Không lâu sau đám người ở đã kiệt sức quay về đứng trước mặt Vương Nhuận Tuyết thở hổn hển.
Vương Nhuận Tuyết nói: “Chơi vui không hả?”
Một đứa người ở có vẻ lớn tuổi thấy vậy bèn đáp: “Nhị….nhị ….nhị phu…phu nhân….xin …xin phu nhân đừng bắt lão nô nhẩy như vậy nữa, cứ như vậy thì cái mạng già này của lão nô cũng không còn nữa rồi!”
Mấy đứa nô tỳ khác nghe vậy cũng nhao nhao lên kêu mệt, kêu khổ.
Lúc này Liên Nhi đã dắt theo bên người mấy đứa nha hoàn khác đi tới, trên tay mấy người này có bưng một cái khay, trên đó có đặt một chiếc bát.
Vương Nhuận Tuyết nói: “Thế này vậy! Coi như vừa xong ta đã nhớ nhầm, kể cũng khổ cho các ngươi, ta đã bảo tam phu nhân đi làm cho các ngươi một ít đồ uống cho mát, coi như tạ lỗi với các ngươi! Các ngươi uống xong bát nước này thì mau quay về làm việc!” Nói xong Vương Nhuận Tuyết tự nhận lấy một bát đưa lên miệng uống.
Tất cả mọi người trông thấy vậy cũng lần lượt cầm bát lên uống giải khát.
Vương Nhuận Tuyết nói: “Được rồi, bây giờ các người cùng về làm việc của mình đi!”
Mọi người nghe vậy lần lượt giải tán ra về.
Vương Nhuận Tuyết quay sang Thạch Đầu nói: “Bắt đầu từ bây giờ, ngươi lập tức cho người đi theo dõi bọn nha hoàn này, không được phép để cho đứa nào rời khỏi viện, nếu như phát hiện đứa nào đi vệ sinh ở một nơi khuất chứ không phải là vào nhà vệ sinh, thì ngươi cứ việc chờ nó đi xong đâu đấy rồi tiến đến bắt lấy nó, rồi kiểm tra cái bãi mà nó vừa thải ra ngoài!”
Thạch Đầu nghe vậy khó hiểu nói: “Sao lại phải làm như vậy? Hay là nhị phu nhân nghi ngờ bọn chúng nuốt nhẫn của đại phu nhân vào trong bụng?”
Vương Nhuận Tuyết cười nói: “Bây giờ thì ta chưa chắc lắm, nhưng hy vọng là ta đã đoán đúng!”
Thạch Đầu nói: “Tiểu nhân đã hiểu rồi, nhưng khi nãy nhị phu nhân không phải là cũng uống cái bát……” Thạch Đầu cứ ngập ngà ngập ngừng đưa ánh mắt ái ngại lên nhìn Vương Nhuận Tuyết.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền cười nói: “Mấy đứa nha hoàn khi nữa vừa chạy vừa nhẩy lâu như vậy, dĩ nhiên là nóng rồi, bọn chúng lại uống thêm bát nước mát mà Liên Nhi bưng tới, trong bát đó có cho thêm đường phên vào, đường phên vốn là vật hàn lạnh, mà người bọn chúng thì lại nóng. Một nóng một lạnh gặp nhau thì rất dễ làm cho người ta bị đau bụng đi ngoài! Nhị phu nhân của ngươi suốt từ nãy ngồi đây có làm gì hoạt động nóng người đâu mà ngươi phải lo lắng!”
Thạch Đầu lúc này mới sực hiểu vấn đề cười nói: “Nhị phu nhân thông minh tuyệt đỉnh, tiểu nhân sẽ cho người đi theo dõi bây giờ đây!”
Chờ cho Thạch Đầu lui ra rồi, Vương Nhuận Tuyết liền quay sang Nhạc Kỳ nói: “Tân nương của chúng ta sao hôm nay lại có thời gian rảnh rỗi đến đây chơi vậy?”
Nhạc Kỳ nghe vậy cười đáp: “Vốn tiểu nữ muốn tới đây mong nhị phu nhân chỉ dậy cho nhiều điều, nhưng không ngờ lại gặp chuyện bất ngờ cắt ngang nên….!”
Vương Nhuận Tuyết nghe vậy vô cùng khó hiểu hỏi: “Chỉ dậy cái gì cơ? Tôn tiểu thư định học hỏi cái gì ở ta?”
Nhạc Kỳ đáp: “Hôm nay tiểu nữ gặp Vân Nương rồi!”
Vương Nhuận Tuyết nghe vậy mới sực hiểu ra vấn đề, nàng đưa mắt lên nhìn Đỗ Văn Hạo một cái, Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói: “Hôm nay mọi người đều có mặt ở đây rồi, nàng cũng không cần phải dấu dấu diếm diếm làm gì nữa, cứ nói cho mọi người nghe được rồi đó!”
Vương Nhuận Tuyết nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy, liền cố tình làm cao nói: “Nếu vậy thì mọi người nói xem bây giờ Vân Nương thế nào hả?”
Nhạc Kỳ thấy vậy liền đem chuyện Vân Nương và Bảo Nhi ra kể cho Vương Nhuận Tuyết và mọi người nơi đây cùng nghe.
Bàng Vũ Cầm nói: “Vân Nương kể ra thì cũng là người thông minh nhanh nhẹn đấy chứ!”
Liên Nhi nói: “Cái này giống với câu chuyện ngày trước mà thiếp từng nói!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Thôi được rồi, Nhạc Kỳ cũng đã nói ra rồi, Tuyết Nhi nàng cũng đừng làm bộ nữa, mau kể cho mọi người nghe đi!”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Thực ra thì thiếp cũng chỉ học được trong một quyển sách cũ mà thôi, thiếp cũng chỉ dùng thử xem sao, nhưng không ngờ nó lại có tác dụng thật!”
Liên Nhi nói: “Sách viết về cái gì vậy?”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Sách viết cũng không đầy đủ lắm, nhưng có một đoạn mà thiếp nhớ rõ nhất đó chính là: ‘Bản tính con người luôn có một thói quen vô cùng xấu xa, đó chính là cả thèm chóng chán, có mới nới cũ, thích dễ ngại khó!”
Liên Nhi thấy vậy liền nói: “Nhị phu nhân! Xin nhị phu nhân đừng nói những thứ trong sách như vậy nữa, mau vào vấn đề chính đi!”
