Tác giả: Hà Hán
Editor: Chấm Than
Thượng Triết đang nằm ngồi phắt dậy, tựa đầu giường, khí thế hung hăng hỏi: "Anh đã làm gì con trai tôi rồi hả?"
Trịnh Gia Ngôn đứng ngoài ban công nhìn vào đứa nhỏ mập mạp đang nằm trên giường qua cửa sổ sát đất: "Tiểu Huệ nói em nhớ Kháp Kháp, tôi mang nó tới gặp em, không được sao?"
"Chuyện này không cần anh lo, tôi..."
"Hôm nay tới nhà em Tiểu Tôn mở cửa cho tôi, còn con trai em bắc ghế ra giữa huyền quan ngồi, còn nhờ Tiểu Tôn mang giày giùm nó, bù lu bù loa bảo đi tìm ba ba.
Tôi thấy nó đáng thương quá, nên nói tôi có thể giúp nó đi gặp em.
Nó nghe xong vui quá, cứ đòi đi theo tôi, sao em có thể gọi đây là bắt cóc được cơ chứ."
"Cái này là dụ dỗ trẻ em đó!" Thượng Triết tức tối, "Mấy tên buôn người thằng nào chả nói thế để phỉnh con nít nhà người ta đi!"
"Em yên tâm, tôi sẽ không làm gì con em cả, tôi chỉ mượn vài hôm thôi, mục đích chính của tôi vẫn là dụ dỗ em mà."
"..." Sao mà có thể tráo trợn nhưnày được vậy! Thượng Triết cảm thấy mặt cậu bây giờ tức tới độ sắp bốc khói được luôn rồi, "Nói cứ như anh là người tốt ấy! Mà khoan, Kháp Kháp đang ở nhà anh?"
"Ừm, tôi mang nó qua đây." Trịnh Gia Ngôn nói tới đây bỗng dưng chần chừ một chút, "Tiểu Tôn cũng qua theo, cậu ta cũng trách nhiệm lắm, Kháp Kháp ngủ rồi cậu ta mới tan làm."
"Thế à?" Thượng Triết xem thường nói, "còn bày đặt khen Tiểu Tôn trách nhiệm, chắc anh dỗ nó ngủ không xong nên mới bắt cậu ta ở lại giúp anh chứ gì."
Trịnh Gia Ngôn không hề che giấu trốn tránh câu hỏi vừa rồi: "Ngày mai chỉ quay một cảnh, quay xong em gọi cho tôi, tôi với Kháp Kháp sẽ tới gặp em."
Thượng Triết lười biếng nói: "Rồi, biết rồi.
Anh chăm sóc Kháp Kháp cho cẩn thận, nếu anh mà dám làm mất một cọng tóc nào của nó, tôi sẽ làm cho anh...!Ủa alô? Trịnh Gia Ngôn? Alô?"
Đầu bên kia đã ngắt kết nối, Thượng Triết tưởng Trịnh Gia Ngôn không thèm nghe cậu nói nhăng nói cuội nữa nên không để ý lắm, làm mặt quỷ với màn hình điện thoại rồi đắp chăn đi ngủ.
Cậu không hề biết rằng, Trịnh Gia Ngôn bên kia suýt thì bị dọa chết khiếp, anh chỉ không để ý trong chốc lát đã nhìn thấy cái người tròn tròn lại bắt đầu ngọ nguậy, Kháp Kháp lật người một cái, nửa người đã tọt ra khỏi giường, nhìn như thể sắp rớt xuống đất tới nơi.
Nhà anh không như nhà Thượng Triết, không có giường ngủ cho trẻ em, trên sàn cũng không trải thảm mềm, sàn nhà của anh toàn bộ đều làm từ gỗ tử đàn, thậm chí anh có thể lờ mờ tưởng tượng ra được, nếu vừa nãy Kháp Kháp ngã xuống đất thì thảm cảnh sẽ thế nào- có thể là rầm một tiếng mặt úp đất, hoặc là một cục u to đùng trên trán, nói chung cuối cùng thể nào cũng sẽ là một màn nước mắt vô biên.
