Nếu ai đó muốn tìm trung tâm của ‘nhóm nổi bật nhất’ trong đám con gái của lớp 2-C
“Ami-chan, mình xem quyển tạp chí vừa ra hôm qua rồi ~!”
Đó sẽ là Kihara Maya, trong quãng thời gian được nghỉ cô ấy đã quyết định đi nhuộm mái tóc dài thẳng của mình. Điều này được rất nhiều cô gái trong lớp ngưỡng mộ nhưng lại bị đám con trai âm thầm phản đối.
“Quyển tạp chí nói rằng cậu sẽ tạm dừng công việc người mẫu một thời gian. Chuyện đó là thật à?”
Cô ấy có một nốt ruồi nhỏ trông rất quyến rũ ở gần miệng. Maya cùng với Kashii Nanako là một đôi bạn thân. Khi hai cô nàng xinh đẹp đó bắt đầu trò chuyện với Ami thì nhiều cô gái khác cũng tập trung lại quanh họ.
“Maya-chan, cậu có thời gian xem số tháng này rồi à! Cảm ơn nhé~! Đúng vậy đó, mình đã thu xếp để nghỉ một thời gian.”
Người đứng đầu trong ‘nhóm nổi bật nhất’ lớp, Ami nở nụ cười rạng rỡ. Những cô gái đứng xung quanh xôn xao, hầu hết họ đều nói ‘Đúng là tiếc thật ~!’.
Một vài tên con trai cũng vô tình liếc nhìn cảnh đó.
“Mình thấy đám con gái lớp mình dễ thương nhất trường...Thực sự thì nói đến con gái, quên các em lớp dưới đi, con gái lớp mình đúng là tuyệt nhất, đúng không?”
“Đúng rồi, một khi cậu có thể hiểu rõ được ai thì cậu có thể bắt đầu gây dựng một mối quan hệ với người đó. Đó là cách đơn giản nhất. A~, từ khi nhận lớp vào tháng Tư mình thực sự đã thấy rất chán nản, mình thắc mắc tại sao mà Takasu và Palmtop Tiger lại thích nhau cơ chứ. Nhưng giờ nghĩ lại chuyện này, không phải chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội khác sao...Vẫn còn Maya rồi Nanako và trên tất cả chúng ta vẫn còn Ami mà...Nếu chỉ nhìn vào khuôn mặt thì Palmtop Tiger đúng là siêu dễ thương nhưng...không phải tất cả các cô gái đều thực sự rất đáng yêu sao.”
Ryuuji bị mắc kẹt giữa tên đeo kính gọng đen Hisamitsu Noto và tên Kouji Haruta tóc dài, hời hợt. Trong khi cả hai tên đó cười đùa vui vẻ thì Ryuuji đang nheo mắt lại và vờ như không nghe thấy gì hết. Cậu đang dùng bộ kim chỉ đính lại chiếc khuy đã bị rơi khỏi cổ tay áo. Cũng tốt vì họ có thể nghĩ được như vậy---Đó là những gì Ryuuji đã nghĩ. Nhưng là một người thích yên ổn cậu không muốn nói thẳng ra điều này. Lúc trước, Noto và Haruta đã kể cho cậu nghe về buổi gặp mặt các cô gái năm nhất. Sau khi họ đã chiêu đãi các cô ở McDonald’s cũng như ở quán karaoke, mọi chuyện kết thúc một cách thảm hại khi các cô gái chỉ nói ‘Cảm ơn’ mà không buồn để lại địa chỉ email của mình.
“A là Maruo. Này này, là bạn từ nhỏ của Ami cậu có nghĩ việc này đúng là đáng tiếc không? Ý mình là việc cậu ấy tạm dừng công việc người mẫu ấy.”
Kitamura bị gọi Maya lại, cậu ấy được các cô gái trìu mến gọi là ‘Murao’. Cậu chỉnh lại chiếc kính và quay sang phía họ.
“Không phải là rất tốt sao. Ami đã trực tiếp quyết định chuyện này mà. Cậu ấy vẫn có thể tiếp tục làm người mẫu sau khi đã tốt nghiệp.”
“Hở~! Cậu ấy dễ thương vậy mà, chuyện này đúng là đáng tiếc! Murao, cậu quá lạnh lùng với Ami-chan đó! Mà đừng nói ‘trực tiếp’ chứ!”
‘Đúng đó, đúng đó’, giọng nói lanh lảnh của họ vây lấy Kitamura từ mọi phía, nhưng tất cả chỉ là đùa cợt chứ không có ý tức giận hay trách móc gì cả. Theo như các cô gái, Kitamura là ‘anh chàng dễ thương thuộc về tất cả moi người’.
“...Đúng là một tên nổi tiếng...Không biết nếu như mình cũng đeo kính…”
Khi nghe Haruta lẩm bẩm Noto làm vẻ mặt khó hiểu, cậu ta cũng đeo kính nhưng chẳng nổi tiếng chút nào.
Tuy nhiên, Kitamura cũng chỉ nhún vai và nói “rồi, rồi” với nụ cười gượng gạo trước khi thoát khỏi đám con gái đặc biệt dễ thương đang nhốn nháo.
“Ô, mọi người ở đây à.”
Khuôn mặt Kitamura như thể vừa được giải cứu vậy, cậu ấy bước lại gần Ryuuji và những người khác.
“Chết tiệt, đi đi, đừng có lại đây! Đồ quý tộc! Đây là thuyền câu cua, không phải nơi cho một người như ông!”
“Ha, đùa hay lắm, hướng thẳng ra thế giới.”
