“Đại dương! Mặt trời! Okinawa!”
“Biển! Đảo! Okinawa!”
Hai tờ giấy chấp thuận của phụ huynh vỗ xuống đầu Ryuuji ngay khi cậu vừa đặt chân vào lớp.
“...Hai cậu đang định làm cái gì thế?”
Ryuuji nhìn họ với ánh mắt khó chịu phát ra từ cặp mắt hình lưỡi liềm. Ánh mắt ấy có thể khiến bất cứ ai khác phải khóc toáng lên vì sợ hãi. Thế nhưng Noto và Haruta đã quá quen với nó, họ chỉ thản nhiên đứng tại chỗ.
“Có chuyện gì vậy Takasu, cậu đừng làm bộ mặt ngốc nghếch ấy nữa! Cậu có mang giấy chấp thuận đi không?!”
“Chúc mừng năm mới! Đó là Okinawa đấy! Một kì nghỉ tự do kéo dài sáu ngày năm đêm!”
Mình không nghĩ đó là một kì nghỉ tự do đâu...Ryuuji nhìn vào bộ mặt hớn hở ngốc nghếch của Haruta, nó vẫn chẳng thay đổi chút nào cho dù đã bước sang năm mới. Lúc này Ryuuji cảm thấy có phần ghen tị với những anh bạn vô tư vui vẻ, rõ ràng họ chẳng hề biết đến thứ cảm giác được gọi là ‘phiền não’. Nhưng dường như Haruta đã hiểu sai những cảm xúc trong ánh mắt Ryuuji, cậu ấy nhanh chóng thay đổi sắc mặt.
“A, đừng có làm vậy, Taka-chan! Đây là giấy chấp thuận của mình!”
“Tại sao mình lại muốn lấy giấy của cậu chứ...mình có mang giấy của mình mà.”
Ryuuji thật sự ghen tị với cậu ấy một chút.
Nói rồi Ryuuji đặt cặp sách của mình lên ghế. Ngay cả Noto và Haruta cũng có thể nhận ra cảm giác buồn khổ không lẫn vào đâu được trong bầu không khí này. Thế nhưng chuyện đó đâu có dễ giải thích. Những chuyện như cậu bị Kushieda Minori, người vừa mới bước chân vào lớp, từ chối trong đêm Giáng Sinh, rồi tâm trạng của cậu kể từ sau sự kiện ấy, đó đâu phải những điều cậu có thể kể cho Noto và Haruta nghe. Cảm giác đau khổ đó của Ryuuji lại càng thêm tệ hại khi cậu vừa mới chạy trốn lúc Minori chào cậu bằng giọng vui vẻ thường ngày.
Cậu ngồi xuống bàn và vùi đầu giữa hai cánh tay. Dường như càng nghĩ đến chuyện đó, cậu lại càng cư xử giống như một kẻ nhỏ mọn. Phớt lờ Minori chỉ vì cô ấy đã từ chối cậu đúng là điều tệ hãi nhất.
Nhỏ mọn, nông cạn, ti tiện...Nghĩ đến những chuyện cậu vừa mới làm cũng như đang sát muối lên vết thương của chính mình vậy. Có quá nhiều điều đã xảy ra, cậu không biết mình phải làm gì nữa. Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục diễn ra như thế này, liệu cô ấy có bắt đầu căm ghét cậu không?
“Aaa!”
Ryuuji điên cuồng đưa cả hai tay lên vò đầu, Noto cố ngăn cậu lại.
“Takasu, cậu đang nói cái gì vậy? Có chuyện gì với cậu à? A, đừng nói với mình rằng đây là di chứng sau trận cảm cúm cậu vừa mới khỏi nhé?”
“Giờ nhắc đến chuyện đó, mình thực sự rất bất ngờ khi cậu nói với mình rằng, ‘Mình vừa mới về nhà sau khi phải nhập viện vì bị cúm’, lúc mình rủ cậu cùng nhau đi thăm đền trong ngày đầu năm mới. Nhưng mình đoán cậu sẽ vui lên khi cậu nhìn thấy cái này, đúng chứ! Mình thực sự rất mong chờ chuyến dã ngoại ấy, vậy nên mình đã mua cái này! Nhìn vào cục cưng này đi!”
Haruta dùng sức đẩy tay Ryuuji ra khỏi đầu và dí vào trước mặt cậu một cuốn sách. Cuốn sách đang được nhắc đến là một quyển hướng dẫn du lịch, Ryuuji đã bất giác đẩy nó đi chỗ khác, nhưng tay cậu đã ngưng lại giữa chừng. ‘Okinawa lấp lánh!’. Ánh mắt của Ryuuji dừng lại trên ảnh bìa của cuốn sách hướng dẫn.
Từ trên bầu trời trong xanh vô tận, mặt trời chiếu xuống bãi biển trong mơ hoàn hảo và những rặng san hô xanh không tưởng. Những con người trẻ tuổi trong bộ đồ bơi với mái tóc tung bay trong gió biển. Nam thanh nữ tú thoải mái dựa vào nhau, nước triều dâng lên đến đầu gối...trong tay họ đang cầm những quả dưa hấu…!
Đúng là một cảnh tượng rực rỡ.
“...A ha ha ha ha ha!”
Ryuuji không thể không cười ồ lên. Cậu cười cho đến khi những giọt nước mắt trào ra từ trong khóe mắt cậu. Đó không phải cảm giác đau khổ, đó là vì cậu đã nhìn thấy một cảnh tượng đẹp đẽ không thể trái ngược hơn với tình trạng của mình được nữa.
Những con người trong ảnh thật sự rất rạng rỡ, trông họ hạnh phúc cũng giống như bất cứ một người nào khác vậy. Lúc này, Ryuuji cảm giác mình chỉ như cái bóng nhạt nhòa trên bãi cát gần chân họ. Nếu tuổi trẻ rực rỡ thường được nhắc đến là ám chỉ những con người trên trang bìa kia thì Ryuuji hẳn là hoàn toàn trái ngược. Mỉa mai đến mức thật sự tức cười.
Không biết Noto làm cách nào mà lí giải được tiếng cười đó, cậu ấy cũng bắt đầu sung sướng cười toáng lên và vẫy tay mình như thể có một con cá ở giữa họ...một hình ảnh không thể khác hơn so với ý định ban đầu là khiến cậu ấy trông thật dễ thương.
“Hãy nhìn vào màu sắc của biển đi! Chúng ta thật may mắn khi có thể đến Okinawa trong chuyến dã ngoại! Những người bạn từ thuở sơ trung của mình giờ cũng đang học trung học nhưng họ vẫn đi những nơi như Kyoto và Nara, mấy địa điểm chúng ta đã đi trong những chuyến dã ngoại hồi sơ trung! Ở những nơi đó chẳng có gì khác ngoài mấy ngôi đền!”
“Tệ thật! Ở Okinawa có một nơi mà mình chắc chắn sẽ phải đi! Là Manzama!”
Là Manzamo/*Manzamo: địa điểm du lịch nổi tiếng ở Okinawa | wikipedia*/ đúng không...Ryuuji không thể không thầm sửa lại cho cậu ấy.
“Cả doanh trại của người Mĩ nữa! Thật tuyệt khi được thấy lính thủy đánh bộ Hoa Kì!”
Mình không nghĩ là họ lại để cho cậu vào đó tham quan đâu...Ryuuji không thể không một lần nữa thầm sửa lại cho cậu ấy. Cuối cùng, khi Haruta nhắc đến chuyện, ‘Mình thực sự rất muốn được bắn một khẩu súng!’, Noto đã cắt ngang những câu dông dài của cậu ấy bằng cách nói, ‘Cậu đang lẫn lộn Okinawa với những nới khác đó’.
“Chào buổi sáng! Mình thấy các cậu đã xem quyển hướng dẫn du lịch của Okinawa rồi nhỉ! Học tập hăng say thật đó!”
Khi nghe thấy giọng nói độc nhất của anh chàng thể thao, Ryuuji quay lại vẫy tay chào. Người có cặp mắt thân thiện nằm sau cặp kính và đang giơ tay đáp lại lời chào của Ryuuji chính là hội trưởng Hội Học sinh kiêm lớp trưởng, Kitamura Yuusaku.
“Takasu, mình nghe kể cuối năm ngoái cậu đã bị cảm lạnh đúng không? Cậu đã khá hơn chưa?”
“...A...chuyện đó…”
“Hừm, có chuyện gì vậy? Cậu ổn chứ? Ha~! Đừng nói với mình rằng vì cơn sốt cao của cậu…”
Kitamura nhíu cặp lông mày và phóng ánh mắt rừng rực vào khu vực giữa hai chân Ryuuji. Ryuuji chỉ mất một giây để hiểu ra ý nghĩa đằng sau ánh mắt đó, cậu nói Kitamura thôi ngay đi rồi khép chân lại.
“Chào buổi sáng, đội trưởng. Cậu có định một lần nữa làm lại thứ đó trong năm nay không?”
Noto chắp hai tay vào nhau rồi cúi chào. Hành động đó rõ ràng ám chỉ đến,
“Tất nhiên là mình sẽ lại làm Thần Thất Tình Sáng Suốt Vĩ Đại rồi! Đó là trách nhiệm của mình, mình phải động viên những con người mang trái tim tan vỡ đang sống giữa chúng ta, để họ có thể thoát khỏi vực thẳm khi đã bị từ chối...có chuyện gì vậy, Takasu, tại sao cậu lại nhìn mình chằm chằm như vậy?”
“...Không có gì.”
Ryuuji vội vã lắc đầu và hướng ánh mắt ra khỏi đôi mắt của Kitamura, đôi mắt cậu ấy to gần gấp đôi cặp mắt của Noto. Không...ấy là vì cậu đã phản ứng lại với từ ‘bị từ chối’.
