“Nữ đội trưởng với cánh tay giao bóng đầy uy lực, Kushieda Minori!”
“Yeah! ‘Bullet Home Return’ đã hủy diệt cả khu vực Kantou này đâu phải chỉ để trưng!”
“Người đầu bếp tài ba với vẻ ngoài hung dữ, Takasu Ryuuji!”
“Y, yeah...Mình chỉ có thể ở lại tới năm giờ thôi. Hôm nay có một đợt bán thịt gà hạ giá.”
“Cô gái với cái tên vô cùng mạnh mẽ, Aisaka Taiga!”
“...”
“...Và cuối cùng là mình, Kitamura Yuusaku! Tất cả mọi thành viên đã có mặt và sẵn sàng!”
Kitamura quay qua nhìn từng người một, cậu nắm chặt tay lại. Kể cả một người luôn bận rộn như Kitamura hôm nay cũng đã nghỉ không tham gia vào hoạt động câu lạc bộ, thêm nữa có vẻ cậu ấy cũng đã xin phép được tạm dừng công việc ở Hội học sinh.
Hiện là bốn giờ chiều, trong lớp không còn một học sinh nào khác. Ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên năm người họ. Ryuuji, Taiga và Minori đang ngồi xung quanh Kitamura còn Ami thì đứng cách đó một chút.
“Giờ thì”, Kitamura trông như một một người chỉ huy vậy, cậu bắt đầu nói với giọng oang oang.
“Ngay bây giờ chúng ta sẽ thực hiện theo kế hoạch đã bàn hôm qua. Kushieda, Aisaka và mình sẽ chịu trách nhiệm chụp ảnh tên bám đuôi. Chúng ta sẽ sử dụng máy ảnh kĩ thuật số và mỗi người sẽ chụp lại một vài tấm bằng điện thoại nữa. Trong lúc đó Takasu sẽ đi cùng với Ami.”
Ryuuji giơ tay xin phép Kitamura trước khi bắt đầu nói.
“...Không phải nếu cậu và mình chụp ảnh còn hai cô ấy sẽ đi theo Kawashima thì sẽ hay hơn sao?”
Bỏ Taiga sang một bên, Ryuuji cảm thấy cách sắp xếp họ đã bàn lúc trước quá nguy hiểm cho Minori. Tuy vậy Kitamura đã bác bỏ đề xuất của Ryuuji.
“Vậy không ổn lắm. Nếu có chuyện gì xảy ra trong lúc chụp ảnh mà chúng ta lại bị chia tách thì sẽ rất nguy hiểm khi để các cô gái lại một mình. Nếu chúng ta bị phát hiện trong khi hành động có khả năng mọi chuyện sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát. Trong trường hợp có chuyện không mong muốn xảy ra cậu sẽ dùng vẻ dữ dằn của mình bảo vệ cho Ami.”
“...Mình hiểu nhưng...Mình thật sự không tự tin chút nào nếu phải đánh nhau đâu.”
Ryuuji cúi nhìn nắm đấm mà mình chưa từng một lần một lần trong đời sử dụng để đánh người khác, cậu lẩm bẩm trông khá khổ sở. Tuy nhiên Ami đã tiến lại gần Ryuuji và ôm lấy cánh tay cậu.
“Không sao đâu! Mình nghĩ là mình có thể dựa vào cậu. Mình tin cậu chắc chắn sẽ bảo vệ được mình.”
“Um...A...Hở?!”
Ryuuji rất bất ngờ khi Ami đột nhiên tiếp cận, cậu không thể nói được câu nào. Cậu cũng không biết làm cách nào để thoát ra. Ryuuji cố rút cánh tay lại nhưng cử động thôi cũng đủ khiến cậu cả thấy xấu hổ đến đỏ lừ cả mặt. Chuyện này khiến Taiga lạnh lùng nhìn sang trông thật đáng sợ.
“Được rồi, bắt đầu thôi. Vì chúng ta không biết sẽ bị theo dõi từ đâu nên ngay khi đến tủ giày Takasu và Ami sẽ đi trước. Chúng ta sẽ đi theo con đường đã bàn ngày hôm qua. Chúng ta sẽ giữ liên lạc thông qua điện thoại.”
Theo lệnh của Kitamura từng người một rời khỏi lớp học và đi ra xuống sảnh. Rồi,
“...Bà, cái gì đây?”
Trong lúc Taiga đang đi phía trước cậu, Ryuuji nhìn thấy vật gì kì lạ trong cổ áo cô.
“Tôi chỉ mang theo để đề phòng thôi...Mang theo nó đúng là hoài niệm.”
Taiga nhếch mép. Có một vật trông giống như một chiếc gậy gỗ thò ra bên dưới mái tóc cô. Ryuuji nghĩ ‘Cái gì vậy?’, cậu kéo nó ra để nhìn cho rõ.
“...Nếu bà đi vòng vòng múa may thứ này thì bà sẽ gặp rắc rối lớn đấy.”
“Tôi biết rồi, thế nên tôi mới nó là để đề phòng mà.”
Ryuuji nhẹ nhàng đẩy thanh kiếm gỗ cậu vô tình nhìn thấy trở lại cổ áo Taiga. Aa, thật là hoài niệm---Vào cái đêm mùa xuân ấy, cậu chút nữa đã bị nó giết chết rồi…Nếu nhìn thật gần cậu có thể thấy chắc chắn có thứ gì đó giấu dưới lưng Taiga. Nhưng cũng không dễ để nhận ra điều này vì lưng cô ấy đã bị mái tóc dài che kín rồi.
“...Ryuuji, điều quan trọng hơn là…”
Taiga hạ thấp giọng và nhìn cậu chằm chằm bằng đôi mắt lớn. Cô ấy vẫn cất thanh kiếm gỗ sau lưng mình.
“Hở?”
“Ông đúng là một con chó biến thái vô dụng...Vừa rồi ông còn làm vẻ mặt điên tình nữa...Ông đúng là đồ phản bội. Tôi thấy xấu hổ khi phải làm chủ nhân của ông, thật đấy.”
“B...bà nói cái gì thế hả?”
Mặc dù hỏi Taiga nói gì nhưng tất nhiên Ryuuji hoàn toàn có thể đoán ra được ý định của cô. Taiga nhìn vào mặt Ryuuji và thở ra một hơi thật dài.
“Ông đã thật sự trở nên thân thiết với Kawashima Ami rồi...Ờ thì đó cũng là chuyện tốt nhỉ? Ông nhanh chóng bỏ rơi Minorin và bám theo một cô gái xinh đẹp đối xử tốt với ông. Ông là loại người như thế sao. Tôi sẽ nhớ kĩ chuyện này.”
“Chuyện đó, bà...B, bà hiểu lầm rồi.”
“Tôi nghi ngờ chuyện này lắm. Dù sao thì đó là cuộc sống của ông. Tôi sẽ chẳng bận tâm đến vấn đề của ông làm gì.”
“...Bà vừa nói cái gì thế hả?”
‘Phu’, Taiga nở nụ cười nham hiểm. Cô khinh khỉnh quay đi rồi chạy mất bỏ Ryuuji lại phía sau. Mái tóc dài bồng bềnh lắc lư khi Taiga chạy đến ôm chặt lấy Minori đang đi trước đó một đoạn.
“Hey, là Taiga đó hả. Hôm nay cậu cũng dễ thương quá đi.”
Khi Taiga ôm chầm lấy cô, Minori chạm vào đầu của thanh kiếm gỗ nằm dưới váy Taiga. Trông như thể cô ấy đang sờ mó Taiga từ phía sau vậy.
“Cậu đem theo thứ gì khá cứng đúng không?”
“Không hẳn là chuẩn bị quá đâu.”
...Ryuuji bất giác nhìn chằm chằm, không...cậu quay đi thì đúng hơn. Mặc dù Taiga luôn gọi cậu là một con chó biến thái nhưng không phải họ mới là những người còn biến thái hơn sao?
Hơn nữa, trong câu nói của Taiga hàm chứa một ẩn ý khác. Cậu đã làm cái gì mà phải chịu chuyện này cơ chứ? Và rồi cô ấy còn chạy mất trước khi cậu có cơ hội đáp lại nữa...
“Takasu-kun, có chuyện gì à?”
“À...Không, không có gì hết.”
Ami đã nhảy đến ngay cạnh Ryuuji với gương mặt tươi cười trước khi cậu kịp biết, chuyện này chỉ khiến Ryuuji thêm căng thẳng. Họ sải bước cạnh nhau đủ gần để hai vai có thể chạm vào. Cơn giận của Ryuuji dần dần biến mất, thay vào đó cậu bắt đầu cảm thấy mất bình tĩnh đến lạ.