Gỗ tử đàn: loại gỗ có độ bền cao vì nó rất cứng, không bao giờ bị cong vênh.
Trịnh Gia Ngôn không biết dỗ con nít, anh cũng không muốn bị con nít phiền.
Vì vậy chỉ vài giây trước khi tai họa xảy ra, Trịnh Gia Ngôn cúp điện thoại phóng như bay vào phòng, bợ đít Kháp Kháp nhẹ nhàng đặt nó về đúng vị trí cũ, cũng may Kháp Kháp ngủ rất sâu, cái miệng nó lầm bầm một chút, nhưng cũng không tỉnh lại.
Ngày thứ hai, cảnh quay của Thượng Triết là vào buổi sáng, tiến triển khá thuận lợi, tầm mười giờ hơn là mọi chuyện đã ổn thỏa, chào hỏi đoàn phim xong, Thượng Triết cũng đi ra ngoài.
Trịnh Gia Ngôn nói qua điện thoại anh đợi cậu ở bãi giữ xe khu C của một trung tâm thương mại gần đó.
Thượng Triết đến khu C, rảo mắt nhìn quanh một vòng, không tìm được chiếc xe Jaguar đen của Trịnh Gia Ngôn, lúc này cách đó không xa có một chiếc xe đang bật đèn hết cỡ, Thượng Triết híp mắt nhìn nhìn, phát hiện ra một chiếc Panamera màu nâu hạt dẻ, sau đó lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt béo tròn đang dán lên kính cửa sổ.
Thượng Triết đi qua đó, mở cửa hàng ghế sau, ngồi chung với Kháp Kháp.
Kháp Kháp vui vẻ khua tay múa chân, tuy cái chú kia hơi xấu tính một xíu, còn bắt nạt ba ba, nhưng mà nếu đưa nó đi tìm ba ba, không ngờ chú đó nói được làm được, quá là lợi hại.
Trịnh Gia Ngôn bây giờ trong mắt Kháp Kháp hoàn toàn thay đổi, từ một đại ma vương hung dữ biến thành đại ma vương rất hung dữ biết địa chỉ của ba ba.
Kháp Kháp cố gắng chui ra khỏi dây lưng trên ghế trẻ em, vươn hai tay ra trước mặt Thượng Triết: "Ba ba! Ba ba!"
Thượng Triết bẹp bẹp hôn lên mặt nó mấy cái, sau đó phát hiện cả người của nó không ổn tí nào: trên đầu cứ vài chỗ là bị cộm lên mấy lọn tóc, quần áo thì nhăn nheo, vạt áo còn bên bỏ bên không, gấu quần chưa lật, giày thì bị dẫm gót, nhìn kĩ lại còn thấy cái mặt cậu vừa mới thơm lên dính toàn là vụn kẹo, trên hai cái mập của nó cũng không khá khẩm hơn là bao.
Thượng Triết thật sự không muốn thừa nhận đứa nhỏ lôi thôi lếch thếch này là con cậu.
Trịnh Gia Ngôn giả vờ như không nhìn thấy biểu tình của Thượng Triết.
Thượng Triết nhìn thấy kế bên ghế trẻ em có một cái túi in hoạt hình, đoán là Tiểu Tôn để lại, bên trong có đồ dùng hằng ngày của Kháp Kháp.
Thượng Triết tìm ra được bịch khăn ướt, lấy ra lau miệng với tay cho Kháp Kháp.
"Hai người ăn sáng chưa thế?" Thượng Triết hỏi Trịnh Gia Ngôn.
"Ăn rồi."
"Anh cho Kháp Kháp ăn cái gì vậy?" Thượng Triết không tin anh cho lắm.
"Sữa bột em bé, với cả..."
"Ăn tôm ăn tôm...!" Kháp Kháp hiểu hai người đang nói gì, vui vẻ kể lại cho ba ba buổi sáng đã ăn gì, còn chép miệng, một bộ dáng rõ ràng là chưa đã thèm.
