“Tất cả là lỗi của ông!”
Cô ấy nói với giọng đều đều đầy bực bội. Tiếng nói vang khắp hành lang yên tĩnh của khoa cấp cứu ban đêm.
“Tất cả là lỗi của ông! Ông sai rồi!”
Cô liên tục lẩm bẩm như muốn khẳng định lại ý kiến của mình vậy. Aisaka Taiga ngồi một mình phía đầu bên phải chiếc sofa.
Cũng trên chiếc sofa ấy, Takasu Ryuuji lại ngồi sát về bên trái. Cậu cúi nhìn những ngón tay với đôi mắt trợn ngược hung dữ, sắc như dao cạo. Cậu đã sớm rút ra kết luận rằng cho dù mình có nói gì đi nữa thì cũng chỉ phí thời gian mà thôi. Bên cạnh đó Ryuuji cũng chẳng còn sức đâu để tranh cãi nữa. Mà giờ cũng chẳng phải lúc làm chuyện này.
Một chiếc xe cứu thương bất ngờ chạy ngang qua cửa sổ. m thanh chói tai của nó khiến Ryuuji giật mình. Rồi đột nhiên tiếng còi im bặt chỉ có cái đèn chớp đỏ lòe còn sáng. Bóng Ryuuji và Taiga theo ánh sáng đó chạy dọc trên nền nhà. Có vẻ như khoa cấp cứu của Đại học Y đang bận rộn hơn bao giờ hết, cho dù hôm nay chỉ là một buổi tối bình thường.
“...Mấy giờ rồi?”
Câu nói sau đó của cô “Tôi để quên đồng hồ rồi,” chỉ như đang tự nói với mình. Taiga quay sang phía Ryuuji. Dù đang ngồi trong bóng tối nhưng gương mặt cô trông vẫn thật trắng trẻo. Tuy nhiên Taiga lại không hề nhìn vào mắt cậu. Ryuuji cũng chẳng bận tâm đến chuyện đó, cậu mở điện thoại ra.
“Gần mười giờ.”
Ryuuji đáp lại cộc lốc. Vậy là cũng đã được gần một tiếng kể từ khi họ bắt taxi lao tới đây. Ryuuji cảm thấy chán nản và vô cùng mệt mỏi, bất giác cậu thở dài. Taiga ngồi cạnh cậu cũng thở dài theo, cô ấy bắt đầu xoay vòng vòng mái tóc dài ngang lưng của mình.
Nhìn thấy thế cậu nói,
“Bà nên về trước đi.”
Ryuuji khuyên vậy vì Taiga trông có vẻ đã khá mệt, nhưng…
“...Tôi đã trở nên thảm hại đến mức cần một con chó lo lắng cho mình sao? Tôi muốn làm gì là việc của tôi, không phải chuyện của ông! Nếu ông định ra lệnh cho tôi lần nữa thì…”
...Tiếng gầm gừ của Taiga vang khắp hành lang. Bốn phía xung quanh họ đột nhiên chuyển sang khung cảnh một khu rừng nồng nặc mùi máu tanh. Ở chính giữa thế giới ấy, Taiga bẻ các khớp ngón tay tạo thành những tiếng kêu răng rắc. Cặp mắt đã chẳng nhìn Ryuuji trong suốt gần một tiếng đồng hồ giờ hướng thẳng về phía cậu đem theo cả vẻ khinh miệt và sát khí kinh khủng.
Nếu chỉ xét về diện mạo thì Ryuuji cũng chẳng kém cô ấy. Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt Taiga, cặp mắt đen hơi xanh của cậu sáng như dao...hay trông có vẻ là vậy. Thật ra chúng cũng chẳng có gì khác ngoài một đặc điểm di truyền.
“Sao vậy hả…? Được rồi, hãy cứ làm những gì bà muốn.”
Ryuuji hạ giọng đáp lại. Cậu không thể chịu nổi cảnh phải ngồi chung sofa với con thú hoang dại này nữa, Ryuuji nhanh chóng đứng lên và vờ như chẳng hề bận tâm chút nào.
“...Fuh.”
Taiga khịt mũi kiêu ngạo, cô ấy trượt vào chính giữa và chiếm luôn cả cái ghế sofa. Và rồi Taiga ưỡn bộ ngực bé nhỏ trông như một vị vua vậy, cô lạnh lùng ngẩng mặt lên trời.
Kể cả lúc này cô ấy vẫn là vua của muôn thú, một con hồ hoang dại gớm ghiếc.
Taiga có một gương mặt nhỏ nhắn, xinh xắn, cuốn hút. Cơ thể bé nhỏ thanh tú của cô trông chẳng hề giống của một học sinh trung học năm hai chút nào. Taiga mặc một chiếc váy dài có các họa tiết hình bông hoa, trên đó có rất nhiều diềm xếp và ren làm cái váy phồng lên. Mái tóc dài màu nâu hạt dẻ buông nhẹ nhàng xuống lưng. Tất cả các đặc điểm của Taiga đều vô cùng tinh tế. Vẻ yêu kiều của cô chẳng khác gì một con búp bê Pháp, một vẻ thanh lịch như một nụ hồng chớm nở. Nhưng thật không may nụ hồng đó lại chứa đầy chất độc chết người. Không, không chỉ chứa kịch độc mà cô ấy còn sẵn sàng phát tán mọi hướng.
Cô gái hung dữ, tàn bạo, dã man này được gọi là Palmtop Tiger.
Sau xảy ra rất nhiều chuyện, người duy nhất có thể sống yên ổn cạnh Palmtop Tiger nhờ vào một điều thần kì nào đó là Ryuuji. Tuy nhiên…
“Haa…”
Ryuuji cúi xuống đưa hai tay lên giụi mắt. Mọi thứ đang ngày càng trở nên tồi tệ.
Một người vốn bình tĩnh như Ryuuji giờ cũng cảm thấy vô cùng căng thẳng. Sau khi lao tới bệnh viện cậu chẳng thể làm gì hơn ngoài đứng đây và nhìn vào cánh cửa phòng khám khép chặt. Họ tiếp tục phải chờ đợi ở lành lang tối tăm này. Bác sĩ cũng chưa thấy xuất hiện. Họ chẳng được thông báo gì về những biện pháp xử lí đang được tiến hành trong phòng khám hay tình hình hiện nghiêm trọng đến mức nào. Không có gì cả. Họ chỉ biết đợi thời gian trôi qua. Không gian xung quanh vô cùng tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở của hai người họ. Điều đó khiến Ryuuji rất lo lắng, tâm trạng cậu ngày càng trở nên tồi tệ hơn.
“...Tôi...Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa…”
Kể cả khi giọng Taiga vang lên thì xung quanh cũng lại nhanh chóng chìm vào im lặng. Mặc dù đang rất bực bội nhưng cô ấy cũng chẳng hề bỏ về. Có lẽ cô ấy cũng cảm thấy hoang mang chẳng khác gì Ryuuji cả. Có lẽ trái với những gì Taiga nói trước đó, ‘Tất cả là lỗi của ông’, có thể cô ấy cũng cảm thấy mình có một phần trách nhiệm.
Tui cũng không biết chuyện gì đang diễn ra nữa. Thật đấy.
Nếu mọi chuyện ngày càng tồi tệ...Không. Cậu thậm chí còn không muốn nghĩ về chuyện đó nữa. Bất giác Ryuuji nhắm mắt lại và lắc đầu như thể đang cố đuối viễn cảnh tồi tệ nhất ra khỏi tâm trí mình vậy.
“Takasu-san, xin hãy vào đây.”
Cánh cửa phòng khám bật mở. Nghe thấy có người gọi Ryuuji vội vàng ngước lên.
“B, Bác sĩ! Sao rồi, tình hình thế nào?!”
“Dù sao thì cũng vào đây đã.”
Ryuuji rảo bước tiến vào trong phòng khám, ánh sáng chói lọi khiến cậu lóa mắt mất mấy giây. Khi đôi mắt đã mờ đi bởi ánh sáng lại có thể phân biệt được các màu sắc khác nhau, cậu nhìn thấy cơ thể của một thành viên yếu đuối trong gia đình mình đang nằm ngay trước mặt mình.
“K...Không thể nào…!”
Cậu chẳng thể cảm nhận được chút hơi ấm hay bất kì dấu hiệu nào của sự sống trong cơ thể ấy.
Taiga đứng ngay sau cậu, cô nín thở và im lặng. Cô ấy lùi một bước về phía bức tường.
Bác sĩ đặt tay lên cơ thể đang run rẩy của Ryuuji, ông chỉ xuống cơ thể đang nằm thanh thản bên dưới.
“...Cậu có nghĩ nó vẫn đang làm bộ mặt vô cùng xấu xí không?”
Ông đưa ngón tay chọc vào cái mỏ xám xịt.
Cái lưỡi xám xanh xấu xí đang thè ra chẳng phù hợp với con két một chút nào.
“Nó vẫn còn sống.”
Tất cả im lặng trong giây lát.
“...Ơ. Hả?!”
“Không thể nào! Nó chắc chắn là chết rồi, đúng không?!”
Nghe Taiga nói vậy ông bác sĩ, hay đúng hơn là ông bác sĩ thú y chầm chậm lắc đầu.
“Nó còn sống. Cơ thể nó chẳng có vấn đề gì cả.”
Ryuuji tỏ vẻ hoài nghi, cậu chầm chậm tiến lại gần con thú cưng quan trọng nhất của nhà Takasu, Inko-chan. Inko-chan đang nằm ngửa trên bàn hoàn toàn bất tỉnh, đôi chân như hai cái que của nó mắc vào nhau. Như đã nói từ trước, cái mỏ nó đang há ra, hai con mắt mở trừng trừng trắng dã. Đôi cánh xù lên, một thứ nước gì đó chảy ra từ đỉnh của cái mỏ. Cho dù Inko đã rụng lông lả tả trong lúc họ mang đến đây nhưng bộ lông của nó vẫn còn rất dày. Tuy nhiên những mảng lông kì lạ xuất hiện lỗ chỗ khiến nó trông lốm đốm thật xấu xí.
“In...Inko-chan…? Là tao đây. Mày có nghe thấy tao gọi không?”
“...”
“Inko-chan! Nếu mày còn sống thì hãy nói gì đi! Xin mày, hãy trả lời tao đi!”
“...”
Inko-chan trông giống như một cái xác lố bịch, nó chẳng hề động đậy hay đáp lại.
“Bác sĩ! Nó không trả lời!”
“...Thường thì những con két không hay trả lời cho lắm.”
“Inko-chan không như vậy đâu!”
Ryuuji nhìn ông bác sĩ thú y bằng cặp mắt hung tợn. Ông ta lẳng lặng nhìn qua chỗ khác rồi lùi xa Ryuuji ba bước lớn...Tại sao ông ấy lại làm như vậy? Thêm nữa, ông ấy còn nói thú cưng của cậu là xấu xí nữa.