Dù sao thì cô gái tên Kawashima Ami đã bất ngờ thân mật với cậu---Ryuuji liên tục nhớ lại lí do khiến cậu đỏ mặt, đôi môi cậu tạo hình chữ V lộn ngược. Cậu tránh nhìn không vào mặt Ami,
Trong lúc hai người họ đang đi thơ thẩn ở khu lân cận.
“...Vậy là mình muốn họ cho mình thử chiếc màu hồng nhạt. Nhưng cậu biết không, mấy người bán hàng nói là màu trắng chắc chắn sẽ hợp với Ami-chan, chỉ có màu trắng mới hợp đến vậy. Thế là họ buộc mình phải mặc bộ đồ len trắng đó. Rồi thì mình thích nó thật, có lẽ màu trắng cũng tuyệt lắm? Mình nghĩ vậy đó, nhưng rồi mình lại nghĩ về bộ đồ len mình mua hôm trước. Mình nghĩ nó cũng màu trắng, ừm, thật ra trông nó giống màu xám nhạt hơn là trắng...Có lẽ là nó màu be? Có lẽ vậy?”
Ami tươi cười rạng rỡ, cô ấy tiếp tục kể một thôi một hồi về chuyện mua sắm của mình. Có lẽ đây là biểu hiện thường được gọi là [cô gái dễ thương và mê thời trang trong đầu chỉ toàn nghĩ đến chuyện mua sắm nên không thể nghĩ được về khó khăn nào khác].
“Takasu-kun, cậu vẫn đang nghe đấy chứ?”
“...Ừ.”
“Cậu sẽ chọn chiếc nào? Màu trắng hay màu hồng?”
“...Ờ, mình mà mặc màu hồng thì trông…”
“Không phải! Mình đang nói là cho mình mặc mà!”
“À, vậy sao?”
Aha ha ha ha---ha ha ha, ha ha, ha…
Vừa rồi Ryuuji chợt hiểu ra ý định thật sự của Kitamura. Cậu ấy đã hi vọng rằng Taiga sẽ trở thành bạn của Ami, cặp kính của cậu ấy chẳng có vấn đề gì hết.
“Mình rất thích mua những món đồ theo phong cách phương tây.”
Có lẽ Ami đang cố xóa hết những sự kiện ngày hôm qua ra khỏi đầu. Cô tiếp tục nói với giọng con nít nũng nịu và nở một nụ cười thiên thần. Tuy vậy Ryuuji vẫn thấy một Ami nhìn Taiga bằng ánh mắt ghét cay ghét đắng còn tốt hơn Ami hiện tại. Một Ami vừa nguyền rủa vừa ném ngay đôi giày của mình lên bờ sông mặc cho nó đã không còn những con nòng nọc trên đó lại dễ hiểu hơn rất nhiều.
Đối mặt với một Ami tự phụ thật là mệt mỏi và đáng sợ. Ryuuji cảm thấy như mình đang đối diện với một người còn nguy hiểm và khó lường hơn nhiều. Bởi vì đây chỉ là một gương mặt giả tạo của cô ấy.
Vẻ giả tạo Ami chỉ như một lớp băng mỏng---Con người thật của cô ấy hẳn bị rơi xuống đó và bị những mối lo toan nhấn chìm. Vậy tại sao cô ấy lại phải che giấu chuyện đó? Chẳng cần biết tính cách của Ami là tốt hay xấu (ờ thì, có lẽ là xấu) nhưng khi Ryuuji nghĩ đến cách Ami luôn cố gắng che giấu con người thật của mình mặc cho nó đã lộ ra từ trước rồi, cậu không thể hiểu được tại sao cô ấy đi xa đến vậy chỉ để làm một chuyện vô nghĩa như thế.
“A, điện thoại cậu đang đổ chuông kìa.”
Đầu ngón tay Ami chỉ vào chiếc điện thoại đang rung lên bần bật trong túi cậu có lẽ cũng đã được một lúc rồi. Ryuuji vội vàng mở điện thoại ra.
“...Alo?”
“Takasu! Tình hình ở đó như thế nào?”
Đáp lại câu hỏi của Kitamura, Ryuuji bình thản trả lời.
“Không có gì thay đổi. Còn bên cậu thì sao?”
“Bọn mình đã tìm ra hắn rồi. Hắn ta đi phía sau các cậu khoảng mười lăm mét. Bọn mình sẽ tiếp tục bám theo và quan sát hắn.”
“Takasu-kun, là Yuusaku phải không? Đưa máy cho mình, đưa cho mình!”
Ami đứng bên cạnh giơ tay ra và nhận lấy chiếc điện thoại từ Ryuuji.
“Alo~ Là Yuusaku hả? Ừ, mình không sao, dù sao vẫn còn Takasu-kun ở đây mà! Ừ, cậu biết không mình đi bộ mỏi lắm rồi...Ừ, được rồi...A, thật hả? Vậy bọn mình sẽ làm như vậy!”
Ami kết thúc cuộc gọi, cô gập máy lại.
“Cậu biết không Yuusaku nói rằng hãy kiếm một cái quán nào đó, kiếm một chỗ có phục vụ trà và ngồi cạnh cửa sổ.”
Ami vừa cười vừa nói.
“Ở gần đây có quán nào như thế không? Cậu đưa mình đến đó nhé.”
“Cậu nói là một quán có phục vụ trà à...Gần đây thôi. Cậu có nhìn thấy cái biển hiệu treo đằng kia không?”
Mặc dù Ryuuji nghĩ đúng là khó chịu khi đi uống trà tại một quán cà phê cùng với Ami, nhưng cậu cũng không thể làm gì khác được nếu đó là lệnh từ Kitamura. Ryuuji chỉ vào cái biển tròn với tông màu chủ yếu là xanh lá đặt ngay trước họ.
“A, không phải đó là Starbucks sao! Gần đây cũng có một quán à, tuyệt thật, cũng lâu rồi mình không được uống một cốc cà phê sữa!”
“Thật sự trông nó giống Starbucks lắm hả? Đó là…”
“...Hửm?...Cái gì?...Hả?”
Khi họ tiến lại gần hơn Ami nghiêng đầu tỏ ra ngờ vực. Chắc chắn cái biển hiệu trông rất giống với biển của chuỗi hàng cà phê Bắc Mĩ. Hình tròn, viền màu xanh, trên đó còn có một hình người nữa...
“Đ, đây là…”
...Nhưng ông già trên hình lại chính là ông chủ cửa hàng.
“Sudou Coffee Bar...Bọn mình thường gọi là Sudoba…”
“...Geh…”
Ri~ng
Ngày nay có lẽ hiếm khi bắt gặp được tiếng chuông tương tự. Ryuuji và Ami bước vào Sudoba. Tuy vậy Ryuuji nghĩ bên trong quán được thiết kế khá giống với một quán Starbucks chính thống. Đây là một cửa hàng tự phục vụ, các nữ sinh viên đại học làm phục vụ tại đây đang ngồi thoải mái trên những chiếc sofa. Mặc dù không hẳn là quán không có khách.
“Ờ...Sudoba...Ở đây cũng khá tốt đó chứ…”
Ami nhìn khắp căn phòng cô gật đầu thích thú. Một người đàn ông trung niên đang ngồi bên cửa sổ chợt đứng dậy.
“Ồ! Đây không phải là con trai của Mirano-chan sao!”
Ông ta gọi Ryuuji một cách thân mật. Inage-san vô cùng chán nản từ sau khi li hôn vào mùa xuân, ông đã thành khách quen ở Bishamonten Kuni.
“À, chào bác.”
“Oa~, gì đây nhỉ?! Hôm nay cháu lại đi cùng một cô gái xinh đẹp khác sao...Cháu chia tay với cô gái bé nhỏ đáng sợ kia rồi à? Thôi nào cháu đã chia tay rồi, đúng không? Một cuộc hôn nhân mới à, vậy thì cũng tốt...Đúng hơn là một cô bạn gái mới chứ…”
“Không phải đâu, bác nhầm hết cả rồi. Kawashima, ở đó còn trống đó, cậu cứ ra ngồi gần chỗ bác ấy nhé. Mình sẽ đi lấy ít đồ uống.”
“Được~rồi.”
“Thật dễ thương~”, “Cháu đúng là một cô gái xinh xắn~”, “Cháu làm ta nhớ đến diễn viên Kawashima Anna~”, “Đúng vậy~”, “Chắc cháu cũng nghe thấy câu đó nhiều rồi~”...Trong lúc họ đùa cợt thoải mái, cậu quay trở ra quầy.
“Chào mừng đến với Sudobucks!”
Kể cả cách nữ nhân viên (mặc tạp dề xanh ra ngoài cái áo thun đen) phát âm tên quán cũng giống như tiêu chuẩn. Từ thực đơn cũng cho thấy họ đã tham khảo rất nhiều. Ryuuji gọi cà phê Mĩ rồi quay trở lại chỗ ngồi nơi Ami đang đợi.
“Cậu uống được cà phê, đúng không?”
