Đây là “Yu”-khá mập mạp. Câu nói ưa thích của tôi là “Được rồi, sao chúng ta không giải quyết bằng sumo?!”. Thứ tôi mong muốn là một sân sumo. Đòn đánh đặc biệt là một cú vả đau điếng. Sao hả, nửa người dưới của ta rất vững chãi...À, có lẽ ngươi thấy ngạc nhiên đúng không?...Ai đến trước đánh trước, ngươi biết chứ? (Tin nhắn gửi đến những người đứng đầu bảng xếp hạng sumo)
À, gửi các bạn đã chọn lựa Toradora! Tập 2, tôi muốn nói cảm ơn các bạn rất nhiều! Vì một vài lí do mà tập hai có một số phần không liên kết cho lắm, nhưng bạn thấy hài lòng chứ? Tôi sẽ tiếp tục cho ra các tập tiếp theo, vậy nên tôi thực sự hi vọng các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ tôi! Để đem đến cho các bạn những trải nghiệm thú vị tôi sẵn sàng đánh đổi ‘làn da trẻ trung’ - niềm tự hào của người phụ nữ cho con quỷ của những câu chuyện hài lãng mạn…! Ta cũng sẽ đưa ngươi cả thứ này nữa, nhận lấy! (Ý tôi là hoocmon nữ)
Giờ thì, chắc hầu hết mọi người đã biết rồi, “Watashitachi no Tamura-kun” (Tamura-kun của chúng ta) đã trở thành một bộ truyện trên Dengeki Comic Gao!. Tôi rất hi vọng được thấy Tamura-kun và những người khác trông như thế nào trên manga. Tôi hi vọng các bạn sẽ ủng hộ cả “Watashitachi no Tamura-kun” và “Toradora!”.
À. Dù sao thì tôi cũng là một người phát cuồng mì spaghetti trứng cá tuyết. Mỗi ngày món ăn ngon vô cùng ấy lại khiến tôi run rẩy...Ôi, nó ngon kinh khủng. Những thứ đó khiến tôi béo lên như điên. Thậm chí còn hơn cả loại bánh nhân thịt tuyệt nhất thế giới hay bánh xá xíu ngon mê mẩn trong mùa đông nữa. Và thêm nữa...Ờ, nó là...bánh BBQ, hay đúng hơn...ramen xá xíu...Tôi ăn liền vài bát một ngày, chả trách cân nặng của tôi cứ thế tăng vùn vụt.
Tuy vậy không phải là tôi để mình tăng cân thoải mái. Tôi đã cố ăn kiêng, một chế độ ăn ít đường bột. Tôi đã đặt ra thực đơn cho cả tuần nhưng rồi sau một ngày tất cả những gì tôi có thể nghĩ được là cơm. Tất cả những gì trong đầu tôi là cơm. Tôi đã ăn một phần trăm thứ trắng dẻo và ngon kinh khủng đó. Tôi đã nhận một cuộc gọi từ biên tập của mình nhưng đầu tôi chẳng hề hoạt động và tôi không thể trả lời được gì. Tôi đói, tôi khóc, tôi gọi điện cho mẹ mình...Tôi muốn nghe thấy giọng bà...Rồi thì tôi, tôi dừng lại. Thậm chí biên tập của tôi đã nói rằng “Nó bắt đầu làm công việc của cô loạn hết cả lên, cô nên dừng lại ngay đi.” Vậy là tôi thôi không hạn chế những gì mình ăn vào nữa. Tôi không muốn những giọt nước mắt cay đắng đó! Nên tôi tái khẳng định tình yêu dành cho cơm của mình...À?!...Tình yêu, cơm...Rabu, kome…?...Nghĩ về chuyện này có lẽ tôi nên giải thích như thế…? Não tôi.../*Trong tiếng nhật cơm là kome, đó cũng là cách gọi tắt của comedy trong lovecomedy (rabukome) | baka-tsuki*/
Được rồi, với các bạn đọc còn tiếp tục với tôi đến tận bây giờ, một lần nữa, từ tận đáy lòng mình, tôi muốn nói cảm ơn các bạn thật nhiều. Tôi yêu tất cả các bạn, tôi muốn giới thiệu ba mẹ mình cho các bạn. Nếu tác phẩm của tôi có thể làm các bạn thấy hứng thú một chút thì tôi đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc rồi. Thêm nữa, gửi Yasu-sensei và biên tập của tôi, cảm ơn mọi người đã chăm sóc tôi. Trong tương lai nữa, tôi hi vọng chúng ta có thể tiếp tục lê lết cùng nhau. Và giờ, gửi Kinoko Nasu-sensei, người đã nhận xét trên bìa sách. Lần này cảm ơn thầy rất nhiều. Nếu là Nasu-sensei thì tôi không ngại cho dù bị bắt gặp với phong cách của riêng mình (buộc tóc lên thành một cái bánh) thứ được di truyền trong dòng họ Takemiya…
Takemiya Yuyuko