Tuyết Phi Nhi lúc này cũng nói chen vào: “Liên Nhi nói đúng đó, nhị phu nhân có gì cứ nói vào đề luôn đi đừng vòng vo nữa!”
Vương Nhuận Tuyết nghe vậy chỉ mỉm cười nói: “Sách nói bản tính con người có tật cả thèm chóng chán, thích chinh phục những cái khó, mà lại coi thường những cái dễ dàng đoạt được! Do vậy nếu như mình cứ phất lờ với người khác, làm cho người ta có càm giác muốn chinh phục thì càng làm cho người ta hiếu kỳ muốn chiếm đoạt cho bằng được, cái này cũng giống với khi người ta ăn vụng vậy. Khi ăn vụng người ta bao giờ cũng cảm thấy ngon miệng hơn ăn chính thức, vì đồ ăn cũng đã bày sẵn đấy rồi, cứ việc gắp mà ăn không có cảm giác thích thú nào cả!”
Tuyết Phi Nhi nói: “Câu này cũng có lý! Khi muội còn nhỏ thì buổi tối cha của muội thường không cho muội ăn cơm tối, nói rằng ăn cơm buổi tối rồi đi ngủ dễ bị trương bụng, có hại cho dạ dầy! Nhưng khi đó muội cảm thấy đói quá mà không tài nào ngủ nổi, lợi dụng lúc mọi người ngủ say rồi, muội liền đi ăn vụng cơm nguội, khi đó muội thấy cơm nguội ăn ngon vô cùng. Sau này lớn rồi, cha của muội cũng không nhắc nhở muội việc này nữa, đến tối cứ để mặc cho muội ăn uống thỏa thích, sau này muội ăn cơm nguội mà chẳng thấy có cảm giác ngon như hồi bé nữa!”
Liên Nhi nghe vậy cũng phụ họa thêm vào nói: “Đúng vậy, muội vẫn còn nhớ khi muội với vào trong……. nhà của chủ nhân thì ngoại trừ được ăn hai bữa cơm ra không được phép ăn thêm bất kỳ thứ gì khác! Muội trông thấy chủ của mình hằng ngày thích gì là được ăn nấy, bất kể giờ giấc, nửa đêm đói rồi vẫn có thể gọi ngự……à gọi đầu bếp đi làm đồ ăn cho! Khi đó muội cũng lén lút ăn vụng mấy món ăn của chủ nhân, cảm thấy ngon miệng lạ thường! Còn bây giờ muội ăn uống thức ăn có phần còn ngon hơn cả ngày trước, nhưng muội lại không cảm thấy nó ngon bằng hồi đó nữa!”
Đỗ Văn Hạo biết Nhạc Kỳ đang ở đây nên Liên Nhi không muốn nói những câu chuyện động chạm đến cung đình nữa, do vậy mà nàng mới sửa đổi câu nói như vậy. Dù sao thì ngoại trừ mọi người ra, thì ai cũng biết thân phận của Liên Nhi, hắn cười nói: “Hai nàng đúng là chuyên gia ăn vụng! Tuyết Nhi nàng nói tiếp đi!”
Vương Nhuận Tuyết nghe vậy liền nói: “Thực ra là thiếp áp dụng cái lý lẽ này cho Vân Nương sử dụng, ngày trước Vân Nương việc gì cũng kiềm chế Vương Chí và Bảo Nhi, như vậy càng làm cho Vương Chí cảm thấy nhàm chán, do vậy mà anh ta mới đi ăn vụng với Bảo Nhi! Vân Nương thì vẫn cứ giữ cái lập trường cứng rắn của mình làm cho Vương Chí cảm thấy nàng khó gần, mà ngày càng cảm thấy chán ghét nàng! Nhưng Bảo Nhi lại khác, nó làm cho Vương Chí cảm thấy khác lạ, do vậy mà thiếp đã bảo Vân Nương bỏ mặc hai người đó một thời gian không nên quản đến bọn họ làm gì! Vương Chí ở mãi bên cạnh Bảo Nhi cũng cảm thấy nhàm chán, và cơ hội của Vân Nương đã đến!”
Bàng Vũ Cầm nghe vậy nói: “Đơn giản vậy thôi sao? Ta lần trước gặp Vân Nương còn thấy cách ăn mặc của nàng ta cũng đã thay đổi rồi, đây là lý do gì vậy?”
Vương Nhuận Tuyết đáp: “Khoảng cách làm cho người ta có cảm giác, còn làm mới bản thân thì làm cho người ta cảm thấy khác lạ!”
Bàng Vũ Cầm nghe vậy gật gù nói: “Cái này thì ta hiểu rồi, nó có nghĩa là nếu lâu ngày không gặp nhau sẽ làm tăng cảm giác nhớ nhung và thương nhớ! Gặp mặt nhau rồi mà mình thay đổi, khác hẳn khi xưa sẽ làm cho người ta có cảm giác khác lạ, đột nhiên trở nên xinh đẹp, đột nhiên biết cách ăn mặc trang điểm sẽ làm cho đối phương như gặp một con người khác của mình vậy đúng không?”
Vương Nhuận Tuyết khẽ gật gật đầu đáp: “Đúng vậy! Nó giống như người nhà nghèo suốt ngày ăn cơm cám, nhưng đột nhiên có một hôm được ăn cơm trắng thịt kho, dĩ nhiên sẽ làm cho họ cảm thấy cơm cám không phải là thứ dành cho người ăn nữa! Thực ra nói trắng ra là Vân Nương có một điểm mới mẻ làm cho Vương Chí phải mêm mẩn, và nàng ta nhất thiết phải duy trì nó như vậy!”
Mọi người nghe xong thì vô cùng khâm phục Vương Nhuận Tuyết.
Nhạc Kỳ cảm khái nói: “Thì ra quan hệ nam nữ còn có nhiều chuyện phức tạp như vậy, nghe lời của nhị phu nhân mà tiểu nữ bỗng hiểu ra được nhiều điều! Tiên sinh hôm nay đưa tiểu nữ đến đây, thật là phúc phận cho tiểu nữ!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Hôm nay gặp Vân Nương mà có cảm giác nàng ta như một con người khác vậy, ánh mắt của nàng ấy dường như có một cái gì đó vô cùng khó nói, hoàn toàn khác biệt…..!”