“Ừ. Nơi này đúng là thoải mái thật...Mình cảm thấy như đang ở nhà vậy.”
Cả người Ami chìm xuống chiếc ghế sofa, có lẽ cô cũng đã trở thành một tù nhân của Sudobucks rồi. Đúng vậy, đúng vậy, mọi người trong thị trấn này đều yêu quý Sudoba. Rõ ràng là cho dù họ có đợi cả trăm năm nữa cũng sẽ chẳng có quán Starbucks chính hãng nào mở ở đây cả.
“Chúng ta có thể ăn một chút bánh ngọt nữa. Con gái ta tự tay làm nó đó.”
“...Bánh ngọt...Bánh ngọt...Cháu thực sự muốn ăn, nhưng…”
Ami cố gắng chống lại cám dỗ, cô kiên quyết lắc đầu. Bất giác Ami đặt tay lên trên bụng. Ryuuji không biết đó có phải là do cú véo Minori hôm trước hay không nữa. Ryuuji cũng chẳng khuyến khích cô ấy làm gì, cậu lấy điện thoại ra và gọi cho Kitamura.
“Này, mình và Kawashima giờ đang ở Sudoba.”
“À, đã rõ, bọn mình cũng thấy các cậu vào rồi! Sudoba cũng là một quán rất tốt.”
Đúng, đúng. Cả hai cùng là những người dân bản địa nên họ có cùng chung suy nghĩ. Cả Ryuuji lẫn anh chàng ở đầu dây bên kia đều cùng gật gù.
“Tên bám đuôi vẫn bám theo các cậu, hắn đang nhòm qua cửa sổ. Hắn ta đang nấp ở lối vào khu nhà phía bên kia ngã tư. Cứ ngồi ở đó thêm lúc nữa nhé.”
“Hiểu rồi.”
Khi cậu gập máy lại Ami lập tức hỏi về cuộc trò chuyện của họ.
“Vậy, Yuusaku đã nói gì?”
“Hắn ta đang nấp ở khu nhà đối diện. Chúng ta sẽ đợi ở đây thêm một chút nữa.”
“...Geh. Thật kinh khủng...Chắc chắn hắn đang quan sát chúng ta.”
Ami bắt đầu giấu mình sau tấm rèm cửa nhưng rồi ngay tức thì cô trở lại với tư thế như trước và kêu lên “À, đúng rồi”.
“Nếu mình trốn như vậy thì mọi chuyện sẽ thành vô nghĩa, đúng không?”
“Đúng vậy. Nếu hắn ta không thể kiếm lấy vài bức hình thì chúng ta cũng không thể chụp ảnh hắn được.”
“...Mình biết rồi nhưng...Đáng sợ...kinh khủng...”
Ami cụp mắt xuống, gương mặt xinh đẹp trở nên nhăn nhó.
“Ờ, chuyện này đúng là kinh khủng. Hắn ta lén lút chụp ảnh cậu vì mục đích nào đó mà ta không biết.”
“Đúng vậy đó, những chuyện rùng rợn không chỉ dừng lại ở đó đâu. Đợt trước hắn còn gửi những bức hình chụp lén vào hòm thư nhà mình...Đúng là sợ phát khiếp.”
“H, hòm thư nhà cậu?! Nghĩa là hắn tới trước cửa nhà cậu luôn hả! Đúng là…”
Ami xua tay với Ryuuji và nói “Không, không phải vậy”. Cô nhăn nhó còn trông buồn khổ hơn trước.
“Tất nhiên việc hắn đến trước cửa nhà cũng thật đáng sợ nhưng mình nghĩ chính những bức hình còn nhiều rắc rối hơn. Những tấm ảnh đó chụp khi mình đi mua sắm, khi mình đi từ chỗ làm về nhà, còn nữa...Mặt mình trông như một đứa xấu xa vậy đó. Cho dù mình có nhìn chúng kiểu gì thì trông mình vẫn giống một kẻ du côn vậy. Nhìn thấy chúng làm mình phát ốm...Kiểu như, đây có phải đúng là mình không?! Mình đáng sợ vậy sao?! Mình cảm thấy như vậy đó.”
Ryuuji chợt nghĩ chuyện đó cũng chẳng có vấn đề gì vì dù thế nào trông cô ấy cũng vẫn rất xinh đẹp.
“Thật kinh khủng, kinh khủng không thể tả được...Gương mặt đó mình chẳng thích nó một tẹo nào. Mình ghét nó...Mình không muốn ai nhìn thấy nó hết.”
Ami vừa nói vừa bặm môi. Có lẽ cô ấy thật sự không hề muốn chuyện đó xảy ra. Mặc dù Ryuuji nói câu này cũng không hay gì nhưng cậu hoàn toàn hiểu nỗi lo lắng của Ami.
“Nếu cậu nói vậy thì nhìn này, nhìn mình đi. Kawashima lần đầu tiên gặp mình cậu đã nghĩ đến ‘du côn’ đúng không? Mình không chỉ trông như một kẻ xấu xa mà thậm chí những người qua đường còn bàn tán sau lưng mình nữa. Cậu vẫn còn thoải mái vì trong mọi trường hợp khi nhìn thấy cậu mọi người gọi cậu là dễ thương hay đại loại như thế.”
“Vậy thì, Takasu-kun cũng thử làm khuôn mặt dễ thương xem nào.”
“Sao mình làm vậy được?”
“Thử đi. Vừa làm vừa nghĩ ‘Mình là một người dễ thương~! Vô cùng dễ thương~!’”
Ami đưa hai tay lên mặt, hai ngón trỏ giơ ra, cô nheo mắt lại và nở một nụ cười dịu dàng, cái đầu nhỏ nhắn xinh xắn nghiêng sang bên. Ryuuji tự động viên bản thân ’Làm ngay bây giờ đi, đừng có để hối hận’.
“Như thế này hả?”
Cậu thử cười theo đúng như cô ấy làm mẫu.
“...Buh!”
Ami phun ra chỗ cà phê cô đang uống dở. Cô liên tục ho sặc sụa trông vô cùng khốn khổ.
“...~...C...Geh...Ta...Taka…, Khục...khụ!”
“...Mình biết chính xác cậu muốn nói gì rồi. Thật ra mình còn đoán được từ trước khi làm nữa cơ.”
Ami cố đưa cái khăn đang nắm trong tay lên che miệng, đôi mắt cô rưng rưng. Gương mặt Ami trở nên đỏ lừ vì ho sặc sụa. Cô dựa vào cái bàn, ngay cả hít thở cũng trở thành một việc khó khăn với Ami. Tuy vậy cô vẫn có thể chỉ tay vào Ryuuji.
“Đ, đáng sợ quá đi...Khục...Gần giống như...phim kinh dị vậy!”
“Được rồi, mình đã nói là mình biết rồi mà!”
Phản ứng của Ami giống hệt những gì Ryuuji đã đoán, tuy vậy cậu vẫn cảm thấy đau lòng. Nhưng không phải vì đau lòng mà cậu nói
“...Mình chỉ muốn nói là cậu cũng đang làm những chuyện tương tự như vậy đó, cậu hiểu không. Cậu có thể trông dễ thương nhưng các hành động đáng sợ và kinh khủng của cậu thì giống hệt như vậy.”
“Haa~, mình chết mất! Không đâu Takasu-kun, làm sao mà thứ đó trông giống như mình được?!”
Kahaha...Nghĩ đến cách Ami cười thích thú và gọi cậu là ‘thứ đó’, Ryuuji không thể dừng lại như vậy được.
“Giống hệt thôi. Mình không muốn nói ra nhưng, ngày hôm qua khi cậu đột nhiên thay đổi hoàn toàn, đó đúng là mười phút kinh khủng. Không phải lúc Kawashima bất ngờ nổi điên đâu mà là sau đó cơ, lúc cậu giả vờ như hoàn toàn bình thường ấy.”
Theo đúng như dự kiến, Ryuuji không hề nhắc đến chuyện cậu đã biết con người thật của cô ấy ngay từ ngày đầu tiên, nhưng---Không, cậu đã nói hơi quá rồi nhưng có muốn rút lại những lời đã nói ra thì cũng đã muộn. Nói nhiều đến như vậy rồi thì Ryuuji sẽ không dừng cho đến khi cậu nói ra hết tất cả những gì mà mình cần.
“Cậu nên thôi giả vờ đi. Mọi chuyện sẽ nhanh chóng bại lộ thôi. Mình không hiểu có phải cậu nghĩ những hành động đó là đáng yêu hay là gì nhưng nếu cậu nhìn vào đó, cậu sẽ thấy những hành động đó chẳng hay ho gì hết.”
Cuối cùng Ryuuji cũng đã nói hết những gì mình muốn.
“...Kawashima…?”
Dù sao thì cậu cũng nói hơi quá, có lẽ vậy---Cậu nhìn vào vẻ mặt của Ami.
