Tống Y

chương 531: đối chứng hạ dược

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi Tri Tôn nghe xong cười to, vỗ vỗ vai Đỗ Văn Hạo nói: "Những lời đó chỉ là do ta thuận miệng nói ra, không phải là vì lo lắng cho tiên sinh sao? Tiên sinh vốn không thích những trường hợp như vậy, để tiên sinh ngồi bên cạnh chẳng khác nào ngồi trên đống lửa sao?"

Đỗ Văn Hạo cười nói: "Nói như vậy là đại nhân có ý tốt với tại hạ sao?"

Tôn Hoà vội vàng nói: "Đó là đương nhiên".

Đỗ Văn Hạo nói: "Vậy cũng tốt, tại hạ nghe lời đại nhân. Đại nhân không muốn tại hạ ở lại thì tại hạ đi về".

Tôn Hoà cười nói: "Xem ra tiên sinh nói những lời này không được thoải mái. Ngày mai Tôn mỗ sẽ xắp xếp rượu thịt ngon bồi tội với tiên sinh".

Ngay lúc đó Cổ Hoa Lạc từ trong đại sảnh đi ra, Tôn Hoà thấy vậy thì không nói nữa, ông ta chỉ nháy mắt ra hiệu với Đỗ Văn Hạo.

Cổ Hoa Lạc đi tới bên cạnh mấy người nói: "Tôn đại nhân, chúng ta đều đã đói bụng rồi".

Tôn Hoà hiểu ý, ông ta vội vàng nói: "Ồ, hãy lập tức ăn cơm thôi nhưng Đỗ tiên sinh nói có việc nhà nên tiên sinh đang định cáo từ Cổ phu nhân và nhị vị tướng quân" Cổ Hoa Lạc liếc nhìn Đỗ Văn Hạo, thấy sắc mặt Đỗ Văn Hạo vẫn bình thường thì cười nói: "Ta thấy chưa chắc tiên sinh đã phải đi. Đại khái là khi Tôn đại nhân mời khách đã không tính mời tiên sinh, nay thấy tiên sinh tới vì vậy mới nắm tay lôi ra cửa, nói chuyện mấy câu dễ nghe rồi đuổi đi sao?"

Tôn Hoà cười gượng gạo, nói vẻ xấu hổ: "Làm gì có chuyện như vậy? Tiên sinh chính là ân nhân của tại hạ, tại hạ mời còn không được, làm gì có đạo lý nào đuổi ra ngoài cửa?"

Cổ Hoa Lạc mỉm cười. Triệu tướng quân không hiểu đã tới sau lưng mấy người từ lúc nào nói: "Tôn đại nhân, ta đói rồi".

Cổ Hoa Lạc cười nói: "Triệu đại nhân không cần nhắc nhở, lúc trước ta mới nói rồi. Ta có cảm giác ba người chúng ta tới quận Tú Sơn này giống như là vì bữa cơm ở quý phủ của Tôn đại nhân".

Tôn Hoà vội vàng nói: "Là ty chức chuẩn bị không tốt. Người đâu, hãy mau đi chuẩn bị. Lập tức mở tiệc'.

Đỗ Văn Hạo nói: "Vậy các vị đại nhân hãy từ từ dùng bữa, tại hạ xin cáo từ".

Triệu tướng quân nói: "Vì sao lại vậy?"

Cổ Hoa Lạc liếc mắt nhìn Tôn Hoà, Tôn Hoà vội vàng nói: "Ôi chao, chuyện này thiệt là. Tiên sinh tuyệt đối không nên nhắc lại nữa nếu không tướng quân và Cổ phu nhân lại trách tại hạ".

Đỗ Văn Hạo nói: "Quả thật tại hạ có việc cần phải về, không có liên quan gì với Tôn đại nhân".

Triệu tướng quân nói: "Dù có chuyện gì cấp bách thì vẫn cần phải ăn cơm đã. Hơn nữa không phải khi tiên sinh đi đã căn dặn quản gia của mình rồi sao? Ta cùng tiên sinh vẫn chưa có dịp ăn cơm cùng nhau. Tại so lúc này nói đi là đi, chẳng phải là rất mất hứng sao?"

Tôn Hoà nói: "Đúng vậy, đúng vậy. Ty chức cũng đã nói với tiên sinh như vậy. Tiên sinh không nể mặt tại hạ thì cũng coi như là hãy nể mặt nhị vị tướng quân cùng Cổ phu nhân. Tiên sinh hãy ở lại".

Đỗ Văn Hạo nói: "Vậy thì...".

Cổ Hoa Lạc nói: "Hay lắm, đã rất lâu rồi ta chưa ăn cơm cùng với tiên sinh, ta có rất nhiều chuyện muốn nói với tiên sinh. Sáng mai chúng ta đã quay về, không biết tới khi nào mới có cơ hội gặp mặt, nói chuyện và ăn cơm với tiên sinh đây?"

