bị thứ gì đó bó chặt lại. Cậu muốn hỏi tại sao, nhưng điều mà cậu thốt ra là…

“Hà cớ gì...?”

Cuối cùng cậu đã nói như thể mình là một người từ thời trung đại, mặc dù vậy Minori vẫn có thể hiểu được cậu muốn nói gì, cô đáp lại.

“Thực ra, mình đã tìm cơ hội này từ lâu rồi, chỉ là Maya và Noto đã gây gổ nên…”

“À, ừm…”

Mình cũng đã mong chờ có một cơ hội! Từ tận sâu trong đáy lòng mình Ryuuji thầm nghĩ, cậu gật đầu gượng gạo như thể một con rối. Này, chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy? Mặc dù cố giả vờ bình tĩnh, thế nhưng đôi mắt của cậu đang rừng rực, cái cổ thì cứng đờ còn cơ thể chẳng tài nào ngừng run rẩy. Cậu ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc ghế bành và bắt chéo chân cố không để cho Minori phát hiện ra chuyện ấy, nhưng cậu chẳng thể khiến cho cơ thể ngừng run rẩy hay giữ đôi chân khỏi rung lên bần bật. Ôi trời, cầu trời phù hộ.

Có lẽ nào đây là lúc…

...Hỏi Kushieda Minori về những cảm xúc thực sự của cô ấy ư?

Là cơ hội để cậu có được một câu trả lời khác ư?

Ryuuji hết há miệng ra rồi lại ngậm vào, cậu không biết mình phải nói gì nữa, thế nhưng Minori ngồi trước mặt cậu lại nheo nheo đôi lông mày với vẻ nghiêm túc, cô nói.

“Mọi người đang gây gổ với nhau, mình muốn tìm cách giải quyết chuyện này thật ổn thỏa.”

Cô ấy hoàn toàn không đả động gì đến những chuyện liên quan đến mối quan hệ của họ.

“...Haaa!” Ryuuji không thể không buông ra một tiếng thở dài.

Vậy cũng tốt, đâu cần phải vội vàng. Cứ từ từ thôi.

“C...cậu định làm gì?”

“Đó là lí do tại sao mình cần nói chuyện với cậu. Bởi vì...mình không muốn chuyến dã ngoại khó khăn lắm mới có được này lại kết thúc bằng trận cãi vã giữa mọi người. Minh ước gì tất cả có thể làm lành với nhau và trở lại như trước đây.”

“Về chuyện đó...mình cũng nghĩ giống cậu.”

Có lẽ mình còn mong hơn cả cậu ấy~. Ryuuji im lặng đáp lại ánh mắt của cô. Minori gật đầu, cô cởi đôi dép lê và co chân lên chiếc ghế bành êm ái.

“Liệu có biện pháp nào ổn thỏa không nhỉ? Điểm mấu chốt trong tất cả những chuyện này...hay đúng hơn lí do chủ yếu dẫn đến tất cả những chuyện này...là vì Maya-chan thích Kitamura-kun.”

“...”

Ryuuji thẫn thờ tới mức trông không còn thấy dấu hiệu nào của sự sống nữa, cậu gần như đã biến thành một bức tượng.

“Còn những người khác...lí do mọi người cãi lộn là vì Noto-kun đã chọc tức Maya. Và cũng vì lí do đó mà mọi người không thể không nói ra những điều mình đã nghĩ...Haa...Thật khó giải quyết…”

Minori chẳng hề nhận ra Ryuuji đang từ từ hóa đá, cậu suýt chút nữa đã ngất xỉu ra đó. Mình chưa bao giờ nghĩ rằng cô ấy lại nói chuyện về những cảm xúc yêu đương của người khác tự nhiên đến thế cho dù đã từ chối mình…! Cô ấy đâu biết rằng mãi đến gần đây mình mới vượt qua được trạng thái sống dở chết dở đó và hi vọng bắt đầu mọi thứ lại từ đầu.

Minori bất giác quay mặt sang mà không hề báo trước.

“Có lẽ Takasu-kun cũng đã biết. Lí do Noto-kun ngăn cản Maya-chan là vì cậu ấy đã ‘hiểu lầm’ chuyện Taiga thích Kitamura-kun. Cậu ấy muốn giúp đỡ Taiga vậy nên đã quyết định gây gổ với Maya-chan…”

Lời nhận xét hoàn toàn bất ngờ của Minori đã thổi bùng ngọn lửa trong lòng Ryuuji...Cậu đang nói cái gì vậy?! Cho dù biết đó không phải là lí do chủ yếu, nhưng vì lí do nào đó cậu vẫn nghĩ mình phải đáp lại lời nhận xét của Minori. Cậu chẳng biết gì cả. Cậu là bạn thân nhất của Taiga, vậy mà sao cậu vẫn không thể hiểu những tình cảm thực sự của cô ấy thế?

Cảm giác lo lắng đổ dồn vào trong đầu của Ryuuji.

“Có lẽ cậu ấy không hiểu sai đâu.” Giọng Ryuuji bỗng nhiên trở nên gay gắt hơn, nó khiến Minori phải trợn tròn mắt. “Ngay cả Kushieda cũng không thể hiểu hết tất cả mọi điều về Taiga mà, đúng không? Mặc dù cô ấy không nói với cậu, nhưng có lẽ cô ấy thực sự thích Kitamura.”

“...Không thể nào. Chỉ cần là chuyện có liên quan tới Taiga thì mình đều biết cả. Chẳng có gì về cậu ấy mà mình lại không biết hết.”

Chúng ta có nên tiếp tục nữa không? Ryuuji rất muốn kể cho Minori nghe chuyện Taiga và Kitamura đã cùng nhau đi viếng đền trong dịp năm mới, nhưng rồi cậu lại quyết định giữ im lặng. Cho dù cậu có nhắc tới chuyện đó đi nữa cũng không giải quyết được gì, vì hai người họ đâu muốn cho người khác biết. Bên cạnh đó, Minori có biết chuyện này hay không cũng sẽ chẳng thay đổi được gì.

Hẳn là vì Ryuuji biết chuyện này nhưng Minori thì không, hay có lẽ cô ấy cũng không thể nhận ra được sự khờ khạo của chính mình.

“...Dù sao thì, chuyện còn phức tạp hơn nhiều so với những gì cậu tưởng tượng. Mình cũng mong mọi người có thể lại hòa thuận với nhau.”

“Phức tạp...có lẽ vậy. Có lẽ còn phức tạp hơn cả mình và Takasu-kun có thể tưởng tượng nữa.”

Minori lẩm bẩm rồi búng lên lọn tóc mai của mình, dường như nó đang làm cô vướng víu. Chỉ có một chiếc máy sưởi không được ấm cho lắm đang phát ra những tiếng ồn ã trong phòng chờ. Ryuuji cảm thấy có chút ngượng ngùng khi nói chuyện với cô ấy. Minori cũng không nói gì.

...Cả hai đều có những điều mình không thể nói ra.

Minori vờ như chuyện cô ấy đã từ chối Ryuuji chưa bao giờ tồn tại, cô ấy cũng không muốn đả động đến chủ đề đó. Và cho dù cô ấy có không nói gì, Ryuuji vẫn chắc chắn rằng mình có thể hiểu được điều đó.

Còn với Ryuuji, cậu chưa bao giờ có thể buông bỏ chuyện ấy được. Cho dù có muốn đi chăng nữa cậu cũng khó mà quên được chuyện này. Thậm chí cậu còn muốn nhắc lại chuyện ấy và hỏi xem những cảm xúc thật sự của Minori đang nằm đâu, chỉ có điều cậu chẳng thể nào tìm ra cơ hội.

Những lời cậu muốn nói ra cứ mắc nghẹn trong cổ họng, vậy là cậu buộc phải dừng lại để kiểm chứng từng điều một.

Lúc trước chúng ta vẫn có thể nói chuyện bình thường, vậy tại sao giờ chúng ta lại không thể chứ?

“...Chúng ta nên làm gì đây?”

Minori khẽ lẩm bẩm. Và rồi Ryuuji nhận ra tại sao họ không thể trò chuyện thoải mái.

Rõ ràng đang có một rào cản không thể gỡ bỏ tồn tại giữa cậu và Minori,

Có vẻ như Minori không muốn làm theo những hành động của Ryuuji, nếu đã như vậy, cậu sẽ phải chủ động phản ứng theo những gì cô ấy làm. Nói cách khác, phải giả vờ như cô ấy chưa từng từ chối cậu, bằng không rào cản kia sẽ không bao giờ được gỡ bỏ được.

Thế nhưng lúc này cậu chẳng thể nào giả vờ như mình đã có thể quên đi chuyện đó.

“Mình ước gì có một phép màu nào đó giúp chúng ta làm mọi người giảng hòa ngay lập tức.”

“Ừ…”

Giống như những bánh răng không thể ăn khớp với nhau, họ đang tạo nên những tiếng cọt kẹt, sớm muộn gì chuyện đó cũng sẽ gây ra vấn đề. Mặc dù biết là vậy, Ryuuji vẫn chẳng thể nói được gì khác.

Nếu cậu không cùng Minori giả vờ như thể ‘chưa từng có chuyện gì xảy ra’ thì những bánh răng giữa họ sẽ không bao giờ có thể chuyển động được nữa.

Nhưng vậy cũng không khác nào tự lừa dối nhau.

Đúng vậy...không có gì suôn sẻ mãi được.

Giống như khi cậu cùng cô ấy mang chiếc túi của Taiga, trò chuyện với nhau qua khung cửa sổ, ở cạnh nhau trong căn bếp nhà Taiga hay cùng nhau trượt tuyết hồi sáng...mỗi khi họ mỉm cười với nhau, tất cả đều giống y hệt.