Khi Ryuuji đã gần như đã bỏ cuộc.
“Đợi một chút, tránh qua một bên.”
Taiga đẩy cậu sang bên cạnh, cô nhanh chóng bước lại gần bàn khám bệnh.
“Nếu cơ thể nó chẳng có vấn đề gì thì...nói cách khác, nó đang giả ốm đúng không?”
Taiga ngả người về phía trước cúi nhìn cơ thể tức cười của Inko, cô ấy lẳng lặng dò xét. Ryuuji không thể nhìn thấy mặt Taiga vì đã bị mái tóc cô che khuất. Nhưng,
“T-Taiga? Đợi một chút. Bà đang định làm gì vậy?”
“Một kẻ giả ốm. Nó là một kẻ giả ốm. Nó khiến chúng ta phải lo lắng, khiến chúng ta tốn hai nghìn yên tiền ta-xi. Và chúng ta phát hiện ra là nó đang giả vờ...Buồn cười thật. Này Ryuuji… Chuyện này tức cười lắm, đúng không?”
Gương mặt Taiga chẳng có chút gì là vui vẻ cả.
“Phì....Nếu đã định giả ốm thì sao mày không diễn nó thật hơn đi? Hở? Con chim xấu xí kia.”
Rồi Ryuuji nhìn thấy.
Inko-chan lúc trước chẳng hề động đậy chút nào đột nhiên chớp mắt, trông nó như sắp khóc đến nơi rồi vậy...Taiga chắc hẳn cũng đã nhìn thấy.
“...Mấy con chim này có dũng khí không vậy?”
Có vẻ như Inko-chan vẫn định giả chết cho đến cùng. Khi Taiga thôi không nói những lời độc địa ấy nữa,
“À, mặc dù tôi nói cơ thể không có vấn đề gì nhưng không hẳn là nó giả ốm đâu. Có lẽ nó gặp vấn đề về tâm lí.”
“Có nên đập thẳng vào đầu nó không nhỉ? Hay là đập từ dưới lên?”
Theo như lời bác sĩ nói, tình hình này có thể tiếp tục kéo dài thêm một lúc nữa. Ryuuji dừng lại, cậu nhìn thấy giọt nước chảy xuống từ mỏ Inko-chan.
Loài chim này thực sự biết đổ mồ hôi.
“Inko-chan! Mở mắt ra ngay!”
“Ryuuji, lùi lại! Vì ông lúc nào cũng cưng chiều con két này nên giờ nó mới như vậy,
Giọng nói hốt hoảng của Ryuuji chẳng thể ngăn nổi đôi tay của Taiga lại, đột nhiên
“Ta có thể bayyy!”
“A, nó bay kìa.”
...Thực ra nói là ‘nhảy’ thì đúng hơn. Dù sao thì đây cũng là một điều bí ẩn của cuộc sống. Một giọng bé nhỏ đáng ngạc nhiên phát ra từ Inko-chan, con vật tưởng như đã chết. PAAN! Inko nhảy lên khá cao. Ồ! Ryuuji cũng nhìn thấy cú nhảy chút nữa là chạm vào trần nhà của Inko-chan.
“Yaaay! I, Inko-chaaan!”
Inko vụng về rơi xuống giường bệnh.
“Ôi không!”
Vị bác sĩ thú y vội vàng chạy đến và bế cơ thể gần như mềm nhũn của Inko-chan lên kiểm tra xem có vết thương nào không.
“Ngu xuẩn…!”
Ryuuji nhìn thấy bác sĩ quay mặt đi một lần nữa. Ánh mắt cậu trở nên bực tức. Ông bác sĩ nhanh chóng quay lại khám cho Inko-chan để chắc nó không có vấn đề gì.
“Được rồi, không thấy xuất hiện vết thương nào đặc biệt...Tuy vậy...con Inko này, trông nó rất xấu xí...Cậu mua nó ở đâu vậy? Nó mà cũng được bán à?...Inko, nó là con quái gì chứ?”
Khi ông ấy nói xong.
“Đợi đã! Tôi có thể chụp một bức ảnh không? Con gái của tôi chắc chắn sẽ thích nó… Chuyện là...Con bé mới sáu tuổi, nó đang sưu tầm những bức ảnh lố bịch.”
“...Uhh, nó không gặp nguy hiểm gì sao?”
Ryuuji giành lại con thú cưng yêu quý từ tay ông bác sĩ thú y. Cậu nhẹ nhàng ôm Inko vào lòng. Đúng là Inko khá thô kệch, mặc dù nói như vậy thì không hay chút nào. Nhưng coi nó là một thứ ghê tởm thì quá lắm rồi. Cậu chắc chắn sẽ không đưa Inko-chan đến ông bác sĩ thú y này thêm lần nào nữa.
Trung tâm y tế kĩ thuật cao là một phần của bệnh viện Đại học Y. Thực ra là ở cạnh đó.
Ryuuji đã cuống cuồng tra danh bạ và gọi rất nhiều cuộc điện thoại, cuối cùng cậu cũng tìm thấy một nơi khám bệnh ban đêm trong số rất ít bệnh viện thú y lớn.
“À, dù sao...cũng thật tốt vì mày không ốm nặng...Này, Inko-chan.”
Ryuuji vỗ nhẹ lên đầu Inko-chan như cách mọi người đối xử với ‘kho báu’ vậy. Cho dù không ai có thể ôm lấy con chim xấu xí đó thì với Ryuuji nó cũng rất quý giá.
“Nko-cha nko-cha nko-cha nko...n...u...nko”
“Ừm, ừm, đúng rồi.”
Cậu thì thầm vào tai Inko-chan và dỗ dành nó dỗ một đứa trẻ. Đôi môi Ryuuji bất giác chạm vào đầu Inko-chan.
“Thật may mắn. Cuối cùng thì mày không bị thương, Taiga chút nữa giết mày rồi...Trời, cô ấy lúc nào cũng thích hét ầm lên.”
“Cái gììì?”
Taiga không thể nghe rõ ràng vì những lời Ryuuji nói với Inko-chan chỉ như đang thì thầm vậy.
“...Bà nghe thấy à?”
“Tôi có nghe. Ai là người tức điên lên?”
Thính giác tuyệt hảo của Taiga đúng là thật khó chịu! Rồi cô ấy đấm mạnh xuống bàn khám bệnh.
“...S, s, sa, sao vậy.”
Taiga vẫn luôn vụng về như thường lệ. Cú đấm của cô làm khay đựng dụng cụ ý tế lật nhào khiến cho mọi thứ đổ tung tóe lên giường bệnh.
“A, a! Tôi vừa mới khử trùng mấy thứ đó...Con Inko đó chẳng có bệnh gì hết, hai người còn định đứng đây bao lâu nữa? Các người bắt đầu làm tôi thấy mệt mỏi rồi đó.”
Taiga bắt đầu nhặt nhạnh và sắp xếp lại mấy món đồ bị đổ ra ngoài. Vẻ mệt mỏi của ông bác sĩ thú ý chẳng khác gì với Ryuuji và Taiga.
“Chắc hai người cãi lộn như thế này nhiều lắm nhỉ? Thú cưng rất nhạy cảm, đó là lí do tại sao khi chủ nhân nổi cáu thì chúng cũng sẽ nhận ra và phải chịu đựng đau khổ.”
Ryuuji cũng hiểu điều đó, cậu quay đầu lại. Nhưng từ bên cạnh cậu,
“Cãi lộn, ý ông là sao?”
“Hừ!”, Taiga nhún vai và giơ hai tay sang ngang như một người ngoại quốc. Cô ấy bật cười trước những lời của ông bác sĩ thú y.
“Chỉ là do con chó biến thái này bị cái mông của mình điều khiển. Cậu ta sẽ chạy loăng quăng và gây ra đủ thứ chuyện rắc rối với những ảo tưởng điên rồ của mình. Do đó cần phải dạy cho cậu ta biết suy nghĩ thế nào mới là đúng. Hầu hết mọi người sẽ vờ như không biết gì nhưng tôi thì không thể chịu được những kẻ từ biến mình thành thằng ngu. Hô hô hô.”
Ryuuji không thể tiếp tục giữ im lặng khi cô ấy bị xúc phạm đến như vậy.
“...Hả? Đừng có nói tất cả những gì bà muốn. Trời, vì bà suốt ngày la hét ầm ỹ nên con vật yếu đuối này mới không thể nào chịu nổi.”
Nhưng những hành động của Ryuuji sẽ được mọi người gọi là ‘bốc đồng’ hay ‘dại dột’. Mặc dù gọi cho đúng thì có lẽ cậu đã ‘nói quá nhiều’.
“Ê~, vậy là ông vẫn không chịu nghe những lời ‘dạy bảo’ của tôi gì hết! Ồ...nếu đã vậy sao chúng ta không nói thẳng ra đi? Hãy giải thích lí do tại sao ông nghĩ tôi lại đổ hết bực tức lên đầu Inko! Tại sao tôi phải điên lên chứ? Tôi chẳng biết gì cả! Nếu không phiền thì ông nói cho tôi nghe đi?!”
Palmtop Tiger để lộ ra cặp mắt chứa đầy sát khí, cô ấy dần dần tiến về phía trước từng chút một. Ryuuji hoảng sợ, cậu nín thở trong một giây. Nếu cậu có phải chết ngay bây giờ thì cậu cũng sẽ nói hết ra luôn.
“Cả bà nữa, nếu có gì muốn nói thì nói luôn đi! Nhìn vẻ mặt hằm hằm của bà thật khó chịu, thật đáng ghét.”
Trong chốc lát tất cả im lặng.
Taiga im lặng từ từ đưa tay phải lên tai phải, cơ thể cô nghiêng về phía miệng Ryuuji. Cô ấy hất cằm, tay trái đặt trên hông.
“~Sao?”
Câu trả lời chỉ có đúng một từ.
Tôi chẳng nghe thấy gì, tôi chẳng hiểu gì, hơn nữa tôi chẳng có hứng thú gì với những gì ông định nói...Trên khắp thế gian này liệu có ai có thể truyền đi vô vàn suy nghĩ như vậy chỉ với một cái hất cằm?
“N-hìn đây…”
Ryuuji không thể đáp lại được, cậu buông thõng vai. Kể cả trong tình huống này Taiga cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu. Cô ấy khịt mũi và nhe nanh ra. Taiga hoàn toàn bỏ mặc ba mươi centimet chênh lệch chiều cao giữa họ. Cô ấy nói như thể mình là một vị vua vậy.
“Ryuuji, ông biết không, tôi sẽ nhân cơ hội này nói cho ông biết. Để tôi nói cho ông rõ, tôi không có thời gian để dành cho một con chó rảnh rỗi như ông. Từ bây giờ khi nào ông định mở miệng nói với tôi hay cân nhắc kĩ về ba điều này. Thứ nhất, nó có cần thiết hay không? Thứ hai, nó có phải tin tốt lành hay không? Thứ ba, nó có đáng để nghe hay không?...Ông hiểu chưa?”