Vương Nhuận Tuyết nghe vậy thì mỉm cười nói: “Nói như vậy thì Vân Nương đúng là đã học được rồi, tướng công có phải nhìn trong mắt của nàng ta có một điểm gì đó rất quen thuộc phải không?”
Đỗ Văn Hạo ngẫm nghĩ một lúc, rồi lắc lắc đầu.
Vương Nhuận Tuyết cười nói: “Ánh mắt của Vân Nương là do thiếp bắt nàng ta bắt chước ánh mắt của Mị Nương!”
Đỗ Văn Hạo nghe xong vỗ đùi cái đét nói: “Thảo nào!”
Tuyết Phi Nhi nói: “Người con gái đó không phải là người làm cái nghề…..dơ bẩn đó hay sao? Vân Nương là một người có gia thất đàng hoàng tại sao lại học những cái thói lẳng lơ thõa, nhơ bẩn như vậy?”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Thực ra đó cũng không có cái gì gọi là nhơ bẩn cả, nhất là khi dùng nó với phu quân của mình! Vân Nương khác với chúng ta, vì Vương Chí thích những kiểu dạng người con gái lẳng lơ lăng loài, khêu khích như Mị Nương! Mấy người xem Bảo Nhi bề ngoài chẳng có gì hơn người cả, nhưng Vương Chí lại cứ thích đâm bổ vào nàng ta, lại còn tìm đến lão gia nhà chúng ta nhờ xem bệnh tình hộ cho nữa! Điều này cho ta thấy Vương Chí vô cùng yêu quý Bảo Nhi! Bảo Nhi tuy ngoại hình tầm thường, nhưng lại biết cách làm nũng, biết cách khiêu khích, có những lúc nếu ta biết lợi dụng những thứ mà người đời khinh bỉ, và nó rất có tác dụng với loại người như kiểu Vương Chí!”
Liên Nhi nghe xong có phần không hiểu nói: “Những thứ đó là những thứ gì vậy?”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Sự khêu gợi!”
Nhạc Kỳ ngơ ngác: “Khêu gợi ư?”
Vương Nhuận Tuyết gật đầu nói: “Ta chỉ nói một câu thế này thôi! Trong con mắt phàm tục của người đời thì nó là lẳng lơ thõa, nhưng nếu Vân Nương, một người có phẩm hạnh chân chính mà biết cách sử dụng nó thì nó lại tạo cho người ta có cảm giác nàng ta rất có sự lôi cuốn, hấp dẫn chứ không đê tiện hạ cấp như mấy người con gái trong lầu xanh!”
Đỗ Văn Hạo nghe mà bất giác phải vỗ tay khen ngợi Vương Nhuận Tuyết, hắn không ngờ nàng lại thông minh tuyệt đỉnh như vậy, ngày trước hắn chưa bao giờ thấy nàng phân tích vấn đề một cách thấu tình đạt lý như lần này.
Đang trong lúc mọi người đang vui vẻ thì Thạch Đầu đi tới.
“Nhị phu nhân, tiểu nhân đã tìm được chiếc nhẫn của đại phu nhân rồi!” Thạch Đầu cúi người cung kính nói.
Vương Nhuận Tuyết nhìn vào tay của Thạch Đầu, thấy trong tay hắn xòe ra bên trong là chiếc khăn tay bọc lấy chiếc nhẫn của Bàng Vũ Cầm.
Bàng Vũ Cầm nói: “Ngươi làm thế nào mà tìm ra được vậy? Ngươi đừng bảo là ngươi tìm được ở trong……. Ôi! Nếu mà như vậy thì ta không cần nữa đâu!”
Thạch Đầu đáp: “Đại phu nhân đoán đúng rồi đó ạ! Tiểu nhân phát hiện đứa nha đầu kia chạy ra phía sau hòn non bộ ở hậu viện! Tiểu nhân liền lén lút theo sao, thì phát hiện ra nó đi đại tiện xong liền tìm lấy cái que gẩy gẩy trong đám phân của nó, tiểu nhân tiến lên chộp lấy, sau một lúc tìm kiếm thì quả nhiên phát hiện ra chiếc nhẫn, xin hỏi mấy vị phu nhân, ta nên giải quyết đứa nha đầu này ra sao? Có cần đưa nó tới đây không?”
Bàng Vũ Cầm cau mày nói: “Không cần đâu! Ngươi mau đuổi nó đi cho rồi, những người kiểu như nó không nên để lại ở đây hầu hạ thêm nữa!”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Đại phu nhân nói đúng lắm, không cần phải đưa nó lên đây làm gì nữa, ngươi cứ việc đuổi nó đi là được rồi!”
Thạch Đầu nghe vậy vội gật đầu đồng ý, rồi lại nói tiếp: “Con nô tỳ khốn kiếp đó ăn trộm chiếc nhẫn quý giá của phu nhân như vậy, tiểu nhân nghĩ nên đưa nó đi lên quan mới đúng!”
Bàng Vũ Cầm nói: “Thôi bỏ đi! Nhẫn mất thì cũng đã tìm lại được rồi, chiếc nhẫn này cũng đáng giá nếu đưa nó lên quan ta e rằng cả đời này của nó chắc cũng sẽ tiêu tùng thôi, ta nghĩ chỉ cần dậy dỗ nó một lần cho nó nhớ đời, sau đó đuổi nó về nhà được rồi!”
“Vâng!” Thạch Đầu gật đầu đáp: “Tiểu nhân chắc chắn sẽ dậy cho nó một bài học thích đáng, để nó cả đời này không dám đi ăn cắp cái gì nữa!”
Vương Nhuận Tuyết đáp: “Đáng tiếc chiếc nhẫn của Bàng tỷ tỷ lại bị nó làm cho ô uế hết cả…..!”
Bàng Vũ Cầm cũng thở hắt một hơi ra nói: “Ài! Đáng tiếc thật!”
Nhạc Kỳ nói: “Có phải đứa ăn cắp là đứa nha hoàn cãi lại nhị phu nhân đó không?”
Thạch Đầu gật đầu nói: “Tôn tiểu thư quả nhiên lợi hại, sao tiểu thư lại biết được hay vậy?”
Nhạc Kỳ cười đáp: “Ta làm sao mà biết được, là do Đỗ tiên sinh nói cho ta biết!”