Đỗ Văn Hạo đang định lên tiếng, Tôn Hoà đã sửng sốt hỏi: "Tại sao lại đi vội như vậy? Ba vị đại nhân khó khăn mới tới đây, nên ở lại quận Tú Sơn này mấy ngày, ty chức nhất định là chủ nhà tận tình".

Triệu tướng quân nói: "Không cần đâu. Chúng ta định ngày kia mới đi nhưng vì có việc, kinh thành liên tục thúc giục nên không thể không đi".

Tôn Hoà nhìn Triệu tướng quân, ông ta dè dặt hỏi: "Không biết ba vị đại nhân có việc gì gấp gáp mà đi ngay?"

Triệu tướng quân cười ha hả nói: "Thật ra cũng không có chuyện gì quan trọng. Thế nhưng gần đây có một yêu giáo tự xưng là Bạch Y Xã xuất phát từ Đại Tống hoành hành. Gần đây thế lực của Bạch Y Xã rất mạnh. Nếu không áp chế chỉ e là hậu hoạn sẽ vô cùng".

Đỗ Văn Hạo thấy hình như Tôn Hoà đã thở dài. Ngay khi đó quản gia tới báo thức ăn đã chuẩn bị xong. Tôn Hoà tha thiết giữ Đỗ Văn Hạo lại nên hắn cũng đành ở lại. Tôn Hoà liền mời mọi người ngồi vào vị trí.

Khi bước vào phòng ăn, bên trong sắp đặt rất đẹp. Trên mặt đất trải thảm màu vàng. Trên xà nhà treo rất nhiều đèn cung đình màu sắc sặc sỡ, kết hoa đỏ rực.

Bốn phía đại điện đều có bốn cây cột đồng to. Trên các cây cột đồng đều có gắn một cái khay nến màu bạc. Trời vẫn còn chưa tối nhưng trên khay đã đốt nến. Trong nến có trộn lẫn với hương liệu, toả khói thơm ra bốn phía xung quanh.

Cổ Hoa Lạc cười nói: "Nhìn qua nơi này quả thực khiến bọn ta được mở rộng tầm mắt".

Phương tướng quân nhìn xung quanh nói: "Một bữa tiệc rất xa hoa. Nếu như không phải chính mắt mình nhìn thấy, không ai có thể tin rằng chúng ta đang ở trong nha môn tri phủ quận Tú Sơn mà là đang ở trong phủ của một vương công quý tộc trong kinh thành".

Tôn Hoà cười nói: "Đã để đại nhân chê cười. Ty chức muốn từ quan, cáo lão hồi hương, sau này khó cơ hội cùng nhị vị đại nhân cùng Cổ phu nhân ăn một bữa cơm rau dưa. Đây chính là vinh hạnh của ty chức nên ty chức mới nghĩ ra cách làm này. Ty chức nào dám sống xa hoa như này?"

Đỗ Văn Hạo nói: "Vậy tại hạ không thể cố gắng mời ba vị được nữa vì chỗ của tại hạ không thể sánh được với phủ của Tôn đại nhân".

Tôn Hoà nói: "Tiên sinh là khách của Tôn mỗ. Ha ha ha, xin mời các vị hãy ngồi vào bàn trước".

Mọi người khiêm tốn nhường nhịn nhau một lúc. Chức quan của Triệu tướng quân và Phương tướng quân cũng tương tự nhau nên không ai chịu lên ngồi ở vị trí chủ toạ. Cổ Hoa Lạc đương nhiên sẽ không đi lên ngồi. Dù sao bà ta cũng là nữ nhân nên không thể ngồi được. Sau khi mọi người đùn đẩy nhau thì cùng nhất trí mời Đỗ Văn Hạo lên ngồi trước.

Đỗ Văn Hạo từ chối nhưng tất cả mọi người kiên trì thuyết phục hắn. Cuối cùng việc nhân đức không ai nhường ai, Đỗ Văn Hạo đành ngồi xuống. Bốn người còn lại phân chia ngồi hai bên xung quanh Đỗ Văn Hạo.

Triệu tướng quân nói: "Bữa cơm này của Tôn đại nhân rất kỳ quái nhưng trên bàn tiệc không có rượu, không có thức ăn. Tôn đại nhân muốn bọn ta ăn cái gì đây?"

Tôn Hoà cười nói: "Đại nhân khoan hãy nóng vội" Nói xong Tôn Hoà giơ tay vỗ hai tiếng. Ngay lúc đó từ ngoài cửa một đám thị nữ thướt tha đi vào. Đám thị nữ toàn mặc sa mỏng màu xanh da trời, trong suốt mà cũng rất mềm mại. Thắt lưng các thị nữ thắt một thắt lưng gấm màu trắng, trông rất tao nhã, dáng vẻ người nào cũng yểu điệu, xinh đẹp.