“Nhưng có một vấn đề với việc tiếp tục chương trình Thần Thất Tình Sáng Suốt Vĩ Đại, người tham gia là phần quan trọng nhất trong chương trình, ‘Nhóm hỗ trợ đời sống tình yêu của bạn’ đang nỗ lực tìm kiếm người tham gia. Không tính đến những người trong Hội Học sinh, mình cũng đã mời qua tất cả đàn em trong câu lạc bộ bóng mềm, nếu tình hình tiếp tục tệ hơn, chuyện đó sẽ đe dọa đến sự tồn tại của chương trình!”
“Vậy ta chỉ cần tìm một người tham gia thôi. A, vừa hay, mình tìm thấy một người rồi!”
Ryuuji nhìn sang hướng Noto chỉ và không thể không nhắm tịt mắt lại, bàn tay cậu bóp chặt lấy đầu gối bằng tất cả sức lực của mình. Mình thực sự, thực sự muốn chui xuống đất rồi biến mất, nhưng…
“Chào buổi sáng, Kushieda, hình như cậu mới cắt tóc! Đừng nói với mình là cậu đã bị đá nhé?! Tại sao cậu không tham gia vào chương trình của Kitamura nhỉ?!”
“Hừm, đó định nghĩa của Kushieda về cắt tóc sao? Chẳng thấy có chút khác biệt nào cả, tại sao cậu không cắt hết đi, giống như khi đội cái mũ trọc mình đưa cho cậu ấy! Đúng không, Taka-chan!”
...Haruta nấp mình phía sau Ryuuji và chặn đứng đường rút lui của cậu…
Trong khi vẫn còn chưa hết run rẩy, Ryuuji ngước mắt lên, cậu nghiến chặt hai hàm răng và lén nhìn trộm cô ấy. Minori cởi chiếc khăn len của mình ra rồi nói với giọng tươi vui thường lệ, cứ như thể cô đã hoàn toàn quên mất những gì Ryuuji đã làm trước đó.
“Tại sao các cậu nói lắm thế~! Các cậu có thể thôi không bàn tán về mái tóc của mình bằng thái độ nhỏ mọn như vậy được không?!”
‘Này, cô ấy có phải một đứa ngốc không’, ‘Đúng mình nghĩ cô ấy đúng là một đứa ngốc’. Noto và Haruta chỉ vào Minori rồi cười ồ lên. Ngay cả Kitamura cũng cười theo và dang hai tay ra.
“Nếu như cậu thất tình thì lúc nào mình cũng ở đây vì cậu! Hãy đến đây, hãy nhảy vào vòng tay này! Rồi tham gia vào chương trình của mình!”
“Tốt lắm, ngài Thần Thất Tình! Bộ ngực cậu khỏe đến cỡ nào!”
“Minori thất tình~!”
...Từ từ.
May mắn thay thứ đang từ từ chảy ra không phải là nước mắt, mà đó là máu đang rỉ ra khi cậu cắn quá mạnh vào môi mình. Ryuuji không tham gia vào cuộc trò chuyện của họ, cậu cũng chẳng nhìn vào mặt Minori, cậu chỉ đứng đó cúi đầu và cắn chặt môi như một bức tượng đá. Những từ ngữ bay xung quanh đầu cậu quá nguy hiểm, vậy nên cậu cẩn thận tránh không đụng phải bất cứ từ nào trong số chúng.
“Chậc, đi thôi nào Taiga! Họ đó đúng là mấy kẻ ngốc nghếch! Họ thậm chí còn không biết rằng tiền cắt tóc tốn của mình tới bốn ngàn năm trăm yên!”
Cô tóm lấy Taiga và chuẩn bị đi về chỗ ngồi của mình. Taiga gật đầu đồng ý, cô cũng vòng tay mình quanh hông Minori và nhận xét, “Họ giống như mấy tên côn đồ vậy!”. Nhưng hôm nay mấy anh chàng (ngoại trừ Ryuuji) đều cực kì hào hứng vì một lí do nào đó (có lẽ là sự kết hợp giữa cảm giác phấn khởi trước chuyến đi Okinawa và một học kì mới).
“Đúng vậy, Taiga cũng nên tham gia chương trình đó nữa! Cậu có thể lên sóng cùng với Kitamura!”
“Hể, đúng vậy, đúng là một ý tuyệt vời! Đến đây, Taiga, hãy bay vào bộ ngực mạnh mẽ của mình!”
Đi cùng với câu nói hoa mĩ, Haruta kéo mở vạt trước chiếc áo khoác đồng phục của Kitamura, cho dù làm vậy cũng chỉ để lộ ra chiếc áo sơ mi nằm bên dưới.
“Không! Taiga, đó là một cái bẫy!”
“A! Đau quá, Minori! Cậu chọc vào mắt mình rồi!”
Minori đưa cả hai tay che mắt Taiga lại.
“Đó là thứ cậu không nên nhìn thấy, mình cũng đã từng rơi vào cái bẫy ấy một lần rồi! Ngay khi mình nghĩ rằng sẽ chẳng có gì cả, một thứ đen xì cực kì đáng sợ lại xuất hiện ngay trước mắt mình!”
Ha ha ha, Kitamura cười lớn trong tình trạng không mặc áo khoác.
“Này, đừng miêu tả nó như vậy chứ. Mình đã cho cậu thấy thứ đen xì cực kì đáng sợ ấy lúc nào hả?”
“Hồi mùa hè! Ở căn nhà nghỉ mát của Ami!”
‘Có chuyện như vậy đã xảy ra sao?’ Kitamura nghiêng đầu một cách ngây thơ.
“Aaa~...? Ôôôôô~...?”
Haruta đang đứng trước mặt Kitamura đột nhiên bò đến nhìn kĩ hơn vào chiếc áo sơ mi đồng phục của Kitamura.
“Này! Có vẻ như Thần Thất Tình cũng có lúc gặp chuyện này! Đúng là một người đáng xấu hổ! Ồ, Taka-chan, thứ tội lỗi trên áo cậu ấy là cái gì vậy?”
“Gì thế?!”
Cái thứ ấy đã được gán mác là ‘vật thể tội lỗi’, vậy nên thật sự cũng chẳng còn điều gì phải nói thêm nữa về nó nữa. Bất giác Ryuuji nhảy dựng lên khi Haruta chỉ vào (những) vật thể đáng xấu hổ kia, có hai vết hình tròn màu đen xuất hiện trên vạt trước chiếc áo sơ mi đồng phục của Kitamura. Quan sát gần hơn, Ryuuji nghĩ đó có thể là nước tương. Nhưng tình cờ những thứ ấy lại nằm đúng vị trí hai núm vú của con người, nói vậy là, hai thứ đó trông giống hệt như hai núm vú…
“...Không phải đó là ti cậu ấy sao?!”
A! Ryuuji không thể không cười phá lên trước cảnh tượng đó. Nó bẩn đến mức cậu muốn nhổ luôn đôi mắt đang quan sát nó ra ngoài lau chùi. Kitamura vội vàng kéo chiếc áo khoác đồng phục quanh mình, mặt cậu ấy đỏ lừ.
“Ôi không! Mình quên mặc áo phông bên trong rồi!”
“Mình không thể chịu nổi nữa rồi!”
Minori bắt chéo tay trước ngực và ngã ngửa ra sau. Bên cạnh cô, Taiga cũng bắt đầu cười lớn. Lúc đó, Noto bước đến bên Taiga và nhẹ nhàng chọc vào khuỷu tay cô, trông như thể cậu ấy muốn nói gì đó.
“...Chào! Cậu may mắn thật đó Taiga, cậu may mắn thật!”
“Cái gì?!”
Nếu như Taiga không hỏi lại, Ryuuji cũng sẽ làm vậy. Haruta lập tức cúi xuống bên cạnh Taiga và mở cuốn sách giới thiệu về Okinawa trước mặt cô.
“Taiga~ đọc thứ này đi!”
“Hở?! Chim, Chim, chim…!”
“Ồ~! Ha! Mọi người cũng nghe thấy đúng không?! Cậu ấy đã nói nó!”
Haruta ôm cuốn hướng dẫn du lịch đang được mở trang giới thiệu về ‘Chinsuko’ trong mục ‘Quà tăng phải mua’ và cười lên trơ tráo. Có lẽ hôm nay cậu ấy rất muốn chết. Ngay lập tức, Ryuuji nghĩ mình đã trông thấy máu đang phụt ra từ hai con mắt của Taiga...không, thứ đang phát ra từ cô gái ấy là một luồng sát khí hừng hực.
Mỗi tay Taiga nắm lấy một ngón tay cái của Noto và Haruta, cô hít một hơi thật sâu...và rồi tung ra một đòn khí công. Cơ thể của Noto và Haruta bị thổi bay giữa không trung như thể có một câu thần chú, họ va vào nhau trước khi rơi bịch xuống đất. Hai người nằm đó bất động, có lẽ họ đã chết rồi. Theo sau đó, Taiga ngẩng đầu lên và hét lớn.
“...Chinsuko!”/*Chinsuko: một loại bánh ngọt của Okinawa | wikipedia*/
Minori khẽ cười và nói, “Làm tốt lắm!”. Kitamura vẫn đang rất xấu hổ, cậu che ngực mình khỏi những ánh mắt dò xét từ bên ngoài.
Có chuyện gì vừa mới xảy ra vậy...Ryuuji chẳng thể nào theo kịp chuỗi sự kiện vừa mới xảy ra, cậu chỉ có thể đứng đó ngẩn ngơ, và rồi bất giác cậu ngẩng đầu lên và nhìn về hướng Minori.
Đột nhiên.
Giống như người vừa bất ngờ trông thấy dòng nước xiết chảy bên dưới những tấm ván gỗ trên cây cầu mình đang băng qua, Ryuuji nghĩ tới những chuyện cậu không nên nghĩ đến.
Cũng chẳng có vấn đề gì khi những người khác bình thường và vui vẻ. Nhưng tại sao Minori vẫn có thể giữ vẻ rạng rỡ của mình như mọi khi. Sao cô ấy có thể hành động bình thường bên cạnh cậu con trai cô vừa mới từ chối...Tại sao?