“Hiểu cái gì?! Điều kiện kiểu gì thế hả?! Cho dù nói như vậy nhưng thật ra thì bà mới là người bĩu môi rồi làm toáng lên!”
“...Vậy sao.”
Giọng Taiga chẳng có cảm xúc gì cả. Hai con ngươi nằm nơi khóe mắt phát ra ánh nhìn lạnh lẽo. Cô ấy nheo mắt lại. Ryuuji cảm thấy nguy hiểm, theo bản năng bụng cậu thấy đau nhói. Đôi mắt của Taiga có thể đưa những linh hồn bé nhỏ yếu đuối về trời ngay lập tức. Tuy nhiên thứ đáng sợ hơn cả là giọng nói bình thản như những gợn sóng trên mặt nước của cô ấy.
“Ông nói nhiều quá rồi đấy. Ông chả làm được gì ngoài khiến tôi phát bực đâu.”
Và như vậy.
Đôi tay Taiga múa may như thể cú đánh từ một người chết tiến tới trước cửa nhà. ‘Gakki!’ Môi dưới của Ryuuji bị một ngón tay kéo lại bằng một lực khó tin.
“N, nnngu.”
“Nhưng ông có biết lí do tại sao tôi chẳng thấy chuyện này buồn cười chút nào không...Chỉ có một lí do thôi. Ông lúc nào cũng có những ý nghĩ ngu ngốc. Tôi phát chán vì ông lúc nào cũng nói những câu khó hiểu rồi.”
“ Ow! Ow! Ow! Ow! Ow! Ow! Ow! Ow! Ow! Bỏ ra!”
“BỎ RA NGAY!”
Có lẽ Inko-chan cũng đồng cảm với Ryuuji người đang bị một ngón tay móc chặt môi dưới. Con két lại bắt đầu rụng từng mảng lông lớn. Vị bác sĩ thú y nói với cả hai người với giọng rên rỉ mệt mỏi.
“Thôi về đi.”
“Tâm trạng của bà đang rất tệ.”
“Tôi không có.”
“Vậy sao trông bà bực bội thế?”
“Vì ông nói mấy câu ngu ngốc kiểu như ‘Tâm trạng của bà đang rất tệ’.”
Không hiểu những câu đó đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần từ lúc bắt đầu chuyện này. Hãy quay ngược trở lại năm tiếng trước.
Cơ bản là Ryuuji đã bị Ami trêu trọc.
Ryuuji không phải là một kẻ ngây thơ tới mức cậu không thể hiểu được chuyện này. Do đó trong lúc vô cùng bất ngờ cậu đã đi đến kết luận những chuyện xảy ra dưới ánh hoàng hôn mờ mờ trong căn hộ ba phòng chỉ là một phần trong trò đùa giữa họ.
Sau một loạt các sự kiện vớ vẩn, giữa Takasu Ryuuji và Kawashima Ami chỉ còn một khoảng không rất nhỏ...Hai người ôm nhau ngay bên dưới cửa sổ. Nói thêm là tư thế của họ giống như có một người bị đẩy ngã xuống thảm vậy.
Người đầu tiên chứng kiến cảnh đó là Yasuko mẹ của Ryuuji. Tuy nhiên bà ấy lại không hề nghĩ đây chỉ là một trò đùa. Bà thả hết túi hàng trên tay xuống và trách mắng cậu con trai. Nhưng hầu hết những lời đó thì chẳng hề lọt vào tai Ryuuji.
“...Không thể nào…”
Giọng nói đó phát ra từ phía sau Yasuko.
Ở ngay cửa ra vào, Taiga đang được cậu bạn thân của Ryuuji, Kitamura cõng trên lưng. Giọng nói dõng dạc của cô cho thấy những gì cô đã nghĩ trong tình huống đó.
Taiga và Ami là kẻ thù của nhau. Ryuuji nghĩ, sự kết hợp giữa Ami và chuyện hiểu lầm không thể giải thích này đúng là rất tệ. Và rồi cơn thịnh nộ của Taiga bùng lên.
Một khi Taiga đã đạt đến giới hạn chịu đựng của mình thì những biện pháp trừng phạt đơn giản sẽ chẳng thể nào đủ. Không còn nghi ngờ gì nữa cả căn hộ sẽ bị phá hủy. Thực ra có thể lần này cô ấy còn giết người chứ không chừng. Dù sao thì Taiga cũng là Palmtop Tiger nên với tính cách của cô ấy những chuyện đó cũng rất dễ hiểu.
“C, chuyện này...Chuyện này không phải như vậy đâu.”
Những từ đó rất khó mới thoát ra được khỏi cổ họng Ryuuji. Cậu đẩy Ami ra, tránh sang một bên rồi quỳ xuống. Còn cô nàng tráo trở kia thì không nói gì.
Mắt Taiga trợn ngược, cô ấy nhìn qua nhìn lại giữa Ryuuji và Ami. Tất nhiên vào lúc đó thay vì nghĩ những lời giúp Ryuuji giải thích thì,
“Ara? Có chuyện gì vậy? Ami-chan, có vẻ không đúng thời điểm lắm nhỉ?”
Ami thì thầm và nói “he he “ như thể không có chuyện gì xảy ra...Cô ấy tươi cười vui vẻ.
“Ờ, ừmm.”
Yasuko đang cố gắng nắm bắt tình hình hiện tại, ngón tay bà cứ xoay vòng vòng,
“Ừmmm.”
Bà ấy tiếp tục ậm ừ với vẻ lúng túng. Bất giác Yasuko vò đầu, bà ấy vẫn không thể tưởng tượng nổi chuyện gì đang diễn ra nữa.
Kitamura di chuyển.
Kitamura lùi lại mà không nói một lời, một thái độ vô cùng khó hiểu hiện ra trên khuôn mặt cậu ấy...Kitamura cứ thế lùi lại. Taiga đã để Kitamura cõng cô trên lưng đúng như những gì cậu ấy muốn. Những giọt nước bùn chảy xuống tong tỏng do cậu ấy vừa ngã xuống một cái rãnh. Gọng kính của Kitamura cũng vì thế mà trở nên méo mó. Cậu ấy tiếp tục lùi lại và bước ra ngoài cửa. Kitamura khuất khỏi tầm mắt của Ryuuji và cho cậu có được thêm chút thời gian để suy nghĩ. Cho tới khi,
“...Unme!”
Taiga buông tay khỏi vai của Kitamura, cô ấy bám vào khung cửa ra vào. Hai chân cô ấy kẹp chặt lấy lưng Kitamura như tay móc trong trò chơi gắp thú. Cơ thể Kitamura không thể di chuyển được nữa.
“A, Aisaka! Có chuyện…!”
“...Kitamura-kun. Tại sao cậu lại muốn bỏ đi? Cậu đến đây để mượn phòng tắm của Ryuuji mà đúng không? Cậu không cần phải đi đâu.”
Có lẽ điều khiến Taiga bận tâm nhất là Kitamura sẽ xoay người lại và nắm lấy cái khung cửa. Vậy nên cô ấy đã sử dụng sức mạnh phi thường của mình để bám chặt lấy khung cửa và treo cơ thể Kitamura lơ lửng trên không. Kẹp với lực kinh hồn như thế khiến máu bắt đầu rỉ ra từ cả hai bên đầu gối cô.
“...Umm, xin lỗi, Taiga-chan, theo như tính toán của Ya-chan, ờ, Ryuu-chan, để xem nào...à, à, à…”
Yasuko lắc nhẹ bộ ngực đang thả rông của mình, bà cũng không chắc mình đang muốn nói gì nữa. Taiga nhanh chóng lách qua người Yasuko và tiến về phía Ryuuji và Ami đang ngồi. Ryuuji nín thở. Bùn đất dưới rãnh dính đầy trên người và trên tóc Taiga. Hai con mắt của cô như hai quả cầu thủy tinh hiện ra giữa đám bùn đất. Chắc chắn ánh mắt đang nhìn Ryuuji và Ami là ánh mắt của kẻ sát nhân bình thản, vô tình.
Taiga dừng lại trước mặt hai người họ. Ryuuji nhìn thấy gương mặt của cô ấy dường như đang giật giật.
Và rồi…
“Takasu Ryuuji là của tôi! Đừng có tự tiện đụng vào!”
Câu nói không thể tin được đó khiên cho tất cả mọi người nín thở. Tuy nhiên chỉ sau một lát. Bên dưới cặp mắt thủy tinh mọi thứ dường như tan chảy.
“...Cô nghĩ tôi sẽ nói câu gì đó giống vậy à?”
Có lẽ Ryuuji đã đoán được chuyện này hay gì đó, nhưng từ bên cạnh Ryuuji,
“Hở? Cô không nói sao~? Buồn cười nhỉ~, k-h-ô-n-g.”
Ami vẫn đáp lại trong tình huống như thế này. Cô ấy trông chẳng có vẻ gì là sợ hãi cả, cô bĩu môi ra vẻ dễ thương.
“Hunn...Tôi đâu cần nói những câu như vây đúng không? Cô chắc là thất vọng lắm nhỉ, Kawashima Ami. Xin lỗi, tôi chẳng hề quan tâm đến việc con chó biến thái này định thân thiết với ai đâu.”
Kukuku...Taiga nở một nụ cười mỉa mai với Ami nhưng ánh mắt khinh thường hướng về phía Ryuuji thì chẳng hề thay đổi. Cô ấy quay người lại.
“Cứ làm từ từ thôi. Tôi phải về bây giờ đây. Kitamura-kun, xin lỗi mình đã không thể nói với cậu sớm hơn, nhà mình ở rất gần đây. Mặc dù cậu cất công đưa mình đến tận đây nhưng mình sẽ tắm ở nhà.”
Sau khi nói những câu rất thoải mái và vô tư với Kitamura, Taiga nhanh chóng rời khỏi căn hộ nhà Takasu.
Cuối cùng khi mọi chuyện kết thúc, Ami nói “Kính áp tròng của mình bị rơi nhưng Takasu-kun đã tìm thấy rồi”. Ami chớp mắt, có vẻ Yasuko và Kitamura cũng đã hiểu. Sau khi tắm xong Kitamura đưa Ami về nhà. Bằng một cách diệu kì nào đó sự yên ổn đã trở lại.
Taiga ‘vẫn như thường lệ’ đến và ăn tối. Đó cũng là lúc mọi chuyện lại trở nên tồi tệ.
Đó là lỗi của Yasuko.
“Taiga-chan, thật tuyệt! Vừa rồi cô còn nghĩ con vẫn bực bội nên sẽ không sang ăn tối nữa chứ.”
Yasuko nói rồi mỉm cười, bà ấy đang chuẩn bị đi làm như mọi ngày. Taiga cười lớn nhưng mắt cô lại chỉ nhìn vào cái vô tuyến.