Thị nữ đi đầu bưng một khay thức ăn trong tay tới đặt trước mặt Đỗ Văn Hạo, nàng mỉm cười, uyển chuyển nói: "Ngao đầu cùng với phượng chín đuôi, tôm Tiên hồ, hấp với thịt dê non" Nói xong thị nữ đó đặt xuống rồi lui ra.

Ngay khi đó thị nữ thứ hai bước lên, nàng ta cũng khom người thi lễ như thị nữ kia rồi mới nhẹ nhàng nói: "Món thứ hai là Tuyết Nhọc Hồng Trản với Tuyết Liên ngó sen, nấm rơm, gà hầm với mẫu đơn".

Tiếp sau đó là một hàng bốn thị nữ đi vào, mang lên cái gì gọi là Hoàng Long Thổ Thuý, Bích Liên Hồng Thường, Phàm Hoàng Niết Bàn và Long Môn Hí Thuỷ.

Cho tới món thứ tám thì Triệu tướng quân giữ thị nữ mang thức ăn lại và hỏi: "Ngươi nói tên món ăn này là gì? Ta nghe không rõ lắm".

Thị nữ liếc nhìn Tôn Hoà thấy sắc mặt của Tôn Hoà vẫn bình thường thì nói: "Mạnh Bà Nùng Thang".

Triệu tướng quân hỏi: "Vậy thì là cái gì?"

Thị nữ sợ hãi nói: Mạnh Bà Nùng Thang là gạo hầm với gà đất chưa tới một năm sau đó hầm trong ba ngày với nước xương lợn đậm đặc, cho thêm tam tiên thảo, bán chi liên, xa tiền tử mà thành".

Triệu tướng quân vẫy tay, thị nữ vội vàng bưng khay đi ra ngoài.

Tôn Hoà nói: "Triệu đại nhân nghĩ rằng có chuyện gì không ổn sao?"

Triệu tướng quân nói: "Đầu bếp của Tôn đại nhân không phải là người địa phương hả?"

Tôn Hoà nói: "Người đầu bếp này trước kia mở tửu lâu ở Đại Tống sau khi Đại Tống xảy ra chiến loạn nên bỏ chạy tới đây. Đại nhân cảm giác rằng thức ăn có gì không ổn sao?"

Triệu tướng quân cười nói: "Không có, không có. Vấn đề là ta nghe không rõ lắm nên mới hỏi lại. Đỗ tiên sinh, tiên sinh hãy nói xem thật ra món ăn này có gì ngon?"

Đỗ Văn Hạo cười nói: "Tại hạ không hiểu món ăn ngon là gì. Chỉ cần món ăn nào tại hạ ăn thấy ngon thì nó là món ăn ngon" Mọi người nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy thì cười vui vẻ.

Đỗ Văn Hạo nói tiếp: "Triệu đại nhân hỏi tại hạ câu này có phải là cảm thấy trong món ăn này phần lớn dùng dược liệu chế thành nên mới hỏi tại hạ phải không?"

Triệu tướng quân cười nói: "Ta nghĩ không riêng gì bản thân ta muốn biết mà ngay cả Cổ phu nhân và Phương tướng quân cũng rất muốn biết, đúng không?"

Đỗ Văn Hạo nói: "Thật ra có rất nhiều món ăn có thể làm thuốc. Trước kia phần lớn là dùng làm món ăn sau đó mới tiện đà mới có biểu hiện chữa trị được cho người bệnh vì vậy mới được chuyển sang làm dược liệu. Ví dụ như món ăn này: Tác dụng của món ăn này là giải nhiệt, giải độc, làm lưu thông máu, có tác dụng làm tan vết sưng, bầm tím. Xa tiền tử có tác dịng là giải nhiệt, mắt sáng, làm giảm đau, có công hiệu trị đờm nhiệt, ho khan. Hôm nay trời hanh nóng, mấy món ăn này rõ ràng đều có tác dụng giải nhiệt rất tốt. Có thể nói là Tôn đại nhân đã hao tổn rất nhiều tâm trí".

Cổ Hoa Lạc nói: "Thật sự đã khiến Tôn đại nhân vất vả rồi".

Tôn Hoà cũng cười nói: "Vẫn còn chưa hết. Ty chức đã hỏi qua đại phu. Đại phu có nói rằng vào mùa này lá sen cũng có tác dụng giải nhiệt nên ty chức đã bảo nhà bếp làm mấy món ăn lá sen. Các vị đại nhân hãy đợi nhà bếp mang đủ thức ăn lên rồi thưởng thức vẫn chưa muộn".