Chẳng nhẽ với Minori đó chỉ là một sự kiện nhỏ nhặt có thể bị lãng quên sau khoảng thời gian hai tuần ngắn ngủi ư?
“...”
Hơi thở của cậu loạn lên.
Minori cũng cảm nhận được ánh mắt của Ryuuji, cô ngẩng đầu lên. Ánh mắt họ gặp nhau, thế nhưng Minori lập tức nở nụ cười như thường lệ. “Có chuyện gì vậy?”, đó giống như nụ cười mà bạn bè vẫn trao cho nhau khi bất ngờ chạm mắt, cô ấy vẫn nói chuyện bằng giọng hoạt bát.
Sự cố vừa nãy...Dường như cô ấy đã hoàn toàn quên mất những chuyện vừa rồi, quên mất những hành động thô thiển và khổ sở của Ryuuji.
Và rồi Ryuuji đã tới giới hạn của mình. Cậu chỉ có thể quay lưng về phía Minori và một lần nữa chạy trốn khỏi cô ấy, chạy trốn khỏi nơi những người bạn mình đang quây quần, anh chàng quá nhạy cảm ấy chỉ có thể giấu mình trong nhà vệ sinh.
“A, thật trùng hợp! Takasu-kun, cậu còn nhớ mình chứ?”
Khi Ryuuji đang bước ra phía cửa, một nam sinh lạ mặt từ ngoài hành lang nhìn vào trong và vẫy tay với cậu.
“À, mình là người đã mặc bộ đồ con gấu trong bữa tiệc…”
“Ồ, vậy ra đó là cậu…”
Ryuuji nhớ ra và đi về phía cậu nam sinh. Trong đêm Giáng Sinh, Ryuuji đã cố tìm mặc bộ đồ Santa Claus để đi tới căn hộ nhà Taiga. Thế nhưng cậu lại không thể tìm thấy, vậy nên Ryuuji đã đề nghị trao đổi quần áo với anh chàng đang mặc bộ đồ hóa trang con gấu. Cậu đã đổi bộ lễ phục đang mặc lấy bộ đồ hóa trang. Nhưng vì những chuyện đã xảy ra sau đó, cậu hoàn toàn quên mất chuyện này. Ryuuji cúi đầu xin lỗi.
“Mình rất xin lỗi, mình đã quên mất chuyện này. Xin lỗi vì đã bắt cậu phải đến tìm mình.”
“Không có gì, bộ đồ ấy cũng chỉ được sử dụng trong những bữa tiệc kiểu đó thôi. Trái lại, bộ đồ của cậu trông rất đắt tiền, vậy nên mẹ mình muốn mình trả nó lại cho cậu sớm nhất có thể.
“A, cậu thậm chí còn mang nó đi giặt khô nữa...Mình thực sự rất xin lỗi, mình cũng cảm ơn cậu rất nhiều.”
Ryuuji bối rối nhìn chằm chằm vào cậu nam sinh khi cậu ấy trả lại bộ đồ. Không được, mình cần phải mang bộ đồ hóa trang đó đi giặt khô trước khi trả lại cho cậu ấy.
“Đúng rồi, đây. Có vẻ như thứ này đã nằm trong túi, vậy nên mình không biết cậu có gặp rắc rối gì khi đánh mất nó hay không. Mặc dù ngay khi nhận ra nó vẫn còn trong túi mình đã đi tìm cậu nhưng cậu đã đi mất rồi.”
“...A…”
Cậu nam sinh ngại ngùng đưa ra một cái hộp nhỏ...Đó là món quà Giáng Sinh mà Ryuuji đã định tặng cho Minori khi cậu bày tỏ tình cảm của mình.
Cầm chiếc hộp trong tay, Ryuuji trả lời.
“...Không, không có gì. Hôm đó...không cần đến thứ này.”
Ryuuji khẽ lắc đầu, điều ấy là sự thật, cậu thầm nhủ với mình.
Thứ này thật sự không còn cần thiết nữa. Cho dù lúc đó cậu có món quà này đi nữa, cậu cũng sẽ không thể tặng nó cho cô ấy.
“Vậy sao...tuyệt thật! Thực ra, khi mình đến đây mình đã khá lo lắng. Mình đã nghĩ mình sẽ phải làm thế nào nếu như Takasu thực sự biến thành một kẻ côn đồ. Có vẻ như Murase và những người khác đã kể cho mình nghe sự thật, họ đã nói với mình rằng, ‘Đừng lo lắng, cậu ấy là một anh chàng tốt bụng’.”
Ryuuji hơi cúi đầu và mỉm cười lúng túng. Cho dù chắc chắn cậu không phải một kẻ du côn, nhưng cậu không chắc liệu mình có được xếp vào kiểu ‘anh chàng tốt bụng’ hay không nữa. Liệu một anh chàng tốt bụng có hoàn toàn phớt lờ cô gái đã từ chối mình không? Có lẽ cậu nên được xếp vào kiểu ‘anh chàng hẹp hòi’.
Sau khi một lần nữa trao đổi tên và hứa sẽ trả lại bộ đồ con gấu cho cậu ấy, Ryuuji nhìn cậu bạn của Murase đi mất. Cậu đứng một mình bên ngoài lớp học.
Bên trong chiếc hộp trên tay cậu là chiếc cặp tóc mà cậu đã dũng cảm đối mặt với ánh mắt đáng sợ của người bán hàng trong suốt hai giờ đồng hồ để lựa chọn. Mặc dù đó chỉ là một chiếc cặp ít tiền có giá khoảng một ngàn yên, nhưng sẽ không thích hợp lắm khi cậu tặng món gì đó quý giá khi họ vẫn còn chưa hẹn hò. Cậu vẫn nhờ rằng chỗ tóc mái của Minori luôn ngang bướng cuốn lấy nhau. Mặc dù cậu đã nghĩ rằng một hộp bút chì hay một chiếc túi nhỏ cũng là một lựa chọn phù hợp nhưng Ryuuji muốn tặng cô ấy món gì đó lấp lánh và đẹp đẽ. Cho dù đó chỉ là một chiếc cặp tóc ít tiền, nhưng nó cũng đẹp đẽ như lễ Giáng Sinh vậy.
Mình nên vứt nó đi.
Cậu nghĩ, mình nên vứt nó đi ngay lập tức.
Bất giác, Ryuuji không muốn cầm vật thể đem đến những kí ức đau khổ về buổi tối hôm ấy nữa.
Nhưng ngay khi cậu chuẩn bị ném nó vào sọt rác, đôi tay cậu tự ý dừng lại. Ryuuji tặc lưỡi và xé bỏ lớp giấy gói Giáng Sinh. Tại sao mình còn nghĩ đến chuyện phân loại rác vào lúc này cơ chứ...Dù đã quyết tâm nhưng cậu vẫn chẳng thể làm được. Ryuuji mở hộp lấy chiếc cặp tóc ra rồi vứt bỏ lớp giấy bọc vào thùng rác cháy được.
Những ngón tay của Ryuuji nắm chặt lấy chiếc cặp tóc không cháy được, cậu nhìn chằm chằm vào nó. Trên chiếc cặp tóc bạc hình gợn sóng là một vài viên thủy tinh màu vàng tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nắng.
Ryuuji cảm thấy chiếc cặp như phản chiếu hình ảnh của Minori trong đó. Trong tất cả những loại cặp khác, chỉ có chiếc này hợp là với cô ấy nhất. Nếu cô ấy có thể đeo nó đến trường, khi tham gia câu lạc bộ, khi đi làm...cậu đã từng nghĩ đến chuyện đó. Nếu cô ấy có thể nghĩ đến cậu khi đeo nó lên...Cậu cũng đã từng nghĩ đến chuyện đó. Khi nhìn thấy cô ấy mang chiếc cặp, Ryuuji sẽ cảm thấy như tình cảm của mình đã được bày tỏ thành công với cô ấy...Cậu đã từng nghĩ đến chuyện đó.
Nhưng cậu không thể nào tặng nó cho cô ấy được. Cậu không cần đến thứ này nữa. Ngay khi Ryuuji chuẩn bị ném chiếc cặp tóc vào trong sọt rác.
“Taka-chan, cứu mình! Nhìn này, nhìn này, Taiga đã làm đó! Mình có bằng chứng! Nhìn những dấu răng đó đi!”
“Đó là lỗi của ngươi vì ngươi quá đáng ghét! Có chuyện gì với ngươi vậy hả, đồ sâu bọ! Ta sẽ tiêu diệt ngươi! Nếu ngươi còn tồn tại thêm dù chỉ là một giây nữa thôi cũng sẽ đe dọa đến Trái Đất này!”
Ngay khi Ryuuji chuẩn bị ném chiếc cặp tóc vào trong sọt rác, Haruta, người đang bị Taiga truy đuổi, lao vào cậu từ phía sau. Ngay cả Taiga cũng lao đến. Thế rồi hai người họ cùng nhận ra chiếc cặp tóc trong tay Ryuuji. Haruta là người đầu tiên lên tiếng.
“Cái gì đây, cái gì đây? Cậu làm gì với nó thế?”
Sau đó Taiga cũng kêu lên một tiếng kinh ngạc trước khi ngậm chặt miệng lại. Ryuuji đã kể với cô chuyện mình mua một chiếc cặp tóc cho Minori. Rồi Taiga nhìn vào trong sọt rác và trông thấy lớp giấy gói Giáng Sinh nằm trên cùng, dường như cô cũng hiểu được ý nghĩa đằng sau chuyện đó. Trước tình huống này Taiga lại nhạy bén bất thường.
“...Đây, đây là...một thứ vô giá trị…”
“Vô giá trị?! Vậy thì cho mình đi! Cậu thấy đó, mình cũng nghĩ chỗ tóc mái của mình lúc nào cũng cuốn vào nhau!”
Tên Haruta chẳng hiểu chuyện gì giật lấy chiếc cặp từ Ryuuji và gài lên trên tóc mình, cậu ấy nói, “Trông nó thế nào?”. Khi nhìn vào tên ngốc Haruta, Ryuuji không thể không nghĩ rằng chiếc cặp tóc ấy đã kết thúc ở cách nửa vòng Trái Đất so với dự định ban đầu.