Ami vẫn tươi cười,...một nụ cười thiên thần, một nụ cười dịu dàng, một nụ cười giả tạo. Cô nhìn chằm chằm vào Ryuuji, trông Ami không có vẻ gì là rối loạn hết, cả gương mặt cô vẫn hoàn toàn vui vẻ.
“Là về chuyện ngày hôm qua hả? Sao chứ?...Những chuyện mà cậu nói, với mình nó chỉ dễ như trở bàn tay vậy. Mình sẽ không đầu hàng chỉ vì những thứ như thế đâu, cậu biết chứ?”
Ryuuji cũng không chắc cô ấy đang nhìn mình với vẻ lạnh lùng hay tức giận nữa. Chỉ có duy nhất một điều mà cậu có thể chắc chắn. Cho dù cậu có nói thế nào đi chăng nữa không có thứ gì có thể khiến cô gái ấy gỡ bỏ cái mặt nạ sắt của mình.
“Cậu biết không mình không thể nào sống mà không có gương mặt này được. Mình là người hiểu rõ bản thân mình nhất.”
“U...ưm…”
Ryuuji không biết phải trả lời thế nào nữa. Tuy vậy, chẳng có vẻ gì là Ami muốn cậu đáp lại gì đó. Cô ấy tiếp tục tươi cười rồi nói.
“Cho dù nó không có ý nghĩa hay giá trị gì, nhưng mình là ai và mình là người như thế nào lại lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Mình vô cùng chắc chắn rằng hôm qua chẳng có chuyện gì cả. Chẳng có ý nghĩa hay giá trị gì hết. Những việc đã xảy ra chỉ là...Chắc là do mình đã bực bội vì con lùn phiền phức đó? Lúc con lùn ấy dính lấy Takasu-kun bộ mặt cô ta đúng là tức cười. Lí do duy nhất khiến mình nhắc đến chuyên này là vì nó khiến mình muốn hành động liều lĩnh đến như vậy...Mấy con nòng nọc thì đúng là ngoài dự kiến của mình.”
“...Mình xin lỗi, những chuyện này...mình thực sự không hiểu. Nhưng...liệu mình có nói hơi quá không?”
“Hở? Cậu nói về chuyện gì vậy? Takasu-kun đang nói với mình về chuyện gì à? Mình chẳng nhớ gì cả, không~một~chút~nào~hết.”
Ryuuji nín thở khi thấy đôi mắt Ami mở to đầy vẻ hoang mang. Cô ấy sẽ nhất quyết che giấu con người thật của mình đến cùng.
“Thôi nào, bộ mặt gì đây? Cậu không cần nghĩ nhiều làm gì. Cậu biết không kế hoạch nói những thứ kì quặc để mọi người chú ý đến mình...kế hoạch đó thực sự vô nghĩa đó.”
“...Đúng thật là, mình chẳng thể nào hiểu nổi.”
Nghe Ryuuji nói vậy Ami nghiêng đầu tươi cười đầy vẻ hài lòng.
“Được rồi, được rồi, cậu không hiểu cũng không sao. Thôi nào dù gì mình vẫn là một đứa ngốc mà.”
Nếu không hiểu cũng không sao...Vậy thì lúc này cậu cũng không muốn nghĩ thêm về nó nữa. Ryuuji nhún vai và nhìn vào con người hai mặt tự gọi mình là đứa ngốc, cậu vờ như đang uống cốc cà phê của mình.
Sau cùng, cậu đoán ít nhất mười phút đã qua mà họ chẳng thể có được một cuộc trò chuyện tử tế nào. Điện thoại của Ryuuji rung lên.
“Alo, Takasu hả? Chúng ta gặp một chút rắc rối. Có vẻ tên bám đuôi chẳng kiếm nổi một bức ảnh nào ra hồn từ chỗ hắn trốn nên hắn đã bắt đầu đọc truyện tranh trong khi đợi hai cậu rời khỏi quán. Các cậu ở đó cũng không có ích gì nữa, các cậu có thể đi khỏi đó không?”
“Ừ, mình hiểu rồi.”
Sau khi Ryuuji giải thích tình hình cho Ami hai người họ nhanh chóng dọn khay rồi rời khỏi Sudoba. Có vẻ Kitamura và những người khác cũng đã thấy họ đi ra từ một nơi gần đó.
“Mình xin lỗi. Nhưng cứ làm đúng theo kế hoạch ban đầu, đi về hướng bắc dọc theo con đường lớn và tiến thẳng tới công viên.”
“Đã rõ...Kawashima, đi đường này.”
Ngay khi Ryuuji bắt đầu đi sánh vai bên Ami như lúc trước.
“Còn nữa...Mình có một tin xấu cần báo. Chúng ta đã mất Kushieda.”
“...Cái?!”
Ryuuji bất giác dừng lại.
Người nghĩ đã ra kế hoạch này lại bỏ đi ư? Thật hả? Cô ấy bỏ đi trước khi họ có thể làm được bất cứ chuyện gì sao?
Ryuuji bất giác kêu lên đầy kinh ngạc, Ami trợn tròn mắt nhìn cậu...Không được, nếu cậu không giả vờ như không có chuyện gì xảy ra thì tên bám đuôi có thể sẽ nghi ngờ mất.
“T...Tại sao?”
“Cô ấy nhận được một tin nhắn khẩn từ chỗ làm, có người bị cảm và họ cần người giúp đỡ. Người quản lí đã kêu lên rằng cô ấy có thể bị đuổi việc nếu không đến. Cô ấy đã rời khỏi chiến trường sau khi nghe thấy vậy...Kushieda còn nói, lần sau gặp lại, và cô ấy thực sự xin lỗi...Chúng ta đã mất một người lính tốt…”
Ryuuji nuốt nước bọt. Minori đã rời khỏi chiến tuyến vậy nói cách khác,
“...V, vậy giờ chỉ còn cậu và Taiga ở cùng nhau sao…”
“Aisaka không sao cả.”
“Đ, để mình nói chuyện với Taiga một lát, đây là chuyện hệ trọng!”
Một giây sau.
“...~”
Không có một tiếng nói nào phát ra còn hơi thở thì như đang sắp khóc vậy. Đúng là Taiga rồi.
“Ta, Taiga...Bà ổn chứ?!”
“...U...Uh.”
Cô ấy có vẻ không ổn chút nào---Ryuuji vò đầu. Ở một mình với Kitamura không phải là tình huống mà Taiga có thể xử lí được. Mọi khi cô ấy thường sẽ đứng đơ như tượng khi ở gần cậu ấy nhưng giờ họ lại đang đi bộ cùng nhau một mình...Cậu cũng chẳng ngạc nhiên nếu giờ Taiga sắp chết đến nơi rồi.
“Này, hãy cố gắng lên! Hai người vẫn đang nói chuyện chứ?! Có vấn đề gì không?!”
“...Tôi...Tôi.”
“Bà...thấy ổn chứ?!”
“Tôi đang rất căng.”
Đột nhiên cuộc gọi chấm dứt.
“Ê...Êê?!”
Ryuuji nghĩ ‘Chuyện gì vậy’, cậu đứng ngây ra nhìn vào điện thoại. Taiga vốn vụng về ngay cả lúc bình thường, khi đi một mình với Kitamura cô ấy còn căng thẳng đến mức không thể nói được. Vậy mà trong lúc họ đang theo dõi tên bám đuôi điện thoại bỗng dưng bị ngắt...Ryuuji vô cùng lo lắng.
“Này, có chuyện gì vậy? Vừa rồi là Yuusaku và mấy người khác đúng không? Mất tín hiệu à?”
“À ừ...Có chuyện gì đó khiến cuộc gọi đột nhiên bị ngắt…”
“Sao cậu không thử gọi lại cho họ?”
Ryuuji gật đầu và thử gọi lại. Nhưng tất cả những gì cậu nghe được là “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”. Cậu thử thêm lần nữa nhưng kết quả vẫn vậy, Ryuuji thở dài rồi cất điện thoại vào túi.
“Không gọi được cho Yuusaku và những người kia à?”
“D, dù sao thì Kushieda đã về còn Taiga thì có vẻ không được ổn cho lắm...Chuyện gì đang diễn ra vậy chứ...Có lẽ để mình thử thêm lần nữa. Đợi đã, có lẽ chúng ta vẫn chưa thể bắt được tín hiệu…”
Ryuuji nhận ra là Ami đang nhìn cậu chằm chằm.
“...S, sao vậy?”
Ami không nói một lời.
Ánh mắt đó không giống như đang sợ tên bám đuôi, nó giống như là đang tìm kiếm con người bên trong Ryuuji vậy. Ánh mắt của cô ấy khiến cậu khó có thể giữ được bình tĩnh...
“C, chuyện gì vậy?”