Phương tướng quân cười hỏi: "Vẫn còn nữa hả?"

Tôn Hoà gật đầu, ông ta lại vỗ tay. Ngay sau đó liên tiếp có thị nữ bước vào trong mang theo món ăn có liên quan tới lá sen. Cái gì đó là lá sen chưng thịt, gà gạo nếp lá sen, thịt cuộn lá sen, vịt áp lá sen, thịt nướng lá sen, đậu phụ lá sen, cá hấp lá sen, ngay cả súp cũng là xương hầm hạt sen cùng củ sen, củ sen trắng, tròn trong súp khiến mọi người dù chưa biết khẩu vị thế nào cũng rất hứng thú.

Khi chờ thức ăn mang lên, Triệu tướng quân cười nói: "Liệu có phải Tôn đại nhân muốn cho bọn ta uống bảy bảy bốn mươi chín loại rượu khác nhau không?"

Tôn Hoà nói: "Nhị vị đại nhân, ty chức không có hiểu biết về rượu thế nhưng Đỗ tiên sinh là người có tửu lượng rất tốt, lại rất hiểu biết về rượu. Ty chức không biết rằng liệu có món ăn nào ty chức chuẩn bị tối hôm nay xung khắc với rượu hay không nên đã không cho mang rượu lên. Hay chúng ta mời Đỗ tiên sinh xem qua rồi hãy tính".

Cổ Hoa Lạc nói: "Nếu vạn nhất Đỗ tiên sinh không tới thì sao bây giờ?"

Tôn Hoà nghẹn giọng, Phương tướng quân cười nói: "Không sợ, không sợ. Coi như đây là Hồng Môn Yến thì chúng ta không dám tới sao? Hơn nữa món ăn ngon như này, còn e ngại gì là tương sinh tương khắc, chỉ cần bưng lên là được".

Đỗ Văn Hạo thờ ơ quan sát, trong lòng hắn thầm suy nghĩ: Rốt cuộc Tôn Hoà này đang có mục đích gì? Ông ta sắp đặt rất phô trương nhưng trong thời điểm mấu chốt lại đẩy hắn ra ngoài. Phương tướng quân nói rất đúng. Dù gì chuyện đã như này, còn sợ gì tương sinh tương khắc? Hơn nữa trước đó quả thực Tôn Hoà có mời hắn tới vậy mà ngay lúc này lại nói rượu và thức ăn có gì tương sinh tương khắc thì không ngại mâu thuẫn với nhau sao?

Triệu tướng quân liếc mắt nhìn Đỗ Văn Hạo, thấy hắn đang cúi đầu, có vẻ như là suy nghĩ, không nói gì cả. Ngau khi thị nữ mang rượu lên Đỗ Văn Hạo mới ngẩng đầu nói: "Nếu Tôn đại nhân không ngại, tại hạ lại không kiểm tra qua, các vị ăn uống có gì không hợp thì chẳng phải tại hạ rất có lỗi sao?"

Tôn Hoà sửng sốt nói quanh co: "Ta,...ta chỉ nói đùa một câu mà thôi, không ngờ tiên sinh lại coi đó là thật. Đúng là, thôi, Phương tướng quân cũng đã nói, không nên chần chừ nữa" Nói xong Tôn Hoà liếc mắt ra hiệu cho thị nữ.

Thị nữ đi tới trước mặt Đỗ Văn Hạo, định rót rượu, Đỗ Văn Hạo chặn tay thị nữ lại sau đó hắn cười nói: "Đại nhân, hôm nay thực sự là không có ý định mời tại hạ. Ngay cả rượu cho tại hạ uống cũng không chuẩn bị'.

Phương tướng quân nói: "Tại sao lại vậy? Tiên sinh không uống loại rượu này sao?"

Đỗ Văn Hạo giơ chén rượu lên, ngửi chút rượu thị nữ đã rót vào chén nói: "Đây là rượu ngon. Nước rượu vàng óng ánh mà trong suốt, không có tạp chất, hơn nữa mùi thơm nức mũi. Đây nhất định là rượu Hồng Hạnh thượng đẳng".

Triệu tướng quân ngồi bên cạnh Đỗ Văn Hạo cũng ngửi ngửi và nói: "Tiên sinh quả thực là người lành nghề, nhận xét rất tinh tế. Tuy rượu này rất ngon nhưng quả thực ra cũng không uống loại rượu này".

Tôn Hoà cười xấu hổ nói: "Vậy bây giờ phải làm thế nào? Trong nhà ty chức không còn loại rượu nào ngon hơn loại rượu này?"