Kitamura bỏ những câu thô lỗ của Haruta sang một bên, cậu cười lớn rồi ngồi xuống đối diện với Ryuuji. Nếu nhóm của Ami như ánh mắt trời thì nhóm bốn tên con trai bên này chỉ như bóng tối mà thôi.
“Các cậu biết không, mình thấy cũng không đáng tiếc lắm đâu.”
Ami tươi cười rạng rỡ, giọng nói ngọt ngào của cô vang khắp lớp học.
“Mình đã muốn thưởng thức cuộc sống trung học bình thường như thế này từ lâu rồi. Vậy nên chuyện này không có sao hết. Mình còn có thể quen được nhiều bạn như thế này nữa. Các cậu biết không, bây giờ mình thực sự rất hạnh phúc bởi vì có tất cả mọi người ở đây!”
‘Sao cậu có thể tốt như vậy~!’ ‘Ami-chan đúng là tốt quá đi~!’---Giọng vui vẻ của các cô gái chứa đầy sự ngưỡng mộ. Ryuuji bất chợt liếc sang phía Kitamura. Kể cả khi Kitamura và Haruta đang cười đùa, trong thoáng chốc có vẻ như Kitamura cũng khẽ thở dài.
“Ừ mình nghĩ chuyện đó cũng có lí. Mình nghĩ một người mẫu thì sẽ rất bận rộn và lại còn phải ăn kiêng rồi làm nhiều việc rắc rối khác, một cô học sinh trung học bình thường thì không cần phải như vậy, đúng không?”
Nanako gật đầu. ‘Ừ đúng rồi đó!’, Maya cũng hùa theo với đôi mắt tròn xoe.
“Có chuyện này mình muốn hỏi. Ami-chan, cậu thực sự rất thon thả. Cậu có ăn kiêng đúng không? Có phải đó là chế độ ăn uống đặc biệt được thiết kế cho người mẫu không? Nói cho bọn mình đi~ Đi mà!”
“Đúng rồi, mình cũng muốn nghe!”
“Hả? Chế độ ăn kiêng của Ami-chan sao? Mình cũng muốn biết~!”
Khi nhắc đến chuyện ăn kiêng, nhóm con gái xung quanh Ami còn trở nên hào hứng hơn trước. Tuy vậy Ami chỉ lẩm bẩm ‘A, thôi nào’ rồi mỉm cười và bắt đầu nói.
“Mình chẳng có kiêng cữ hay gì đâu nên mình cũng không biết gì cả. Hình như mình là kiểu người tự nhiên không bị béo vậy. Mình ăn tất cả mọi thứ mình muốn nhưng chỉ cần mình ăn uống hợp lí có vẻ như mình sẽ vẫn rất ổn. Mình thực sự rất thích ăn bánh kem, nên mình nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu không cần hạn chế thứ gì cả.”
Cô ấy vừa nói vừa cười.
Nhưng chỉ là một chút thôi, khóe miệng cô hơi nhếch lên chế giễu.
“...Tự nhiên ư…”
Một người khẽ lẩm bẩm.
“...Hu~n.”
“...Là vậy sao.”
“...Mình không hiểu.”
“...Hả~.”
---Ami chắc chắn cũng nhận ra được điều đó. Bầu không khí ngưỡng mộ xung quanh cô ấy bỗng nhiên hạ nhiệt như thể vừa giảm đến ba độ vậy.
Maya trở nên đờ đẫn. Trong suốt nửa năm trời, mỗi ngày cô ấy đều phải đấu tranh và tự ép mình kiên trì với chế độ ăn kiêng chỉ có salad và trà ô long trong bữa chiều.
Còn Nanako, người vừa mới ngày hôm qua phải kiên quyết giảm lượng calo và thậm chí từ chối cả món sushi mà cha mình tặng, thì nhìn chằm chằm vào Ami với mí mắt giật giật.
Cho dù Ami vẫn tiếp tục ra vẻ là một cô gái hiền lành, nhưng cuối cùng thì cô ấy cũng có lí do gì đó để con người thật của mình có thể được bộc lộ đôi chút---Có thể thấy rất rõ là ngay tức khắc ánh mắt của các cô gái trở nên lạnh đi, nhiều đến mức mà một người như Ryuuji còn có thể nhận ra.
“...Không thể chấp nhận được!”
Rầm! Tiếng ai đó vừa đứng lên và đẩy lùi ghế về phía sau, tiếng kêu đầy tức giận khiến bầu không khí lạnh nhạt rúng động.
Những mạch máu trên thái dương nổi lên thành hình chữ thập, hai nắm tay phát ra tiếng răng rắc, cô ấy tiến về phía trước lớp học đang yên lặng.
Tên cô ấy là Kushieda Minori...một cô gái năng động, một người mà chỉ hoạt động trong câu lạc bộ không thể khiến cô thấy thỏa mãn, một người đã quyết định sẽ đi đường vòng từ nhà đến trường cũng như khi đi đến nơi làm các công việc bán thời gian, không vậy cô ấy còn luôn chạy rất nhanh trên quãng đường đó nữa.
“Cậu biết không, cho dù nhìn thế nào đi nữa mình cũng là một chiến binh ăn kiêng…”
‘Đúng là nói dối mà’ Ryuuji nghiêng đầu thầm nghĩ. Vừa tháng trước cô ấy còn kể là đã một mình ăn hết một xô bánh pudding...Tuy nhiên, có vẻ như cô ấy đang thật sự rất nghiêm túc.
“...Taiga, cậu cũng ở đây đúng không?”
“Mình đây!”