“Tất nhiên là con vẫn sang rồi. Sao cô lại nghĩ rằng con sẽ không đến chứ? Lạ thật đó, quá là buồn cười luôn, trò đùa hay đó. Mọi người nghĩ con đang bực tức vì chuyện gì sao?”
Cô ấy vừa chống tay lên thái dương vừa nói với Yasuko, người đứng đầu căn nhà. Tuy nhiên…
“Ồ, đúng rồi. Phiền phức thật! Tôi quên khuấy đi mất. Ryuuji hôm nay trông ông vui nhỉ? Ha ha! Cứ làm những gì ông muốn. À mà tối nay chúng ta ăn gì? Jambalaya/*cơm trộn sốt cà, rau củ, xúc xích,...*/ à? Sao không ăn cơm đậu đỏ nhỉ/*Nhật hay ăn món này khi có chuyện vui cần chúc mừng*/? Ô hô hô hô!”
Taiga cười lớn, một tay đặt trên hông tay còn lại đưa lên miệng. Tuy nhiên đôi mắt cô thì chẳng vui chút nào, chúng cứ mở trừng trừng và tỏa ra đầy sát khí.
Vậy nghĩa là cuối cùng thì vẫn phải giải thích cho chuyện lúc chiều. Đó là những gì Ryuuji nghĩ, cậu tiếp tục chuẩn bị bữa tối trong bếp. Tất nhiên, đâu đó trong đầu Ryuuji đã nghĩ Tại sao mình lại phải giải thích cho cô ấy chứ? Taiga đâu cần đưa ra bất kì lí do gì lúc bỏ đi đâu. Ngay khi ý nghĩ đó xuất hiện trong đầu cậu.
“Ừmm...Taiga?”
Nhưng đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Những lúc bình thường thì Taiga cũng chỉ là một cô gái dễ thương. Nhưng khi đã biến thành Palmtop Tiger thì hầu như không một ai trên đời có thể chịu nổi cơn giận giữ của cô ấy. Có lẽ Taiga cũng cảm thấy có lỗi khi miễn cưỡng làm bạn với Kawashima Ami.
“A...A...A, trông mày thoải mái nhỉ. Đúng không hả, con chim xấu xí này! Hô hô hô!”
Taiga ngồi dưới sàn hai tay giữ chặt lồng của Inko-chan. Từ sau lưng cô ấy có thể thấy rõ sát khi đang nổ ra như những đốm lửa màu xanh. Có vẻ như Taiga đang điên lắm rồi.
Để có thể tiếp tục sống yên ổn có đôi lúc bạn vẫn phải xin lỗi cho dù không hề làm sai điều gì cả. Vậy nên một lần nữa Ryuuji lại mở miệng nói.
“Taiga…”
“...Ông muốn gì?”
Ryuuji tiến lại gần và chọc nhẹ vào lưng cô. Tiếng cười ‘Hô hô hô’ của Taiga đột nhiên dừng lại. Trong căn hộ nhà Takasu chỉ còn tiếng của cái máy sấy tóc Yasuko đang sử dụng.
“Nói thế nào nhỉ? Chuyện chiều hôm nay…”
“‘Chuyện’? Chuyện nào? Tôi chẳng hiểu ông nói cái gì cả.”
Taiga lạnh lùng đứng dậy lưng vẫn quay về phía cậu. Nhìn thấy vậy Ryuuji lùi lại một chút.
“Tui bị Kawashima trêu thôi mà. Tui biết bà có thể sẽ nói, ‘chỉ có vậy thôi à’...Nói thế nào nhỉ, tôi xin lỗi vì khiến bà phải bực mình.”
“Hiiii…”
Inko-chan bất chợt rên rỉ. Nó ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của Taiga điều Ryuuji chẳng thể thấy được. Nó bắt đầu lùi lại và thậm chí còn trượt chân ngã khỏi thanh gỗ.
“Sao ông lại phải xin lỗi? Ồ đúng rồi! Hôm nay tôi sẽ vừa ăn vừa quan sát con chim xấu xí này. Đưa bát cơm đây.”
Taiga giơ tay ra đòi bát cơm trong khi vẫn quay lưng về phía Ryuuji. Chỉ có Inko-chan là nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy.
“Còn món ăn thêm thì sao…? Hôm nay chúng ta có cá rán...Cá Alfonsino/*một loài cá tráp*/…”
“Cứ để lên trên bát cơm ấy. Đừng có lấy bát bình thường lấy bát cỡ đại. Cho thêm một chút giấm nữa.”
Taiga lẳng lặng ăn cơm, lưng vẫn quay về phía bàn. Yasuko và Ryuuji cũng không dám nói gì, ba người họ ăn trong im lặng.
“Ya, Ya-chan phải đi làm rồi~”
Hôm nay Yasuko đi sớm hơn thường lệ. Có thể nói là bà ấy chuồn đi mất.
Chỉ còn lại Ryuuji và Taiga, người vẫn giả vờ như ‘mọi thứ vẫn như bình thường’ và ngồi giết thời gian ở căn hộ nhà Takasu. Trong căn nhà chỉ có tiếng phát ra từ cái vô tuyến. Taiga ngồi im như tượng, nhìn chằm chằm vào Inko-chan.
Ryuuji nghiến răng rồi đứng dậy, cậu nhẹ nhàng nhặt cái lồng chim lên.
“...”
Lóe! Cặp mắt xinh đẹp của Taiga sáng lên cô lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Ryuuji.
“Tui nghĩ…cũng đến lúc che lồng Inko-chan lại rồi, để nó ngủ đi thôi.”
“Tại sao? Không phải mọi ngày ông để muộn hơn à?”
“Chẳng có lí do gì cả...chỉ là...nhìn này, Inko-chan trông rất mệt mỏi rồi.”
“Tôi muốn tiếp tục nhìn nó, đặt xuống đây.”
Taiga giơ đôi tay trắng trẻo ra và tóm lấy cái lồng từ bên dưới. Cái lồng nghiêng đi một chút làm nước bên trong sánh ra ngoài.
“Tại sao vậy? Bình thường bà có hứng thú với Inko-chan đâu?”
“Sao lại không? Tệ lắm hả? Lạ quá hả? Hay ông thấy khó chịu?”
Không ai nói gì thêm cả, hai người đều cố kéo cái lồng về phía mình.
“Được rồi! Tui biết rồi. Tui hiểu ý bà rồi, cứ đưa Inko-chan cho tui trước đã!”
Đôi mắt Taiga lại càng nheo lại nhiều hơn.
“Biết cái gì? Ông nói ‘hiểu’ là sao? Ông hiểu được cái gì hả? Chính xác thì ông đang định nói cái gì?”
Cái lồng của Inko-chan vẫn mắc kẹt giữa hai người, bầu không khí trong phòng nhanh chóng tụt xuống mức đóng băng.
“Ừm, chuyện này...Tui biết là bà đang tức giận...”
“Tôi đang tức giận á? Ông nó tôi ấy hả? Trông tôi giống như đang tức giận lắm à? Mà sao tôi lại phải tức giận? Hay ông nghĩ vì tôi nhìn thấy ông và Kawashima đang tán tỉnh nhau nên tôi thấy khó chịu, thấy ghen tị, thấy bực bội, và vậy là ông muốn xin lỗi. Đó là những gì ông muốn nói đúng không? Rằng tôi là một đứa thảm hại, còn ông thì rất nổi tiếng với con gái nên tôi thấy đố kị. Có phải ông muốn nói như thế không hả?”
Taiga liền một hơi nói ra hết tất cả những gì cô ấy muốn, rồi cô từ từ đứng dậy và tiến về phía trước. Ryuuji ôm chặt chiếc lồng chim trước ngực, bất giác cậu lùi lại nhưng sau lưng đã là bức tường...Đây là vấn đề của căn hộ ba mươi tám mét vuông.
“B, bình tĩnh lại đã! Tui không có ý đó. Tui chỉ muốn có một cuộc sống thanh bình và yên ổn thôi...”
“Không phải ông vừa nói tôi đang tức giận sao? Ông nói tôi đang ‘không vui’ mà? Không phải ông liên tục nói câu đó sao? Rõ ràng là tôi vẫn như bình thường. Chỉ có ông là tiếp tục lảm nhảm về chuyện tôi đang tức giận, đúng không? Nếu ông đã muốn tôi tức giận đến thế thì tôi sẽ tức giận cho ông xem! Không dễ để nổi điên lên đâu! Tôi ngã xuống một cái rãnh, đầu gối tôi bị thương, tôi muốn khóc, thêm nữa tôi còn bốc mùi kinh khủng. Rồi cái bộ dạng thê thảm đó của tôi lại bị Kitamura nhìn thấy, thậm chí tôi còn để cậu ấy cõng mình trên lưng...Cuối cùng thì trong lúc tôi đang như vậy thì ông lại đang t, tán tỉnh con nhãi ghê tởm đó…!”
Taiga tiến thêm bước, cái mũi cô nhăn lại, đôi mắt đáng sợ nhìn chằm chằm vào Ryuuji giống như của một con dã thú khát máu. Đôi mắt giận dữ sáng quắc, hai khóe môi nhợt nhạt của cô nhếch lên như thể đang mỉm cười.
“Nhưng điều làm tôi bực mình nhất là ông đã quá đề cao bản thân mình, ông tưởng ông có thể đoán được tôi nghĩ cái gì! Ông dám xúc phạm tôi! Này, ông có nghe không đó?!”
Taiga kiễng chân lên, cô ấy ngẩng mặt như thể cô sắp hôn người yêu vậy. Tuy nhiên giọng cô ấy chưa bao giờ lạnh lùng, đáng sợ đến thế.
“Tại sao chuyện ông thân thiết với ai lại khiến tôi bực mình cơ chứ? Ông chọn ai để vẫy cái đuôi chó của mình cũng chẳng khiến tôi bận tâm gì hết!”
Đúng là bà đang rất giận dữ. Nếu Ryuuji nói vậy chắc chắn cậu sẽ bị giết ngay lập tức. Nên cho dù có rất nhiều chuyện muốn nói nhưng cậu vẫn ngậm miệng lại. Có lẽ trong lúc này đó là lựa chọn tốt nhất.
“...”
“Từ bây giờ, tôi cấm ông nói những chuyện vô nghĩa. Vậy cũng là để tốt cho ông đó!”
Taiga lại nhìn Ryuuji bằng ánh mắt khinh khỉnh, cô lùi lại rồi vừa quay đi vừa nói,
“Ban đầu tôi vốn chẳng quan tâm đến những việc xảy ra ngày hôm nay nhưng vì mấy câu ngu ngốc của ông mà giờ tôi thấy bực mình rồi. Tôi về đây.”
Ngay khi Taiga vừa đi tất vào và băng qua những tấm thảm đi ra phía cửa.
“...119…”
Ai nói vậy? 119...Shibuya? Không, là 109...Mà đó là giọng của ai vậy…? Có lẽ nào là của Inko-chan? Ryuuji vội nhìn xuống chiếc lồng trong tay mình.