Nghĩ đến chuyện mối quan hệ giữa họ sẽ tiến triển thật suôn sẻ, họ sẽ hạnh phúc bên nhau, hay hi vọng rằng tất cả những chuyện này sẽ cứ thế tiếp tục...Những suy nghĩ đó chỉ là kết quả của việc Ryuuji đang tự lừa dối bản thân. Giữ chặt những suy nghĩ của mình ở trong lòng để ăn khớp với hành động của Minori, gắng gượng và rồi hi vọng rằng cô ấy cũng có thể thay đổi. Tuy nhiên cái thế cân bằng này đang bị những người khác phá hủy, giống như khi họ trượt tuyết cùng nhau vậy.

“Ừm...chúng ta phải nghĩ ra cách nào đó...Đây sẽ là chuyến dã ngoại cuối cùng của chúng ta và nó sẽ kết thúc trong chớp mắt...Tệ thật, lẽ nào tất cả sẽ chấm dứt như thế này sao?”

Minori thở dài, cô từ từ đưa tay vào túi và lấy ra thứ gì đó kẹp lên lọn tóc mai vướng víu, rồi…

“Cậu lấy nó từ đâu thế?”

“A? Chiếc cặp tóc này hả? Taiga đã đưa nó cho mình. Cậu ấy đã nói rằng nó là một báu vật và dặn mình phải thật trân trọng nó. Trông rất dễ thương đúng không? A, mình không nói tới mình đâu, ý mình là chiếc cặp tóc này cơ.”

Minori mỉm cười vui vẻ, một tia sáng màu cam hắt ra từ trên đầu cô. Đó chính xác là chiếc kẹp tóc mà Ryuuji đã chọn. Vậy nghĩa là, ngày hôm đó lúc Ryuuji đưa nó cho Haruta, Taiga đã nhanh tay giật lấy chiếc cặp tóc khi giáo viên chủ nhiệm của họ bước vào lớp...cuối cùng nó đã ở trong tay Taiga.

“Ha ha…”

Ryuuji bật cười, cậu che giấu đi vẻ mặt cũng như những suy nghĩ của mình.

Kết thúc rồi.

Giờ mình đã hiểu hết rồi. Khi trông thấy Minori mang chiếc cặp tóc biểu hiện cho chút hi vọng còn sót lại, cậu biết những bánh răng kia đã hoàn toàn vỡ vụn.

Cố gắng ăn khớp với những điều chẳng bao giờ thích hợp...tất nhiên, kết quả sẽ là xảy ra sự cố.

Minori nói cô muốn mọi thứ giữ nguyên không thay đổi, cô hi vọng mọi người có thể tiếp tục như lúc này và sẽ vẫn như vậy.

Để làm được điều đó, để ăn khớp với những suy nghĩ của Minori, Ryuuji phải che giấu nguồn gốc của chiếc kẹp tóc ấy, cậu phải giữ kín chuyện này. Cậu phải kiềm chế bản thân cũng như kìm nén những cảm xúc của chính mình.

Cậu phải đi theo thế giới của Minori, ở nơi đó chưa từng có chuyện gì xảy ra cả. Cậu phải mỉm cười và nói rằng ‘Mình vẫn ổn cho dù mình đã bị từ chối’, phải nói dối rằng mình đã quên chuyện đó, cũng như giữ một vẻ mặt giống với Minori.

Nhưng mình không thể làm thế được nữa.

Bởi vì tình cảm của mình cũng sống như chính bản thân mình vậy, nếu như mình kìm nén cả hai thì máu sẽ chảy ra.

Nghĩ lại thì, tất cả chuyện này chỉ là những gì Minori đã cố tình sắp đặt để chứng tỏ rằng ‘mọi việc vẫn ổn’. Những cảm xúc khi chúng mình chạm vào nhau, mỉm cười với nhau, tất cả đều có chủ ý. Ngay cả chuyện cô ấy đang nhìn vào mình lúc này cũng vậy. Tất cả đều là cố tình.

Tất cả đều đến từ ý nghĩ ‘chẳng có gì cả’, ‘đó không phải chuyện gì to tát’...Tất cả những chuyện này đều do Minori tạo ra. Lúc này Ryuuji chỉ có thể nghĩ như vậy.

“Aha ha ha...vậy sao...ra là vậy.”

“...Có chuyện gì vậy, Takasu-kun? Sao cậu không nói gì cả? Này, có chuyện gì thế?”

“Không! Đó không còn là vấn đề nữa rồi.”

Cặp mắt Ryuuji trợn trừng trừng phía sau đôi bàn tay đang đưa lên che mặt.

Mình đã ngã gục rồi, đã chảy máu rồi, mình không thể nào chịu đựng việc bị lừa dối thêm nữa.

‘Chuyện vẫn như bình thường’, điều Minori mong muốn chính là nguyên nhân khiến cho trái tim của Ryuuji chịu tổn thương mỗi ngày. Cậu biết rất rõ rằng nếu như mình không làm theo, cậu sẽ chẳng thể nào duy trì tình trạng ‘chuyện vẫn như bình thường’. Cho dù vậy, cô ấy vẫn chọn từ chối mình trong đêm Giáng Sinh và vẫn khăng khăng giữ nguyên ‘chuyện vẫn như bình thường’.

Mình là đứa kiêu ngạo và xảo quyệt...Cuối cùng Ryuuji cũng đã hiểu Minori có ý gì khi nói như vậy.

Câu đó cũng có nghĩa là ‘Nếu cậu muốn thích mình, thì cậu phải chấp nhận sự kiêu ngạo và xảo quyệt của mình, phải nghe theo mệnh lệnh của mình, phải kiềm chế bản thân và chấp nhận tất cả mọi chuyện’.

Nhưng tại sao?

Tại sao cô ấy không cứ thế nói với mình rằng ‘Mình ghét cậu, mình không muốn hẹn hò với cậu’?

A~...Mình hiểu rồi, tất cả đều vì cô ấy là con người kiêu ngạo và xảo quyệt đúng không? Cô ấy không có đủ can đảm để làm tổn thương người khác đúng không? Thế nhưng những gì cô ấy làm chỉ khiến vết thương ấy thêm lớn mà thôi.

“Takasu-kun...Takasu-kun! Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì sao? Mình xin lỗi, có phải là vì những gì mình đã nói không?”

“Không, mình ổn, không có gì đâu.” Ryuuji ngẩng đầu lên mỉm cười, cậu từ từ bước khỏi chiếc ghế bành và kéo giãn khoảng cách giữa mình với Minori. “Cậu đi đâu vậy?” Ryuuji thậm chí còn không đáp lại câu hỏi của Minori, cậu quay mặt đi rời khỏi đó.

Mọi người vẫn còn ở trong nhà ăn đúng không? Nụ cười vẫn nở trên gương mặt Ryuuji, cậu rảo bước trên dãy hành lang quay lại nhà ăn ồn ã và trở về chiếc bàn của mình.

“Mình thấy đau bụng, vậy nên giờ mình sẽ quay trở về phòng. Chìa khóa đâu rồi…”

“Takasu…”

Cậu nhận ra Kitamura đang nhìn mình với vẻ mặt kinh ngạc, cậu cũng biết Noto và Haruta cũng đang lặng lẽ quan sát.

Thế nhưng Ryuuji không nói gì cả, cậu cầm lấy chiếc chìa khóa rồi rời khỏi nhà ăn.

☺☻☺☻☺

Trước đây Ryuuji đã từng tin rằng đêm đau khổ nhất trong cuộc đời của mình là đêm Giáng Sinh hôm ấy. Thế nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng kỉ lục đó sẽ bị lật đổ sớm đến vậy.

Một mình trở về căn phòng kiểu Nhật tối tăm bụi bặm, cậu nhanh chóng lấy một tấm đệm đang được gấp gọn trong góc phòng rồi trải ra mà không buồn vuốt phẳng góc đệm trước khi đặt chăn gối lên trên đó. Ryuuji thậm chí còn chẳng đi tắm, cậu bò thẳng vào trong tấm đệm với bộ đồ thường ngày. Ít nhất trong một giờ...không ba mươi phút thôi cũng được, hãy để mình được ở một mình. Ryuuji hi vọng sẽ không có ai bước vào phòng.

Vào đêm Giáng Sinh hôm ấy, ít nhất cậu cũng còn một ngôi nhà để quay lại và một chiếc giường để chui vào. Đầu óc cậu trở nên trống rỗng do hậu quả từ trận cảm cúm sau đó, kí ức của cậu trở nên mơ hồ tựa như một giấc mơ...Có lẽ chuyện ấy có liên quan gì đó đến cơn sốt.

Thế nhưng mọi thứ ngay trước mắt cậu đều là sự thật, một sự thật không thể chối cãi đang diễn ra ngay trước mặt và khắc sâu trong tâm trí cậu.

Kushieda Minori sẽ không bao giờ chấp nhận tình cảm của mình. Cô ấy đã đưa ra quyết định rồi, đó là sự thật không thể nào chối bỏ được. Cô ấy muốn chấm dứt mối tình đơn phương của mình bằng cách giả vờ như ‘chưa từng có chuyện gì xảy ra’. Cô ấy chưa bao giờ ngừng và cũng chưa bao giờ có ý định dừng những bánh răng của cô ấy lại. Mình không biết tại sao cô ấy lại đi đến quyết định đó, mà mình cũng không biết cô ấy đã đưa ra quyết định đó từ lúc nào. Dù sao đi nữa, Minori cũng sẽ không bao giờ chấp nhận tình cảm của mình hay thậm chí cô ấy còn không công nhận nó có tồn tại trên thế giới này. Khi cô ấy nói thế giới này không hề tồn tại ma quỷ và có lẽ những UFO kia chỉ là tưởng tượng của mình, điều đó cũng có nghĩa tất cả tình cảm chân thành mà mình dành cho cô ấy đều chỉ là một sai lầm...tất cả là như vậy.