“...Không có gì đặc biệt…”
Ami thở dài, cô mỉm cười yếu ớt rồi thôi không nhìn vào cậu nữa. Ryuuji cảm thấy như mình vừa được cứu thoát vậy.
“Chỉ là mình đang nghĩ. Takasu-kun, cậu đúng là một người tốt bụng. Đặc biệt là khi nhắc đến con nhóc đó.”
Trước khi Ryuuji kịp hỏi con nhóc đó là ám chỉ ai thì điện thoại trong túi cậu rung lên. Có vẻ như cuối cùng họ cũng đã bắt được tín hiệu rồi. Ryuuji nhấn phím trả lời.
“Này.”
“Ư~...Ư~...”
“...Ta, Taiga?!”
Ryuuji bất giác dí điện thoại vào tai sát nhất có thể. Ryuuji chẳng hiểu đầu dây bên kia có đã xảy ra chuyện gì, cậu chỉ nghe thấy tiếng Taiga nghẹn ngào.
“Này, có chuyện gì vậy?!”
“Ki, Kitamura đã…~”
“Kitamura đã xảy ra chuyện gì?!”
Khi nghe thấy câu đó Ami lập tức quay sang nhìn vào mặt Ryuuji.
“Kitamura ngã xuống một cái rãnh!”
“R,...một cái rãnh?!”
“Vừa nãy bọn tôi bị chia ra ở ngã tư rồi cậu ấy chạy nhanh cố đuổi theo bọn ông. Cuối cùng cậu ấy lại ngã vào một cái rãnh...Kitamura bị bẩn hết cả, cậu ấy nói cứ để cậu ấy lại đó…!”
“Hả?!”
“Rồi thì cậu ấy bảo tôi kiếm một chỗ tốt và đưa mình máy ảnh nữa…~...Giờ thì tôi đang đi một mình…!”
Ryuuji nghĩ chuyện đó thật nực cười, cậu có thể nghe thấy giọng nói nhỏ xíu phát ra từ đầu dây bên kia…’Aisaka~cẩn thận nhé~’...Giọng nói đó chắc chắn là của Kitamura.
“...Ôi, tôi còn không biết mình làm chuyện này để làm gì nữa…”
“Đ, đừng khóc! Ừm đúng rồi...À, ừ...Dù sao thì, ưmm.”
“A”
“Chuyện gì vậy?!”
Ryuuji nín thở, cậu bất giác dừng bước. Vừa rồi là tiếng Taiga hét lên.
“...Ồ...Có một cái biển báo…”
Khi nghe thấy giọng cô vẫn bình tĩnh Ryuuji bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cậu nghĩ mọi chuyện vẫn ổn nhưng
“Tôi cũng ngã xuống rãnh rồi. Hôm nay đúng là tệ thật...Cả người tôi bẩn hết rồi, cái máy ảnh cũng bẩn luôn...Kế hoạch thất bại, tôi dập máy đây.”
“Ê...Ê~?! Taiga?! Này, Taiga!...Cô, cô ấy cúp máy rồi…”
...Có chuyện gì vậy?
Ryuuji đứng đờ người ra chẳng nói được câu gì, cậu chỉ biết nhìn chằm chằm vào điện thoại sau khi cuộc gọi đã kết thúc. Cô ấy nói cái rãnh ý là gì chứ? Quanh đây có cái rãnh nào sao? Mà sao lại có thể dễ dàng ngã xuống đó được chứ? Cái rãnh...cô ấy nói...cái rãnh…
“Yuusaku và những người khác sao rồi? Có chuyện gì đã xảy ra vây?!”
Ami nhìn cậu lo lắng. Ryuuji quay lại nhìn Ami cho dù không hiểu lắm nhưng cậu vẫn cố gắng giải thích cho cô ấy.
“Họ bị hạ gục hết rồi. Cả Kitamura và Taiga đều ngã xuống rãnh.”
“...Hở? R, rãnh?”
Hai người họ đừng ngây ra đó nhìn nhau. Mọi chuyện mới chỉ bắt đầu chưa được một tiếng vậy mà giờ chỉ còn lại hai người chẳng biết phải đi đâu về đâu nữa.
“...”
Đôi vai Ami run lên. Cùng lúc đó Ryuuji bất giác quay đầu lại.
Tên bám đuôi đã vượt mặt Kitamura và Taiga đang đứng cách họ chỉ vài mét. Hắn ta chẳng buồn nghĩ đến việc mình có thể đã bị phát hiện từ trước. Hắn ta vẫn rất bình tĩnh, một tay cầm điện thoại trông như thể đang gửi tin nhắn vậy---Nhưng đèn flash trên điện thoại hắn đang sáng. Chắc chắn tên đó đang quay phim.
“Đ, đi thôi…”
Ami nhíu mày, cô không đứng đờ ra đó nữa và nhanh chóng di chuyển. Ryuuji thấy đôi chút bối rối, cậu cũng chạy cùng Ami. Ryuuji ngây ngô nghĩ rằng chỉ cần làm vậy là họ sẽ không bị bám theo nữa nhưng.
“Oa...!~ Chuyện gì thế này…”
Tên bám đuôi chẳng hề nao núng, hắn ta chạy theo họ, tay vẫn giữ điện thoại.
Vì chẳng có ai ở gần đây có lẽ tên đó đã nghĩ nếu chỉ có mình Ryuuji thì hắn hoàn toàn có thể đối phó được.
Trong khi chạy Ryuuji nghĩ. Tại sao trong những lúc bình thường trông cậu luôn đáng sợ vậy mà lúc này khi cần đến nó thì ánh mắt của cậu lại chẳng có hiệu quả gì? Giờ cậu đang bị coi thường đến vậy sao? Khi Ryuuji thử nhìn qua vai mình cậu đã hiểu. Tên bám đuôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, hắn ta chỉ chú tâm đến chuyện quay phim Ami, hắn coi Ryuuji chỉ là một tên nhóc nào đó---Vậy cũng có thể đúng nhưng---Tên đó đã coi thường cậu rồi. Nếu hắn ta nhìn thấy ánh mắt dữ tợn Ryuuji thừa hưởng từ người cha (một tay xã hội đen) thì có lẽ tình hình đã thay đổi.
“Hắn ta vẫn tiếp tục bám theo, chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Lồng ngực Ryuuji thắt lại khi nghe thấy giọng nói hoảng loạn của Ami. Nếu không bằng cách nào đó xử lí chuyện này thì họ sẽ không thể trở lại cuộc sống yên ổn như trước.
“Ừmm...Đồn cảnh sát gần nhất là ở...A, chết tiệt, hắn ta ở ngay sau chúng ta! Chúng ta có thể đưa hắn tới chỗ cảnh sát!”
“Trời, đủ lắm rồi…!”
Ami gần như phát khóc, giọng nói run rẩy đáng thương vang lên.
“Tại sao tôi phải chịu tất cả chuyện này cơ chứ? Tất cả là vì lỗi của hắn mà mọi thứ rối tung hết cả lên! Yuusaku có thể đã bị thương...Trời ơi, chúng ta phải làm gì bây giờ?!”
Nếu vẫn còn Kitamura ở đây có thể cậu ấy sẽ tính toán và xử lí được chuyện này. Có thể cậu ấy là một tên ngốc đã ngã xuống một cái rãnh nhưng Kitamura sinh ra vốn đã dũng cảm và muốn được bảo vệ công lí. Nên chắc chắn cậu ấy sẽ không để tình trạng một cô gái phải khóc như thế này...Ít nhất là như vậy.
Ryuuji cũng cố gắng hơn nữa, cậu muốn nắm lấy tay Ami trong lúc cô ấy đang chạy. Tuy vậy, có vẻ như Ami đã hoàn toàn quên mất những nỗ lực của Ryuuji, cô ấy chạy thục mạng. Ryuuji cũng không thể bắt lấy đôi tay đang nắm chặt của cô. Trong lúc Ryuuji không thể nắm lấy tay cô, không thể bảo vệ được cô, giọng run rẩy của Ami trở nên ngày càng mạnh mẽ hơn.
“Chỉ vì thứ sâu bọ vớ vẩn đó mà tôi phải nghỉ làm, phải thay đổi chỗ ở, phải chuyển trường...Thế mà sau cùng tôi vẫn phải làm những việc y như cũ! Chuyện gì thế này...Nếu như vậy thì tôi lại phải chạy trốn lần nữa sao. Nhưng dù có chạy đi đâu thì tôi vẫn sẽ bị hắn bám theo...Tôi phải làm cái gì bây giờ?!”
“Ka, kawashima!”
Ami ngày càng bực tức, giọng cô ấy từ từ to lên rồi trở nên chói tai. Giọng nói lúc trước còn run rẩy như sắp khóc giờ đã đột nhiên trở thành vô cùng tức giận.
“Này, tên đó có thể nghe thấy cậu đó!...Nếu cậu quá kích động…”
“Chỉ vậy thôi sao, thật là bực mình!”