Con thú hoang dại đi cùng Minori và cũng là người bạn thân của cô, Aisaka Taiga, tiến lên phía trước. Ai cũng được trừ cô ấy, không đời nào cô ấy lại liên quan đến việc ăn kiêng, Ryuuji đã nghĩ vậy. Nhưng nếu là vì bạn mình Taiga là cô gái sẵn sàng giúp đỡ cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Kể cả cô ấy có phải tiến lên và ăn hết hai phần tonkatsu đi nữa.
“Tiến lên nào, Taiga!”
“Này, Minorin! Thật hả?”
“Đúng rồi, Taiga! Là thật đó!”
Hai người họ bất ngờ dang rộng tay ra, họ bước ngang và nhanh chóng bắt đầu thủ thế theo kiểu sumo ở giữa vòng vây của các cô gái.
“Hả?! Dừng lại! Ca, cái gì vậy?!”
Họ di chuyển về phía Ami đang ngồi ngay chính giữa đám đông. Các cô gái khác kêu lên ‘kya, kya’ và tránh ra xa khỏi khu vực trở nên rất đỗi kì lạ chẳng liên quan gì đến tình hình hiện tại. Giờ chẳng còn gì có thể bảo vệ Ami nữa. Hai người họ bắt đầu tạo thành vòng và quay tròn xung quanh Ami không cho cô ấy chạy trốn. Ami đứng lên cố gắng để thoát khỏi vòng vây một cách vô ích. Với một sự kết hợp hoàn hảo Taiga và Minori nhanh chóng hạ gục Ami.
“Hai người làm chuyện gì vậy hả?!”
“Ha ha ha ha! Liệu cô có thể trốn thoát khỏi vòng vây của chúng tôi không, cô gái trẻ?!”
“Xin lỗi vì tôi là một con lùn! Xin lỗi vì tên tôi quá kì quặc!”
“T, tên cô?! Cô nói cái gì vậy hả?!”
Ryuuji có thể nhìn thấy gương mặt Ami, cô ấy đang tỏ vẻ rất bối rối và hoang mang. Cô ấy chẳng có vẻ gì là có thể chống lại vòng vây không thể bị phá hủy của hai người kia. Ami chỉ co rúm lại với vẻ căng thẳng trên mặt.
Không giúp cô ấy cũng được sao? Ryuuji nhìn sang phía Kitamura. Nhưng Kitamura chỉ lẩm bẩm ‘Ara~’ như một bà già chứ không hề định đứng lên.
“Đây đúng là bắt nạt mà!”
“Palmtop Tiger và Kushieda, họ đang bắt nạt Ami-tan!”
Nhiều người cũng để ý đến chuyện này nhưng không ai có thể làm gì.
“Sẵn sàng chưa? Kawashima-kun?”
Minori cong đôi môi quyến rũ của mình tạo thành một nụ cười lớn. Từ phía sau lưng, Taiga tóm lấy và khóa chặt cánh tay Ami. Và rồi
“Này, hai ngươi, dừng lại, cái...Ya! KyaDarKraD©!”
Tiếng la hét của Ami vang lên. Minori nhảy tới phía trước như một con rắn đang vồ mồi và nắm chặt vào bụng của Ami bằng cả hai tay.
“...Ho...Đây rồi, đây rồi…”
“Ugu…”
Khi nhìn thấy nụ cười toe toét của Minori, Ami hoảng hốt cứng đờ cả người. Minori chầm chậm liếm đôi môi mình.
“Thưa cô---! Kawashima-san, cậu ấy giấu thịt trong bụng.”
Minori đã biến thành một con quỷ. Cô tiếp tục chà vào phần thịt thừa mà cô ấy đang nắm.
“Hey hey hey hey! Theo truyền thống chỉ mang chỗ thịt giá trị lớn nhất khoảng ba trăm yên khi đi đường! Đây có phải chỗ thịt thừa trị giá ba trăm yên không vậy?! Hở?! Phần thịt này không phải do ăn chuối đâu!”
“D, d, dư, dừng, dừng lại, Khôngggg~!”
Minori thọc hai tay vào trong đồng phục của Ami từ cả phía trước lẫn phía sau, cô ấy di mạnh đôi tay mình. Mấy tên con trai đỏ hết cả mặt, trí tưởng tượng của họ bị kích thích.
“Ồ, là cậu đang tích lũy dần dần đúng không?! Hừm?!”
“K, khôôngggg, dừng lại đi---!”
“Làm gì có chuyện ‘tự nhiên’ vô lí như vậy! Cái gì đây nhỉ?! Hở?! Đây là cái gì?! Hở?!”
“Khôôngggg, dừng ngay lại, kyaaa!”
“Ahahaha! Đây là cho thịt viên! Ahahahaha! Còn đây là cho Haagen Dazs! Nhận lấy, ‘nắm đấm thần thánh của cửa hàng tiện lợi~phiên bản Chợ gia đình chói lòa’! Nhiều~calo!”
“Tôi nói~dừng ngay lại...Nyaaa---!”
Nắm đấm của Minori như để lại phía sau một vệt sáng vàng óng vậy, cuối cùng cô ấy cũng kéo ra từ bụng Ami một chút thịt thừa cho dù chỉ rất ít.
Tiếng la hét của Ami vẫn tiếp tục thêm một lúc nữa, nhưng sau cùng nó cũng chìm vào khoảng không rồi biến mất.
...Xung quanh trở nên tĩnh lặng. Mọi người nín thở.
Cuối cùng Taiga cũng thả cô ấy ra. Ami hoàn toàn không còn sức lực, cô nàng ngốc nghếch ngã quỵ xuống không nói được gì.