Tất cả chỉ có vậy.

Nhưng tại sao?

Tại sao?

Ryuuji ôm lấy chiếc gối, cậu thu người lại, hai mắt nhắm chặt, cậu cắn xuống đôi môi mình, trái tim cậu nhảy lên ầm ầm. Xin đừng, xin đừng để bất kì ai vào đây. Nhưng lúc đó cánh cửa trượt mở ra. Két!

“Takasu, sao vậy? Có chuyện gì à?”

“Cậu ngủ rồi ư? Chúng mình thấy lo cho cậu.”

“Bụng cậu thực sự có vấn đề sao~? Đừng nói với mình cậu đang bí mật cất riêng đồ ăn cho cậu nhé~?”

Ước muốn của cậu bị ông trời thẳng thừng từ chối. Ba tiếng chân tàn nhẫn tiến đến bên cạnh tấm nệm của cậu.

Đùa à...Xin lỗi, nhưng đó là sự thật.

Ryuuji rất cảm kích tình bạn của họ, nhưng lúc này tất cả những gì cậu muốn là họ để cậu lại một mình. Cậu giả như mình không nghe thấy gì cả và giấu mình bên dưới chiếc chăn vờ như đang ngủ. “Này~. Này~”...Ngón tay của Haruta đang nhắm thẳng vào mông cậu. Nếu mình thực sự bị tiêu chảy và giờ đã đi ngủ rồi, không phải chọc vào đó sẽ khiến mọi thứ trở nên thảm hơn sao? “Hửm~? Cậu ấy thực sự ngủ mất rồi!” Haruta chẳng thể nào hiểu được tình hình hiện tại, cậu ấy bắt đầu kéo chăn của cậu, Ryuuji cũng tóm lấy góc chăn kháng cự lại.

“...!”

“Hê~! Cậu thực sự đã ngủ rồi sao~?”

Chống cự quá nhiều sẽ chỉ thêm đáng ngờ...Và vậy là Ryuuji để Haruta kéo chiếc chăn đi. Cậu có thể cảm nhận được tên ngốc đó đang tiến tới gần mình với hơi thở kinh khủng của cậu ta, cậu cố gắng cuộn người lại, hai mắt nhắm chặt.

Hành động này rõ ràng nói cho mấy cậu biết mình đang cảm thấy không khỏe và cần được ở một mình. Ryuuji hi vọng họ có thể đánh hơi thấy mùi ‘để mình được yên’ mà cậu đang tỏa ra.

“...Cậu ấy thực sự ngủ mất rồi~. Chẳng thể làm gì khác được~! Hãy để cậu ấy lại một mình!”

Đúng vậy, xin lỗi Haruta, xin lỗi mọi người. Tuy nhiên ngay sau khi Ryuuji thở dài nhẹ nhõm, Noto kêu toáng với vẻ rất sốc.

“N, này Kitamura! Cậu đang làm gì vậy?! Tại sao cậu lại cởi đồ ra?!”

Mi mắt Ryuuji lập tức giật giật. Trời ạ, không thể nào. Cậu có linh cảm rất xấu về chuyện này, cậu không thể không nín thở.

“Takasu đã ngủ rồi, mình nghĩ mình cũng nên đi ngủ thôi.”

“Oa~! Tại sao cậu lại chỉ cởi truồng vậy?! Đồ khoe thân...Mình có thể nhìn thấy chân giữa của cậu!”

“Mình thấy ổn khi chỉ mặc nửa trên như thế này. Giờ thì, túi mình đâu nhỉ~?”

“Aaa~! Thứ đó đang lắc lư~!”

“Nhanh lên che thằng em của cậu lại!”

Kitamura...túi của cậu nằm phía dưới tủ đồ! Ryuuji cố gắng giao tiếp qua thần giao cách cảm, nhưng có vẻ như Kitamura chẳng nhận được gì cả. Chỉ cần nghe tiếng Kitamura đi lại vu vơ cũng đủ đáng sợ rồi, vậy mà điều còn khủng khiếp hơn là tiếng bước chân của cậu ấy đã đến ngay trên đầu Ryuuji. Cậu ấy không nghĩ đến chuyện bước qua đầu mình đâu đúng không? Một hình ảnh đáng sợ lóe lên trong đầu Ryuuji…

“Ôi trời…, mình cảm giác có thứ khí ga kì diệu sắp thoát ra khỏi mông mình…”

“Cậu ấy sẽ xả nó ra trực tiếp ư?! Không hề lọc qua thứ gì à!”

“U~! Kinh tởm~! Tội nghiệp Taka-chan, tội nghiệp cậu ấy~!”

Không thể nào.

Cậu đang đùa đó hả, cậu đang đùa đó hả, cậu đang đùa đó hả, không thể nào tin được! Dừng lại, dừng lại, dừng lại...Bủm!

“Đồ...khốn~! Sao cậu dám xả thứ khí ga bẩn thỉu đầy độc tố và vi khuẩn đó vào mặt mình...Ê~?!”

Cuối cùng Ryuuji cũng bật dậy.

“...Lừa được rồi.”

“...Đúng là cậu đã tin.”

“...Cậu thực sự đã tin~.”

Ba tên ngốc nhìn sang nhau. Kitamura vẫn đang mặc bộ đồ thể dục và đứng trên đầu Ryuuji, cánh tay cậu ấy bắt chéo giả tiếng đánh rắm.

“Tại sao. Mấy tên khốn các cậu…”

Trong suốt năm giây Ryuuji chỉ có thể bàng hoàng đứng bất động tại chỗ.

“...Oa! Các cậu có biết vừa rồi mình đã khiếp sợ đến thế nào không hả?!”

“Xin lỗi về chuyện đó. Nhưng chúng mình thấy lo cho cậu, dường như cậu rất lạ.”

Đôi mắt phía sau cặp kính của Kitamura trông cực kì nghiêm túc. Ryuuji ôm đầu, cậu cảm thấy khó xử. Cậu mới là người hành động kì quặc! Mặc dù muốn nói vậy nhưng cậu vẫn không thể nào mở lời được.

“Rồi. Dù sao thì, có vấn đề gì vậy?”

Noto vừa hỏi vừa giương đôi mắt nằm phía sau cặp kính, thứ nhỏ hơn nhiều so với cặp mắt của Kitamura (mặc dù cậu ấy cũng khó mà trông dễ thương được). Ngay cả Haruta cũng nói,

“Chân mình lạnh lắm~. Mình có thể thọc chân vào không~?”

Và rồi coi chiếc chăn của Ryuuji như thể một cái bàn kotatsu.

“...Không có gì đâu...thật đấy.”

“Vậy tại sao cậu lại quay trở về ngủ một mình? Takasu, không phải lần trước cậu đã rất lo lắng cho mình và lắng nghe tất cả những vấn đề của mình sao? Lần này hãy để mình lắng nghe những vấn đề của cậu, hãy để mình đền đáp lại cậu. Bọn mình thực sự rất lo lắng cho cậu, vậy nên xin cậu hãy nói cho bọn mình.”

Kitamura ngồi nghiêm chỉnh trên tấm thảm tatami và cúi lại gần cậu. Ryuuji cũng hiểu lúc này Kitamura đang cảm thấy thế nào khi nói ra câu đó, vì trước đây, lúc Kitamura nhuộm vàng mái tóc của mình, Ryuuji cũng đã rất lo lắng cho cậu ấy.

Nhưng không phải Kitamura cũng có những chuyện mà cậu ấy không thể nói ra sao? Ryuuji không thể không nghĩ như vậy.

“...Được chứ? Hãy kể cho bọn mình.”

...Ryuuji nhanh chóng cảm thấy hổ thẹn khi chỉ nghĩ đến bản thân mình.

Cậu ngước lên và bắt gặp ánh mắt của Kitamura, cũng như của Noto lẫn Haruta.

Họ là những người bạn thực sự của mình.

Họ là những cậu bạn không thể thay thế của mình.

Mình nên tin tưởng vào bạn bè, nếu bạn mình có điều gì đó không muốn nói ra thì mình nên tin rằng cậu ấy có lí do để không nói ra chuyện đó.

Đầu hàng...Ryuuji đã bất giác giơ tay lên. Mình đầu hàng vô điều kiện. Các cậu đã thắng.

“...Từ trước tới giờ mình chưa bao giờ kể điều này…”

Phải thừa nhận thua cuộc, đó là luật của đám con trai.

Sau một lúc do dự Ryuuji gãi đầu và rồi…

“Mình đã luôn, thích, mình thích…”

Cuối cùng cậu cũng cố bật những âm thanh đó ra khỏi cổ họng. Khi nghe tới đó, ngay cả Haruta cũng ngồi thẳng dậy, trong khi Noto và Kitamura đang chờ đợi câu trả lời.

“K, Kushieda…”

“...?!”

“Ừ…!”

“Tiếp đi!”

“Mình đã bị từ chối trong đêm Giáng Sinh…”

“Ồ…!”

“...Ừ!”

“...Tiếp!”

“Và vừa nãy, chúng mình vẫn còn, nói chuyện ở đằng kia...hết rồi…”

“Oa…”

“Ừ hử…”

“Thôi nào, tiếp đi chứ!”

“Mình đã nói là hết rồi!”

Hoan hô! Ryuuji giơ tay lên trời. Ừ đúng vậy! Một lần nữa cậu lại cảm thấy kiệt sức, tất cả năng lượng trong cơ thể cậu đã được sử dụng liền một mạch, tâm trí cậu một lần nữa trở nên trống rỗng giống như đống tro tàn đã hoàn toàn bị thiêu rụi. Nếu như có một cơn gió, đống tro tàn đó có lẽ sẽ biến thành bụi.

