"Chú ba, không, là Hoắc tiên sinh!"Đồng Tích đổi giọng.
Sóng lưng thẳng tắp, trên mặt là bướng bỉnh không thể xâm phạm, cô cắn răng: "Từ giờ trở đi, con sẽ không làm sủng vật cho chú nữa! đêm nay con liền đi!"Dứt lời, cô buồn bực nguýt anh một cái, xoay người rời đi.Một bên sáu người, đều nhìn tới mức há hốc mồm.Chuyện này...Nơi nào chui ra một cô bé không sợ chết, lại trước mặt mọi người khiêu chiến quyền uy của Hoắc tam gia? Nếu không phải là sắc mặt Hoắc tam gia lúc này thực sự quá khó coi, thật muốn vỗ tay cho sự can đảm của con bé này.Nhưng...Đồng Tích mới bước ra một bước, một cái chớp mắt tiếp theo...Cánh tay bị một bàn tay lớn nóng như bàn ủi bỗng dưng nắm chặt.Cô cảnh giác quay lại, một cái chớp mắt tiếp theo, còn chưa hoàn hồn, cả người đã bị thô bạo quăng đến trên giường lớn trong phòng.Giường, cực kỳ mềm mại.
Cô cơ thể lún xuống mấy phần.Chờ hoàn hồn, hầu như là lập tức bò lên.
Nhưng, một vệt bóng đen sâu nặng bao phủ xuống.Hoắc Thiên Kình từ trên xuống dưới cúi người, một tay chống đỡ ở bên cạnh cô, bức bách cô.Khí chất quá mạnh mẽ.
Chỉ một cái ánh mắt, giá trị sát thương liền %!Hơn nữa, bây giờ, cô vậy mà ở trên giường với chú ba...!Thậm chí, là tư thế ám muội như vậy...Mặt lẫn nhau, cách đến thật gần thật gần.
Gần đến mức hô hấp của anh, toàn bộ rải rác ở trên mặt cô.Lông mi Đồng Tích run dữ dội hơn, hô hấp đều kéo căng.Đối với tới gần như vậy, tim cô đập hoàn toàn rối loạn, hoảng sợ bất an.Phải biết, cô và Hoắc Đình Xuyên tuy rằng đính hôn nhiều năm như vậy, thế nhưng, hai người đều không có nằm ở trên giường, cách đến như thế gần như vậy..."Chú tránh ra." Đồng Tích hoàn hồn, nắm chặt nắm tay đẩy anh.Ánh mắt lấp loé, không dám đối diện ánh mắt của anh.
Tình huống này...!Quá quỷ dị...Nhưng, sức mạnh của cô, nào có thể chi phối được người đàn ông này?Anh không chỉ không lui lại, ngược lại là cúi người, càng đến gần hơn.
Cô thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim người đàn ông như nổi trống, còn có...Dưới nắm đấm là cơ ngực mạnh mẽ của anh...Cơ thể Đồng Tích cứng ngắc, ngón tay căng thẳng bấm vào trong thịt.Chỉ nghe được giọng anh trầm thấp, vang lên ở bên tai: "Đồng Tích, đừng tiếp tục không biết trời cao đất rộng khiêu chiến tôi.
Bằng không...!Tôi sợ, kết quả em sẽ không chịu đựng nổi."Tiếng nói của anh rất nhẹ.Thậm chí, là nhu hòa.
Người ngoài xem ra, không gặp một tia tức giận.Nhưng, lúc này Đồng Tích nghe vào trong tai, lại chỉ cảm thấy sóng lưng lạnh cả lẽo, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.Nếu như, mình chọc giận anh, vậy sẽ là hậu quả gì?Đối đầu đôi mắt tà tứ của anh, cô hô hấp nặng nề, sợ hãi nhắm mắt lại, đột nhiên không dám tưởng tượng.Môi giật giật, muốn lớn tiếng phản bác anh, đối nghịch với anh.
Nhưng, bị kinh sợ, yết hầu càng là khô khốc, một chữ đều không nói ra được.Hoắc Thiên Kình lạnh nhìn chăm chú hai mắt của cô, cuối cùng, ngồi dậy.Cơ thể cao to đứng thẳng, ung dung không vội sửa lại áo sơmi có hơi ngổn ngang một chút, thăm thẳm nói, "Nếu như hiếu kỳ, em có thể thử một chút xem xem!".