“Oa!”
Ryuuji không thể không la lên được, lúc đó cậu nhận ra 119 chính là số điện thoại khẩn cấp!
Nghe thấy Ryuuji hét lên, Taiga liền quay lại và cũng bất ngờ kêu lên một tiếng.
“Yiyi?!”
Cô vội chạy lại gần Ryuuji và nhìn vào trong lông.
“Không thể nào! Không phải là do lúc trước nó bị lắc đúng không?”
Bên trong lồng, nạn nhân đáng thương lúc trước đã bị hai người lôi ra tranh cãi bắt đầu rụng lông lả tả. Chẳng rõ có phải nó mới ngã khỏi thanh gỗ vì cả người đã cứng ngắc hay đây chỉ do sơ ý. Nhưng dù là vì lí do gì đi chăng nữa thì giờ đầu Inko-chan cũng đang mắc kẹt giữa các chấn song.
Taiga gần như phát khóc còn Ryuuji thì hét lên vô cùng kích động. Giọng của họ hòa vào nhau như một khúc nhạc tang lễ vậy
“Thôi rồi, tiêu thật rồi, chúng ta phải làm gì bây giờ?!”
“Gọi xe cấp cứu! Không, một bác sĩ thú y.”
Takasu Inko, thọ sáu tuổi...Không thể nào như vậy, đúng không?
“Này! Cái gì vậy...Rõ ràng cái ta-xi này vừa rồi còn trống mà…”
Đôi mắt đáng sợ của Ryuuji nhìn chằm chằm vào đèn hậu của chiếc taxi vừa chạy mất. Cậu bất giác làm ra vẻ như nói ‘Thằng khốn!’. Đó đã là chiếc ta-xi thứ hai không chịu chở họ.
Kể từ khi hai người họ rời khỏi bệnh viện thú y và ra đến đường lớn cũng đã được mười phút.
“Không phải vì chúng ta chỉ là học sinh trung học nên họ không chịu chở, đúng không?”
“Cũng có thể là vì mặt ông quá đáng sợ?”
Taiga ngồi trên thanh chắn và ôm lấy Inko-chan, con vật vừa trở về từ nơi cận kề cái chết. Cô nhìn những ánh đèn vụt qua với vẻ chán nản.
“Bỏ đi. Hãy đi thêm một đoạn nữa đến ngã tư đằng kia! Tui nghĩ ở đó sẽ có nhiều ta-xi vừa rời khỏi ga tàu hơn…”
“Fuh…”
Taiga thở dài chán nản và chuẩn bị nhảy xuống, bất chợt cô ấy kêu lên “Oa!”. Diềm xếp của chiếc váy dài cô đang mặc bị mắc vào kẽ thanh chắn.
“Thật hả...Bà đang làm cái gì vậy?!”
Taiga cau mày trông cô ấy như thể sắp xé tung cái váy vậy. Ryuuji đứng bên cạnh cuống cuồng kêu lên.
“Này, này, cái váy sẽ rách đó! Kéo nhẹ thôi!”
Ryuuji quỳ xuống bên vệ đường và đang định nhẹ nhàng gỡ diềm cái váy trị giá đến một trăm ngàn yên ra thì
“Thật phiền phức!”
Theo sau đó là tiếng rách, lớp vải mỏng manh của chiếc váy rách toạc theo hướng Taiga giật. Rồi cô ấy đẩy cái lồng chim vào tay Ryuuji và giận dữ quay mặt đi.
“Tui không thể chịu nổi được nữa…”
“...Hứ...Có một vài chuyện bắt nguồn từ cách chúng ta phản ứng...Dù sao thì tất cả cũng là do những cuộc tranh cãi vô nghĩa giữa chúng ta mà Inko-chan mới thành ra như vậy. Này Ryuuji, đây cũng một phần là lỗi của ông. Vì trí tưởng tượng hoang đường của ông, vì ông nghĩ những chuyện ngu ngốc kiểu như ‘Taiga đang tức giận’ và những thứ vớ vẩn khác.”
“Hở?”
Taiga chẳng hề quay lại, những câu lẩm bẩm của cô thật khó hiểu. Ryuuji chạy lại và đi cạnh cô ấy, cậu lén quan sát vẻ mặt của cô.
Taiga tiếp tục.
“Tôi chưa từng động lòng chút nào đâu, thật đấy…”
Nghe rồi nghe rồi, Ryuuji gật đầu.
“Tôi chỉ nghĩ nó rất vui và chắc chắn sẽ không để mất bình tĩnh. Từ tận đáy lòng mình, tôi nghiêm túc đó~! Vì chuyện của ông chẳng liên quan gì đến tôi hết.”
“...”
Vào lúc này trong trái tim của Ryuuji sự mệt mỏi còn nhiều hơn cả tức giận. Cậu chẳng còn sức đâu mà phàn nàn nữa, cậu chỉ chăm chú nhìn vào mặt Taiga. Cô ấy vuốt mái tóc sang một bên rồi mỉm cười yếu ớt với Ryuuji.
“Vậy thì tôi đi trước đây. Tôi không muốn đi cạnh một con chó biến thái!”
...Câu đó thật là quá đáng…
Chắc chắn nụ cười trên môi Taiga lúc cô ấy quay đi chỉ là giả vờ. Taiga lặng lẽ bước đi chậm rãi dưới màn sương đêm u ám. Lưng cô ấy phát ra một thông điệp rất rõ ràng - ai dám cản tôi, tôi sẽ nhìn người đó cho đến chết.
Cuối cùng thì Taiga cũng bắt được ta-xi. Cho dù họ là hàng xóm nhưng Ryuuji cũng chẳng muốn ngồi cùng xe với cô ấy một chút nào. Nhưng chỉ một câu nói “Đừng đứng đó nữa vào xe đi!” đã nhanh chóng đập tan hi vọng của cậu. Ryuuji bước từng bước nặng nề như thể cậu đang ra pháp trường vậy. Ryuuji cảm thấy thật khó chịu khi phải ngồi cạnh Taiga. Trong suốt chuyến đi cô ấy cũng chẳng nói gì cho đến khi xe ta-xi đến đúng giữa căn hộ nhà Takasu và căn hộ nhà Taiga.
Taiga tự động trả tiền mà chẳng buồn liếc sang Ryuuji rồi bước vào cửa khu căn hộ. Ryuuji cũng đã định trả tiền nhưng…
Đã năm tiếng trôi qua kể từ tai nạn đó nhưng tình hình thì chỉ càng ngày càng tồi tệ.
☺☻☺☻☺
A, mình không thể chịu nổi nữa! Mình điên lên mất!
Chính xác thì mình đã làm sai cái gì cơ chứ? Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Mình không thể chịu được, không thể chịu được, không thể chịu được! Đến sáng mình sẽ lại trở thành nạn nhân cho cơn thịnh nộ của Taiga. Và khi đến trường Ami và Taiga chắc chắn sẽ gặp nhau, cơn giận của cô ấy sẽ còn được thổi bùng lên nữa.
Mình không muốn vậy! Mình không muốn vậy! Mình không muốn vậy! Có lẽ vì không ngủ được nên Ryuuji đã rên rỉ cả đêm liền.
“...Eh...Eh? Ehh?!”
Ryuuji chẳng hiểu tại sao cậu lại không hề nghe thấy tiếng chuông báo thức. Cậu từ từ mở mắt và nhìn vào đồng hồ.
“EHhhhh!!!”
Vù! Cái chăn bị ném qua một bên. Con số ‘8:05’ đập vào mắt Ryuuji, ngay lập tức não cậu trở nên tỉnh táo. Thực tế lạnh lùng và tàn nhẫn cứ bay vòng vòng không ngừng trong đầu cậu.
“Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt…”
Mình dậy muộn đến một tiếng đồng hộ, cứ tình hình này mình sẽ đến trường muộn mất! Đầu tiên, vệ sinh...Nhưng lúc Ryuuji vừa cởi áo phông ra cậu cảm thấy hoảng loạn. Làm gì đây? Làm gì đây? Làm gì đây?
“Ôi không! Taiga!”
Ryuuji chợt nhớ đến Taiga. Cô ấy sẽ không chịu dậy trừ khi có người đến đánh thức. Nếu cậu phải đến đánh thức Taiga rồi lại đợi cô ấy thay đồ thì chắc chắn họ sẽ muộn mất.
Không còn cách nào khác. Cuối cùng cũng đã tới lúc phải dùng đến thứ vũ khí bí mật rồi. Ryuuji đã chuẩn bị món đó cho những tình huống như thế này từ rất lâu rồi. Cậu lấy từ trong tủ ra một cây chổi ít khi được dùng đến. Nếu dùng đến thứ này cậu sẽ có thể đánh thức Taiga dậy.
Ryuuji mở cửa sổ phòng, một chân đặt lên bục cửa sổ chân còn lại bước lên bức tường ngăn giữa hai khu nhà. Cậu tránh không nhìn xuống dưới rồi giơ cánh tay đang cầm chổi ra và bắt đầu đập vào cửa sổ.
“Taiga! Dậy! Chúng ta ngủ quên rồi!”
Phía bên kia cửa sổ chính là phòng ngủ của Taiga. Rầm-rầm-rầm-rầm! Nhưng chẳng có vẻ gì là Taiga đã tỉnh giấc cả. Cô ấy sẽ không bỏ mặc mình mà tự đến trường trước đâu, đúng không? Cũng có thể lắm. Lúc đó Ryuuji bắt đầu cảm thấy do dự. Ngày hôm qua mình và cô ấy đã cãi nhau, nếu mình vẫn cứ gọi Taiga dậy như bình thường thì cô ấy sẽ phản ứng như thế nào nhỉ? Hay là mình đừng đánh thức mà cứ để cho cô ấy ngủ tiếp...Không, không, không, nếu mình không gọi cô ấy mọi chuyện sẽ còn trở nên tồi tệ hơn…
Mình sẽ thử thêm lần nữa! Nếu cô ấy không có ở đây thì mình cũng chẳng thể làm gì khác được. Đây là lần cuối cùng. Ryuuji một lần nữa đưa chổi ra.
“Ông làm cái...A!”
“A!!!”
Cánh cửa sổ bất ngờ bật mở mà không hề báo trước, cán chổi đập mạnh lên chán Taiga. Cô ấy đổ về phía sau như một quân domino và biến mất khỏi tầm mắt của Ryuuji giống như một cảnh trong manga vậy.
“Tai, Taiga!!! Bình tĩnh đã!”
Một lúc sau…
“Đau...Đau...chết mất…”
Taiga bám vào bục cửa sổ rồi đứng dậy, trông cô ấy như sắp khóc tới nơi rồi. Mặc dù gương mặt lúc rên rỉ của Taiga thật đáng yêu nhưng đây không phải lúc nghĩ về chuyện này.
“X, xin lỗi! Tui ngủ quên mất. Tám giờ hơn rồi đó!”