Không ai nói gì cả.

Không ai nói gì cả. Kitamura nhìn vào Noto, người đang ngượng ngùng nhìn về phía Haruta, Haruta cũng đang từ từ nhìn trở lại Ryuuji.

“Oaaaaaaaaaaaa...!”

Tất cả cùng vỡ òa.

Cả bốn người họ đều hét toáng lên như những tên ngốc. “Yaaaa!”, “Uoaaaa!”, “Oaaaaa!”, “Aaaaa~!” Họ xô đẩy nhau, đập ầm ầm lên tấm đệm, lăn tròn trên đó, cào cấu tấm thảm tatami và bật tưng tưng như những con tôm.

“Chuyện đó xảy ra từ khi nào vậy?! Kushieda...Ý cậu là Kushieda đó á?!”

“Này, sao chuyện lại thành ra vậy được? Tại sao, tại sao, tại sao, tại sao, tại sao?!”

“Kushieda?! Kushieda?! Không thể nào là...Kushieda đó được?! Cậu đang đùa hả~?!”

“Chính xác!” Ryuuji gật đầu.

“Đúng vậy! Là Kushieda Minori! Mình xin lỗi, nhưng mình đã thầm thích cô gái lạ lùng ấy trong suốt hơn một năm trời! Nhưng cô ấy thậm chí còn chẳng hề nghĩ gì đến mình! Cô ấy không tin mình! Cô ấy từ chối mình! Từ chối tình cảm của mình…! Tại sao?!”

Ryuuji ngã phịch xuống đệm. Mình có hút phải con bọ chét nào cũng chẳng sao! Có bị dị ứng đi chăng nữa cũng chẳng phải vấn đề! Cứ khóc đi! Lúc này, không cần biết họ thấy mình trông thê thảm đến thế nào! Cũng đã quá trễ để che dấu bọn họ thêm nữa rồi!

“Nhưng...mình nghĩ cậu rất thân với Kushieda mà? Mình nhớ đã từng vài lần trông thấy hai cậu nói chuyện rất bình thường.”

“Mình cũng thế!” Khi nghe thấy câu nói của Noto, ngay cả người vốn nổi tiếng với trí nhớ rất tệ như Haruta cũng gật đầu đồng tình. Khó có thể coi đó là những lời an ủi được, các cậu biết không hả? Ryuuji muốn phản bác những điều họ nói.

“Tại sao Kushieda lại từ chối cậu? Có lí do gì ư? Mình không thể nào chấp nhận kết quả đó được! Không đời nào! Mình chưa bao giờ nghe kể cậu ấy có bạn trai nào hay bí mật thích ai đó! Người mà Kushieda thích...có vẻ như người đó không tồn tại đâu đúng không?! Vậy tại sao chứ?”

“Mình biết thế nào được?! Sao cậu không đi hỏi cô ấy đi?!”

Lúc này Ryuuji chỉ cảm thấy tức tối khi phải trả lời câu hỏi đó. Vào lúc ấy, Kitamura đứng dậy.

“Được rồi, hãy đi hỏi cậu ấy nào.”

“Cái?” Ryuuji nhìn thẳng vào mặt cậu.

“Mình cũng không thể chấp nhận kết quả ấy được. Nếu mình là một cô gái, mình sẽ hẹn hò với Takasu.”

“Mình cũng thế, mình cũng thế!”, “Mình nữa, mình nữa!” Cả Haruta lẫn Noto đều kêu lên. Kitamura chắc chắn trông rất nghiêm túc, cậu đưa ngón tay giữa đẩy cặp kính của mình lên. Dường như trong cử chỉ đó không có chút do dự nào.

“Cái…gì?! Đừng có đùa!”

“Ừ, dù việc này trông giống như đi hỏi Kushieda về chuyện của Takasu nhưng đúng ra là bọn mình muốn đi nói vài điều với mấy cô gái kia hơn.”

“Nếu đã như vậy, các cậu hãy tự đi đi! Đ, đừng có lôi mình vào chuyện này!”

Kitamura đặt tay lên vai Ryuuji, người đang đau khổ đấu tranh, với vẻ mặt khôn ngoan, cậu ấy nói những điều vô lí như thường lệ.

“Takasu, thay vì ngủ ở đây, tại sao cậu không đối mặt trực tiếp với Kushieda và những cô gái còn lại? Có quá nhiều chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, đầu mình sắp nổ tung rồi, chúng ta nên giải quyết dứt điểm chuyện đó một lần với đám con gái! Đối đầu cũng sẽ chẳng mang lại cho chúng ta điều gì tốt đẹp! Thấu hiểu nhau là bước đầu tiên tiến hướng tới một xã hội hòa hợp! Dù sao thì, trên thế giới này cũng chỉ có nam và nữ thôi!”

“Đừng nói với mình những thứ vớ vẩn đó! Không phải chuyện đó chẳng giống với cậu chút nào sao?! Đừng có lôi mình vào chuyện này! Xin cậu đó!”

Ryuuji khua tay, cố gắng ngăn kế hoạch điên rồ của Kitamura lại…

“Takasu, mình cũng có chuyện muốn nói với đám con gái. Vậy nên tất cả chúng ta hãy đi cùng nhau. Mình nhớ phòng của đám con gái ở dưới cầu thang.”

“Taka-chan! Đây là để báo thù cho Taka-chan! Taka-chi...Ý mình là Taka-chan yêu quý của bọn mình! Sao cô ấy có thể từ chối Taka-chan yêu quý của bọn mình chứ, mình sẽ không bao giờ tha thứ cho Kushieda~!”

“Được rồi, đi thôi, ngay lúc này!”

“Đi nào, mọi người! Takasu cũng sẽ đi cùng!”

“Đỡ lấy~, đỡ lấy~, Kushieda chết tiệt~!”

Ryuuji tóm lấy Kitamura đang rất hào hừng và cố ngăn cậu ấy lại.

“Đừng đi, đừng đi, đừng đi! Mình nói đừng đi mà! Chúng ta không thể ngồi xuống sao?! Xin các cậu đó?!”

“Noto, mang chìa khóa ra! Chúng ta đi!”

Bàn tay của Ryuuji bị Kitamura kéo ra khỏi tấm đệm. “Đ, đ, đợi một chút, các cậu nghiêm túc đó hả?!” Mọi người cùng gật đầu.

“Takasu, giờ là lúc để diễn vở Chuushingura/*Chuushingura: tên gọi của các tác phẩm về cuộc trả thù của bốn mươi bảy ronin cho chủ nhân của mình | wikipedia*/ rồi. Cậu là daimyo/*daimyo (đại danh): lãnh chúa phong kiến thừ thế kỉ 10 tới thế kỉ 19 của Nhật Bản | wikipedia*/ đáng thương của thành Ako, Asano Naganori, bọn mình là bốn mươi bảy ronin/*ronin (lãng nhân: những võ sĩ không còn chủ nhân | wikipedia)*/ trả thù cho cái chết của ngài ấy.”

“Đừng có lấy mình ra làm cái cớ!”

“Được rồi, Kushieda sẽ là Kira bất lương. Mặc dù vậy, chúng ta là những quý ông và chúng ta chỉ có thể tìm các cô gái nói chuyện. Được rồi, phòng giờ đã khóa.”

“Sao chuyện này có thể dừng lại ở một cuộc trò chuyện được?! Chắc chắn nó sẽ biến thành một trận cãi lộn!”

“Ồ~. Kira thật tuyệt vời~. Mình đã sưu tập trọn bộ rồi đó~! Mặc dù câu chuyện có đôi chút khó hiểu~! Mình có nên cắt tóc cho giống anh ấy không~? Nhưng không phải có đôi chút xấu hổ khi mang một cuốn truyện tranh tới chỗ thợ làm tóc sao?”

“Kira của cậu hoàn toàn khác với Kira của bọn mình!”

Trong lúc Haruta trưng ra bộ mặt ngớ ngẩn thường lệ, Kitamura và Noto đã rời khỏi phòng, Haruta cũng vội vã đi theo.

“Chết tiệt! Mình...mình, mình, mình cũng chẳng thèm quan tâm nữa! Mặc kệ các cậu!”

Ryuuji suýt nữa khóc òa lên, nhưng vẫn có một điều rất đáng ngại, không có cậu vở Chuushingura sẽ không thể biểu diễn được. Vậy là cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài chạy theo sau những cậu bạn của mình.

☺☻☺☻☺

“Được rồi, mấy cô! Bọn tôi đến trả thù đây! Nhanh lên mở cửa ra bằng không...Hở? Này, cửa để mở!”

Kitamura xoay cái nắm đấm cửa rẻ tiền, cánh cửa lập tức mở ra. Kitamura thấy đôi chút bối rối, cậu vội quay sang nhìn những người khác. “Được rồi các cậu, kết thúc rồi” Ngay khi Ryuuji chuẩn bị đóng cửa lại…

“Thật may mắn~. Hề hề hề. Mấy đứa con gái chết tiệt~. Đừng nói với rằng mình họ đúng là những kẻ thích khỏa thân cố tình không khóa cửa trong khi thay quần áo đó…”

“Đi thôi! Kitamura, Takasu!”

Haruta mở cửa xông vào trong phòng không hề do dự. Theo sau đó là Noto, cậu ấy cũng đẩy Kitamura và kéo tay của Ryuuji tiến vào trong. Khi cả bốn người xông vào phòng của các cô gái. Ryuuji cảm thấy cả người mình cứng đờ, cậu sẵn sàng cho một tiếng thét kinh hoàng sắp xảy ra. Nhưng…

“Này! Ở đây chẳng có ai cả!”

“Thật sao...Họ thật quá luộm thuộm. Nhân tiện, cái gì đây?”