"Cháo hải sản." Trịnh Gia Ngôn bổ sung, "Tôi bảo người giúp việc nấu."
Thượng Triết nhìn ghế trẻ em: "Anh tự mua đấy à?"
Trịnh Gia Ngôn nói: "Hôm qua đưa Kháp Kháp đi siêu thị, nó tự chọn đấy."
Kháp Kháp lại líu ra líu ríu nói chen vào: "Baymax!"
"Ừ ừ, Baymax đang bảo vệ Kháp Kháp này." Hồi trước cậu với Kháp Kháp cùng coi "Big Hero ", Kháp Kháp rất thích cậu béo này, hình vẽ trên ghế hiển nhiên rất vừa ý nó.
Trịnh Gia Ngôn ngồi đằng trước đang lái xe.
Thượng Triết nói: "Còn tự mình lái xe đến đón nữa đấy, Trịnh tổng đúng là cho tôi mặt mũi quá mà."
Trịnh Gia Ngôn nhìn Thượng Triết qua gương chiếu hậu, cười nói: "Tôi có thành ý thật mà, hay là em muốn tôi lái xe đạp đến đón em đi?"
"..." Sao mà nghe quen tai thế nhỉ? Hình như là phân đoạn cậu mới diễn hôm qua mà, sao mà cái tên này biết luôn rồi?, "Tiểu Huệ là nằm vùng anh phái tới đấy à?
Trịnh Gia Ngôn đưa hai người đến một công viên giải trí dành cho trẻ em.
Thượng Triết đội mũ lưỡi trai keo kiếng râm, che đi phân nửa khuôn mặt, cũng không có ai nhận ra cậu.
Vốn dĩ cậu còn tưởng hai thằng đàn ông đưa một đứa con nít đi chơi có lẽ sẽ hơi kì, nhưng sau đó phát hiện ra ở đây không ai quan tâm đến hai người, chỉ có mỗi cậu là có tật giật mình.
Trong khu giải trí này có nhiều trò Kháp Kháp chưa chơi được, hai người chọn vài chỗ có trò chơi phù hợp với tuổi Kháp Kháp, ví dụ như ngồi xe ngựa gỗ, hoặc là cáp treo mini, còn có cả xe đụng, toàn là mấy trò mà người lớn cũng chơi chung được.
Lúc chơi xe đụng, dưới sự giật dây của Thượng Triết, Trịnh Gia Ngôn cũng tự trèo lên một chiếc, Thượng Triết nhìn thấy anh chân tay thế kia mà phải co ro để ngồi vừa chiếc xe bé tẹo, cảm thấy thật sự quá mất hình tượng, thế là nhanh tay lôi điện thoại ra chụp liền vài tấm, sau đó cũng mặc kệ ngồi chung vào xe với Kháp Kháp, hủy hình tượng nhưng vẫn có đôi.
Lúc vào sân, Kháp Kháp chả biết ai, chỉ biết biết chú "Đại ma vương", thế là nó bảo Thượng Triết cứ nhắm vào xe Trịnh Gia Ngôn mà đụng, đụng càng mạnh nó cười càng vui, còn lấy súng liên thanh đồ chơi trên xe ra chĩa vào người anh: "Biubiu!...!Pằng pằng pằng!", Trịnh Gia Ngôn cũng không vừa đụng lại hai người, Kháp Kháp ngắc ngoải dựa vào người Thượng Triết, cười đến nấc cả lên.
Hết lượt, Thượng Triết vỗ lưng thuận khí cho Kháp Kháp, ôm nó ra khỏi sân xe điện đụng.
Vừa mới ra ngoài, hai mắt Kháp Kháp đã dán vào quầy bán kem ly không rời, ngón tay ngắn ngủn chỉ về phía đó, thèm thuồng chảy nước miếng nói: "Ba ba, ăn..."