“Ờ...? Hở? Tại sao? Đau quá...đi mất…”
Taiga ngái ngủ rụi mắt và sụt sịt như một đứa trẻ. Cô ấy chùi bàn tay ướt vào bộ đồ ngủ trắng tinh.
Có vẻ như Taiga vẫn chưa thể hiểu hết được tình hình hiện tại, mái tóc rối tung dính trên mặt cô ấy.
“Còn bữa sáng…? Sao hôm nay ông lại đánh thức tôi kiểu này…?”
Có vẻ Taiga đã quên mất rằng mình đang tức giận. Hơn nữa cô ấy cũng không hề mất bình tĩnh...Là may mắn chăng?
“Cả bữa sáng và cơm trưa đều chưa được chuẩn bị đâu! Bà đi rửa mặt, đánh răng rồi thay đồ ngay đi! Đây là tình huống khẩn cấp! Nếu không đi trong vòng năm phút nữa thì chúng ta sẽ muộn giờ đó!”
“...Ừm…”
Chẳng biết là cô ấy có hiểu hay không nữa. Taiga chớp mắt.
“Ưm…”
Cô ấy gật đầu. Vậy mình sẽ coi như cô ấy đã hiểu. Ryuuji quay trở lại phòng.
“Này nhanh lên! Đóng cửa sổ lại! Đúng rồi! Đóng cửa rồi khóa lại! Đúng như vậy!”
Sau khi đã chắc chắn rằng Taiga đã khóa cửa sổ, Ryuuji bắt đầu đi thay đồ...Nhắc đến chuyện đó, giờ Ryuuji mới nhận ra rằng cậu đã bước ra ngoài nói chuyện với Taiga trong khi chỉ mặc độc một cái quần đùi.
“Cũng may là cô ấy chưa tỉnh hẳn...Hơn nữa may mắn là không bị ai khác nhìn thấy. Có lẽ mình cũng đang ngái ngủ?”
Ryuuji nhanh chóng mặc quần đồng phục, cài khuy cái áo sơ mi ngắn tay...Phải đánh răng cẩn thận còn mặt chỉ cần tạt nước là được.
Nhưng ngay khi cậu mở ngăn kéo lấy đôi tất,
“Ồ, còn đồ ăn cho Inko-chan và Yasuko...nhưng chẳng còn thời gian nữa rồi!”
Ryuuji chỉ có thể để lại một tin nhắn nhờ mẹ cậu lo cho Inko-chan và tự lo cho bà ấy. Tiếp theo là phải mở cái lồng ra.
“A!”
Từ khi trở về từ chỗ bác sĩ thú y Inko-chan trông rất mệt mỏi nó cứ lảo đảo từ bên này qua bên kia, và giờ rõ ràng là nó đang ngủ. Nó đậu thăng bằng trên thanh gỗ, những đám lông còn sót lại xù lên, Inko-chan vẫn ngủ như bình thường, cặp mắt trắng rã đờ đẫn hiện lên trên gương mặt xấu xí
“Tao rất xin lỗi về chuyện ngày hôm qua. Ngủ ngon nhé…”
Ngay khi Ryuuji vừa chắp tay lại.
“Inko-chan...chết rồi à…? Oa~~!”
Bên cạnh cái lồng là Yasuko. Đầu tiên bà đang ngủ ngon lành do say rượu nhưng đột nhiên Yasuko tỉnh giấc, bắt đầu kêu khóc. Bà ấy lăn về phía góc phòng.
“...Zzz…”
Khi đến được chân tủ bà lại bắt đầu ngáy.
“V, vô lí...Nó chưa chết đâu!”
Có lẽ Yasuko cũng chẳng thể nghe thấy gì nhưng Ryuuji vẫn trả lời thật lòng rồi nhẹ nhàng lấy chăn đắp lên người bà. Rồi cậu nhanh chóng đi tất, cầm lấy cặp và lao ra ngoài cửa.
Dù con phố vẫn còn chìm trong một màn sương mỏng nhưng trên cao mặt trời đã tỏa sáng rực rỡ. Ryuuji đảo cặp mắt hung dữ và chạy vào cửa khu căn hộ cạnh bên.
Cậu liên tiếp bấm số ‘201’ trên cánh cửa tự động nhưng không hề có ai trả lời. Ngay khi Ryuuji bắt đầu hoảng loạn như con kiến bò trên chảo nóng thì.
“Immmmm đi!”
Cánh cửa kính lặng lẽ mở ra, Taiga tức giận bước ra.
“Bà dậy rồi à!”
“Không phải là ông đánh thức tôi sao?! Chán tôi vẫn còn đau chết đi được…!”
Vút! Taiga quay lại đối mặt với Ryuuji với một tốc độ khó tin. Ánh mắt của cô đầy tức giận và khinh thường.
“Oa…”
Mặc dù chưa tỉnh ngủ hẳn nhưng cô ấy vẫn có thể nhớ rõ những chuyện đã xảy ra. Ryuuji cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng mình. Cậu cùng Taiga bước ra khỏi khu nhà.
Giờ là giữa mùa mưa, không khí thơm mùi cỏ. Hai người họ chạy nhanh dưới những tán cây.
“Taiga, đầu tiên chúng ta phải đến cửa hàng tiện lợi nếu không thì chẳng có bữa trưa đâu!”
“...”
“T, Taiga? Bà nghe tui nói không?”
“...”
“Ui...Đừng có đá tui!”
“...”
“Chúng ta không có ngang hàng nhau với nhau! Con chó biến thái hạ đẳng! Tôi nghe thấy ông nói cửa hàng tiện lợi rồi.”
Ryuuji đã hiểu. Có vẻ nếu có ai muốn nói chuyện với Taiga hôm nay người đó sẽ phải hét lên thật lớn hoặc phớt lờ hoàn toàn thái độ của cô ấy.
Mọi ngày Taiga vẫn giữ thái độ bực tức và hằn học với cậu nhưng hôm nay Ryuuji cảm thấy cô ấy còn hung dữ gấp vài lần bình thường. Có phải do cách cậu đánh thức cô ấy không? Hay vì cậu đã ngủ quên? Càng cố suy đoán Ryuuji càng thấy mọi chuyện rối rắm...Tuy nhiên, nghĩ lại thì Ryuuji cảm thấy Taiga vẫn còn bực bội vì những chuyện ngày hôm qua.
Hừ! Taiga lại quay đầu sang, cô ấy tránh nhìn vào mặt Ryuuji. A...A...Liệu mình có còn phải chịu cơn thịnh nộ của cô ấy giống như ngày hôm qua không đây? Ryuuji bắt đầu cảm thấy chán nản.
“Ti đen…”
“Hở?!”
Trong lúc chạy cuống cuồng Ryuuji cảm thấy như mình có thể nghe thấy tiếng Taiga lẩm bẩm qua kẽ răng.
“Cái đầu ti đen thui của ông vẫn dính chặt trong mắt tôi. Thật ghê tởm…”
Vậy là lí do khiến Taiga bực tức ngay hôm nay là do cái đầu ti của Ryuuji. Nó chẳng liên quan gì đến những chuyện ngày hôm qua cả. Đơn giản là “Vì đó là việc của ông, chẳng liên quan gì đến tôi hết.”
“Chúng...chúng không có đen mà, phải không…”
“Đen! Đầu ti của ông phi thẳng vào mắt tôi! Đen ngòm!”
Vâng, thật khó tin nhưng đến mùa hè thứ mười sáu của mình Takasu Ryuuji đã phát hiện ra một lí do mới khiến cậu phải cảm thấy xấu hổ về cơ thể mình.
Họ chạy đến ngã tư mà Minori thường đứng đợi nhưng chỉ còn vài phút nữa là chuông reo nên nữ thần trong lòng Ryuuji cũng đã đi mất rồi.
“A, cuối cùng cậu cũng đến~~! Ngày hôm qua, cảm ơn vì cậu đã giúp đỡ!”
Họ đã kịp chạy vào lớp vừa kịp lúc.
“Ôi trời, cậu biết không tóc cậu trông thật bù xù. Hôm nay cậu ngủ quên hả?”
Người đang đứng trước Ryuuji là một thiên thần vô cùng rạng rỡ đã bỏ quên mất cánh - vẻ ngoài là vậy. Thật ra cô ấy là một con chihuahua rất xấu tính. Cô ấy chẳng là ai khác ngoài Kawashima Ami. Cặp mắt to tròn long lanh của cô trông như những viên ngọc. Ami đưa cánh tay trắng trẻo của mình búng vào chỏm tóc hình thành trong lúc Ryuuji ngủ tối qua.
“Vậy Takasu-kun cũng ngủ quên à!”
Ami nở nụ cười hoàn hảo cô ấy vẫn dùng trong lúc làm mẫu ảnh (bĩu môi, mở to mắt và nghiêng nhẹ về phía trước để khiến ngực trông lớn hơn). Cô nói
“Thật đáng yêu!”
“...”
“Ô? Có vấn đề gì sao~?”
Cậu hỏi mình ‘Có vấn đề gì sao~?’ thì mình biết phải trả lời thế nào đây! Ryuuji cũng vô cùng khôn khéo, cậu quyết định không đáp lại lời chào của cô. Có vẻ như hôm nay vẫn Ami định lảng vảng gần mình với cái mặt nạ thiên thần như mọi ngày. Cho dù lúc trước cô ấy đã chịu tháo bỏ nó và để lộ ra bộ mặt xấu xa của mình. Cô ấy nghĩ làm vẻ mặt giả tạo đó vẫn còn có tác dụng sao? Đùa hả! Trong lúc nghĩ vậy Ryuuji cố tìm ra cách để đáp lại Ami.
“À, đừng có hiểu lầm nhé. Tất nhiên mình không có ý bảo Takasu đáng yêu đâu mà là mình, Ami-chan! Takasu-kun thì vẫn như thường, theo kiểu mà mọi người chỉ cần nhìn vào thôi là biết rồi!”
“Kiểu, kiểu mà mọi người chỉ cần nhìn vào thôi là biết rồi!”
Ami đặt tay thành hình chữ V và đưa lên ngang tầm mắt
“110”
“Haizz…”
Việc chạy đến trường đã tiêu sạch chỗ năng lượng của Ryuuji rồi, cậu chẳng thể làm gì khác ngoài thở dài mệt mỏi. Làm gì đây? Trông mình như một tên tội phạm bị truy nã vậy!
“Bị lừa rồi nhé…”
“Ô hô hô? Chuyện gì vậy~~?”
Đằng sau đôi mắt tươi cười của Ami là con người thật của cô ấy. Có vẻ như trước mặt Ryuuji cô ấy vẫn chỉ là một con chihuahua xấu tính.
“Diễn ngay vào sáng sớm như vậy...cẩn thận không mặt bị chuột rút đó.”
“Tôi là dân chuyên nghiệp mà, tôi có phải đứa ngốc đâu~.”