Ami gào lên gắt gỏng.
“Cậu có biết là do lỗi của thứ sâu bọ đó mà tôi thấy bực bội, thấy căng thẳng và rồi cuối cùng tôi ăn bánh ngọt và một đống thứ khác?! Và giờ tôi béo ú rồi?! Nếu tiếp tục như vậy tôi chắc chắn phải thôi làm người mẫu...Chuyện gì vậy cơ chứ?! Hả?! Không đời nào~! Quá lắm rồi, đúng không?! Tôi phát phì rồi...Chuyện này...Bụng tôi giờ...toàn mỡ?!”
Ryuuji nín thở liếc sang nhìn Ami, cậu không thể nghe rõ tiếng la hét của cô ấy nữa. Vẻ mặt khóc lóc lúc trước đã hoàn toàn thay đổi. Đôi môi cong lên, những mạch máu trên thái dương hiện ra, đôi mắt nheo lại, cái mũi nhăn lại cô ấy nhe nanh như một con chihuahua...Đây chính là Ami, là con người thật của cô ấy.
“Đồ súc sinh...Chết tiệt...Ami-chan mà thua thứ sâu bọ đáng ghét đó à?!”
Xuất hiện rồi. Ami-chan xuất hiện rồi.
“Vì tôi, vì Ami-chan, chịu thua, tên điên khùng đó, mà mọi chuyện, rối tung, hết cả lên…! A~...Chết tiệt~...Tên súc vật đó~...Thật khó chịu~...Ami-chan điên lắm rồi đấy…”
“Ka, Kawashima...Này, đợi đã…”
“Takasu-kun, lúc trước cậu nói rồi đúng không...Vừa nãy cậu nói tôi hãy thôi giả vờ đi. Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ dừng lại. Ami-chan sẽ dừng lại. Tôi sẽ không làm nữa, tôi sẽ không giả vờ nữa, tôi, sẽ, chấm dứt, chuyện này! Tôi sẽ sống với vẻ xấu xa vốn có của mình.”
“Đơ, này, minh...không có…”
“Im mồm! Con lùn Aisaka Taiga không hề thua hắn! Ami-chan không thể tiếp tục chịu đựng đau khổ như vậy được! Kể cả hắn là con trai đi chăng nữa, tôi cũng sẽ dạy cho hắn ta một bài học! Tôi là con gái của một nữ diễn viên...đừng có mà coi thường tôi!”
Ami đột nhiên quay lại. Ryuuji không nói được gì, cậu chẳng hiểu cô ấy quay lại làm gì nữa.
“Uoooooo~!”
Ami hét lên và bắt đầu lao thẳng đến kẻ đang bám theo họ một cách hung tợn. Cô ấy khua cái cặp trong tay mình lên, gương mặt méo mó trông như một con quỷ.
“Hở?! Ê~?!”
Chẳng ngạc nhiên gì khi tên bám đuôi bắt đầu chạy trốn. Người đi săn và kẻ bị săn bất ngờ đổi vai cho nhau.
“Tên kia, đứng lại đóóó~!”
Tên bám đuôi chạy chối chết. Ami đuổi theo hắn, vừa chạy vừa chửi mắng thậm tệ. Tất nhiên Ryuuji cũng không còn cách nào khác ngoài chạy theo cô ấy.
“Đồ ngốc! Dừng lại! Bình tĩnh! Trông mình như thế này nhưng mình nghĩ đánh nhau là không tốt đâu!”
Tuy nhiên có vẻ cô ấy đã chạy xa quá rồi nên chẳng thể nghe thấy Ryuuji nói gì nữa. Khi nhìn thấy tên bám đuôi chạy ra khỏi công viên.
“O~rya~!”
Ami bay qua bụi cây bằng một bước nhảy hoàn mĩ, cô đã chặn đầu được hắn ta, và để kết thúc,
“Nhận lấy này!”
Cô quăng cái cặp của mình. Cái cặp hình hộp xoay tròn trên không và bay đi một quãng ngắn.
“Ugah”
Nó đập chúng chân của tên bám đuôi. Tên bám đuôi ngã đập mặt xuống hố cát và làm rơi luôn cái túi của hắn.
Ami ngay lập tức nhặt chiếc điện thoại hắn đánh rơi lên.
“...Haa...haa...haa…!”
Ami thở hồng hộc trông như một con quỷ, cô ấy chẳng nói câu gì. Một tiếng răng rắc vang lên, Ami bẻ đôi chiếc điện thoại.
“A, aaa…”
Tên bám đuôi vô cùng sợ hãi, hắn lùi lại khi thấy Ami ném hai mảnh của chiếc điện thoại xuống đất. Rồi cô ấy tiếp tục.
“Haa...Ngươi vẫn còn đúng không...Ảnh của Ami-chan ấy...Giao hết cả đây...Cả cái máy ảnh..kĩ thuật số...nữa...Này! Nhanh lên đưa hết đây!”
“...Tất, tất cả ở kia…”
Tên bám đuôi run rẩy chỉ vào những món đồ văng ra tung tóe trên mặt đất. Chắc chắn có một cái máy ảnh kĩ thuật số đời mới nhất đang nằm đó. Ami khom người xuống nhặt nó lên. Cô kiểm tra và thử rất nhiều nút bấm có lẽ Ami đang muốn xóa tất cả dữ liệu, nhưng,
“D, dừng lại! Cô làm vỡ nó mất!”
“...Haa...haa…”
Tên bám đuôi hoàn toàn không để ý đến tình hình hiện tại, hắn kích động la lên. Ami thở dốc, cô cầm lấy dây đeo của chiếc máy ảnh,
“Ei!”
Cô quay nó vòng vòng rồi cuối cùng dùng lực đập mạnh chiếc máy ảnh vào cái ghế bê tông.
“Oaaaaa!”
Tên bám đuôi kêu gào thảm thiết, chiếc máy ảnh của hắn giờ đã không còn nguyên vẹn nữa. Chiếc máy không bị vỡ tung sau một hai cú đập (mà Ryuuji cũng không biết bên trong mọi thứ hỏng không), nhưng,
“Ei! Ei! Ei!...Ya!”
Sau khi bị đập mạnh hết lần này đến lần khác cuối cùng chiếc máy cũng không thể chịu nổi nữa, nó kêu lên răng rắc. Nhưng Ami vẫn tiếp tục đập nó không biết bao nhiêu lần nữa.
“Nhận! Lấy! Này! Tôi sẽ đập nát nó...Đập nó ra thành từng mảnh...Tôi, sẽ, hủy, diệt, nóóó~!”
...Có lẽ cô ấy đã phải chịu rất nhiều ức chế. Cô ấy tiếp tục nắm lấy dây đeo và vung cái máy hết lần này đến lần khác cho đến khi nó hoàn toàn trông chẳng giống một cái máy ảnh chút nào. Tên bám đuôi vùi mình trong hố cát, hắn bắt đầu khóc lóc. Nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ đó Ryuuji cũng chẳng biết phải nói gì nữa.
“U~ u~, máy ảnh của tôi…”
“Giờ thì...Không biết tôi nên đập cái gì nữa nhỉ…? Chẳng hiểu vì lí do gì mà Ami-chan lại bắt đầu thích việc này rồi đó? Ê~?”
Ami liên tục giẫm chân lên những mảnh còn sót lại của chiếc máy ảnh kĩ thuật số, cô ấy cười độc địa.
“Này, tôi có thể đập cái này không? Ami-chan đập hết tất cả mọi thứ cũng không sao chứ? Ngươi có nghe không đấy? Sao không trả lời hả? Liệu ta có thể đập ngươi như vậy không hả?”
“Xin, xin hãy tha cho tôi!”
Tên bám đuôi quỳ trong hố cát và chắp tay lại.
“...Tôi hứa sẽ không bao giờ lại gần Ami-chan nữa, vậy có được không?”
“Ta ói vào lời hứa của ngươi!”
Tên bám đuôi khóc lóc như con nít.
“Sau khi cô xuất hiện với diện mạo như một con quỷ thì tôi đã hết chuyện để làm với cô rồi. Tôi sẽ không bao giờ coi Ami-chan là thiên thần của tôi nữa! Đúng là kẻ dối trá, cô đúng là một con quỷ! Cô vô cùng xấu xa! Cô là kẻ lừa đảo, tôi không muốn làm bất cứ chuyện gì liên quan đến cô nữa! Thiên thần đáng yêu Ami-chan sẽ không bao giờ làm như vậy~! Ami-cha~n! Hay đúng hơn tôi nên nói tại sao cô lại đi cùng một kẻ côn đồ đáng sợ như vậy chứ, mặc dù đến giờ tôi mới nhận ra~?!”
“Có phải anh vừa nói kẻ côn đồ là ám chỉ tôi không...?”
