Tám giờ tối thứ sáu, tôi có mặt trong một quán ăn gia đình, ban đầu tôi đã lo rằng, ‘Đang trong giờ ăn tối thì liệu có còn đủ chỗ cho mình không nhỉ?’, thế nhưng trong tiệm không có nhiều khách lắm. Không nhiều người đến một nhà hàng gia đình để dùng bữa tối vào cuối tuần...mặc dù đồ ăn rất ngon...mặc dù nó rất tiện lợi...mặc dù ở đây còn có cả một quầy đồ uống ‘Thưởng thức tất cả những gì bạn có thể’...Mặc dù tôi trông giống như thế này, nhưng tôi lại làm rất tốt công việc của mình. Tôi là Takemiya Yuyuko...Thậm chí tôi còn phết trứng cá tuyết lên bánh mì nướng…rồi bôi lên đó một lớp kem trước khi đặt dong biển lên trên…
Quay trở lại vấn đề chính. Gửi đến các bạn đã mua Toradora! 6, và tới tất cả những ai đã đi cùng tôi suốt cả chặng đường vừa qua, từ sâu thẳm bên trong trái tim mình, tôi xin cảm ơn tất cả các bạn! Một người vô dụng và non nớt như tôi đã viết được đến tập sáu! Tôi có thể viết nhiều đến vậy là nhờ sự ủng hộ của các bạn dành cho bộ truyện này mà! Tôi vô cùng hạnh phúc khi biết rằng mọi người đã cảm thấy vui vẻ khi đọc nó!
Mặt khác, có một chuyện rất tệ tôi phải thống báo với các bạn, tôi đã nghe được rằng cuốn sách này có thể sẽ là tác phẩm cuối cùng của tôi trong những năm tuổi hai mươi. Nếu mọi người vẫn tiếp tục ủng hộ cho cuốn sách tiếp theo, thì khi chúng ta gặp nhau tôi sẽ sang ba...mươi tuổi, đúng không? Thật là cũng có khả năng ấy. Vậy sao đây? Chúng ta sẽ làm gì? Haa, tôi không biết phải làm gì nữa…
Dù vậy, tôi đã chuẩn bị tâm lí ở một mức độ nhất đinh để bước vào thế giới của tuổi ba mươi. Bởi vì chủ đề của cuộc thảo luận với những người bạn gái cùng thế hệ gần đây luôn là ‘bảo hiểm’, ‘chẩn đoán ung thư’, ‘thừa kế’, ‘lãi suất’, ‘thu nhập hàng năm’, ‘mức tăng giá chung’, ‘tai nạn, biến cố lớn tiếp theo’...A~, cũng có cả những buổi tiệc mừng đám cưới, li hôn, có con, vân vân... Mặc dù cá nhân chúng tôi không biết người đó, chúng tôi vẫn nhận xét đủ thứ về bạn đời của họ. Cho dù bữa tiệc có ấn tượng hay không, cho dù quần áo họ có kì lạ hay không, cho dù đồ ăn tại tiệc cưới của họ trông có ngon hay không...Chúng tôi vẫn có thể nói chuyện hàng giờ liền mà không động đến rượu. Có phải vậy nghĩa là chúng tôi đã hết thuốc chữa rồi không? Thậm chí tôi cũng không thể bào chữa cho bản thân mình nữa. Tôi đầu hàng vô điều kiện trước quá trình lão hóa. Để thời gian trôi đi mà không phản kháng lại, áp dụng chiến thuật của tộc Takeda/*Tộc Takeda: gia tộc Nhật Bản cuối thời Heian (794-1185) hoạt động ở vùng Kai (nay là tỉnh Yamanashi) | wikipedia*/, trống rỗng như gió, yếu ớt như rừng, bùng cháy như lửa, và trở nên béo như một ngọn núi. Đó là Furinkazan/*Furinkazan: chiến thuật chiến đấu được viết trên chiến kì của lãnh chúa Takeda Shingen | wikipedia*/ của phụ nữ chúng tôi! Tôi sẽ chi trả cho tang lễ của mình bằng tiền thanh toán bảo hiểm!
Tôi thậm chí còn mua đồ lót màu da của phụ nữ lớn tuổi! Nó tốn của tôi bốn ngàn yên, thật quá đắt! Nhưng thứ đồ lót rẻ tiền của phụ nữ lớn tuổi sẽ không đủ ấm với một người phụ nữ đang già đi, thậm chí chúng còn gây ngứa ngáy kinh khủng nữa! Cơ thể tôi cần đến thứ đồ lót cao cấp cho phụ nữ lớn tuổi!
Chuyện là như vậy đấy, tôi hi vọng rằng mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ cho cuốn sách tiếp theo, Toradora 7! ~Tuổi ba mươi của Yuyuko~. Cảm ơn vì các bạn đã đọc cho đến tận cùng cuốn sách! Gửi tất cả các biên tập viên và Yasu-sensei, xin mọi người hãy tiếp tục chăm lo cho người phụ nữ lớn tuổi này…
Takemiya Yuyuko.