Cô ấy lè lưỡi trước mặt Ryuuji, mặt nạ của Ami chỉ rớt ra trong giây lát rồi ngay lập tức trở lại với vẻ mặt vui vẻ của cô gái xinh đẹp yếu đuối.
“...Phì!”
“Cô đang chắn đường đó, con chihuahua ngu ngốc kia.”
Đứng ngay sau Ryuuji là Palmtop Tiger, người vừa khiến cô gái xinh đẹp rên lên bất lực. Có vẻ cô ấy dùng hơi nhiều lực cần thiết với một lời chào để đập thẳng vào bụng Ami bằng cặp của mình.
“Agrh...Aisaka-san, sáng nay tâm trạng cô có vẻ không tốt nhỉ…?”
“Chào Kawashima-san. Mới sáng sớm đã kích động như vậy đúng là khổ cho cô quá.”
Đôi mắt Taiga đảo đi đảo lại giữa Ami và Ryuuji. Cô ấy để lại một cái nhìn lạnh ngắt rồi quay đi.
“Ồ! Đúng rồi!”
Ami vỗ tay và kêu lên.
“Aisaka-san, xin lỗi nhưng cô vẫn bực mình vì những chuyện ngày hôm qua à? Xin lỗi nhé, nhưng đó chỉ là hiểu nhầm thôi! Aisaka-san hiểu sai rồi! Nhưng mới vậy mà cô đã ghen tức sao? Ôi trời! Ghen ghét, đố kị, thật chẳng giống Aisaka-san chút nào. A~a, đau đầu quá đi...Tất cả chỉ vì mình thật đãng trí. Tại sao mình luôn làm những chuyện dễ bị hiểu lầmnhư vậy chứ…”
“...”
Taiga dừng lại và từ từ quay sang Ami
“Vậy là cô vẫn không hiểu à?”
Đôi môi Taiga nở một nụ cười dữ tợn, đầy sát khí. Như một thông điệp được gửi tới từ thần chết, những lời lẽ của cô tạo nên một cơn lốc xoáy dữ dội, một bầu không khí nguy hiểm. Rồi,
“Tất cả những chuyện đó, tôi chẳng bận tâm một chút…”
“Hyuppah!”
Bất ngờ Taiga bay lên không cứ như thể cô ấy biết khinh công vậy...Ryuuji đứng đờ ra, miệng há hốc. Từ bên cạnh cơ thể bé nhỏ đang lơ lửng của Taiga xuất hiện một gương mặt rạng rỡ với một nụ cười vui tươi chân thật.
“Chào~buổi sáng! Taiga và Takasu đến vừa kịp lúc nhỉ~!”
“Mi, Minorin...Thả mình xuống.”
Người đang đặt tay dưới nách Taiga bé nhỏ và dễ dàng nâng cô cao quá đầu không ai khác ngoài Minori.
“Cậu biết không Taiga, cậu nhẹ thật đó. Mình không hiểu tại sao lại vậy nhỉ? Cậu cũng ăn những thứ giống như mình mà~.”
“Đừng có coi mình như cái tạ chứ.”
Minori vừa nâng lên đặt xuống vừa lẩm bẩm “Vậy thì tay mình sẽ yếu đi mất”. Gương mặt hớn hở như ánh sáng mặt trời rực rỡ, hiện thân của một con người khỏe mạnh, theo ý kiến của Ryuuji thì đây chính là cô gái hoàn hảo nhất trên thế giới.
Chuyển sang bộ đồng phục mùa hè càng làm nổi bật dáng vẻ thon thả của cô ấy. Ryuuji bối rối, bất giác cậu nhìn tránh sang chỗ khác. Sau khi phải chịu đựng thái độ hằn học của Taiga suốt từ tối hôm qua đến giờ, Ryuuji cảm thấy mình không thể đối diện với vẻ ngọt ngào của Minori. Ryuuji tỏ ra lúng túng, cậu cố gắng kìm hãm trái tim đang đập loạn xạ của mình lại, cậu liếc mắt sang bên cạnh. Không phải Ryuuji đang nổi điên hay gì hết chỉ là cậu đang vô cùng phấn khích thôi.
Nhưng ở phía đối diện Minori lại chẳng hề để ý đến thái độ lạ lùng của Ryuuji.
“Thực ra Kawashima-san cũng khá mảnh mai nhỉ? Gần đây cậu vẫn tập chạy à?”
Cô ấy chỉ nhanh chóng để ý đến cánh tay mập mạp của người khác. Tình huống này mọi người thường gọi là ‘yêu đơn phương’.
“Phù…”
Ryuuji lén thở dài buồn bã. Cậu tự hỏi liệu có khi nào Minori chú ý đến cảm xúc cậu dành cho cô ấy không. Thứ tình cảm ngưỡng mộ cậu đã dành cho cô ấy trong suốt thời gian qua…
“Hai người có vẻ trông không ổn lắm. À chắc là do Taiga và Takasu-kun ngủ quên nên các cậu chưa ăn sáng đúng không? Nếu là như vậy thì các cậu gặp may rồi vì mình có mang chút đồ ăn vặt này. Đây, ăn đi.”
Thật khó để nói là cô ấy ngốc hay thực ra là quá hiểu người khác nữa. Minori lấy ra một cái gói nhỏ từ trong túi mình, cô mở ra và tuyên bố.
“Ti đen”
Mỗi tay cô cầm một hạt nho khô và đưa nó lên trước ngực.
“Mình có nhiều lắm ăn thoải mái nhé!...Hở? Takasu-kun sao trông cậu buồn vậy?”
Taiga đặt tay lên vai Minori và trả lời cô ấy.
“Lúc này tâm hồn Ryuuji đang lang thang vô định giữa cách cậu ta vẫn nghĩ về mình và thực tại nghiệt ngã.”
“Hô~ Cũng hay đó. Cố lên nhé Takasu-kun! Đập mạnh vào và chạy thẳng về chốt! Hay đại loại thế!”
Minori dịu dàng đưa cái đầu ti đen xì bên phải cho Ryuuji, cô quay sang và đưa cái còn lại cho Ami.
“Kawashima-san mình thực sự muốn xin lỗi về chuyện ngày hôm qua! Mình đã không làm được như những gì mình nói! Mình là người đưa ra ý tưởng đó vậy mà...Vì công việc bán thời gian nên mình không còn cách nào khác ngoài để các cậu lại đó...Mình vô cùng xin lỗi. Các cậu có sao không? Lúc trước Kitamura có kể với mình là các cậu đã xử lí thành công tên bám đuôi rồi, đúng vậy chứ?”
“Không cần xin lỗi đâu! Đúng vậy ít nhất là giờ mình hoàn toàn ổn! Mình cũng nên cảm ơn cậu. Mình thực sự rất biết ơn những gì Minori-chan đã làm cho mình. Mình xin nhận cái đầu ti này!”
Rồi Minori một lần nữa quay sang Taiga và Ryuuji.
“Mình cũng muốn xin lỗi cả Taiga và Takasu-kun nữa.”
“Đừng lo về chuyện đó Minorin, dù sao cậu cũng đâu thể làm gì khác được.”
“Mình thực sự xin lỗi.”
Minori cúi đầu liên tiếp. Cô ấy xin lỗi một cách chân thành, đôi lông mày nhăn lại, cặp mắt thuần khiết ngước lên khiến Ryuuji ngay lập tức không còn lo lắng về chuyện cái đầu ti nữa. Ryuuji quá căng thẳng nên chăng thể nói được gì, cậu chỉ lén nhìn vào mặt Minori và xua tay. Cậu chỉ muốn nói là ‘Đừng lo về chuyện đó’. Taiga hiểu những gì Ryuuji muốn nói, cô ấy liền giải thích giúp cậu.
“Ryuuji cũng nói là cậu không cần lo lắng đâu. Phải không, Ryuuji?”
Ryuuji gật đầu. Cậu nghĩ cô ấy vẫn chịu giúp đỡ cho dù họ đang cãi nhau. Taiga đúng là một cô gái tốt...Ít nhất trong chốc lại cậu đã nghĩ tốt cho cô ấy.
“Này Minorin. Ryuuji đúng là may mắn khi cậu đã bỏ đi giữa chừng. Kitamura với mình ngã xuống rãnh và phải bỏ nhiệm vụ. Nhưng vì thế mà cuối cùng thì Ryuuji cũng được một mình với Kawashima, cậu ấy đưa cô ta về nhà và…”
“Oa~ a.”
Cô ấy nói cái gì vậy?! Theo bản năng Ryuuji nhanh chóng nhảy đến và bịt miệng cô lại nhưng vậy vẫn chưa đủ. Taiga kéo ngón tay cậu ra khỏi miệng.
“Tối qua lúc ở nhà Takasu, hai người họ tiến sát lại gần nhau và,”
“A~!”
“Ti đe…!”
Hyuppah! Để ngăn không cho cô ấy nói tiếp Ryuuji chọc hai tay xuống dưới nách Taiga và nâng cô ấy lên bằng tất cả sức lực giống như những gì Minori làm lúc trước. Taiga bé nhỏ liền bay thẳng lên không.
“Gyaaaah?! Thả tôi ra, con chó biến thái này!”
“Cứ làm như nếu bà hét toáng lên thì tui sẽ buông ra vậy!”
Và khi họ quay lại,
“Ồ, chào buổi sáng Aisaka-san!”
“...!”
Người gần như chạm mũi với Taiga là Kitamura Yuusaku, cậu ấy giơ một tay lên chào. Và chỉ cần vậy những bực tức trong người Taiga lập tức tan biến. Cô ấy thậm chí quên mất luôn là mình đang bị Ryuuji nâng lên.
“C, c, ch, chà,”
Cô ấy nói với giọng nhỏ xíu chẳng ai nghe được, giọng nói lắp ba lắp bắp nghe như thể phát ra từ một cái đĩa vấp vậy. Ryuuji thề rằng cậu có thể cảm thấy nhiệt độ dưới nách Taiga bất ngờ tăng lên có khi là tăng đến hai độ.
“Gì đây? Các cậu vẫn vui vẻ như mọi ngày nhỉ? Mối quan hệ giữa hai người vẫn rất tốt đẹp, phải không?”
Ryuuji liền đặt cô ấy xuống. Kitamura vỗ vai cả hai người họ. Cậu ấy nhìn sang Taiga.
“Được rồi. Đây, hôm qua mình quên mất không trả lại cái này, mình đã vô tình đem nó về nhà.”
“...À...ừ…”
“Có một vài chỗ bị vỡ nên mình đã tự ý sửa lại...Vậy có sao không?”
“...À...Cảm ơn…”
Mặt Taiga đỏ lừ, đôi môi run rẩy của cô ấy mím chặt thành một hình tam giác nhỏ. Taiga đang đối diện với lớp trưởng và cũng là mối tình đơn phương của cô. Cảnh Kitamura trả lại một món đồ thuộc về cô trông hệt như những thứ xảy ra trong mấy cuốn truyện tranh dành cho thiếu nữ vậy.