Minori nắm chặt tay lại để trên tim mình, cô ngước nhìn lên trời.
“...Tan biến đi như thể lân tinh, tôi xin dành thứ này cho những giọt nước mắt đã rơi của các chiến binh ăn kiêng…!”
“U~, u~, u~...!”
Cuối cùng Ami cũng được thả ra, cô dùng cả hai tay ôm lấy chỗ quần áo xộc xệch trong lúc vẫn tiếp tục quỳ dưới sàn một cách đáng thương. Cô buồn bã ngồi dưới đất che đi khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ ửng trông như đang run sợ và khóc lóc vậy.
Nhìn thấy tình trạng của Ami như vậy, Minori cười thỏa mãn.
“...Taiga, Thông tin của cậu luôn luôn chính xác.”
Taiga cũng đang cúi nhìn Ami, cô ấy cũng tươi cười vui vẻ.
“Không, không, tất cả là nhờ Minorin. Cậu làm tốt lắm.”
Rồi Taiga chậm rãi đi đến và đứng ngay phía trên Ami, đôi mắt cô sáng rực đầy vui vẻ. Đôi má cô ửng hồng thỏa mãn, đôi môi đỏ như thể một con thú đang say máu.
“Kawashima-san. Để tôi giới thiệu cho cô, đây là người bạn thân nhất của tôi, Minorin. Vậy giờ cô chắc chắn cũng đã hiểu là tôi vẫn còn có những người bạn khác ngoài Ryuuji rồi chứ.”
“4649!” /*4=yo/shii, 6=ro, 9=ku, 4649="yoroshiku" có nghĩa là rất hân hạnh được gặp"*/
Minori cười lớn và giơ cao tay lên. Taiga đứng ngay cạnh Ami rồi chỉ thẳng vào cô ấy.
“Chuyện này---Cô đúng là con nhỏ tham ăn! Cô, cô ăn nhiều quá đó!”
Clang~!
Cô ấy nói rõ như ban ngày vậy. Ami rụt vai lại, có lẽ cô ấy cũng chẳng còn chút ý chí nào nữa. Minori và Taiga đứng sánh vai nhau, ‘Ha ha ha ha!’, họ cười lớn rồi đập tay với nhau. ‘Cậu đúng là nhất’, ‘Không, cậu mới là nhất’...Hai nàng quỷ rời đi trong lúc vừa nhìn nhau vừa thì thào. Rồi họ quay lại lần cuối,
“...Này, cô có định chạy marathon không? Một bộ đồ thể thao màu đen chắc chắn sẽ hợp với cô lắm đấy.”
Khi nghe câu nói cuối cùng của Taiga, Ami bất ngờ ngước lên nhìn. Có lẽ cô ấy đã nghĩ rằng mình đã bị phát hiện khi đi mua đồ ở cửa hàng tiện lợi. Cô lấy ngón tay cái quệt đi giọt nước trên khóe mắt.
“Tôi sẽ cho cô biết chạy marathon là gì! Cô sẽ phải chạy hàng vòng, hàng vòng, hàng vòng, con lùn chết…”
“Ami-chan, cậu ổn chứ ~?”
Ami rít lên một tiếng ngắn ngủi, cô cắn chặt lấy đôi môi mình và không tiếp tục câu chửi rủa nữa. Cư...ời, cô ấy cố sửa lại diện mạo của mình.
“Mình, mình không sao...”
Ami cố gắng tươi cười với những cô gái đến giúp mình. Đó đúng là một thói quen của một người đã thuần thục khả năng điều khiển cảm xúc.
“Không phải đâu! Ami-chan không béo chút nào đâu~!”
“A, thật là khủng khiếp, hai người họ mạnh tay quá~!”
Các cô gái đang nói mấy câu an ủi nhưng tất cả đều như đang tươi cười vui vẻ. Cũng giống như vậy, Ami cố tươi cười và đứng lên, có vẻ như cô đang nghiến chặt răng lại cố gắng chịu đựng nỗi nhục nhã này. Đúng như dự đoán, mặt nạ của thiên thần vui vẻ có vẻ bắt đầu tan vỡ và dần dần biến mất.
“...Hai người đó đúng là ác như quỷ.”
Chắc chắn trong lòng Ryuuji cũng rất vui khi cậu trông thấy vẻ sảng khoái của Minori. Nhưng dù vậy cậu cũng không thể dừng lẩm bẩm. Ami cũng đã được ‘giải thoát’ nhưng cậu tự hỏi không biết mọi chuyện như vậy liệu đã ổn thỏa chưa...Dù không biết được chuyện gì có thể xảy ra nhưng cậu vẫn cảm thấy hai người họ đã đi hơi quá. Ami đã trở thành một cô gái đáng thương rồi. Tuy vậy,
“...Mình hiểu rồi.”
Vì lí do gì đó Kitamura khẽ gật đầu như thể cậu ấy vừa tự mình đoán ra được chuyện gì đó.
“Nếu cậu hành xử như vậy thì Ami sẽ thành ra như thế kia sao.”
Ryuuji vừa nghĩ ‘Cậu nghĩ kiểu gì mà lại nói ‘thành ra như thế kia’?’. Ngay lúc đó tiếng chuông báo hết giờ nghỉ vang lên trước khi cậu chưa kịp hỏi.
☺☻☺☻☺
Khi ánh mặt trời của ngày đầu hè tắt dần, màn đêm từ từ buông xuống.