Thượng Triết không muốn cho nó ăn đồ lạnh, giả bộ không nghe thấy, nhưng Kháp Kháp không chịu, lúc đi ngang qua quầy kem, nó gấp gáp chỉ vào biển quảng cáo in hình cây kem rồi nói với cậu: "Đồ ngọt, ba ba...!Ăn, ba ba...".
Nó sợ ba ba không nghe thấy, bỏ lỡ một món ăn ngon thì tiếc lắm.
Chỗ này đông người, Kháp Kháp lại quá hút mắt, Thượng Triết sợ sẽ có người nhận ra, vừa nãy có một học sinh đứng chờ mua kem ở cuối hàng cũng quay lại nhìn cậu mấy lần.
"Tôi đi mua cho, em đưa Kháp Kháp ra đâu đó đợi đi."
Trịnh Gia Ngôn nói xong liền đứng ra sau bạn học sinh kia, đồng thời cũng che lại tầm mắt của cô bạn này.
Thượng Triết đứng dưới ô che nắng một hồi đã thấy Trịnh Gia Ngôn quay trở lại.
Kháp Kháp cuối cùng cũng cầm được cây kem trên tay như ý nguyện, cái miệng nhỏ ăn một hồi dính cả một vòng tròn kem bên ngoài.
"Anh mua cho nó cái này, nó không ăn được bao nhiêu đâu." Thượng Triết nói.
"Nó muốn thì cho nó ăn thôi, bình thường em cũng chiều nó lắm mà?" Trịnh Gia Ngôn đưa khăn giấy qua cho Thượng Triết.
"Thì con tôi, tôi thích chiều thì chiều, không thích chiều thì thôi, nếu mà chọc tôi tức lên tôi còn đánh được cả đấy." Thượng Triết lau miệng cho Kháp Kháp, "Có đúng không, Kháp Kháp?"
"Nhạ!" Kháp Kháp đang chăm chú ăn kem, căn bản là không nghe thấy gì.
"Ba con nói muốn đánh con đó, còn nhạ nữa chứ." Trịnh Gia Ngôn nói, "Sao mà ngốc thế không biết, đúng là giống ba con nhỉ."
"Anh nói ai ngốc đó hả!" Thượng Triết không phục.
Kháp Kháp ăn đến phần đế thì không chịu ăn nữa, Thượng Triết biết thừa nó sẽ thế, cầm lấy que kem đưa đến trước mặt Trịnh Gia Ngôn: "Ai mua người ấy giải quyết."
Trịnh Gia Ngôn nhìn cây kem đã bị Kháp Kháp liếm qua hết, sừng sững đứng bất động.
Mắt thấy kem sắp chảy, Thượng Triết đành phải chịu thua tự ăn hết.
...!
Ngày hôm nay đi chơi cũng coi như đã ghiền, buổi tối Trịnh Gia Ngôn đưa hai người đi ăn cơm, sau đó lại đưa về tận nhà.
Kháp Kháp nghịch cả buổi, lên xe liền ngủ thiếp đi.
Thượng Triết ôm nó lên giường, tắt đèn, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Trịnh Gia Ngôn ngồi trong phòng khách đợi cậu: "Hôm nay thấy thế nào?"
Thượng Triết không hiểu sao bỗng nhiên có hơi căng thẳng: "Thế nào là thế nào, thì chơi cũng vui, ừm vậy đó."
"Đây là hẹn hò đấy." Trịnh Gia Ngôn nói, "Tôi nghĩ kĩ rồi, vẫn là để em làm quen phương thức chung đụng nà một chút, bằng không dựa vào cái tình trường đó của em, chắc cả đời cũng không hiểu được tôi mong muốn điều gì ở chuyện tình cảm giữa hai chúng ta.
Bình thường yêu đương đều là như thế, hẹn hò rồi lên giường...Thật ra tôi thấy cũng không khác gì chúng ta ngày xưa là bao, có chăng chỉ là ý nghĩ và định nghĩa không giống mà thôi."