Có lẽ còn hơn cả việc điện thoại hay máy ảnh bị đập nát, giấc mơ của hắn tan vỡ mới là chuyện hắn khó có thể chịu được. Tên đó chẳng chống trả gì hết, hắn chỉ kêu gào, khóc lóc một cách xấu hổ---Hắn không phải là kẻ thực sự nguy hiểm, một kẻ sẵn dàng vung dao lên. Ami đúng là may mắn. Rồi lời cuối cùng mà hắn có thể nói ra.
“Cô, con người cô đúng là tệ hại!”
“Ngươi đang nói cái gì vậy?”
Ami lạnh lùng đáp lại, cô lấy ra một cái gương cầm tay từ trong túi áo đồng phục như thể vừa mới nhớ ra. Cô ấy nhìn vào đó và tươi cười vui vẻ, Ami làm một tư thế rất dễ thương.
“Ami-chan dễ thương như vậy mà. Con người hay gì đó đâu có gì quan trọng.”
☺☻☺☻☺
...Ami vẫn duy trì được sức lực cho đến khi họ rời khỏi công viên và ra đến được góc đường đầu tiên.
“Thôi nào, cậu ngồi xuống đi! Cứ bỏ tờ báo ra rồi ngồi ngay đó!”
“...U...u...~”
Sau khi đã đỡ cô ấy một đoạn đường dài Ryuuji đang cố gắng đặt Ami ngồi lên trên nệm, nhưng.
“N, ngón tay mình không chịu buông ra~.”
Ami nói với giọng nức nở, cô ngước nhìn Ryuuji. Những ngón tay đang nắm chặt lấy cánh tay Ryuuji đã cứng đờ ra, có vẻ cô ấy không thể nào tự mình di chuyển chúng.
“Dễ thôi mà, cậu cứ làm từ từ là được.”
Căn hộ ba phòng nhà Takasu sáng lên dưới ánh nắng dịu dàng lúc hoàng hôn. Ami ngồi trên tấm thảm ấm áp, cô nhắm chặt mắt lại, cố gắng tập trung điều hòa hơi thở.
Thật tốt vì họ đã làm tên bám đuôi chẳng còn hứng thú gì với mình nữa, nhưng---Hai người họ đi men theo vỉa hè nhưng đến khi rẽ ở góc đường đầu tiên thì Ami bất ngờ ngã gục xuống. Cô ấy nói “Thật...thật là đáng sợ!”
Cơ thể Ami run lên, đôi mắt rưng rưng, cả người cô cứng đờ vì quá sợ hãi. Ami phải bám vào Ryuuji vì cô còn không thể tự mình đứng vững được nữa. Đôi môi khô khốc của Ami bắt đầu run lên bần bật, cô ấy đang ở một tình trạng thê thảm mà cô không thể tự mình giải quyết được.
Vì căn hộ nhà Takasu ở gần đó nên sau khi ra khỏi công viên Ryuuji đã đỡ cô ấy và đưa về nhà mình.
“Yasuko ngốc nghếch, mẹ đi đâu rồi chứ?”
Sau khi đã đặt Ami ngồi xuống nệm trong phòng khách Ryuuji đứng trong bếp bồn chồn nhìn khắp căn nhà yên tĩnh. Cậu thật sự không nghĩ là lại chẳng có ai ở đây. Nếu biết trước như vậy thì cậu sẽ gọi ta-xi và đưa Ami về nhà cô. Đem về một cô gái khóc lóc khi không có ai ở nhà thì chẳng giống Ryuuji chút nào. Cho dù cô ấy không khóc đi chăng nữa thì cũng là chuyện không thể. Taiga hả? Cô ấy là trường hợp đặc biệt.
Dù sao thì để Ami có thể bình tĩnh lại, Ryuuji đổ một chút mật ong vào cốc sữa vừa được đun nóng trên bếp rồi đưa cho cô.
“C, cảm ơn cậu…”
“Nếu cậu muốn thêm cốc nữa thì vẫn còn nhiều lắm. Còn nếu không thích đồ ngọt thì có trà hay cà phê...Nhưng, lúc nãy cậu vừa uống cà phê rồi, đúng không?”
“...Không sao đâu, vậy là được rồi…”
Ami nhấp một ngụm nhỏ, cô thở dài.
“Ngon thật đấy...Này, cho mình thêm chút đường được không?”
“Mình chỉ có mật ong thôi, vậy được chứ.”
Cô ấy gật đầu. Ryuuji cẩn thận rót thêm chút mật ong vào chiếc cốc trên tay cô. Trong lúc cậu dùng thìa khuấy đều Ami cuối cùng cũng nở được một nụ cười yếu ớt.
“...Thật bất ngờ, Takasu-kun, cậu thích uống thứ này à?”
“Không, không hẳn vậy. Nhưng Taiga thích uống thứ này.”
Sau khi lỡ mồm nói ra Ryuuji để ý thấy Ami đang ngước lên nhìn cậu.
“...Taiga. Takasu-kun, cậu luôn gọi Aisaka Taiga bằng tên đúng không?”
“Mình chỉ gọi vậy vì không quen gọi khác đi…”
Đó thật sự không phải là lời giải thích. Đúng vậy chẳng có lí do gì để giải thích cả---Đó giống một câu mở đầu hơn.
“Bọn mình sống ở gần nhau. Cô ấy sống một mình, còn ở đây cũng chỉ có hai mẹ con mình nên cũng không khác gì sống một mình lắm...Nên bằng cách này cách khác...Những chuyện như giúp làm việc nhà...Ăn cùng với nhau...Bọn mình giống như là anh em vậy…”
“...Phù. Là vậy sao?”
Ryuuji cũng không chắc là Ami có hiểu hay không nhưng cô ấy không hỏi thêm nữa.
“Món này ngon thật đó. Mình lần tới mình sẽ làm thử ở nhà.”
Ami cầm cốc sữa pha mật ong bằng cả hai tay, cô tiếp tục uống từng hớp nhỏ.
“Cậu thấy thế nào rồi?”
Khi nghe thấy câu hỏi của cậu đôi mắt cô hơi ngước lên. Cô vừa cốc lên môi vừa mỉm cười bẽn lẽn. Rồi cô bất ngờ quay sang một bên.
“Ôi trời...Mình xấu hổ quá đi! Kể cả sau khi mình đã quyết tâm đến vậy! Hay ít nhất đó là những gì mình nghĩ...Cuối cùng thì mình lại ngã gục xuống và run lẩy bẩy.”
“Mình nghĩ đó là chuyện bình thường mà. Cậu biết không, lúc cậu bắt đầu chạy tới chỗ hắn ta mình cũng run hết cả người. Cậu đúng là may mắn vì hắn ta không giở trò bạo lực.”
“...Mình xin lỗi.”
Cuối cùng Ami cũng quay lại, cô đặt cái cốc rỗng xuống bàn ăn. Dưới ánh nắng hoàng hôn gương mặt cô chuyển sang màu cam, đôi mắt nâu nhạt sáng lên như một viên hổ phách trong suốt.
“Chính mình cũng khó có thể tin được chuyện này...Mẹ mà phát hiện mình làm chuyện liều lĩnh như vậy thì có khi bà chết luôn mất. Chỉ là có thể thôi nhưng chắc là do mình bị ảnh hưởng của Aisaka Taiga? Hôm qua lúc ở bờ sông, mình đã thấy cô ta có thể dễ dàng đuổi tên bám đuôi đáng sợ đó đi...Nên mình lập tức cảm thấy xấu hổ vì mình đã phát hoảng lên như vậy. Kiểu như...mình chịu thua cô ta hay gì đó vậy…”
“...Mình không thể coi Taiga là người bình thường được, nên mình không nghĩ cậu nên đem cô ấy ra để làm tiêu chuẩn đâu.”
“Palmtop Tiger, đúng không? Mình đã nghe thấy Maya-chan và những người khác nói rồi...Phu phu, cái tên đó đúng là hoàn hảo. Có lẽ nếu mình ganh đua với Palmtop Tiger chắc mình cũng sẽ mạnh mẽ hơn một chút.”
“...Kawashima, ngay từ đầu cậu đã là một cô gái mạnh mẽ rồi.”
“Mạnh mẽ, mình á? Ha ha, mình chỉ giả vờ thôi. Chính mình cũng biết Ami-chan chỉ là một con người giả tạo, đen tối từ bên trong, một cô gái xấu tính...Sau ngày hôm qua có lẽ Takasu-kun cũng nghĩ như vậy nhỉ...Có khi còn từ trước đó nữa. Dù sao thì, có lẽ mình chẳng thể nào thay đổi được suy nghĩ của cậu.”