“Trả nó lại!”
“Ui?! Này, cậu sao vậy?!”
“Trả nó lại đi! Trả lại!”
Taiga nhảy lên lưng Haruta, trông cô như thể một đứa ngốc tóc dài đang cố leo lên một cái cây vậy, cô cố gắng giật lấy chiếc cặp khỏi lọn tóc mái của Haruta. Haruta, người có phần tóc mái được kẹp vào nhau bởi chiếc cặp, rít lên đau đớn. Mặc dù Ryuuji cũng muốn ngăn Taiga lại, nhưng…
“Đó, vẫn còn, là, chiếc cặp tóc của Ryuuji! Cho nên, ngươi phải, trả nó lại…”
Ngay lúc đó, cánh cửa lớp mở ra, giáo viên chủ nhiệm tiến vào cùng với tờ danh sách lớp, chiếc cặp tóc cuối cùng đã rời khỏi đầu Haruta và mang theo một vài sợi tóc của cậu ấy.
☺☻☺☻☺
“Nó bị thiêu rụi mất rồi!”
...Những học sinh của lớp 2-C chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào cô Koigakubo Yuri, độc thân (ba mươi tuổi), người đang đứng trên bục giảng trước mặt cả lớp với một nụ cười khó xử. Nhưng họ không thể nào giải mã được ý nghĩa trong câu nói ấy của cô.
“Nào, hãy nộp giấy chấp thuận của phụ huynh đi! Các em hãy chuyển giấy chấp thuận của phụ huynh lên phía trước” Lớp trưởng Kitamura, người đang bận bịu thực hiện yêu cầu đầu tiên trong học kì mới từ vị giáo viên chủ nhiệm, thốt lên một tiếng rên rỉ rồi đóng băng tại chỗ.
Người phụ nữ độc thân (ba mươi tuổi) nhanh chóng cảm ơn cậu và cầm lấy tập giấy chấp thuận, rồi ngay lập tức nhét chúng vào trong một chiếc phong bì trước kẹp dưới nách và bật ra những từ ngữ rất khó nghe.
“Vì nó đã bị thiêu rụi, cho nên đó là lí do tại sao nó không còn ở đó nữa. Thật là xấu hổ. Nhưng, không thể nào trì hoãn được. Đó là lí do tại sao, ừm, chuyện đó, có lẽ chuyện đó cũng ổn thôi. Ừ, hãy cứ như kế hoạch ban đầu. Ừ.”
“...Sensei, em không hiểu những gì cô vừa nói với chúng em, xin cô hãy giải thích rõ ràng hơn.”
Nghe thấy câu hỏi trực tiếp của Kitamura, người phụ nữ độc thân (ba mươi tuổi) từ bỏ chuyện cố gắng che dấu thông tin.
“Đó là khách sạn!”
Trông như thể cô ấy đã đưa ra quyết định, cô nói với giọng dứt khoát.
“Khách sạn đã được đặt cho chuyến dã ngoại tới Okinawa! Nó đã bị thiêu rụi vào cuối năm ngoái, vậy nên nó không còn ở đó nữa. Và cũng không còn một khách sạn nào có thể tiếp nhận một trăm sáu mươi tám học sinh ở Okinawa nữa! Đó là lí do tại sao chuyến dã ngoại đã được chuyển thành một chuyến trượt tuyết ba ngày hai đêm!
Rất tuyệt vời đúng không!”
Êêêêêêêêêêêêêêêê~?!
...Tiếng kêu rên đau khổ được cộng hưởng với những tiếng khóc lóc tương tự từ trong những lớp học gần đó. Tiếng rít khổ sở phát ra từ một lớp học bên cạnh thậm chí còn khiến trần nhà như rung chuyển.
“Cô đang đùa phải không?! Cô nghiêm túc đó hả?!”
“Đó là điều tệ nhất có thể xảy ra!”
“Aaaaaa! Chuyến bay đầu tiên của mình, chuyến du lịch tới Okinawa đầu tiên của mình!”
“Mà nhắc đến chuyện đó, tại sao chúng ta lại phải lên núi trong tháng lạnh nhất của mùa đông chứ?! Họ đang cố giết chúng ta à?!”
Người phụ nữ độc thân (ba mươi tuổi) cố gắng xoa dịu họ và tiếp tục nói.
“Không phải trượt tuyết cũng rất tốt sao? Các em sẽ được trượt tuyết tại một khu trượt tuyết rất lớn! Các em sẽ được nhìn thấy khung cảnh tuyết phủ bạc trắng! Và các em sẽ tạo nên những thiên thần trên tuyết! Rồi những tiếng cười nói vui vẻ của mọi người trong lớp! Và cả những thứ khác nữa!”
“Không! Chán chết! Đây là chuyến dã ngoại có một trong đời sao?!”
“Em phải đến Okinawa! Không cần biết bọn em phải đợi bao lâu đi nữa, hãy để bọn em đến Okinawa!”
“Đúng vậy! Em không muốn đến một ngọn núi tuyết! Hãy phản đối nào!”
Mặc dù đó là một biện pháp cực đoan, nhưng nó được gần như cả lớp ủng hộ. Tuy nhiên, người phụ nữ độc thân (ba mươi tuổi) chỉ liếc vào chiếc phong bì được kẹp an toàn dưới cánh tay mình.
“Nhưng cô đã nhận được giấy chấp thuận từ phụ huynh của tất cả các em rồi...vậy nên…”
Hành động gian xảo đó của người lớn đã đẩy các học sinh tới giới hạn. Mọi người bắt đầu đau khổ gào khóc.
Haruta, người đã mua cuốn sách giới thiệu về Okinawa, đang cầu khẩn, Kitamura, người cũng rất mong chờ vào chuyến du lịch, đang kêu gào về phía bục giảng, “Em phản đối! Thật quá vô lí!” Trái lại, các cô gái bắt đầu dùng lới lẽ tấn công giáo viên chủ nhiệm của mình bằng việc la lên “Bà cô độc thân!”, “Ba mươi tuổi!”. Ngay cả Taiga, cô gái giàu có có thể đến Okinawa bất cứ lúc nào mình muốn, cũng đang đập mạnh xuống bàn thách thức.
Người phụ nữ độc thân (ba mươi tuổi) đang chìm trong sự phản đối, cô làm bộ mặt đáng thương.
“Cô có đốt khách sạn ở Okinawa đâu…”
...Đó là sự thật.
Trong cơn hỗn loạn, chỉ có duy nhất một người cứ như cư dân của một thế giới khác, Ryuuji, đột nhiên trợn mắt hết cỡ. Không thể nào có chuyện người phụ nữ độc thân (ba mươi tuổi) đốt cháy khách sạn được.
Đó là mình.
...Ryuuji nghiêm túc xem xét lại chuyện này. Có lẽ nào lời nguyền rủa ‘Hãy thiêu rụi ngôi trường!’ mà cậu bật ra sáng hôm nay đã vượt qua không thời gian để giáng xuống khách sạn ở Okinawa và khiến nó bị cháy rụi chăng?
Trong thâm tâm, Ryuuji xin lỗi những học sinh mặt đang giàn giụa nước mắt. Nhưng lúc này, với cậu một ngọn núi tuyết đang gào rú sẽ thích hợp hơn mặt trời của Okinawa. Lời nguyền kia đã được thốt ra, mặc dù cậu muốn xin lỗi những người bạn cùng lớp, nhưng thật ra Ryuuji lại khá vui với chuyện đó. Ryuuji không muốn nghĩ đến bầu trời xanh cao và làn nước trong vắt, lúc này cậu không có tâm trạng để tắm mình dưới ánh mặt trời rực rỡ cũng như cười đùa vui vẻ với những người bạn của mình.
Bầu trời u ám, những cơn bão tuyết dữ dội. Những bộ quần áo ẩm ám. Đồ trượt tuyết cho thuê mốc meo. Gấu. Tuyết lở. Án mạng trong phòng kín...Chúng mới là những thứ thích hợp. Tiếng còi lanh lảnh của con tàu ma Titanic. Tiếng cười điên loạn của linh hồn thủy thủ đoàn. Chúng mới là những thứ thích hợp. Là chuyến đi dã ngoại hay gì cũng mặc kệ. Sẽ thật tốt khi bị nhốt trong một ngọn núi tuyết lạnh cóng, chơi trốn tìm trong một mê cung dưới nước hay đi lang thang dưới địa ngục.
Chuyến dã ngoại chỉ có một lần trong đời á? Ai thèm quan tâm đến nó chứ.
“Chết tiệt! Tại sao Ami-chan lại đến muộn trong một ngày như thế này?!”
“Ami-chan sẽ không đứng ngoài một chuyện như thế này!”
“Ami-chan chắc chắn sẽ làm gì đó!”
Họ đang mong chờ điều gì ở cô người mẫu hai mặt đã không xuất hiện trong lớp, Kawashima Ami chứ? Thậm chí mấy cậu trai còn bắt đầu kêu gào ‘Ami-chan~! Ami-chan~!’ một cách vô nghĩa. Nhưng người phụ nữ độc thân (ba mươi tuổi) ngay lập tức xóa tan niềm hi vọng của họ khi lên tiếng,
“Kawashima-san đang ở Hawaii vì lí do công việc và không thể bắt chuyến bay trở về, vậy nên hôm nay em ấy sẽ không có mặt ở đây. Nhưng mà có lẽ em ấy đã chán ngấy những hòn đảo phía nam rồi, vậy nên có thể em ấy sẽ thích một ngọn núi tuyết hơn chăng?!”
“Vô lí!”
Tất cả các học sinh đều lên tiếng phàn bác lại giả thuyết trẻ con của cô. Người phụ nữ độc thân (ba mươi tuổi) từ bỏ mọi nỗ lực xoa dịu vụ hỗn loạn này. Cô quay lưng về phía lớp và viết lên trên tấm bảng một dòng chữ nguệch ngoạc.