Đỗ Văn Hạo nói: "Tôn đại nhân đã nói. Trên xe ngựa của tại hạ lúc nào cũng chuẩn bị rượu. Tuy không kịp mời Cổ phu nhân và nhị vị đại nhân tới nhà tại hạ dùng cơm. Nay tại hạ không có cơ hội mời cơm các vị, hay là Tôn đại nhân, coi như là thức ăn của đại nhân, rượu của tại hạ, có được không?"

Tôn Hoà nói: "Cái này, cái này, Đỗ tiên sinh và ba vị không nếm thử rượu này sao?"

Phương tướng quân nói: "Mọi người uống rượu giống nhau mới vui. Nếu không lát nữa uốn say, cao hứng uống rượu tạp nham lại không thoải mái'.

Cổ Hoa Lạc nói: "Vậy cứ uống rượu của Đỗ tiên sinh đi nha".

Tôn Hoà bất đắc dĩ nói: "Vậy cũng được, tại hạ cho người đi lấy rượu".

Đỗ Văn Hạo đứng dậy cười nói: "Bọn chúng không tìm thấy đâu. Trên xe ngựa có mấy vò rượu ngon, chỉ có tại hạ mới biết đó là rượu ngon".

Cổ Hoa Lạc nói: "Vậy một mình tiên sinh sao có thể mang hết được?"

Triệu tướng quân đứng dậy nói: "Vậy để ta đi theo Đỗ tiên sinh".

Tôn Hoà vội vàng nói: "Sao có thể như vậy? Hay cứ để ty chức đi cùng với tiên sinh"

Triệu tướng quân xua tay cản lại nói: "Không cần, mọi người cứ chờ một chút. Chúng ta sẽ quay lại ngay".

Tô Hoà thấy Triệu tướng quân sầm mặt xuống, ông ta không dám nói nữa đành phải mỉm cười nhìn Đỗ Văn Hạo và Triệu tướng quân đi ra ngoài.

"Có phải Đỗ tiên sinh đã nghi ngờ điều gì không?" Đột nhiên Triệu tướng quân hỏi.

Đỗ Văn Hạo mỉm cười, hắn nhìn Triệu tướng quân nói: "Tại hạ còn tưởng Triệu tướng quân nghi ngờ tại hạ chứ?"

Triệu tướng quân sửng sốt rồi ông ta phá lên cười nói: "Tiên sinh rất thú vị. Nếu như tiên sinh nói là ta nghi ngờ tiên sinh, tiên sinh hãy nói xem ta nghi ngờ tiên sinh điều gì?"

Đỗ Văn Hạo nói: "Tướng quân nghĩ tại hạ sẽ nhân cơ hội chuồn mất, đúng không?"

Triệu tướng quân đi theo Đỗ Văn Hạo tới chuồng ngựa ở hậu viên, tới chỗ để xe ngựa. Đỗ Văn Hạo lên xe ngựa tìm rượu.

Triệu tướng quân hỏi: "Trên xe ngựa của tiên sinh thực sự có rượu sao?"

Đỗ Văn Hạo cầm hai bình rượu nói: "Đây chính là rượu lần trước Tôn đại nhân tặng tại hạ. Tại hạ vẫn để trên xe chưa uống, đại nhân có dũng khí uống không?"

Triệu tướng quân thấy Đỗ Văn Hạo nhìn mình đầy ý vị cười, ông ta liền mở một bình rượu, ngửi ngửi rồi cười nói: "Rượu Mai Tử, rượu ngon. Mùa này uống rượu này không dễ chút nào. Uống chứ, có gì mà không dám uống?"

Đỗ Văn Hạo nói: "Tướng quân đi theo tại hạ tới đây không phải là lo lắng tại hạ tìm mấy thứ ở nhà Tôn đại nhân cho vào hai bình rượu này để lừa gạt các vị hả?"

Triệu tướng quân thấy Đỗ Văn Hạo xuống xe thì ôm một bình rượu.

Triệu tướng quân nói: "Tiên sinh nghĩ là ta nghi ngờ điều này sao?"

Đỗ Văn Hạo nói: "Chẳng lẽ tướng quân còn nghi ngờ tại hạ điều khác sao?"

Triệu tướng quân nói: "Trước đó không phải là không nghi ngờ. Người quang minh chính đại không làm chuyện mờ ám. Thế nhưng sau khi thấy tiên sinh ở lại, nghi ngờ đã giảm đi một nửa. Sau đó tiên sinh nói không uống loại rượu đó, sắc mặt của Tôn Hoà biến đổi, ta không còn nghi ngờ nữa".

Đỗ Văn Hạo nói: "Vậy rốt cuộc tướng quân nghi ngờ tại hạ điều gì?"

Triệu tướng quân nói: "Nghi ngờ Đỗ tiên sinh có quan hệ với Thạch tướng quân".

Đỗ Văn Hạo giật mình nhưng hắn vẫn bình tĩnh hỏi: "Tướng quân nói là Thạch Đầu?"