Ami nhún vai, cô ấy mỉm cười nhưng biểu hiện đó không giống với khuôn mặt mọi khi cô vẫn thường mang. Đôi mắt hoạt bát với đôi chút kiêu ngạo, cái miệng hơi cong lên đầy nham hiểm, và không còn dấu vết của thiên thần thánh thiện đâu nữa. Thay vào đó là một cô gái gian xảo và vô tình, trông rất xấu tính, một vẻ mặt đầy kiêu ngạo chẳng hề quan tâm đến ai hết. Chưa hết...cô ấy thật xinh đẹp. Sức quyến rũ của cô cũng chẳng thua gì sự bực bội mà cô đem tới cho mọi người...
“À...Mình quên khuấy mất. Hai người bị ngã xuống rãnh.”
“Có Yuusaku ở đó thì họ sẽ ổn thôi.”
Có lẽ cũng không đúng lắm. Kể cả khi Ryuuji đã nhớ ra hai người đó nhưng nhìn vào gương mặt Ami nỗi lo trong cậu cũng dần dần biến mất.
Gương mặt vui tươi của Ami dần trở nên gượng gạo, cô nín thở. Có vẻ như cô ấy đang phải đối mặt với nỗi buồn khó tả.
“...Con nhỏ đó, cô ấy là một người tốt, đúng không?”
“Cô ấy...Ý cậu là Taiga hả?”
Ami không trả lời cậu.
“...Như với tên bám đuôi lúc nãy chẳng hạn...Thật dễ để khiến một kẻ như hắn thích mình. Vì mình chỉ cần tỏ vẻ đáng yêu trên mấy bức ảnh hay trên truyền hình là hầu hết tất cả mọi người đều sẽ yêu quý mình...Bởi vì, ôi trời, Ami-chan đúng là siêu dễ thương mà.”
Đoạn cuối cô nói với giọng đùa cợt nhưng Ryuuji thì chẳng thấy buồn cười chút nào. Nhìn vẻ gượng gạo trên khuôn mặt Ami khi cô dừng lại làm cậu không thể cười nổi.
“...Cũng như vậy, thật dễ để bị mọi người ghét. Cậu nói rằng Ami-chan mọi người thường thấy không phải là mình...rằng mình nên là chính mình. Nhưng nếu mình làm như vậy tất cả sẽ căm ghét mình.”
Ami như đang tự mỉa mai mình vậy. Bất giác Ryuuji tránh không nhìn vào mắt cô. Trông Ami thật đáng thương, cậu không thể chịu được khi nhìn vào cô ấy---Nếu cậu nói điều đó với Ami, có lẽ cô ấy còn cảm thấy đau khổ hơn nữa.
“...Thôi mà, đừng nói những điều như vậy.”
“Nhưng điều đó là thật. Giống như tên lúc nãy thôi. Thật khó để ưa nổi mình khi mình trở lại với con người thật. Vậy đó. Nên con nhỏ đó...Mình thấy ghen tị với Aisaka Taiga. Con nhỏ đó không cần che giấu cảm xúc của mình chút nào. Mặc dù con nhỏ đó có hành động thiếu suy nghĩ thì Takasu-kun cũng không hề ghét cô ta chút nào. Chuyện đó thật,...không chuyện đó thật phiền phức. Vì muốn con nhỏ đó cảm thấy bực tức nên mình đã cố cướp Takasu-kun khỏi tay cô ta. Nhưng mình lại hoàn toàn không thể làm được. Lần đầu tiên mình thất bại đó. Tại sao vậy? Mình không biết nữa. Ami-chan dễ thương hơn mà, tại sao cơ chứ? Làm sao Ami-chan lại không tốt hơn cô ta được? Không phải chuyện đó là không thể sao? Không phải chuyện đó là không thể chấp nhận được sao? Hay là...con nhỏ đó khác mình?...Mình không hiểu...Mình nghĩ mình đang cảm thấy ghen tị với nó.”
Ryuuji bất giác thở dài.
Vậy là Ami cảm thấy ghen tị với Taiga. Taiga thì ghen tị với Ami tới mức cô ấy cuộn tròn người lại và khóc một mình. Cả hai đều muốn thứ người kia đang có. Có lẽ là vì cả Taiga lẫn Ami đều cảm thấy như vậy nên hai người họ không thể thân thiện với nhau được. Cảm xúc của họ luôn luôn đối ngược nên nếu muốn hai người họ có được mối quan hệ tốt đẹp và quấn quít như Taiga và Minori thì đó là chuyện tuyệt đối không thể. Chẳng có cách nào giúp được cả. Chắc chắn là như vậy.
Tuy nhiên có một chuyện Ryuuji muốn nói thay cho Taiga. Đó là chuyện mà Taiga, người được miêu tả là ‘không hề che giấu cảm xúc của mình’, không để cho một ai ngoài Ryuuji biết và luôn cố gắng để thay đổi nó.
“...Kawashima, cậu còn có Kitamura, đúng không?”
“Yuusaku?”
“Cậu ấy thực sự lo lắng cho cậu và luôn coi trọng cậu. Mình chắc chắn cậu ấy sẽ chấp nhận cậu cho dù cậu là ai. Cậu ấy đi xa đến mức ngã xuống rãnh vì cậu còn gì.”
“...Cậu nói đúng. Nhưng...Yuusaku thì không được.”
Đúng lúc đó một lọn tóc của Ami bay qua che khuất gương mặt cô.
“Dù sao Yuusaku cũng đã có ‘một người con gái mà cậu ấy thật sự thích’ rồi.”
“...Hả?”
Mọi suy nghĩ trong đầu Ryuuji ngừng lại.
Ryuuji chợt nhớ ra người Kitamura đã tỏ tình ngay sau khi vào trường---Taiga. Nhưng Kitamura đã nói rất rõ ràng với Taiga là họ chỉ nên là bạn. Không cần biết Taiga có đồng ý chuyện đó hay không, nhưng chẳng có vẻ gì là cô ấy là người mà Kitamura thích cả. Ít nhất không phải là lúc này. Vậy người đó là ai? Nếu là một người gần gũi với cậu ấy thì là Minori chăng? Hay có thể đó là Maya? Hay cũng có khả năng...
“Takasu-kun...”
Ryuuji giật mình, tim cậu như nhảy ra ngoài lồng ngực.
Ami cúi người xuống như một con mèo, cô âm thầm đưa mặt lại gần cậu. Ryuuji có thể ngửi thấy mùi sữa trong hơi thở của cô ấy. Cậu không thể nào nhìn vào gương mặt Ami, Ryuuji cố lui về phía sau nhưng gần như ngay lập tức lưng cậu đã chạm vào tường.
Ami không tiến lại gần thêm nữa.
Thay vì tiến lại gần, có vẻ cô ấy đang từ từ nhìn cậu với đôi mắt long lanh màu hổ phách...
“Takasu-kun, nếu mình cho cậu thấy con người thật của mình...cậu sẽ làm gì?”
“C, cậu, nói gì vậy?”
“...Cậu sẽ, thích mình chứ?”
Tất cả trở nên im lặng.
Chân Ryuuji vô tình đá vào bàn ăn, cái cốc rỗng không lăn trên tấm thảm.
Khoảng cách giữa hai khuôn mặt chỉ vỏn vẹn có năm centimet.
Ngay sau đó đôi môi Ami nở một nụ cười, cô coi chuyện đó như một trò đùa vậy.
“...Không~, mình chỉ đùa thôi. Mình làm tim cậu đập loạn lên rồi phải không?”
...Hay ít nhất đó là vậy.
“Ôi trời…”
Có vẻ như chỉ có hai người trong cuộc mới chấp nhận tất cả chỉ là một trò đùa. Ryuuji suýt nữa nhảy dựng lên khi nghe thấy tiếng vài chiếc túi nhựa đựng đầy đồ rơi xuống thảm.
Ami đang bò ở ngay phía trên bụng Ryuuji cũng bất giác quay lại.
Ryuuji đang đặt lên tay lên hông Ami, bất giác cậu cũng nhìn về cùng một hướng với cô ấy.
“...Yacchan...Liệu đây có phải cố tình không?...Vậy đó...Trong lúc mẹ đi mua đồ còn Kitamura-kun và Taiga-chan thì ngã xuống một cái rãnh...Vậy mà...Umm...A~, mẹ nên làm gì bây giờ?!”
Yasuko đưa cả hai tay lên rồi ép chặt gương mặt ngớ ngẩn của bà trông như tư thế trong bức Tiếng thét vậy. Bà không ngừng lắc lư cơ thể.
Phía sau bà ngay ở lối vào người đầy bùn đất, Kitamura trông thật khủng khiếp. Cậu ấy đứng đó lấy một thanh kiếm gỗ làm nạng, Kitamura đẩy cái kính cong veo lên trên sống mũi.
Taiga cũng ướt nhẹp giống vậy...
“...Không thể nào…”
Taiga đang được Kitamura cõng trên lưng, cô ấy kêu lên rồi hoàn toàn im lặng, chỉ có đôi mắt là mở to hết mức.