Khác nhiều lắm đấy chứ! Có nghĩ thế nào cũng không thấy hai người giống một cặp yêu nhau chút nào cả! Còn hẹn hò rồi lên giường nữa chứ, bộ tình trường nhà anh là bản nâng cấp đấy à!
Thượng Triết phỉ nhổ trong lòng thế thôi, nhưng ngoài miệng cậu vẫn không phản bác lại.
Trịnh Gia Ngôn hỏi giống như đang trưng cầu ý kiến của cậu: "Em có thấy chỗ nào không hài lòng về tôi không?"
Thượng Triết siết khăn trải bàn: "Nhưng mà tôi vẫn thấy ngại lắm."
"Quen rồi sẽ ổn mà.", Trịnh Gia Ngôn nhẹ nhàng rời đi, "Nhớ ngủ sớm nhé, chúc em ngủ ngon."
Về đến nhà, Trịnh Gia Ngôn nhận được điện thoại của Khổng Văn Bằng: "Muốn thả lỏng tí không? Đi Mê Đồ đi?"
Góc mất trí nhớ: Khổng Văn Bằng (bác sĩ): người bạn đưa Trịnh Gia Ngôn về sau khi anh và Thượng Triết gây lộn ở Mê Đồ (khu ăn chơi có tiếng).
"Tao không đi đâu."
"Sao thế? Vẫn đang theo đuổi người tình nhỏ à?" Khổng Văn Bằng trêu ghẹo, "Nói thật nhé, bây giờ mày lên giường với cậu ta một lần đi, đảm bảo dứt được khúc mắc ba năm trước luôn, từ nay về sau cũng không cần thương nhớ người ta, sống cứ nhìn về phía trước này, tìm thêm tân hoan ngoan ngoãn không dám cắm sừng cậu rồi an ổn sống qua ngày thôi."
"Đứa bé kia không phải con em ấy."
"Ò...!Hả gì? Không phải con cậu ta? Chứ con ai??"
"Tao quan tâm làm gì, Khổng Văn Bằng, giờ tao đang yêu đương, đừng có làm phiền tao nữa."
"Nói gì đó mảy?? Ê, nói thật cái coi! Ê! Đừng có cúp!!"
Trịnh Gia Ngôn cúp điện thoại.
Anh không cảm thấy bản thân làm vậy thì có gì không ổn, ít nhất anh cũng không còn cảm thấy trống rỗng vô vị như trước.
Anh cứ nghĩ cậu sẽ vẫn như trước, cần đến sự dẫn dắt và hướng dẫn của anh, mỗi ngày đi đâu, làm gì, khi nào sẽ quay xong, quay phim gì, ăn gì, muốn gì...!Nói dễ nghe một chút là anh lo lắng cho cậu, nhưng nói trắng ra, thì lại là anh đang ràng buộc cậu.
Anh rất hưởng thụ loại cảm giác ràng buộc này.
Anh biết rõ Thượng Triết hiện tại mỗi bước đi đều rất cẩn thận, nếu anh trực tiếp lại gần chắc chắn sẽ gặp phải bài xích, vì sau khi suy nghĩ thận trọng, anh quyết định bắt đầu từ Kháp Kháp.
Tuy rằng thật sự anh không hợp cạ với đứa nhỏ này cho lắm.
Vốn anh còn nghĩ đây là một ý tưởng hay, sáng sớm trước lúc hai ngày hẹn gặp, Trịnh Gia Ngôn đối mặt với một Kháp Kháp mới tỉnh ngủ nhưng không thấy bóng dáng ai quen thuộc, cộng thêm một đống túi lớn túi nhỏ không biết dùng để làm gì, tâm trạng của anh lúc ấy chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung-
Rối rắm hoảng loạn.
Trịnh tổng cho rằng, nhiêu đây thật ra cũng chưa là gì.
Nhưng cuối cùng anh chịu hết nổi, cũng không bao giờ muốn "bắt cóc" đứa nhỏ này thêm một lần nào nữa.
Editor: Chủ nhật đăng bù hai chương cho cả thứ tư mà nó không lên, só rì mọi người nha hihi:")).