“Đời luôn bất công!”
☺☻☺☻☺
“A!”
Một tiếng la bất giác thoát ra khỏi miệng Ryuuji, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt nhìn về phía cậu. Có chuyện gì với cô ấy vậy, sao cô ấy đã quay trở lại rồi...cậu có thể trông thấy một bóng dáng xinh đẹp quen thuộc qua những kệ sách, không còn nghi ngờ gì nữa, đó là Kawashima Ami.
Ryuuji đang mua những nguyên liệu cần thiết cho bữa tối trong siêu thị, lúc này bầu trời đã chuyển sang màu đỏ hồng. Giữa những cơn gió mùa đông dữ dội, những người khách bộ hành trên con phố mua sắm đều hối hả rảo bước quay trở về nhà. Ngay trước khi Ryuuji bước vào trong siêu thị, cậu liếc vào một cửa hiệu sách gần đó và chỉ thấy một bóng dáng cực kì nổi bật.
Đứng trước chiếc kệ xếp đầy tạp chí cho phụ nữ là một người cao hơn những người trung bình. Và trên cơ thể ấy là một cái đầu nhỏ nhắn hơn mức bình thường. Từ bên gò má của gương mặt đang đeo cặp kính râm bóng loáng có thể quan sát thấy rõ đường cong đẹp đẽ trên xương hàm. Một chiếc khăn cuốn quanh mái tóc bóng mượt, nước da rám nắng ánh lên màu đồng lấp lánh. Bên dưới chiếc áo khoác có lẽ còn đắt đến mức khiến người khác phải rớt cả quai hàm là chiếc quần jean kiểu cổ điển và một đôi bốt. Cho dù không hề mang giày cao gót, nhưng đôi chân của cô ấy vẫn cực kì thon thả. Phong cách độc nhất vô nhị ấy cùng với vẻ thờ ơ khi cầm một chiếc túi hiệu Chanel giống như đang kêu toáng lên,
‘Ở đây có một cô gái rất xinh đẹp!’, ‘Các người biết không, tôi là người mẫu đó!’
Có vẻ như Ami chẳng thay đổi chút nào. Thế nhưng Ryuuji cảm thấy thật khó để bắt chuyện với cô ấy, cậu chuẩn bị rút lui. Lần cuối cùng cậu trông thấy cô ấy...Những kí ức khi cậu chia tay với Ami trong bữa tiệc Giáng Sinh không phải là điều gì tốt đẹp. Ami không thể chịu nổi sự ngu ngốc của Ryuuji được thêm nữa và rồi cô đã tự mình bỏ đi. Lúc đó Ryuuji chẳng hề nhận ra cậu đã bỏ Taiga lại một mình, cậu đã tưởng rằng thế giới này xoay xung quanh mình...Ryuuji của ngày hôm ấy cực kì ngu xuẩn. Nhưng lúc đó đã xảy ra quá nhiều chuyện, nhiều đến mức cậu không thể mở miệng gọi Ami ở lại. Chẳng có gì bất ngờ khi cô ấy lại trở nên tức giận.
Ami, người lúc nào cũng toát lên một phong thái kiêu ngạo, có lẽ đã đoán trước được rằng tình hình sẽ thành ra như thế này. Có lẽ Ami đã biết hậu quả mà sự ngu ngốc của Ryuuji đem lại. Và rồi, có lẽ cô đã phải ngạc nhiên trước mức độ ngu ngốc của cậu. Lời lẽ của Ami lúc nào cũng khiến người khác phải đau đớn, đau đến mức họ muốn phớt lờ chúng đi. Những lời ấy rất đau đớn vì chúng luôn thẳng thắn và chân thực.
“...”
Ami di chuyển, Ryuuji vội vàng giấu mặt mình trong một quyển sách công thức nấu ăn.
Ami vừa bước ra khỏi khu tạp chí phụ nữ vừa nghe chiếc iPod của mình, trông như thể cô ấy không hề nhận ra sự tồn tại của Ryuuji vậy. Chuyện này khiến cho cậu có một cảm giác tồi tệ, Ryuuji chẳng thể nào ngẩng đầu lên và bắt chuyện với cô ấy được, cậu chỉ có thể đứng ngây ra đó. Nhưng cuộc đời luôn luôn có xu hướng rẽ theo một hướng khác, Ami đi về phía gian sách nấu ăn, bàn tay cô với về phía quyển tạp chí ở trước mặt Ryuuji. Dường như mục tiêu của cô ấy là cuốn sách dạy nấu ăn ‘Làm các món ăn - Genmai Bento’./*Genmai: gạo lức*/
Và rồi.
“Ồ, tôi xin...A.”
...Ryuuji ngạc nhiên chớp mắt.
Khi Ami với tay ra lấy cuốn sách, chiếc túi của cô đã đập vào tay Ryuuji và đánh rơi quyển tạp chí của cậu xuống đất. Khi quay sang xin lỗi, cuối cùng cô ấy cũng nhận ra rằng cậu đang có mặt ở đó. Mặc dù vẻ mặt của cô bị khuất sau cặp kính râm sáng bóng, nhưng Ami lập tức che miệng sau khi ngạc nhiên thốt ra một tiếng “A”.
“...Cậu nên từ bỏ đi. Các món trong loạt sách ‘Làm các món ăn’ không dễ ăn chút nào đâu.”
Mặc dù giọng nói vẫn có một chút lúng túng, nhưng đó là giọng bình thường nhất mà Ryuuji có thể cất lên.
“Chậc.”
Sau khi chắc chắn rằng đó thật sự là Ryuuji. Ami đặt quyển tạp chí trở lại kệ và tặc lưỡi bực bội.
“...Ô…!”
Cô ấy kêu lên một tiếng, nó khiến cảm giác khó chịu của cô càng rõ ràng hơn. Và rồi Ami quay đi, nhưng sợi dây đeo trên túi của cô lại mắc vào đoạn cuối chiếc thắt lưng của Ryuuji. Ami hùng hổ quay lại rồi kéo chiếc túi về phía mình và ôm nó trước ngực.
“Cậu đang định làm gì với chiếc túi Chanel của Ami-chan?!”
“Phải là cậu đang định làm gì với mình mới đúng chứ?!”
Đối diện với ánh mắt đáng sợ bắn ra từ sau cặp kính râm, trong người Ryuuji bất chợt rùng mình, cậu vứt bỏ vẻ ngoài ma quỷ của bản thân sang một bên. Trước cuộc cãi vã bất ngờ giữa cô người mẫu xinh đẹp và anh chàng mặt quỷ, tất cả những người mua hàng đều dừng lại nhìn vào hai người bất kể họ đang làm gì. Nhưng Ami chẳng hề để tâm đến những chuyện như vậy.
“A~...Đúng là...quá tệ! Mà tại sao cậu lại ở đây? Cậu không thể biến đi được sao?”
Cảm giác tồi tệ đó rất chính xác. Khi nghe thấy vậy, khuôn mặt Ryuuji cũng bắt đầu vặn vẹo.
“Cậu đang định nói cái gì vậy hả?! Thái độ gì thế kia! Mình, mình!”
Đã bị Kushieda từ chối trong đêm Giáng sinh!...Cậu không thể nói ra thành lời.
“Mình đã phải nhập viện vì bị cảm! Mình đã sốt cao bốn mươi độ, mình thậm chí còn bất tỉnh! Sao cậu có thể đối xử với một người bệnh như mình bằng thái độ đó chứ, cậu không thấy xấu hổ với bản thân mình à?!”
“Sao mà mình biết những chuyện đó được!...Nhắc đến chuyện đó, sốt cao? Bốn mươi độ? Rồi…”
Ami tháo bỏ cặp kính râm và cắn nhẹ lên gọng kính, một bên lông mày khẽ nhướng lên. Hai bên mí mắt đẹp đẽ hơi run run, nhưng cô không nói gì cả, cô chỉ nhìn chằm chằm vào khu vực giữa hai chân Ryuuji.
“Đừng có ngốc! Mình không mất khả năng sinh lí đâu!”
Ryuuji bắt chéo chân chống lại tia la-de không lời còn mạnh hơn bất kì câu nhận xét nào. Không còn nghi ngờ gì nữa, Ami và Kitamura đúng là những người bạn thuở nhỏ, cách họ phản ứng lại với chuyện này đều giống hệt như nhau.
“...A vậy sao. Ha, vậy thì tốt. Mình sẽ gặp cậu sau, chào nhé.”
Ami nhét cặp kính râm vào túi sau của chiếc quần jean, một nụ cười giả tạo xuất hiện trên môi, cô ấy lạnh lùng quay đi mất.
Trong giây lát thế giới của Ryuuji biến thành màu đen. Cô ấy là loại con gái gì vậy...Đúng là một kẻ khó ưa. Mặc dù cậu đã biết bản tính tráo trở và con người khó chịu của Ami, Ryuuji vẫn ngẩn ngơ vì kinh ngạc. Có phải cô ấy chỉ cảm thấy khó chịu không? Có phải cô ấy ghét cậu đến mức đó vì những gì cậu đã làm không?
“Đợi đã! Tại sao cậu lại phải quá hung dữ đến vậy!”
“A~, cậu muốn mình nói cho cậu nghe lí do sao? Bởi vì mình, không ưa Takasu-kun.”
“C...cái gì?!”
...Đó là một câu trả lời quá thẳng thắn, không còn gì phải bàn cãi nữa. Ryuuji chẳng thể làm gì khác ngoài đứng đó nhìn chằm chằm vào Ami như một tên ngốc.
“T...Tại sao…?”
“Hở? Đừng có bám theo mình, thật ghê tởm.”
“...Cậu...chỉ, mình…”
“Ui! Cậu đang làm gì đó hả, đừng giả ngốc nữa!”