“Giờ, đừng có có vung nó lung tung nhé, nguy hiểm đó.”
“...Ừ...ừ.”
Vật được vị anh hùng khoáng đạt trả lại cho nàng nữ chính lúng túng chính là thanh kiếm gỗ đã qua sử dụng. Ryuuji, người đã từng phải lãnh mấy cú đánh từ thanh kiếm đó cũng cảm thấy bối rối khi chứng kiến cạnh tượng ngọt ngào này. Rồi,
“...Vừa nãy, các cậu nói về cái gì vậy?”
“Hở?”
Bất giác Ryuuji quay lại. Minori đứng đó nghiêng đầu, đôi mắt nâu trong vắt nhìn chằm chằm vào cậu.
“Mình hỏi là lúc nãy Taiga định nói cái gì vậy? Takasu-kun?”
“K...Không có gì đâu, thật đấy…”
Hoàn toàn trái ngược với những lời nói lạnh lùng đó tất nhiên là trong lòng Ryuuji cảm thấy vô cùng rạo rực như thể có một quả bom đang đếm ngược vậy. Cậu cố nhìn sang hướng Ami để tìm sự giúp đỡ nhưng cô ấy đã đi mất rồi.
“Ê~, cậu mua cái này ở đâu vậy, dễ thương quá đi~!”
“Ở tầng hai nhà ga đó. Nó cũng rẻ lắm!”
“Không thể nào! Mình cũng muốn một cái!”
“Mình nữa!”
Ngay sau khi rời đi, cô ấy cùng với hai cô gái hoạt bát Maya và Nanako tạo thành một nhóm khác. Cô ấy không phải kiểu người cậu có thể dựa vào được. Đợi đã chẳng phải lần này cậu thật sự đã gặp may rồi sao? Có thể Ami không tệ như Taiga nhưng những câu nói của cô ấy cũng đáng sợ lắm.
Minori ngước mắt nhìn Ryuuji.
“À, nếu Takasu-kun đã nói vậy thì mình nghĩ mình sẽ chấp nhận những lời đó...Nhưng như những gì mình đã nói lúc trước. Nếu cậu khiến Taiga buồn Minori sẽ không tha cho cậu...Đùa thôi.”
“Uff…”
Vù! Minori vui vẻ chặt mạnh tay xuống. Bị mối tình đơn phương của mình nói vậy, Ryuuji tự hỏi liệu có từ nào có thể miêu tả được nỗi đau này không nữa. Và cũng như mọi lần, như thể một trò đùa của số phận,
“Này Aisaka. Về chuyện giữa Ami và Takasu ngày hôm qua, xem ra chỉ là do Takasu giúp cô ấy tìm cái kính áp tròng bị rơi thôi. Cậu không cần bận tâm về chuyện đó đâu, được chứ? Đừng giận Takasu nhé! Mình hi vọng các cậu sẽ tiếp tục thân thiết với nhau! Chào nhé!”
“A...”
Taiga cũng bị một loạt những câu quan tâm không đúng lúc của Kitamura tấn công.
Họ chỉ muốn úp mặt vào tay...Từ khi gặp nhau lần đầu vào mùa xuân cả Taiga và Ryuuji đều không thể thay đổi mối quan hệ với mối tình đơn phương của mình một chút nào hết. Thật ra ít nhất thì cũng đã có một thứ thay đổi.
“...Tất cả là lỗi của ông...Tất cả là lỗi của ông...Giờ Kitamura còn ủng hộ cho mối quan hệ của tôi với ông nữa~~...!”
“Đó là lời của tui mới đúng! Lúc trước bà đã cản trở tui nên giờ bà phải chịu cơn thịnh nộ của thần linh!”
Hai người họ dẫm vào chân, thúc khuỷu tay, nhìn nhau chằm chằm, trách móc nhau bằng những lời chua cay. Thứ duy nhất thay đổi đó là quan hệ của Ryuuji và Taiga ngày càng tệ hơn.
☺☻☺☻☺
Hôm nay có lẽ là một ngày may mắn của Koigakubo Yuri (hai mươi chín tuổi, độc thân).
“Chào buổi sáng!”
Cô ấy tươi cười, cặp mắt sưng húp nhìn khắp cả lớp, đôi mắt hai mí niềm tự hào của cô giờ sưng lên như thể trứng cá vậy. Không ai trong lớp 2-C ngốc đến độ hỏi xem chuyện gì đã xảy ra...Có một giáo viên mới đang phụ trách một lớp năm nhất (hai mươi bảy tuổi, có bạn trai, tuyên bố rằng “Bạn trai em đã cầu hôn nhưng em vẫn còn do dự. Có lẽ tốt nhất nên giữ nguyên như thế này. Sớm nhất thì sang năm em mới kết hôn.”) lúc trong phòng giáo viên đã hỏi “Koigakubo-sensei, mắt chị làm sao vậy? Em nghĩ có lẽ chị nên che chúng đi.” Cô nói cái gì thế hả?! Cô thì biết cái gì cơ chứ!
“Mặc dù hôm nay không phải là một ngày may mắn nhưng cô có chuyện tốt muốn thông báo~~!”
Chuyện đó xảy ra vào tối hôm qua.
Bữa tối cô một mình đến quán ăn gia đình (Tôi có một mình thì đã làm sao? Chuyện đó có vấn đề gì à?) và uống chai bia mua từ cửa hàng tiện lợi. Cô chợt nhớ đến những người bạn cũ…
Nhắc mới nhớ gần đây mình hiếm khi đi chơi cùng đám bạn thời sinh viên. Bây giờ vẫn chưa quá muộn, mình nghĩ gọi cho họ chắc cũng không sao đâu nhỉ? Rồi cô ấy gọi cho Risa người bạn rất thân của cô. Risa ngay lập tức bắt máy “Yuri?! Không thể nào! Lâu quá rồi nhỉ! Hở? Thật hả? Chắc chắn rồi, hãy tụ họp và làm trò gì đó thật vui vẻ đi! Thứ bảy tuần này á? A, xin lỗi, hôm đó mình không có rảnh. Thực ra hôm đó mình đính hôn---Đúng vậy, đúng vậy, là cái anh viên chức nhà nước đó. Ôi trời---Có lẽ đó là do duyên số! Nếu không vì bố mẹ mình suốt ngày kêu ca...A đúng rồi, thấy bảo Saiya vừa mới sinh con! Lần tới chúng ta cùng đến thăm em bé nhé! Kể từ đám cưới của Miyu đến giờ chúng ta chưa có gặp nhau...À mà gần đây cậu thế nào rồi? Không phải cậu nói có một anh chàng trẻ tuổi đầy hứa hẹn sao? Cậu còn nói cậu sẽ hẹn hò với anh ta suốt Tuần lễ Vàng nữa. Vậy cuối cùng thì mọi chuyện thế nào rồi? Hai người tiến xa đến đâu rồi~~? Hở? Alo? Alo---Alo---?” Cuối cùng thì mọi chuyện như thế nào à? Thế nào là thế nào? Tôi phải nói cái gì đây khi chẳng có gì hết? Sao cậu lại chậm hiểu như vậy chứ...Trời ạ!
Cô uống liền một mạch ba lon bia. Nhưng thế vẫn chưa đủ, cô ấy còn khui thêm một chai vang đỏ và làm vài đĩa đồ nhắm nhiều muối và cực kì nhiều calo (Thịt lợn rán với rau củ muối vào lúc hai giờ sáng), cuối cùng đi ngủ sau khi khóc lóc một thôi một hồi.
Tám giờ ba mươi phút sáng hôm sau, tức là bây giờ,
“Bể bơi bắt đầu mở cửa từ tuần này! Mọi người thấy hào hứng không? Đừng quên chăm sóc bản thân và chuẩn bị chấp nhận mọi lời thách thức nhé!”
Nhưng học sinh trung học trong sáng ngây thơ đồng thanh kêu lên “Yay---!, “Yuck---!”. Những chàng trai cười vui vẻ. Mặt khác những cô gái bắt đầu thanh phiền về “Bụng~~”, “Đùi~~”, “Cánh tay~~”, “Bộ đồ bơi không thể mặc~~”.
Nữ giáo viên vẫn đang độc thân thở dài lặng lẽ. Đúng là một lũ ngốc...Các em vẫn còn là học sinh trung học mấy chuyện đó có là gì...Dù sao các em vẫn còn trẻ chuyện đó có vấn đề gì đâu!
“Hở~~? Chúng ta bơi cùng với con trai á---? Mình không muốn đâu, xấu hổ lắm---”
Kawashima Ami! Không phải em cực kì thon thả và siêu dễ thương sao? Không phải em là người mẫu à? Em xấu hổ vì cái gì chứ? Em xấu hổ vì cái gì cơ chứ…
“Sensei! Kết thúc buổi hôm nay đi thôi!”
“Được rồi! Giải tán!”
Để lại mọi chuyện cho cậu lớp trưởng tài năng Kitamura, giáo viên chủ nhiệm đứng trên bục và nhìn xuống đám học sinh bên dưới. “Đứng dậy! Chào!” Mọi người theo hiệu lệnh của Kitamura đồng loạt cúi chào.
Vào lúc đó vị giáo viên chủ nhiệm bất ngờ nhận ra---Đúng rồi, tại sao mà hôm nay mình lại thấy đôi chút may mắn chứ?
Đứa trẻ có vấn đề vô cùng đáng sợ vẫn được các giáo viên biết đến như Palmtop Tiger, Aisaka Taiga thực ra lại không hề sốt ruột càu nhàu mà vẫn giữ im lặng...Cho dù con bé vẫn như mọi khi chẳng hề chào cô mà chỉ nhìn bâng quơ ra ngoài cửa sổ.
Đôi má hồng hào đáng ghen tị đó cho thấy rõ ràng là con bé không hề bị ốm. Có lẽ con bé chỉ không chú ý đến giáo viên chủ nhiệm đang đứng trên bục này và chăm chú nhìn lên bầu trời thôi.
Đúng là một buổi sáng thanh bình. Không có ai phải đổ máu vì bị Palmtop Tiger tấn công cả. Vậy là đủ để khiến cô giáo viên chủ nhiệm này cảm thấy may mắn.
Mình cũng có một chút dễ thương, với một chút may mắn nữa thì có lẽ đường tình duyên của mình cũng sáng sủa hơn đôi chút...Nữ giáo viên chủ nhiệm độc thân ra dấu chiến thắng, cô có thêm chút sức mạnh để tiếp tục đương đầu với ngày mai.
Tuy nhiên cô lại chẳng hề để ý rằng sớm thôi lớp của mình sẽ bị kéo vào một cõi huyền bí của tình yêu và thù hận. Không thể nhận thấy những nhứ nhỏ nhặt như vậy, có lẽ sẽ rất khó để cô ấy có thể làm việc chăm chỉ và tận tâm.