Cô hít mũi một cái, nỗ lực duy trì nụ cười: "em không sao, chỉ là có chút sinh bệnh mà thôi."
"anh đã hỏi bác sĩ." Anh nói một nửa bỏ dở, chợt dời đi đề tài nói: "Đêm nay cùng đi ăn tối đi, đứng lên, chúng ta cũng có một thời gian không có cùng nhau ăn cơm rồi."
Cái đề tài này chuyển có chút đột ngột, để cho cô một đường có chút đáp ứng không xuể.
cô lập tức suy nghĩ chuyện cùng đi ăn tối này ở trong đầu, để cho cô tạm thời quên đi nửa câu đầu của anh.
"Tốt, thế nhưng... ở bệnh viện, cũng chỉ có thể ăn cơm của bệnh nhân..." thần sắc cô hưng phấn lập tức liền bị hiện thực đánh gục xuống.
"anh sẽ cho người an bài qua, món ăn em thích ăn nhất, một món đều sẽ không thiếu." Anh nói xong lời này, bỗng nhiên lại cau mày, cẩn thận suy nghĩ tới cô.
Cái ánh mắt kia cháy bỏng, để cho cô có chút áy náy.
"này... này! anh làm gì nhìn em như vậy, trên mặt em có cái gì sao?" Cô tin tưởng dưới ánh mắt chăm chú của anh, gương mặt của cô đã có chút phiếm hồng, dù sao cô cảm giác được nhiệt độ đến từ trên gương mặt."em thật giống như gầy rồi." Ngữ khí của anh nghiêm túc lên: "anh đã nói với em, cho dù là quay phim, cũng tuyệt đối không thể gầy đúng không?"
Cô nhíu chặt mày, bày ra dáng vẻ của người đang suy nghĩ, là trạng thái khổ sở suy nghĩ: "Là sao? em làm sao không nhớ rõ anh đã nói như thế, này, có phải anh nói qua với người phụ nữ khác hay không, nhớ lộn người rồi hả? Nha nha nha, Tổng Thống tiên sinh của chúng ta thật đúng là người hoa tâm nha!"
Cô ở trước mặt anh có thói quen nói đùa.
Bất quá cái trò đùa này, giống như có chút lĩnh qua rồi. Cô nhìn ánh mắt của anh trở nên lạnh lùng.
" cái nha đầu này, lời nói của anh đều không có nhớ kỹ sao?" Anh nhàn nhạt mở miệng, ngữ khí chỉ là đối với cô có chút oán trách.
Nói là phẫn nộ, còn kém xa lắm.
Nhìn qua thần sắc của anh, trong lòng đột nhiên ấm áp, nguyên bản cô ngồi thẳng, lúc này nghiêng người đứng lên, tựa gương mặt trên vai của anh.
cô tuy không nhìn thấy khuôn mặt của anh, lại có thể cảm nhận được anh tồn tại rõ ràng.
Thậm chí cảm giác được nhiệt độ và nhịp tim của anh đập.
"em nhớ mỗi một câu anh nói." Cô nhẹ giọng mở miệng nói: "Bất quá, so với những lời kia, anh thật sự ở bên cạnh em, so với cái gì đều có quan hệ tốt."
Cô nói dứt lời, hàm răng cắn môi dưới.
Cận Tư Hàn nhấc cánh tay, ngăn cản bả vai cô có chút nhỏ bé và yếu ớt.
Lúc cô nâng đầu lên, ánh mắt liền đụng vào mắt anh sắc bén.
Đột nhiên hô hấp gấp rút thay đổi.
rõ ràng cô cũng là bởi vì thiếu dưỡng khí mới vào bệnh viện, có thể lúc này đối mặt với người đàn ông này, loại cảm giác thiếu dưỡng khí kia coi như lại đến rồi.
Không đơn giản như thế, tim của cô cũng rất giống như muốn xông ra khỏi lồng ngực, điên cuồng nhảy lên.
Cô nỗ lực điều chỉnh hô hấp.
Đúng là tên gia hỏa kia, cứ càng lúc càng tiến sát tới cô.
Không thể nào, đây chính là đang ở trên giường bệnh! Người nầy cũng có chút quá nóng lòng rồi? cô nên làm cái gì? Là phải phối hợp hay là đẩy ra đây?
Muốn đẩy ra, dù sao ở đây chính là ở bệnh viện, nơi công cộng, nếu như bị y tá bắt gặp thì làm sao? Dù nói thế nào thì hiện tại cô cũng là người có chút danh tiếng...
Gương mặt của cô phiếm hồng, trong đầu nghĩ đến muốn phản kháng, nhưng tứ chi lại không có nửa điểm hoạt động.
Sững sờ chờ môi của anh tiếp xúc đến da thịt của cô.
Thế nhưng lúc khuôn mặt Cận Tư Hàn chỉ cách cô có mấy cm bỗng nhiên dừng lại.