Chính thức bước sang tuổi ba mươi. Đây là T***miya Y*yuko (ba mươi tuổi). Vào một ngày tôi đã quên mất mã truy cập ở sảnh ra vào chính trong khu chung cư của mình.
Sự cố đó xảy ra khi tôi về đến sảnh ra sau khi dẫn cún cưng của mình đi dạo trong khi chỉ mặc một chiếc áo khoác lông bên trên bộ đồ ngủ. Tôi đứng đờ người trong khi mang theo chú cún cưng trên tay. Nó chỉ có bốn chữ số, thế nhưng chúng đã hoàn toàn trôi tuột khỏi đầu óc tôi. Bên cạnh đó, tôi cũng nhận ra mình đang mặc quần trái, giống như tôi thường làm khi tỉnh dậy lúc buổi chiều. Tôi cố bấm vài tổ hợp có thể, nhưng cánh cửa vẫn không mở ra. Hôm đó là mùa đông, tôi vừa cảm thấy lạnh vừa cảm thấy xấu hổ...Ơn trời là có một người hàng xóm ở gần đó, bằng không tôi sẽ không thể về nhà. Tôi thực sự cảm thấy khủng khiếp trước cách tất cả đã kết thúc, mọi thứ bắt đầu đi xuống kể từ lúc đó. Tôi không thể nào ngăn mình già đi được.
Và vậy là, năm nay tôi đã bước sang tuổi ba mươi, và Toradora! đã xuất bản tới quyển thứ bảy. Tôi xin cảm ơn tất cả những bạn đọc từ tận đáy lòng mình. T...t, t, t...thực sự cảm ơn các bạn!
Kể từ năm hai ngàn không trăm mười lăm, bộ truyện này đã xuất bản được bảy cuốn cùng với một cuốn ngoại truyện. Xin cảm ơn sự ủng hộ của tất cả mọi người, và giờ tôi có chuyện thực sự, thực sự tuyệt vời muốn thông báo, Toradora! sẽ có một bộ phim hoạt hình chuyển thể cho riêng mình! Tuyệt vờiiiii!
Thay vì cảm thấy sung sướng, đúng hơn tôi đang nghĩ ‘M, m, m, m, mình nên làm gì đây?!’. Để đáp lại sự ủng hộ của mọi người, tôi sẽ cố hết sức để viết ra thật nhiều câu chuyện hay cho các bạn thưởng thức. Tôi xin được dựa vào tình cảm và năng lượng mà các bạn trao cho tôi!
Vì những lí do ở trên, tôi không thể già đi được nữa! Ô, xin hãy để thời gian dừng lại!...Hay đúng hơn, hãy quay ngược nói lại! Nói cách khác, cho dù nó có phải đánh đổi bằng bộ não của mình đi nữa, hãy trả lại cho tôi tuổi trẻ của mình! Tôi có thể trả bằng cơ thể hay tuổi tác của mình! Mỗi ngày tôi vẫn nghiêm túc tự hỏi bản thân rằng làm thế nào để lấy lại sức trẻ của mình. Ngay khi tôi viết xong cuốn truyện này, má trái của tôi bất ngờ sưng lên với một nốt đau đớn và đỏ lựng mọc lên trên đó. Ban đầu tôi không chú ý đến nó, nhưng không lâu sau, nó trở nên lớn đến mức tôi không thể làm bất cứ vẻ mặt nào nữa. Rõ ràng tôi cần tới đi tới bệnh viện một chuyến. Khi bước vào khoa da liễu, bác sĩ chỉ thốt lên “Oa!” khi nhìn thấy tôi, và chỉ về phía gường mà không giải thích bất cứ thứ gì khi ông ấy lấy ra một con dao để rạch, vân vân, vân vân...Có phải đây là sự trừng phạt vì tôi đã quá cứng đầu với tuổi trẻ của mình không? Lẽ nào đây là quả báo vì tôi đã cố gắng can thiệp vào dòng thời gian một cách ngớ ngẩn? Tôi không thể tin mình vẫn còn tới đây vào độ tuổi này (giờ các bạn có thể ngừng suy đoán được rồi, đó không phải là mụn trứng cá). Tôi cảm thấy hổ thẹn vì bản thân mình. Trong trường hợp đó, tôi cũng có thể sống cuộc đời của mình theo cách trọn vẹn nhất. Gần đây tôi đang ăn rất nhiều đồ ngọt và đưa hàng đống đường vào trong não mình.
Một lần nữa, cảm ơn tất cả các bạn đã đọc cho đến tận lúc cuối cùng! Câu chuyện sẽ còn trở nên hấp dẫn hơn ở trong Toradora! tập tám, vậy nên xin các bạn hãy tiếp tục theo dõi! Cuối cùng, xin được gửi tới biên tập viên chính và Yasu-sensei, hãy cùng nhau cố gắng nhé!
Takemiya Yuyuko.