Người kia không nói gì, Tịch Cẩm Viêm lại giống như châm chọc: " a, Thiên vương, Bùi Á Hạo." Gằn từng chữ, đọc nhấn rõ từng chữ, giống như đang nói —— nâng thì thế nào, cũng chỉ là Thiên vương.
Bùi Á Hạo sắc mặt tái nhợt, anh nhìn chằm chằm vào Tịch Cẩm Viêm, thái độ không kiêu ngạo, không tự ti: "Tịch tổng, ngài châm ngòi quá cao minh, tha thứ tôi không thể tiếp nhận, ngài an bài, để cho tôi và tổng thống là địch."
"Thế mà." Một tay chống cằm, Tịch Cẩm Viêm nói, " mặc dù biết là tôi đang khích bác ly gián, trong lòng anh vẫn là có vấn đề, này, cũng là tôi thắng rồi."
Cặp mắt anh yêu nghiệt đào hoa lạnh xuống: "đến cùng, ngài có mục đích gì."
"Rất đơn giản, chúng ta cùng một chỗ cứu nữ chính ra." Giờ phút này, thần sắc Tịch Cẩm Viêm không còn trêu tức cùng lang thang.
Anh, nghiêm túc rồi.
—— —— ——- tòa thành —— —— ——-
"A Tíu tíu!" Hắt hơi một cái, giật cổ áo dệt kim phong phanh, người nào đang tưởng niệm cô không thành, hôm nay nhảy mũi ba cái rồi.
"Manh Manh, cậu cũng không thể cả ngày đợi ở tòa thành, về sau có tính toán gì."Nhu Nhu nói để An Chỉ Manh ngây ngẩn cả người, giống như từ khi về tới, cô vẫn chưa từng ra khỏi tòa thành.
Cận Tư Hàn không cho cô ra ngoài, cô cũng không biết bên ngoài tới cùng biến thành cái dạng gì.
Nếu cô ra ngoài, tâm càng hỏng bét đi! Dù sao bây giờ cô lấy một phương thức khác hỏa lên rồi.
Chính nói qua, quản gia tới rồi.
"Thiếu phu nhân, bây giờ phải dùng bữa ăn sao?"
Đều tới thời gian rồi! An Chỉ Manh từ trên ghế dựa nhảy xuống: "anh đâu, muốn trở về ăn cơm không?"
Cái này hỏi ai, trong lòng mọi người tự nhiên đều biết rõ, đây là giữa trưa, tổng thống đại nhân phải làm việc, làm sao lại trở về!
Có thể mới vừa đi tới nhà ăn, đã nhìn thấy tổng thống đại nhân thân ái ngồi bên cạnh bàn ăn, vểnh chân bắt chéo xem báo.
Bộ đồ ăn tinh mỹ đã bày trên bàn, mỗi thức nhắm đều tinh xảo ngon miệng, để cho người ta xem xét muốn ăn thêm nhiều.
Càng khiến người ta cảm thấy được sắc đẹp thay cơm, Cận Tư Hàn bên cạnh đang đắm đuối đưa tình nhìn mình.
Anh anh anh... Thế mà thật về đến rồi!
Vừa mới có cảm giác trong nháy mắt, cảm thấy anh hẳn là sẽ trở về, không nghĩ tới là thật.
An Chỉ Manh cúi đầu mặt hồng hồng bộ dáng thẹn thùng, cảm giác tương thông gì đó, cảm giác quá thẹn thùng rồi.
"qua đây." Anh khép lại tờ báo, vẫy tay với cô, khóe miệng nhếch lên, không biết thế nào, càng nhìn ra anh có một loại dự tính trước.
Cái gì đó! Đối với cái gì đã tính trước, đối với cô sao?
An Chỉ Manh vừa nghiêng đầu, hai tay vòng ngực nói: "anh kêu em qua em liền đi qua! Vậy em cũng không có lập trường của mình đi!"
Nhu Nhu và Huyên Huyên đối mặt liếc một chút, lúc này các cô không phải nên rút lui nha!
Lại nói, giống như chưa ăn cơm đã bị hai người ép buộc ăn thức ăn cho chó, ăn no rồi, thật được không?
Nhu Nhu nắm tay: "Mời chiếu cố chúng tôi những người độc thân! Không muốn ăn thức ăn chó!"
Cận Tư Hàn nhìn hai người một chút, cười nhạt nói: "Các người cũng ngồi xuống đi, cùng ăn, không cần câu nệ."
Hai người nhìn về phía An Chỉ Manh, đạo làm khách cũng là nữ chủ nhân còn chưa hề ngồi xuống, các cô cũng phải đứng đấy.
"chính em không ăn, chẳng lẽ còn không muốn để cho bạn em trở lại?" Cận Tư Hàn hiểu rất rõ nhược điểm của cô, lời này nói một lối ra, An Chỉ Manh dù không cam lòng đến đâu, cũng sẽ đi qua.
Ai ngờ còn chưa có ngồi xuống, cũng cảm giác cánh tay bị người kéo một phát, dưới chân lảo đảo một cái liền ngã xuống phía sau.
"A!"
An Chỉ Manh trừng mắt nhìn, quệt mồm, giống như chưa kịp phản ứng.
Làm sao cô lại ngồi xuống trên đùi Cận Tư Hàn rồi hả?