Do sự đả kích quá lớn từ những lời lẽ của cô ấy, bất giác Ryuuji đưa tay ra và vô tình chạm vào túi sau nơi Ami để ví và điện thoại di động. Cậu bị cô ấy nhìn trừng trừng, trông như thể Ami đã chặn đứng tất cả mọi lối di chuyển trong hiệu sách, trước mặt tất cả những người trong cửa hàng cô chỉ vào Ryuuji.
“Cậu vẫn cần mình giải thích rõ ràng hơn nữa sao?! Mình không ưa cậu bởi vì cậu là một kẻ đần độn!”
Đòn tấn công đau đớn ấy khiến Ryuuji chôn chân trên mặt đất.
“...A ha ha! Có kẻ nào đó thực sự bị căm ghét bởi vì hắn là một tên ngốc...Ha ha ha!”
Một tràng cười độc ác phát ra từ khoảng cách rất xa, Ryuuji quay lại nhìn vào chủ nhân của tiếng cười ấy, con người bé nhỏ buộc tóc một bên, đội mũ len, mang một chiếc áo khoác dài màu trắng và chân đi bốt...nói cách khác, đó là Taiga.
Ryuuji hỏi, “Tại sao bà lại ở đây?”.
“Cô đúng là quá lề mề! Cô muộn mười phút rồi đó!”
“Đừng có nổi nóng vì vấn đề nhỏ nhặt ấy. Cô chỉ là Baka-chi, cô thậm chí còn chẳng biết cách xem giờ.”
“Tôi biết cách xem giờ.”
Ryuuji ngạc nhiên trước cuộc trò chuyện giữa Ami và Taiga. Hai con người đã mắc kẹt trong những trận chiến kể từ trước đến giờ lại gặp nhau trong một hiệu sách sao?
“Cái này, cái này là mười bốn đô la Mĩ. Còn cái này là bốn mươi đô la Mĩ.”
“Được...Nếu một đô la Mĩ tương đương với một trăm yên…”
Khi nhìn Taiga lấy ra những tờ một ngàn yên từ trong chiếc ví có hình mèo kitty, Ryuuji không thể không thở dài.
“...Từ khi nào mà mối quan hệ giữa hai người trở nên tốt đến mức mang quà về cho người kia khi đi ra nước ngoài vậy?”
“Đây không phải quà, đây là tiền. Baka-chi~, tôi chỉ có tờ mười ngàn yên thôi, đừng quên trả tôi tiền thừa!”
“Hở? Khi cô đã nhờ tôi mua đồ giúp cô, không phải cô nên chuẩn bị trước số tiền chính xác à? Sao cô lại hi vọng tôi sẽ trả cho cô một đống tiền thừa như vậy được?”
Ami bĩu môi rồi rút chiếc ví của mình ra. Sau rất nhiều cố gắng, hai người họ cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề đó. Ami ngẩng đầu lên và nhìn vào mặt Ryuuji.
“...Chậc.”
“Tại sao cậu lại phải đến đây?!” Dường như Ami đang cực kì tức giận. Khi nhìn vào cách cư xử trẻ con của Ryuuji, vẻ mặt Ami chuyển sang vẻ mặt của người đã chịu đựng quá đủ rồi, cô đưa gót đôi bốt của mình lên đạp vào cậu. “Ui!” Nhưng cô ấy lại đã đá trượt, thay vào đó cô dẫm lên chân Taiga. “Á! Có chuyện gì thế?” Ami quay sang nhìn Taiga, “Ồ, vậy ra tôi đá trúng cô rồi hả!” và rồi nhấc chân lên như thể chẳng có chuyện gì.
“Chào mừng đến với Sudobuck!” Giọng nói của nữ sinh viên đại học làm việc trong cửa hàng và tiếng nhạc jazz bao trùm không gian quán.
Ba con người vốn gặp nhau trong cửa hàng sách cuối cùng đã dừng chân tại nơi quen thuộc của họ, khu vực không hút thuốc của quán Sudobucks. Taiga gọi một cốc cà phê và một ít bánh quy nướng, Ryuuji lấy một cốc cà phê trộn, trong khi Ami muốn một cốc cà phê sữa. Taiga và Ryuuji ngồi cạnh nhau, trong lúc đó Ami nhìn sang cậu với một vẻ mặt cực kì khó chịu (liệu có phải cậu đã làm chuyện gì đó cực kì ngu xuẩn để khiến cô ấy phải ghét cậu như thế không?)
“...Bà nhờ cô ấy mua cái gì cho bà thế?”
Mặc dù cậu không thấy hứng thú, nhưng sau khi nhìn trộm vào chiếc túi của Taiga, cậu nhìn thấy một loạt sản phẩm linh tinh có giá trong khoảng mười bốn đến bốn mươi đô la Mĩ.
“Túi sách và dép lê! Những món đồ đăng trên cuốn tạp chí bản giới hạn của Hawaii! A, đây, đây!”
Taiga đột nhiên trở nên cực kì hưng phấn, cô nhảy lên và giơ ra những món đồ của mình.
“...À, đẹp đó! Mặc dù chúng cũng không có tác dụng gì nhiều lắm...À, nhưng nếu bà thấy vui thì chẳng sao cả. Ít nhất bà cũng có thể dùng chúng vào mùa hè.”
Ami đang uống cốc cà phê sữa của mình, cô bối rối trợn tròn mắt.
“Cái gì? Tại sao chúng lại không có tác dụng gì nhiều lắm? Không phải chúng ta sẽ tới Okinawa trong chuyến dã ngoại sao? Không phải nó rất phù hợp cho chuyến du lịch ấy à? Tôi đã phải dành rất nhiều thời gian cho những món đồ mà cô muốn đó!”
“À, cô vẫn chưa nghe gì sao? Chuyến dã ngoại đã bị chuyển thành chuyến đi trượt tuyết ba ngày hai đêm rồi.”
“...Hở?”
“Khách sạn ở Okinawa đã bị thiêu rụi. Vậy nên chúng ta sẽ bị mắc kẹt trên ngọn núi tuyết lạnh cóng.”
“Tại sao lại thế! Cô không nghiêm túc đó chứ?! Aaaaaa! Khôôôôôông! Tôi đã mua một chiếc quần ngắn và một cái áo phông dành riêng cho Okinawa! Mà nhắc đến chuyện đó, tại sao lại là ba ngày hai đêm?! Tại sao chuyến đi lại ngắn như vậy?! Và tại sao chúng ta lại phải trượt tuyết?! Tôi không muốn! Tôi ghét chuyện này!”
“...Mình xin lỗi…”
“...Tại sao Takasu-kun lại xin lỗi mình?”
“...Tại sao ông lại xin lỗi?!”
Ryuuji không thể trả lời câu hỏi của họ, cậu nhìn sang chỗ khác và hớp một ngụm cà phê trong khi rên rỉ vì sự đen đủi của mình. ‘Nó bị thiêu rụi là bởi vì mình đã nguyền rủa nó!’, nếu cậu nói ra thứ gì đó tương tự vậy, ai mà biết được họ sẽ dành cho cậu ánh mắt như thế nào...Dù sao thì, Ryuuji vẫn thật sự tin rằng đám cháy kia là lỗi ở mình…
A! Ami giơ tay đầu hàng. Trước mặt Ryuuji và Taiga, cô gái lúc nào cũng giả vờ làm một con người khác và nấp sau tấm mặt nạ bắt đầu than thở với thái độ rất phù hợp với tính cách thật sự của mình.
“A~...Tôi thấy đủ lắm rồi! Đây đúng là chuyện tồi tệ nhất~! Không, nó thậm chí còn tồi tệ hơn cả chuyện tồi tệ nhất! Trong tất cả mọi chuyện, tại sao chúng ta lại phải trượt tuyết! Tôi chẳng hề thích thú gì khi phải đến một nơi như vậy! Tôi chỉ muốn bỏ qua quãng thời gian đó thôi! A~, có lẽ tôi nên nghĩ ra một cái cớ nào đó liên quan đến công việc rồi trốn khỏi chuyện này!”
“...Cô muốn làm cái gì để trốn khỏi chuyến dã ngoại là quyền tự do của cô, Baka-chi...Nhưng, tôi có chuyện liên quan đến chuyến dã ngoại phải nói với cô!”
Vào lúc đó, vẻ mặt Taiga trở nên nghiêm túc hơn, cơ thể cô vươn về phía trước. “Này!”...Một trong những đầu dây trên chiếc váy dài của cô chấm vào cốc cà phê, Ryuuji vội vàng kéo nó ra.
“Đó là lí do tại sao tôi gọi cô ra đây. Dù ta chỉ vô tình bắt gặp Ryuuji nhưng cũng thật tốt vì cậu ta đã có mặt ở đây.”
Taiga nhìn sang cậu, Ryuuji đang xử lí khẩn cấp sợi dây váy của Taiga rồi chuyển cốc cà phê ra xa để tránh những sự cố tương tự lặp lại. Cậu không hề nhận ra Ami đang quan sát toàn bộ cảnh tượng đó với một vẻ mặt có chút ngẩn ngơ.
Taiga nheo mắt lại và rồi nói với Ami bằng một giọng bình thản nghiêm túc.
“Mặc dù chúng ta sẽ không đi Okinawa nữa, nhưng đó vẫn là một chuyến dã ngoại. Mục đích chính của chuyến đi là lưu lại những kỉ niệm tốt đẹp vẫn còn đấy. Đó là lí do tại sao, Baka-chi! Tôi phải nói với cô rằng nếu cô đi cùng với chúng tôi trong chuyến du lịch này, cô không được gây rắc rối cho Ryuuji theo bất kì cách nào!”
“...Hở? Rắc rối! Đáng lẽ tôi mới là người phải thấy rắc rối chứ.”
Ami hướng ánh mắt đầy căm ghét về phía Ryuuji trong khi ôm lấy chiếc túi Chanel dễ thương của mình. Đợi một chút! Ryuuji không hề nhờ Taiga nói bất kì điều gì giống như thế, vậy nên cậu cũng bối rối giống như Ami. Dù sao thì, việc đầu tiên là phải bình tĩnh lại đã. Ryuuji nghĩ vậy trong khi chầm chậm hớp một ngụm cà phê.