Thạch Đầu nghe vậy thì cười nói: “Lão gia quả thật thông minh, lúc trước nhị phu nhân cũng đã nói rằng tìm cho mấy người như Anh Tử cô nương mấy đứa nhà hoàn để hầu hạ, hôm nay tiểu nhân đã chuẩn bị xong hết danh sách, xin nhị phụ nhân xem xét!”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Cái này thì thôi không cần đâu, mấy đứa như Anh Tử, Nhược Vũ, Nhược Vân, Ngọc Trân, Hoắc Hương tổng cộng lại cũng chỉ cần tầm khoảng chục đứa người hầu là được rồi, ngươi cứ tự quyết định đi, nhưng ngươi chọn người nhất định phải sạch sẽ đấy!”
Thạch Đầu đáp: “Tiểu nhân đã hiểu!”
Vương Nhuận Tuyết lại dặn dò thêm: “Còn nữa! Lúc trước ta và Liên Nhi đi xem mấy cái cửa hàng của chúng ta, Dương lão gia cũng là người có lòng tốt, nên nhường cho chúng ta mấy nơi có địa điểm cũng không hề nhỏ, hơn nữa ngoại trừ mấy thứ như vàng bạc châu báu, cùng với vải vóc lương thực, ta nghĩ ngươi nên tập hợp mấy vị chưởng quầy lại bàn bạc xem sao, có mấy thứ làm ăn không được tốt thì có thể cắt giảm người làm, như vậy chúng ta cũng có thể tiết kiệm được khá nhiều rồi đó!”
Thạch Đầu đáp: “Vâng! Tiểu nhân đã ghi nhớ lời dặn dò của phu nhân, tiểu nhân xin đi làm luôn đây ạ!” Nói xong hắn liền cúi đầu lom khom cung kính cáo lui.
Nhạc Kỳ nói: “Tiểu nữ bây giờ rất muốn nghe xem nhị phu nhân làm cách nào mà đoán ra được hung thủ ăn cắp chiếc nhẫn của đại phu nhân, sau đó cũng muốn nghe Đỗ tiên sinh làm cách gì mà suy đoán ra được đứa ăn cắp nhẫn là đứa nha hoàn đó! Nhị phu nhân quả thật thông minh tuyệt đỉnh, sao phu nhân biết được đứa nha hoàn đó nuốt nhẫn vào trong bụng vậy?”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Thực ra nó không phải nuốt vào trong bụng, mà là nhét vào ….lỗ hậu môn….. Xin lỗi, nhưng sự thật nó là như vậy! Bởi vì chiếc nhẫn của đại phu nhân là vàng ròng khá to, nó e sợ rằng khi nuốt vào bị tắc cổ họng không cẩn thận cũng dễ mất mạng như chơi, do vậy nên nó mới nhét vào chỗ đó, vừa an toàn lại kín đáo, chỉ cần chờ đến tối khi rời khỏi phủ là nó có thể đi ngoài lấy chiếc nhẫn ra!”
Nhạc Kỳ nói: “Nhị phu nhân làm cách nào mà biết được hay vậy?”
Vương Nhuận Tuyết cười nói: “Ta cũng đâu phải là thần tiên mà cái gì cũng biết đâu, ta chẳng qua nhận thấy mấy đứa nha hoàn này khi gặp sự việc xẩy ra vẫn rất vô cùng bình thản, ta biết là có lục soát người và phòng của bọn chúng hoàn toàn không có tác dụng gì, hơn nữa những người này lại là những đứa nha hoàn mới vào đây làm, không có ai có thể nhờ đưa đồ ăn cắp ra ngoài được! Do vậy ta liền nghĩ cách cho chúng nhẩy chồm chồm như ếch, đứa nào ăn cắp chắc chắn sẽ lo lắng chiếc nhẫn sẽ bị rơi ra ngoài, do vậy mà không dám dùng sức. Cộng thêm việc ta cho uống đồ lạnh vào, bọn chúng như thế dễ bị đi ngoài, nhưng vì nó nhét chiếc nhẫn quý giá ở trong hậu môn, nên cũng không dám đi vào nhà vệ sinh chung sợ người khác trông thấy, nên nó phải tìm một nơi kín đáo để đi! Và kết quả là bị Thạch Đầu bắt được thôi!”
Nhạc Kỳ nghe xong thì gật gù nói: “Thì ra là như vậy! Thế còn Đỗ tiên sinh thì làm sao mà suy đoán ra được vậy?”
Đỗ Văn Hạo cười híp hai mắt lại làm ra vẻ gian tà nói: “Ha ha! Ta không nói đâu!”
Nhạc Kỳ nghe vậy thì gương mặt đau khổ, mè nheo nũng nịu nói: “Đỗ tiên sinh! Tiên sinh nói cho tiểu nữ biết đi mà…..!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Đứa nha đầu đầu tiên tuy ăn nói rất là gay gắt, nhưng lại vô cùng trấn tĩnh, còn đứa nha hoàn lên tiếng cãi lại nhị phu nhân kia thì có vẻ khả nghi hơn, nó chỉ vội vội vàng vàng muốn kiểm tra cho xong việc nên ta nghi ngờ nó ngay, đó là điểm đáng nghi thứ nhất. Điểm đáng nghi thứ hai là khi Anh Tử và những người khác bảo tất cả cởi quần áo ra để kiểm tra, thì mọi người ai cũng tự mình cởi xuống, chỉ có đứa nha hoàn này là không, chỉ chờ đến khi Nhược Vũ phải tiến tới cởi áo của nó ra nó mới chịu. Người ngoài không biết thì cứ tưởng là nó ấm ức không muốn cởi, chứ thực ra là vì nó sự cúi người xuống thì chiếc nhẫn sẽ rơi xuống mất. Điểm đáng nghi thứ ba đó chính là khi nhẩy kiểu ếch, thì chỉ cần Anh Tử không để ý là nó liền đứng thẳng người dậy đi bộ! Từ ba điểm khả nghi này nên ta nghĩ người ăn cắp chính là đứa nha hoàn đó!”
Nhạc Kỳ nói: “Vậy tiên sinh tại sao khi đó không đứng ra vạch trần nó trước mặt mọi người vậy?”
Đỗ Văn Hạo mỉm cười đáp: “Ta đã nói rồi, Tuyết Nhi là người rất thông minh, nàng sẽ tự có cách giải quyết vấn đề của riêng mình, chính vì vậy mà ta không nên nhúng tay vào làm gì, cứ việc ngồi xem trò hay thôi!”