Các bà nội trợ đã hoàn thành việc mua sắm, học sinh trung học cũng xong các hoạt động trong câu lạc bộ và trở về nhà trên những chiếc xe đạp, vài đứa trẻ dắt chó đi dạo, những cô cậu sinh viên đeo những chiếc tai nghe trắng. Những cái bóng đan xen hỗn loạn trên vỉa hè dọc theo hàng cây zelkova tươi tốt, tất cả mọi người vội vã bước đi giữa những cơn gió hơi se lạnh.
Ryuuji và Taiga cũng vừa mua xong đồ tại khu siêu thị nhộn nhịp, họ cùng hòa vào dòng người đi về phía nhà Takasu. Bầu trời giờ đã ngả qua màu chàm.
Có vẻ chuyện vừa rồi ở trường đã xua tan sự buồn bực của Taiga.
“Phu~, Phu~n.”
Taiga bước đi phía trước Ryuuji một đoạn vừa ngâm nga vừa khẽ lắc lư cái đầu, trông cô ấy khác hoàn toàn với vẻ chán nản ngày hôm qua. Đúng là khác thường---Tuy vậy Ryuuji cũng chỉ đi theo cô ấy mà không nói câu nào, chiếc túi mua hàng treo lủng lẳng trên tay cậu. Nếu cậu ấy nói một câu kiểu như ‘thật hiếm khi’ hay gì đó, có lẽ cô ấy sẽ trở nên bực mình và ngay lập tức thôi không ngâm nga nữa. Thật sự rất hiếm khi thấy Taiga ngâm nga.
Ryuuji nghe thấy cô bé vừa đi ngang qua nói với mẹ mình, ‘Cô ấy có phải là công chúa không?’ Chắc chắn với phong cách thời trang lúc này Taiga trông giống hệt với một nàng công chúa bé nhỏ bước ra từ câu truyện cổ tích. Bên dưới cái áo len màu xanh nhạt của cô là một chiếc váy dài với những họa tiết hình hoa, có thể nhìn thấy những phần ren trắng tinh của chân váy hiện ra dưới những chỗ không cài khuy, thêm vào đó là rất nhiều lớp diềm mỏng tinh tế xòe ra. Tất cả khiến cho cơ thể bé nhỏ của Taiga thật cuốn hút. Mái tóc dài hơi quăn được buộc lên bằng một dải ruy băng trông thật khác lạ, cô thậm chí còn đem theo một chiếc túi xách tay đính cườm và đi một đôi xăng đan trắng xinh xắn mà Ryuuji chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Mặc dù mỗi ngày cô ấy đều ăn mặc rất thời trang nhưng hôm nay Taiga lại có vẻ đặc biệt lộng lẫy. Nghĩ kĩ thì, chuyện này có lẽ là do chịu ảnh hưởng từ tâm trạng cô.
Khi giờ học kết thúc, Taiga nở một nụ cười trên môi và nói gì đó kiểu như ‘ Tôi sẽ đi về trước, lúc nào ông đi mua đồ thì qua đón tôi nhé.’, rồi cô ấy còn vẫy tay chào Kitamura, người đang ngồi cạnh Ryuuji nữa---Tất nhiên khuôn mặt cô ấy hoàn toàn đỏ lừ và cứng ngắc, hai mắt thì trợn ngược lên, cô ấy cũng chẳng thể nói được câu nào. Ryuuji còn thấy Taiga giật nảy người khi Kitamura đáp lại cô ‘Ou!’.
Nếu tất cả chỉ có vậy, có lẽ Ryuuji cũng nên tận hưởng niềm vui hiện tại của Taiga.
“Này Ryuuji.”
“Hở?”
Taiga bất ngờ quay sang Ryuuji, cô bước chậm lại cho đến khi có thể đi bên cạnh cậu. Chuyện này đúng là kì lạ. Thường thì cô ấy sẽ đi phía trước như thể là chủ nhân của Ryuuji hoặc bực tức đi phía sau với vẻ sưng sỉa khinh miệt. Đó mới là vị trí thông thường của Taiga.
“Hôm nay ông làm món cá hồi à?”
Taiga hỏi với giọng bình thản, điều đó khiến cho Ryuuji thật sự cảm động...Tình hình hiện tại không thể coi là xấu được.
“Ừ...Tui nghĩ mình sẽ làm kiểu meuniere. Đầu tiên thêm một chút muối và hạt tiêu rồi rắc lên trên một chút bột mì và chiên nó trong bơ. Sẽ rất ngon nếu chúng ta ăn cùng với sốt cà chua.”
“Hay đó! Nghe rất tuyệt!”
Cuộc trò chuyện bình thản như thể giữa hai bà nội trợ trẻ đột nhiên bị chấn động mạnh ngay tức thì
“Hmm tôi biết rồi, có thể tôi sẽ làm một đĩa salad.”
“...”
Nghe thấy từ ‘salad’, túi đồ bỗng trượt khỏi tay Ryuuji.
“Sao?”
Ryuuij hai mắt trợn tròn, Taiga thì bặm môi tỏ vẻ không hài lòng. Cho dù vậy cơn giận của cô cũng chỉ bằng khoảng ba mươi phần trăm so với bình thường.
“...K, không có gì...Tui chỉ hơi ngạc nhiên thôi. Vừa rồi...tui vừa nghe thấy tiếng gì đó. Ừ chắc là vậy rồi.”
Ryuuji gạt vẻ bất ngờ sang một bên và nhặt chiếc túi lên, cậu sẽ giả vờ như không có gì xảy ra hết nhưng,
“Không phải chứ! Ít nhất thì tôi cũng có thể làm được salad mà!”