“Bởi vì Ryuuji, thích Minorin.”
“Khục…!”
“A~, Ryuuji tởm quá!”
Khụ! Khụ! ...Ryuuji dùng khăn giấy che miệng, đôi mắt rơm rớm nước mắt vì ho sặc sụa nhìn trừng trừng vào Taiga, “Bà đang nói cái gì thế hả?!”
“...Ồ…”
Khóe miệng Ami cong lên thích thú, trông tựa như một con rắn đã tìm thấy con mồi của mình. Với Ryuuji, đây là lần đầu tiên trong ngày hôm nay và có lẽ cũng là lần đầu tiên trong năm cậu trông thấy cô ấy hạnh phúc đến vậy, đôi mắt cô sáng lên nham hiểm. Miêu tả cô ấy giống một con rắn có lẽ là quá xúc phạm, cô ấy trông giống như một con quỷ. Ryuuji sợ hãi nhìn vào cô.
“Và, Minorin cũng thích Ryuuji nữa.”
“...Ồ…”
“Hở? Này! Này! Đợi đã, đó là điều bà tự phỏng đoán thôi đúng không?!”
“Ông im đi...Chắc chắn là như vậy! Tôi biết tất cả mọi chuyện. Tuy nhiên có rất nhiều chuyện đã xảy ra, cho nên giữa họ đang khá khó xử. Nhưng không ai được vào quấy phá họ! Baka-chi, cô cũng không được làm bất cứ điều gì kiểu như vậy!”
Nhìn vào vẻ mặt nghiêm túc của Taiga, Ami nhẹ nhàng dùng thìa khuấy đều cốc cà phê sữa của mình trong khi quan sát Ryuuji.
“Tôi hiểu rồi! À, tôi nghĩ là mình đã hiểu cô đang cố nói cái gì rồi...nhưng, tại sao cô lại phải vội vã nói với tôi chuyện đó như vậy.”
“Ryuuji đã bị Minorin từ chối trong đêm Giáng sinh!”
Aaaaaaaaaaaaa!...Miệng Ryuuji há hốc và thét lên không thành tiếng.
“...Thật đó hả?!”
“Ừ. Cậu ta đã bị từ chối!”
Ami chớp mắt. Phải nói thêm là, cặp đôi ngồi ghế gần đó cũng đang nhìn sang, và thậm chí chủ quán, ông Sudo, cũng đã phải đặt chiếc máy tính của mình xuống để nhìn vào Ryuuji. Bị từ chối! Ai? Là người đó hả? Có phải cậu trai trẻ có bộ mặt ma quỷ đó không? Người Mĩ à? Thật đáng thương! ...Ngay lập tức cả quán Sudobucks tràn ngập những cuộc thảo luận tàn nhẫn về chủ đề đó, nó khiến Ryuuji muốn trốn ngay xuống đất.
Tiếng trò chuyện trở nên lớn dần lớn dần, nhấn chìm Ryuuji trong những lời hào hứng và phấn khích. Vào lúc đó trước khi ngã gục, Ryuuji góp nhặt tất cả chút sức lực còn sót lại đập xuống bàn.
“...Chính xác hơn, mình thậm chí còn bị từ chối trước khi kịp bày tỏ tình cảm của mình với Kushieda.”
Nói rồi, Ryuuji nằm bò ra bàn.
Sao Taiga lại có thể làm như vậy. Mặc dù đúng là cậu đã bị Minori từ chối, nhưng tại sao cô ấy lại phải đi rêu rao chuyện đó chứ. Nếu cậu có thể sử dụng phép thuật, cậu sẽ xóa kí ức của tất cả những người xung quanh rồi đi ra ngoài và giả vờ như thể chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Nhưng không may, chuyện đó đã nằm lại trong trí nhớ của những người khác, và một trong số đó là Kawashima Ami.
“...Ồ, vậy ra chuyện là như vậy sao?”
Khi nghe thấy giọng nói ngọt ngào ma quỷ của Ami, Ryuuji ngẩng đầu lên. Cô ấy hẳn đang nghĩ ngợi rồi chuẩn bị nói ra những lời còn đáng sợ và đau đớn hơn. Chuyện đã đến mức này thì có thêm vào một hay hai vết thương lên cơ thể đã có hàng trăm vết của cậu cũng đâu có là gì?
Vào đúng lúc đó, ánh mắt của Ami hướng ra khỏi khuôn mặt Ryuuji. Cô từ bỏ nụ cười của mình và nhấp môi lên cốc cà phê sữa, dường như cô đang tự lẩm bẩm với chính mình.
“...Có vẻ như cuối cùng cũng có ai đó đã bị ‘tổn thương’.”
Nhưng ánh mắt của cô không hướng vào Ryuuji mà là Taiga. Taiga cũng nhận ra ánh mắt đó, cô ngẩng đầu lên đáp lại.
“Chuyến dã ngoại của trường này là cơ hội cuối cùng để Ryuuji bày tỏ tình cảm của mình với Minorin!...Tôi không thể để bất kì ai đó cản trở họ, cô hiểu chưa?”
Đột nhiên cô ấy quay sang Ryuuji.
“Sẽ tốt hơn nếu như chúng ta được đến Okinawa, nhưng phàn nàn về chuyện đó cũng chẳng để làm gì nữa. ‘Đời luôn bất công!’. Một chuyến đi trượt tuyết không phải trường hợp tốt nhất, nhưng đó là cơ hội cuối cùng để ông tìm ra những cảm xúc thực sự của Minorin. Cơ hội cuối cùng, ý tôi là trong năm tới chúng ta sẽ bị chia vào các lớp khác nhau. Ryuuji sẽ theo hướng khoa học tự nhiên đúng không?”
“...Ừ, tự nhiên.”
“Minorin là một học sinh theo hướng khoa học xã hội, nên hai người sẽ ở khác lớp. Nói cách khác, sau năm nay ông sẽ bị chia cắt khỏi cậu ấy. Khi phải lo đối phó với kì thi, đến bạn trong cùng một lớp còn bị phớt lờ thì người học khác lớp sẽ thành ra thế nào...Đó là lí do tại sao chuyến dã ngoại này thực sự là cơ hội cuối cùng! Ông hiểu chưa?”
Ryuuji cảm thấy khó thở khi bị nhìn chằm chằm từ sát bên cạnh. Bị chia vào các lớp khác nhau...mặc dù rất khó chấp nhận nhưng đó là sự thật. Cậu đã quá quen với việc ở trong cùng một lớp với Kushieda. Hồi mùa xuân cậu đã rất mong chờ chuyện đó và giờ nó sẽ sớm kết thúc. Và mọi chuyện chẳng hề diễn ra suôn sẻ. Vậy cậu nên rút lui khỏi cuộc chiến hay thúc mình tiến lên trong cuộc đánh đổi quan trọng này?
“Vậy nên, Baka-chi...Nghe đây! Cô lúc nào cũng dính lấy Ryuuji, không phải đã đến lúc dừng lại rồi sao?”
“Hở? Vậy ra cô đang cố nói rằng Ami-chan đã bám lấy Takasu-kun trong suốt thời gian qua à?”
“Tôi không định nói như vậy, chỉ là cô đã dính lấy tên Ryuuji đáng thất vọng này mỗi khi cô xuất hiện!”
“Thật vậy sao? Mà sao cũng được, cứ việc làm những gì cô thích.”
Để chọc tức Taiga, Ami cố tình cười bỡn cợt và rồi nhẹ nhàng lẩm bẩm.
“...Nếu đó là điều cô thực sự muốn.”
Đôi mắt cô ấy đang che giấu điều gì đó sau chiếc kính râm sáng long lanh. Dường như Taiga không nghe được câu nói kia, cô ngồi đó chẳng phản ứng gì và kết thúc chiếc bánh bích quy cuối cùng.
Nhưng Ami cũng không tiếp tục. Cô từ từ uống nốt cốc cà phê rồi xem giờ trên chiếc điện thoại di động và đặt chiếc túi Chanel trở lại đùi.
“A, chán thật. Tôi không có hứng thú với câu chuyện tình yêu trẻ con của mấy người. Tôi thấy đủ lắm rồi, tôi về đây. Cũng đến giờ rồi. Hai người sẽ làm gì?”
“Cô nói đúng, đi thôi. Gần sáu giờ rồi. Ryuuji phải về chuẩn bị bữa tối.”
Taiga nói. Cô ấy nói không sai, không cần biết cậu đang ở dưới áp lực tâm lí như thế nào đi nữa, Ryuuji vẫn phải trở về nhà chuẩn bị bữa tối vào lúc bảy giờ. Ryuuji đứng dậy và lấy tiền trả cho cốc cà phê của mình, sau khi nhận hóa đơn của cả Ami và Taiga cậu đưa cho nhân viên thu ngân. Và khi cậu chuẩn bị đi ra ngoài cùng Ami.
“Này?!”
Đột nhiên Ami ngẩng đầu lên và nắm lấy cổ áo Ryuuji. Hành động hung hăng ấy như muốn buộc cậu lại phải ngồi xuống, mặc dù đó chỉ là sức mạnh của một cô gái nó vẫn khiến cậu bất giác run lên.
“...Thật tệ khi cậu không phải người duy nhất bị ‘tổn thương’.”
“...Cái gì?! Cậu có ý gì hả?!”
Cặp mắt đang nấp phía bên kia cặp kính râm dường như đã nhìn thấu cậu.
“Dù sao thì, nhưng tên ngốc nghếch cũng sẽ chẳng thể nào hiểu được đâu.”
Ami bĩu môi như thể đang cười, nhưng thay vào đó là một cảm giác sợ hãi và tức giận.
“Dù sao thì mình cũng rất ghét cậu!”
“...”
Ami chẳng hề nhân nhượng đạp Ryuuji đi nhưng lại đá trượt. Mặc dù vậy, cô không bị ngã mà chỉ đứng thẳng lại rồi dời khỏi quán.
...Thật tệ khi cậu không phải người duy nhất bị ‘tổn thương’.