Triệu tướng quân gật đầu nói: "Xem ra điều gì tiên sinh cũng biết".

Đỗ Văn Hạo nói: "Tại hạ thực sự không biết bất kỳ điều gì. Tại hạ chỉ biết người đó là quản gia của mình, tên hắn là Thạch Đầu".

Triệu tướng quân nói: "Vậy tiên sinh có biết vì sao biết người đó chính là Thạch tướng quân ta nói?"

Đỗ Văn Hạo nói: "Đó là do lúc sáng Cổ phu nhân nói có nhìn thấy ở nhà tại hạ một người rất quen. Lúc ấy tại hạ chưa kịp hỏi, sau đó tại hạ hỏi lại thì Cổ phu nhân lại nói là nhìn nhầm người nên tại hạ đã nghi ngờ. Vì khi đó quản gia của tại hạ đang chuẩn bị đi ra ngoài. Không phải là hắn thì còn là ai nữa?"

Nghe xong Triệu tướng quân mới hiểu rõ, ông ta nói: "Thì ra là vậy".

Đỗ Văn Hạo nhân cơ hội nói: "Thì ra tại hạ đã nghi ngờ đúng nhưng tướng quân hãy nói xem vì sao Thạch tướng quân lại tới nhà tạ hạ làm quản gia?"

Triệu tướng quân thấy vì mình nghi ngờ Đỗ Văn Hạo nên đã không cẩn thận tiết lộ bí mật, ông ta liền nói quanh co: "Thật ra cũng không có gì. Ta cũng không biết gì. Đi thôi, đi thôi, bọn họ đang nóng lòng chờ chúng ta" Nói xong ông ta liền đi trước.

Đỗ Văn Hạo cười thầm phía sau, nghĩ: "Đúng là lão hồ ly. Xem ra hắn thực sự không biết tung tích của Thạch Đầu. Một khi đã như vậy thì chuyến đi này của hắn không phải vì Thạch Đầu, là nguyên nhân gì vậy?"

Đỗ Văn Hạo đi theo sau Triệu tướng quân vào trong nhà ăn, ngay lúc đó người gác cổng vội vàng đi vào trong nói: "Lão gia, người nhà của Đỗ tiên sinh tới, bọn họ nói là có việc gấp tìm Đỗ tiên sinh".

Tô Hoà vội vàng nói: "Ty chức nói tối nay tiên sinh có việc, nhị vị đại nhân cùng phu nhân còn không tin. Đấy, không phải người nhà tiên sinh đã tới tìm đó sao?"

Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ. Liệu có phải Tôn Hoà có âm mưu nào đó nên ông ta nhất định muốn hắn phải về. Chẳng lẽ đây thực sự là Hồng Môn yến không thành sao?

Cổ Hoa Lạc nói: "Nếu đã tới rồi thì tiên sinh cũng nên ra ngoài xem sao. Không nên chậm trễ".

Đỗ Văn Hạo đành phải đứng dậy, hắn đang định đi ra ngoài, Triệu tướng quân nói: "Tiên sinh nhất định phải kể cho ta nghe chuyện Mai tử đó".

Đỗ Văn Hạo cười đi ra ngoài, hắn nghe thấy Cổ Hoa Lạc ở phía sau nói: "Triệu đại nhân thích tích tam quốc Lưu Bị và Tào Tháo từ khi nào vậy?"

Triệu tướng quân chỉ cười không đáp, Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ. Ngươi đúng là một lão hồ ly, chuyện tới mức này ngươi mới tin ta. Thế nhưng ta thực sự là kẻ ti tiện Lưu Bị, người cũng không phải là người được lịch sử gọi là gian hùng Tào Tháo.

Đỗ Văn Hạo đi ra cửa thấy một tôi tới đang đứng ở cổng, dáng vẻ bồn chồn lo lắng, bất an. Hắn thấy Đỗ Văn Hạo đi ra tới thì vội vàng chạy tới chào.

Đỗ Văn Hạo nói: "Ai sai người tới".

Tên tôi tớ nói: "Minh quản gia sai tiểu nhân tới. Đại phu nhân đã tỉnh, Minh quản gia nói lão gia nhất định phải quay về nhà".

Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ. Rốt cuộc Minh Sâm này không bằng Thạch Đầu. Hình như chuyện gì hắn cũng không tự quyết được, chỉ sợ là mình làm sai. Hình như hắn không thể tin tưởng được như Thạch Đầu, lúc nào cũng cẩn thận. Chuyện nào cũng cẩn thận khiến cho người ta không yên tâm được".

Đỗ Văn Hạo nói: "Được rồi, chúng ta quay về. Ngũ phu nhân về chưa?"

Tên tôi tớ nói: "Phu nhân đã quay về rồi".