Cũng không dễ tin cho lắm. Taiga thậm chí còn không đem nổi bát cơm vào trong bếp sau khi ăn vậy mà cô ấy nói mình có thể làm được món salad. Taiga cũng là người suýt nữa đã chết đói vì hàng cơm hộp đóng cửa. Liệu cậu có còn ở trong thế giới thực nữa không…? Ryuuji gần như không thể nói được gì, cậu chỉ gật gù.
“K, không được đâu.”
“Tại sao chứ?! Ông coi thường tôi quá rồi đấy.”
Phu, Taiga cười ngạo nghễ, cô ấy ưỡn ngực đầy tự hào với tư thế oai phong.
“Hồi tiểu học tôi đã làm một đĩa trên lớp. Ý tôi là một đĩa salad ấy. Thậm chí tôi còn trang trí cho nó nữa.”
“...Vậy thì, thử nói tôi nghe bà làm thế nào.”
“Quá dễ. Đầu tiên ông phải mua rau diếp, được chưa? Rồi ông tách các lá ra, đúng không? Rồi thì ông cắt nhỏ chúng, đúng chưa? Rồi ông bỏ nó ra đĩa, được chứ? Rồi thì ông ăn nó cùng với mayonnaise, ổn chưa?...Thế là xong rồi.”
“Không đúng.”
Ryuuji kiên quyết lắc đầu.
“Không phải là tôi ghét cách làm đơn giản, nhưng đầu tiên bà phải rửa rau diếp chứ. Rồi bà phải ngâm rau trong nước lạnh nữa. Bà còn nói là trang trí cái gì nữa thế?”
“Mấy chuyện vặt vãnh…”
“Không vặt vãnh chút nào. Việc này thực sự rất quan trọng, nếu bà không ngâm rau diếp trong nước lạnh để làm lá giòn hơn thì khi ăn tất cả sẽ mềm nhũn hết, phải không?”
“...Đồ chị dâu.”
“Hở?!”
Sau khi gọi cậu bằng cái tên bất ngờ, Taiga bắt đầu đi lên phía trước Ryuuji, bỏ cậu lại phía sau vào đúng vào vị trí thông thường của cô. Cặp mắt Ryuuji trở nên sắc lẻm và sáng hơn.
“Ryuuji đúng là một người chị dâu. Một người chị dâu quản lí tất cả mọi chuyện trong nhà, không để cô vợ nói hay động đến nhà bếp. Tôi đúng là một cô vợ đáng thương, tôi bị bắt phải làm những việc đơn giản như dọn nhà vệ sinh, bồn tắm hay bổ củi…”
“Tui kêu bà đi dọn nhà vệ sinh hay bồn tắm hay bất cứ thứ gì tương tự bao giờ chưa?! Còn nữa nếu bà nghĩ mình có thể bổ củi sao bà không thử làm luôn đi?! Hơn nữa bà định làm vợ ai vậy hả?!”
“...”
“Đừng có phớt lờ tui!”
“Đồ mẹ chồng chết tiệt.”
“Bà nói cái gì thế hả?!”
Mọi thứ kết thúc như thường lệ, cuộc tranh cãi nảy lửa sẽ diễn ra hoàn toàn vô nghĩa và rồi họ cũng đến góc đường cuối cùng. Họ đã về đên khu nhà cho thuê nới có căn hộ nhà Taiga cũng như nhà Takasu.
Tuy nhiên, lần này.
“Cuối cùng cũng bắt kịp cậu!”
Có thứ gì đó tiến tới từ phía sau họ và bất chợt lao ra trước mặt Ryuuji. Taiga vốn đang đi phía trước giờ đã biến mất khỏi tầm mắt cậu.
“Chuyện quái gì?!”
Người đang nắm chắt lấy tay Ryuuji gần như đã nhảy bổ vào cậu. Dựa vào việc mình bị túm chặt cứng Ryuuji có thể hiểu rằng người đang bám lấy cánh tay trái của cậu đang vô cùng tuyệt vọng.
“Mình nhìn thấy cậu đi qua nên đã chạy theo sau cậu! Xin cậu...hãy giả vờ như cậu là bạn mình!”
“...Ờ...Hả?!”
Cô ấy thở dốc, vẻ lúng túng hiện trên khuôn mặt trắng bệch, người đang ép sát cơ thể mảnh mai vào cậu là thiên thần giáng thế---Hay chính xác hơn, đó là Kawashima Ami, người được xếp hạng nhất trong số các cô gái. Ít nhất thì giờ Ami cũng không đội mũ hay đeo kính râm nhưng cô vẫn mặc nguyên một bộ đồ thể thao màu đen. Và như mọi khi vì cô ấy quá cố gắng để không bị phát hiện thì cô lại trở thành người nổi bật nhất giữa những người bình thương. Cậu nghĩ có lẽ cô ấy đã nghe theo lời Taiga và bắt đầu thật sự tập chạy marathon. Tuy nhiên,
“Takasu-kun, xin cậu…”
Cô nói với giọng van nài cùng vẻ tuyệt vọng vô cùng, thậm chí hơi thở cô cũng đứt quãng nữa. Ryuuji hoàn toàn không hiểu cô ấy muốn cậu làm gì.
“N, ưmm...L, làm gì?!”
“Cái tên đằng kia…”
Những ngón tay thanh mảnh đang bám chặt lấy tay Ryuuji. Bàn tay cô ấy đẫm mồ hôi, hơn thế có vẻ như còn đang khẽ run lên nữa. Hình như có chuyện gì đó thật sự rất nghiêm trọng. Theo phản xạ cậu nhìn theo ánh mắt Ami.