Nhạc Kỳ nghe vậy thì vô cùng khâm phục nói: “Tiên sinh và nhị phu nhân hai người quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh! Nhạc Kỳ hôm nay thật không uổng phí một chút nào cả!”
Mọi người nghe Nhạc Kỳ nói vyậ thì đều bật cười vui vẻ,
Ngày hôm nay trời cũng đã muộn, Đỗ Văn Hạo liền ghé qua chỗ của Liên Nhi nằm ngủ. Đứa nha hoàn hầu hạ cho Liên Nhi, Hỷ Nhi lúc này đứng ở ngoài cửa nói vọng vào: “Lão gia, phu nhân! Hai người đã ngủ chưa vậy? Bên ngoài có mấy người muốn vào gặp lão gia!”
Liên Nhi lúc này liền ngồi dậy bực bội nói: “Mấy giờ rồi mà còn đến tìm người ta làm gì nữa, sao ngươi không hỏi là có chuyện gì hả?”
Hỷ Nhi đáp: “Dạ đã hỏi qua rồi! Mấy người đó nói là muốn lão gia qua đó khám bệnh cho họ, nô tỳ thấy người bệnh bây giờ đang nằm trên phản thoi thóp gần chết rồi nên mới vội chạy đến tìm lão gia!”
Đỗ Văn Hạo lúc này cũng đã ngồi dậy, Liên Nhi liền nói: “Đưa bọn họ tới Ngũ Vị Đường đi, không phải ở đó cũng có người sao?”
Đỗ Văn Hạo nói: “Từ đây ra đó sợ không kịp mất, cứ để ta ra Tiền Viện xem sao, nàng cứ nằm ngủ tiếp đi!”
Liên Nhi nghe vậy vội vàng đứng dậy đi lấy quần áo cho Đỗ Văn Hạo rồi nói: “Vậy thì để thiếp đi ra thư phòng lấy hòm thuốc cho lão gia!” Đỗ Văn Hạo lúc này cũng đã ăn mặc chỉnh tề xong đâu đấy, Liên Nhi liền mở cửa bảo Hỷ Nhi đưa hắn ra Tiền Viện trước, còn mình thì chạy ra thư phòng lấy hòm thuốc của Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo ra đến Tiền Viện, thì đã trông thấy ở đó đã có bẩy tám người đứng ở trong sân, trên mặt đất có đặt một người nằm ở đó.
Thạch Đầu lúc này đã thắp đèn tiến tới nói: “Lão gia! Tiểu nhân nghe thấy có người gọi cửa to quá, khi vừa mới mở cửa thì mấy người này đã cầm dao, cầm búa xồng xộc xông vào trong này rồi, lão gia xem xem….!”
Đỗ Văn Hạo đưa mắt nhìn mấy người này một lượt rồi nói: “Các ngươi muốn đến đây cướp giật, hay là đến đây chữa bệnh?”
Người cầm đầu nhóm người này là một nam nhân trạc tầm bốn mươi tuổi, nghe Thạch Đầu gọi Đỗ Văn Hạo là lão gia, nên biết người trẻ tuổi này chính là Đỗ Văn Hạo, ông ta ngay lập tức đặt chiếc rìu trên tay của mình xuống cúi người cung kính nói: “Thật là ngại quá, tiên sinh chính là Đỗ Văn Hạo tiên sinh đúng không? Tại hạ chẳng qua sợ tiên sinh không cho tại hạ khiêng người vào trong này, nên mới hành động lỗ mãng như vậy, xin tiên sinh tha tội! Bọn mày mau bỏ hết đồ xuống, rồi quỳ lạy tạ lỗi Đỗ tiên sinh nhanh lên!”
Mấy người kia nghe vậy vội vã đặt dao, kiếm, búa, rìu xuống lũ lượt quỳ lạy Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo nói: “Thôi được rồi, mọi người trong nhà ta đã ngủ hết cả rồi, mấy người cứ ồn ào thế này thì ai mà ngủ được?”
Nam nhân kia nghe vậy liền nói: “Vâng! Tiên sinh nói phải lắm, chúng mày nói khẽ thôi nhé, đừng làm phiền đến người nhà tiên sinh! Vâng, tiên sinh xem hộ xem con trai của tại hạ nó bị làm sao thế ạ?”
Đỗ Văn Hạo nói: “Ồ! Hóa ra là con trai của ngươi, nên ngươi mới vội vàng hành động lỗ mạng như vậy hả? Nhưng nếu như ta không chịu chữa trị cho con trai ngươi thì ngươi tính sao?”
Một người đang quỳ dưới đất nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy thì lập tức chộp thấy thanh đao đang định đứng dậy thì nam nhân kia đã quát lên.
“Mày định làm gì vậy hả đồ hỗn láo? Còn không mau bỏ đao xuống! Ha ha ha! Đỗ tiên sinh xin đừng trách bọn này, bọn chúng toàn là những kẻ thô lỗ, không hiểu lễ nghĩa, xin tiên sinh xá tội!”
Đỗ Văn Hạo lúc này mới ngồi xuống xem xét người đang nằm dưới đất rồi nói: “Ngươi tên là gì?”
Nam nhân kia nghe vậy liền đáp: “Tại hạ Vương Thập Bát, còn đây là con trai của tại hạ là Vương Ngũ!”
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Ồ! Hay đấy, ngươi là Vương Thập Bát còn con trai của ngươi tại sao lại lên đời thành Vương Ngũ rồi hả?”
Nam Nhân kia nghe vậy liền nói: “Bọn tại hạ toàn là những người thô kệch, làm gì có chút học hành văn vẻ như tiên sinh đâu mà có tên đẹp được, trong gia đình thì tại hạ là đứa thứ mười tám nên gọi là Thập Bát, còn thằng con trai của tại hạ mới là đứa thứ năm nên gọi là Vương Ngũ…….he he he!”
Đỗ Văn Hạo lúc này mới ngước đầu lên nhìn người có tên Vương Thập Bát này, người này ngực nở, râu ria xồm xoàm, hai hàng lông mày rậm trông vô cùng dữ tợn, Đỗ Văn Hạo sợ cái bộ dạng này của ông ta sẽ làm cho Liên Nhi giật mình kinh sợ nên vội quay sang Thạch Đầu nói: “Thạch Đầu ngươi cho người đi tìm tam phu nhân, rồi lấy cái thùng thuốc của ta đưa đến đây, cứ bảo với tam phu nhân về phòng nghỉ ngơi trước không cần ra đây đâu!”