Lúc này Đỗ Văn Hạo mới bớt căng thẳng, hắn nói với người gác cổng của Tôn phủ một tiếng, tên tôi tớ đi đánh xe ngựa. Khi Đỗ Văn Hạo lên xe, hắn liền đánh xe chạy đi.

Khi quay về tới nhà, Đỗ Văn Hạo xuống xe. Hắn thấy Minh Sâm đang đứng một mình, Minh Sâm thấy Đỗ Văn Hạo xuống xe thì bước lại đón.

Đỗ Văn Hạo nói: "Đại phu nhân thế nào?"

Minh Sâm liếc mắt nhìn tên tôi tớ đánh xe, chờ hắn đánh xe đi vào hậu viện mới nói nhỏ: "Hình như Đại phu nhân rất nghiêm trọng".

Đỗ Văn Hạo vừa đi vừa hỏi: "Tại sao lại trở nên nghiêm trọng?"

Minh Sâm nói: "Gào khóc, la hét, chạy khắp nhà'.

Đỗ Văn Hạo cau mày hỏi: "Không phải ngũ phu nhân đã về rồi sao?"

Minh Sâm nói: "Dạ, Ngũ phu nhân và lục phu nhân và cả Mộ Dung cô nương đã xem qua nhưng không biết phải làm gì nên mới mời lão gia quay trở về. Mọi người vốn không định mời lão gia nhưng Đại phu nhân cầm theo một cây đao khiến cho đám tôi tớ sợ tới mức không dám ra khỏi cửa".

Đỗ Văn Hạo hỏi: "Bây giờ phu nhân đang ở đâu?"

Minh Sâm nói: "Xin thứ cho tiểu nhân bất tài. Sau khi xin ý kiến của nhị phu nhân đã điểm huyệt Đại phu nhân. Bây giờ phu nhân đang ở trong phòng. Mấy vị phu nhân cũng đang ở trong đó".

Đỗ Văn Hạo bước nhanh vào phòng Bàng Vũ Cầm. Hắn thấy năm người Vương Nhuận Tuyết đang ở trong đó. Ai nấy đều chân tay luống cuống. Đỗ Văn Hạo đi vào trong, thấy Bàng Vũ Cầm nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, bất tỉnh nhân sự.

Lâm Thanh Đại bước tới lo lắng nói: "Văn Hạo, hay là để thiếp đi một chuyến tới Tiêu gia trang tìm người của Bạch Y Xã lấy giải dược?"

Đỗ Văn Hạo nói: "Ngày nay bọn họ như chim sợ cành cong, biết tìm bọn họ ở đâu. Dù nàng có đào sâu ba thước đất cũng chẳng thể tìm được bọn họ. Hơn nữa xem dáng vẻ của Cầm nhi thì không thể đợi thuốc giải được. Cứ để ta nghĩ cách".

Đỗ Văn Hạo ngồi xuống. Trước tiên hắn kiểm tra đài lưỡi cùng hai trong mắt Bàng Vũ Cầm sau đó hắn bắt mạch. Cuối cùng Đỗ Văn Hạo nói: "Hãy chuẩn bị giấy mực'.

Liên nhi vội vàng lấy giấy và bút mực. Sau khi mài mực, nàng hai tay cầm bút đưa cho Đỗ Văn Hạo.

Kha Nghiêu nói: "Văn Hạo, chàng đã tìm được chưa? Nghe nói loại độc này rất lợi hại".

Đỗ Văn Hạo liếc nhìn Kha Nghiêu rồi cười nhạt nói: "Chúng ta sẽ dùng độc công độc. Tóm lại so với tình cảnh của Cầm nhi bây giờ thì tốt hơn nhiều. Ta tin tưởng rằng Cầm nhi cũng không muốn tình trạng của mình như bây giờ".

Vương Nhuận Tuyết nói: "Tướng công, chàng hay viết đi. Bọn thiếp tin tưởng chàng sẽ trị khỏi bệnh cho Đại phu nhân".

Sau khi Đỗ Văn Hạo nghe Vương Nhuận Tuyết nói, hắn cúi đầu viết đơn thuốc, Kha Nghiêu ở bên cạnh lẩm nhẩm đọc: "Hoàng trà tam tiền, Công đinh hương tam tiền, Trầm hương tam tiền, Hùng hoàng tam tiền, mật gấu hai tiền. Hạc sắt một tiền, đại hoàng một tền, tam đậu bảy miếng'.

Lâm Thanh Đại nói: "Văn Hạo, hình như thiếp đã từng nhìn thấy đơn thuốc này ở chỗ nào nhỉ?"

Đỗ Văn Hạo cười nói: "Hãy mau đi lấy thuốc rồi sai người sắc cho Cầm nhi uống".