Ryuuji dò xét khắp căn phòng sáu mét vuông, cậu cau mày như một mụ già bị quỷ ám. Không phải nó cùng một kiểu với căn phòng của chúng ta sao?

Hành lí của năm cô gái được vứt bừa phứa khắp mọi nơi...Những chiếc túi đã được kéo khóa thì vẫn ổn, nhưng với những chiếc đã được mở ra, những món đồ bên trong túi đang đổ tràn ra ngoài. Có thể trông thấy trên sàn nhà là bàn chải đánh răng, máy sấy tóc, dây đeo điện thoại, vài chiếc túi cỡ nhỏ, những cuốn tạp chí và đủ loại phụ kiện của con gái. Những bộ đồ trượt tuyết chỉ đơn giản là được ném sang một bên, có đúng hai chiếc áo khoác và bốn chiếc váy là được treo tử tế trong tủ quần áo. Cuối cùng, chỉ có độc một chiếc tất nằm dưới chân tường. Điều khiến Ryuuji cảm thấy khó chịu nhất là những chiếc tất lạ lùng nằm lung tung mà thiếu đi bạn đồng hành của mình.

“Sao lại có người bừa bãi đến như vậy…! Aaaa~...!”

“Kiềm chế lại, Takasu! Giờ không phải lúc cho chuyện đó!”

Kitamura tóm lấy vai Ryuuji ngăn cậu lại, lúc ấy cả người Ryuuji đang run lên. Phải nói thêm là, dưới sự kiểm soát của Ryuuji, tất cả mọi người ở phòng con trai đều cất túi trong tủ quần áo, những bộ đồng phục được treo trong đó một cách cẩn thận, còn đồ trượt tuyết cũng được phơi cạnh cửa sổ cho khô sau khi đã vắt sạch nước. Bên cạnh đó, cậu thậm chí còn buộc mọi người phải cất đồ trở lại túi sau khi đã sử dụng xong.

Tất cả đều vì nếu như bốn, năm học sinh trung học không thể sống ngăn nắp trong một nơi rộng sáu mét vuông, thì sẽ chẳng có cách nào giữ cho mỗi người một khoảng không thoải mái. Bên cạnh đó, những món đồ vứt lung tung sẽ thu hút thêm nhiều thứ nữa. Nếu có người ném ra thứ gì đó, đống lộn xộn sẽ dần dần chất đống. Sống trong một không gian bừa bộn sẽ khiến đầu óc ta loạn lên. Tâm trạng chúng ta sẽ trở nên tệ hơn nếu phải sống trong một nơi chật chội và bừa bãi như thế này.

Thế nhưng mình cũng chưa bao giờ nghĩ...Mặc dù chỉ là trong ba ngày hai đêm, mấy cô nàng này không muốn được ngủ thoải mái hơn một chút sao? Ít nhất họ cũng phải thu dọn đồng phục với mấy bộ đồ trượt tuyết chứ! Những bộ đồ trượt tuyết có thể bốc mùi, còn váy đồng phục có thể bị nhàu...A~, không được! Ryuuji cắn chặt môi, cậu cố gắng không dọn dẹp những món đồ bị vứt lăn lóc.

“Họ đã rời phòng mà thậm chí còn không khóa cửa...Hẳn là họ nghĩ rằng cửa sẽ tự khóa và đi chơi đâu đó rồi, đúng không? Hay họ đã đi tắm nhỉ? Nhân tiện, mấy cô gái này mang theo bao nhiêu đồ ăn vặt vậy?”

Trong khi lơ đãng nhìn vào bãi chiến trường trong căn phòng, Noto bất ngờ hét lên, “Oaa!”

“Có chuyện gì vậy~ Noto-chan~?”

“Mình đã trông thấy! Một cái áo hai dây màu xanh!”

“Mình phát hiện ra một cái khăn ướt~! Yay…!”

Noto và Haruta nhặt những món báu vật mà họ đã tìm thấy lên và nháy mắt với nhau, khen ngợi tinh thần thám hiểm của mình. Là lương tri của cả lớp 2-C, Kitamura nhắc nhở hai người họ,

“Này, dừng lại ngay! Sao các cậu có thể...Takasu, cậu cũng dừng lại đi!”

“U~...K, không giống như cậu nghĩ đâu!”

Ryuuji vội vàng giấu chiếc tất của ai đó ra sau lưng mình.

“Đúng thật là, ngay cả Takasu cũng vậy...Đừng nghịch những vật dụng cá nhân của người khác nữa! Được rồi các cậu, hãy trả chúng trở về nơi các cậu đã tìm thấy! Oa, mình vừa mới dẫm lên cái gì thế này? Gì đây...Kem dưỡng ẩm à? Hừm...Mình tự hỏi đây là kem bôi tay hay kem bôi mặt nhỉ? Hừm...có mùi tinh dầu thảo dược.”

“Để mình xem, ồ…”

“Đó là tinh dầu!”

“Ôi trời~ chỉ ngửi mùi thôi cũng đủ thấy hư hỏng rồi, hề hề.”

Kitamura bóp một ít kem dưỡng ẩm từ trong tuýp lên mu bàn tay, tất cả tiến lại gần ngửi ngửi mùi hương của nó. Kitamura thoa kem rồi nói, “Ồ, mềm thật đó”...Chẳng hề giống với lương tri của lớp 2-C một chút nào.

“...Ê~ hề hề!”

Haruta đột nhiên cười lên.

“Các cậu biết không, chúng ta trông giống hệt mấy kẻ biến thái ấy, phải vậy không? Chúng ta sẽ bị bắt quả tang trong tình cảnh này, đúng không?”

“Cậu đang nói cái gì vậy? Chúng ta ở đây là để trả thù. Ít nhất mục tiêu của chúng ta cũng bình thường.”

Đúng vậy. Khi nghe thấy câu trả lời của Noto, cả Ryuuji lẫn Kitamura đều gật đầu đồng ý.

“Nhưng giờ đúng là chúng ta đều trông rất tệ hại!”

Giờ nghĩ đến chuyện đó...Họ nhận ra rằng mình đã làm những chuyện mà chỉ nhìn bên ngoài thôi cũng đã thấy khả nghi rồi.

Haruta đang vắt chiếc khăn mà ai đó đã dùng trên cổ, Noto cầm chiếc áo hai dây của một ai đó. Còn Ryuuji đã trộm một chiếc tất, trong khi Kitamura thì đang xoa kem dưỡng ẩm trên tay và đắm chìm trong mùi hương của nó.

Kitamura nhẹ nhàng xoa tay rồi nói,

“...Giờ chúng ta trông rất khả nghi, nhưng chúng ta không phải những tên biến thái đến đây trộm đồ của đám con gái. Mặc dù lúc này có thể chúng ta trông giống như những tên biến thái, nhưng nếu chúng ta đặt những món đồ của đám con gái trở về đúng nơi của chúng trước khi họ trở về và rồi tiến vào một lần nữa, vậy thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa. Các cậu nghĩ thế nào?”

Đúng là một câu nói hoàn hảo. Có vẻ như mọi người đều đồng tình, nhưng vào đúng lúc đó…

Cạch! Trong căn phòng nơi những kẻ biến thái đang dàn cảnh cho những món đồ của các cô gái, họ có thể nghe thấy tiếng tay nắm cửa mở ra.

☺☻☺☻☺

Trong số tất cả những người có thể tiến vào, đó lại là Taiga.

Trong nháy mắt, tất cả lao vào trong tủ đồ, tim họ đập như điên. Trong số tất cả các cô gái, Taiga là người đáng sợ nhất và cũng là người khó nói chuyện nhất.

Từ khe hở nhỏ xíu trên cánh cửa tủ đồ, họ có thể trông thấy những chuyện đang xảy ra bên ngoài.

“Chúng ta đi đời rồi…”

Xuỵt! Ryuuji chặn tiếng rên rỉ của Noto lại, nhưng ngay bản thân cậu cũng thấy sợ đến són ra quần. Cùng với việc chui vào trong tủ đồ, tất cả đã nghiễm nhiên trở thành những kẻ biến thái...Một đám biến thái. Nếu so sánh với việc phấn khích với những món đồ cá nhân của các cô gái trong căn phòng trống không thì chuyện này còn tệ hơn rất nhiều. Bây giờ họ đã không còn bất cứ lí do chính đáng nào để gọi đây là một cuộc đột nhập đứng đắn nữa rồi. Chúng ta còn chẳng có cái quyền đó!

Ryuuji nuốt nước bọt, lúc này họ chỉ có thể lẩn trốn và quan sát. Có vẻ như Taiga chẳng hề nhận ra Ryuuji và đồng bọn đang quan sát mình, cô ném chiếc chìa khóa lên trên tấm thảm tatami, thậm chí cô ấy còn không để ý rằng ngay từ đầu cánh cửa đã không khóa.

Có vẻ như cô ấy vừa trở về sau khi tắm.

Taiga mặc một chiếc áo thun có mũ và quần dài, mái tóc dài ướt nhèm của cô được buộc lên cao. Gương mặt Taiga đỏ ửng, cô ấy thở dài và lau tóc bằng chiếc khăn vắt trên vai. Rồi cô nhặt lấy chiếc máy sấy tóc đã được bỏ lại giữa phòng, cầm lấy dây cắm trong khi nhìn quanh. Có vẻ như cô đang tìm một ổ cắm điện.

Ổ điện nằm ngay trên bức tường nơi Taiga đang đứng, thế nhưng Taiga lại buông thõng vai thất vọng rồi nói,

“Chẳng có cái nào cả…”

Ryuuji trượt khỏi tấm đệm cậu đang ngồi, nếu không rơi trúng chân Noto thì có lẽ cậu đã gây ra tiếng động.

“Takasu…!”

“Xin lỗi…!”