Thạch Đầu nghe vậy liền gật đầu tuân lệnh, sau đó gọi hai tên người hầu chạy đi tìm Liên Nhi.
Đỗ Văn Hạo nói: “Các ngươi từ đâu tới vậy?”
Nam nhân kia thấy Đỗ Văn Hạo cứ nhẩn nha nhẩn nhơ không để ý đến bệnh tình của con trai mình, thì trong lòng vô cùng sốt ruột, nhưng lại không dám phát tác, chỉ biết cười nịnh nói: “Tại hạ là người của Vương Gia Phố cách đây mười dặm đường!”
Một gã đại hán lúc này thấy vậy không kìm nổi liền gầm lên: “Này tên kia! Ngươi có xem bệnh cho bệnh nhân không hả? Lão Ngũ của chúng ta sắp chết đến nơi rồi mà ngươi vẫn còn lảm nhảm cái gì thế hả?”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy chỉ cười khẩy một cái, sau đó liền đứng thẳng người dậy nói: “Vậy thì thôi vậy, ta không xem bệnh nữa là cùng chứ gì!” Nói xong Đỗ Văn Hạo liền quay người bỏ đi.
Vương Thập Bát thấy vậy sợ quá vội chạy tới níu tay của Đỗ Văn Hạo lại, Đỗ Văn Hạo quay lại nhìn ông ta một cái, Vương Thập Bát vội vàng buông tay Đỗ Văn Hạo ra cười nịnh nói: “Tại mấy đứa này đều lo lắng cho bệnh tình của lão Ngũ, xin tiên sinh đừng để bụng, cũng đừng tức giận!” Nói xong Vương Thập Bát liền tung người xông phi cho gã đại hán kia một cước, làm cho gã đại hán ngã lăn lộn trên đất.
Thạch Đầu nói: “Các ngươi cũng lạ thật đấy, muộn thế này rồi mà còn cầm dao, cầm búa xông vào trong này, lại còn giở dọng dọa nạt ai thế hả?”
Vương Thập Bát nghe vậy liền nói: “Cũng chỉ tại tại hạ đến chập tối mới phát hiện ra lão Ngũ nằm trên giường bất động, mới đầu tìm đến chỗ của Vương thần y mời ông ta xem, nhưng ông ta lại không chịu! Thế là tại hạ mới chạy tới cầu cạnh Đỗ tiên sinh, do vậy nên mới đến muộn thế này đây ạ!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Ồ vậy hả? Thế thì mau đưa lão Ngũ vào trong đại đường đi, chỗ đó sáng hơn chỗ này một chút!”
Vương Thập Bát nghe vậy liền nói: “Bọn mày mau mau khiêng người vào trong kia nhanh lên!”
Mấy gã đại hán kia nghe vậy vội vội vàng vàng lục đục chạy tới chiếc phản đặt Vương Ngũ nhấc bổng lên khiêng vào đại điện, lúc này đứa người ở đã đem hòm thuốc của Đỗ Văn Hạo tới cho hắn.
Đỗ Văn Hạo lúc này cho người đi ghép mấy cái bàn lại với nhau rồi đặt Vương Ngũ nằm lên trên, chỉ thấy người này trạc tầm mười tám mười chín tuổi, trông nét mặt hao hao Vương Thập Bát, hai mắt nhắm nghiền lại.
Đỗ Văn Hạo đưa tay lên bắt mạch thì phát hiện mạch của Vương Ngũ trầm nhưng có lực, tất cả bộ phận tứ chi trên cơ thể đều bình thường, nhiệt độ đều như người bình thường, thậm chí anh ta nằm còn ngáy đều đều cứ như là đang nằm ngủ vậy. Đỗ Văn Hạo đưa tay lên thử banh miệng của Vương Ngũ ra, thì thấy rất là dễ dàng, không có gì khó khắn cả, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: “Người bệnh trước khi ngủ thì có những triệu chứng gì khác lạ không vậy?”
Vương Thập Bát nói: “Không có gì cả! Chỉ là lúc đầu nó đứng ngoài chơi đùa với mấy người anh em, xong rồi nói là thấy mệt buồn ngủ, muốn về phòng ngủ trước. Khi đó tại hạ cũng đang bận nên không để ý tới cứ mặc cho nó ngủ! Sau đó nghe người nhà nói đèn phòng nó vẫn sáng, tại hạ cứ tưởng nó tỉnh dậy rồi nên đi tới gõ cửa, nhưng gõ mãi không thấy nó ra mở, thế là tại hạ liền phá cửa xông vào trong….!”
Đỗ Văn hạo lúc này đã cởi áo ngoài của Vương Ngũ ra kiểm tra tỉ mỉ một lượt, hắn không hề phát hiện ra bất kỳ một thương tích nào cả, hắn lại đưa tay rờ lên đầu Vương Ngũ, nhưng cũng không phát hiện ra có vết sưng tấy nào, nên nói: “ Mấy người cùng đến đây có người nào cùng chơi đùa với Vương Ngũ không vậy?”
Vương Thập Bát liền nói: “Có có có! Biết thể nào tiên sinh sẽ hỏi vậy nên tại hạ đã đem nó theo!”
Một người khác lúc này liền lên tiếng nói: “Khi đó tại hạ với tiểu Ngũ mấy người đang chơi đùa với nhau, nhưng không hề có ai ra tay mạnh bạo, hay là có ác ý gì với tiểu Ngũ cả!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Mấy người các ngươi lúc đó chơi đùa cái gì vậy?”
Người kia ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp: “Sau khi ăn cơm xong vì do trời nóng quá, nên mọi người đòi ra đập để chơi cho mát, mọi người vừa chạy đùa vừa đuổi bắt, được một lúc thì tiểu Ngũ nói rằng nó nóng quá nên rủ mọi người ra sông bơi! Nhưng ai ngờ ra đến bờ sông thì gặp mấy người phụ nữ đang ngồi giặt quần áo, tiểu Ngũ thấy vậy nên bảo thôi không bơi nữa, nên gọi mọi người quay về kéo nước giếng lên dội vào người cho mát, sau đó tiểu Ngũ lại bảo đầu bếp làm cho một ít nước mát cho đường phên vào, uống xong thì tiểu Ngũ đòi đi ngủ!”