“...Ai vậy?”
Ở góc đường cách phía trước họ một chút, dưới bóng của cột đèn đường có một người đang đứng đó, hắn ta trông không bình thường chút nào. Bất giác mặt Ryuuji trở nên đờ ra.
Từ chỗ họ đang đứng cũng khá khó để nhìn được rõ. Tên đó trông tương đối gầy và ăn mặc chỉnh chu, nhìn bên ngoài hắn ta khá giống với một sinh viên đại học. Nhưng trong trường hợp này hắn còn khả nghi hơn. Nếu chỉ liếc nhìn Ryuuji có thể không nghĩ đó là một tên ‘kì quặc’, nhưng cho dù nghĩ thế nào đi nữa một người đứng yên đó, nấp dưới bóng cột đèn thì không bình thường chút nào. Vẻ khác thường ấy khiến hắn nổi bật so với xung quanh.
Ami có vẻ như thật sự sợ hãi khi nhìn vào hắn, cô ấy nấp sau lưng cậu và cố hết sức lấy cơ thể Ryuuji che cho mình. Tuy vậy, tên đó có vẻ cũng không thật sự quan tâm đến việc họ đã phát hiện ra vì hắn vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào Ami một chút nào.
Cũng có đôi chút...không, việc này có lẽ đặc biệt đáng sợ. Ryuuji bắt đầu lùi lại với Ami vẫn bám lấy phía sau.
“Được rồi, đến lúc rồi…Thôi nào, hãy giải quyết cho xong chuyện này…”
Có điều còn đáng sợ hơn đang chờ đợi phía sau họ. Họ quay lại phía sau khi nghe thấy có tiếng lẩm bẩm như đang nguyền rủa, Ryuuji nhìn thấy Taiga đang chầm chậm đứng lên. Cô ấy đã bị đẩy văng sang một bên và lăn ra vệ đường khi Ami nhảy bổ vào.
“Tôi nói cô đi chạy marathon, nhưng không ai nói cô được phép chạy vòng vòng trước cửa nhà tôi, con nhãi chết tiệt...Tôi sẽ biến cô thành một miếng giẻ rách bẩn thỉu.”
Cô ấy giữ một tay ở dưới thấp với các ngón tay đang rung lên, còn tay kia giơ cao tạo thành hình nắm đấm, còn cả hai chân thì di chuyển tới lui, trái phải một cách hỗn loạn. Taiga đang biểu diễn kĩ năng di chuyển chân một cách vớ vẩn và liên tục thách thức ‘Lại đây’, cặp mắt cô sáng lên hung tợn…
“Nhìn kĩ xung quanh đi. Bà hiểu rồi chứ, đúng không?”
Có một con hổ (Taiga đang vô cùng tức giận) chặn ngay trước cửa nhà và một con sói (tên kì quặc) đằng sau lưng. Họ không thể ngờ cuối cùng mình lại vướng phải tình huống như trong ngạn ngữ Trung Quốc vậy/*có lẽ là ‘Đuổi hùm cửa trước rước sói cửa sau’-‘Tiền môn cự hổ, hậu môn tiến lang’*/. Ryuuji quay ngoắt lại một trăm tám mươi độ, cậu buộc phải cố gắng xoa dịu cơn tức giận của con thú hoang dã đã hoàn toàn mất lí trí kia. Ami không hề chú ý đến Taiga, cô chạy vòng vòng tránh không chạm mắt với kẻ lạ lùng kia. Sau cùng thì,
“Thật đáng sợ…”
Cô ấy bám chặt lấy vai Ryuuji và nhất quyết úp mặt vào cậu.
Trong giây lát, gương mặt như búp bê Pháp của Taiga nghệch ra. Từng chút một, từng tí ti một, cô ấy tiếp tục xoay người cho đến khi---Rắc! Ryuuji cảm thấy chắc chắn có tiếng thứ gì đó vừa bị đạp. Và rồi,
“...Nghe đâuuuuuuuu--!”
Có lẽ vì quá tức giận cô ấy nói nhịu. Taiga la lớn, với sức mạnh khủng khiếp từ đôi chân mình cô ấy đạp đổ cả cái cột đèn và sút bay cái thùng rác gần đó. Vật nặng nề đó phát ra một tiếng ‘rầm!’. Nó quay tròn trên không, vụt qua đầu Ryuuji và Ami hướng thẳng đến kẻ khả nghi đằng kia và bay xa vài mét trước khi rơi xuống gần chân hắn tạo nên một tiếng to như thể sấm chớp vậy.
“...!”
Cũng dễ hiểu tại sao tên đó hoảng sợ lùi lại vài bước, hắn quay đầu chạy bán sống bán chết rồi chốn mất.
“Hở?...Tên nào vậy?!”
Khi nhìn thấy hắn tháo chạy có vẻ như cuối cùng Taiga cũng nhận ra rằng có người ở đó. Sự phẫn nộ của cô gần như biến mất ngay lập tức.
“Thật đáng ngờ!”
Giọng lẩm bẩm đầy nghi ngờ phát ra từ đôi môi cô.
Ami cũng dần dần có thể hít thở bình thường, cô buông khỏi tay Ryuuji. Tuy vậy có vẻ như cô ấy vẫn chưa thể đứng vững trên đôi chân của mình.
“Cậu ổn chứ?”
“À ừ...Cũng lâu rồi mình không phải chạy hết sức như vậy...Ôi, mình mệt lử rồi.”
Cô ấy cố đùa giỡn, những so với nụ cười hoàn hảo mọi khi lúc này trông cô ấy khá là gượng gạo.