Ryuuji xin lỗi bằng một giọng còn nhẹ hơn cả tiếng thở. Tất cả đều là lỗi của Taiga vì đã ngớ ngẩn đến vậy, mình không thể tin được rằng con nhỏ đó chỉ ném chiếc máy sấy tóc đi mà không nhận ra có ổ cắm ở ngay trước mắt mình. Ngay khi Ryuuji đang tự hỏi Taiga sẽ xử lí thế nào với mái tóc ướt nhèm, cô đã bước nhanh về phía chiếc tủ lạnh như thể nhớ ra điều gì đó và lấy ra một chai trà mình mang đi từ trước.

Taiga đứng đó mở nắp chai. Cô ấy chống một tay lên hông, sau khi tắm xong cô ấy quyết định mình sẽ uống một hơi hết cả chai trà,.

“...Khụ!”

Và kết quả là cô ấy sặc.

Hậu quả của sự cố đó là nước trà bắn ra khỏi miệng. Taiga liếc qua một cái rồi chỉ thốt lên,

“Ôi trời.”

Giờ không phải lúc nói câu đó!...Người trốn trong tủ quần áo cũng cảm thấy rất bực bội. Khi trông thấy vũng nước trà trên tấm thảm tatami, Ryuuji nghiến răng, Nếu bà không nhanh lau nó đi, nó sẽ để lại vết ố trên tấm thảm!

Phải chăng Taiga đã nhận được tín hiệu thần giao cách cảm của Ryuuji? Cô ấy vội vàng lấy chiếc khăn mình dùng để lau tóc và bắt đầu cúi xuống chùi vệt ố. Vậy thì bà sẽ lau tóc bằng cái gì? Trước mối bận tâm của Ryuuji, Taiga đã nhanh chóng trả lời câu hỏi của cậu bằng cách, dùng chính chiếc khăn ấy lau tóc.

“Ê~...?!” Ngay cả Haruta cũng phải thốt lên, còn Ryuuji suýt nữa đã nổi điên. Thật không thể tin được! Chẳng thể nào tin được! A~. Taiga, sao bà có thể lơ đễnh đến vậy? Rồi cô ấy lại uống trà, Ryuuji nhìn vào má Taiga. Cô ấy trông giống như một con búp bê và dễ thương như một công chúa trong câu chuyện cổ tích, tuy nhiên…“Hức!”...Tui có thể cầu xin bà đừng làm chuyện đó được không? Đừng nấc cục nữa!

Taiga đậy nắp chai rồi lại đi loanh quanh trong phòng, cô sử dụng chiếc khăn cô ấy vừa chùi vết nước trà để lau khô mái tóc mình.

“Oa!”

Thế rồi Taiga vấp phải hành lí của ai đó và ngã sấp mắt. Chỉ đơn giản như vậy thôi, nhưng bằng một cách nào đó cô đã khiến tất cả những người trốn trong tủ đồ đều phải phản ứng lại, đó đúng là tài năng thiên bẩm của cô ấy.

“Ui…”

Chiếc chai đã vơi đi một nửa trong tay Taiga cuối cùng lại rơi trúng đầu cô. “...!”, “U~...!” Các anh chàng phải bịt miệng lại để ngăn tiếng cười của mình lại, cơ thể họ giật giật mất kiểm soát, họ đang được diện kiến Thánh hậu đậu. Tuy nhiên với Taiga, vụng về cỡ đó cũng chỉ là chuyện rất bình thường.

“A...Chuyện gì thế này...Aaa…”

Taiga xoa đầu trông thật thoái mái, cô ấy lăn người nằm xuống tấm thảm tatami, tay chân cô dang rộng, Taiga ngáp dài. Cô vặn hông trong khi ngâm nga một bài hát với đôi mắt nhắm nghiền. “I~ i~ i~” ...Bài hát chẳng có gì ngoài những tiếng bắt chước tiếng kêu của mấy con ve. Ôi trời, mình không thể chịu thêm được nữa.

“...Phì. Ha!”

“?!”

Thủ phạm chính là Ryuuji.

Bầu không khí bên trong chiếc tủ quần áo trở nên căng thẳng, ba người còn lại đều khẽ đấm vào lưng Ryuuji, nhưng đã quá trễ để thu lại âm thanh đó rồi. Taiga nhanh chóng nhận ra có điều gì đó bất thường, cô bật dậy nhanh như một con mèo rồi tóm lấy chai nước trong tay. Vẻ kinh hãi xuất hiện trên gương mặt Taiga, mặt cô trắng bệch như thể đang mang một cái mặt nạ, duy chỉ có đôi mắt long lanh vẫn kìm nén mọi cảm xúc là trợn lên hết mức có thể. Cô đưa mắt quét khắp mọi nơi trong khắp căn phòng. Sau khi đã đảo một vòng, nó dừng lại phía trước cái tủ như thể bỗng nhiên phát hiện ra điều gì đó.

Taiga cầm cái chai trong tay phải, trong khi dùng tay trái che mặt và từ từ tiến về phía chiếc tủ. Vào đúng lúc đó, có một chuyện không thể nào ngờ được đã xảy ra…

“Mình không nghĩ là Taiga sẽ khóa cửa rồi đi ngủ đâu, phải vậy không?”

“Có thể lắm, biết đâu cậu ấy sẽ làm những chuyện như thế.”

“Aha ha ha ha…” Tiếng cười của bốn cô gái, thêm cả tiếng của Maya và Ami cùng vang lên. Giọng nói của các cô gái trong hành lang đã truyền vào qua bức tường mỏng của khách sạn vọng vào trong tủ đồ. Giọng nói đang tiến lại gần hơn, họ sắp sửa vào phòng, trong khi đó trước mắt mấy anh chàng là Taiga sắp mở cửa tủ.

“Suỵt! Đừng có gây tiếng động!”

Mình là người đã vô tình bật cười, vậy nên mình phải chịu trách nhiệm. Ryuuji cầu nguyện, cậu mở cửa tủ trước khi Taiga có thể làm.

“Íii~ Íiiiii~...!”

Khi một người bắt gặp chuyện gì đó thật sự đáng sợ, có lẽ họ cũng chẳng thể phát ra được bất cứ âm thanh nào. Và vậy là Taiga rít lên như một con khỉ con, đôi mắt cô biến thành màu trắng còn đôi chân thì tê liệt quỳ xuống trước mặt Ryuuji, người đột nhiên xuất hiện trước mắt cô ấy. Ngay cả khi đã cô ấy biết có người trong đó, phản ứng này quả giống với lúc nhìn thấy một đám biến thái xuất hiện trong tủ và một trong số họ nhảy ra ngoài cố kéo cô vào.

“Xin, xin, xin bà đừng kêu lên! Tui rất rất rất xin lỗi về chuyện này! Xin bà hãy tha lỗi cho tui!”

“R, R, R, Ryuuji t, t, t, từ trong t, t, tủ…?!”

Với bộ mặt của một mụ già bị quỷ ám, Ryuuji không chỉ quỳ xuống xin lỗi, cậu còn nắm lấy bàn tay cứng đờ của Taiga và kéo cô vào trong tầng dưới của chiếc tủ. Ngay trước khi Taiga bất tỉnh, Ryuuji đã giải thích như thể một người chồng vừa bị bắt gặp ngoại tình, “Tui sẽ giải thích tất cả mọi chuyện cho bà sau.” Vào đúng lúc đó…

“Hở? Cửa mở khóa rồi. Này, Taiga! Sao cậu có thể bất cẩn quá vậy…?”

Cánh cửa mở ra, giọng nói của Maya và những người khác vọng vào trong phòng. Vừa đúng lúc đó Kitamura cũng nhẹ nhàng đóng cửa tủ.

“Cứ…”

...u! Đó là tất cả những gì Taiga có thể thốt lên.

“Cả đời này...tui chỉ cầu xin bà đúng chuyện này thôi...xin bà…”

Ryuuji đã trở thành một tên biến thái thật sự, cậu khẽ thì thào bên tai Taiga trong khi khóa chặt người cô bằng chính cơ thể mình. Cậu có thể cảm nhận được rằng Taiga thật sự vừa mới tắm xong, cậu có thể thấy hơi ấm từ cơ thể cô truyền qua chiếc áo thun có mũ và chiếc quần dài.

Dù gì Taiga cũng là một cô gái, chỉ riêng hành động này cũng đủ để cậu bị bắt, chưa kể đến chuyện Ryuuji còn đang bịt miệng Taiga. Cô cố cắn vào tay cậu với chiếc hàm của loài mãnh thú, thế nhưng Ryuuji cũng chỉ đơn giản cố gắng không hét toáng lên vì đau đớn. Mái tóc ướt nhèm vùng vẫy dưới cằm Ryuuji. Cốp! Ryuuji có thể thấy đầu cô ấy đã va vào đầu mình. Cho dù vậy, cậu vẫn không kêu tiếng nào. Mình không thể phạm sai lầm thêm một lần nữa được. Ryuuji nhận ra bàn tay mình đang nắm bé nhỏ ra sao, cơ thể cậu đang ôm mảnh mai đến nhường nào, trong thoáng chốc, cậu đã lo mình đang siết một lực quá mạnh lên cô ấy. Nhưng cậu thấy thật nhẹ nhõm khi những cú thúc liên tiếp vào hàm mình vẫn mạnh như trước. Một cảm giác hơi khác so với cảm giác tội lỗi đang nằm rải rác đâu đó cùng với nỗi đau ấy.

“Hở? Taiga không có ở đây...Không phải cậu ấy nói mình quay lại trước để sấy tóc sao?”

“Chìa khóa nằm ở kia. Lẽ nào cậu ấy vào phòng vệ sinh rồi? A~...Đó đúng là một bể tắm tuyệt vời…! Mặc dù đó không phải một suối nước nóng, nhưng chắc chắn vẫn rất tuyệt khi được ngâm mình trong một bể tắm khổng lồ như vậy.”