Ryuuji nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang đi xa dần của Ami, cậu không thể bật ra bất kì câu nào trong số những câu hỏi đang rừng rực trong đầu cậu. Thái độ tức giận đó của Ami chính là điều cô đã thể hiện trong buổi tối hôm ấy.
Khởi nguồn cho cơn tức giận của cô có lẽ là cuộc trò chuyện họ có trong khi chuẩn bị bữa tiệc. Ami đã đùa bỡn cậu, cô nói rằng cậu và Minori đang chơi trò phụ huynh với Taiga, cô ấy cũng đã nói rằng họ nên dừng ngay cái trò nực cười đó lại trước khi có người bị tổn thương...Nhưng sau cuộc trò chuyện ấy Ami đã bảo rằng cậu hãy quên những lời cô ấy đã nói đi.
Tất nhiên, không thể nào cứ thế mà quên đi những lời của cô ấy được...Mà cậu cũng đã bị Minori từ chối và bị ‘tổn thương’.
Có phải thật sự giống như những gì Ami đã nói, cậu, Taiga và Minori đều đang sống trong một gia đình tưởng tượng ư?
Nếu cậu không phải là người duy nhất bị tổn thương, thì người đã bị ‘tổn thương’ kia là ai?
“...Cậu lúc nào cũng như thế này, lúc nào cũng úp úp mở mở.”
Cậu lúc nào cũng gọi mình là một kẻ ngốc, vậy nói cho mình nghe những thứ mà một kẻ ngốc cũng có thể hiểu được đi. Bóng dáng Ami đã biến mất qua cánh cửa, nhưng đôi mắt Ryuuji vẫn còn dõi theo cô ấy. Cậu trưởng thành hơn tất cả mọi người, hiểu biết hơn tất cả mọi người, vậy hãy nói cho mình nghe đi, thay vì tức giận một mình, thấu hiểu một mình và bỏ đi một mình.
Tại sao cậu lúc nào cũng như vậy!
“Baka-chi đã đi rồi sao?...Có chuyện gì vậy? Trông ông như chết rồi ấy.”
Cả nhân viên thu ngân lẫn Taiga đều nhìn vào vẻ mặt lúng túng của Ryuuji với ánh mắt lạnh lùng.
☺☻☺☻☺
Khi Ryuuji và Taiga bước ra ngoài phố, bầu trời đã tối mịt. Sau khi màn đêm buông xuống, cái rét thấu xương sẽ sớm tràn tới, nó khiến việc hít thở cũng gặp đôi chút khó khăn.
“Ông chưa mua những món nguyên liệu mà ông cần đúng không? Ông mau đi đi.”
“Còn bà?”
“Tôi sẽ đến nhà ga. Ở đó có một cửa hàng cơm hộp mới mở trước cổng soát vé.”
Bên ngoài khu phố mua sắm là một ngã ba đầy mùi khí thải.
Những người đi trên phố đã mất hút, dưới ánh đèn đường Taiga cau mày lẩm bẩm ‘Brừ’. Từ ví trí này có thể mơ hồ nhận ra ánh sáng trên chiếc cầu bắc qua sông. Phía bên trái ngã ba là nhà ga, trong khi đó có một siêu thị lớn nằm phía bên phải. Nói cách khác, cậu sẽ phải chào tạm biệt Taiga tại đây và sẽ không còn cơ hội nói chuyện với cô ấy cho đến khi họ gặp nhau ở trường vào sáng ngày mai. Ryuuji do dự cố tìm xem mình phải nói gì, nhưng cậu quyết đình sẽ nói ra điều mà mình đáng lẽ phải nói.
“...Cơ hội tốt nhất để xác nhận tình cảm của Minori mà bà nhắc đến ngày hôm qua. Ý bà là...chuyến dã ngoại của trường à?”
“Đúng vậy! Đừng nói với tôi rằng ông quên mất chuyện đó rồi nhé?!”
“Tui không quên. Bà nói Kawashima lúc nào cũng bám lấy tui là sao...Bà còn nghĩ tới cả chuyện đó nữa. Trước tiên tui phải nói điều này, cảm ơn bà. Mặc dù vậy tui vẫn nghĩ là bà đã nói những chuyện chẳng cần thiết với một người không hề quan tâm.”
Taiga kéo cổ áo khoác lên, cô quay mặt đi khỏi cậu.
“Tốt hơn vẫn nên nói cho Baka-chi biết chuyện đó. Và tôi cũng phải chịu một phần trách nhiệm trong chuyện này. Nếu không vì hành động của tôi ngày hôm ấy, có lẽ chuyện sẽ kết thúc theo một hướng khác.”
Taiga ủ rũ nói, cô nhìn lên trời như thể nhìn vào những ngôi sao nào đó.
“...Vào đêm hôm đó, ông biết Minorin đã nói gì với tôi không?”
Dường như cô ấy đang tự nói với mình, nó khiến Ryuuji khó mà nói được điều gì. Taiga quay về phía cậu, vẻ mặt của cô vừa buồn bã vừa vui vẻ.
“‘Chẳng có chuyện gì cả~’. Cậu ấy đã nói như vậy đó...Giống như cách Ryuuji động viên lúc tôi tuyệt vọng, cậu ấy thật tốt bụng. Nhưng cậu ấy nói, chẳng có chuyện gì cả. Chẳng có chuyện gì cả chằng có chuyện gì cả, cậu ấy lặp lại hết lần này đến lần khác rồi mỉm cười. Cậu ấy là cô gái như vậy đó.”
“...Có lẽ cô ấy đã nghĩ rằng đó không phải chuyện lớn.”
“Đồ~ ngốc~!”
Dưới ánh đèn đường, có vẻ như Taiga đã không còn nhìn lên những ngôi sao nữa, cô quay sang Ryuuji. Cô vừa đưa những ngón tay mình ấn xuống mái tóc đã bị cơn gió đêm thổi tung vừa nói.
“Giữa ông và Minorin có tình cảm qua lại. Sẽ ổn thôi! Đúng thật là!”
Nhìn vào thái độ tự tin của Taiga, Ryuuji muốn hỏi cô một vài câu hỏi.
“...Thực ra. Tui lúc nào cũng muốn hỏi bà. Tại sao bà lại tin tưởng chắc chắn như vậy? Bà đã nghe được ‘Minori thích Ryuuji’ từ đâu thế? Đừng nó những thứ như ‘Tôi biết chắc chắn.”
“Ông muốn nghe sao?”
Taiga thành thật đến ngạc nhiên. Nụ cười đầy tự tin ấy trông như thể nó thuộc về một nhà ảo thuật sắp tiết lộ chiêu trò sau màn biểu diễn của mình vậy. Taiga đặt tay lên hông và nhìn vào Ryuuji một cách tự tin.
“Vậy, hãy hứa với tôi một điều. Tôi sẽ kể cho ông nếu như ông hứa không nói những thứ ngu xuẩn như ‘Hở?’, ‘Không thể nào!’ và ‘Không thể có chuyện đó!’.”
“...Tui sẽ không nói bất cứ câu nào như vậy! Tui thề!”
Ryuuji giơ tay lên thề trang trọng, cậu đợi Taiga tiết lộ điều bí mật phía sau trò ảo thuật của mình. Taiga gật đầu rồi quay đi.
“Rồi, để tôi nói cho ông biết...Tôi tin vậy bởi vì trong trái tim tôi có một lí do để tôi tin vậy!”
Chỉ vậy thôi.
Chỉ có vậy.
Ryuuji ngây người ra trong giây lát, nhưng cậu vẫn cố kiềm chế lại trước khi một tiếng ‘hở’ kịp thoát ra khỏi miệng.
“Nói đơn giản thì, tôi tin tưởng vào ‘ông’. Tôi tin rằng ông là một người xứng đáng được Minorin yêu thương. Tôi tin ông là người xứng đáng với cậu ấy!”
Sau khi nói Taiga cúi xuống, rồi cô lại ngẩng đầu lên lần nữa và nở một nụ cười đùa cợt trước khi quay ngoắt đi.
“...Vậy nhé~. Mai gặp lại!”
Dưới ánh sáng mờ mờ của những chiếc đèn đường, Taiga bắt đầu chạy về phía nhà ga. Cô dừng lại giữa chừng như thể nhớ ra thứ gì đó và hét lên.
“Nhắc đến chuyện đó, hôm nay ông bị gì thế hả! Ngày mai đừng có mà chạy trốn như vậy nữa! Tốt hơn là ngày mai ông đừng có chạy đấy!”
Taiga không hề dừng lại xem Ryuuji phản ứng thế nào trước những lời của mình, cô chạy đi. Bóng dáng trẻ con của cô biến mất trong ánh sáng vàng vàng của những chiếc đèn đường.
Ryuuji lặng lẽ đứng đó và ấn nhẹ lên ngực mình. Đó đúng là một màn ảo thuật, cậu tự nhủ.
Trái tim đã mang quá nhiều vết thương giờ lại cháy bùng lên sau khi được tắm mình trong ma thuật ấy. Nếu như Taiga đã nói như vậy, nếu như cô ấy đã tin tưởng vào cậu thì Ryuuji nghĩ cậu cũng có thể tin rằng mình là người đáng để cô ấy tin tưởng. Đó, có thể cậu thật sự là một anh chàng rất tốt.
Và rồi Ryuuji cũng hiểu. Cậu hiểu rằng những lời của Taiga rất đáng tin cậy.
Ryuuji đã một lần nữa trở lại với sự tự tin của mình nhờ vào phép thuật bé nhỏ ấy. Cậu chầm chậm bước một mình dưới màn đêm tối mịt. Nhưng rồi một cơn gió nam bất ngờ khiến cậu phải suy nghĩ, nếu như Ami trông thấy con người ngây ngô của cậu, có lẽ cô ấy sẽ nhìn cậu với ánh mắt lạnh lùng như muốn nói, ‘Đúng như mình nghĩ, cậu vẫn chẳng hiểu gì cả’...có lẽ vậy.