“Tên vừa rồi là thế nào vậy? Cậu quen hắn ta à?”
Ryuuji hỏi trong khi đưa tay ra giúp nhưng cô ấy chỉ khẽ nhũn vai.
“Chuyện là...Ờ...Khi mình đi mua đồ...Thỉnh thoảng mình lại gặp phải hắn...Có lẽ hắn là một người hâm mộ từ trước...Những tên như hắn vẫn thỉnh thoảng luẩn quẩn quanh mình.
Đôi mắt cô ấy đảo đi đảo lại trông rất khó chịu. Khi nhìn thấy cô ấy như vậy, Ryuuji và Taiga bất giác nhìn nhau. Nghĩ đến việc vừa rồi cô ấy đã sợ hãi như thế nào, cũng như cô ấy nói đó là ‘người hâm mộ’, điều đó khiến họ thấy không thoải mái và không thể nói được câu nào. Tuy vậy Ami cũng quay sang Ryuuji và vỗ nhẹ hai tay.
“Này, mình có một chuyện nhỏ muốn nhờ. Mình rất sợ phải đi về nhà một mình lúc này. Tên đó có thể vẫn còn quanh đây...Các cậu có thể cho mình trốn trong nhà một lúc được không? Mình xin đó!”
Cô ấy nói mấy câu như vậy. Ami không còn ra vẻ là một cô gái dễ thương như thường lệ, lúc này cô ấy thật sự đang rất chân thành.
Ryuuji ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi cuối cùng hỏi cô.
“Giữa một căn nhà cho thuê hai tầng được xây bằng gỗ với tầng hai của khu căn hộ hạng nhất mới xây năm ngoái, cậu muốn trốn ở đâu?”
“Cái đó!”
Ami đáp lại ngay lập tức không chút do dự, ngón tay cô chỉ thẳng vào khu căn hộ cao cấp. Thấy vậy Ryuuji ngập ngừng liếc sang Taiga, cậu tự hỏi ‘Cô ấy sẽ phản ứng thế nào nhỉ?’.
“Đó là căn hộ của tôi...Cũng được thôi, đi theo tôi. Đó có lẽ là chỗ tốt nhất nếu cô muốn trốn một lúc.”
“Hả...Của cô?!...Cô đùa hả, tôi không biết cô sẽ làm gì với tôi nữa.”
Ami nhìn chằm chằm vào Taiga người cô ấy vốn ghét kinh khủng, nhưng
“Đừng ngốc thế. Cô không hiểu đây là tình huống khẩn cấp à?”
Taiga gật gù với vẻ rất nghiêm túc trên mặt. Rồi cô ấy chủ động nắm chặt lấy tay Ami.
“Nếu có chuyện xảy ra thì có khi đã là quá muộn mất rồi. Không sao đâu cứ ở tại nhà tôi.”
“Đợi một chút...C, cô nói thật hả? Cô nói nghiêm túc chứ?”
“Để tôi nói chuyện này, căn nhà bên kia là của Ryuuji. Có một vài vấn đề về an ninh ở đó. Có lần vào giữa đêm khuya, tôi đã lẻn vào thông qua cửa sổ và chút nữa đã đập chết cậu ta...Quá dễ. Còn dễ hơn cả trở bàn tay ấy chứ.”
Ami nhìn sang Ryuuji như muốn bảo ‘Không thể nào’.
“Thật đó.”
Ryuuji nói rồi gật đầu. Ami muốn cân nhắc thêm chút nữa.
“...Vậy ổn chứ?”
Cô ngước đôi mắt to tròn lên, khẽ hỏi Taiga...Thật sự thì trông cô rất dịu dàng,
“Ừ tất nhiên rồi.”
Và rồi Taiga với đôi chút uể oải gật đầu không chút nghi ngại. Ryuuji cảm thấy hơi xúc động một chút trước hành động đó, Ryuuji bất giác thật lòng lẩm bẩm.
“Bà...Bà cũng là một người tốt nhỉ.”
“Chỉ lúc này thôi. Đâu phải là tôi không biết thông cảm là gì.”
Taiga mỉm cười rộng lượng, cô nhất định muốn gạt bỏ những do dự còn lại trên đôi vai của Ami. Có lẽ đây là tất cả những gì cô có thể làm được.
“Kawashima-san, có rất nhiều chuyện đã xảy ra giữa chúng ta, nhưng giờ hãy tạm thời bỏ nó sang một bên. Ở nhà của Ryuuji còn có một bà mẹ bận rộn và một con két xấu xí. Tốt nhất là cô nên qua nhà tôi.”
Vì cô ấy đã tỏ ra tốt bụng như thế nên Ryuuji quyết định sẽ bỏ qua cho cô tội lăng mạ thú cưng của mình và vờ như chưa nghe thấy gì hết. Ami trông vẫn còn chút lăn tăn, nhưng Taiga đã nắm lấy vai cô và kéo cô về phía lối vào khu căn hộ.
“À Taiga. Tui nên làm gì với bữa tối của bà?”
“Ông cứ để nó lại tôi sẽ ăn sau...Vì tôi nghĩ mình cảnh giác hơn khi dạ dày rỗng không.”
Taiga không để cậu có cơ hội hỏi về những điều khó hiểu cô vừa nói, cô và Ami biến vào trong khu căn hộ.
Sau đó rất lâu, Taiga mới sang nhà Takasu ăn tối.
“...Tôi no lắm rồi! Đúng là tuyệt thật!”
Taiga mỉm cười với tâm trạng vui vẻ bất thường, cô ấy ăn đến ba phần cơm với cá hồi.