Đỗ Văn Hạo gật gật đầu nói: “Không còn gì nữa phải không?”
Vương Thập Bát quay sang người kia nói: “Mày nghĩ kỹ lại xem xem mày có xót cái gì nữa không?”
Người kia nghe vậy ngồi ngẫm nghĩ một hồi, rồi lắc lắc đầu, một người khác lúc này đột nhiên lên tiếng nói: “Đúng rồi! Tiểu nhân nhớ là khi chúng ta dội nước giếng, thì nhà bếp rang cơm cho dì ăn, tiểu Ngũ ngửi thấy mùi cơm rang thơm quá nên đòi ăn, thế là nhà bếp liền bưng cho tiểu Ngũ một ít!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Ngươi có nhớ là trong cái món cơm rang đó có gì không?”
Người kia nghe vậy lắc lắc đầu, nhưng nó lại lập tức nói: “Tiểu nhân chỉ ngửi thấy mùi thơm của mỡ lợn, tiểu Ngũ thích ăn nhất chính là cơm rang với mỡ lợn!”
Một người khác thấy vậy nói chen vào: “Hình như còn có một quả trứng tráng nữa thì phải!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Cơm rang ăn trước hay sau khi dội nước giếng vậy?”
Người kia đáp: “Là trước ạ!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì hai mắt sáng hẳn lên nói: “Ồ, vậy thì ta biết rồi!” Nói xong hắn liền bảo mấy đứa người ở đi lấy giấy bút cho hắn.
Vương Thập Bát nói: “Tiên sinh đã khám xong rồi sao?”
Đỗ Văn Hạo chỉ ừ lên một tiếng, rồi lại cặm cụi kê đơn thuốc.
Vương Thập Bát nghe vậy liền nói: “Vương thần y nói là tiểu Ngũ mắc phải một bệnh lạ, chắc là phạm vào cái gì đó phải đi mời đạo sĩ hay hòa thượng về cúng để giải hạn!”
Đỗ Văn Hạo lúc này cũng đã kê đơn thuốc xong, nghe Vương Thập Bát nói vậy liền ngẩng đầu lên nhìn ông ta rồi nói: “Đây đúng là Vương thần y nói hả?”
Vương Thập Bát nói: “À, cũng không phải, chỉ là tại hạ thấy tiểu Ngũ đang yên đang lành tự nhiên lăn đùng ra ngủ như vậy, nên nghĩ rằng…..!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Vậy ngươi còn khiêng nó đến đây làm cái gì? Thôi ngươi khiêng người về đi, đơn thuốc này ngươi cũng không cần nữa đâu, tự đi tìm đạo sĩ hòa thượng về cúng là khỏi thôi!” Nói xong Đỗ Văn Hạo liền cầm lấy đơn thuốc đứng dậy bỏ đi.
Gã đại hán lúc đầu quát tháo Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền chạy đến chộp lấy tay của hắn, trợn mắt lên nói: “Ngươi định làm gì hả? Xem bệnh cho người ta xong rồi lại thôi, mau đưa đơn thuốc đây!”
Đỗ Văn Hạo nhếch môi cười nhạt nói: “Bỏ tay ra!”
“Ta không buông đấy! Ngươi có giỏi thì cứ giằng ra thử xem! Ta xem xem ngươi có đủ sức để……. Ái”
Gã đại hán kia kêu lên một tiếng thê thảm, Đỗ Văn Hạo đã cho hắn nếm mùi cầm nã thủ sở trường của hắn, không những hắn giằng tay ra khỏi tay của gã đại hán, lại còn làm cho cánh tay của tên đại hán này bị trật khớp nữa.
Tất cả mọi người trông thấy đều thất sắc, ai cũng không ngờ một người nho nhã thư sinh như Đỗ Văn Hạo lại có võ công ghê gớm như vậy.
Vương Thập Bát thấy vậy vội vã chạy tới cúi người van xin nói: “Xin tiên sinh bớt giận, thằng này nó láo, ăn nói sỗ sàng, xin tiên sinh tha tội cho nó! Mà tiên sinh cũng đã kê xong đơn thuốc rồi, không bằng trao nó cho tại hạ được không?”
Đỗ Văn Hạo nói: “Ta vừa rồi thấy hơi là lạ, không biết là ngươi tin phật bồ tát hay là tin ta nữa, không tin tưởng ta thì ngươi đến đây là cái gì?”
Vương Thập Bát đáp: “Tại hạ tin chứ, không tin làm sao được, xin tiên sinh bớt giân!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền đưa đơn thuốc cho Vương Thập Bát, xong rồi hắn chộp lấy tay của gã đại hán kia bẻ ngược lại kêu rắc lên một tiếng, cánh tay bị trật khớp của gã kia đã được nắn vào chỗ cũ, người của gã toát mồ hôi lạnh đầm đìa, miệng không ngừng run lên đa tạ Đỗ Văn Hạo, sau đó lủi về phía đám người đứng gần đó.
Vương Thập Bát cầm lấy đơn thuốc của Đỗ Văn Hạo đang định bỏ đi, thì Đỗ Văn Hạo ngăn lại nói: “Ngươi vẫn chưa được phép khiêng Vương Ngũ về nhà?”
Vương Thập Bát nói: “Tại sao vậy?”
Đỗ Văn Hạo nói: “Bệnh này vô cùng nguy hiểm không được phép coi thường, ngươi cứ khiêng nó ra Ngũ Vị Đường, ở đó có đồ đệ của ta, bảo nó sắp xếp chỗ cho mà nằm, cứ để Vương Ngũ ở Ngũ Vị Đường một thời gian, ta thấy bệnh tình thuyên giảm rồi thì gọi ngươi đến đón nó về!”
Vương Thập Bát nói: “Tiểu nhân chưa bao giờ nghe tới có chuyện nơi khám chữa bệnh có thể để người ta nằm đó được cả, nếu nằm ở đó rồi thì ai chăm sóc tiểu Ngũ!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Nơi đó bọn ta khắc có người lo liệu cho Vương Ngũ, không cần ngươi phải lo lắng!”
“Cái này…. Tại hạ nghĩ ở nhà vẫn tốt nhất, ha ha ha!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy cười lạnh nói: “Ngươi thích đưa nó về thì tùy thôi, nhưng có xẩy ra việc gì thì đừng đến tìm ta nữa nhé!”