“Mình cũng nghĩ thế. Lát nữa mình muốn được ngâm mình thêm lần nữa. Chúng ta có thể ngâm mình bao nhiêu lần tùy thích trước khi tắt đèn đúng không?”

“Nanako-chan, hẳn là cậu thích tắm lắm nhỉ. Nếu cậu định đi tiếp thì tính thêm cả mình nữa nhé, mình có thể giảm cân bằng cách đó. Nhân tiện, Ami-chan, cậu có chắc cậu không muốn một bức ảnh đặc biệt không? Mình chắc chắn rằng nó sẽ thành một đề tài nóng hổi!”

“Thật sao~? Nhưng mình không thích trở thành người nổi tiếng đâu~.”

Khi trở về căn phòng của mình, Minori, Ami, Maya và Nanako bắt đầu tán gẫu với nhau, họ dùng nước hoa của mình, ăn vặt và xem vô tuyến. Tất cả đang làm việc riêng của mình, nhưng có vẻ như không một ai nhận ra hành vi quấy rối đang diễn ra bên trong tủ. Chỉ riêng sức của mình Ryuuji là không đủ để giữ Palmtop Tiger cuồng loạn.

Mọi chuyện sẽ rất tệ nếu như Taiga thoát được. Chuyện bị bại lộ chỉ còn là vấn đề thời gian thôi, đúng không? Ngay khi Ryuuji nghĩ vậy…

“...Mình vừa mới nghĩ ra một chuyện. Có khi nào Taiga đã một mình đi sang phòng của hội con trai không? Để tìm Maruo ấy?”

Maya trùm một chiếc khăn lên trên mái tóc dài, cô ngồi bắt chân trên tấm thảm tatami rồi hỏi. Khi nghe thấy tên mình, trong thoáng chốc Taiga giật nảy. Trùng hợp thay, ở ngăn tủ phía trên Kitamura cũng phản ứng giống vậy.

Nanako ngồi đối diện Maya và đang bôi kem dưỡng da (thứ Kitamura đã bôi lên tay trước đó), cô mỉm cười rồi nói,

“Taiga sang phòng con trai một mình ư? Sao lại có chuyện đó được? Câu nghĩ hơi quá rồi.”

“Ô, lẽ nào cậu ấy đi làm gì đó cùng với Takasu-kun, Yuusaku chỉ tình cờ xuất hiện thôi...Cũng có thể lắm, phải không?”

“Cậu nói ‘làm gì đó’ nghĩa là sao?” Nanako ngờ vực hỏi. Ryuuji cũng nghĩ như vậy. Cậu nói ‘làm gì đó’ nghĩa là thế nào?! Vừa vặn là Takasu-kun cũng đang giữ chặt Taiga trong tủ đồ.

“Ê~...?! Nếu chuyện đó xảy ra, mình sẽ không thế này! Nhân tiện, gần đây có chuyện gì với Taiga vậy? Cậu ấy thực sự đang đeo bám Maruo à? Nói thế nào đi chăng nữa, không phải cậu ấy thân với Takasu-kun nhất sao? Lúc trước khi chúng ta tới nhà cậu ấy, Takasu-kun thậm chí còn đi rửa đĩa nữa! Vậy nghĩa là Takasu-kun đến nhà cậu ấy suốt đúng không? Lẽ nào chúng ta chỉ hiểu nhầm rằng cậu ấy thích Maruo, nhưng thực ra cậu ấy đang hẹn hò với Takasu-kun? Nếu đó là sự thật thì thật tuyệt!”

...Taiga, người đã chống cự trong suốt quãng thời gian vừa rồi, đột nhiên ngừng cử động. Với tình hình lúc này, ngay cả Taiga cũng nghĩ mình không tiện ra ngoài. Vậy là Ryuuji quyết định mình sẽ buông lỏng tay, còn Taiga cũng không xồ ra khỏi tủ rồi hét lên, ‘Mình đã ở đây suốt từ nãy đến giờ!’. Từ tia sáng chiếu vào qua khe hở trong tủ, Taiga nín thở với gương mặt cứng đờ và liếc nhanh sang Ryuuji, như thể đang nói với cậu, ‘Tôi sẽ nhớ chuyện này!’.

“Kushieda-san, cậu nghĩ thế nào? Cậu thân với Taiga nhất mà, hẳn là cậu biết chuyện gì đó đúng không? Taiga thích Maruo hay Takasu-kun? Là Takasu-kun, phải không?”

“Ôi trời, cho dù cậu có hỏi mình đi chăng nữa, mình cũng không biết phải trả lời như thế nào. Sao chúng ta không đợi cho đến khi Taiga quay trở lại nhỉ?”

Minori kẹp chiếc cặp lên mái tóc mới gội của mình, cô nghiêng đầu trả lời.

“Ê~?! Sao mà Taiga có thể kể cho chúng ta nghe chuyện đó được?! Nhân tiện, ngay từ đầu cậu đã im lặng rồi...Có chuyện gì sao?”

“Thật à? Có lẽ vì mình đã quá mệt mỏi sau khi trượt tuyết. Giờ đôi lúc mình cũng cảm thấy hơi buồn ngủ.”

“Ê~. Bọn mình không thể để cậu đi ngủ được~! Tối nay chúng ta phải nói chuyện con gái! Cho mình hỏi, nếu cuối cùng Takasu-kun và Taiga lại đến với nhau, cậu có ý kiến gì với chuyện đó không?”

“Minorin sẽ nói ‘Ô ô ô~’ rồi không nói gì cả~.”

“Ha!” Ami phát ra tiếng cười bí hiểm, nó ngay lập tức đóng băng bầu không khí trong phòng, cũng như bầu không khí bên trong ngăn tủ phía dưới.

“Hở? Chuyện gì vậy? Ami-chan muốn nói gì thế? Hãy kể cho bọn mình nghe đi! Cậu cũng muốn biết mà, đúng không Nanako-chan?”

“À, tất nhiên là mình muốn rồi. Nghĩ lại thì, đôi khi Ami-chan toàn nói những chuyện mà chỉ mình Kushieda-san mới có thể hiểu được.”

“Ôi trời, mình không biết ngay cả hai cậu cũng có thể nhận ra chuyện đó đấy~? Minori-chan, mình xin lỗi, nhưng vì cậu đang giả ngốc, Ami-chan không thể không kể chuyện này được.”

Minori vẫn lặng thinh và chỉ nhìn thẳng vào mặt Ami. Ami chớp đôi mắt chihuahua như thường lệ, cô cố tình để lộ một nụ cười đáng yêu và nhìn trở lại Minori.

“Này, đừng nói chuyện bằng mắt nữa, nói gì đó đi! Ami-chan!”

“...Maya-chan đã nói vậy, Minori-chan, cậu định sẽ làm gì? Cậu có muốn mình kể ra không~?”

Ami nghiêng đầu, cuối cùng Minori cũng lên tiếng.

“Kể cái gì chứ?”

Ryuuji nuốt nước bọt. Chỉ riêng chủ đề đó thôi cũng đã đủ ớn lạnh rồi, nhưng điều còn đáng sợ hơn là vẻ mặt của Minori, cặp mắt cô hơi nheo lại trong khi cằm hơi hất lên và nhìn thẳng vào mặt Ami. Cậu đã từng nhìn thấy điệu bộ đó trước đây và cậu cũng chưa bao giờ quên được vẻ mặt ấy. Đó vẻ mặt của Minori trong buổi diễn tập cho lễ hội trường, khi cô ấy hỏi về bố của Taiga. Gương mặt đó có nghĩa là cô ấy thật sự tức giận.

Mặc dù vậy Ami không hề đầu hàng mà thậm chí còn để lộ nụ cười thoải mái giống như nữ hoàng ma mãnh để lộ ra sức mạnh thực sự của mình vậy, gương mặt xinh đẹp của cô ấy thông báo.

“Về chuyện Minori-chan đã từ chối lời tỏ tình của Takasu-kun trong đêm Giáng Sinh ấy! Hay cậu đã quên chuyện đó rồi? Ôi trời~ Đúng như những gì mình mong đợi từ cô gái nổi tiếng được người khác theo đuổi~! Thật thú vị~! Thật tuyệt vời~! Vậy ra những người đã bị từ chối không đáng để nhớ đến sao~! Aha ha!”

“Hở? Cái? Êêêêêêê~?! C, c, chuyện gì đã xảy ra vậy?! Takasu-kun tỏ tình với cậu á?! Có thật không?!”

“Và cậu đã từ chối cậu ấy sao?! Vào đêm Giáng Sinh á? Không thể nào! Làm sao mà Ami-chan biết được chuyện này?!”

“Hửm~. Mình tự hỏi làm thế nào nhỉ~. Chuyện đó thực sự rất kinh ngạc~.”

Minori phớt lờ sự phấn khích của Maya và Nanako, cô thở dài và lạnh lùng nói,

“...Amin, tại sao cậu lại nhắc đến chuyện này...?”

Khi nghe thấy câu hỏi đó, câu trả lời của Ami là,

“Bởi vì cậu lúc nào cũng giả ngốc. Mình nghĩ cậu. Thực. Sự. Rất. Tuyệt. Vời. Cậu có thể giả vờ như thể chẳng có chuyện gì xảy ra rồi nói bất cứ thứ gì mình thích để vượt qua chuyện này.”

Những lời của Ami thẳng thừng đến đáng sợ, giọng điệu gay gắt của cô nghe như thể cô ấy sắp đánh nhau với Minori vậy.

