Trước ngực lại mang theo một miếng ngọc bích do mình đưa cho cô tên là: nước mắt Hải dương, xứng với lễ phục. Chính mình một thân âu phục đen gọn gàng, may cắt khéo.
Tiến vào hội trường, Cận Tư Hàn chăm chú kéo An Chỉ Manh, sợ người khác không biết đây là vật sở hữu của anh, trai tài gái sắc, cảnh đẹp ý vui.
Chỉ là cây gậy kia có chút buồn cười và chướng mắt.
đi tiệc rượu từ thiện đại đa số đều là một số đại phú thương có mặt mũi, còn có rất nhiều nhân vật xã hội thượng lưu... Trong tiệc rượu đường hoàng lộng lẫy trên đại sảnh, treo đèn đại cung đình tinh xảo màu lam, trên đèn hơi hơi rung động giọng Lưu Tô trong trẻo dễ nghe theo ánh đèn phát ra.
Ánh đèn sáng tỏ, mười phần loá mắt giống như phú thương tới trong tiệc rượu lộ ra sặc sỡ loá mắt.
An Chỉ Manh mặc một bộ váy công chúa màu lam, một cái trâm cài ngực màu tím, bên hông buộc một dây lụa màu tím sậm hoàn mỹ như vậy, trước ngực viên nước mắt hải dương càng lộng lẫy chói mắt.
Đem khuôn mặt An Chỉ Manh càng thêm yêu kiều mê người, chân mang một đôi giày thủy tinh màu trắng.Ăn mặc hoa lệ nhưng mà so với những quý phụ đó vẫn là kém một bậc, các cô toàn thân hàng hiệu, dù An Chỉ Manh là ngôi sao, nhưng mà vẫn rất tiết kiệm không có giống như cái ngôi sao khác Lãng phí.
Cận Tư Hàn một thân âu phục màu đen một chút cũng không che nổi mặt đẹp trai yêu nghiệt, tây phục bó sát người phác hoạ thân hình của anh, người nhìn hận không thể qua sờ một chút.
Thế nhưng mà cái này chỉ có thể tưởng tượng một chút, nếu như người nào muốn chết mà nói có thể đi thử một chút, không cần bảo vệ xuất thủ, mặt Cận Tư Hàn lãnh khốc liền có thể để bạn chết ở trước mặt của anh rồi.
Từ lúc mới bắt đầu tiệc rượu từ thiện, một người đàn ông mặc âu phục màu đen cao lớn đi tới chỗ Cận Tư Hàn.
Nghiêng đầu một cái, tay che miệng ở bên tai của anh nhẹ giọng không biết nói thứ gì, gương mặt anh tuấn của Cận Tư Hàn trong nháy mắt trở nên âm trầm, để cho người ta càng thêm sợ hãi không dám tới gần anh.
Người đàn ông nhẹ nhàng ở bên tai Cận Tư Hàn sau khi nói xong liền lặng lẽ đi rồi.
An Chỉ Manh Nhìn thấy hết thảy không hiểu ra sao, rất ngạc nhiên anh ta và Cận Tư Hàn đã nói những gì để anh khẩn trương bất an như thế.
Nhưng anh không nói, cô cũng không hỏi.
An Chỉ Manh cảm giác được cánh tay bị người giữ chặt, bị cử động này bỗng nhiên giật nảy mình.
Cận Tư Hàn nhìn thấy biểu tình An Chỉ Manh cảm thấy thập phần khôi hài.
Cận Tư Hàn nhìn thấy trong nội tâm An Chỉ Manh sợ như vậy thầm nghĩ lần sau đối với cô ôn nhu một chút. Một tay lôi kéo đầu An Chỉ Manh hơi thấp ở bên tai của cô nhẹ nhàng nói: "An Nham tới, anh muốn đi tìm anh ta, em một mình ở nơi này cẩn thận một chút."
"Ừm."
"anh phải đi rồi." Cận Tư Hàn còn có một chút không yên lòng nói lần nữa, giống như anh đi thì An Chỉ Manh sẽ bị người khác khi dễ.
Nói xong cũng nhanh chân rời đi rồi. Đi tới bên ngoài cửa nói một câu với một người đàn ông cao lớn liền rời đi rồi.
Nhưng vào lúc này người chủ trì trên sân khấu nói chuyện rồi." Mọi người im lặng, tiệc rượu từ thiện của chúng tôi sẽ lập tức bắt đầu, mời mọi người ngồi nghỉ ngơi một lát, chúng tôi lập tức bắt đầu rồi."
Người chủ trì trên sân khấu khàn giọng nói với đám người xã hội thượng lưu dưới sân khấu.
Khi chủ trì vừa mới nói xong, chỉ thấy hai nhân viên công tác đặt một cái rương to lớn ở trên sân khấu.
"Mọi người im lặng, tiệc rượu từ thiện của chúng tôi bắt đầu rồi." Người chủ trì trên sân khấu nói qua.
" tới tiệc rượu từ thiện của chúng tôi lần này đều là một số nhân vật thượng lưu có mặt mũi."