Vương Thập Bát nghe vậy liền giơ đơn thuốc ra nói: “Không phải tiên sinh đã kê đơn thuốc xong rồi hay sao?”
Thạch Đầu thấy vậy liền nói: “Thế thì ngươi cứ việc khiêng người nhà của ngươi về, ngươi không nghe lời tiên sinh, thì tiên sinh cũng chẳng việc gì phải lo cho ngươi nữa, thôi muốn về thì về đi nhanh lên để cho tiên sinh của ta còn nghỉ ngơi!”
Vương Thập Bát nghe vậy chần chừ một lúc rồi nói: “Tiên sinh là thần y, tại muốn hỏi một chút bệnh tình của tiểu Ngũ, xin tiên sinh cho biết nó rốt cuộc bị bệnh gì vậy, tiên sinh nói cho tại hạ biết rõ tình hình cho tại hạ được vững tâm!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Ngươi cứ cầm đơn thuốc kia đến Ngũ Vị Đường khắc có người giải thích cho ngươi hiểu!”
Vương Thập Bát nghe xong biết tính cách của Đỗ Văn Hạo có phần cổ quái, mà võ công cũng không tồi, hơn nữa ông ta biết mình bây giờ đang phải nhờ cậy người ta, người ta nói gì thì cũng phải nghe theo, do vậy vội vội vàng vàng vâng vâng dạ dạ khiêng người ra Ngũ Vị Đường.
Khi đến cổng Ngũ Vị Đường, thì đúng vào ca trực của Tiền Bất Thu, ông ta cầm lấy đơn thuốc rồi cho người đi cắt, sau đó sắp xếp giường bệnh cho Vương Ngũ. Vương Thập Bát trông thấy Tiền Bất Thu già hơn Đỗ Văn Hạo rất nhiều, lại trông bộ dạng cũng là người có lịch duyệt khá phong phú và từng trải già dặn, nên vội lân la tiến tới hỏi về bệnh tình của Vương Ngũ.
Tiền Bất Thu xem đơn thuốc một hồi, sau đó hỏi về quá trình phát bệnh của Vương Ngũ, sau rồi mới nói: “Đơn thuốc này của sư phụ có tính ôn hòa thông khí dương cho tỳ vị, loại thuốc này cần phải dùng ngay sau khi kê đơn, may mà ngươi kịp thời đưa người bệnh tới đây, nếu mà đưa về nhà e rằng phương thuốc này cũng không có tác dụng gì nữa!”
Vương Thập Bát nghe vậy liền nói: “Nói như vậy thì bệnh tình của tiểu Ngũ rất nghiêm trọng phải không?”
Tiền Bất Thu gật gật đầu đáp lại.
Vương Thập Bát nói: “Vậy tại sao thái độ của hai người vẫn bình thản như vậy? Mấy vị đại phu khác khi thấy người bệnh mắc bệnh nghiêm trọng, thì sắc mặt lập tức thay đổi ngay, nhưng sắc mặt của Đỗ tiên sinh cứ bình thản như không, cứ như bệnh tình của tiểu Ngũ chỉ là chuyện vặt thôi vậy!”
Tiền Bất Thu nói: “Căn bệnh này không phải là do gió, cũng chẳng phải do nhiệt, nên mới không có cảm giác đau đớn, nó cũng không phải là hư mà chẳng phải là hàn, nên người bệnh không phải trong trạng thái hôn mê bình thường, không có đờm, nên không thấy người bệnh ho suyễn. Bệnh này có tên Thực Trung, là do uống đồ lạnh, rồi lại ăn cơm với một số lượng rất lớn, làm hại đến tỳ vị do vậy khí của tỳ vị bị phong bế, làm ảnh hưởng đến não, vì thế nên người bệnh cứ nằm ngủ li bì như thế này!”
Vương Thập Bát kinh ngạc nói: “Nghiêm trọng như vậy sao? Nó chẳng qua chỉ ăn có một ít cơm rang mỡ lợn, rồi uống một chút nước lạnh thôi mà, mấy người khác cũng uống nước lạnh mà sao họ không bị làm sao vậy?”
Tiền Bất Thu nói: “Thế mấy người kia có lập tức đi ngủ luôn không?”
Mấy người đứng gần đó đồng thanh đáp: “Không hề!”
Tiền Bất Thu nói: “Mỡ lợn và mỡ thực vật nó không giống nhau, khi vào đến trong dạ dầy rồi nó sẽ kết lại thành cục, do vậy mà khi vừa ăn xong đi ngủ sẽ làm cho khí trong tỳ vị bị phong bế!”
Vương Thập Bát nghe xong thì vô cùng lo lắng nói: “Vậy…..vậy nó sẽ bị làm sao?”
Tiền Bất Thu nói: “Khí bị phong bế thì sẽ không còn thuốc nào chữa được nữa cả!”
Vương Thập Bát nghe vậy gào toáng lên lo lắng nói: “Vậy thì có phải dùng xong đơn thuốc này là nó sẽ khỏi không?”
Tiền Bất Thu đáp: “Ít ra thì đến sáng ngày mai nó có thể tỉnh lại, nhưng vẫn phải nằm ở đây thêm mấy ngày để theo dõi!”
Vương Thập Bát nghe thấy Tiền Bất Thu nói giống hệt với Đỗ Văn Hạo thì mới cảm thấy tin tưởng nói: “Tại hạ không hiểu y thuật, nhưng thấy trong đơn thuốc có Đại Hoàng, thứ này là thuốc xổ bụng, nó có tác dụng gì, tiên sinh có thể giải thích cho tại hạ nghe được không?”
“Được thôi!” Tiền Bất Thu chỉ vào đơn thuốc rồi nói: “Đại Hoàng dùng để đào thải tích tụ, giải nhiệt, mát máu, đả thông kinh lạc, Còn Xuyên Phổ ……”
Đúng lúc này đứa người làm trong Ngũ Vị Đường đã đun xong thuốc bưng lên, Vương Thập Bát không thèm để ý tới Tiền Bất Thu nói gì nữa, vội vàng chạy tới cầm lấy bát thuốc mớm cho Vương Ngũ uống, nhưng hai hàm của Vương Ngũ vẫn cắn chặt lại, không thể nào đổ thuốc vào trong miệng được.