“Người mà Takasu-kun thích không phải là Taiga, đó là cậu, đúng không? Thế nhưng cậu đã từ chối cậu ấy và giờ cậu giả vờ như thể mình chẳng nhớ gì cả. Cậu lúc nào giả ngốc và nói những thứ như ‘Hãy thân thiết với nhau đi’ hay ‘Minh hi vọng mọi chuyện lúc nào cũng như thế này!’...Cậu thực sự rất biết cách ăn nói đó! Cậu có nhận ra những gì mình nói đáng sợ đến thế nào không? Một cô gái nói với cậu con trai mà mình vừa mới từ chối rằng hãy thân thiết với nhau đi! Và cư xử như thể mọi chuyện đều giống với trước đây! Cậu mong cậu ấy sẽ đón nhận chuyện đó như thế nào đây?! Cả trong lúc trượt tuyết cũng vậy, cậu chủ động đến gần cậu ấy như thể muốn nói cho mọi người biết cậu là con người ngốc nghếch đến mức nào vậy. Cậu có nhận ra hậu quả từ những hành đông vô ý của cậu không? Cậu có biết nó độc ác đến thế nào không hả?”

Những người trốn trong tủ và mấy cô gái trong phòng đều nín thở. Cả người trong cuộc lẫn người ngoài đều không thể nói được câu gì.

“...Mình không quan tâm cậu phát hiện ra chuyện đó từ khi nào?! Cậu có tận mắt nhìn thấy không? Mà cậu thì hiểu gì về mình?! Cậu có thể đọc được suy nghĩ của mình không?! Hơn nữa, chuyện này chẳng liên quan gì đến cậu cả! Cậu chẳng dính dáng gì đến việc đó hết!”

Chỉ có mình Minori lên tiếng.

“Là vì nó không liên quan gì đến mình đúng không? À...Mình hiểu rồi, mình xin lỗi. Nhưng khi mình nghe chuyện cậu từ chối Takasu-kun, mình đã nghĩ rằng, ‘Không biết đó có phải vì cảm giác tội lỗi không nhỉ?’ Hóa ra là chẳng liên quan gì.”

“Mình đã nói là nó không kiên quan gì tới cậu và mình cũng chẳng hiểu cậu đang có ý gì. Nếu cậu đã tin như vậy thì mình cũng không quan tâm, tùy cậu, hãy để mình được yên.”

“Mình sẽ làm thế nếu nó không dính dáng gì tới mình~. Rồi, vậy là nó không liên quan gì tới mặc cảm tội lỗi hết. Ôi trời, vậy mà mình đã nghĩ cậu lúc nào cũng thích Takasu-kun, nhưng cậu đã quyết định từ chối cậu ấy chỉ vì cảm thấy có lỗi...với ai đó...Nhưng hóa ra chỉ đơn giản là vì cậu ghét Takasu-kun nên cậu mới từ chối cậu ấy~. Rồi, vậy nếu như ngày mai Ami-chan đi nói với Takasu-kun rằng, ‘Minori-chan từ chối cậu là bởi vì cô ấy căm ghét cậu’ thì sao? Thay vì cứ dây dưa như thế này, cậu không nghĩ rằng kết thúc sớm chuyện đó một cách dứt khoát thay vì để lâu dài sẽ nhẹ nhàng hơn ư?”

“...Cứ làm gì cậu muốn.”

“Được! Đã rõ! Ồ, làm luôn bây giờ thì sao nhỉ?”

“...Mình đã nói là tùy cậu mà.”

“...Cậu thực sự biết cách giả vờ làm một cô gái ngoan hiền đó.”

“...Ý cậu là sao?!”

“...Mình tự hỏi, vậy nghĩa là gì nhỉ?”

“Đủ rồi! Dừng lại!” Maya quyết định liều mình chen vào giữa hai người họ. Khoảng thời gian bị đóng băng cuối cùng cũng đã bắt đầu trôi tiếp.

“Ami-chan, cậu bị sao vậy?! Đừng làm thế nữa, chúng ta đang trong chuyến dã ngoại khó khăn lắm mới có được mà! Mình rút lại tất cả những gì mình đã nói! Người làm mình phát bực là Noto-kun! Vậy đó! Kushieda-san, cậu có thể ngừng lại được không? Mình xin cậu đó!”

Nanako ngồi bên cạnh Minori cũng nói,

“Lát nữa khi Taiga trở lại và phát hiện ra hai cậu đang cãi lộn, cậu ấy sẽ cảm thấy rất tệ. Các cậu biết mà, bố mẹ cậu ấy đã li dị. Mình cũng đến từ một gia đình đơn thân, mình biết, nhìn thấy mọi người gây gổ với nhau khiến mình nhớ lại những cuộc cãi vã của bố mẹ. Vậy nên...Ami-chan, lần này cậu đi quá xa rồi, cậu hãy xin lỗi và chấm dứt chuyện này đi.”

Ami im lặng trong chốc lát rồi cuối cùng cũng xin lỗi.

“...Mình xin lỗi Minori-chan, có vẻ như mình đã làm quá rồi, liệu chúng ta có thể quên những điều đã nói đi được không?”

Ami cúi đầu. Minori nhìn vào cô rồi vỗ tay thật mạnh.

“Được! Vậy chúng ta hòa! Rồi, mình sẽ quên đi chuyện này!”

Bầu không khí căng thẳng cuối cùng cũng giãn ra.

“Nhân tiện, Taiga đi đâu rồi nhỉ? Tại sao chúng ta không đi tìm cậu ấy và tranh thủ đi thay đổi tâm trạng nhỉ?” Maya cố tình nói với giọng vui vẻ. Với hi vọng sẽ nhanh chóng thay đổi bầu không khí, các cô gái liền gật đầu và rời khỏi căn phòng.

Két! Cánh cửa tủ mở ra.

“...Mình nghĩ chúng ta vừa mới bắt gặp điều chúng ta không nên thấy…”

Người đầu tiên đi ra là Kitamura, Noto và Haruta cũng theo sau.

“Biết nói thế nào nhỉ, Kushieda...Trời, mình mừng là mình đã không hỏi cô ấy bất cứ câu nào lạ lùng…”

“Điều mà mình không tài nào hiểu được là họ cãi nhau về cái gì thế! Mình là người duy nhất không hiểu sao? Tại sao Ami-chan phải làm tất cả những chuyện đó? Này, Taka-chan, cậu có biết tại sao…?”

“Đ...đó cũng là điều mình muốn biết! Có chuyện gì vậy chứ...mọi người cứ như thế…”

Suy nghĩ của Ryuuji rơi vào trạng thái hỗn loạn, cậu bò ra khỏi ngăn tủ phía dưới.

“...Tại sao ông...tên khốn...thảm hại…!”

Taiga phất mái tóc dài ướt nhèm, không rõ vì cô ấy bực mình hay vì lí do nào khác, gương mặt của Taiga hoàn toàn đỏ lừ, cô vừa đứng vừa thở nặng nhọc. Ôi trời. Ryuuji chuẩn bị cho điều mà Palmtop Tiger sắp làm và vội vàng nhắm mắt lại.

“Nghiến chặt răng vào, tên khốn!”

Trong khi cậu chờ đợi cú tát đau điếng từ Taiga…“Oa...!”. Tay phải Taiga không hiểu sao đánh trượt và cuối cùng cô ngã xuống tấm thảm tatami. Cô xấu hổ che đi gương mặt đỏ lừ.

“Thật nực cười! Chuyện gì đang diễn ra vậy...và tại sao tôi lại bị lôi vào tất cả những chuyện này chứ?! Mấy người vẫn có thể trở về phòng của mình! Nhưng còn tôi thì sao?! Tôi phải trải qua hai đêm nữa với họ và phải giả vờ như thể tôi chẳng biết gì cả! Tôi phải giả ngố trong khi Minorin và Baka-chi cư xử như vậy…!”

“Cậu nói đúng~. Tội nghiệp~.”

“Im mồm, tên ngốc lông lá! Chuyện gì vừa mới xảy ra vậy...Tại sao Minorin và Baka-chi lại cãi nhau? Có phải vì tôi đã không kể cho Baka-chi nghe tất cả mọi chuyện không…?”

Chẳng có ai ở đó dám trả lời câu hỏi của Taiga cả. Đám con trai trao cho nhau những ánh mắt khó xử sau khi trông thấy các cô gái cãi lộn, điều mà đáng lẽ ra họ không nên thấy.

“Dù sao thì…”

Kitamura nói với giọng nhẹ nhàng, cặp mắt kính trượt xuống sống mũi.

“Dù sao thì, chúng ta cũng chưa hề nhìn thấy chuyện gì cả. Aisaka, khi cậu trở về phòng, cậu đã bắt gặp Takasu và cuối cùng đã tán gẫu với cậu ấy, vậy là cậu phát hiện ra mọi người đã rời phòng đúng lúc cậu quay lại...Cậu thấy câu chuyện đó không có vấn đề gì chứ?”

Trông thấy Kitamura nhìn vào mình, mặc dù gương mặt còn đỏ lừ, Taiga vẫn gật đầu. Kitamura nhìn vào Taiga rồi đặt tay lên trán như thể nói với chính mình, “Tất cả đều là lỗi của mình, mình đã quá nóng vội”. Ryuuji cũng không biết cậu ấy nói vậy là có ý gì, nhưng có vẻ như nó cũng không ám chỉ đến cậu, cậu quyết định không nói gì cả.

Điều tiếp theo cần làm là rời khỏi phòng, vậy là những kẻ biến thái trong tủ đồ đã trốn thoát an toàn. Trong khi đó Taiga phải một mình ở lại trong phòng con gái và giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra trong suốt hai đêm nữa. Cô vẫn cực kì tức giận khi hỏi đám biến thái sắp quay trở về căn phòng của mình.

“...Nhân tiện, mấy người làm gì ở đây thế…?”

Truyện Chữ Hay