Liên nhi cầm đơn thuốc đi ra ngoài.

Kha Nghiêu cau mày nói với Đỗ Văn Hạo: "Ca, những thuốc này hoặc là lưu thông máu, dãn gân cốt hoặc là thông kinh mạch, giảm đau, hoặc là thanh nhiệt, chống táo, tháo dạ, có quan hệ gì tới chứng cuồng của Đại phu nhân?"

Đỗ Văn Hạo nói: "Nàng à, học mà không tinh. Hoàng trà và Hoàng liên ta đã dạy có thể dùng chung với nhau, có thể dùng để trị chứng nhiệt cao đột ngột, khát nước, có tác dụng khai thông tinh thần, khiến con người tỉnh táo, chống lại chứng hôn mê, hàn bế, nhiệt bế. Mật gấu dùng để trị chứng kinh phong co quắp. Ta không có thuốc giải đối với việc hạ độc của đối phương. Ta chỉ có thể dựa vào triệu chứng để kê thuốc. Dù sao thì cũng phải thử một lần, ta không chắc chắn là phương thuốc này có thành công hay không?"

Lâm Thanh Đại nói: "Thiếp nghe Kha Nghiêu nói phương thuốc này thì có cảm giác rất tốt. Văn Hạo là người thân của Đại phu nhân mới dùng cái không nắm chắc này. Yên tâm đi, đại phu nhân nhất định không có vấn đề gì".

Mộ Dung Ngọc Lan nói: "Phương thuốc này chủ yếu dùng để điều trị bệnh gì? Ta đã nhớ lỹ dược liệu và liều dùng trong đơn thuốc, chỉ là ta không biết nó dùng để trị chủ yếu cái gì? Lão gia có thể nói cho ta biết không?"

Đỗ Văn Hạo nói: "Đơn thuốc này trước đây chỉ dùng để trấn an tinh thần, chủ trị điên cuồng, bất an, mất trí nhớ, khóc cười bất thường, hung hăng, điên loạn chửi mắng, nhảy múa, ca hát vẻ điên loạn".

Sau khi nghe xong Mộ Dung Ngọc Lan liền nói lại từng chi tiết.

Minh Sâm nói: "Lão gia, ngài hãy đi ra ngoài một chút".

Đỗ Văn Hạo thấy Bàng Vũ Cầm còn đang ngủ, đại khái nàng không thể điên loạn làm náo loạn như trước nữa. Dáng vẻ yên lành, ngủ ngon của nàng khiến người khác phải thương cảm. Đỗ Văn Hạo nhẹ nhàng dùng tay lau mồ hôi trên trán của nàng rồi mới đứng dậy, Lâm Thanh Đại cũng theo Đỗ Văn Hạo đi ra ngoài.

Minh Sâm nói: "Lão gia, trước khi ngài đi, ngũ phu nhân có chuyện quan trọng muốn nói với ngài. Đây cũng là nguyên nhân khiến tiểu nhân cho người mời ngài quay về".

Đỗ Văn Hạo suy nghĩ rồi nói: "Đi, chúng ta tới thư phòng nói chuyện".

Ba người đi tới thư phòng của Đỗ Văn Hạo.

Lâm Thanh Đại nói: "Văn Hạo, việc không hay rồi".

Đỗ Văn Hạo nói: "Hãy từ từ nói, không được nóng nảy".

Lâm Thanh Đại nói: "Vốn khi đó thiếp đi theo Tôn Hoà cũng không có chuyện gì. Ông ta không đi đâu nữa mà quay thẳng về phủ sau đó quản gia của ông ta dẫn theo mấy người rời khỏi phủ nhưng bọn họ cũng chỉ đi ra chợ mua bán một ít rau quả rồi quay về phủ. Tôn Hoà về tới phủ thì không thấy ra ngoài nữa".

Đỗ Văn Hạo nói: "Nàng đã từng rời khỏi đó theo dõi quản gia của ông ta, tại sao nàng biết ông ta không rời khỏi phủ?"

Lâm Thanh Đại nói: "Thiếp lo lắng Tôn Hoà dùng kế điệu hổ ly sơn nên đã đặt mấy cục màu đen giống như than ở trước cổng phủ ông ta. Mấy vật này một khi giẫm lên khi ra ngoài thì chỗ nào cũng có màu đen, khi đó chẳng những sẽ biết ông ta có đi ra ngoài hay không mà còn trong phạm vi năm dặm, ông ta đi tới đâu thiếp cũng biết nhưng mà sau khi thiếp quay lại tất cả những vật đó vẫn còn nguyên, chứng tỏ Tôn Hoà không đi ra ngoài" Nói xong Lâm Thanh Đại móc từ trong người ra một vật màu đen to trông như củ khoai tây.

Truyện Chữ Hay